Kỳ thật việc huynh đệ Phó Thái phó cùng dư nghiệt tiền triều cấu kết không phải một hai ngày, cũng không phải một hai năm, mà là mấy mươi năm. Khi Phó Thái phó phát hiện manh mối đã giật mình, huynh đệ mặt ngoài ôn hòa lại cất giấu mưu đồ nghe rợn cả người.
Nhưng ông không dám đả thảo kinh xà, cũng không biết huynh đệ nhà mình rốt cuộc cùng dư nghiệt tiền triều quan hệ dạng gì. Ông cũng chỉ là phát hiện ra chuyện không thích hợp, dư nghiệt tiền triều bộ dáng thế nào đang ở đâu ông đều không tìm hiểu được. Vì thế ông chỉ có thể làm hết khả năng dùng mọi biện pháp bảo vệ Phó gia.
Bởi vậy ông giúp đỡ cho Hoàng tử đương triều lúc đó, còn đem trưởng nữ gả cho người đó. Không ngờ Hoang tử đó lại thành Hoàng đế, ông trở thành Thái phó, con gái cũng thành Hoàng hậu. Chuyện này càng làm ông lo lắng hơn, xem ra ông càng phải vội vàng đem chuyện của huynh đệ mình che giấu kín đáo.
Sau khi Tiên hoàng bắt đầu chèn ép Phó gia, Phó Thái phó áp chế mọi người Phó gia càng mạnh tay, cũng âm thầm không ngừng điều tra huynh đệ cùng dư nghiệt tiền triều. Nhưng đối phương quả thực kính đáo, cái gì cũng tra không ra. Phó Thái phó lúc này mới phát giác lực lượng đối phương sợ là không tầm thường.
Phó Thái phó mất hơn mười năm đều không thể bắt được cái đuôi đối phương, cuối cùng trước khi lâm chung gọi Phó Quyết vào đem việc này nói một lần. Đem gánh nặng chôn ở trong lòng nhiều năm chia sẽ lại cho người có thể tin tưởng, Phó Thái phó tháo xuống gánh nặng trong lòng cứ như vậy ra đi. Mà Phó Quyết sau khi biết được việc kinh thiên động địa này cứ như bị mộng du. Sau đó Phó Quyết cùng Công chúa thảo luận một đêm, họ cho không ít người đi thăm dò huynh đệ Phó lão thái gia, cuối cùng tra ra chút manh mối.
Mà phần mật báo Phó Quyết đưa vào cung xong, người Trác Kinh Phàm phái đi điều tra Mục Hiên cũng đem tin tức đưa trở về. Đem đối chiếu hai bản mật báo liền có thể phỏng đoán ra, Mục Hiên là dư nghiệt tiền triều.
"Xem ra Tam Công chúa biết thân phận Mục Hiên, cảm thấy thân phận Công chúa tiền triều tương đối tôn quý hơn phong hào Bình Dương Trưởng Công chúa ngài ban."
Trác Kinh Phàm cười lạnh một tiếng.
Đậu Thuần sắc mặt cũng không dễ nhìn. Cho nên mới nói người bên cạnh mình lại ẩn giấu một bụng dạ khó lường. Vị Mục tướng quân có năng lực phi thường, thống lĩnh cấm quân, thậm chí còn được tín nhiệm cùng trọng dụng của Tiên hoàng lại là kẻ địch.
Nếu Tiên hoàng không có bệnh đa nghi, bên cạnh luôn an bài vài người hộ vệ, sợ là sớm đã bị Mục Hiên ám sát. Tiên hoàng tuy nói tín nhiệm Mục Hiên nhưng không có nông nỗi đem an toàn giao cho đối phương. Đậu Thuần biết rõ tự bảo vệ vẫn hơn, phụ hoàng kỳ thật không tin ai, bởi vậy Mục Hiên mới ẩn núp trong cung lâu như vậy lại chậm chạp tìm không thấy cơ hội.
