Trùng Sinh Tiểu Nương Tử Ghi Việc (Ký Sự Của Tiểu Nương Tử)

Chương 90

Quả thật không phải chuyện tốt. Thịnh sủng chi hạ, nguy cơ tứ phía. Đến Lăng Phong, cũng đã cảm giác được rồi.

Nhưng, Mạc Như Nghiên bị Lăng Phong nhìn, lại rất là bình tĩnh. So với tự suy đoán lung tung, chẳng bằng đối mặt với nguy nan, suy nghĩ phương pháp đối ứng.

Mà nay cho dù bọn họ nghĩ muốn phá, cũng sẽ không có bất cứ thay đổi gì.

So với Mạc Như Nghiên bình tĩnh, Mộ Dung Tể tướng nhếch miệng, cũng không cần phải nhiều lời nữa. Quả thật, tướng quân phu nhân bình tĩnh, mới là điều bọn họ cần nhất hiện nay, cũng là điều tất cả mọi người phải dần dần học được cùng từ từ thích ứng.

Thật rất khó tưởng tượng cảnh tượng, đường đường là quốc trượng đại nhân, Mộ Dung Tể tướng lại không có hướng về tân hoàng, ngược lại kiên định đứng ở bên Tây Bắc quân.

Tại lúc không thể không đi ra, Mộ Dung Tể tướng cùng phu nhân bị triệu hồi rồi.

Tân hoàng tự mình hạ chỉ, chỉ là, Mộ Dung Tể tướng cùng phu nhân đều cự tuyệt rồi.

Sau khi nghe thấy Mộ Dung Tể tướng cùng phu nhân quyết định xong, Mộ Dung Quân gửi một mật hàm cho Mạc Như Nghiên.

Nội dung bức mật hàm kia, đến tân hoàng cũng không biết. Nhưng, Hạ Trăn biết được.

Mộ Dung Quân nói, nàng hi vọng Mộ Dung Tể tướng cùng phu nhân đều có thể ở lại thành Vân Đô, thỉnh cầu Thanh Viễn tướng quân cùng Tây Bắc quân có thể bảo vệ cha mẹ của nàng, mãi đến ngày có nguy cơ đến.

Cực kỳ ngoài ý muốn, đến Mộ Dung quân đều cảm thấy được, lại có nguy cơ đến.

Mạc Như Nghiên cười cười, ngược lại rất bình tĩnh.

Mọi người có phản cốt, trước là thái tử điện hạ, bây giờ đây tân hoàng, chỉ sợ sẽ càng sâu. Tất cả mọi người không xem trọng quan hệ của tân hoàng cùng Tây Bắc quân, tân hoàng chỉ biết làm cho người ngoài xem. Ví như, những ban thưởng kia, cùng với hàng loạt lương thảo cùng binh khí tiến vào thành Vân Đô.

Năm Hạ Vân Đô ba tuổi, bắt đầu được Hạ Trăn xách tiến vào doanh trại thao luyện Tây Bắc quân.

Tiểu Mập Mạp cầm đao nhỏ vung tới xua đi, vậy mà cũng có vài phần tượng hình tượng dáng. Các tướng sĩ đi ngang qua nhao nhao cảm thán, quả nhiên không hổ là tiểu tướng quân bọn họ, ngày sau tất nhiên sẽ trở thành đại tướng quân kế nhiệm uy vũ!

Mạc Như Nghiên lại đem Hạ Vân Đô trở thành xem việc vui. Không có cách nào nữa, Hạ Vân Đô thật sự quá béo rồi. Mạc Như Nghiên không phải chưa từng khuyên Trương bà bà, nhưng đến Mộ Dung phu nhân, cũng nói đứa nhỏ béo chút là tốt, có khí lực.

Mạc Như Nghiên thật sự không hiểu, vì sao trưởng bối đều muốn nhìn đứa nhỏ tròn vo mới an tâm. Mỗi khi chống lại khuôn mặt tươi cười của Mộ Dung phu nhân cùng Trương bà bà, Mạc Như Nghiên cũng không nhịn được cảm thán cho Hạ Vân Đô. Chỉ sợ đợi đến khi Hạ Vân Đô lớn hơn đã hiểu chuyện, sẽ hối hận hiện nay tham ăn như vậy.

