Trùng Sinh Tiểu Nương Tử Ghi Việc (Ký Sự Của Tiểu Nương Tử)

Chương 33

“Ngươi đây là có ý gì? Tề chưởng quầy hắn......” Mạc Như Nghiên chỉ trích và tố cáo quá rõ ràng, Tô Linh lập tức sửng sốt, không dám tin nhìn Mạc Như Nghiên, “Sao có thể? Tề chưởng quầy không có khả năng làm như vậy.”

“Hắn có thể làm như vậy hay không, không phải Nhị nương ngươi nói liền tính. Nhị nương ngươi đem Cẩm Tú Phường giao cho một ngoại nhân xử lý nhiều năm như vậy, thật sự có để bụng hỏi qua vì sao Cẩm Tú Phường tình hình ngày càng kém? Vì sao rõ ràng đội danh hào tri huyện phủ nha, nguyên do vì sao Cẩm Tú Phường trước sau không khởi sắc?” Lạnh lùng nhìn Tô Linh, vẻ mặt Mạc Như Nghiên rất là nghiêm túc, hoàn toàn không có một chút ý đùa giỡn.

Tô Linh tuy rằng không thích Mạc Như Nghiên, nhưng cũng sẽ không tùy tiện hoài nghi Mạc Như Nghiên nói dối ở chuyện này. Mạc Như Nghiên không cần thiết làm vậy, cũng không đáng nháo đến mọi người đều biết.

Vậy nói như thế, sổ sách giả kia của Tề Phú Quý thật sự lừa gạt bà ta rồi? Hơn nữa còn nhiều năm như vậy, vẫn luôn lừa gạt bà ta sao? Mệt bà ta còn tưởng rằng Cẩm Tú Phường thật sự không có lợi nhuận, không cần để ở trong lòng......

Quay đầu nghĩ lại Cẩm Tú Phường hiện nay đã đổi chủ, Tô Linh đột nhiên phục hồi tinh thần lại, thật là hối hận không thôi. Sớm biết rằng Cẩm Tú Phường cũng không phải nhìn mặt ngoài như vậy, bà ta nói cái gì cũng sẽ không tiện nghi Mạc Như Nghiên.

Mặc kệ Tô Linh hối hận như thế nào, Cẩm Tú Phường đều không phải là của bà ta nữa rồi. Mặc dù, bà ta rất muốn tranh với Mạc Như Nghiên.

“Tỷ tỷ ngươi gạt người nha! Tề chưởng quầy chính là hạ nhân của Mạc phủ chúng ta, sao có thể làm ra chuyện phản bội chủ được chứ?” Mạc Như Họa cũng không tin tố cáo của Mạc Như Nghiên. 

Nàng chỉ biết là nàng hôm nay tới Cẩm Tú Phường, chính là giúp nương nàng cứu Tề Phú Quý ra. Mà muốn cha nàng thả người, còn phải Mạc Như Nghiên cái  “Khổ chủ” này tự mình đi nói mới được.

Khổ chủ, kỳ thật là Mạc Như Họa âm thầm định ra như vậy. Dường như chỉ cần nói như vậy, trong lòng nàng thoải mái khó hiểu, thật là sung sướng. Dù sao, nàng ta ước gì nhìn thấy Mạc Như Nghiên ăn thiệt chịu khổ.

“Tề chưởng quầy có phản bội chủ hay không, Nhị nương có thể đích thân đi nhà lao tra hỏi một chút.” Mạc Như Nghiên cũng không định giới thiệu với Tô Linh và Mạc Như Họa về đủ loại việc ác của Tề Phú Quý. Tô Linh và Mạc Như Họa có nguyện ý tin nàng hay không, căn bản không phải trọng điểm nàng quan tâm.

Đáp lại Tô Linh và Mạc Như Họa như thế xong, Mạc Như Nghiên cầm lấy rổ thức ăn, đi về phía hậu viện. Hạ Trăn còn chờ thức ăn trong rổ của nàng để nấu nướng, nàng sẽ không đứng ở chỗ này làm chậm trễ thời gian.

Thấy Mạc Như Nghiên muốn đi khỏi, Mạc Như Họa vội vàng lại đem người gọi lại: “Tỷ tỷ hiện nay là chuyển đến Cẩm Tú Phường sao? Tỷ tỷ không ở nổi Liên Hoa thôn nữa?”

Đến lúc này, Mạc Như Nghiên có thể kết luận, Mạc Như Họa chính là cố ý tới tìm nàng phiền toái. Nhưng mà, Mạc Như Nghiên cũng không có ý phối hợp. Mở cửa, đi ra ngoài.