Mà Trác Kinh Phàm nghĩ càng nhiều hơn. Khó trách lão tổ tông cùng với phi tử Tiên hoàng cấu kết, thật sự là Tiên hoàng phòng ngự quá cẩn thận, nếu không thông qua phi tần muốn đả thương đến Tiên hoàng thật khó khăn. Vả lại lão tổ tông chuẩn bị nhiều phương án đến vậy, trừ bỏ thông đồng phi tần ở hậu cung, còn có quan hệ cùng Hoài Vương và một số người bên ngoài, cho nên cả đời Tiên hoàng thua cũng không oan. Lão tổ tông qua nhiều năm như vậy mới hạ được đối phương cũng coi như gián tiếp chứng minh Tiên hoàng có năng lực.Nghĩ lại nếu mình không đến đây cả đời này Đậu Thuần sợ là chết ngốc nghếch trong Đông Cung. Có lẽ đời trước Đậu Thuần có thể đã bị Thái tử phi hại chết cũng không chừng. Thái tử nghĩ nếu mình không tỉnh lại trong thân xác Trác Kinh Phàm thì Đậu Thuần và Thái tử phi có tình cảnh gì.
Thái tử suy nghĩ thật lâu, bất giác lấy tính cách của Trác Kinh Phạm thật suy đoán làm sao có thể đấu lại Trương Lương viện cùng Thục phi, xem ra ông trời mang mình tới đây là để trợ giúp Đậu Thuần.
"Dựa theo những gì Thái phó đã nói khi còn sống, đối phương sợ là đã bố trí thật lâu rồi. Nếu không nắm chắc phần thắng mà đột kích sợ là đả thảo kinh xà, dù sao chúng ta không biết được đối phương có chiêu gì."
Giọng Đậu Thuần vang lên kéo tâm tư Trác Kinh Phàm về
"Ngài nói có lý, hiện tại chúng ta chỉ là hoài nghi Mục Hiên chính là dư nghiệt tiền triều, nhưng còn chưa có chứng cứ xác thực có thể chứng minh. Hắn cũng có khả năng chỉ là bình phong dùng để mê hoặc chúng ta mà thôi."
"Phải, ta sẽ cho người theo dõi hắn cùng Bình Dương, bên Phó gia liền phải làm phiền ngươi."
Đậu Thuần đóng lại mật báo, thản nhiên nói.
"Được, Phó Nhị lão thái gia nếu muốn tìm cái chết ta liền thành toàn cho hắn, ta sẽ đem hắn tra ra ánh sáng. Phó Thái phó không là đối thủ của những người đó, cho nên Thái phó mới tra hơn mười năm đều tra không ra manh mối hữu dụng."
Trác Kinh Phàm cười cười, đem nhiệm vụ điều tra Phó gia giao phó xuống dưới.
Hai người còn nói một lát sau, Trác Kinh Phàm nhớ tới Đậu Sâm còn ở điện Lập Chính, liền không quấy rầy Đậu Thuần, vội vàng mà rời điện Lưỡng Nghi. Khi về đến điện Lập Chính xong, Trác Kinh Phàm gọi Phục Linh đưa đến sách sử tiền triều để tìm hiểu rõ về dư nghiệt tiền triều.
Trước Đại Chu triều là Đại Võ triều họ Hướng. Hoàng đế Hướng Mạt hiệu là Ai đế tàn nhẫn bạo ngược khiến thiên hạ dân chúng lầm than, thiên tai lại liên tục, bởi vậy các nơi đều có nghĩa quân khởi binh. Hoàng đế khai quốc Đại Chu triều là một trong số đó, ông đã dẫn binh đánh vào kinh đô, sau đó lại một đường tiến vào cung, đợi cho hết thảy kết thúc, mới có người phát hiện tiểu Hoàng tử không thấy.
Từ đó về sau, thường xuyên có người giả làm Hoàng tử chính thống của Đại Võ nhằm dao động căn cơ Đại Chu triều. Những năm đầu Đại Chu triều mới vừa thành lập, vị tiểu Hoàng tử này quả thật gây không ít phiền toái. Khi vị Hoàng tử trưởng thành sách sử đã từng ghi lại, có một lần Đại Chu triều thiếu chút nữa bị vị Hoàng tử này lật đổ, may mắn sau đó bởi vì Hoàng tử Đại Võ bị Hoàng đế Đại Chu trấn áp được.
