Văn U Cốc.
Phù Ngọc Thu nhảy phóc ra khỏi tổ rồi xòe cánh bay tới chỗ Phù Bạch Hạc hớt hơ hớt hải kêu lên: "Chíp chíp! Chíp chíp chíp ——"
Hiện giờ Phù Bạch Hạc đang bận, một con báo tuyết ngồi xổm cạnh hắn như đang trao đổi chuyện quan trọng gì đó.
Phù Ngọc Thu lộn nhào bay nhảy đến bên chân Phù Bạch Hạc liều mạng vẫy cánh.
"Chíp! Chíp chíp ——"
Phù Bạch Hạc cúi người nâng y trên lòng bàn tay hờ hững hỏi: "Sao thế?"
Phù Ngọc Thu chíp chíp: "Ta và Phượng Hoàng kết trái rồi!"
Thấy Phù Bạch Hạc nghe không hiểu, lúc này Phù Ngọc Thu mới nhớ ra biến thành người.
Làm chim trắng lâu quá nên Phù Ngọc Thu đã dần quen với vỏ bọc này.
Chim trắng bé nhỏ đột nhiên biến thành người suýt đè bẹp Phù Bạch Hạc yếu đuối.
"Quả! Ta kết quả rồi!"
"......" Phù Bạch Hạc ngán ngẩm hỏi, "Có phải ngươi ngủ nhiều quá lú lẫn rồi không?"
Phù Ngọc Thu dụi đôi mắt nhập nhèm rồi quả quyết: "Thật mà, trong mơ ta thấy một con chim mũm mĩm vừa giống ta vừa giống Phượng Hoàng nữa!"
Phù Bạch Hạc túm Phù Ngọc Thu xuống khỏi người mình rồi bực bội sửa lại tay áo nhăn nhúm: "Chuyện trong mơ mà ngươi kể với ta làm gì?"
Phù Ngọc Thu ngồi trên đồng cỏ băn khoăn hỏi: "Nhưng trong giấc mơ của ta có Phượng Hoàng nữa, nhìn giống như thần thức vậy —— Ngươi nói xem đây có phải là thần thức tương giao không?!"
Phù Bạch Hạc: "......"
Báo tuyết bên cạnh xấu hổ ho khan một tiếng.
Phù Bạch Hạc điềm tĩnh nói: "Ngọc Thu, ngươi có biết mình đang dùng từ mờ ám lắm không hả?"
Thần thức tương giao là chuyện chỉ có đạo lữ mới làm được, rốt cuộc y có biết không vậy?!
Phù Ngọc Thu mờ mịt: "Hả?"
Phù Bạch Hạc đau đầu bóp trán: "Ngươi và người khác không kết trái được đâu, đừng có mơ nữa."
Phù Ngọc Thu: "Nhưng......"
"Im lặng." Phù Bạch Hạc cúi người nhéo má Phù Ngọc Thu, ngoài cười nhưng trong không cười, "Trong mơ mà ngươi cũng muốn kết trái với người ta nữa à? Phù Tiểu Thảo, đừng nói với ta là ngươi thích nam nhân kia nhé?"
Phù Ngọc Thu ấp úng: "Thì ta thích hắn lắm mà."
Phù Bạch Hạc buông tay rồi thản nhiên nói: "Kiểu thích của ngươi đâu giống kiểu thích của đạo lữ."
Phù Ngọc Thu xoa má bị nhéo đỏ ửng, bối rối nói: "Không giống sao?"
"Tất nhiên là không rồi."
Nhìn bộ dạng Phù Ngọc Thu chẳng có vẻ gì là động tâm động tình, nỗi bất mãn của Phù Bạch Hạc đối với Phượng Ương đột nhiên vơi đi.
Khó khăn nhất không phải là theo đuổi mà là người được theo đuổi hoàn toàn không biết cách yêu thương.
Rất khó để khai sáng cho Phù Ngọc Thu, nếu tiên tôn kia thật sự động lòng phàm e rằng sẽ có một mối tình cay đắng.
Phù Ngọc Thu bất giác hoang mang.