Mạc Như Họa cắn cánh môi dậm chân một cái, không cam lòng chạy theo.

Còn Tô Linh lại là không nhúc nhích ngồi ở chỗ đó, cảm xúc ở đáy mắt như nước thủy triều cuồn cuộn. Tề Phú Quý, Cẩm Tú Phường, Mạc Như Nghiên!

Lúc Mạc Như Nghiên đi vào hậu viện, Hạ Trăn đã chẻ xong củi. Nhìn thấy Mạc Như Nghiên bê rổ thức ăn tiến vào, liền thuận tay nhận lấy.

Theo ở phía sau Mạc Như Họa ngạc nhiên nhìn Hạ Trăn và Mạc Như Nghiên một trước một sau vào phòng bếp, không nhịn được tò mò lại gần.

Trong phòng bếp, đầu tiên Hạ Trăn lấy rau Mạc Như Nghiên mua về ra, đưa cho Mạc Như Nghiên: “Biết xử lý như thế nào?”

“Biết.” Mạc Như Nghiên gật đầu, cầm lấy rau, xoay người đi tìm chậu và nước.

Lúc Mạc Như Nghiên và Chu Đại Nương ra cửa, Hạ Trăn đã sớm đem trong phòng bếp nên sắp xếp đều sắp xếp tốt. Bài trí cùng phòng bếp Hạ gia cũng không khác nhau quá lớn, rất nhanh để cho Mạc Như Nghiên tìm được nước.

Mạc Như Họa há miệng không hề có hình tượng, thiếu chút nữa kinh hô ra tiếng. Mạc...... Mạc Như Nghiên lại có thể xuống bếp? Lại còn động thủ rửa rau?

Mạc Như Nghiên rửa rau rất tỉ mỉ, cũng rất chuyên tâm. Về phần Mạc Như Họa, trực tiếp bị nàng coi là không khí.

Tầm mắt vẫn luôn chăm chăm nhìn vào trên người Mạc Như Nghiên, Mạc Như Họa chậm rãi kìm chế kinh ngạc lại. Ngay sau đó, là vô cùng đắc ý và vui sướng.

“Tỷ tỷ, ba ngày không thấy, ngươi thật đúng là làm muội muội lau mắt mà nhìn.” Mang theo trào phúng không chút nào che dấu, Mạc Như Họa đi tới bên người Mạc Như Nghiên, “Thân phân nông phụ nông thôn này, ngược lại cùng tỷ tỷ cũng rất xứng.”

Mạc Như Nghiên không để ý tới Mạc Như Họa khiêu khích, cầm lên rau trong chậu, chợt dùng sức, vẩy mạnh. Chiêu này, vẫn là từ Chu Vân nơi đó học được, dễ dàng để làm khô nước trong rau.

“A!” Mạc Như Họa bị đột nhiên không đề phòng chưa kịp tránh né, cứ như vậy bị Mạc Như Nghiên vẩy cho đầy thân nước.

Mạc Như Họa quả thực bị chọc giận điên rồi. Qua lại hít sâu rất nhiều lần, vẫn là không thể áp xuống lửa giận: “Tỷ tỷ, đây là lần thứ hai. Hôm nay ngươi phất định phải đền cho tâ một bộ xiêm y mới! Nếu không, ta không để yên cho ngươi!”

“Vẫn là câu nói kia, cứ việc chọn.” Mạc Như Nghiên cũng không thèm nhìn Mạc Như Họa, cầm lấy rau mang cho Hạ Trăn.

Hạ Trăn tiện tay lại đưa cho Mạc Như Nghiên hai trái cà chua: “Rửa.”

Mạc Như Nghiên gật đầu, cầm cà chua trở về chỗ rửa rau lúc trước.

Mạc Như Họa trừng lớn mắt nhìn Mạc Như Nghiên, chỉ đợi Mạc Như Nghiên đến gần, thì nhất định muốn làm khó dễ. Cái gì kêu cứ việc chọn? Nàng ta thật ra cũng muốn chọn, nhưng Mạc Như Nghiên là định muốn lấy bạc của nàng ta!

Trang phục của Cẩm Tú Phường, khi nào nàng ta phải trả bạc chứ? Lúc trước Cẩm Tú Phường ở danh nghĩa của nương nàng ta, mẹ con bọn họ nhưng đối với Mạc Như Nghiên không tệ, chưa bao giờ muốn đòi Mạc Như Nghiên nửa văn tiền.