Nhưng vị Hoàng tử cũng không thấy bóng dáng, Đại Chu triều đã qua nhiều đời đế vương, cũng phái không ít người đi tìm kiếm, nhưng cũng tìm không thấy vị Hoàng tử này. Mà Đại Chu tính đến đời Đậu Thuần cũng có mấy lần dư nghiệt tiền triều có hành động tạo phản. Hướng Hoàng tử Đại Võ vẫn luôn không có chết tâm, mà hậu duệ của hắn cũng không có hết hy vọng, hiện giờ Mục Hiên cũng không biết là tôn tử đời thứ mấy muốn nổi dậy "Khôi phục chính thống" cướp lại giang sơn từ tay Đại Chu.Thái tử thấy kỳ quái chính là đời trước lão tổ tông thật sự đoạt được giang sơn của Đại Chu vì sao không khôi phục quốc hiệu Đại Võ của Hướng gia mà là cải lập thành Đại Lương? Sách sử không có lời giải, Thái tử cảm thấy lão tổ tông trên người có một đống bí ẩn, có lẽ bắt được người sẽ có thể cởi bỏ nghi vấn này...
Phó Quyết bởi vì cưới Công chúa, vốn là tứ phẩm Thiếu khanh Hồng Lư tự, Hoàng thượng ban cho hắn một danh hiệu dễ nghe chính là nhị phẩm Văn Tán Quan.
Có nhiều người ở sau lưng cười thầm Phó Quyết, trên thực tế nhị phẩm này chỉ là hư danh so với tứ phẩm nắm thực quyền căn bản không thể bằng.
Phó gia đã xuống dốc, trong triều tuy rằng còn có người Phó gia nhưng trừ bỏ Phó Quyết những người còn lại chỉ là chức quan nhỏ. Cho dù môn sinh Thái phó nhớ chuyện cũ sẽ không cùng Phó gia xa lạ nhưng cũng không thân cận. Phó lão gia biết mình có bao nhiêu cân lượng, tất nhiên là sẽ không cùng môn sinh của phụ thân tạo quan hệ. Nhưng hai đê đệ của ông lại không giống, bọn họ cho rằng phụ thân đi rồi tài nguyên cùng nhân lực đều phải phân cho bọn họ mới đúng.
Bởi vậy bọn họ muốn buộc Phó lão gia giao ra, nhưng Phó lão gia bản thân không có tiếp nhận sao phân cho hai đệ đệ đây?
Thật ra Phó Thái phó từ sau khi Phó Quyết đại hôn xong, liền đem toàn bộ chuyển giao cho Phó Quyết, đương nhiên, điểm này cả Phó lão gia cũng không biết.
Nhị đệ cùng Tam đệ của Phó lão gia náo loạn vài lần, cuối cùng vẫn là Phó lão phu nhân tức giận đứng dậy giáo huấn họ một trận. Cho dù hai người không do bà sinh ra, nhưng chỉ cần bà còn sống một ngày, hai huynh đệ kia không thể làm trái lời đại nương. Nếu như bọn họ dám can đảm bất kính với Phó lão phu nhân, bà có thể đến Đại Lý tự cáo trạng, hai người sẽ ăn không ngon ngủ không yên.
Phó Quyết đối với động tĩnh trong Phó phủ tất nhiên là rõ như lòng bàn tay. Dù sao Thái phó đã đem nhân lực giao vào trong tay hắn, tuy rằng bên ngoài quản lý Phó gia vẫn là Phó lão phu nhân, nhưng thực tế chuyện lớn nhỏ Phó Quyết so với Phó lão phu nhân còn tinh thông hơn.
