Trùng Sinh Ta Làm Y Phẩm Đích Nữ

Chương 74.2

Edit: Meimei

Tửu lâu Bán Nguyệt nằm ở phía đông khu chợ náo nhiệt nhất, tổng cộng có năm tầng, là tửu lâu lớn nhất thành Kinh Lăng. Trang hoàng cực kỳ xa hoa, khắp  nơi lộ ra tinh xảo. Nghe nói bức hoành hay bình hoa hay các món đồ chơi nhỏ đều có giá trị vạn kim, rẻ nhất cũng có giá mấy trăm lượng bạc. Vì vậy có không ít kẻ trộm muốn vào đây nhưng từ trước đến nay đều chưa có ai thành công. Nói khoa trương như vậy nhưng thực sự khâu bảo hộ của tửu lâu Bán Nguyệt cực kỳ tốt. Không ít quan viên trong triều đều lựa chọn chỗ này bàn chuyện bí mật. Tô Tâm Ly mà có một tửu lâu như vậy thì nhất định sẽ xây dựng một mạng lưới quan hệ còn có thể thám thính không ít chuyện cơ mật. Đặc biệt là nếu có thể nắm giữ bí mật của những quan viên kia thì chính là nắm giữ sinh mạng của họ. Đáng tiếc  nàng không có cái tài lực kia. Cho dù có nàng có thể xây nên một tửu lâu như vậy nhưng không thể làm cho nó được như tửu lâu Bán Nguyệt.

Có điều Tô Tâm Ly bất ngờ đây không phải là tài sản của bất kỳ kẻ nào ở Hoàng thành mà là của một thương nhân. Nghĩ đến Tề gia truyền kỳ kia, Tô Tâm Ly có chút hâm mộ. Nếu có một ngày Ngũ ca có thể làm ăn đến các nước Kim Quốc, Tây Việt, Nam Hạ, thậm chí là khắp cùng ngõ hẹp ở Lưu Ly Quốc, Tô Tâm Ly nghĩ cho dù Hoàng đế lo lắng phủ Định Quốc Công cũng không dám ra tay. Tuy thân phận thương nhân đê tiện nhưng đại thương như Tề gia, ngay cả hoàng đế cũng phải kiêng kỵ. Dù sao nếu một người trợ giúp tài lực cho Kim Quốc hoặc là một quốc gia khác, cho dù Lưu Ly Quốc binh hùng tướng mạnh, cũng chưa biết ai thắng ai.

Tửu lâu Bán Nguyệt nằm ngay cạnh hồ Bán Nguyệt, một đoạn khác của con sông là hoa lâu lớn nhất kinh thành. Ban đêm hoa khôi của hoa lâu thường ngồi trên thuyền hoa biểu diễn. Những công tử kinh thành sẽ thuê thuyền nhỏ đi theo phía sau. Trên mặt sông treo rất nhiều đèn lòng tinh xảo, thuyền hoa cũng đèn đuốc sáng sưng, rất náo nhiệt. Ánh đèn soi bóng dưới mặt sông làm cho cảnh đẹp ý vui.

Lúc Tô Tâm Ly đến tửu lâu Bán Nguyệt, sắc trời không sai biệt lắm đã tối sầm. Đèn lồng ngoài cửa tửu lâu Bán Nguyệt đã được đốt lên. Tô Tâm Ly được Lưu Vân đỡ xuống xe ngựa. Nhìn thấy không một bóng người ở đại sảnh, nhếch miệng, xem ra đêm nay trưởng công chúa đã bao toàn nơi này.

Tô Tâm Ly được tiểu nhị của tửu lâu dẫn đường. Còn chưa lên lầu đã nghe bên ngoài truyền vào từng đợt âm thanh. Trước đây nàng luôn không thích những nơi nhiều người ồn ào. Nhưng đời trước lúc ở lãnh cung ngây người một tháng, nàng không thích ở một mình nữa. Ngoại trừ lúc tắm, lúc cần tĩnh tâm suy nghĩ mọi chuyện, thời gian còn lại, bên cạnh nàng sẽ luôn có người. Cho dù nàng không nói chuyện nhưng có người bên cạnh nói chuyện không ngừng, nàng liền cảm thấy an tâm. Cảm giác có người bên cạnh nói chuyện thật tốt.

Nàng biết Tam di nương nhất định rất tịch mịch. Một mình nàng ở lãnh cung một tháng liền sống không bằng chết, buồn chán đếm những vết thương trên thân thể mình, chứ đừng nói gì đến Tam di nương ngây ngô ở Lưu Phong uyển mười năm. Nàng giả ngây giả dại hoặc có lẽ chính là bị thực tế bức bách mà trở nên như vậy. Nàng không nỡ chết nhưng lại sống không nổi, vậy phải làm sao đây? Nàng khẳng định Tam di nương nhất định sẽ đáp ứng. Bởi vì như nàng nói, nàng ấy đã hai bàn tay trắng, bất luận như thế nào, tình huống của nàng ấy sẽ càng ngày càng hỏng. Nếu thân ở địa ngục, tại sao phải để cho những người hại mình sống tốt? Nàng quá hiểu rõ loại tâm tình này. Cái này chỉ cần có thể báo thù thì cho dù bán linh hồn mình cho ác ma cũng sẽ đồng ý.

