*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: windy
Nếu như chỉ là tiểu công chúa đơn phương, Tân hoàng sẽ xử trí Hạ Vân Đô như thế nào? Này đúng là vấn đề làm cho người ta suy nghĩ sâu xa.
Dù sao hiện nay suy nghĩ của Tân hoàng là, tuyệt đối không cho phép Hạ Vân Đô giành tiểu công chúa với hắn.
Hạ Vân Đô chưa muốn giành tiểu công chúa, này là nói thật. Hắn không có chí hướng lớn như vậy, cũng không tính về Đế Đô.
Đều nói thế giới của trẻ con là đơn thuần nhất, cũng trong sáng nhất. Từng cùng phụ mẫu tới Đế Đô một lần, nhưng cũng không có nhiều hảo cảm với Đế Đô mấy.
Hoàng cung rất lớn, lại quá trống trải. Đế Đô cực kì phồn hoa, nhưng lại không tự tại bằng thành Vân Đô.
So với Đế Đô, Hạ Vân Đô càng thích thành Vân Đô mộc mạc, càng thích tiêu sáu ở quân doanh Tây Bắc quân hơn.
Trong năm năm Đại hoàng tử về Đế Đô, vẫn luôn gửi thư qua lại cho Hạ Vân Đô. Không thường xuyên như Mộ Dung Quân và Mạc Như Nghiên, nhưng cũng nhiều hơn Tân hoàng với Hạ Trăn mấy bức.
Mỗi khi nhắc tới những ngày ở quân doanh Tây Bắc quân, Đại hoàng tử cùng Hạ Vân Đô đều vô cùng cảm khái, cũng có tiếng nói chung. Ngược lại nói đến Đế Đô, nói tới hoàng cung, hai người hoàn toàn không nhớ nổi chút ấn tượng khắc sâu nào.
Rõ ràng ở hoàng cung lâu như vậy, vốn nên có hồi ức chúng. Nhưng ngoại trừ cung của Đại hoàng tử, tầm cung của Hoàng hậu nương nương, coi như thật sự không còn gì để nói nữa.
Nói đến tiểu công chúa hiện nay cũng thường xuyên nói đến hoàng cung, số lần Hạ Vân Đô tiếp lời cũng không nhiều.
Dần dần, tiểu công chúa cũng không nói tới nữa. Tự quyết định tình huống, cũng rất hay xấu hổ.
Tiểu công chúa có đáp lại lệnh thúc giục của Tân hoàng. Nhưng cũng không thay đổi được tính toán của Tân hoàng, từ đó cứ để tiểu công chúa ở lại thành Vân Đô trước.
Vì thế cứ liên tiếp, Tân hoàng hạ lệnh lần thứ hai lần thứ ba, gửi vào tay Hạ Trăn.
Hạ Trăn cũng không nói gì.
Chuyện đi hay ở của tiểu công chúa, Hạ Trăn đã xác định cùng tiểu công chúa.
Nhưng mà, tự tiểu công chúa không nguyện về Đế Đô. Lần này cho dù là Hạ Trăn, cũng không có khả năng ép tiểu công chúa không phải sao?
Huống chi, thái độ cương ngạnh của Tân hoàng, cũng là mỗi người khác nhau? Nếu không, làm sao có thể nhìn chằm chằm hắn, bảo hắn đưa tiểu công chúa trở về được?
Với thân phận của tiểu công chúa, hoàn toàn có thể tự nhiên đi lại ở thành Vân Đô, không có bất cứ ước thúc hay khống chế gì.
Nếu tiểu công chúa cố ý rời đi, thành Vân Đô căn phản không có ai mạo phạm tiểu công chúa. Trái lại, một khi tiểu công chúa không nguyện đi, cũng không ai dám đuổi tiểu công chúa rời khỏi.
Nghĩ thoáng tới, Hạ Trăn lại đem ba lệnh thúc giục đưa cho Mạc Như Nghiên.
Mà Mạc Như Nghiên, lần này không trực tiếp tìm tiểu công chúa, mà là tìm Hạ Vân Đô.
Đối mặt với ba lệnh thúc giục của Tân hoàng, Hạ Vân Đô nhíu nhíu mày.
“Ý của Thánh Thượng là, tiểu công chúa không thể ở lại thành Vân Đô.” Với chuyện tiểu công chúa đi hay ở, Mạc Như Nghiên cảm thấy, để cho Hạ Vân Đô quyết định. Lý do rất đơn giản, thành Vân Đô to như vậy, chỉ có Hạ Vân Đô mới có thể thay đổi ảnh hưởng của tiểu công chúa. Cũng chỉ có Hạ Vân Đô, mới có năng lực này.
