Trùng Sinh, Tôi Trở Thành Mẹ Của Nữ Phụ Trà Xanh

Chương 29

“Sao đây? Em có chút không thích Diêu Tinh Nam rồi.” – Tôi khoác tay Lý Y Hợp, hơi nghiêng người sang một bên, đầu ngả ra một cách dí dỏm, nửa đùa nửa thật kiểm tra thái độ của Lý Y Hợp.

“Ừ.” – Lý Y Hợp trả lời một cách bình tĩnh – “Anh biết.”

“Cái gì, anh biết cái gì?” – Tôi lắc lư làm nũng.

“Em không thích cô ấy cũng bình thường thôi.” – Lý Y Hợp thở một hơi ngắn – “Anh cũng không thích.”

“Vậy sao anh lại làm bạn với cô ấy?”

“Không phải có câu “Nếu bạn hiểu những gì tôi đã trải qua thì sẽ tha thứ cho tôi của bây giờ” sao?”

Tôi gật đầu.

“Anh chính là người biết quá khứ của cô ấy…”

“Ý anh là thời thơ ấu của cô ấy không hạnh phúc?”

Anh ấy cười nhạt: “Anh hứa với em, anh sẽ cố gắng giữ khoảng cách cô ấy hết mức có thể, để em không phải phiền muộn vì cô ấy, được không?”

Tôi nhún vai, không nói gì.

Lý Y Hợp nhìn tôi, trong mắt toàn là ý cười, anh đưa tay ra, nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, đầu dần dần cúi xuống gần tôi. Trong lòng trào dâng cảm giác ngọt ngào, tôi khẽ ngẩng đầu, đón nhận anh.

***

Ngay khi chuẩn bị chạm môi với anh ấy, tôi tỉnh dậy khỏi giấc mơ của mình.

Nằm trên giường, tôi có chút thẫn thờ sờ môi của mình, thật lâu không thể buông ra. Mãi cho đến khi Diêu Tinh Nam thì thầm nói mớ, tôi mới được kéo trở lại thực tại.

Nhìn đứa nhỏ nằm bên cạnh, khuôn mặt rõ ràng không có biểu cảm gì, nhưng dáng vẻ lại ngọt ngào sung sướng.

Những ngày này, mặc dù con bé không còn nói cái gì mà “không muốn em trai nhỏ” nữa, nhưng vẫn lộ ra vẻ bất an.

Ví dụ, con bé từ chối mặc những bộ váy mà nó thích nhất, ngay cả quần áo màu hồng cũng không cần; không chỉ có thế, đến những con búp bê Diêu Kế Lai mua cho nó nó đều không chơi nữa, mà tìm một đoàn tàu nhỏ từ trong đống đồ chơi, chạy từ bên này qua bên kia.

Tôi động động vai, từ nãy đã cảm thấy có gì đó cộm lên, duỗi tay ra sau gối, quả nhiên là có một vật cứng. Lôi ra nhìn, thì ra là đoàn tàu nhỏ mà mấy ngày nay Diêu Tinh Nam chơi.

Tôi nhẹ nhàng đặt đoàn tàu lên gối Diêu Tinh Nam, khẽ đứng dậy đi tới bên cửa sổ. Tôi kéo rèm ra một khe hở, bầu trời hơi mờ, xem ra là có sương mù, không phải là thời tiết tốt.

Diêu Kế Lai nói với tôi, sau khi nghiên cứu và thảo luận, bộ phận thiết kế đã thống nhất rằng sản phẩm nội y mà tôi cung cấp là một cuộc cải cách kỹ thuật, nhà máy đã điều chỉnh dây chuyền sản xuất, bộ phận tiếp thị cũng vào cuộc, tích cực chuẩn bị cho việc quảng bá ra thị trường; lần này bộ phận quan hệ công chúng sẽ hợp tác chặt chẽ với bộ phận tiếp thị, nhất định phải dựa vào chiến dịch này để lật ngược thế cờ.