Tô Tâm Ly được dẫn lên tầng bốn. Nghe nói tầng năm ở đây, ngoại trừ chủ tử của tửu lâu, đương kim hoàng thượng và một số người đặc biệt thì ai cũng không được tiến vào. Đây là quy định. Từ lúc tửu lâu Bán Nguyệt khai trương đến bây giờ vẫn luôn nghiêm khắc thi hành. Lúc nói chuyện, thái độ của mấy gã sai vặt ở đây  ngạo mạn, một dạng hất mũi lên trời, không để ai vào mắt. Tô Tâm Ly được dẫn thẳng đến sương phòng lớn nhất tầng bốn. Trưởng công chúa và Phò mã đều đã đến. Cả sương phòng lớn như vây cũng chỉ có hai người bọn họ và một bàn đầy thức ăn. Tô Tâm Ly cười cười. Đối với việc không có Tạ Vũ Vi ở đây, Tô Tâm Ly rất hài lòng. Có điều Tô Tâm Ly nghĩ có lẽ Tạ Vũ Vi sẽ đến đây, nhưng bởi vì bị Tề Vân tặng cho 2 cái tát cho nên tạm thời không có mặt mũi ra ngoài gặp người.

“Trưởng công chúa, phò mã.”

Tô Tâm Ly đi vào, hướng hai người phúc thân.

“Mặt mũi thật lớn, lại có thể để ta và phò mã chờ ngươi lâu như vậy.”

Trưởng công chúa liếc mắt nhìn Tô Tâm Ly, hừ lạnh một tiếng. Phò mã đứng lên, ngượng ngùng cười cười:

“Tô tiểu thư, đến, nhanh ngồi xuống.”

Tô Tâm Ly cũng không giải thích. Trưởng công chúa hẹn nàng giờ Dậu một khắc đến tửu lâu Bán Nguyệt, nàng cũng không có đến trễ, là do bọn họ đến sớm. Hơn nữa thân phận trưởng công chúa cao quý thì sao, hiện tại là bọn họ muốn cầu cạnh nàng. Những việc khác, Tô Tâm Ly bội phục trưởng công chúa cơ trí nhưng liên quan đến vấn đề tình cảm, không đơn thuần là Tạ Vũ Vi. còn có phò mã, trưởng công chúa đều có cách xử lý tương tự nhau. Nàng ta giáo dưỡng Tạ Vũ Vi sai lệch, đồng thời còn làm thương tổn phò mã. Cho dù Phò mã có một vài di nương nhưng Tô Tâm Ly nghĩ Phò mã là một nam nhân tốt, cho dù trưởng công chúa không thể mang thai lần nữa, không thể vì Đỗ gia nối dõi tông đường thì hắn vẫn sẽ đối đãi với nàng ấy như lúc ban đầu. Trưởng công chúa đồng ý cho hắn nạp di nương, trong đó có một người coi như là thanh mai trúc mã của hắn, hắn đều luôn tránh. Trưởng công chúa còn không hài lòng cái gì nữa? Những di nương kia đều do nàng chủ động nạp cho phò mã, nếu nói nhìn ngột ngạt, vậy cũng là do nàng tự tìm. Từ trước đến nay, Phò mã vô hậu cũng là do trưởng công chúa một tay tạo thành. Tô Tâm Ly nghĩ, Tạ Vũ Vi ở phương diện này thật rất giống trưởng công chúa. Ví dụ như nói thủ đoạn cố chấp cường thế hung ác, tất nhiên nàng ta cũng chỉ kế thừa được điểm này thôi.

Tô Tâm Ly ngồi vào vị trí mà phò mã chỉ vào. Thủy Nhi và Lưu Vân cung kính đứng sau lưng nàng.

Vị trí Tô Tâm Ly đang ngồi vừa vặn có thể thu toàn bộ phong cảnh bờ sông vào mắt, nhìn bên dưới người đến người đi, khóe miệng Tô Tâm Ly không khỏi tràn ra nụ cười vui vẻ.

“Nếu người ngồi trên thuyền hoa là Tô tiểu thư, nhất định sẽ càng thêm náo nhiệt, không biết có bao nhiêu nam tử có thể ở nhà ngây ngô được?”

“Công chúa!”

Phò mã nhíu mày, nặng nề kêu một tiếng. Sắc mặt Lưu Vân cũng không tốt. Thủy Nhi nghe không hiểu, có điều thấy Lưu Vân như vậy liền biết đó cũng không phải là ý tốt gì. Có điều trên đường đến đây, tiểu thư luôn luôn nhắc nhở nàng trừ phi nàng ra lệnh nếu không cả nàng và Lưu Vân đều không được làm hay nói gì.