Người Hạ gia, vào năm Hạ Vân Đô năm tuổi, cả nhà dời tới thành Vân Đô.

Lúc đó Mạc Như Nghiên đang ôm con gái nhỏ hai tuổi ngủ trưa. Mới nghe thấy việc này, người chưa tỉnh ngủ đầu liền tỉnh táo lại.

"Đại tiểu thư, đang êm đẹp sao người Hạ gia lại muốn tới thành Vân Đô? Quê nhà nhà cửa cùng đất đai, cũng không cần rồi hả ?" Cùng Mạc Như Nghiên đi ra chính sảnh, Trương bà bà kỳ quái hỏi.

Không biết sao lại thế này, nàng cảm thấy, việc này có chút kỳ quặc, lộ ra cảm giác khiến cho người ta nghi ngờ.

Mạc Như Nghiên cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Vài năm nay, nàng chưa từng gửi thư vềliên hoa thôn, nhưng bên Cẩm Tú phường, nàng vẫn liên hệ. Không nghe nói người Hạ gia làm sai chuyện gì, cũng không nghe thấy người Hạ gia gặp khó khăn gì…

Mà mỗi khi nàng gửi thư cho Cẩm Tú phường, cũng tiện thể đưa thư bình an Hạ Trăn viết cho người Hạ gia. mọi người ở Hạ gia không biết chữ, không có khả năng hồi âm là bình thường. Cẩm Tú phường thì có mời một vị biết chữ vào phòng thu chi, đồng thời cũng tiện cho Cẩm Tú phường cùng Mạc Như Nghiên trao đổi thư từ.

Do vị kia được nhờ viết thư, ngoại trừ Chu đại nương cùng Chu Trường Sinh, thỉnh thoảng cũng có lời Hạ Tiểu Thúy dặn ở trong đó. Cho tới nay, đều thuận lợi trôi chảy, chưa từng bị bại lộ.

Mãi đến trước mắt, cả nhà Hạ gia đến.

"Đây là cháu gái lớn của ta hả! Lại đây, cho bà nội bế nào." Nhìn thấy Hạ Tĩnh Du, Lưu thị vui không ngớt, tràn đầy tươi cười đón chào.

Không giống với Hạ Vân Đô với ai cũng có thể chơi cùng, Hạ Tĩnh Du cực kỳ sợ người lạ. Nhìn thấy Lưu thị xa lạ, theo bản năng liền trốn trong lòng Mạc Như Nghiên.

"Tĩnh Du, đây là bà nội." Trấn an vỗ vỗ sau lưng Hạ Tĩnh Du, Mạc Như Nghiên lần lượt đem toàn bộ người Hạ gia giới thiệu cho Hạ Tĩnh Du.

Hạ Tĩnh Du chớp mắt mấy cái, một hồi lâu mới tiêu hóa chuyện người nhà Hạ gia là thân thích. Lúc này mới cười cười với Lưu thị, chỉ là, vẫn không làm sao nguyện ý để cho Lưu thị ôm.

Nhiều năm chưa từng gặp mặt như vậy, Hạ Tĩnh Du lại sợ người lạ, Lưu thị cũng không ý kiến gì. Không thắc mắc gì cả, ngồi trên mặt đất nhẹ giọng gọi Hạ Tĩnh Du.

So sánh ra, Hạ Tiểu Nguyệt cùng Hạ tiểu Hà liền càng thêm có sức sống rồi.

"Đại bá mẫu!" Vẫn không hề thay đổi một trái một phải, hai nha đầu đồng thời chạy về phía Mạc Như Nghiên.

Rất lâu không thấy, Mạc Như Nghiên còn tưởng rằng Hạ Tiểu Nguyệt cùng Hạ tiểu Hà đều đã quên nàng. Không ngờ, hai tiểu nha đầu đều rất thân thiết, vẫn nhớ mãi không quên.

Mạc Như Nghiên không tránh né hai tiểu nha đầu tiến tới, tùy ý ôm lấy Hạ Tiểu Nguyệt cùng Hạ tiểu Hà, nhìn về phía cha con Hạ lão gia.

