*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hồ Nguyệt Hoa dùng hết sức tính giáo huấn Lăng Việt một phen. Cũng vì vậy, cái tát này liền đặc biệt dùng lực.
Nhưng mà, Lăng Việt né được rồi!
Cái tát liền rơi vào khoảng không, thân thể Hồ Nguyệt Hoa cũng không thể khống chế, nhào đầu về phía trước.
Lăng Việt không đỡ Hồ Nguyệt Hoa, các tướng sĩ khác cũng không đỡ. Cứ như vậy, Hồ Nguyệt Hoa nhào vào cánh cửa phủ Thành chủ.
Mắt thấy sắp ngã xuống đất, Hồ Nguyệt Hoa theo bản năng bảo vệ mặt mình.
Chỉ là, mặc không có việc gì, bụng thì không thể tránh được. Lao vào cánh cửa kia, Hồ Nguyệt Hoa đau đến thiếu chút phun tim gan ra.
Càng nghiêm trọng hơn, chính là thể diện của Hồ Nguyệt Hoa!
Vì rất đau, cũng vì quá mất mặt, Hồ Nguyệt Hoa cứ thế quỳ rạp trên mặt đất rất lâu cũng chưa đứng dậy.
Lăng Việt đợi một hồi lâu, không thấy Hồ Nguyệt Hoa đứng lên, tính tiến kên hỏi có cần đỡ lên không. Nói gì cũng không thể cứ để Hồ Nguyệt Hoa cứ nằm sấp mãi như vậy được?
Bên ngoài phủ Thành chủ người đến người đi, một người nằm sấp ở cánh cửa như vậy, thật là không làm sao đẹp mắt được. Hơn nữa, tướng quân cùng tiểu tướng quân nhà bọn họ sắp về còn phải đi qua cửa này nữa!
Thân là thuộc hạ bên cạnh tiểu tướng quân, Lăng Việt đối với Hạ Vân Đô đều là nói gì nghe nấy, rất nguy hiểm.
Không muốn để cho tiểu tướng quân trở về lại không vào được phủ, Lăng Việt đi tới trước mặt Hồ Nguyệt Hoa, nhìn từ trên cao nhìn xuống hỏi: “Hồ tiểu thư đây là đang hạ quyết tâm dính lấy cửa lớn phủ Thành chủ rồi hả? Sợ là không tốt! Dù nói thế nào, Hồ tiểu thư cũng xuất thân từ danh môn, mất mặt như vậy, xác định không sợ thanh danh phủ Hình Bộ Thượng Thư bị mất sao?”
“Nếu ngươi biết bản tiểu thư là Hồ đại tiểu thư phủ Hình Bộ Thượng Thư, còn sám đối xử với bản tiểu thư như vậy? Nghĩ rằng Hoàng đế ở xa, ở Đế đô xa xôi nên không có cách nào bắt ngươi phải không?” Hồ Nguyệt Hoa nói năng hùng hồn, lời này nói ra rất đáng ghét.
Lăng Việt nháy mắt liền thay đổi sắc mặt, lớn tiếng cảnh cáo nói: “Vẫn mong Hồ tiểu thư đừng nói bậy nữa, phá hoại thanh danh phủ Thành chủ ta!”
“Ta hãm hại? Nếu ta hãm hại, ta sẽ nằm sấp mặt ở trong này sao? Các ngươi dám coi như không có ta như vậy sao? Ngươi có biết cô cô ta là…” Hồ Nguyệt Hoa vẫn một bộ nhắc lại lời cũ. Nhưng lời của nàng ta còn chưa nói xong, đã bị Mạc Như Nghiên từ bên trong đi ra ngắt lời.
“Tiên hoàng băng hà, phủ Thành chủ từ hôm nay trở đi, để tang ba tháng.” Mạc Như Nghiên nói xong, Hồ Nguyệt Hoa sợ tới mức ngớ người ra.
“Tiên hoàng… làm sao có thể?” Hồ Nguyệt Hoa không dám tin nhìn Mạc Như Nghiên, cực kì chờ mong Mạc Như Nghiên sẽ sửa lại.
Chỉ tiếc, sự thật chính là sự thật. Cho dù nàng ta không tình nguyện tiếp thu, cũng không thay đổi được.
Từ khi tân hoàng đăng cơ, Hồ Nguyệt Hoa liền nhận ra được Đế đô đang thay đổi. Trước kia chỉ cần nàng ta nhắc tới cô cô hoàng quý phi, không ai không nể mặt nàng ta vài phần?
Nhưng mà, tân hoàng tại vị, danh hào Hoàng thái phi căn bản không dùng tốt như trong tưởng tượng.
Hồ Nguyệt Hoa đã từng trong lúc vô tình nghe sau lưng bằng hữu nàng ta ghét nói. Có nhắc tới Hoàng thái phi, đều cho là không đúng.