Sau Bách Hoa yến, nàng đã đi khuyên Vũ Vi nhưng Vũ Vi sống chết không đồng ý xin lỗi Tô Tâm Ly. Trưởng công chúa cũng không có cách nào đành suy nghĩ biện pháp chính là lén giải hòa. Nàng tìm Tô Tâm Ly, sau đó khiến Tạ Vũ Vi nói xin lỗi Tô Tâm Ly. Như vậy Tô Tâm Ly hết giận, mặt mũi của Tạ Vũ Vi và trưởng công chúa đều được bảo vệ. Vậy mà không nghĩ tới, sáng sớm hôm nay nhìn thấy trên mặt Vũ Vi có hai dấu bàn tay lớn, trưởng công chúa chắc hẳn người kia khí lực rất lớn mới làm cho mặt của Vũ Vi thành như vậy. Lúc đó Tạ Vũ Vi khóc lóc thảm thiết tìm chết, nói chuyện này nhất định là do Tô Tâm Ly làm. Trưởng côn chúa cũng cảm thấy như vậy. Nàng tức giận đến phát điên. Viên minh châu nàng phủng trong lòng bàn tay, ngày thường đánh cũng luyến tiếc, vậy mà bây giờ bị người đánh thành như vậy, trưởng công chúa không thể bỏ qua ủy khuất của nữ nhi, nàng quyết định tự mình ra mặt. Nàng không tin Tô Tâm Ly dám cãi lại lời nàng.

“Nếu đổi lại là quận chúa thì sao?”

Tô Tâm Ly mím môi, cười thành tiếng:

“Không biết còn có thể náo nhiệt được như bây giờ hay không?”

Sau khi sống lại, có rất nhiều chuyện mà Tô Tâm Ly đã suy ngĩ thấu triệt. Nàng không hề khinh thường nữ tử hồng trần. Nếu như làm như vậy có thể đạt được của chính mình, nàng cũng không ngại. Chỉ là nàng khó chịu sự khinh thường của trưởng công chúa, nàng ta cho rằng nữ nhi của mình là ai? Đều mang họ Tạ như trưởng công chúa, là người hoàng thất? Các nàng cho là như vậy sao? Bất quá là dựa vào công đức của tổ tiên mà thôi, còn coi người khác không ra gì. Cho dù muốn sĩ diện thì cũng nên nhìn rõ tình thế. Hiện tại những người mà trưởng công chúa dựa vào đều đứng về phía nàng. Nếu trưởng công chúa thức thời, nàng ấy nên nói Tạ Vũ Vi đè xuống tâm tình, sớm dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện chứ không phải mở miệng đâm chọc nàng như hiện tại. Thật coi nàng là quả hồng mềm muốn nắn thì nắn muốn bóp thì bóp. Sau chuyện này, nàng và trưởng công chúa coi như xong. Phủ công chúa tốt hay không cũng không có liên hệ gì với nàng.

Trưởng công chúa nghe Tô Tâm Ly nói nữ nhi của mình như vậy, trên mặt không che giấu sự tức giận. Phò mã sợ nàng tức giận thì mọi chuyện càng thêm rắc rối liền len lén kéo xiêm y của nàng ta. Hắn nhìn Tô Tâm Ly cười nói:

“Tô tiểu thư đói bụng rồi nhỉ. Đây đều là món ăn chiêu bài của tửu lâu Bán Nguyệt, Tô tiểu thư nếm thử xem.”

Phò mã nói xong thì bất đắc dĩ nhìn trưởng công chúa. Dưới đáy lòng thở dài. Rốt cuộc là từ lúc nào công chúa bắt đầu thay đổi thành như vậy? Sau đó càng không thể vãn hồi. Đã rất lâu rồi, hắn không thể nói lý với nàng. Nếu như hơn mười năm trước, nàn không bị thương ở trận chiến năm đó, có lẽ, nàng sẽ không thay đổi thành bộ dạng ngày hôm nay.

Tô Tâm Ly lễ phép hướng phò mã cười cười, cũng không cầm đũa. Thẳng đến khi trưởng công chúa và phò mã động đũa, nàng mới động đũa. Lễ nghi cử chỉ của nàng làm cho trưởng công chúa lớn lên trong hoàng cung không khỏi kinh ngạc. Cho dù tức giận, trưởng công chúa cũng không khỏi tán thành với ý kiến tranh chấp với Phò mã lúc nãy. Giáo dưỡng của Tô gia tiểu thư căn bản không phải là thứ mà Vũ nhi có thể so sánh. Chỉ cần nàng muốn, cái vị trí kia với nàng mà nói căn bản không có gì khó. Kỳ thực, Tô Tâm Ly sinh ra đã tôn quý, so với Vũ nhi của nàng chỉ có hơn chứ không kém.

Tô Tâm Ly đã từng là hoàng hậu. Quốc yến, gia yến, … đều tham gia không biết bao nhiêu yến tiệc. Cho dù là ngày thường trong hoàng cung cũng không thể làm sai dù chỉ một cử động hành động nhỏ, bởi vì tiêu chuẩn của hoàng hậu không thể đem đi so sánh với mấy tiểu thư được, tất nhiên là không thể soi mói.

Trưởng công chúa không chủ động nhắc đến chuyện của Tạ Vũ Vi, Tô Tâm Ly tất nhiên cũng không phải kẻ ngu mà chủ động nhắc tới đề tài này. Nàng thậm chí còn không mở miệng hỏi trưởng công chúa gọi nàng đến đây là vì chuyện gì. Nàng bình thản tựa như đang đi dự một buổi tiệc mà thôi.

Phò mã bất đắc dĩ cười. Hắn đã đoán ra, công chúa đi chuyến này sợ là sẽ không được như ý.

“Mỗi một món ăn đều rất tinh xảo, mùi vị cũng rất ngin. Công chúa, phò mã có lòng.”

