Sau khi Phù Ngọc Thu trở về, thấy chỗ Phượng Hoàng bốc khói cuồn cuộn thì hoảng hốt muốn xông vào.
Nhạc Thánh níu y lại tức giận nói: "Lá cây, ngươi nghĩ Phượng Hoàng có bị lửa thiêu chết nổi không hả?"
Phù Ngọc Thu ngẫm lại cũng đúng, quay đầu hất tay hắn ra: "Tạ ơn, ta có tên nhé."
Nhạc Thánh ngoan ngoãn đổi sang tên khác: "Chíp chíp."
Phù Ngọc Thu: "......"
Truyền thừa Phượng Hoàng nhất thời chưa thể dung hợp hoàn toàn, Nhạc Thánh đoán phải cần thêm mấy ngày nữa nên bảo Phù Ngọc Thu tìm gì chơi đi. Nhưng Phù Ngọc Thu cứ như nam nhân đang chờ vợ sinh con, cắn ngón tay đi tới đi lui ngoài cửa, miệng còn lẩm bẩm càu nhàu.
Nhạc Thánh cũng lười để ý, lặng lẽ ngồi đánh đàn dưới cây ngô đồng. Mấy gốc phong lan kiều diễm nở rộ, gió thổi qua để lộ ra một tấm bia mộ. Phía trên mơ hồ khắc hai chữ "Ái thê".
Nhạc Thánh lại đàn bài "Cá trong nước", tiếng đàn thổn thức như khóc như than, dư âm nghe như tiếng trời.
Một ngày một đêm sau, khói bụi dày đặc trong kết giới rốt cuộc tan đi, lửa cũng càng lúc càng nhỏ.
Lửa lan rộng từ chỗ Phượng Hoàng ra ngoài làm mặt đất nóng như dung nham, Phù Ngọc Thu vừa dẫm lên thì lập tức bị bỏng la oai oái nên đành phải chạy ra xa.
Phù Ngọc Thu ngồi cạnh ao nước trong vắt đạp nước chơi, tay ôm một đống pháp khí hộ thân, đang tò mò nghiên cứu cách dùng thì chợt phát hiện nhiệt độ thiêu đốt phía sau chậm chạp hạ xuống, y mừng rỡ quẫy chân khuấy nước.
Nhạc Thánh vẫn ngồi đánh đàn ở chỗ kia, thỉnh thoảng lại nhìn bia mộ ngẩn người. Bao năm qua hắn vẫn luôn sống như thế.
Đôi mắt Phù Ngọc Thu cong cong: "Có phải hắn sắp ra ngoài rồi không?"
Nhạc Thánh hờ hững gật đầu, đang định nói gì đó thì đột nhiên ngẩng phắt lên, chân mày cau lại.
Phù Ngọc Thu thắc mắc: "Sao thế?"
"Chờ ở đây nhé." Nhạc Thánh đứng dậy ôm đàn đi.
Phù Ngọc Thu đoán chắc lại có kẻ lần theo linh văn Huyền Chúc Lâu mò đến truy sát Phượng Hoàng.
Nhưng nhìn phản ứng của Nhạc Thánh thì hình như kẻ kia xông thẳng vào Cung Thương Hạp. Không biết lần này người tới có tu vi cao bao nhiêu mà to gan như vậy?
Chỉ khi nào hai người còn lại trong tam thánh bắt tay nhau mới giết được Nhạc Thánh, vì vậy Phù Ngọc Thu cũng không lo Nhạc Thánh gặp nguy hiểm mà tiếp tục quẫy nước chọn pháp khí.
Làm chim trắng không thể nào giao tiếp bình thường với Nhạc Thánh, còn luôn bị Nhạc Thánh nâng trên lòng bàn tay điên cuồng "đùa bỡn" nên y buộc phải biến thành hình người xấu xí.
Phù Ngọc Thu không thích mang giày vì cảm thấy đôi giày cồng kềnh kia sẽ làm hỏng rễ cỏ mềm mại của mình.
Y chọn một hạt châu màu vàng óng rồi xâu vào sợi dây đỏ ướm thử lên cổ chân trắng nõn, định làm vật bảo vệ "rễ sợi" của mình.