Mặc dù Diêu Kế Lai không nói ra nhưng tôi cũng biết được rất nhiều tin tức tiêu cực về Nội y Lan từ internet. Cửa hàng Nội y Lan lớn nhất thành phố bị hất sơn, sau khi bị bắt, kẻ gây rối vẫn khăng khăng cho rằng mình đang “thay trời hành đạo”; mặc dù không thiếu tiền đền bù nhưng cửa hàng vẫn chọn cách đóng cửa để điều chỉnh.

Việc đầu tư vào tân trang là chuyện nhỏ nhưng chuyện này đã mang đến tác động tiêu cực rất lớn. Ngày càng có nhiều người nói rằng họ sẽ không bao giờ mua đồ lót của Lan nữa, giá cổ phiếu của Lan càng ngày càng giảm.

Quan trọng hơn, không chỉ Lan mà toàn bộ sản nghiệp dưới tên của Diêu Kế Lai đều phải chịu đả kích nặng nề, có thể nói là thiệt hại thảm hại, nghiêm trọng.

Dưới cục diện áp lực này, điều đặc biệt quan trọng là liệu hội nghị ra mắt sản phẩm mới có thể phát huy hết vai trò của mình hay không. Tất nhiên Diêu Kế Lai hiểu rất rõ điểm này, vì vậy mọi công việc lúc này đều được tiến triển với tốc độ phi thường.

Mấy ngày nay tôi chỉ gặp Diêu Kế Lai một lần, anh ấy đến đưa tài liệu bộ phận thu mua chọn lựa cho tôi xem.

Anh ấy đến vừa đúng giờ ăn trưa, trong khi tôi bày từng món lên bàn, Diêu Kế Lai đã ngủ quên trên ghế sofa.

Ngủ chưa được một tiếng đồng hồ, Diêu Kế Lai đột nhiên tỉnh dậy, vội vàng gắp hai miếng đồ ăn. Trước khi rời đi, anh ấy nói với tôi rằng, người của anh ấy gần đây đã dựa vào những tấm hình Lâm Thục Tĩnh chụp để theo sát những tay săn ảnh đến khách sạn mấy ngày trước, họ cũng đã làm rất nhiều công việc. Anh muốn tôi yên tâm, nhưng cũng nói rằng nếu Diêu Tinh Nam muốn ra ngoài chơi thì cần làm một số biện pháp bảo vệ là được.

Nhìn bầu trời âm u bên ngoài, tôi quyết định hôm nay đến bệnh viện thăm Lưu Tử Nghiên.

Khi giúp Diêu Tinh Nam vừa mới thức dậy thay quần áo, tôi thấy con bé liếc qua chiếc váy nhỏ của mình, lại mím môi chọn quần yếm jean. Tôi hơi buồn cười, bất lực mặc cho nó, sau đó tôi nói với con bé việc đi bệnh viện.

“Hôm nay chúng ta đi thăm chú Lý ạ mẹ?” – Diêu Tinh Nam ngọt ngào hỏi tôi – “Có thể gặp anh Y Hợp không ạ?”

“Hôm nay không đi bệnh viện nhi.” – Tôi cười và lắc đầu – “Chúng ta đi bệnh viện đa khoa, thăm một người anh trai khác của con.”

“Anh trai khác?” – Diêu Tinh Nam bĩu môi.

“Diêu Tông Thịnh á, Tông Thịnh chính là anh trai khác của con.” – Tôi xỏ đôi ủng nhỏ vào chân con bé, hài lòng nhìn một chút rồi vỗ vỗ cơ thể nhỏ bé của nó.

“Con không đi con không đi con không đi!”

Ngay khi nghe được sẽ đi thăm Diêu Tông Thịnh, Diêu Tinh Nam càng bĩu môi, lắc đầu định chạy vào phòng, nhưng bị tôi kéo lại.

