Trùng Sinh Tiểu Nương Tử Ghi Việc (Ký Sự Của Tiểu Nương Tử)

Chương 36

Mạc Như Nghiên nói với Chu Đại Nương học thêu thùa, cũng không phải chỉ nói vậy mà thôi. Bắt đầu ngày thứ hai, nàng đã ngồi ở bên cạnh Chu Đại Nương.

Đối với Mạc Như Nghiên, Chu Đại Nương không chút nào dấu diếm, tận tâm tận lực chỉ dạy.

Mạc Như Nghiên học cũng thật là nghiêm túc, chưa từng có một chút lười biếng.

Lúc Mạc Nho được Chu Trường Sinh dẫn đường đến hậu viện Cẩm Tú Phường, nhìn thấy chính là một bức tranh như vậy.

Trong nháy mắt ấy, Mạc Nho còn tưởng rằng đã nhìn thấy Vu Cẩm Tú.

Khi đó Cẩm Tú, cũng dụng tâm nghiên cứu thêu thùa như này. Ban đầu, chỉ vì trợ giúp chi phí trong nhà, vì ông tích góp lộ phí đi thi.  Sau này, lại trong khả năng cho phép muốn giúp dân chúng huyện Thanh Sơn.

Cẩm Tú...... Hồi lâu không dám nhớ tới hình ảnh vui vẻ hiện lên ở trước mắt, Mạc Nho nhịn không được khẽ thở dài một hơi.

Nhiều năm như vậy, là ông bạc đãi Như Nghiên. Không thể chọn cửa hôn sự tốt cho Như Nghiên,đây là sai lầm lớn nhất đời ông. Thậm chí hiện nay muốn đền bù, cũng không biết nên xuống tay từ đâu.

Hạ Trăn mới từ thư phòng đi ra, đứng đối diện cách vị trí Mạc Nho vài bước.

Mạc Nho kinh ngạc nhìn giấy Tuyên Thành Hạ Trăn cầm trong tay bèn đi thẳng đến.

“Ngươi đang học viết chữ?” Chỉ liếc mắt một cái, Mạc Nho đã nhìn ra giấy Tuyên Thành trong tay Hạ Trăn là ý làm sao. Nhướng mày, không xác định nhìn về phía Hạ Trăn.

Hạ Trăn nhẹ nhàng gật đầu, không nói nhiều, cũng không làm như không thấy Mạc Nho đến.

“Như Nghiên dạy ngươi ư?”  Ngoại trừ Mạc Như Nghiên, Mạc Nho không nghĩ ra ở trong viện này, còn có ai khác biết chữ.

“Dạ.” Hạ Trăn lần thứ hai gật đầu, lần này rốt cuộc có thanh âm.

Lại nói, Mạc Nho nhớ rõ Hạ Trăn. Lúc Cẩm Tú còn trên đời, thật thích đứa nhỏ Hạ Trăn này. Đã từng năm lần bảy lượt nói với ông, muốn ông thu Hạ Trăn làm học trò. Nếu không phải khi đó ông một lòng chuẩn bị khoa cử, không chừng thực sự có khả năng cùng Hạ Trăn có như vậy một đoạn tình nghĩa sư đồ.

Mà nay cảnh đời thay đổi, Mạc Nho tự nhiên không có khả năng thu nhận Hạ Trăn làm học trò. Nhưng mà nhìn thấy Mạc Như Nghiên dạy chữ cho Hạ Trăn, cảm xúc Mạc Nho vẫn khá sâu.

“Ngươi và Như Nghiên......” Mạc Nho dừng một chút, vẫn là hỏi, “Vì sao phải ra ở riêng? Là Như Nghiên không quen ở thôn Liên Hoa?”

Hỏi ra câu sau, bản thân Mạc Nho cũng cảm thấy có chút chột dạ. Coi như ông không quan tâm Mạc Như Nghiên nữ nhi này, nhưng cũng hiểu biết đôi chút về tính cách của Mạc Như Nghiên.

Không bị ép tới đường cùng, Mạc Như Nghiên sẽ không đồng ý gả đi Liên Hoa thôn. Mà gả đến Liên Hoa thôn chẳng qua có mấy ngày đã chuyển đến huyện Thanh Sơn, sao không phải là xác minh chân thật nhất?

Đối mặt với hai vấn đề của Mạc Nho, Hạ Trăn trầm mặc một chút, vẫn là gật đầu.