Đúng lúc này, lòng bàn tay chợt truyền đến cảm giác nóng bỏng, y đưa tay lên nhìn mới phát hiện trên lòng bàn tay mình có một dấu ấn hình lửa Phượng Hoàng.
Y vỗ nhẹ lên tay, hoa văn hình ngọn lửa như có sự sống bơi lượn trên lòng bàn tay trắng nõn rồi đột nhiên bốc lên một đám khói nhỏ.
Bé Phượng Hoàng tròn vo trong giấc mộng đứng trên tay Phù Ngọc Thu nũng nịu chíp chíp với y.
Phù Ngọc Thu: "......"
Phù Ngọc Thu hoảng hốt chạy tới níu áo Phù Bạch Hạc: "Ca! Mau nhìn xem! Có phải giống ta lắm không?!"
Phù Bạch Hạc: "???"
Phù Bạch Hạc ghét bỏ xách một cánh của con Phượng Hoàng nhỏ xíu kia giơ lên trước mặt ngắm nghía rồi cười giễu: "Đây chỉ là một chiếc lông vũ bám vào linh lực Phượng Hoàng thôi, ngươi và Phượng Hoàng "thần thức tương giao" mà lại sinh ra một cọng lông à?"
Nghe thấy câu này Phù Ngọc Thu mới yên tâm lại.
Bé Phượng Hoàng có vẻ bất mãn vì bị Phù Bạch Hạc túm cánh nên trừng to đôi mắt đậu đen "chíp" một tiếng, cố phun ra một đám lửa nhỏ về phía hắn.
Nhưng lửa kia chưa kịp phóng tới trước mặt Phù Bạch Hạc đã biến thành một làn khói đen bay mất.
Phù Bạch Hạc tặc lưỡi ném con chim ngốc này cho Phù Ngọc Thu: "Ngoan, chơi chim một mình đi, giờ ta có việc bận rồi."
Phù Ngọc Thu vội vàng chụp lấy bé Phượng Hoàng rồi hớn hở chạy đi.
Đợi y đi xong, Phù Bạch Hạc lạnh lùng nói với con báo tuyết kia: "Ngu xuẩn, Phượng Hành Vân xem hắn như đồ đần mà hắn còn phái người đến Ma tộc nữa à?!"
Báo tuyết vội nói: "Cũng không phải, hình như Phượng Hành Vân chẳng mấy hứng thú với chuyện này, chỉ châm chọc khiêu khích mấy câu, thấy tộc chủ không mắc câu thì không nhắc lại nữa."
Phù Bạch Hạc thờ ơ nói: "Chẳng phải tiên tôn đến Ma tộc rồi sao, chắc giờ đang giao đấu với Kim Ô rồi, cơ hội tốt thế này Phượng Hành Vân không lo đục nước béo cò mà còn toan tính gì nữa?"
Báo tuyết lúng túng nói: "Thuộc hạ không rõ lắm, chỉ biết hình như hắn tìm ra điểm yếu của tiên tôn rồi thì phải?"
Phù Bạch Hạc cười lạnh: "Điểm yếu? Tên điên kia có gì......"
Hắn đột ngột im bặt, sửng sốt nửa ngày rồi túm gáy báo tuyết, cánh tay mảnh khảnh dễ dàng nhấc bổng con báo mấy trăm cân lên.
"Điểm yếu?"
Cuối cùng Phù Bạch Hạc đã hiểu ra tại sao gần đây mình luôn cảm thấy có gì đó sai sai.
Tiên tôn nắm quyền tam giới hơn hai mươi năm, dù hành vi có điên cuồng đến đâu cũng chẳng ai dám trách, nhưng chưa bao giờ nghe nói hắn để ý người nào cả.
Chỉ có mỗi mình Phù Ngọc Thu......
Lúc ấy Phù Ngọc Thu bị Phượng Hành Vân gây thương tích, tiên tôn đã trừng trị Phượng Hành Vân, thậm chí còn đưa Phù Ngọc Thu đến tộc Tuyết Lộc ở núi Côn Luân chữa thương.
Hơn nữa Phù Ngọc Thu từng nói người mình cứu hơn hai mươi năm trước chính là Phượng Ương......
