Người trong gương không hề nhúc nhích mà yên lặng cuộn mình như đang ngủ say.
Phượng Ương cau mày chà xát ngón tay cố lau sạch mặt gương nhưng vẫn chẳng có động tĩnh gì.
Sao trong gương lại có Phù Ngọc Thu?
Chẳng lẽ mảnh gương vỡ này dự báo tương lai của mình có liên quan đến Phù Ngọc Thu sao?
Phượng Ương thức trắng cả đêm.
Phù Ngọc Thu cũng chẳng biết Phượng Ương buồn rầu chuyện gì —— Với y mà nói thì phiền não lớn nhất là làm thế nào phơi nắng mà không bị héo.
Hôm nay nắng gắt, Phù Ngọc Thu ngồi xổm dưới cây ngô đồng ngửa đầu nghe ve mùa thu kêu râm ran.
Lại sắp vào đông rồi, khi nào mới đến mùa xuân đây?
Phượng Ương không quan tâm lắm mà vụng về cầm dây leo thắt hoa trên mái tóc dài của Phù Ngọc Thu.
Phù Ngọc Thu sợ héo nhưng lại rất thích nắng, sau khi nhíu mày suy nghĩ hồi lâu thì chìa tay ra nắng, đợi phơi nóng lên lại vội vàng rút vào dưới bóng cây rồi chìa tay khác ra phơi.
Phượng Ương vốn trầm lặng ít nói nên Phù Ngọc Thu cũng không phát hiện ra sự khác thường, y nghiêng đầu nhìn hắn: "Ta chợt nhớ ra sao chất độc trên người ngươi nhiều thế, ai hạ cho ngươi vậy?"
Mỗi loại đều là độc dược tuyệt đỉnh, thế mà Phượng Ương còn trúng nhiều loại nữa.
Phù Ngọc Thu đếm bằng y thuật "cao siêu" của mình cảm thấy phải có đến bảy tám loại.
Phượng Ương đang cầm một bông hoa trắng chợt khựng lại, chắc vì không thích màu sắc nhạt nhòa này nên ném đi rồi lấy một bông hoa lớn màu đỏ rực, sau đó nói khẽ:
"Chắc do mạng ta lớn cộng thêm may mắn thôi."
Nói xong ngay cả Phượng Ương cũng thấy buồn cười.
Mấy chục năm trước đây có gì may mắn đâu chứ?
Điều may mắn nhất trong đời hắn là gặp được Phù Ngọc Thu.
"Nhưng cũng không thể để chúng ở mãi trong người được, ngươi nhìn mặt mình xem......" Phù Ngọc Thu nâng cằm hắn lên ngắm nghía.
Phượng Ương còn không dám nhìn thẳng mặt mình huống chi là để Phù Ngọc Thu nhìn từ khoảng cách gần như vậy, hắn lập tức quay đầu tránh né.
Phù Ngọc Thu "ê ê" hai tiếng cản hắn lại rồi đưa tay ôm mặt Phượng Ương phụng phịu nói: "Làm gì vậy? Để ta nhìn kỹ xem nào —— Không xấu đâu, chậc, không xấu thật mà, đừng tránh nữa!"
Phượng Ương đành phải luống cuống ngồi im để Phù Ngọc Thu nhìn.
"Thật đó, chỉ có chút dấu vết thôi, chắc do một loại độc nào đó trong cơ thể ngươi gây ra, chúng ta giải nó chẳng phải được rồi sao?"
Phượng Ương sững sờ: "Có thể, có thể giải được không?"
Trước ánh mắt đầy mong đợi của Phượng Ương, Phù Ngọc Thu vỗ ngực cam đoan: "Nhất định là được rồi!"
Phượng Ương cũng không mong tất cả độc trong cơ thể mình đều biến mất, nhưng nếu có thể làm mình đẹp hơn một chút......
Biết đâu Phù Ngọc Thu nhìn thấy hắn sẽ vui vẻ hơn?
Phù Ngọc Thu cam đoan xong lập tức chui vào kho tìm sách thuốc.
Kho kia của y quả thực là kho tàng thứ gì cũng có, Phượng Ương tìm chung với y, lục lọi nửa ngày mới thấy một chồng sách phủ bụi trong góc.