“Nghe mẹ nói.” – Tôi làm một động tác “suỵt” – “Tinh Nam ngoan, nghe mẹ nói hết đã, sau đó mới quyết định đi hay không đi, được không?”

Diêu Tinh Nam vặn vẹo người nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

“Tông Thịnh nha, lúc trước bị bệnh rất nghiêm trọng, phải nằm trong bệnh viện một mình rất lâu đó.”

“Anh ấy bệnh rồi?” – Đầu con bé nghiêng nghiêng – “Anh ấy ch.ết rồi ạ?”

Tôi thật sự không nghĩ đến con bé sẽ có phản ứng như thế này, hơi kinh hãi: “Đây là ý gì?”

“Không phải mẹ luôn nói, nếu như Diêu Tông Thịnh chết đi thì tốt hơn sao?”

Bóng hình của tôi hiện lên trong đôi mắt non nớt của Diêu Tinh Nam. Tôi ổn định tinh thần, kìm nén sự khó chịu trong lòng, ngồi xổm xuống trước mặt Diêu Tinh Nam, nói một cách khó khăn:

“Tinh Nam, lúc trước là mẹ không đúng, mẹ xin lỗi con.”

“Mẹ cũng có những lúc… không trưởng thành, không nên có những suy nghĩ xấu như vậy.”

“Diêu Tông Thịnh không phải là con của mẹ, nhưng cậu bé là con trai của ba con, vì vậy xét về huyết thống cũng xem như là anh trai nhỏ của con. Tất nhiên, nếu con không muốn có người anh này, mẹ cũng có thể hiểu.”

“Hồi trước là mẹ không đúng, mẹ đã không giải quyết tốt sự việc về dì Lưu và Tông Thịnh. Bây giờ quan hệ của mẹ và dì Lưu không tệ như xưa nữa rồi.”

“Hôm nay chúng ta sẽ đến thăm Tông Thịnh, về việc con có muốn làm bạn với anh hay không, tất cả tùy thuộc vào tâm trạng của con, được không?”

Tôi lải nhải, nói rất nhiều, cũng không biết con bé có hiểu hay không. May mắn thay nó đã gật đầu, thậm chí trước khi ra ngoài có chút bối rối khi chọn đồ chơi.

“Mẹ ơi, ở đây không có đồ chơi cho con trai.”

Tôi cười: “Con trai cũng có thể thích gấu con mà!”

“Ách… Chào con, Tinh Nam.”

Trong phòng bệnh, Lưu Tử Nghiên lúng túng vặn tay, có chút ngượng ngùng chào hỏi Diêu Tinh Nam. Cách ăn mặc của cô ấy hiện tại rất khác so với trước đây, ban đầu Diêu Tinh Nam không nhận ra, còn sửng sốt một hồi. Tới khi con bé phản ứng lại thì giống như có chút sợ hãi, lùi ra phía sau tôi.

Thấy vậy, Lưu Tử Nghiên vội vàng cầm một chiếc hộp nhỏ tinh xảo trên bàn bên cạnh lên, ngồi xổm xuống đối diện với người phía sau tôi, cười dịu dàng: “Biết Tinh Nam đến, dì đã mua cho Tinh Nam một món quà nhỏ, không biết con có thích không.”

Cô ấy đưa hộp quà về phía Diêu Tinh Nam, Tinh Nam lại lùi về phía sau một bước.

“Dì đã từng rất ước ao có một công chúa nhỏ như nhà người ta, nếu không phải... Dù sao trước đây dì đã làm rất nhiều chuyện không tốt với con, con có thể tha thứ cho dì không?”

Diêu Tinh Nam ngẩng đầu nhìn tôi, tôi cười động viên con bé.