Móng tay Phù Bạch Hạc gần như ghim sâu vào lòng bàn tay, hắn đứng phắt dậy lạnh lùng nói: "Lúc ngươi đến đây có ai theo dõi ngươi không?"
Mặt mũi báo tuyết đầy vẻ mờ mịt: "Hả? Chắc không đâu."
Sắc mặt Phù Bạch Hạc cực kỳ khó coi, hắn nói: "Đi tìm Yêu chủ bảo hắn đừng nhúng tay vào chuyện Phượng Hành Vân và tiên tôn nữa."
Báo tuyết sửng sốt: "Nhưng việc đã đến nước này dù tộc chủ có muốn......"
"Ta mặc kệ." Phù Bạch Hạc từ trên cao nhìn xuống nó, khuôn mặt diễm lệ lộ ra vẻ hung hăng ngạo mạn, "Cái gì ta cũng mặc kệ, các ngươi liệu mà xử lý đi."
Báo tuyết: "......"
Chuyện này...... Chuyện này biết tìm ai nói lý lẽ đây?!
Phù Bạch Hạc nói mặc kệ là mặc kệ, hắn chỉ cần kết quả, sau khi đuổi báo tuyết ra khỏi Văn U Cốc thì bấm quyết niệm chú tìm vị trí của Phù Ngọc Thu.
Phù Ngọc Thu vô tư biến thành chim trắng đang rúc trong tổ nhỏ với bé Phượng Hoàng.
Ngươi một tiếng ta một tiếng, hai người đối chíp.
Y hoàn toàn không hề hay biết Phượng Hành Vân đang ngấp nghé mình, càng không biết Ma tộc bị Phượng Ương lật ngược vì linh đan của y.
Phù Bạch Hạc âm thầm thở phào một hơi.
Như vậy cũng rất tốt.
Ma tộc, Viêm Hải.
Kim Ô vừa sải cánh bay vừa lạnh lùng nhìn Viêm Hải sôi sục dưới chân.
Ma thú bảo vệ Viêm Hải đã bị lửa Phượng Hoàng đốt thành tro, kết giới cũng vỡ vụn theo, dung nham cuồn cuộn xuyên thủng vách đá đốt ra một con đường cháy đen từ từ lan tràn khắp Ma tộc.
Vẻ mặt Kim Ô hờ hững.
Hắn biết mặc dù dung nham Viêm Hải này có thể đốt người đã thành thánh kia ra tro nhưng hoàn toàn chẳng làm gì được Phượng Hoàng.
Quả nhiên dung nham vốn đã lắng lại bỗng nhiên bộc phát ra một luồng linh lực hung hãn, sau đó lửa bốc lên ngút trời khoét ra một cái hố to giữa Viêm Hải rộng lớn.
Phượng Ương mặc áo bào trắng như tuyết đứng trên mặt đất khô cằn gần như đã bị hắn đốt trụi, lạnh lùng đối mặt với Kim Ô.
Bao năm nay Phượng Ương chẳng còn thiết sống, đối với tam tộc và thậm chí cả hạ giới đều mang tâm thái mèo vờn chuột, hắn thích cảm giác vui vẻ khi nhìn người khác làm cách nào cũng không thoát khỏi tay mình.
Nhưng giờ đối mặt với Kim Ô, Phượng Ương hoàn toàn không muốn lãng phí nửa lời, thân hình phực lửa thoáng chốc vút lên không trung.
Ngọn lửa bốc lên dữ dội.
Lửa Phượng Hoàng và linh lực lửa của Kim Ô đụng độ giữa không trung phát ra một tiếng ầm vang làm lóe lên vô số tia sáng đỏ rực xen lẫn vàng kim.
Hệt như một màn pháo hoa hoành tráng chưa từng có.
Mỗi luồng linh lực của Phượng Ương đều nhắm vào chỗ hiểm của Kim Ô, hoàn toàn mặc kệ linh lực Kim Ô nện trúng người mình đau đớn kịch liệt.
Trái lại nỗi thống khổ vì bị lửa thiêu đốt kia càng khiến Phượng Ương thêm hưng phấn, đôi mắt vàng rực rỡ dần biến thành màu đỏ quỷ dị.