Sớm biết như thế, lúc trước Mạc Như Nghiên còn chưa gả chồng, nàng ta mới sẽ không để cho Mạc Như Nghiên sống những ngày nhàn nhã như vậy.

“Tránh ra!” Giọng  Mạc Như Nghiên cũng không hung hãn, lại cũng không tính ôn hòa,bản thân mang khí thế không cho phép phản kháng.

Mạc Như Họa nhất thời mặc kệ. Ngẩng đầu, ưỡn ngực, tư thế muốn cùng Mạc Như Nghiên đối địch đến cùng.

Mạc Như Nghiên lạnh lùng đảo qua Mạc Như Họa, không cần phải nhiều lời nữa, đặt cà chua trong tay lên trên bệ bếp. Sau đó, bê chậu nước lúc trước rửa rau lên.

Mạc Như Họa đầu tiên là không kịp phản ứng, vẻ mặt ngạo mạn không muốn để Mạc Như Nghiên được như ý. Ai ngờ ngay sau đó, nàng ta bị Mạc Như Nghiên hất một chậu nước bẩn tới đây.

Mạc Như Nghiên cũng không phủ nhận, nàng muốn làm chuyện này rất lâu rồi.

Một chậu nước bẩn từ đầu tưới xuống, Mạc Như Họa nháy mắt biến thành gà rớt vào nồi canh. Hơn nữa là một con gà chật vật, đáng thương rớt vào nồi canh.

“Mạc...... Phi phi!” Bởi vì quá mức kích động, Mạc Như Họa trực tiếp mở miệng. Không cẩn thận, tràn vào trong miệng nước bẩn Mạc Như Nghiên rửa rau.

Vừa nghĩ tới tay Mạc Như Nghiên chạm qua nước này, còn có rau xanh kia đang được Hạ Trăn cho vào nồi...... cả người Mạc Như Họa đều không khỏe.

Sao có thể như thế được! Quả thực là khinh người quá đáng! Mạc Như Họa hoàn toàn bị chọc giận, giơ tay liền muốn cho Mạc Như Nghiên một cái tát.

“Sao lại thế này?” Nghe được tiếng thét chói tai của Mạc Như Họa, Tô Linh lập tức chạy vội lại đây. Vừa thấy dáng vẻ cả người Mạc Như Họa ướt dầm dề, nhất thời kinh ngạc.

“Nương!” Nhìn thấy Tô Linh, Mạc Như Họa ủy khuất càng thêm tột đỉnh, tay giơ cao lên vẫn không hạ xuống, mà chuyển hướng chỉ vào Mạc Như Nghiên cả giận nói, “Nàng lấy nước bẩn rửa qua rau hất vào con!”

Đây không thể nghi ngờ là đánh vào mặt rồi, hơn nữa là chẳng kiêng nể đánh vào mặt bà ta! Tô Linh nhất thời trầm mặt xuống, nhìn Mạc Như Nghiên: “Đại tiểu thư có phải nên cho ta một lời giải thích hay không?”

“Nơi này là hậu viện Cẩm Tú Phường, không phải hậu trạch Mạc phủ của Nhị nương.” Mạc Như Nghiên một lần nữa múc nước, chậm rãi ung dung rửa hai trái cà chua kia.

Sắc mặt Tô Linh càng thêm đen. Há to mồm, lại ngậm lại.

Nơi này đương nhiên không phải hậu trạch Mạc phủ, nhưng mấy ngày trước Cẩm Tú Phường, vẫn là của bà ta.

Bị Mạc Như Nghiên chọc trúng chỗ đau, Tô Linh khẽ cắn môi, một tay nắm lấy Mạc Như Họa: “Hồi phủ!”

“Nương!” Vốn tưởng rằng Tô Linh sẽ giúp nàng ta ra mặt, ai ngờTô Linh lại có thể cứ như vậy bỏ qua cho Mạc Như Nghiên, Mạc Như Họa nghi hoặc rất nhiều, càng có rất nhiều không dám tin.

Nương nàng đây là sợ Mạc Như Nghiên? Coi như nơi này không phải hậu viện Mạc phủ lại như thế nào? Mạc Như Nghiên mới không phải đối thủ của nương nàng! Trước kia không phải, hiện nay càng thêm không phải.

“Trước đừng nói nữa, về phủ.” Trừng mắt nhìn Mạc Như Họa, Tô Linh tăng lực đạo trên tay. Không phải bà ta không giáo huấn Mạc Như Nghiên, mà là bà ta cần phải về phủ chuẩn bị cho tốt.