“Con đã hiểu.” Ba lệnh thúc giục, Hạ Vân Đô không mang đi. Nhưng sau khi rời sân sau Mạc Như Nghiên, hắn liền đi tìm tiểu công chúa.
“Muội không về!” Dậm chân một cái, sắc mặt tiểu công chúa nhất thời đỏ lên.
Nàng rất không dễ dàng gì mới đến thành Vân Đô, cũng cực kì thích nơi này, cô không muốn rời khỏi.
“Phụ hoàng liên tiếp cho muội ba lệnh thúc giục.” Chuyện tiểu công chúa đi ở, Hạ Vân Đô cũng không cố chấp. Nhưng nếu như bởi vì tiểu công chúa ở lại mà mang đến phiền toái không cần thiết cho Tây Bắc quân, Hạ Vân Đô tuyệt đối sẽ không chấp nhận.
“Muội đi nói với phụ hoàng muội, muội thích thành Vân Đô, muốn ở lại chỗ này.” Tiểu công chúa tức giận xoay người muốn đi.
“Tiểu công chúa không bằng tự về Đế Đô đi, đi nói rõ ràng với Thánh Thượng, đi tới thành Vân Đô tiếp?” Hạ Vân Đô nói nhẹ nhàng, ai ngờ lời hắn còn chưa nói tới, tiểu công chúa liền khóc “oa” một tiếng, khóc chạy đi.
Hạ Vân Đô có chút lờ mờ. Hắn chỉ ăn ngay nói thật, nhưng giống như không thể chọc tiểu công chúa khóc được?
Phải đi dỗ sao? Nhưng hắn không biết dỗ người khác. Cho nên, phải tìm Tĩnh Du giúp đỡ vậy!
Đột nhiên nói tiểu công chúa khóc, bảo nàng đi dỗ, Hạ Tĩnh Du sửng sốt một phen, cực kì khó hiểu nhìn Hạ Vân Đô: “Trân nhi không thích khóc, ca ca làm cái gì sao?”
“Ta bảo tiểu công chúa về Đế Đô đi nói rõ ràng với Thánh Thượng, bảo Thánh Thượng đừng tới tìm phụ thân chúng ta gây phiền toái nữa.” Hạ Vân Đô không làm sao hiểu được. Trong giọng nói lộ vẻ vô tội, đầy nghi ngờ.
“Ca ca huynh…” Hạ Tĩnh Du hơi hơi há miệng, lại đóng lại rồi. Nàng sao lại không nhìn ra, hóa ra ca ca nàng lại là cọc gỗ không hiểu phong tình như vậy!
Chỉ là, Trân nhi quả thật còn nhỏ, ca ca lại đối đãi như vậy, cũng chẳng có gì lạ. Khẽ thở dài một cái, Hạ Tĩnh Du cùng Hạ Vân Đô khoát tay, đi tìm tiểu công chúa.
Tiểu công chúa cực kì ấm ức một mình trốn trong phòng, khóc cực kì đau lòng. Nhìn thấy Hạ Tĩnh Du tiến vào, vốn định đuổi người, nhưng vẫn nhịn xuống.
“Nếu Trân nhi không muốn rời khỏi thành Vân Đô, liền coi phủ Thành chủ thành nhà của mình, không cần khổ sở.” Bỏ khăn thêu ra lau sạch nước mắt cho tiểu công chúa, Hạ Tĩnh Du nhẹ giọng khuyên nhủ.
“Nhưng Vân Đô ca ca đuổi muội đi!” Tiểu công chúa tức chính là Hạ Vân Đô lại trực tiếp nói bảo nàng trở về, một chút không nỡ cũng không có.
Trước Tĩnh Du tỷ tỷ phải về thành Vân Đô, Thái Tử ca ca cũng không nỡ. Tuy không ngăn cản Tĩnh Du tỷ tỷ đi, lại dặn dò nàng rất nhiều.
Thái tử ca ca dặn nàng không được tùy hứng ở trên đường, thông cảm cho Tĩnh Du tỷ tỷ vất vả. Dặn nàng phải ngoan ngoãn nghe lời Tĩnh Du tỷ tỷ, còn phải chăm sóc Tĩnh Du tỷ tỷ…
Thái tử ca ca làm như vậy mới đúng! Đâu giống Vân Đô ca ca, một bộ chỉ mong sao nàng sớm rời khỏi, căn bản không có lo lắng cho nàng.
“Ca ca không có đuổi muội đi. Ca ca chỉ muốn giúp đỡ cho phụ thân thôi. Muội cũng biết, ca ca không phải người biết ăn nói. Ca cực kì thẳng thắn, cũng rất đơn giản, không hề tâm địa gian xảo, không phải sao?” Chống lại bộ dạng lên án của tiểu công chúa, giọng Hạ Tĩnh Du cực kì ôn hòa, cẩn thận giải thích với tiểu công chúa.