Tô Tâm Ly lau miệng. Bất luận là công chúa hay phò mã đều không thể nói Tô Tâm Ly đang nói dối bởi vì vẻ mặt của nàng rất chân thành, hơn nữa mười tám món ăn trên bàn, nàng đều nếm qua một lần, nhiều nhất cũng chỉ có hai lần. Ít nhất cho dì phò mã có tâm cũng không nhìn ra được yêu thích của nàng.

Từ lúc Tô Tâm Ly bước vào căn phòng này, trưởng công chúa vẫn luôn chờ Tô Tâm Ly chủ động mở miệng nói chuyện trên Bách Hoa yến. Trưởng công chúa nghĩ, hai ngày cũng đủ để cho Tô Tâm Ly tỉnh táo. Tô Tâm Ly nên biết đối nghịch tranh cãi với nàng căn bản sẽ không có khả năng có kết quả tốt. Nàng trao danh hào Bách Hoa nữ cho Tô Tâm Ly đã là nhượng bộ rất lớn rồi. Trưởng công chúa nghĩ hẳn là Tô Tâm Ly phải cám ơn báo đáp, nàng ta nên lấy một trả một, vậy mà từ lúc vào đây, lâu như vậy mà Tô Tâm Ly không nói một câu. Vũ nhi cũng đã nói Tô Tâm Ly mạo phạm uy nghiêm của nàng, không phải là Tô Tâm Ly nên hướng nàng xin lỗi sao?

Đối với sự không thức thời của Tô Tâm Ly, trưởng công chúa tương đối không hài lòng, thậm chí là tức giận. Trưởng công chúa dùng sức đập tay xuống bàn một cái, phát ra một tiếng thanh thúy, tựa như đang nhắc nhở Tô Tâm Ly cái gì. Phò mã thấy thế ngoại trừ kinh ngạc xin lỗi Tô Tâm Ly, thì thở dài, căn bản không biết phải làm gì.

“Trưởng công chúa, đây là có chuyện gì? Ly nhi làm chuyện gì khiến người tức giận?”

Tô Tâm Ly đã biết còn hỏi, nàng không chút che giấu nhìn trưởng công chúa tức giận. Lưu Ly quốc hơn mười năm hòa bình, không chỉ khiến vị trí phủ Định Quốc Công khó xử, mà còn làm mất đi vẻ anh khí, cơ trí trên người trưởng công chúa. Cuộc sống quá mức an nhàn sẽ làm cho con người ngày càng ngu dốt. Đời trước nàng như vậy, đời này trưởng công chúa cũng như vậy.

Tô Tâm Ly nghĩ có lẽ đời trước phủ công chúa bị diệt vong không có quan hệ lớn gì đến nàng. Cho dù nàng không làm gì, phủ trưởng công  chúa cũng sẽ không đối nghịch với Nhan Tư Minh bởi vì chuôi kiếm của trưởng công chúa đã sớm không còn sáng nữa rồi, sức ảnh hưởng của trưởng công chúa đã giảm, trưởng công chúa chỉ thuận theo ý nàng mà thôi. Vừa nghĩ như thế, Tô Tâm Ly liền cảm thấy mình không cần thiết phải áy náy với trưởng công chúa nữa.

Trước đây, trưởng công chúa nơi nơi bảo vệ Tạ Vũ Vi, nàng nghĩ đó là thiên tính của một người làm mẫu thân, thế nhưng hiện tại …

Tô Tâm Ly nghĩ nếu lần này nàng không đến phủ trưởng công chúa tham gia Bách Hoa yến thì nàng vẫn sẽ còn rất kính nể vị trưởng công chúa như trong trí nhớ kia. Nhưng khi trưởng công chúa quá mức thien vị Tạ Vũ Vi, Tô Tâm Ly nghĩ đây thật là một chuyện khó tiếp nhận. Bởi vì nàng đã sớm không còn là Tô Tâm Ly cúi đầu nhẫn nhịn như đời trước nữa.

Trưởng công chúa buồn bực:

“Ngươi còn không biết mình đã làm chuyện gì sao?”

Tô Tâm Ly vô tội nháy mắt:

“Ở đây chỉ có mấy người chúng ta. Hai nha hoàn của ta từ đầu đến giờ chưa từng mở miệng nói gì. Trưởng công chúa không phải tức giận Phò mã sao, này ta cũng thực sự không biết phò mã rốt cuộc ta đã làm gì chọc giận trưởng công chúa. Nếu không phải như vậy, này khẳng định là Ly nhi làm sai rồi.”

“Công chúa!”

Phò mã muốn khuyên nhưng trưởng công chúa lập tức ném cho hắn một ánh mắt giết người. Trưởng công chúa không biết nói cái gì cho phải. Nàng là công chúa thân phận tôn quý, thế nhưng lần này cùng phủ Định Quốc Công so đo tính toán, vậy mà chỗ dựa lớn nhất cũng không theo nàng, thái tử và tam điện hạ đều giúp đỡ Tô Tâm Ly. Hiện tại Tô tiểu thư tỏ thái độ. rõ ràng là không có ý tứ hòa giải.

“Chuyện lần này, đúng là Vũ nhi làm sai. Ta đã hảo hảo răn dạy nàng, nàng cũng đã bị dạy dỗ. Chuyện lần này, nể tình mặt mũi ta, ngươi cũng không cần làm quá. Nếu ngươi vẫn còn tức giận, lần tới chúng ta lại hẹn gặp ở đây, ta sẽ nói Vũ nhi nhận lỗi với ngươi.”