Cực kỳ rõ ràng, trên mặt Hạ lão gia mang theo chút xấu hổ cùng không được tự nhiên. Nhưng cuối cùng, ông cũng không nói ra miệng.

Sắc mặt hai huynh đệ Hạ Minh Viễn cũng không thoải mái, đso với Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương vui sướng ở bên cạnh, hoàn toàn là tươi sáng.

Đại khái đoán được chuyện gì xảy ra, Mạc Như Nghiên cũng không hỏi nhiều, đem mấy người mời vào ghế ngồi.

"Đại tẩu, đại ca không ở đây?" Mở miệng trước, không phải Lưu thị cũng không phải Hạ lão gia, mà là Tưởng Xuân Hương không nhịn nổi tính tình.

"Không có." Mạc Như Nghiên lắc đầu, đáp lại. Hạ Trăn quả thật không ở đây, hắn mang theo Hạ Vân Đô đến quân doanh rồi. Nhưng nghe giọng điệu của Tưởng Xuân Hương giọng điệu lúc này, sợ là cực kỳ hi vọng Hạ Trăn ở nhà.

"Kia đại ca khi nào trở về?" Tưởng Xuân Hương quả thật cực kỳ hi vọng Hạ Trăn ở nhà. Nếu không, lời tiếp theo nàng ta thật không biết nên mở miệng như thế nào.

Chu Vân cũng cực kỳ trầm mặc. Lúc Tưởng Xuân Hương hỏi, một mực quan sát sắc mặt của Mạc Như Nghiên.

Nhưng mà cuối cùng, Chu Vân thất bại rồi. Vài năm không gặp, so với trước kia thì càng khó nhìn thấu Mạc Như Nghiên hơn.

Cùng là con dâu Hạ gia, nàng ta cùng Tưởng Xuân Hương đều già đi, tiều tụy, Mạc Như Nghiên lại càng tỏa ra cao quý. Đơn giản mà nói hiện tại Mạc Như Nghiên ở tại phủ Thành Chủ, lại thêm danh hiệu trên đầu Mạc Như Nghiên, Chu Vân liền có cảm giác oán hận "Cùng nghề không cùng mệnh".

Chỉ là, nghĩ đến lúc trước Mạc Như Nghiên ra tiền bạc cho nhị phòng bọn họ, Chu Vân vẫn cố nén oán hận trong lòng, chỉ chua xót quay đầu, nhìn về chỗ khác.

Đem tất cả sắc mặt của người ở trong mắt, Mạc Như Nghiên lắc đầu tiếp: "Không phải cực kỳ xác định. Có đôi khi sớm, có đôi khi sẽ trễ chút. Thế nào? Ngươi tìm Hạ Trăn có việc?"

Tưởng Xuân Hương nhất thời xấu hổ nở nụ cười, khoát tay, nói: "Ta có thể tìm đại ca có chuyện gì? Này không phải là phụ thân cùng nương nhiều năm không gặp đại ca, muốn gặp đại ca thôi!"

Mạc Như Nghiên ra vẻ đăm chiêu gật đầu, ý bảo Trương bà bà ở bên cạnh lập tức sai người đi gọi Hạ Trăn trở về.

Hạ gia không ai ngăn cản Mạc Như Nghiên. Nói đến cùng, mọi người vẫn rất kỳ vọng Hạ Trăn có thể trở về làm chủ.

Nhưng cũng cực kỳ đáng tiếc, hôm nay người Hạ gia tới không đúng thời cơ. Rất nhanh liền có người trở về bẩm báo, tướng quân mang theo tiểu tướng quân cưỡi ngựa ra ngoài.

Có thể suy đoán, cưỡi ngựa ra ngoài chỉ là cách nói bên ngoài. Trên thực tế, Hạ Trăn mang theo Hạ Vân Đô đi dò xét tình hình biên quan rồi.

Mạc Như Nghiên gật gật đầu, ngược lại nhìn về phía Hạ lão gia cùng Lưu thị: "Vậy cũng chỉ có thể để cha mẹ chờ thêm chút rồi."