Phù Ngọc Thu chưa kịp lên tiếng thì Phượng Ương đã không ngại bẩn bưng hết sách ra ngoài.
Có đủ thứ sách như phù trận, kiếm phổ, độc thuật, còn có một đống sách thuốc tạp nham.
Phù Ngọc Thu dứt khoát đem hết về định khêu đèn đọc thâu đêm.
Màn đêm buông xuống, Phù Ngọc Thu mới lật hai trang đã nằm phịch xuống giường ấm áp ngáy o o.
Phượng Ương: "......"
Phượng Ương bất đắc dĩ đành phải thắp nến tự đọc.
Hắn xem Độc Thuật Kinh trước, sau khi lật cả đêm rốt cuộc tìm được triệu chứng "Nước độc" ở một mục ghi chép giống hệt loại độc mà hắn trúng.
Phượng Ương không nói gì mà đè mạnh tờ ghi chép kia rồi âm thầm đặt dưới tay Phù Ngọc Thu buông thõng xuống đất.
Trời đã sắp sáng, Phượng Ương dứt khoát không ngủ mà yên lặng chờ đợi.
Tia nắng đầu tiên nhanh chóng ló dạng.
Phù Ngọc Thu sống rất lành mạnh, lập tức chống tay ngồi dậy dụi mắt: "Trời sáng rồi trời sáng rồi, phơi nắng uống nước thôi."
Phượng Ương: "......"
Thế giới của Phù Ngọc Thu quá đơn thuần, ngoại trừ phơi nắng chính là uống nước.
Nói xong Phù Ngọc Thu đã tỉnh táo hơn, ngáp một cái rồi tiện tay cầm cuốn sách dưới đất lên.
Vừa nhìn thoáng qua đã thấy ngay mục ghi chép "Nước độc".
Phù Ngọc Thu lập tức nhảy dựng lên nắm tay Phượng Ương reo hò: "Ngươi nhìn đi! Ngươi nhìn xem có phải cái này không?!"
Phượng Ương giả vờ chồm tới nhìn một cái rồi gật đầu tỏ vẻ tán thưởng: "Đúng rồi."
"A!" Phù Ngọc Thu kích động không thôi, "Ta thật lợi hại quá đi mất! Ngủ dậy lật đại một trang cũng tìm ra! Ha ha ha!"
Phượng Ương: "......"
Vui là được rồi.
Phù Ngọc Thu đã có động lực bắt đầu nghiên cứu thuốc giải độc.
Chỉ là chưa nghiên cứu được mấy ngày thì độc của Phượng Ương bất thình lình tái phát.
Độc trên người Phượng Ương quá nhiều, lúc kinh mạch ổn định thì có thể hài hòa một cách khó hiểu, nhưng sự ổn định này chẳng duy trì được bao lâu, năm đó ở Phượng Hoàng Khư mấy tháng mới tái phát một lần.
Mới đầu ý thức của Phượng Ương vẫn còn rất rõ ràng.
Khi mơ hồ phát hiện kinh mạch bắt đầu bất ổn, hắn lập tức rời xa Phù Ngọc Thu vì sợ lúc mình đau đớn mất khống chế sẽ làm y bị thương.
Nhưng Phù Ngọc Thu ngày thường luôn vô tâm vô tư mà lúc này lại trở nên nhạy cảm lạ lùng.
Phượng Ương chưa kịp đi thì Phù Ngọc Thu đã kéo tay hắn lại ngờ vực hỏi: "Chẳng phải định đi hái thuốc để thử công thức này à, tự dưng ngươi bị sao vậy?"
Toàn thân Phượng Ương đã bắt đầu rỉ nước mang theo chất độc, thân thể run rẩy, hắn vùng ra khỏi tay Phù Ngọc Thu: "Không, không có gì, ta ra ngoài trước đã."
Dứt lời hắn chật vật bước đi thật nhanh.
Phù Ngọc Thu ngậm bút nghi hoặc không thôi.
Chẳng lẽ bị sói rượt à?
Vốn dĩ y không để ý lắm nhưng vô tình nhìn thoáng qua mặt đất mới phát hiện hoa cỏ ở chỗ Phượng Ương vừa đứng đã héo rũ, thậm chí còn từ từ khô quắt lại.
Rốt cuộc Phù Ngọc Thu đã nhận ra có điều không ổn nên vội vàng đuổi theo.