Tô Tâm Ly lẳng lặng nghe trưởng công chúa nói xong, mỉm cười nói:

“Lúc trước trưởng công chúa để Mộc cô cô đến lục soát người ta, người có suy nghĩ đến lập trường của phủ Định Quốc Công và tướng phủ hay không?”

Thanh âm của nàng rất nhạt, phảng phất như đang nói đến một vấn đề đơn giản. Nếu trưởng công chúa không nể mặt mũi người nhà nàng thì tại sao nàng lại phải nể mặt trưởng công chúa chứ. Chỉ vì nàng ta là trưởng công chúa sao, quả thực buồn cười.

“Bởi vì ta tin tưởng ngươi không phải là người có ánh mắt thiển cận, vì vậy ngọc bội kia căn bản không thể ở trên người ngươi.”

Nụ cười trên mặt Tô Tâm Ly càng đậm, gương mặt xinh đẹp tản ra một loại tự tin thản nhiên:

“Có lẽ là công chúa cũng giống như quận chúa, cho rằng miếng ngọc bội kia ở trên người ta, vì vậy mới lục soát người ta trước mặt bao nhiêu người, cũng có thái độ dung túng quận chúa đối với việc phải xin lỗi ta. Lẽ nào Ly nhi đoán sai sao?”

Suy nghĩ thực sự của mình cứ như vậy bị chọc thủng, trưởng công chúa thẹn quá thành giận, sắc mặt càng thêm khó coi.

“Ly nhi thật tò mò ban đầu trưởng công chúa đã ôm dạng tâm tình gì? Người cũng từng trải qua chiến trường, chẳng lẽ không biết chỗ đó có bao nhiêu hung ác hay sao? Phủ Định Quốc Công có được như ngày hôm nay, là dùng mạng và máu đổi lấy. Người luôn nói mình là công chúa, quận chúa lại luôn cường điệu thân phận của mình, vậy đối với những đại thần cống hiến sức lực để đổi lấy hòa bình hiện tại, người không để ý đến sao? Cho dù người không thèm để ý nhưng cũng nên nhớ cửu cửu của ta, thậm chí là phủ Định Quốc Công đều toàn tình đối với người và phò mã. Nếu khối ngọc bội kia bị lục soát ra từ trên người ta sẽ có hậu quả gì, công chúa không cần nói cho ta, người một chút cũng không biết sao. Cho nên loại tâm tình người mong muốn khối ngọc bội kia rơi ra từ trên người ta, rốt cuộc là loại tâm tình gì?”

Phò mã nhìn Tô Tâm Ly, ánh mắt đã không còn đơn thuần là tán thưởng mà là kính phục, kính phục loại dũng khí thẳng thắn này của nàng. Những lời này hắn đã nói qua với công chúa. Đối với chuyện xảy ra ở Bách Hoa Yến lần này, ngoại trừ thẹn lòng với Tô Tâm Ly, thẹn với Trình Thiệu Vỹ, thẹn với phủ Định Quốc Công, hắn còn căm tức Tạ Vũ Vi. Hắn thực sự không biết mình phải có loại tâm tình gì. Hắn không đến những lời nói này đều xuất phát từ miệng của một nữ oa mười ba tuổi. Nên trách móc sao? Trách nàng không biết tự lượng sức mình, dám uy hiếp uy nghiêm của một công chúa. Không, hắn bội phục dũng khí của Tô Tâm Ly. Nếu như công chúa truy cứu chuyện này, hắn thậm chí nguyện ý đứng về phía Tô Tâm Ly.

Hắn nhìn Tô Tâm Ly, xuyên qua gương mặt đó, hắn tự hồ thấy được bộ dạng của công chúa lúc còn trẻ. Dám yêu dám hận, yêu ghét rõ ràng, kiên trì cố gắng với lý tưởng của mình, không sợ gì.

“Ta sẽ bồi thường cho ngươi!”

Trưởng công chúa nói như vậy, rõ ràng thừa nhận những gì Tô Tâm Ly. Trưởng công chúa quả thực có ý nghĩ như vậy, Tô Tâm Ly không cảm thấy kỳ quái. Trưởng công chúa chính là người có thì nói có, không thì nói không, nàng không phải là người dấu giếm cái gì, nàng khinh thường điều đó.

“Bồi thường như thế nào? Lúc ta bị mọi người ở thành Kinh Lăng coi thường, người lấy cái gì để có thể làm thay đổi suy nghĩ của bọn họ, là không để bọn họ ở nghị luận khinh thường ở sau lưng ta? Dùng quyền thế của trưởng công chúa, người thực sự cảm thấy có thể ngăn cản những lời đồn đãi hãm hại ta cả đời sao? Hay người cũng giống như ngày hôm nay, lén tìm đến ta, dùng tư thái trưởng công chúa cao cao tại thượng bố thí cho ta một lang quân như ý, sau đó thì sao? Người cảm thấy bọn họ sẽ đối tốt với ta sao? Một tên trộm như vậy, còn là trộm ngọc bội của quận chúa? Bọn họ sẽ nghĩ người đưa ta cho bọn họ là để cho bọn họ hảo hảo dằn vặt ta. Còn có, những người quan tâm ta, tâm tình của so so với trưởng công chúa còn khổ sở hơn. Tổ phụ tổ mẫu của ta đã lớn tuổi, tại sao ta phải khiến cho bọn họ bởi vì ta bị chịu oan uổng là liên lụy?”