Hồ Nguyệt Hoa rất rõ ràng, đó là bởi vì Hoàng thái phi đã không thể trở thành bùa hồ mệnh cho nàng ta hoành hành ở Đế đô nữa. Cho dù nàng ta có cố gắng duy trì vị trí Hoàng thái phi cao cao tại thượng thế nào, cũng không thể không thừa nhận, thế sự thay đổi, tất cả không vì nàng ta nữa.
Nhưng mà, cho dù danh hào Hoàng thái phi không hữu dụng, nhưng Hồ Nguyệt Hoa cũng thường xuyên treo trên bờ môi, vào lúc nào đó khẳng định có thể khiến cho Hồ Nguyệt Hoa ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi.
Mà nay, đã không còn nữa. Toàn bộ đều không còn, sẽ không còn nữa.
Mạc Như Nghiên không nhìn về phía Hồ Nguyệt Hoa đang quỳ rạp dưới đất, phân phó Lăng Việt thay đèn lòng đỏ ở cửa, thay thành lụa trắng.
“Mạc Như Nghiên!” Hồ Nguyệt Hoa bỗng nhiên hô to, từ mặt đất đứng lên.
“Mạc Như Nghiên, ngươi nói cho ta biết, cô cô ta có được thả ra hay không! Có hay không?” Đây là chuyện duy nhất Hồ Nguyệt Hoa có thể nghĩ đến lúc này. Nếu tiên hoàng băng hà, không thả cô cô ra, như thế về sau cô cô sẽ ngây ngốc ở lãnh cung, mãi đến chết hay không?
Mạc Như Nghiên quay đầu, lại không đưa ra đáp án Hồ Nguyệt Hoa muốn nghe: “Sao ngươi không tự mình về Đế đô xem xem?”
“Ta…” Hồ Nguyệt Hoa há mồm, rất muốn cãi lại, nàng ta trở về, đã không cần Mạc Như Nghiên nói cho biết.
Chỉ là, một khi nàng ta về Đế đô, liền không có cơ hội tới thành Vân Đô nữa rồi. Nàng ta không dễ dàng gì mới nhìn thấy Hạ Trăn, rất không dễ dàng gì mới đi đến bước này.
Không để ý đến Hồ Nguyệt Hoa xoắn xuýt, Mạc Như Nghiên trở về hậu viện. Thời gian không sai biệt lắm, Tĩnh Du nên thức dậy rồi.
Hồ Nguyệt Hoa vẫn không rời khỏi phủ Thành chủ. Người như lạc mất hồn, trong lòng lại mang theo lo lắng không yên. Khẽ cắn môi, tìm một nơi gửi thư về Đế đô.
Thư của Hồ Nguyệt Hoa còn chưa đến Đế đô, Hạ Trăn lại nhận được thánh chỉ của tân hoàng: Tân hoàng triệu Hạ Trăn về Đế đô.
“Nếu như hiện nay ta đáp lại Tử Dật, tướng ở bên ngoài, quân mệnh có chỗ không thể nghe. Tử Dật có tức giận không?” Hạ Trăn nhớ lần ở huyện Thanh Sơn, chiêu này hữu dụng với tiên hoàng triệu kiến. Mà nay chuyện xưa tái diễn, hắn lại chần chừ.
“Khẳng định sẽ.” Mạc Như Nghiên gật gật đầu, hạ bút trong tay xuống, “Trở về đi!”
Hạ Trăn nắm chặt tay, quay người, nhìn về phía Mạc Như Nghiên. Hắn cho rằng, Mạc Như Nghiên sẽ không muốn hắn về Đế đô.
Mạc Như Nghiên quả thật không muốn Hạ Trăn về Đế đô. Đế đô quá nguy hiểm, nơi đó để lại cho Mạc Như Nghiên, cảm giác nguy cơ trùng trùng. Cho dù thu hoạch được hai vị hảo hữu Mộ Dung Quân cùng Mục Nhã Huệ, cũng không để lại ấn tượng tốt cho Mạc Như Nghiên.
Nếu như có thể, Mạc Như Nghiên hi vọng cả đời Hạ Trăn cũng không đặt chân tới Đế đô lần nào nữa.
Nhưng mà, trong lòng Mạc Như Nghiên rất rõ ràng, lần trước Mục Nhã Huệ tới đón Mộ Dung Tể tướng đi, Hạ Trăn đã phải về rồi.
Dù cho lý trí nói cho Hạ Trăn biết, Đế dô không nên đi, tân hoàng không nên tin. Nhưng trong lòng Hạ Trăn, tân hoàng vĩnh viễn vẫn là Thái Tử điện hạ hắn có thể phó thác sinh tử.
Thật giống như mãi đến giờ, lúc Hạ Trăn nhắc đến tân hoàng với Mạc Như Nghiên, vẫn luôn gọi tục danh “Tử Dật”, chứ không phải hai chữ “Thánh Thượng”.