Đối với Nhị thúc cùng Tam thúc nháo loạn Phó Quyết trong lòng biết rõ ràng, hắn sớm đã nhìn thấu dã tâm hai vị thúc thúc này. Tổ phụ khi còn sống có thể áp chế bọn họ, đợi cho tổ phụ mất bọn họ liền dần dần bừa bãi hơn. Tổ phụ cũng nhìn thấu tính tình bọn họ mới luôn đàn áp không cho bọn họ đi lên, nếu không lấy thân phận Thái phó muốn đề bạt hai đứa con trai còn không phải dễ dàng sao?
Trước kia Phó Quyết còn chưa hiểu tổ phụ khổ tâm, nhưng mà từ khi tổ phụ lộ ra bí mật của Nhị thúc tổ, Phó Quyết lúc này mới hiểu được tổ phụ là sợ Nhị thúc cùng Tam thúc bị Nhị thúc tổ lợi dụng. Chỉ là chuyện này không tiện nói rõ, càng là không thể nói cùng Nhị thúc và Tam thúc nghe, cho nên Phó Quyết liền tính toán tiếp tục dùng cách của tổ phụ. Cần phải bảo vệ những gì tổ phụ dày công tạo nên, dù sao hắn hiện giờ cũng không có kém, ai cũng biết hắn tiền đồ không có Nhị thúc cùng Tam thúc cũng không còn tìm hắn nhờ giúp đỡ.
Phó Quyết ngày thường ở tại phủ Công chúa, chỉ có sáng sớm sẽ trở lại Phó phủ thỉnh an Phó lão phu nhân cùng phụ mẫu. Vào một ngày như thường lệ, hắn sáng sớm đi vào Phó phủ, còn chưa có đi vào sân, đã bị một tiểu nha hoàn nửa đường chặn lại."Xin thỉnh an công tử, công tử vạn phúc."
Tiểu nha hoàn mười hai mười ba tuổi, thấy hắn nhanh chóng thỉnh an.
"Ngươi là nha hoàn hầu hạ ở đâu, lúc này sao lại chạy đến đây?"
Phó Quyết liếc đối phương một cái, thản nhiên hỏi.
"Thưa công tử, nô tỳ là hầu hạ ở Tiếc Phương viện. Chủ tử thân thể không khỏe đã bất tỉnh nhiều lần, nhưng phu nhân thật sự ngăn không cho mời lang y, chủ tử cũng không có biện pháp, bất đắc dĩ mới để cho nô tỳ chờ ở chỗ này, cả gan thỉnh cầu công tử khai ân."
Nói xong liền quỳ xuống, cúi lại vài cái.
"Ngươi tên là gì? Chủ tử của ngươi là vị nào?"
"Thưa công tử, nô tỳ tên là Xuân Quyên, chủ tử là Tiết cô nương."
"Thuận tử, đi bẩm báo phu nhân một tiếng, đem khế ướt bán thân của Xuân Quyên đưa đến chỗ Tiết cô nương, về sau tiền tiêu vặt hàng tháng của Xuân Quyên cũng không cần trong phủ bỏ ra, chủ tử của nàng sẽ chuẩn bị."
Phó Quyết gọi trường tùy bên mình phân phó vài câu, sau đó không để ý tới Xuân Quyên, vung ống tay áo liền rời đi.
Chuyện Phó Quyết cùng tiểu nha hoàn tại cửa tròn nhanh chóng lan truyền khắp trong phủ, Tiết cô nương trong viện cũng nghe được. Khi Xuân Quyên trở lại lập tức đã bị gọi vào, Tiết cô nương ngồi ở trên tràng kỷ, trên người mặc một chiếc áo hồng nhạt bên ngoài khoát áo nhung thêu hoa bướm màu tím, phía dưới là váy lụa thêu trăm hoa, trên đầu tóc được vấn lên gọn gàng, có cài lông chim oanh vũ kết trân châu, còn có một đôi bông tai hoa mai bạch ngọc, trên mặt trang điểm kỹ.
Xuân Quyên thấy Tiết cô nương, lập tức hành lễ
"Ngươi hôm nay đã gặp công tử sao?"