Chẳng biết có phải vì Phượng Hoàng hay không mà giờ Phù Ngọc Thu cực kỳ thích những thứ màu vàng.
Y vừa cột dây vào cổ chân vừa cảm thán: "Mắt Phượng Hoàng đẹp thật."
Khen xong Phù Ngọc Thu chợt dừng tay lại, vô thức nhớ tới đôi mắt vàng lúc nào cũng lộ vẻ tà ác của tiên tôn kia.
"Phi!" Phù Ngọc Thu mắng, "Mắt vàng của Diêm La sống chẳng đẹp tí nào, thật uổng phí cho đôi mắt kia."
Y đang mắng xối xả thì một trận cuồng phong đột nhiên chui lên khỏi mặt đất thổi ngược mái tóc dài của y lên.
Sợi dây đỏ Phù Ngọc Thu vừa cột bỗng nhiên đứt ra, hạt châu màu vàng rơi xuống đất rồi lăn vào ao nước. Trong lòng mơ hồ dâng lên một linh cảm xấu, Phù Ngọc Thu thử trải rộng thần thức ra ngoài.
Nhạc Thánh không còn ở Cung Thương Hạp. Chỉ có một người đang nhanh chóng đến chỗ này.
Phù Ngọc Thu biến sắc đứng phắt dậy. Điệu hổ ly sơn?
Có thể dẫn dụ người tu vi cao như Nhạc Thánh rời đi e là không chỉ một hai kẻ. Phù Ngọc Thu quay đầu nhìn thoáng qua.
Khí nóng quanh kết giới tựa như bốc hơi sạch sẽ, kết giới im lìm rốt cuộc truyền đến từng trận linh lực dao động.
Phượng Hoàng sắp ra ngoài rồi.
Phù Ngọc Thu hít một hơi thật sâu.
Dù thế nào cũng không thể để người kia cản trở Phượng Hoàng được.
Chỉ trong một ngày Nhạc Thánh đã dạy Phù Ngọc Thu cách sử dụng linh lực chính xác, y hạ tay xuống, linh lực nước ào ạt tuôn ra từ lòng bàn tay, theo sức mạnh tinh thần của y biến thành vũ khí lợi hại mà Phù Ngọc Thu đinh ninh sẽ làm mọi người khiếp sợ.
Vừa gặp đã thấy máu, chém sắt như chém bùn.... là một cây cuốc.
Sau khi Phù Ngọc Thu biến ra, vừa cúi đầu nhìn thì chính mình cũng ngây ngẩn. Y nghẹn lời biến "lưỡi dao" thành nước rồi ngưng kết lại lần nữa. Lần này thì khá hơn, y biến ra được một thanh kiếm.
Trong lúc đó kẻ bị thần thức phát hiện đã vọt đến như cuồng phong bão tố rồi đáp xuống cây cột ở cổng sân. Đang ban ngày ban mặt mà hắn mặc đồ dạ hành, mặt mũi bịt kín mít chỉ lộ ra đôi mắt như rắn độc hung ác trừng Phù Ngọc Thu.
"Tên này bị dở hơi à?"
Phù Ngọc Thu vừa nhìn bộ đồ đen kia vừa kinh ngạc nghĩ thầm.
Kẻ mới tới liếc Phù Ngọc Thu một cái rồi xòe tay ra, linh văn trong lòng bàn tay chỉ về hướng gian phòng của Phượng Hoàng.
Thân hình người kia cực kỳ nhanh nhẹn, hệt như mây mù tan đi dưới nắng chỉ để lại một tàn ảnh đen nhánh. Phù Ngọc Thu giật mình, thân hình như nước nhoáng lên, trường kiếm biến ra từ nước đột ngột chém xuống.
"Keng" một tiếng.
Cánh tay Phù Ngọc Thu run lên, dùng hết sức lực đẩy mạnh kẻ mà mình khó khăn lắm mới ngăn lại được ra khỏi kết giới.
Phù Ngọc Thu thật sự không có kinh nghiệm đánh nhau nên chỉ chốc lát sau linh lực đã hao hết quá nửa.
Người kia lộn nhào mấy vòng giữa không trung rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Chắc vì biết linh lực Phù Ngọc Thu như mèo cào không chống cự được bao lâu nên hắn cười lạnh rồi cầm song đao đánh tới lần nữa.
