Trùng Sinh Thành Nhóc Đáng Thương Nằm Thắng

Chương 7


Edit by Hạ Vi Lam
Đến ngày thứ ba, Cầm Nhi canh ở chỗ tối nhìn chằm chằm Bạch Thược đang sắc thuốc, rốt cục không chịu nổi, nàng ta báo cho Thẩm Họa một tiếng, liền phái người đi tìm Bạch Thuật, muốn dụ Bạch Thuật ra ngoài.

Bạch Thuật nghe thấy nàng ta nói Thẩm Kiều tìm mình, chờ một chút, xem chừng chênh lệch thời gian không bao lâu, mới rời khỏi.

Sau khi trở về, Bạch Thuật vẫn sắc thuốc như bình thường, chờ sắc xong, liền bưng đến chỗ của Bạch Thược, nói với Bán Hạ và Thẩm Kiều rằng quả thật có người đã dụ nàng ta ra ngoài.

Vốn dĩ Thẩm kiều vẫn chỉ là mới suy đoán, sau khi tìm được bằng chứng, không khỏi lui về sau một bước, thì ra từ sớm như vậy đã bắt đầu, quả nhiên tỷ tỷ hận không thể loại hết những người bên cạnh nàng.

Ở kiếp trước, nàng quả là buồn cười đến cực điểm, sau khi hoàng thượng tứ hôn, bởi vì tỷ tỷ không muốn xuất giá, lúc phụ thân cùng tổ mẫu muốn để nàng gả thay, trong lòng Thẩm Kiều tràn đầy hoảng hốt.

Tráo dâu là tội khi quân, vạn nhất mà bị phát hiện, toàn bộ phủ Quốc công đều sẽ bị liên lụy, từ trước đến nay Thẩm Kiều rất nhát gan, nào dám đáp ứng?
Thế nhưng tỷ tỷ lại thà chết cũng không muốn xuất giá, Thẩm Kiều nào dám nhẫn tâm nhìn nàng ta chết?.

Vậy nên cuối cùng nàng vẫn gật đầu, sau khi biểu ca cùng biểu muội biết được việc này, đều khuyên nàng không nên hồ đồ, nhớ tới gương mặt đầy nước mắt của tỷ tỷ, nàng cái gì cũng không nghe nữa.

Nàng từi đầu đến cuối quả thực đều rất ngu xuẩn, sau khi hại chết Bạch Thược, còn thay ả ta xuất giá? Nàng không chỉ có lỗi với Bạch Thược, mà còn bởi vì quyết định của mình mà phụ lòng biểu ca và biểu muội.

Thấy khuôn mặt nhỏ của nàng tái nhợt, Bán Hạ vội vàng nói:
"Cô nương chớ có lo lắng, nô tỳ đã nghe theo lời ngài, mua được Hồng Mai ở Thanh Tâm Đường, nàng ta bảo sẽ đánh lạc hướng của Trương ma ma, đem bà ta dẫn đi, lần này nhất định phải cho nhị cô nương một bài học! Tiếc là nàng ta bị trông coi quá chặt, nô tỳ chưa tìm được cơ hội thích hợp cùng Hồng Mai chạm mặt, chỉ nhìn thấy nàng ta lưu lại ký hiệu, cũng không biết có phát sinh biến cố gì hay không."
Hồng Mai là nhị đẳng nha hoàn của Thanh Tâm Đường, người cũng nhanh nhẹn, đem Trương ma ma dẫn đi cũng không phải là việc khó, Thẩm Kiều hít một hơi sâu, mới nói thật nhỏ: " Cứ theo kế hoạch mà làm việc đi."
Thẩm Họa bất nhân như vậy, đừng trách nàng bất nghĩa.


Ước chừng qua một canh giờ, Thẩm Kiều liền để Bạch Thuật đi ra khỏi phủ, để nàng ấy mời Liễu đại phu tới, cứ như vậy, tin tức Bạch Thược không được tốt, rất nhanh liền truyền đến tai Thẩm Họa.