"Cưỡi ngựa?" Tưởng Xuân Hương cũng không hiểu khác nhau bên trong, chỉ cho là Hạ Trăn mang theo Hạ Vân Đô ra ngoài thôi, lúc này gào to nói, "Cưỡi ngựa tính là chuyện lớn gì? Có thể so sánh với chuyện trở về gặp phụ thân và nương sao?"

"Xuân Hương!" Lưu thị quát lớn một tiếng, trợn mắt trừng Tưởng Xuân Hương. Qua mấy năm rồi, Tưởng Xuân Hương vẫn kỳ cục như vậy, nói chuyện làm việc đều không có đầu óc, thật làm người ta tức giận.

Mạc Như Nghiên mặt không thay đổi, cũng không để ý đến Tưởng Xuân Hương bất mãn. Chỉ là mặt không đổi sắc nhìn Hạ lão gia cùng Lưu thị, thanh âm trong veo mà lạnh lùng nói: "Hạ Trăn là Thanh Viễn tướng quân, phụng mệnh đóng ở biên quan. Hắn cười ngựa, đương nhiên không phải đơn thuần là cưỡi ngựa, mong rằng cha mẹ không giận."

"Không tức giận, không tức giận." Vừa nghe Mạc Như Nghiên nói Hạ Trăn làm đại sự, Lưu thị lập tức xua tay, "Chúng ta tới đây rồi, không vội. Để Hạ Trăn làm việc của nó đi, không cần để ý tới chúng ta."

Hạ lão gia cũng là gật gật đầu. Đối với chuyện Hạ Trăn đóng ở biên quan, bảo vệ lãnh thổ cùng dân chúng, không thể nghi ngờ ông cũng cùng có chút vinh dự.

"Hừ! Mỗi ngày đều cưỡi ngựa, một ngày không cưỡi cũng sẽ không sao. Hiện nay lại không có chiến sự, giả bộ cái gì chứ." Tưởng Xuân Hương không nhịn được liền nói thầm ra tiếng.

Trên đường tới bọn họ đều đã tìm hiểu qua, gần hai năm nay thành Vân Đô cực kì thái bình, dân chúng nơi này cũng an cư lạc nghiệp, hoàn toàn không cần lo lắng có thổ phỉ.

Chính là vì thành Vân Đô là nơi an nhạc, Tưởng Xuân Hương mới cực kỳ hứng thú đi theo tới. Nếu không, nàng ta sẽ không vừa ý đi tới một nơi cằn cỗi xa xôi này, không chừng liền mất cái mạng nhỏ luôn!

"Vị tiểu tẩu tử này nếu có bất cứ bất mãn gì với tướng quân chúng ta, vậy xin rời khỏi phủi Thành Chủ. Thành Vân Đô không chào đón người không kính trọng tướng quân chúng ta như ngươi!" Giọng Tưởng Xuân Hương không lớn, nhưng tất cả mọi người có thể nghe được. Như vậy, liền làm cho tiểu binh tới báo tin bất mãn.

Bị đuổi trực tiếp vậy, mà còn là trực tiếp bị đuổi ra khỏi thành Vân Đô, Tưởng Xuân Hương nào có vui? Đứng lên, hướng về phía vị tiểu binh kia hô: "Ngươi có biết ta là ai hay không? Ngươi lại dám nói chuyện với ta như vậy?"

"Ta mặc kệ ngươi là ai, ở thành Vân Đô, liền không được nói nửa câu không hay về tướng quân chúng ta!" Vị tiểu binh kia hoàn toàn cũng không bị Tưởng Xuân Hương hù sợ, vẻ mặt chính trực đáp lại.

Đâu chỉ là thành Vân Đô? Cho dù là tất cả Thanh Vân quốc, người dám chê Thanh Viễn tướng quân trước mặt mọi người, sợ là không mấy người có thể sống sót trên đời.

Tưởng Xuân Hương còn đơn giản đem Hạ Trăn trở thành Hạ Trăn còn ở Liên Hoa thôn, miệng không biết chừng mực, nói vài câu như vậy. Không coi là ý xấu, lại chọc giận tiểu binh thân là Tây Bắc quân.