Tiết cô nương tuy rằng diện mạo xinh đẹp, nhưng nhìn kỹ sắc mặt cũng là có chút tái nhợt, ngữ khí ôn nhu nhưng hữu khí vô lực.
"Dạ thưa nô tỳ đã gặp."
"Công tử nói thế nào? Có nói bao lâu sẽ đến xem ta hay không?"
"Thưa.... thưa... công tử nói......"
Xuân Quyên có chút do dự, Tiết cô nương thấy nàng như vậy trong lòng trầm xuống, đã đoán được đối phương đem sự tình làm hỏng, nhưng nàng không có người để dùng, cũng chỉ có tiểu nha hoàn này nên kềm chế.
"Ngươi nói thực ra đi, ta sẽ không trách ngươi."
"Công tử lệnh người đem khế ướt bán thân của nô tỳ đưa đến cho người, còn nói sau này tiền tiêu vặt hàng tháng của nô tỳ không cần trong phủ bỏ ra, đều do người chuẩn bị."
Xuân Quyên cúi đầu, ấp úng nói.
Tiết cô nương vừa nghe xong trừng lớn hai mắt mãnh liệt hút một hơi, qua một hồi lâu mới bình tĩnh lại, nàng che miệng, có chút tức đến khó thở hỏi:
"Ngươi rốt cuộc là nói như thế nào?"
Xuân Quyên phải đem chuyện gặp được Phó Quyết lặp lại một lần, những gì hai người đã nói đều không có bỏ sót nói ra."... Ngươi... Ta... Ta thật sự là bị ngươi hại thảm rồi."
Tiết cô nương vô lực không muốn cùng Xuân Quyên nói cái gì nữa, phất phất tay, để cho đối phương lui xuống. Đợi cho Xuân Quyên sau khi rời đi, nàng ngồi yên trong phòng, trong lòng âm thầm suy nghĩ, phải làm như thế nào tiếp cận Phó Quyết? Thái hậu đem nàng đến Phó gia, cũng không phải là để cho nàng ở trong phòng làm chủ tử, nếu nàng không thể leo lên giường Phó Quyết, Thái hậu sẽ không bỏ qua cho nàng.
Nàng nhíu mi trầm tư, chẳng lẽ Hồ Dương Công chúa thủ đoạn thật sự cao như vậy, có thể đem Phò mã giữ đến gắt gao, người bên ngoài một chút cơ hội cũng không có? Nàng không tin, phàm là nam tử ai lại không thích hoa thơm cỏ lạ, chỉ cần để cho nàng có cơ hội, nàng nhất định có thể hầu hạ Phó Quyết...
Phó phủ được Thái hậu ban cho bốn mỹ nữ, Tứ Công chúa Đậu Uyển tất nhiên là biết. Trong lòng của nàng đương nhiên cũng không thoải mái. Dù nàng cùng Phó Quyết là tứ hôn, Phó Quyết đã là Phò mã, muốn nàng sống cùng bọn họ cả đời này ở cùng một chỗ trừ phi nàng cùng Phó Quyết hòa ly (
lyhôn) . Nhưng nàng không muốn mình phải ngột ngạt, không có việc gì sao phải đem một đống thị thiếp chướng mắt ở Phó phủ kia để vào mắt?
Bởi vậy nàng cũng vui vẻ giả ngu, chỉ cần Thái hậu không có trực tiếp mang tới cho nàng, nàng xem bốn người kia không tồn tại. Thái hậu thật không sợ bị người lên án thì cứ việc xuất ra ý chỉ đến áp đặt nàng, đến lúc đó nàng cũng sẽ không có hai lời, chỉ sợ Thái hậu cũng không mặt mũi đưa ra ý chỉ.
Ai biết Đậu Uyển đang làm như những mỹ nữ đó không tồn tại, chợt nghe nói tiểu nha hoàn chặn đường Phó Quyết.