Thẩm Họa ngoắc ngoắc môi, trong lòng cuối cùng cũng có chút vui vẻ, nàng ta để nha hoàn chọn giúp một bộ áo gấm cực kỳ hoa lệ, lại mang lên mình vài món trang sức, cùng nha hoàn tới chỗ Thẩm Kiều.

Viện tử của Thẩm Kiều cũng không lớn, tổng cộng chỉ có hai gian phòng ngủ, hai gian nhĩ phòng, Bạch Thược bây giờ liền ở bên trong một nhĩ phòng, khi Thẩm Họa mang theo nha hoàn đi tới, nhìn thấy muội muội ngu xuẩn của mình đang chờ trong phòng, Thẩm Kiều nắm thật chặt tay của Bạch Thược, hốc mắt hồng hồng, nhìn rất đáng thương.

Sắc mặt Bạch Thược thì trắng bệch, trên vạt áo dính không ít máu, đang từ từ nhắm hai mắt lại, cũng không biết có chết rồi hay không.

Trong lòng Thẩm Họa chỉ cảm thấy rất khoái chí, nàng ta đi tới, đỡ bả vai của Thẩm Kiều,
"Muội muội đừng thương tâm quá, Bạch Thược ở hiền gặp lành, tất nhiên có thể vượt qua."
Giọng nói của nàng ta rất chân thành, nếu chỉ nhìn mặt ngoài, ai có thể đoán được nàng ta lại sẽ hại người đâu?
Thẩm Kiều ngẩng đầu nhìn nàng ta một chút, liền phát hiện trong mắt nàng ta chợt lóe lên một tia khoái ý, nàng liền nắm thật chặt tay của Thẩm Họa, móng tay chạm vào lòng bàn tay của nàng ta, khí lực lớn đến kinh người.

Nàng cười một cái, "Tỷ tỷ nói đúng, Bạch Thược tất nhiên có thể vượt qua."
Ở kiếp trước, Thẩm Họa đã hại chết Bạch Thược, bây giờ thế này, vô luận như thế nào, nàng cũng sẽ không để nàng ấy xảy ra chuyện nữa, người từng hãm hại Bạch Thược, nàng tuyệt đối sẽ không buông tha.

Thẩm Họa bị nàng bóp đau, cố gắng nhẫn nhịn, mới không có hất tay của nàng ra.

Nàng ta chịu đựng đau đớn, bày ra một bộ dạng bình tĩnh.

"Kiều Kiều đừng sợ, có tỷ tỷ ở đây cùng muội, Bạch Thược nếu như thật không chịu nổi, tỷ tỷ liền đem nha hoàn đắc lực nhất bên người tặng cho ngươi, có được hay không?"
Nghiễm nhiên là một bộ dạng dỗ tiểu hài tử.

Ở kiếp trước, nàng ta thực sự đã đưa cho Thẩm Kiều một nha hoàn, nhìn thì có vẻ là vì nàng lo lắng, nhưng kì thực là đang đưa đi một kẻ tay trong, từ đó về sau, đám người Thẩm Kiều với Bán Hạ nói gì trong phòng, Thẩm Họa đều biết hết.


Thẩm Kiều lắc đầu, lần đầu cự tuyệt nàng ta, giọng tuy thấp nhưng lại hết sức kiên định, "Không, ta chỉ cần mỗi Bạch Thược thôi."
Thẩm Họa chỉ cho là nàng thương tâm quá mức, cũng không thèm để ý nữa.

Chờ cho Bạch Thược chết rồi, nàng ta sẽ gửi người đến, nàng ta cũng không tin là Thẩm Kiều sẽ không nhận.

Trước khi Thẩm Họa rời đi, còn để lại rất nhiều thuốc bổ.