Cũng vì vậy, liền nổi lên mâu thuẫn.

Mạc Như Nghiên không ra mặt. Cũng không có hướng về Tưởng Xuân Hương, không quát lớn tiểu binh không nên thất lễ. Thật giống như cái gì cũng không xảy ra, làm như không thấy tranh chấp trước mắt.

"Tưởng Xuân Hương, ngươi nói thêm nữa một chữ, liền cút cho ta!" Cuối cùng, vẫn là lửa giận của Hạ Minh Chí chấn áp Tưởng Xuân Hương.

Tưởng Xuân Hương hơi ủy khuất nhìn Hạ Minh Chí sắc mặt khó coi, khẽ cắn môi, nuốt xuống lời thiếu chút muốn nói ra.

Hiện nay là bọn họ tới cầu Hạ Trăn, quả thật không nên xảy ra xung đột với Hạ Trăn khởi xung đột. Nếu không, bọn họ cũng chỉ có thể trở về Liên Hoa thôn ở nơi khe núi kênh rạch kia thôi.

Đã không có Tưởng Xuân Hương lắm miệng chen vào, không khí chính sảnh liền yên tĩnh trở lại.

Thật đúng là bầu không khí làm cho người ta xấu hổ . Hạ lão gia cùng Lưu thị đều có chút không biết nên nói cái gì, càng miễn bàn hai huynh đệ Hạ Minh Viễn cùng Hạ Minh Chí.

Nói đến cùng, trong lòng người nhà Hạ gia vẫn có chút trống rỗng.

Mấy năm trước, thế cục cực kỳ ổn định. Nghe nói thành Vân Đô bên này chiến sự rất nhiều, người nhà Hạ gia lo lắng Hạ Trăn một nhà ba người, cũng vội vàng ngóng trông Hạ Trăn cùng Mạc Như Nghiên có thể sớm mang theo Hạ Vân Đô về Liên Hoa thôn.

Nhưng mà, lúc này không giống ngày xưa. Chiến sự biên quan đã yên tĩnh đã lâu, thành Vân Đô cũng càng phát ra giàu có rồi.

Nhất là sau khi tân hoàng đăng cơ, đối với Hạ Trăn, đối với Tây Bắc quân, đối với thành Vân Đô, vẫn đều cực kì coi trọng, mà còn phong thưởng có thừa.

Cảnh tượng như vậy, lúc Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương lần lượt đề cập với lão công nhà mình tới thành Vân Đô cùng đại ca một nhà đoàn tụ, Hạ Minh Viễn cùng Hạ Minh Chí có chút chần chờ.

Sau đó, liền là Hạ lão gia cùng Lưu thị do dự.

Cả nhà dời đến thành Vân Đô? Có phải quá xa rồi không? Mà trên đường có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không? Đến chỗ thành Vân Đô lại có thể thêm phiền toái cho Hạ Trăn cùng Mạc Như Nghiên hay không?

Rất nhiều vấn đề, Hạ lão gia cùng Lưu thị đều đã suy xét qua.

Mãi đến Chu Vân ngoài ý muốn nghe được Hạ Tiểu Thúy nói, trong thư Mạc Như Nghiên gửi cho Cẩm Tú phường, nhắc tới Mộ Dung Tể tướng cùng Tể tướng phu nhân trước từng ở nhờ nhà bọn họ mấy ngày.

Nếu đến hai người ngoài đều có thể đặt chân ở lại thành Vân Đô, vì sao người thân như bọn họ lại không thể? Mà bọn họ chỉ muốn một nhà đoàn tụ, có sai sao?

Những thứ này, đều là lý do Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương thuyết phục người Hạ gia dời đi.

Hạ lão gia cùng Lưu thị thật sự nhớ con trai, nhớ cháu trai, cũng lo lắng một nhà ba người Hạ Trăn ở thành Vân Đô không được tốt, lúc này mới ngàn dặm xa xôi mà đến.

Hạ Minh Viễn cùng Hạ Minh Chí cũng như vậy. Xa đại ca nhiều năm, biết được đại ca đang ở biên quan chiến đấu hăng hái, bọn họ không có lúc nào là không lo lắng cho an nguy của Hạ Trăn, muốn tận chút năng lực của mình.