“Vậy cũng không thể nói như vậy! Muội cũng không phải mặt dày mặt dạn quấn lấy huynh ấy, sao huynh ấy có thể đuổi muội đi chứ?” Tiểu công chúa càng nghĩ càng thấy ấm ức, bỗng nhiên xoay người, bắt đầu thu dọn y phục, “Nếu như huynh ấy không muốn thấy muội, muội đi?”
“Trân nhi!” Giữ chặt cánh tay tiểu công chúa, Hạ Tĩnh Du không đồng ý trách mắng, “Nếu muội thật sự có thể làm như vừa đi liền không trở lại, liền rõ ràng bị tức giận làm cho rời đi, tỷ tỷ không ngăn cản muội. Nhưng nếu muội đi rồi còn muốn quay lại, kiểu này, sau này sao có thể ở chung với mọi người?”
“Không phải Vân Đô ca ca muốn muội đi sao! Muội nghe huynh ấy nói vậy mà?” Tiểu công chúa thật sự không muốn rời khỏi. Nếu như nàng muốn đi, sẽ không có cảnh tượng như lúc này.
Nàng không muốn rời khỏi thành Vân Đô, Hạ Trăn mới bị Tân hoàng liên tục bắt làm việc này, mới làm cho Mạc Như Nghiên trực tiếp tìm Hạ Vân Đô giải quyết việc này, mới nghe thấy lời “tuyệt tình” giống như bị đuổi đi từ Hạ Vân Đô.
“Thật sao.” Thoáng tăng thêm giọng điệu, Hạ Tĩnh Du kéo tiểu công chúa ngồi xuông một lần nữa, “Không phải ca ca muốn nói với muội là đi đi đừng về nữa. Thời gian này muội ở thành Vân Đô, ca ca đối đãi với muội thế nào, chẳng lẽ muội còn không rõ ràng? Ca ca thật sự coi muội như muội trong nhà mà yêu thương, ca thật sự không có ý xấu gì cả.”
“Nhưng huynh ấy đuổi muội đi.” Nói đi nói lại, tiểu công chúa vẫn đau lòng vì Hạ Vân Đô không giữ nàng ở lại thành Vân Đô.
“Muội đó, ca bảo muội đi, muội liền đi hả? Từ khi nào muội trở nên nghe lời vậy hả? Muội có phải tiểu công chúa đến cả Thánh Thượng cũng dám bác bỏ không vậy?” Chọc nhẹ lên trán tiểu công chúa, Hạ Tĩnh Du hỏi.
“Nhưng mà Vân Đô ca ca lại khác!” Tiểu công chúa ngoài miệng than thở, nhưng cũng không dọn y phục nữa. Nói đến cùng, nàng cũng không muốn rời khỏi.
“Vậy thì chứng minh cho mọi người xem, ca ca Hạ Vân Đô nhà ta với Trân nhi mà nói, có thật sự khác không.” Ngữ khí Hạ Tĩnh Du bỗng tăng thêm, vẻ mặt cũng nghiêm túc.
Nhìn Hạ Tĩnh Du như vậy, tiểu công chúa không những không tức giận, ngược lại còn đột nhiên trở nên có động lực dồi dào.
Hai mắt phát ra ánh sáng, cả người tiểu công chúa đều tỏa ra tự tin không kể: “Ừm! Muội muốn để cho Vân Đô ca ca biết, muội sẽ không cứ như vậy bị huynh ấy đuổi đi. Muội chính là muốn ở lại thành Vân Đô, ở lại Tây Bắc quân, ở lại bên cạnh huynh ấy!”
Mạc Như Nghiên nghe nói Hạ Vân Đô chọc cho tiểu công chúa khóc, lúc này mới cố ý qua hỏi xem làm sao. Không ngờ vừa mới đi tới cửa, liền nghe tiểu công chúa nói hùng hồn như vậy.
Cẩn thận nghe ra bên trong còn có giọng của Hạ Tĩnh Du, Mạc Như Nghiên không khỏi lắc đầu, nở nụ cười. Có Tĩnh Du ở đây, nàng cũng không cần lo lắng nữa rồi.
Nói ra, Vân Đô cũng cẩn thận! Biết tìm Tĩnh Du qua trấn an tiểu công chúa, nếu không, không biết tiểu công chúa sẽ ấm ức tới bộ dáng nào gì nữa.
Hiện nay đã tốt rồi, có Tĩnh Du ở đây, Mạc Như Nghiên cực kì yên tâm dừng bước lại, xoay người rời khỏi.
Chuyện của bọn nhỏ, cứ