Sau mấy chiêu linh lực Phù Ngọc Thu đã tiêu hao nhanh chóng, trường kiếm trong tay cũng bị đánh văng, trong nháy mắt hóa thành mưa rì rào rơi xuống.
Linh lực của tên kia hết sức hung hãn, ra chiêu chẳng chút lưu tình, mấy lớp hộ thân trên người Phù Ngọc Thu lần lượt bị đánh vỡ lốp bốp như pháo hoa.
Phù Ngọc Thu chật vật không chịu nổi, vừa chửi thầm vừa lảo đảo đứng dậy.
Một luồng linh lực ập tới, lớp hộ thân cuối cùng trên người Phù Ngọc Thu bỗng nhiên bao phủ khắp toàn thân y rồi đánh bay linh lực sắc như đao kia.
Phù Ngọc Thu còn chưa kịp mừng thì con ngươi đột ngột co lại.
Lúc này y đang đứng dưới cây ngô đồng, luồng linh lực hung hãn kia bị hất văng chẳng những không giảm sút mà còn mang theo khí thế như chẻ tre phóng tới bia mộ dưới gốc ngô đồng.
Phù Ngọc Thu nhanh như chớp xông tới đứng chắn trước mộ rồi vung ra linh lực ít ỏi còn sót lại ngăn cản linh lực kia.
Nhạc Thánh chưa bao giờ nói với y về người nằm dưới mộ này, chỉ là mỗi lần nhìn bia mộ thì vẻ mặt của người luôn cay nghiệt ác miệng kia lại trở nên dịu dàng hiếm thấy.
Nếu ngôi mộ này bị phá tan, nhất định Nhạc Thánh sẽ vặt trụi lá của y.
Phù Ngọc Thu nghiến răng một cái, linh lực đột nhiên chấn động, rốt cuộc chống đỡ không nổi lảo đảo gục xuống.
"Tức chết mình rồi......" Phù Ngọc Thu nằm trong bụi cỏ tức tối nghĩ thầm, "Chờ Phượng Hoàng ra sẽ giết sạch các ngươi cho xem!"
Tên kia lạnh lùng đi tới, dường như không có ý định để y sống sót.
Tầm mắt Phù Ngọc Thu chỉ có thể nhìn thấy một đôi giày đen nhánh.
Cảm nhận được sát khí không hề che giấu trên người hắn, Phù Ngọc Thu vội vã bò dậy nhưng cơ thể đã cạn sạch linh lực như bị kim đâm làm y đau đến gập người, chân đạp loạn xạ trên bãi cỏ.
Nỗi sợ hãi vì sắp bị giết xông lên đầu, tim Phù Ngọc Thu đập điên cuồng, đầu óc trống rỗng.
Nhưng sự hoảng loạn kia chưa kịp lan rộng toàn thân thì y đã thấy đôi giày trước mặt đột nhiên lóe lên như có một ngọn lửa xuất hiện từ hư không.
Phù Ngọc Thu trố mắt. Lửa? Lửa ở đâu ra?
Ý nghĩ này vừa lóe lên thì trên đỉnh đầu chợt có tiếng gào rú thảm thiết, sau đó ngọn lửa nhỏ trước mắt như bị tưới dầu bỗng nhiên bùng lên cao.
Tiếng kêu thảm thiết đột ngột im bặt.
Đôi giày trước mặt biến mất tăm, thay vào đó là một nhúm tro xám trắng. Phù Ngọc Thu sững sờ.
Linh lực chung quanh như bị dẫn dắt từ từ chui vào thân thể Phù Ngọc Thu nhanh chóng lấp đầy linh lực bị hao tổn, linh đan lại vận chuyển như cũ. Y khó nhọc chống tay ngồi dậy rồi mờ mịt ngẩng đầu nhìn.
Kết giới ở chỗ Phượng Hoàng đã tiêu tan, cửa bị chấn động mở toang, linh lực tựa như một vòng gợn sóng lan đến chỗ y.
Phù Ngọc Thu đang định đưa tay cản thì đã thấy linh lực hung hãn kia quét ngang qua nhưng hoàn toàn không làm y bị thương.