Đậu Uyển quyết định dẫn Tổng quản cô cô cùng vài nữ quan chậm rãi đến Phó phủ. Phó phủ đối với việc Công chúa đột nhiên giá lâm, thật sự kinh hoảng đến thất thố. Nhưng Công chúa cũng không làm gì, vào Phó phủ chỉ hỏi phương hướng, liền trực tiếp đến cái viện gì đó.
Trong viện xem ra đều được tin tức, lúc này bốn mỹ nữ đã dẫn nha hoàn đứng ở cửa viện cung nghênh Công chúa đến. Đậu Uyển vịn vào tay nữ quan bên cạnh, khẽ nhếch môi chậm rãi đi vào viện, bốn mỹ nữ tất nhiên là nhanh chóng hướng nàng hành lễ thỉnh an.
"Xuân Quyên là người nào?"
Đậu Uyển cũng không cho họ đứng lên, giương mắt quét một vòng, thản nhiên hỏi.
"Thưa công chúa, là nô tỳ."
"Là người trung tâm đây mà, Phò mã thấy ngươi trung thành và tận tâm nên chọn cho ngươi chủ tử khác, mong rằng ngươi sau này hầu hạ chủ tử mới cho tốt."
Đậu Uyển cười cười đứng ở tại chỗ nói, giọng nói trong trẻo dễ nghe, nhưng Xuân Quyên nghe xong tuy là cái hiểu cái không, nhưng trong lòng lại không biết vì sao phát lạnh cả người.
"Dạ."
Xuân Quyên áp chế lo sợ không yên, cung kính vâng lời.
"Thôi, đều đứng lên hết đi "
Đậu Uyển lúc này mới miễn lễ cho họ. Nàng đem tầm mắt hướng về người phía trước Xuân Quyên, trong lòng nhất thời cười lạnh một tiếng, quả thật là một bộ nhược liễu phù phong điềm đạm đáng yêu, cử chỉ càng yểu điệu, nhìn khuôn mặt thật kiều diễm. Thật sự là khó khăn cho Thái hậu từ trong cung tìm ra được những mỹ nữ đẹp như vậy.
"Ngươi quý danh là gì?"
Đậu Uyển nhíu mày, chỉ vào một trong số mỹ nữ hỏi.
"Thưa Công chúa, thiếp họ Tiết."
Người bị chỉ thành thực tiến lên một bước, nghiêng người hạ bái, nhất cử nhất động quả thật là thướt tha yêu kiều, may là Đậu Uyển cũng là một mỹ nhân, nếu không sẽ phải đỏ mặt ganh tị với nàng.
" Còn ngươi?"
Đậu Uyển lại hỏi một người khác.
"Thưa Công chúa, thiếp họ Liên."
Đậu Uyển cũng lười biếng hỏi hai người còn lại. Thái hậu tâm tư thật sự là Tư Mã Chiêu, người qua đường cũng biết, nói là tới hầu hạ nàng, căn bản là đến dụ dỗ Phò mã. Nàng tuy rằng rất muốn học Đậu Kỳ tàn nhẫn, trực tiếp đem bốn người đánh chết, nhưng Hoàng thượng đã lên tiếng, nàng phải quan sát bốn người này, dù sao Thái hậu hẳn là không chỉ đơn thuần làm cho nàng ngột ngạt đâu?
Kỳ thật dù Hoàng thượng không nói gì, Đậu Uyển cùng Phó Quyết cũng muốn tra ra bốn người này là ai, từ đâu tới. Đã có thể lôi kéo Xuân Quyên vậy trong đó tất có sự tình, không chừng trong Phó phủ có không chỉ có một nội gian.
Mà khi gặp được bốn mỹ nữ xong, Đậu Uyển trong lòng cũng đề cao cảnh giác, bởi vì bốn mỹ nữ căn bản không giống như là trong cung ra, cũng không biết Thái hậu là từ đâu tìm tới. Đậu Uyển không tin Thái hậu nuôi dưỡng được những cung nữ như vậy, nhưng Thái hậu rõ ràng lúc trước còn bị giam giữ, trong nhất thời, là từ nơi nào tìm được những mỹ nữ có khả năng cùng trình độ dụ dỗ cao như vậy?