“Trở về đi! Ta cùng Vân Đô còn có Tĩnh Du, cùng chàng trở về.” Mạc Như Nghiên nói tới đây, ngừng một chút, “Tiểu Nguyệt, Tiểu Hà cùng Tiểu Tuấn ở lại thành Vân Đô, để cho Trương bà bà cùng Lăng Phong chiếu cố.”
“Không mang theo Lăng Phong?” Thân là phó tướng đắc lực bên cạnh Hạ Trăn, Hạ Trăn vẫn mang theo Lăng Phong bên cạnh.
“Lần này không mang theo.” Để Lăng Phong ở lại, Mạc Như Nghiên có chuyện quan trọng hơn cần dặn dò.
Hạ Trăn gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều. Mạc Như Nghiên đưa ra quyết định gì, từ trước đến nay hắn sẽ không phản đối.
Nghe Hạ Trăn nói một nhà bốn người muốn về Đế đô, cả người Lăng Phong cũng không thấy tốt.
Trước mặt Mạc Như Nghiên, Lăng Phong đập bàn, lắc đầu liên tục: “Không thể, tuyệt đối không thể! Đế đô kia như nơi sài lang hổ báo, vì sao phu nhân vẫn đáp ứng để tướng quân rơi vào hiểm cảnh? Mà phu nhân còn tính mang theo tiểu tướng quân cùng tiểu thư, tuyệt đối không ổn!”
Quả thật không ổn. Nhưng Mạc Như Nghiên nguyện ý cùng Hạ Trăn đánh cược một lần.
“Chính là vì Đế đô nguy hiểm, Lăng phó tướng mới không thể về cùng.” Mạc Như Nghiên vừa nói ra lời này, Lăng Phong liền muốn trở mặt.
Không cho Lăng Phong có cơ hội mở miệng, Mạc Như Nghiên tiếp tục nói: “Còn nhớ rõ lần trước chúng ta về Đế đô chứ, thiếu chút nữa đã bị 30 vạn đại quân vây ở Đế đô, còn bị vạn tiễn xuyên tim mà chết?”
“Đương nhiên nhớ rõ. Dù cho đã qua năm năm, mạt tướng cũng thường xuyên giật mình tỉnh lại giữa đêm. Nghĩ đến từng cảnh tượng khi đó, luôn luôn khiến cho mạt tướng run như cầy sấy, kí ức vẫn còn mới mẻ.” Cũng chính như vậy, Lăng Phong mới kiên quyết phản đối quyết định hiện nay của Mạc Như Nghiên. Về Đế đô, thật sự không phải hành động sáng suốt.
“Nhưng, không phải chúng ta vẫn rời khỏi Đế đô mà không hề hấn gì đúng không?” Bình tĩnh nhìn chén trà trong tay, Mạc Như Nghiên càng kiên định hơn, “Lúc trước chúng ta rời khỏi như thế nào, bây giờ, chúng ta cũng có thể rời khỏi như thế.”
“Nhưng lần đó có Thái Tử điện hạ!” Năm năm trôi qua, Lăng Phong không biết Đế đô còn có một Thái Tử điện hạ đang chờ bọn họ không nữa. Vị kia có thể cởi mở theo chân bọn họ, đã biến mất, hiện giờ biến thành đế vương quân chủ cao cao tại thượng.
“Lần đó chúng ta phải đến Đế đô cứu Thái Tử điện hạ, chứ không phải để Thái Tử điện hạ cứu chúng ta.” Nhớ lại lý do về Đế đô lúc trước, Mạc Như Nghiên nhếch miệng, “Khi đó chúng ta chỉ có 3000 tướng sĩ của Tây Bắc quân, liền dám xông thẳng đến Đế đô, ý muốn cứu Thái Tử bị phế. Mà nay Tây Bắc quân chúng ta binh hùng tướng mạnh, từ 20 vạn quân năm năm trước đến nay đã 30 vạn quân dũng mãnh, lại có thể so lại 3000 quân lần trước?”
“Nhưng lần này tướng quân cùng phu nhân căn bản không tính mang bất cứ binh lính nào theo, đến mạt tướng cũng không mang theo. Chỉ có tướng quân cùng phu nhân một nhà bốn miệng, có thể để chúng tôi an tâm?” Lăng Phong nói xong lời cuối cùng, lại càng thấy hợp tình hợp lý bổ sung một câu: “Có thể để cho dân chúng thành Vân Đô an tâm không?”
“Chính là vì tất cả các ngươi không thể an tâm, ta cùng Hạ Trăn với cả hai đứa nhỏ mới càng an toàn, không phải sao?” Mạc Như Nghiên đặt chén trà xuống, đứng dậy, “Các ngươi không đi cùng về Đế đô, tân hoàng liền nhất định sẽ có chút kiêng kị. Rốt cuộc là loại bỏ một Thanh Viễn tướng quân có lời, hay là đối địch với tất cả tướng sĩ Tây Bắc quân là có thêm phần