Chân chính nhận thấy được hành động của bọn họ quá kích thích, vẫn là tiếp tục nghe ngóng về thành Vân Đô thôi.

Trước kia Hạ Trăn gửi thư về mỗi lần đều là báo bình an, người Hạ gia tổng sợ Hạ Trăn chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, mãi không yên lòng.

Nhưng mà, mãi đến khi chân chính vào thành Vân Đô, đến phủ Thành Chủ này, nhìn thấy Mạc Như Nghiên, người Hạ gia nhận ra một điều là: thư Hạ Trăn viết, đều là chuyện thật.

Mãi đến thời khắc này, người nhà Hạ gia không khỏi có chút áy náy, cũng có chút không được tự nhiên, có cảm giác làm bản thân xấu hổ.

Mà cảm giác xấu hổ này, cùng với Tưởng Xuân Hương càng đúng lý hợp tình, càng phát ra rõ ràng hơn. Có như thế trong nháy mắt, người nhà Hạ gia chỉ hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, coi như chưa từng tới thành Vân Đô.

Kỳ thật, cũng không có nghiêm trọng như người nhà Hạ gia nghĩ.

Sau khi xác định lý do người nhà Hạ gia đến xong, Mạc Như Nghiên cũng không quá bài xích, vẻ mặt thản nhiên chấp nhận chuyện Hạ gia tới.

"Cha mẹ khẳng định muốn ở lại phủ Thành Chủ." Mạc Như Nghiên mới mở miệng, Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương liền nhìn qua.

"Chỉ là, Nhị đệ cùng Tam đệ cũng nên nhớ rõ, ba phòng chúng ta đã chia ra rồi! Cũng vì vậy, phủ Thành Chủ liền không có phòng cho Nhị đệ cùng Tam đệ rồi." Coi như không nhìn thấy sắc mặt Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương thay đổi trong giây lát, Mạc Như Nghiên nói.

“Đúng, cần phải vậy." Hạ Minh Viễn cùng Hạ Minh Chí không có suy nghĩ gì, đứng dậy.

Ba huynh đệ bọn họ quả thật đã ở riêng, câu này của Mạc Như Nghiên, không có gì đáng trách. Hai người đều tán thành, cũng không có oán hận.

Nhưng, Hạ Minh Viễn cùng Hạ Minh Chí không có ý kiến, không có nghĩa là Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương đồng ý.

"Đại tẩu, tuy đã chia rồi, chúng ta hiện nay là tới nhà đại ca đại tẩu làm khách. Chẳng lẽ chỉ là ở riêng rồi, đại ca đại tẩu liền không tiếp xúc với chúng ta, không cho phép chúng ta tới cửa hả ?" Chu Vân không nghĩ tới, Mạc Như Nghiên vừa mở miệng liền đuổi bọn họ rời khỏi.

Bọn họ ở thành Vân Đô lạ nước lại cái, cứ như vậy bị đuổi ra, sợ là đến nơi chân cũng không có. Hạ Minh Viễn nguyện ý, Chu Vân thì không đáp ứng.

"Đúng vậy! Đại tẩu, chúng ta từ xa xôi đến thành Vân Đô này, ngươi cùng đại ca lại mặc kệ chúng ta sống chết, bảo chúng ta đi nơi nào?" Tưởng Xuân Hương không dám cứng rắn, cũng chỉ dám khóc lóc cầu tình thôi.

Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương nói cực kỳ có lý, Hạ lão gia cùng Lưu thị cũng có chút không thể nào phản bác. Kết quả là, liền duy trì trầm mặc.

Hạ Minh Viễn cùng Hạ Minh Chí muốn túm Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương đi. Nhưng mà Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương đã nói xong rồi, cho dù ở trước mặt Mạc Như Nghiên lôi hai người này đi, cũng không làm nên chuyện gì. Lúc đó tình cảm trong nhà, sợ là càng thêm phai nhạt.

"Đại tẩu, thật sự xin lỗi..." Hạ Minh Viễn không giỏi nói chuyện, ngoại trừ xin lỗi, cũng không biết nên nói cái gì.