Tâm trạng Mạc Nho nháy mắt càng thêm tắc nghẽn. Ông ta đã biết, Như Nghiên không có khả năng ở quen Liên Hoa thôn. Còn may Hạ Trăn cũng cùng chuyển đến huyện Thanh Sơn Huyện, nếu không......

Càng nghĩ càng cảm thấy áp lực, Mạc Nho không nhịn được có chút giận chó đánh mèo Hạ Trăn.

Đối mặt với ánh mắt lộ rõ không thực vừa lòng của Mạc Nho, Hạ Trăn không nói nhiều, chỉ đứng thẳng lưng, nghênh đón quan sát của Mạc Nho.

Mạc Nho xuất hiện ở hậu viện, Mạc Như Nghiên sớm đã biết ông đến. Giờ phút này thấy Mạc Nho nhìn Hạ Trăn xoi mói, lập tức không vui.

Thong thả ung dung đứng lên, Mạc Như Nghiên buông kim chỉ trong tay, đi tới trước mặt Mạc Nho: “Cha.”

“Ừ.” Đối với Mạc Như Nghiên, bởi vì phần áy náy ở trong lòng kia, giọng điệu của Mạc Nho khó tránh khỏi dịu xuống, “Ngươi không chịu trở về, cha đành phải tới tìm ngươi.”

Mạc Như Nghiên không tiếp lời, chỉ nhìn Mạc Nho, chờ câu kế tiếp của Mạc Nho.

Mạc Nho đâu có bao nhiêu lời nói với Mạc Như Nghiên chứ? Có một số việc, mặc dù muốn hỏi, cũng không biết nên mở miệng như thế nào.

Không được tự nhiên sờ sờ mũi, Mạc Nho hắng giọng nói: “Chuyện đó, Nhị nương và muội muội con, lúc trước cũng có đến thăm con?”

“Dạ.” Nhắc tới Tô Linh và Mạc Như Họa, vẻ mặt Mạc Như Nghiên càng trở nên lạnh nhạt, “ Là Nhị nương và muội muội trở về cáo trạng với cha sao?”

“Thật ra cũng không phải.” Cảm giác được Mạc Như Nghiên xa cách, Mạc Nho càng xấu hổ, “Chỉ là muội muội con từ khi trở về từ chỗ con, thì ốm đau trên giường, đến nay còn chưa khá lên.”

“Ồ.” Mạc Như Nghiên không lạnh không nhạt lên tiếng, hoàn toàn không định tỏ thái độ khác.

Mắt thấy Mạc Như Nghiên hoàn toàn không chuẩn bị thanh minh cho chính mình, Mạc Nho không khỏi đau đầu: “Muội muội con nói, là con hắt nước lạnh vào nàng, nàng mới bị lạnh.”

“Dạ.” Cùng Hạ Trăn ngây người mấy ngày, Mạc Như Nghiên cái khác không học được, một chiêu lạnh nhạt ít lời này, ngược lại học được toàn phần. Trên ý nghĩa nào đó, cũng càng thêm hiện rõ bản tính thanh cao ngạo mạn của nàng.

Mạc Nho nhíu mày. Trong lòng biết trong này khả năng xác thật có cái hiểu lầm gì, nhưng Mạc Như Nghiên không chịu nói, ông cũng không tiện làm chủ cho Mạc Như Nghiên.

Càng làm cho ông cảm thấy khó giải quyết chính là, Mạc Như Nghiên không muốn nói cho ông uất ức của mình, là hoàn toàn thất vọng với ông người cha này rồi sao?

Nghĩ đến đây, Mạc Nho càng cảm thấy không yên tâm.

“Như Nghiên, ngày ấy Nhị nương và muội muội con đến, là nói lời gì đó làm con không vui sao? Hoặc là, làm hành động gì để con không vui?” Nếu Mạc Như Nghiên không muốn chủ động đề cập, thì chỉ có thể từ miệng chính Mạc Nho hỏi ra.

Rất rõ ràng, Mạc Nho cố gắng muốn đánh vỡ trạng thái giằng co lạnh lẽo giữa ông và Mạc Như Nghiên. Nhưng mà, Mạc Như Nghiên cũng không chịu.

Có một số người, dù biết sai rồi, cũng không nhất định có cơ hội có thể sửa lại. Thí dụ như Mạc Nho, mặc dù hôm nay tới thân thiện quan tâm nàng, ngày mai vẫn sẽ bởi vì vài câu Tô Linh thổi gió bên gối, vứt nàng ra sau đầu.