Chỉ thấy Diêu Tinh Nam rụt rè thò cái đầu nhỏ ra, gật đầu, rồi chậm rãi vươn tay nhận lấy chiếc hộp; bàn tay nhỏ bé mở nắp hộp, thứ bên trong lộ ra, là một cặp kẹp tóc tinh xảo.

Đôi mắt Diêu Tinh Nam sáng lên, nụ cười nở trên khuôn mặt, ngọt ngào nói nhỏ: “Cảm ơn dì ạ.”

“Tinh Nam, không phải con cũng chuẩn bị quà cho anh Tông Thịnh sao?”

Nghe vậy, Diêu Tinh Nam gật đầu, ôm con gấu đến bên giường bệnh, cố gắng nhấc con gấu lên cao: “Tặng anh.”

Diêu Tông Thịnh gãi đầu: “Cảm ơn.”

“Tông Thịnh vẫn phải nằm trên giường nghỉ ngơi sao?” – Tôi hỏi Lưu Tử Nghiên.

“Có đâu, thằng bé rảnh rỗi đến phát chán, xuống giường cũng không có bạn chơi nên nằm trên giường ăn vạ đấy!" – Lưu Tử Nghiên vừa quở trách vừa cười, kéo Diêu Tông Thịnh đứng lên, khoác áo khoác cho nó – "Con xem, em gái đến rồi, chúng ta ra vườn hoa chơi một lát được không?”

Diêu Tông Thịnh cười hì hì, được mẹ xuống giường; khi đi ngang qua tôi còn ngượng ngùng gọi: “Chào dì.”

Nói xong, không thèm để ý đến ai khác, bản thân đã nhanh như chớp dẫn đầu chạy ra ngoài.

Bốn người đến vườn hoa, được một lúc thì Diêu Tông Thịnh và Diêu Tinh Nam đã chơi với nhau. Nhìn hai đứa nhỏ chơi đùa, tôi không khỏi cảm thấy yên lòng.

“Cảm ơn cô.”

“Khụ! Đừng nói nữa.” – Lưu Tử Nghiên vén tóc lên tai – “Tôi quả thực thích con gái, nhưng cô cũng biết, quan hệ này của chúng ta, nếu không phải vì những chuyện rắc rối này…”

“Tôi hiểu.”

“Đôi khi tôi thực sự nghĩ, nếu lúc đầu tôi không thích Diêu Kế Lai mà có một tình yêu bình thường, một cuộc hôn nhân bình thường, lại có một trai một gái, thì cuộc đời của tôi đã hoàn hảo hơn rồi.”

Tôi không nói gì.

“Cô và tôi giống nhau, đều là những người bị số phận trêu đùa. Trước đây cô cũng ngu ngốc không kém tôi.” – Lưu Tử Nghiên cười híp mắt nhìn tôi – “Lúc trước cô thật sự đáng ghét đó!”

“Tôi lúc trước?” – Nghe cô ấy nói như vậy, tôi lại nghĩ đến câu nói đó của Diêu Tinh Nam.

“Còn không phải!” – Lưu Tử Nghiên nói – “Khi tôi vừa biết cô, cô vẫn lộ ra dáng vẻ nghèo khó khờ khạo, ai mà biết được chẳng bao lâu sau cô đã thay đổi rất nhiều, túi xa xỉ, giày hiệu, thứ gì cũng có trên người. Diêu Kế Lai lại chiều chuộng cô như vậy… Haizz.”

“Có điều, nói thật, thời gian cô nát rượu, thấy Kế Lai vô cùng hờ hững với cô, tôi còn tưởng hai người sắp xong rồi...”

Đang nói, cô ấy đột ngột dừng lại.

Tôi nhìn ánh mắt dò hỏi của cô ấy, cũng nhìn qua bên kia.

Phía xa, một người đàn ông cao gầy đẩy một người phụ nữ ngồi trên xe lăn từ từ đi dạo.

Không phải Lý Thanh Yến và La Thư Ngữ thì là ai?
Bình Luận (0)
Comment