Nếu ngọc bội rơi ra từ trên người nàng, ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu thậm chí tất cả những người phủ Định Quốc Công đều bị người chỉ trỏ sau lưng. Tâm tình của ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu như thế nào, chỉ nghĩ thôi, Tô Tâm Ly đã cảm thấy không thể chịu đựng được. Vì vậy cho dù trong lòng nàng đối với trưởng công chúa có chút thua thiệt, nàng không làm được việc phải nén giận trước mặt trưởng công chúa. Bởi vì nàng nghĩ nàng phải làm quá đáng, thì nàng mới quyết định có nên giữ quan hệ gì với trưởng công chúa sau này hay không. Nhưng từ lúc trưởng công chúa nói Mộc cô cô lục soát nàng ở trước mặt tất cả mọi người, thì tất cả tôn trọng của nàng đối với trưởng công chúa, trong nháy mắt đã tiêu tan thành mây khói.

“Với lại, trưởng công chúa, người khẳng định nếu khối ngọc bội kia rơi từ trên người ta xuống, người vẫn sẽ hoàn toàn tin tưởng ta chứ?”

Tô Tâm Ly lạnh lùng nở nụ cười, một bộ dạng không tin.

“Ta không hề cảm thấy mình có bao nhiêu phân lượng. Nếu vật kia rơi xuống từ trên người ta, ta nghĩ, hiện tại có lẽ là ta vẫn còn ở phủ trưởng công chúa bị nữ nhi bảo bối của người dằn vặt hoặc là đã chết hoặc là chỉ còn hấp hối?”

Tô Tâm Ly một bộ dạng tò mò, khẩu khí nhẹ nhõm, giống như đang nói chuyện không liên quan gì đến mình.

“Cho dù ngọc bội ở trên người ngươi, ta tuyệt đối sẽ không để Vũ nhi làm hại đến tính mạng của ngươi.”

Trưởng công chúa thực sự căm tức. Nàng không nghĩ tới Tô Tâm Ly nhanh mồm nhanh miệng như vậy, chặn họng khiến nàng không thể nói thành lời.

“Vậy ta đây liền đa tạ công chúa đã không giết ta. Có điều ta nói nghiêm túc. Nếu ngọc bội rơi xuống từ trên người ta, bất luận quận chúa xử trí như thế nào, ta cũng sẽ không có bất kỳ oán giận nào. Quận chúa luôn nói nàng là người hoàng thất. Nếu nàng hưởng thụ thân phận tôn quý của mình như vậy thì nên hiểu rõ đạo lý nhất ngôn cửu đỉnh của người hoàng thất. Nàng lấy tính mạng của ta, ta đây chỉ muốn nàng quỳ xuống châm trà nhận sai, cái này quá phận sao? Hơn nữa chuyện này từ trước đến giờ đều không phải do ta làm chủ, mà là thái tử và tam hoàng tử điện hạ. Ta chỉ là nữ nhi phủ thừa tướng, nào dám đem danh dự và uy tín của hai vị hoàng tử ra làm trò đùa?”

“Chỉ cần ngươi đồng ý, chuyện còn lại, ta có thể an bài!”

Trưởng công chúa đã nhìn ra, Tô Tâm Ly khó thuyết phục. Nếu vậy nàng sẽ nõi Vũ nhi đến xin lỗi Tô Tâm Ly, đến lúc đó gọi cả thái tử điện hạ và tam hoàng tử điện hạ đến nữa, cũng không coi là bọn họ vi phạm lời ước hẹn.

“Nhưng mà làm sao đây? Ta không đồng ý!”

Tô Tâm Ly nghĩ mình thật lớn mật, dám gây ầm ĩ với trưởng công chúa. Là người đã chết qua một lần, cho dù sợ chết, quý trọng tính mạng nhưng hình như có rất nhiều chuyện, nàng càng có dũng khí đối mặt. Tô Tâm Ly cảm khái lòng cam đảm của mình. Bởi vì nói hơi nhiều nên Tô Tâm Ly có chút khát, nàng nâng chén trà lên, uống  một ngụm. Sau đó tựa tiếu phi tiếu dùng ánh mắt hoài nghi nhìn trưởng công chúa:

“Ta thực sự hiếu kỳ, nếu Hoài An quận chúa vẫn kiên trì muốn mạng của ta, có phải công chúa vẫn có thể bảo đảm tính mạng cho ta. Từ trước đến nay đều không phải như vậy. Những việc mà Hoài An quận chúa muốn, vậy có lần nào trưởng công chúa không đồng ý không? Có phải là trong mắt trưởng công chúa, ngoại trừ Hoài An quận chúa, tính mạn của những người khác đều là cỏ rác không đáng nhắc tới. Các nàng chọc giận Hoài An quận chúa liền đáng chết?”