Mạc Như Nghiên đã từng, không phải không có cầu qua sự trợ giúp của Mạc Nho. Nhưng mà kết quả thì sao? Lần nào Mạc Nho cũng trên miệng đồng ý, xoay người mặc cho Tô Linh muốn làm gì thì làm.

Mạc Như Nghiên đã ở trên người Mạc Nho ăn qua quá nhiều lần thiệt thòi, đã sớm lĩnh hội sâu sắc. Lần này, nàng tất nhiên sẽ không lại lần nữa giẫm lên vết xe đổ.

Cũng không biết mình đã không có khả năng được Mạc Như Nghiên lần thứ hai tín nhiệm, Mạc Nho ngay sau đó lại mở miệng nói: “Tóm lại là người một nhà. Nhị nương và muội muội con đều không phải người xấu, cũng không có ý xấu gì. Nếu nơi nào chọc đến con không vui, con tức giận xong rồi, cũng liền thôi. Đừng ghi tạc trong lòng, đừng bởi vậy mà sinh hiềm khích, xa cách với trong nhà.”

Quả nhiên! Nghe được lời nói lần này của Mạc Nho, khóe miệng Mạc Như Nghiên hơi cong lên, cũng không đáp lại, chỉ để mặc Mạc Nho tự nói.

Không khí không khỏi trở nên xấu hổ. Hậu tri hậu giác, Mạc Nho đột nhiên phát hiện ra, giống như ông ta nói sai cái gì rồi.

Nhưng mà cẩn thận nhớ lại lời ông ta mới vừa rồi khuyên nhủ, Mạc Nho lại thật sự tìm không ra nửa điểm sai.

Dừng một chút, thấy Mạc Như Nghiên vẫn không chịu tỏ thái độ, Mạc Nho than nhẹ, đành rời đi trước: “ Thôi vậy, nếu con còn đang tức giận, cha nhiều lời vô ích, cũng không làm con phiền lòng. Ngày khác nếu con đã nghĩ thông suốt, tùy thời về nhà. Cha và Nhị nương con, còn có muội muội con, đều cực kỳ hoan nghênh.”

Hoàn toàn không muốn để ý tới Mạc Nho gọi là trở về nhà khuyên bảo, Mạc Như Nghiên lập tức tiễn khách: “Cha đi thong thả không tiễn.”

“Ngươi đứa nhỏ này......” Đồng nghĩa với Mạc Nho bị đuổi ra khỏi nhà,  bị lạnh nhạt, muốn trách cứ lại chỉ cảm thấy trong lòng đuối lý. Cuối cùng cũng chỉ là nhìn về phía Mạc Như Nghiên lắc đầu, phất tay áo bỏ đi.

Mạc Như Nghiên không có đi theo, chỉ lạnh lùng nhìn Mạc Nho rời đi.

Hạ Trăn lại là lễ nghi chu toàn, vẫn cứ đưa Mạc Nho đến ngoài cửa lớn Cẩm Tú Phường, mới dừng bước.

Đứng ở ngoài Cẩm Tú Phường, Mạc Nho hít thật sâu một lần, sau đó mới quay đầu nhìn về phía Hạ Trăn: “Như Nghiên theo ngươi, đó là gả thấp. Chuyện đã thành như vậy, ta không thể nào xen vào, cũng vô lực xoay chuyển sửa đổi. Nhưng mà ngươi nhất định phải nhớ lấy, chỉ cần ta Mạc Nho còn ở huyện Thanh Sơn một ngày, thì ngươi không thể khinh thường, phụ bạc nữ nhi của ta. Nếu không, ta chắc chắn tìm ngươi đòi công bằng.”

Mạc Nho thân là quan phụ mẫu huyện Thanh Sơn, từ trong miệng ông ta nói ra lời này, không ngoài là uy hiếp cùng đe dọa.

Đổi là người khác, có lẽ là đã sớm bị Mạc Nho dọa tới mức thay đổi sắc mặt, vội không ngừng tỏ thái độ. Nhưng mà Hạ Trăn, chỉ bình tĩnh gật đầu, không biểu hiện cái khác nữa.

Thật đúng là tính tính giống Như Nghiên! Mạc Nho nhịn hồi lâu, nuốt trở vào ghét bỏ mới vừa lên tới bên miệng.

Thôi vậy, Như Nghiên đã xuất giá, ông người cha này không khác nào vật trang trí. Trời cao hoàng đế xa, cũng đâu phải là thời thời khắc khắc đều có thể nhìn chằm chằm Hạ Trăn? Cho dù Như Nghiên thật sự bị bắt nạt, ông tất nhiên cũng là ngoài tầm tay với.