Mạc Như Nghiên hiển nhiên đã vượt qua khống chế của bà ta. Cho dù là gả đi Hạ gia, cũng mang cho bà ta uy hiếp lớn lao. Bà ta sẽ không để mặc tình huống như vậy tiếp tục đi xuống, vậy ắt phải nghĩ kỹ lại kế tiếp phải làm như thế nào mới được.

Mạc Như Họa lại là không biết Tô Linh đang đánh cái chủ ý gì. Chỉ cho rằng Tô Linh là đánh trống rút lui, nhất thời không thuận theo.

Nếu nương nàng không thể giúp nàng giáo huấn Mạc Như Nghiên, nàng tự mình tới được rồi. Nghĩ đến đây, Mạc Như Họa hất tay Tô Linh, xoay người, giơ tay về phía Mạc Như Nghiên.

Chính là ở một khắc trước tay Mạc Như Họa sắp dừng trên mặt Mạc Như Nghiên, tay Mạc Như Họa dừng lại.

Kinh hãi nhìn dao phay thiếu chút nữa làm nàng ta bị thương, Mạc Như Họa vẫn chưa hoàn hồn nhìn về phía Hạ Trăn. Muốn mắng chửi người, lại sau khi đối diện với vẻ mặt lạnh lùng không biểu cảm của Hạ Trăn, bị sợ tới mức không có thanh âm.

Hạ Trăn quá dọa người! Đây là Mạc Như Họa lần đầu tiên cảm nhận được sát khí của Hạ Trăn. Đích thân cảm nhận đên, thật sự không sao tốt được.

Mệt nàng lúc trước còn cảm thấy dáng dấp Hạ Trăn khôi ngô, tuấn tú lịch sự, uy phong lẫm lẫm. Mà nay cẩn thận nhìn lại, nhưng còn không phải là cái “Sát tinh”!

Tô Linh cũng bị dọa sợ, bản năng lui lại phía sau một bước dài.

Đầy mặt kinh hãi nhìn Hạ Trăn, Tô Linh trong đầu nháy mắt hiện ra hai chữ “Đồ tể”.

Thì ra, Hạ Trăn chẳng những là mãng phu nông thôn, còn là đồ tể hung tàn. Nhưng mà, cũng không có gì đáng kinh ngạc. Chỉ nhìn vẻ mặt Hạ Trăn một cách đơn giản liền biết, không phải người dễ ở chung. Chỉ sợ ngày sau của Mạc Như Nghiên, mới là chân chính chịu tội.

Trong lòng rốt cuộc nhận được tràn đầy an ủi, lông mày Tô Linh gắt gao nhăn lại giãn mở ra. Mang theo tâm trạng xem kịch vui, hé mắt liếc về phía Mạc Như Nghiên.

Mạc Như Nghiên đang cúi đầu rửa cà chua, rất chuyên tâm rửa. Thật giống như căn bản không cảm nhận được Mạc Như Họa thiếu chút nữa xuống tay, cũng không có phát hiện dao phay trong tay Hạ Trăn dừng đúng ở chếch phía trên nàng, càng thêm không có ý thức được không khí trong phòng đã trải qua khoảng khắc sinh tử chênh vênh.

Sắc mặt Mạc Như Họa trắng bệch, thân thể  run nhẹ. Thiếu một chút nữa, thì ngất đi.

Tiểu Đào nhanh tay lẹ mắt, tiến lên một bước, đỡ lấy Mạc Như Họa.

“Tiểu Đào, đỡ nhị tiểu thư lên xe ngựa.” Tô Linh ra lệnh một tiếng, Mạc Như Họa lập tức đã được đỡ rồi.

“Đại tiểu thư rảnh rỗi, về nhà ngồi nhiều một chút.” Lúc Tô Linh nói lời này, cố tình nhìn về phía Hạ Trăn. Thấy mặt Hạ Trăn như cũ không biểu cảm, trong lòng âm thầm xác thực phỏng đoán nào đó. Ngay sau đó, mang theo tâm tình tốt, nghênh ngang mà đi.

Tô Linh cảm xúc đổi tới đổi lui, sắc mặt cũng rất tốt. Mạc Như Nghiên vẫn chưa quá để ý, ngẩng mặt lên, đưa cà chua trong tay đến trước mặt Hạ Trăn: “Rửa xong rồi.”

Nhìn vẻ mặt của Mạc Như Nghiên như hiến vật quý, Hạ Trăn “Ừ” một tiếng, nhận lấy cà chua, xoay người lưu loát chia xong.
Bình Luận (0)
Comment