Từ đầu đến cuối Thẩm Kiều đều không nói, chỉ trông coi Bạch Thược, Thẩm Kiều càng lộ vẻ mất hồn mất vía như vậy, Thẩm Họa càng cảm thấy vui vẻ, uất hận hai ngày nay nhanh chóng không còn sót lại chút gì, chỉ là tiếc nuối không thể làm hư mất thanh danh của Thẩm Kiều.

Cũng may là vẫn còn có thời gian, chờ Thẩm Tịnh kết hôn xong, tổ mẫu mới có thể cân nhắc việc hôn nhân của nàng ta với muội muội, chỉ cần trước khi đính hôn, làm hư thanh danh của muội muội, nàng ta không tin Mạc lão thái thái sẽ đồng ý để tôn tử cầu hôn một người thanh danh thậm tệ.

Người kia chỉ có thể là của nàng ta, Thẩm Họa ngoắc ngoắc môi, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý, nàng ta liền nghĩ tới gương mặt tuấn mĩ kia, chỉ cần là nhớ tới hắn, trái tim nàng ta liền loạn nhịp không thôi.

Nam nhân luôn luôn một thân áo đỏ, trong lúc nói cười lại có một mị lực khiến người ta hồn xiêu phách lạc, nhưng thần sắc trên mặt hắn lại luôn luôn mệt mỏi, tựa như bất kì thứ gì, đều không thể khiến hắn bận tâm.

Hắn lãnh đạm, cao ngạo, làm vô số nữ tử vì đó mà khuynh đảo, nhưng lại không có nửa phần tự giác, lần đầu tiên Thẩm Họa nhìn thấy hắn, liền dâng lên lòng ham chiếm hữu cực mạnh, hắn lại chỉ đối với mỗi Thẩm Kiều là không giống bình thường, sao có thể không làm nàng ghen ghét?
*
Ban đêm, lúc Trương ma ma cũng biết tin Bạch Thược không được tốt, nhớ tới hôm nay lúc đi vào phòng bếp, tình cờ lại nhìn thấy một màn kia, trong lòng bà không khỏi lộp bộp một chút, bà rõ ràng nhìn thấy Cầm Nhi đi vào bên trong dược thiện vụng trộm thêm bột vào trong thuốc.

Sau đó Trương ma ma tìm nha hoàn của phòng bếp cẩn thận hỏi thăm một chút, hôm nay là ai sắc thuốc, biết được chỉ có Bạch Thuật đang sắc thuốc cho Bạch Thược, bà liền có chút trầm mặc.


Bà lại phái người tới chỗ Thẩm Kiều một chuyến, biết được từ lúc Bạch Thược uống thuốc xong đột nhiên nôn ra máu, liền nhăn nhăn mi lại.

Trương ma ma là người trung thành nhất của lão thái thái, trái lo phải nghĩ vẫn là đem chuyện hôm nay nói với lão thái thái một lần, lão thái thái nghe vậy, sắc mặt lúc này trầm xuống, "Ngươi thật sự đã nhìn thấy như vậy?"
Trương ma ma vội vàng quỳ xuống, "Nô tỳ không dám nói bậy, chỉ là sợ việc này nếu làm lớn chuyện, đối với thanh danh mấy vị cô nương hại chứ không hề lợi, mới bẩm báo với ngài một tiếng, là nô tỳ suy nghĩ không chu toàn, để ngài phiền lòng, mời lão thái thái trách phạt."
Lão thái thái liếc nàng một cái, nói: "Đứng lên đi, ngươi nếu như giấu diếm ta, không nói, mới là nên bị phạt."
Bà cũng phái người đi nhìn Bạch Thược một chút, lúc người của bà đến, Bạch Thược đang nằm lỳ ở trên giường, vẫn hôn mê bất tỉnh, Thẩm Kiều thì ngồi trước giường, nắm thật chặt tay của Bạch Thược, hốc mắt hồng hồng, hiển nhiên là đã khóc mấy lần.