Nghĩ đến đây, Mạc Nho trên dưới đánh giá Hạ Trăn, bỗng nhiên mở miệng dò hỏi: “Ngươi có ý định tiến quan không? Phủ nha tri huyện tuy nói không lớn, nhưng giữ lại một ngươi dùng, cũng là không phải không thể.”

Đây hẳn là lần đầu tiên Hạ Trăn trước mặt người ngoài thay đổi sắc mặt.

Không có thụ sủng nhược kinh*, cũng không có hoang mang lúng túng, Hạ Trăn chỉ là thoáng kinh ngạc, ngay sau đó lại hoàn hồn. Lắc đầu, nói: “Không cần ạ."

Thụ sủng nhược kinh:  được sủng ái mà lo sợ

Gỗ mục không thể đẽo! Tâm không có chút tiến thủ như thế, ngày sau có thể yên tâm trọng dụng sao? Mang theo đầy bất mãn và tức giận, Mạc Nho không muốn lại nhìn nhiều thêm Hạ Trăn, xoay người lên xe ngựa.

Hạ Trăn đứng ở tại chỗ, cho đến khi xe ngựa của Mạc Nho biến mất ở góc đường, mới trở về Cẩm Tú Phường.

“Cô gia.” Chu Trường Sinh đang hết đường xoay xở, chợt thấy Hạ Trăn đi vào, lập tức có người đáng tin nhờ cậy, “Vị khách nhân này muốn mua cuộn vải màu xanh đen này để may bộ đồ mới làm lễ vật mừng thọ cho lão phụ trong nhà. Nhưng đại tiểu thư đã ép giá xuống rất thấp rồi, vẫn là......”

Chu Trường Sinh là người phúc hậu. Chưa từng lộ ra nửa phần khinh bỉ và coi thường, chỉ cố hết khả năng châm chước tìm từ, lưu đủ thể diện cho vị khách nhân trong túi khó xử kia.

Bước chân của Hạ Trăn đi về phía hậu viện dừng lại, nhìn sang.

Ánh mắt của Hạ Trăn quá khiếp sợ, nhất thời nhìn đến, sắc mặt vị thiếu niên kia ngượng ngùng càng thêm không được tự nhiên.

“Nếu không, hay là ta không......”  Mặt thiếu niên đỏ lên, quay về phía Chu Trường Sinh lắc đầu, dự định từ bỏ.

“Tặng cho hắn đi!” Đột nhiên Hạ Trăn mở miệng, kinh động Chu Trường Sinh và thiếu niên đều sửng sốt một chút, đồng thời nhìn qua.

“Lấy danh nghĩa của Cẩm Tú Phường và đại tiểu thư, đưa lễ mừng thọ cho phụ thân vị khách nhân này.” Đón nhận ánh mắt hơi mang kinh hãi của Chu Trường Sinh và thiếu niên, Hạ Trăn bổ sung nói.

“Không, không cần. Ta có bạc, chỉ là không đủ.” Thiếu niên vội vàng lắc đầu, tay chân luống cuống lấy ra cũng không nhiều bạc từ bên hông, đều nhét vào trong tay Chu Trường Sinh, sợ Chu Trường Sinh không chịu nhận.

Chu Trường Sinh cũng có chút hoảng hốt. Nhưng mà nếu cô gia nói tặng, vậy khẳng định là muốn tặng. Nghĩ như thế, Chu Trường Sinh lại định trả lại bạc cho thiếu niên.

Mạc Như Nghiên đi ra tìm Hạ Trăn.

Bởi vì Hạ Trăn vẫn không trở về hậu viện, nghĩ rằng có thể Mạc Nho ở sau lưng khó xử Hạ Trăn, Mạc Như Nghiên đặc biệt tới tìm hiểu tình hình. Sau đó, thì nghe được chuyện đã xảy ra vừa rồi.

Không thể phủ nhận, Mạc Như Nghiên rất tán thưởng hiếu tâm và phần thẳng thắn thành thật của vị thiếu niên này. Cũng vậy, nàng rất tán thành quyết định của Hạ Trăn.

Nhìn thấy Mạc Như Nghiên đột nhiên đi ra, gương mặt của thiếu niên nháy mắt đỏ như đám mây hồng, cúi thấp đầu xuống.
Bình Luận (0)
Comment