Cửa vừa mở, Phượng Hoàng chậm rãi tung cánh bay ra.
Bộ lông vũ kia càng thêm lộng lẫy, nhìn cực kỳ bắt mắt.
Linh lực không còn hỗn loạn như trước, Phù Ngọc Thu hiểu ra truyền thừa Phượng Hoàng đã dung hợp hoàn toàn nên lập tức quên hết sợ hãi, mừng rỡ nhào tới Phượng Hoàng.
Giữa đường y hóa thành chim trắng to cỡ bàn tay đâm sầm vào ngực Phượng Hoàng. "Chíp chíp!"
Phù Ngọc Thu chíp chíp không ngừng, đầu cọ qua cọ lại trên lông vũ êm như nhung. "Rốt cuộc ngươi không sao rồi!"
Phượng Hoàng cúi đầu nhìn cục bông trắng trước ngực mình, trong mắt vàng như có vụn gỗ cháy rực, hồi lâu sau mới đưa cánh vỗ nhẹ lên người y. "Sợ à?"
Phù Ngọc Thu lắc đầu: "Đâu có." Chỉ hơi bủn rủn tay chân thôi.
"Lần sau nếu gặp chuyện này nữa thì nhớ chạy trước đi." Phượng Hoàng nhíu mày nhớ lại cảnh tượng lúc nãy —— Nếu mình tỉnh dậy muộn hơn chút nữa thì cục bông trắng này đã mất mạng rồi, "Giữ mạng mình mới là quan trọng nhất."
Vì y mà Phượng Hoàng mới xuống hạ giới bị đuổi giết, còn mê man bất tỉnh lâu như vậy nên Phù Ngọc Thu rất áy náy, không thích nghe câu này nên đẩy hắn ra, hai mắt như hạt đậu đen trừng hắn.
"Ta cứu ngươi mà!"
Phượng Hoàng lạnh nhạt nói: "Ngươi đang tìm chết thì có. Ta là Phượng Hoàng, dù có bị giết cũng sẽ niết bàn tái sinh thôi."
Phù Ngọc Thu bị câu này làm chấn động ngây ngẩn cả người, ngỡ ngàng nhìn hắn.
Nhạc Thánh cũng nói vậy, thậm chí trước đây khi tuyệt vọng Phù Ngọc Thu cũng từng nghĩ như vậy. Phượng Hoàng sẽ không chết, mà dù có bị giết cũng sẽ niết bàn. Đây là sự thật.
Phù Ngọc Thu mờ mịt nhìn Phượng Hoàng, vẻ hớn hở vừa rồi đã tan thành mây khói, thất thần lẩm bẩm: "Nhưng chết...... chẳng phải đau lắm sao?"
Hơi thở Phượng Hoàng ngừng lại.
Phù Ngọc Thu không khỏi buồn bã, thậm chí còn có chút xấu hổ. Như thể y trao đi tất cả chân tình nhưng lại bị xem như giày rách.
Ngay cả Phượng Hoàng cũng nghĩ chết không quan trọng.....
Vậy trước đó mình liều chết cứu hắn chẳng phải nực cười lắm sao?
Phù Ngọc Thu lui lại nửa bước, trong lòng vừa khổ sở vừa ủy khuất nhưng vẫn cố xù lông nổi cáu với hắn: "Vậy ngươi cứ niết bàn đi!"
Nói xong y vỗ cánh muốn bay đi.
Tuy khí thế của y rất hung dữ nhưng không biết quạt cánh nên mới bay nhảy hai lần thì thân thể tròn vo đã rơi phịch xuống, "chíp" một tiếng rồi lăn lông lốc mấy vòng.
Phượng Hoàng: "......"
Chưa ai dám nổi cáu với hắn cả.
Phượng Hoàng nhíu mày, theo bản năng duỗi cánh ra muốn giữ y lại.
"Đừng nói chuyện với ta!"
Phù Ngọc Thu tưởng hắn đang chê cười mình nên biến thành hình người mình ghét nhất rồi nhanh chân chạy đi, tức giận đến nỗi đuôi mắt đỏ ửng.
Phượng Hoàng giật mình đứng sững tại chỗ. Đây là...... tức giận thật rồi sao?