Thân thể tạm thời của Kim Ô được tạo ra từ dung nham hoàn toàn không chịu nổi đòn tấn công của Phượng Ương, chỉ sau mấy chiêu đã bị đánh nát thành bột mịn rì rào rơi xuống, lộ ra thần hồn tỏa ánh vàng rực rỡ.
Lửa Phượng Hoàng như mũi tên bay vút tới mi tâm Kim Ô.
Nhưng chỉ chớp mắt tiếp theo lại đứng khựng cách lông mày nửa tấc.
Áo bào Phượng Ương bay phần phật, vẻ mặt dần trầm xuống.
"Ngươi......"
Hắn còn chưa nói xong thì một tia linh lực lao đến như lưỡi kiếm ra khỏi vỏ hung ác đâm về phía Kim Ô.
Phượng Ương lập tức đưa tay chặn lưỡi kiếm lại.
Nhạc Thánh đằng đằng sát khí cưỡi gió đứng phía xa lạnh lùng hỏi: "Ngươi làm gì vậy?"
Phượng Ương hờ hững đáp: "Linh đan Ngọc Thu đang nằm trên người hắn."
Sát khí của Nhạc Thánh phút chốc đông cứng, sau đó lại tiếp tục cuồn cuộn, hắn lạnh lùng nói: "Linh đan U Thảo giáng linh chỉ có hấp thu bằng cách dung hợp mới có tác dụng, nhìn thần hồn này của hắn chẳng giấu được gì cả, có lẽ linh đan vẫn còn ở Viêm Hải —— Tránh ra!"
Lửa Phượng Hoàng bị gió thổi vù vù hóa thành tường cao chặn đường Nhạc Thánh.
Tất nhiên Phượng Ương biết hình dạng này của Kim Ô không giấu được gì nhưng bản năng mách bảo hắn linh đan Phù Ngọc Thu đang nằm trên người Kim Ô.
Hay nói cách khác là bị Kim Ô cất giữ trong nội phủ.
Phượng Ương nói: "Ngươi bình tĩnh lại đi."
Nhạc Thánh nạt: "Tránh ra!"
Lúc nãy Âm Đằng bị nướng gần chín, giờ thấy hai người sắp nội chiến đánh nhau thì vội nói: "Bình tĩnh một chút, linh đan Ngọc Thu quan trọng hơn. Đâu thể vì một người đã mất mà bỏ mặc một người đang sống sờ sờ chứ —— Vả lại đâu phải chúng ta không giết được hắn, chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi đúng không?"
Âm Đằng chua ngoa cay nghiệt từ nhỏ đến giờ rốt cuộc mới nói được một câu tiếng người.
Nhạc Thánh sững sờ, sau lúc giận quá mất khôn rốt cuộc bình tĩnh lại, hắn nhắm mắt thu hồi toàn bộ sát khí trên người.
Phượng Ương nhìn hắn rồi chậm rãi thu hồi lửa Phượng Hoàng.
Kim Ô đang ở dạng thần hồn tỏa ra ánh vàng rực rỡ như mặt trời mới mọc.
Phượng Ương đưa tay túm Kim Ô ngủ say tới trước mặt.
Hắn ấn nhẹ lên mi tâm Kim Ô, lục lọi nửa ngày rốt cuộc tìm được linh đan Phù Ngọc Thu trong nội phủ.
Phượng Ương cười nhạt, ngón tay nâng cằm Kim Ô lên thản nhiên nói: "Chẳng phải ngươi muốn đoạt xá ta sao, thế thì cho ngươi toại nguyện."
Vừa dứt lời Phượng Ương chẳng chút do dự chủ động thu nạp thần hồn Kim Ô, như thể thời gian quá gấp rút không kịp chờ đợi nữa.
Nhạc Thánh giật mình: "Khoan đã! Ngươi muốn làm gì?!"
Âm Đằng ngăn hắn lại: "Yên tâm yên tâm, nếu Kim Ô đoạt xá hắn thì ngươi cứ giết hắn là được rồi. Một người sống sờ sờ dù sao vẫn mạnh hơn thần hồn đúng không?"
Nhạc Thánh: "......"
Im mồm đi được không?