Lão thái thái nghe nha hoàn bẩm báo, lông mày vặn lên, nửa ngày nói một câu, "Oan nghiệt."
Dù không hiểu vì sao Thẩm Họa muốn hại Bạch Thược, lão thái thái dến cuối cùng vẫn không hi vọng việc này tiếp diễn, lúc này, Hồng Mai lại đi đến, nói nha hoàn bên người nhị cô nương tới, khóc cầu lão thái thái vì nàng ta mà làm chủ, để nhị cô nương tha cho nàng ta một mạng.

Nha hoàn này chính là người trước đó Thẩm Kiều để cho người lặng lẽ mua lại trong đám nha hoàn kia, tên gọi là Tuệ Nhi, chính nàng ta được Thẩm Họa sai sử tung tin đồn Thẩm Kiều khắc người.

Sau khi ca ca của Bán Hạ mua lại nàng ta, tạm thời an trí bên trong biệt viện, tối hôm qua hắn được Thẩm Kiều phân phó, tìm hai tên lưu manh, diễn làm sao để nói rằng Thẩm Họa sợ Tuệ Nhi nói lung tung, muốn giết nàng ta diệt khẩu.

Sau khi ca ca của Bán Hạ cứu nàng ta, từng bước từng bước lấy được sự tín nhiệm, giật dây để nàng ta đem việc này nói cho lão thái thái, Tuệ Nhi sớm đã bị dọa bể mật, nghe hắn nói kế này liền liên tục đồng ý.

Sau khi nàng ta đi vào Thanh Tâm Đường, liền cầu lão thái thái làm chủ, nàng ta nói mình bị ma quỷ ám ảnh mới nghe nhị cô nương phân phó mà hủy thanh danh của tam cô nương, nàng ta không hề tiết lộ bí mật, thế nhưng nhị cô nương lại tàn nhẫn muốn giết nàng.

Nàng ta khóc đến nước mắt nước mũi chảy dài, cầu lão thái thái nếu có lòng từ bi, bảo nhị cô nương tha cho nàng ta một lần, còn nói nếu nàng ta chết, sẽ có người đem việc này nói ra ngoài, báo thù cho nàng ta.

Sắc mặt lão thái thái lạnh đến khiếp người, để cho người ta bịt kín miệng nha hoàn này, sai người trực tiếp kéo xuống, "Cho người đem Cầm Nhi giải đến, tạm thời chớ kinh động đến nhị nha đầu."
Lại nói Thẩm Họa, hôm nay trong lòng nàng ta cũng có chút vui vẻ, sau khi nhìn qua Bạch Thược, nàng ta liền bảo một nha hoàn cầm rượu trái cây lên, nghiêng người dựa vào giường uống một cốc.

Tâm tình Thẩm Họa rất tốt, nhưng mà chưa đợi được tin Bạch Thược chết mất, nàng ta lại được tổ mẫu truyền triệu, lúc này, nàng ta còn chưa rõ lắm, Cầm Nhi đem hết thảy đều khai ra.

Thẩm Họa chỉ coi là tổ mẫu tìm nàng ta đánh cờ, thản nhiên để ly rượu xuống, từ trước đến nay nàng ta được sủng ái, cảm thấy đi muộn một chút cũng không ảnh hưởng gì, liền tắm rửa một phen, dù sao tổ mẫu luôn luôn không thích mùi rượu, tốt nhất là không nên mang theo mùi rượu đi gặp bà ấy.

Edit by Hạ Vi Lam

Nàng ta lại không biết, thấy nàng chậm chạp không đến, sắc mặt lão thái thái càng khó coi hơn, biết được Thẩm Họa đi tắm rửa rồi mới chạy đến, lão thái thái tức giận đến ngực có chút đau.

Trương ma ma vội vàng giúp bà xoa xoa ngực, trấn an vài câu.