Giọng nói của Tô Tâm Ly đột nhiên thay đổi trở nên bén nhọn. Phò mã ngồi một bên nghe vậy vẫn duy trì trầm mặc. Những lời này hắn đã từng nói với công chúa, hơn nữa không chỉ là một lần. Bởi vì vậy mà số lần hai người cãi nhau không ít, cuối cùng, Tạ Vũ Vi lại gây chuyện, hắn cũng chỉ đành mắt lạnh nhìn nàng, căn bản không muốn nói thêm gì. Đỗ Hoàn Trạch nghĩ mà cảm thấy buồn cười. Nữ nhi của hắn và nữ nhân mà hắn yêu thương nhất, hắn không chỉ thất vọng về nàng mà hoàn toàn là tuyệt vọng. Có lúc hắn thậm chí nghĩ hắn tình nguyện không sinh con với trưởng công chúa còn hơn là tuyệt hậu có vấn đề. Hắn càng thêm lo lắng Tạ Vũ Vi sẽ hủy diệt phủ trưởng công chúa và toàn bộ hài tử của hắn.

“Hoài An quận chúa là hòn ngọc quý trên tay công chúa, là cục thịt đầu quả tim. Vậy những tiểu thư bị công chúa hại chết thì sao? Bọn họ không phải cũng là bảo bối được phụ mẫu phủng trong lòng bàn tay sao? Nữ nhi của người khác thì không phải là nữ nhi của mình sao? Lớn lên xinh đẹp, có học, tính tình cao ngạo, bọn họ không nguyện ý  bởi vì phủ trưởng công chúa mà không cần bất luận nguyên tắc gì mà cúi đầu, này là sai sao? Các nàng có lỗi gì? Cứ như vậy mà chết sao? Các nàng còn trẻ như vậy, tựa như một bông hao đang nở, vậy mà Hoài An quận chúa dựa vào cái gì mà lấy đi tính mạng  của các nàng? Công chúa cũng là mẫu thân, bởi vì không muốn quận chúa chịu ủy khuất mà chạy vạy khắp nơi. Tại sao không đứng trên góc độ của các nàng mà nhìn, không đứng trên vị trí của các phu nhân mà suy nghĩ một chút. Chỉ bởi vì thân phận của bọn họ thấp kém hơn cho nên không đáng để người coi trọng?”

Sắc mặt Tô Tâm Ly bình tĩnh, những lời nói phẫn hận từ trong miệng nàng nói ra trong trẻo nhưng lạnh lùng đến cực điểm nhưng không có căm phẫn tràn đầy như trong tưởng tượng khiến cho trưởng công chúa á khẩu không nói được một lời, phò mã thì cúi đầu thở dài.

“Công chúa, vì sao người không phái người đi khắp thành kinh lăng này, bắt lấy một người dân bách tính mà hỏi một chút, bọn họ suy nghĩ như thế nào về Hoài An quận chúa, suy nghĩ như thế nào về phủ trưởng công chúa. Chẳng lẽ công chúa không biết, hiện tại, ngoại trừ người ra, không có ai nguyện ý toàn tâm toàn ý che chở quận chúa, một người mà ngay cả phụ thân thân sinh của mình cũng không tôn trọng. Mà hiện tại, cho dù người cao cao tại thượng, thân phận công chúa tôn quý, nhưng người không thể bảo vệ nữ nhi của mình cả đời chu toàn được.”

Tô Tâm Ly nói xong thì đem chén nước trà uống một hơi cạn sạch.

“Tô Tâm Ly, ngươi làm càn!”

Trưởng công chúa đứng lên, dùng lực vỗ mạnh xuống mặt bàn, đem toàn bộ chén đũa, dĩa thức ăn rơi xuống dưới đất, phát ra từng tiếng loảng xoảng.

Tô Tâm Ly nghĩ có lẽ ban đầu mình đã nghĩ chuyện này quá mức đơn giản rồi. Vốn nàng xuất phát từ tín nhiệm và nhân phẩm của trưởng công chúa, xem ra, nàng quả thực đã quá ngây thơ rồi.

“Công chúa, lẽ nào ngươi vẫn chưa rõ sao? Những lời Tô tiểu thư nói không sai một chút nào!”

Phò mã ôm lấy trưởng công chúa. Tâm tình bị đè nén, bởi vì những lời nói này của Tô Tâm Ly mà bạo phát. Trưởng công chúa không phải là người ngu, nàng đương nhiên biết mỗi câu mỗi chữ Tô Tâm Ly đều rất có đạo lý. Hiện tại Vũ nhi ở thành Kinh Lăng này mang thanh danh rất xấu. Chuyện phát sinh ở Bách Hoa yến lần này, trước mặt nàng, nhưng không có ai nguyện đứng ra bảo vệ nàng, nhất là mấy vị hoàng tử. Bọn họ đều đứng về phía Tô Tâm Ly. Điều này rõ ràng nói lên mặc dù bọn họ cần sự giúp đỡ quyền lơi trong tay nàng nhưng bọn họ không thể nào tha thứ cho những hành động của Vu nhi. Vũ nhi càng lớn, tính tình càng không tốt. Hai năm qua, bởi vì hành động của Vũ nhi mà có không ít phu nhân chạy đến phủ trưởng công chúa làm nháo. Tô Tâm Ly nói không hề sai, rất nhiều chuyện, căn bản không phải chỉ cần nàng dùng quyền thế của trưởng công chúa là có thể che giấu được. Chính vì vậy mà nàng mới muốn tìm cho Vũ nhi một vị phu quân lợi hại, tốt nhất là người thích Vũ nhi. Như vậy, tính tình của Vũ nhi cũng có thể thu liễm  lại một chút. Nàng đã nhìn trúng một người, đó chính là Lan Dực Thư.