Hạ Minh Chí xấu hổ nhìn Mạc Như Nghiên. Sớm biết đại ca đại tẩu tại thành Vân Đô tốt như vậy, hắn khẳng định sẽ không nghe Tưởng Xuân Hương khuyến khích, đến nơi này gây thêm phiền toái cho đại ca đại tẩu.

Vì thái độ của Hạ Minh Viễn cùng Hạ Minh Chí, Mạc Như Nghiên dừng một chút, lại nói thêm: "Nhị đệ cùng Tam đệ không cần lập tức rời khỏi. Ta chỉ nói, phủ Thành Chủ không có khả năng vẫn nuôi hai nhà Nhị đệ cùng Tam đệ."

Tưởng Xuân Hương hơi há mồm, thiếu chút nữa liền kêu gào với Mạc Như Nghiên rồi. Thành Vân Đô to như vậy, phủ Thành Chủ to như vật, không đủ nuôi thêm hai nhà bọn họ sao? Mạc Như Nghiên tính rõ ràng như vậy sao? Nàng ta lại vẫn nhớ đến chuyện lúc trước Mạc Như Nghiên xuất tiền bạc cho hai phòng bọn họ xây nhà, không ngờ chỉ là cố làm ra vẻ thôi.

Mạc Như Nghiên khẳng định là biết ở Liên Hoa thôn xây nhà hoa không tốn bao nhiêu tiền bạc, mới đại lượng xuất ra. Hiện nay phủ Thành Chủ nơi nơi đều tráng lệ, người tới người đi, Mạc Như Nghiên đương nhiên không nỡ chiếu cố hai nhà bọn họ rồi.

Thật sự là dối trá! Tưởng Xuân Hương chính mình đã từng cảm thấy Mạc Như Nghiên thay đổi mà cảm thấy buồn cười.

Chu Vân cũng nghĩ không sai biệt lắm. Không nghĩ tới Mạc Như Nghiên chỉ giả vờ đại lượng, lúc được hưởng thụ vinh hoa phú quý, căn bản không tính toán chia cho bọn họ một chút nào.

Quả nhiên, vẫn là chờ Hạ Trăn trở về mới được! Chu Vân nhếch miệng, cũng không nói thêm gì. Đương nhiên, cũng quyết định sẽ không lập tức rời khỏi.

Kỳ thật Mạc Như Nghiên cũng thật không muốn để cho hai nhà Hạ Minh Viễn cùng Hạ Minh Chí hôm nay liền chạy lấy người. Dù sao đều là mới đến, khẳng định phải quen thuộc thành Vân Đô, tìm được chỗ ở mới, rồi mới tìm cách nuôi mình, mới mời hai nhà Hạ Minh Viễn cùng Hạ Minh Chí.

Quá trình nói vậy cũng sẽ không ngắn, nhưng Mạc Như Nghiên cũng không tính toán lưu hai nhà lại lâu dài. Lúc này mới cảnh cáo trước, đắc tội với người trước.

Lúc Hạ Trăn mang theo Hạ Vân Đô trở về, vừa vào phủ Thành Chủ cũng cảm giác không khí không phải rất đúng.

Theo tầm mắt Mạc Như Nghiên thấy chính sảnh có một đám người, Hạ Trăn không khỏi có chút sững sờ. Hắn cũng thật không ngờ, sẽ ở thành Vân Đô nhìn người nhà Hạ gia. Này, thật sự là ngoài ý muốn rất lớn rồi.

"Hạ Trăn!" Rốt cục cũng thấy rõ Hạ Trăn, nháy mắt nước mắt Lưu thị liền chảy xuống.

Hạ Minh Viễn cùng Hạ Minh Chí cũng mừng rỡ như điên, đi tới hỏi thăm Hạ Trăn.

Bỏ qua Hạ lão gia ở một bên cố tự trấn định không nói, sắc mặt Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương liền phai nhạt không ít.

Không có cách nào, các nàng ngồi lâu ở trong này như vậy, cũng chưa được Mạc Như Nghiên nói gì. Nghĩ đến rất nhanh liền phải ra khỏi phủ Thành Chủ hoa lệ này, cho dù thế nào các nàng cũng phải ra vẻ không hòa hoãn.