Thẩm Họa vòng qua bình phong, liền cười nhẹ nhàng, "Tôn nữ thỉnh an tổ mẫu, vì gặp tổ mẫu, tôn nữ cố ý tắm rửa một phen, tổ mẫu thấy có ta thơm hay không?"
Lúc nàng ta đang muốn đứng dậy để nhào đến chỗ tổ mẫu, lại đột nhiên nghe thấy tổ mẫu nghiêm nghị quát lớn, "Quỳ xuống!"
Giọng lão thái thái rất uy nghiêm, một tiếng gầm này mang theo sự phẫn nộ cực độ.

Thân thể Thẩm Họa run rẩy, trung thực quỳ xuống, "Tổ mẫu, không biết tôn nữ phạm vào chuyện gì, lại làm tổ mẫu tức giận như vậy?"
Nàng ta ngẩng đầu, kiêu ngạo mà ngẩng cái cổ lên, bởi vì chưa bao giờ bị tổ mẫu quát lớn như vậy, trong lòng có chút ủy uất, thần sắc trên mặt cũng rất ủy uất.

Hai ngày này nàng ta cũng không xuất phủ, có thể làm tổ mẫu tức giận chỉ có chuyện "Làm bộ gãy chân ", tưởng rằng nha hoàn nói ra nói vào, làm tổ mẫu không thích, hốc mắt Thẩm Họa đỏ lên, ra tay nói trước:
"Chẳng lẽ tổ mẫu cũng cảm thấy ta làm bộ gãy chân, là vì muốn hại muội muội? Ta đối xử với muội muội như thế nào, tổ mẫu không phải quá rõ ràng rồi sao? Ngài bây giờ lại bởi vì vài câu nghị luận của bọn nha hoàn, cũng không tin ta sao? Tôn nữ quả thực oan uổng!"
Sau khi thấy nàng ta làm ra cái vẻ không chịu được như thế, còn dám cả gan chất vấn mình, trong lòng lão thái thái càng thêm phẫn nộ, bà chỉ vào Thẩm Họa, tay run run, mắng: "Thật sự là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Thiếp thân nha hoàn của ngươi đã khai ra hết rồi, ngươi còn mặt mũi nào nói mình oan uổng!"
Bà nói xong liền ra hiệu Trương ma ma để cho người dẫn Cầm Nhi tới.

Đáy lòng Thẩm Họa run rẩy, đầy rẫy chấn kinh.

Sau một khắc, nha hoàn của Thanh Phong Đường liền đem ba người đi đến, ngoại trừ Tuệ Nhi cùng Cầm Nhi, một người khác là Bạch Thược.

Thấy Cầm Nhi áy náy mà nhìn nàng, thân thể Thẩm Họa mềm nhũn, ngồi liệt trên mặt đất, trong mắt cũng hiện lên một tia bối rối, "Tổ mẫu..."
Ngày thường nàng ta rất thông minh, nhưng dù sao cũng là tiểu cô nương, còn chưa cập kê, lúc này thấy mấy người kia đều đã bị tổ mẫu giải đến, nàng ta ít nhiều có chút hoảng.

Lão thái thái thất vọng nói: "Uổng công ta ngày thường thương yêu ngươi, bây giờ đã gần đến lúc tuổi cập kê, lại dám cả gan làm ra chuyện như thế! Ngươi có biết hay không, nếu chuyện này bại lộ, ngươi sẽ có kết cục gì? Nói không chừng toàn bộ cô nương của cái phủ Quốc công này đều sẽ bị ngươi liên lụy! Ngươi sao dám nhẫn tâm như vậy?"
*
Tác giả có lời muốn nói: Ô ô ô không thể viết đến nam chính, chương kế tiếp lại xuất hiện, che mặt, thấy có người tưởng là biểu ca đã xuất hiện, nhưng mà không phải đâu, Thẩm Họa thích không phải biểu ca!.

Bình Luận (0)
Comment