“Chuyện lần này là bởi vì Tô Diệu Tuyết khơi mào. Tô tiểu thư tức giận hẳn là nên tìm tỷ tỷ của mình mà giải quyết. Còn có khối ngọc bội kia, ngươi đã sớm phát hiện, khẳng định là ngươi đã sớm biết khối ngọc bội kia không ở trên người ngươi, thậm chí ngươi biết nó ở trên người Vũ nhi, cho nên ngươi là cố tình gây sự, là cố tình khiến cho Vũ nhi khó xử!”

Trưởng công chúa căn bản không muốn nói những lời này bởi vì nói những lời này không khác gì nàng thừa nhận nữ nhi của mình ngu ngốc. Nhưng Tô Tâm Ly thực sự quá mức hồ đồ ngu xuẩn, là người gây sự, chuyện lần này, rõ ràng là do một tay Tô Tâm Ly tự mình thiết kế.

“Ta chỉ biết là quận chúa làm hại ta. Về phần quận chúa rơi vào bẩy rập của tỷ tỷ ta, quận chúa không phải đã hung hăng dạy dỗ nàng ấy một phen sao? Nếu quận chúa còn thấy chưa đủ, vậy đến tướng phủ dạy dỗ thêm một lần nữa. Về phần khác, ta không rõ ý tứ của công chúa. Ta cũng tò mò, quận chúa nhận định khối ngọc bội ở trên người ta nhưng thế nào nó lại ở trên người quận chúa.”

Tạ Vũ Vi muốn động thủ đánh Tô Diệu Tuyết, Tô Bác Nhiên tất nhiên sẽ không dám ngăn cản.

Tô Tâm Ly lại không phải là người ngu. Cho dù nàng thực sự thiết kế hãm hại Tạ Vũ Vi, nàng sao có thể thừa nhận trước mặt trưởng công chúa. Chuyện này, tất nhiên là nàng vô tội.

Trưởng công chúa rốt cuộc đã nhìn ra Tô Tâm Ly là một con hồ ly. Mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng đã tu luyện thành hồ ly. Tô Tâm Ly lả lướt thông tuệ, cho dù chỉ có một mình cũng vẫn có thể bảo vệ bản  thân khôn chịu bất kỳ thương tổn nào. Có Lan Dực Thư bên người hay không cũng không quan trọng. Nhưng Vũ nhi của nàng thì không được. Vũ nhi của nàng cần Lan Dực Thư hơn Tô Tâm Ly. Hơn nữa bây giờ Vũ nhi sống chết muốn người nam nhân này, vì vậy bất kể thế nào, Lan Dực Thư phải là nữ tế (con rể) của nàng. Nàng không nắm chắc cho dù nàng có nhúng tay thì Vũ nhi có thể chiến thắng Tô Tâm Ly hay không. Nhưng trước hết nàng phải giúp nữ nhi của mình diệt trừ đối thủ Tô Tâm Ly này. Nàng quả thực mong muốn miếng ngọc bội kia ở trên người Tô Tâm Ly. Nếu xảy ra chuyện như vậy, Lan Dực Thư hẳn là sẽ không ở cùng với Tô Tâm Ly. Nếu hắn thực sự yêu Tô Tâm Ly, vậy chuyện càng đơn giản hơn, trực tiếp uy hiếp tính mạng của Tô Tâm Ly, buộc hắn thành hôn với Vũ nhi. Trong lòng trưởng công chúa biết suy nghĩ của mình như vậy là ích kỷ nhưng trên đời này, có người mẫu thân nào là chí công vô tư?

Trưởng công chúa từ từ bình tâm, nuốt lửa giận xuống. Nàng đột nhiên hỏi một câu hỏi không liên quan gì vấn đề ban nãy:

“Quan hệ giữa ngươi và Lan Dực Thư là như thế nào?”

Tô Tâm Ly nhàn nhạt cười nói:

“Bằng hữu.”

Trưởng công chúa nhíu mày, hừ lạnh một tiếng nói:

“Chỉ cần ngươi đáp ứng ta một điều kiện, chuyện lần này, ngươi muốn như thế nào liền như thế ấy, thế nào?”

“A?”

Đuôi lông mày Tô Tâm Ly hơi nhếch lên một chút, nhìn trưởng công chúa, không nói đồng ý cũng không từ chối.

“Chuyện lần này bởi vì Lan công tử mà dựng lên. Bởi vì Vũ nhi nghĩ ngươi và hắn có quan hệ mờ ám cho nên mới động thủ với ngươi. Sau này ngươi phải nhất đao lưỡng đoạn với Lan Dực Thư, không cho phép gặp hắn. Cho dù hắn đến tìm ngươi, ngươi cũng phải mặc kệ hắn. Như vậy mới chứng minh quan hệ của hai người là thuần khiết. Vũ nhi trước đúng là hiểu lầm ngươi, ta sẽ nói nàng dựa theo phương thức của ngươi, chịu nhận lỗi.”
Bình Luận (0)
Comment