Đương nhiên, Hạ Trăn cũng không để ý Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương tâm tình thế nào.

Xác định người nhà Hạ gia bình yên vô sự, Hạ Trăn cũng giống như Mạc Như Nghiên, rất nhanh liền đồng ý để Hạ lão gia cùng Lưu thị ở lại.

Thân là con trai, hiếu kính cha mẹ là chuyện phải làm. Hạ Trăn không oán hận bất cứ câu nào, hơn nữa sẽ không từ chối trách nhiệm cùng nghĩa vụ của mình.

Trái lại, nhắc tới Hạ Minh Viễn cùng Hạ Minh Chí, Hạ Trăn có chút khó khăn.

Không phải không muốn giữ hai đệ đệ ở lại phủ Thành Chủ, mà là suy xét đến cuộc sống sau này của hai đệ đệ, cũng không khỏi quan tâm.

"Đại ca, ta muốn tại thành Vân Đô buôn bán chút đồ. Nếu như Tam đệ nguyện ý, có thể làm cùng." Ngồi lâu như vậy, Hạ Minh Viễn không phải không suy nghĩ gì.

Nếu đã đến thành Vân Đô, cha mẹ lại đều đã nguyện ý ở lại, Hạ Minh Viễn liền cân nhắc tìm chút việc nuôi sống người nhà thế nào.

"Được, đệ làm cùng Nhị ca." Giống với Hạ Minh Viễn, cho đến bây giờ Hạ Minh Chí chỉ biết làm ruộng. Mà nay rời khỏi Liên Hoa thôn, hoàn toàn là người không biết gì cả. Người duy nhất có thể giúp đỡ, cũng chỉ có hai huynh đệ thôi.

Buôn bán gì đó đương nhiên là có thể. Nhưng là làm cái gì, lại là vấn đề.

Chỉ là, nhắc tới việc buôn bán, Hạ Trăn theo bản năng liền nhìn về phía Mạc Như Nghiên. So với hắn, Mạc Như Nghiên mới là người có thể quyết định.

Bị Hạ Trăn nhìn qua, Mạc Như Nghiên khẽ thở dài một cái.

Cũng có lẽ là đại tẩu như nàng quá hà khắc rồi! Dù sao nàng cũng không làm sao xem trọng việc buôn bán của Hạ Minh Viễn cùng Hạ Minh Chí.

Hạ Minh Viễn tính tình quá thật thà, căn bản không làm được việc buôn bán. Hạ Minh Chí tuy tâm tư lung lay chút, cũng không có kinh nghiệm không có giao tình không có tiền vốn, rốt cuộc có thể làm thành cái gì?

Càng miễn bàn, sau khi ở lại phủ Thành Chủ Phủ mấy ngày nữa, Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương sợ là sẽ không nguyện ý chịu khổ nữa.

Sống an nhàn sung sướng, luôn luôn cực kỳ dễ dàng thay đổi tâm tính một người, cũng cực kỳ dễ dàng làm cho người ta sản sinh tính trơ cùng tính ỷ lại.

Mặc kệ nói như thế nào, nếu Hạ Trăn đến trước mặt nàng cầu, Mạc Như Nghiên cũng không miệng.

"Nếu như là Nhị đệ, ta không đề nghị Nhị đệ buôn bán. Không bằng đi quân doanh hỗ trợ làm việc? Chỉ là không biết Nhị đệ có để ý hỗ trợ chuyện nhà bếp hay không?" Nếu là nhà bếp, sẽ cùng đầu bếp nhóm lửa.

Nhưng Mạc Như Nghiên giao cho Hạ Minh Viễn, kỳ thật là việc mua sắm. Với tình tình thật thà của Hạ Minh Viễn, Mạc Như Nghiên không lo lắng hắn sẽ chiếm tiền riêng, tiếp theo là làm đồ kém.

Đương nhiên, hai chữ đầu bếp này khả năng cũng không khá nghe lắm. Chỉ xem Hạ Minh Viễn có nguyện ý hay không, người Hạ gia có chấp nhận không thôi.
Bình Luận (0)
Comment