Mặc dù Nhạc Thánh vẫn biết tiên tôn có máu điên nhưng không ngờ hắn có thể điên đến mức này.
Để mặc Kim Ô đoạt xá, chẳng lẽ hắn không nghĩ một khi đoạt xá thành công thì thần hồn của hắn sẽ bị lửa Kim Ô nghiền nát sao?
Rốt cuộc hắn có mưu đồ gì?
Đúng lúc này, Âm Đằng đột nhiên "a" một tiếng.
Nhạc Thánh gắt gỏng: "Gì nữa?"
Âm Đằng quấn quanh cổ tay Nhạc Thánh, thân thể khẽ run lên, y lúng túng nói: "Thứ lòe loẹt này thật ác độc quá mà, hèn gì người ta mới có thể làm tiên tôn."
Nhạc Thánh sững sờ một hồi mới nhận ra "thứ lòe loẹt" mà y nói chính là Phượng Hoàng.
"Hắn làm sao?"
"Chẳng phải linh lực Phượng Hoàng là lửa à?" Âm Đằng vốn không sợ trời không sợ đất mà giờ lại khép nép thì thào, "Một chút linh lực nước xâm nhập cơ thể cũng sẽ đau gần chết đúng không? Lúc trước ta bị người ba tộc truy sát, hình như tên Đồng Hạc kia muốn cướp quả của ta để giết Phượng Hoàng thì phải."
Nhạc Thánh nhíu mày: "Rồi sao?"
"Cho nên...... thứ lòe loẹt kia...... khụ khụ, ý ta nói tiên tôn kia......" Âm Đằng gượng gạo nói, "Hình như thu nạp hột Âm Đằng của ta vào người hắn rồi."
Ban đầu Nhạc Thánh không hiểu ý Âm Đằng, nhưng sau khi kịp phản ứng thì cũng sợ hãi theo.
Hột Âm Đằng là vật chí âm, mặc dù không quý bằng Thủy Liên Thanh nhưng xét về khí âm hàn thì Thủy Liên Thanh còn lâu mới theo kịp.
Ngay cả người có linh lực nước thu nạp linh lực Âm Đằng cũng sẽ bị đông cứng, huống chi là linh lực lửa.
Phượng Hoàng cứ thế đặt nó vào nội phủ chẳng lẽ không sợ lửa Phượng Hoàng bị dập tắt rồi đóng băng mà chết sao?!
Nhạc Thánh bần thần nhìn Phượng Hoàng đang nhắm mắt rồi lại nhìn thần hồn Kim Ô gần như dung nhập hết vào kinh mạch Phượng Ương.
Không đúng...... Nhạc Thánh đột nhiên vỡ lẽ.
Phượng Ương thu nạp hột Âm Đằng không phải vì cố ý muốn chết mà là muốn mượn âm khí trên hột Âm Đằng......
Để làm Kim Ô hồn bay phách tán vĩnh viễn.
Văn U Cốc.
"A......" Phù Ngọc Thu ngửa đầu lên trời.
Bé Phượng Hoàng không hiểu gì nhưng cũng bắt chước y ngửa đầu nhìn trời.
Nhưng nó nhìn hồi lâu vẫn chẳng thấy trên trời có gì thú vị nên bối rối quay cái đầu không có cổ nhìn sang Phù Ngọc Thu.
"A......" Phù Ngọc Thu đột nhiên cúi đầu xuống, "Ách xì!"
Bé Phượng Hoàng: "......"
Ngửa đầu nửa ngày hóa ra là vì hắt hơi.
Tiếng chíp chíp của Phù Ngọc Thu mang theo giọng mũi như bị cảm, nhưng Văn U Cốc bốn mùa như xuân nên không hề có gió lạnh, cũng chẳng biết khí lạnh do thần hồn mang đến rốt cuộc ở đâu ra.
Phù Ngọc Thu sợ lạnh, thấy bé Phượng Hoàng tròn vo thì vội duỗi móng chim ra ôm chặt nó cực kỳ thân mật.
Bé Phượng Hoàng vui đến mức bốc khói, cố gắng xòe cánh ra ôm lại Phù Ngọc Thu.
"Chíp chíp chíp!"