Phượng Ương theo bản năng muốn chạy trốn, tốt nhất là tìm chỗ không người chờ qua cơn độc phát, hắn chỉ lo chạy về phía trước mà không để ý hoa cỏ trên đường mình đi qua đều bị nước độc trên người mình làm khô héo tàn lụi.
Cuối cùng hắn tìm được một hang núi an toàn, thất thểu chạy vào rồi nấp trong xó để mặc bóng tối bao trùm lấy mình, lúc này mới thở phào một hơi.
"Ê? Ngươi ở trong đó đúng không?"
Phượng Ương chưa kịp thả lỏng thì đã nghe giọng Phù Ngọc Thu bên ngoài đang đến gần mình.
Hắn sợ hãi lùi vào góc xa hơn: "Đừng, đừng vào."
Phù Ngọc Thu hoàn toàn không phải kiểu người sẽ nghe lời người khác, Phượng Ương vừa dứt lời thì y nói ngay: "Ta vào đấy nhé."
Phượng Ương: "......"
Phượng Ương sững sờ, liếc mắt ra ngoài chợt thấy chỗ lúc nãy mình đi vào vốn là bụi cỏ cao đến đầu người, thế mà giờ lại khô héo xẹp xuống như bị chất độc nào đó ăn mòn.
Độc?
Nước trên người hắn.
Phượng Ương lập tức nghiêm giọng nói: "Phù Ngọc Thu! Đừng vào ——"
Phù Ngọc Thu vẫn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc nên vừa rón rén bước vào vừa hỏi: "Gì cơ? Ngươi bị thương hay độc tái phát vậy? Trốn gì mà trốn, trốn thì độc sẽ không tái phát à? Ta có nhiều linh đan diệu dược lắm, ngươi ra đây đi, ta cho ngươi uống."
Giọng điệu Phù Ngọc Thu như đang dỗ con.
Hang núi ẩm thấp tối tăm này là nơi Phù Ngọc Thu ghét nhất, tuy có thể thấy rõ mọi vật trong bóng tối nhưng theo bản năng vẫn cảm thấy sợ hãi.
Phượng Ương không dám giấu diếm nữa: "Ngươi đừng tới đây, độc trên người ta có thể làm hoa cỏ khô héo, nếu ngươi tới gần ta......"
Còn chưa nói hết thì tiếng bước chân đang tới gần của Phù Ngọc Thu đột ngột dừng lại, sau đó chạy vụt ra ngoài.
Phượng Ương: "............"
Phù Ngọc Thu ngồi xổm trước cửa hang nói nhỏ: "Ngươi ra uống thuốc trước đi, ta không tới gần ngươi là được chứ gì."
Phượng Ương thở phào một hơi rồi nhắm mắt dựa vào vách hang ẩm ướt bẩn thỉu: "Ngươi đi đi."
Phù Ngọc Thu im lặng hồi lâu mới nói: "Ừ."
Bóng người ngoài hang lóe lên, dường như có tiếng bước chân rời đi.
Phượng Ương không diễn tả được cảm giác của mình, rõ ràng là sợ y bị thương vì mình, nhưng thấy y không nói hai lời đã bỏ đi ngay thì lại chua xót trong lòng.
Phượng Ương thầm mắng mình, cảm thấy mình thật khiến người ta buồn nôn.
Sao lại mơ ước hão huyền đám mây trắng tinh khôi cuối trời dừng lại vì hắn chứ?
Người như hắn......
Xưa nay chẳng ai thèm quan tâm cả.
Tai Phượng Ương ù đi, cơn đau khi độc tái phát lan rộng khắp toàn thân buộc hắn phải cuộn mình lại và nghiến chặt răng mới có thể kềm chế tiếng thét.
Hắn chỉ nghe được tiếng nọc độc và máu mình tranh nhau chảy trong huyết mạch, chẳng biết qua bao lâu, tiếng chuông linh leng keng như một sợi dây mảnh len lỏi vào thức hải của hắn.
Phượng Ương đờ đẫn mở mắt ra.
Phù Ngọc Thu đã quay lại, giờ đang ngồi xổm cạnh hắn cẩn thận nhét "linh đan diệu dược" mình đem đến vào miệng Phượng Ương.
Thấy Phượng Ương tỉnh, Phù Ngọc Thu cười: "A, thuốc này đúng là hiệu nghiệm thật, ngươi thấy đỡ hơn chưa?"
Phượng Ương ngơ ngác nhìn y, mấp máy môi muốn hỏi "sao ngươi quay lại đây" nhưng cổ họng như bị một cục chì chặn lại khiến hắn không phát ra được bất kỳ âm thanh nào.
Phù Ngọc Thu rất sợ độc trên người hắn nên quấn mấy lớp áo dày rồi nhẹ nhàng đút từng viên linh đan vào miệng hắn.
Dường như Phượng Ương bị thứ gì đó làm chấn động mạnh khiến máu trong người hắn suýt sôi trào.
Tim hắn đột nhiên mất khống chế đập dữ dội.
Trong kiếp sống vừa bi thảm vừa tẻ nhạt này, nếu đột nhiên có người bất chấp tính mạng cứu hắn ra khỏi địa ngục và mang lại hơi ấm cho hắn......
Phù Ngọc Thu đút viên linh dược cuối cùng vào miệng Phượng Ương rồi cằn nhằn: "Lần sau phát độc nhớ phải nói với ta đấy, ta đâu có đuổi ngươi đi, sợ gì chứ?"
Phượng Ương ngơ ngác nhìn y hồi lâu mới khẽ gật đầu.
"...... Ừ."
Đôi mắt Phù Ngọc Thu cong cong, đưa tay xoa đầu Phượng Ương: "Ngoan lắm."
Phượng Ương chưa từng được ai đối đãi dịu dàng như vậy nên vô thức mở to mắt, con ngươi màu hổ phách u tối phút chốc lóe lên một tia sáng.
Nhưng chỉ thoáng qua rồi tắt lịm.
Phù Ngọc Thu xoa xong đột nhiên kêu lên một tiếng rồi điên cuồng vung tay: "A! Trên tóc ngươi cũng có độc à?! Ngươi mau nhìn xem có phải ta sắp trúng độc chết rồi không?!"
Phượng Ương: "......"
Phù Ngọc Thu chưa kịp vung mấy lần thì chuông linh đeo trên cổ chân bỗng nhiên rơi xuống đất phát ra tiếng leng keng.
Pháp khí hộ thân Nhạc Thánh cho y đã bị phá hủy.
Phù Ngọc Thu nhìn chằm chằm chuông linh dưới đất hồi lâu rồi lui lại mấy bước hậm hực nói: "Ngươi phải đền cho ta cái khác đấy!"
Phượng Ương nói khẽ: "Ừ."
"Đền cái đẹp hơn cơ!"
"...... Ừ, được rồi."
"Độc này cũng quá đáng ghét đi." Phù Ngọc Thu vẫn còn sợ hãi, rầu rĩ nói, "Chừng nào ngươi khỏe lại chúng ta đi hái thuốc nhé, mau mau giải độc này đi."
"Ừ."
Phượng Ương cũng không muốn để độc này làm Phù Ngọc Thu bị thương nữa.
Trong ký ức, vật đổi sao dời tựa như thoáng qua trong chớp mắt.
Hương vị mùa thu càng lúc càng nồng, trên mặt đất Văn U Cốc đã trải một thảm lá rụng thật dày, giẫm lên chỉ thấy tê cóng.
Phù Ngọc Thu đeo gùi nhỏ, tay cầm gậy gỗ uể oải đi trước mở đường.
Càng gần cuối thu ánh nắng chiếu vào người càng ấm áp dễ chịu khiến y trở nên lười biếng.
Đêm qua lại có mưa, mấy con rắn lấp lánh nước trườn lên cành cây.
Phù Ngọc Thu thờ ơ liếc qua cũng chẳng sợ hãi.
Phượng Ương đi theo sau nhìn quanh quất, cứ cảm thấy như có ai đó đang theo dõi họ từ trong chỗ tối, ánh mắt như có như không kia làm hắn bồn chồn bất an.
"Ngọc Thu......" Phượng Ương buột miệng nói khẽ, "Hôm khác chúng ta lại đến được không?"
Phù Ngọc Thu quay đầu, thấy hắn có vẻ e ngại lũ rắn trên cây thì cáu kỉnh trừng hắn.
"Đồ nhát gan, rắn mà cũng sợ, thật chẳng có tiền đồ gì cả!"