Trùng Sinh, Tôi Trở Thành Mẹ Của Nữ Phụ Trà Xanh

Chương 37

Lúc Diêu Kế Lai đến khách sạn, tôi vừa bày xong bữa tối.

Hành lý của chúng tôi đã sắp xếp xong, anh ấy nhìn quanh một vòng, không nói gì.

Diêu Kế Lai vắt áo khoác lên ghế sô pha, đặt túi hồ sơ trong tay xuống bàn ăn rồi ngồi xuống. Tôi ngồi đối diện với anh ấy, Diêu Tinh Nam ngồi giữa chúng tôi.

“Tại sao em nhất định muốn có thứ này?” – Diêu Kế Lai hỏi.

“Bởi vì tự do. Tôi đã nói với anh nhiều lần rồi.” – Ánh mắt tôi lướt qua tập hồ sơ – “Hơn nữa dựa theo thỏa thuận của chúng ta, hai thứ này đã là của tôi rồi.”

Người đàn ông cụp mắt xuống rồi nhanh chóng ngẩng lên: “Là vì người họ Lý kia sao?”

Tôi biết anh ấy vẫn hiểu lầm, nhưng giải thích chuyện này cũng không có ý nghĩa gì, đồng thời theo một nghĩa nào đó thì anh ấy nói cũng không sai, thế là tôi gật đầu xác nhận.

Diêu Tinh Nam nhận thấy bầu không khí giữa tôi và Diêu Kế Lai không đúng, nhưng con bé cũng không biết chúng tôi đang nói cái gì, chỉ đành gọi nhỏ: “Ba mẹ, Tinh Nam đói rồi, chúng ta ăn cơm thôi.”

Tôi vuốt đầu con bé an ủi: “Vậy chúng ta cùng nhau ăn, được không?”

Tinh Nam nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, cầm muỗng và dĩa lên bắt đầu ăn trứng hấp sữa.

Tôi duỗi tay trái về phía Diêu Kế Lai, ánh mắt chỉ về tập văn kiện.

Sắc mặt Diêu Kế Lai rất khó coi, nhưng không còn cách nào khác, chỉ đành đẩy túi hồ sơ qua. Tôi nhìn tài liệu trong túi trước mặt anh ấy, sau khi xác nhận là đúng, tâm trạng tôi rất tốt: “Ăn cơm thôi!”

Anh ấy không nói gì, nhưng cũng không từ chối, chỉ lẳng lặng cầm dao dĩa trước mặt lên và bắt đầu cắt sườn cừu.

“Tử Nghiên muốn tổ chức một bữa tiệc cho Tông Thịnh, anh có muốn đi không?” – Tôi vừa ăn vừa hỏi.

“Phải xem thời gian có tiện hay không.” – Anh ấy nói.

“Được thôi.” – Tôi cắt một miếng sườn cừu nhỏ vừa miệng đặt lên đĩa của Diêu Tinh Nam, con bé nở một nụ cười ngọt ngào với tôi.

Tôi nói tiếp: “Một mình Tử Nghiên chăm con không dễ dàng gì, sau này anh nên quan tâm đến cô ấy và Tông Thịnh nhiều hơn. Anh làm cha mà thoải mái quá nhỉ, không nói lại được chứ gì?”

“Vậy còn em thì sao? Em không phải một mình nuôi con? Nếu muốn bù đắp… Tại sao không thể là tôi và em?” – Diêu Kế Lai nói những lời này, giống như là đang thảo luận về kế hoạch kinh doanh, tôi thậm chí còn nghe ra trong giọng nói ấy có một chút thành khẩn mong muốn được giải đáp.

“Tôi không giống.”

“Không giống chỗ nào?”

“Cô ấy yêu anh.”

Nói xong, tôi chân thành nhìn thẳng vào anh ấy, hy vọng anh có thể hiểu hết hàm ý trong lời nói của tôi – cô ấy yêu anh, và chỉ có cô ấy vẫn yêu anh.

Diêu Kế Lai nhìn tôi một cách kỳ lạ. Tôi phớt lờ và tiếp tục.

“Hơn nữa, anh đang sống một mình, đến khi nào thì kết thúc? Tử Nghiên đã đợi anh nhiều năm như thế, cũng một mình chịu khổ, cần gì phải như vậy chứ?”

“Con người vẫn nên học cách theo đuổi hạnh phúc, nếu không thì cả một đời quá khổ rồi.”

“Tử Nghiên có cha mẹ yêu thương, có con trai của anh, và một mảnh tình yêu dành cho anh... Kế Lai, những điều này đều là hạnh phúc trong tầm với của anh, không phải sao?”

“Em không biết giữa hai chúng tôi đã xảy ra chuyện gì đâu…” – Diêu Kế Lai mở miệng nói.

“Tôi biết, nhưng đó là tai nạn ngoài ý muốn, anh còn muốn cô ấy thế nào nữa? Cô ấy không phải là chưa từng nghĩ đến đi tự thú, nhưng cô ấy đi tự thú thì có thể như thế nào? Nếu không có chứng cứ chứng minh thì cô ấy tự thú cũng vô ích thôi. Kể từ thời khắc chuyện này xảy ra, cô ấy đã bị kết án rồi, anh và cô ấy sẽ phải chịu tội cho việc này suốt quãng đời còn lại của mình, vẫn chưa đủ sao?”

Anh ấy im lặng không nói gì, một lúc sau mới nói: “Chuyện của tôi, tôi tự có cách.”

Tôi biết tiếp tục khuyên cũng vô ích, tôi không nói gì nữa, tập trung vào việc ăn uống.

Diêu Tinh Nam ăn trứng hấp và thịt cừu xong, cầm một miếng bánh trứng giòn lên cắn một miếng, hét lên như thể khám phá ra một lục địa mới vậy: “Mẹ ơi, bánh trứng hôm nay là vị mặn đó, là vị mẹ thích ăn.”

Tôi cũng tiện thể cầm một miếng lên và ăn, cười với Diêu Tinh Nam: “Là vị mặn, rất ngon.”

“Tinh Nam thích ngọt, mẹ thích mặn!”

“Lúc trước em rất thích ăn đồ ngọt.” – Diêu Kế Lai không đầu không đuôi nói một câu.

Sau đó anh ấy bỏ dao dĩa xuống, xoa đầu Diêu Tinh Nam, không nhìn tôi lấy một cái, chỉ bỏ lại một câu "Tôi còn có việc, đi trước đây" rồi rời đi luôn.

Ngay sau khi cánh cửa đóng lại, Diêu Tinh Nam khẽ khàng nói với tôi: “Mẹ ơi…”

“Hửm?”

“Con yêu ba, và càng yêu mẹ hơn.”

Tôi ôm lấy Diêu Tinh Nam vào lòng, cúi đầu thì thầm: “Như vậy là đủ rồi.”

***

Sau khi chuyển về nhà, tôi quay về với cuộc sống thường ngày là đón đưa Diêu Tinh Nam đi học. Ngoài ra, tôi đã thu thập thông tin liên quan đến các sản phẩm chăm sóc người già của thời đại này thông qua internet và phát hiện ra thị trường này chỉ là một mảnh trống rỗng!

Trong lòng không khỏi vui mừng, tôi gần như dành cả ngày lẫn đêm và bằng nhiều cách khác nhau để tìm hiểu về các nhà cung cấp vật liệu cũng như đơn vị phân phối có thể liên quan đến ngành này trong tương lai, đồng thời trả tiền cho một nhóm nghiên cứu thị trường chuyên nghiệp, tiến hành nghiên cứu thị trường về thị trường triển vọng và người dùng tiềm năng của các sản phẩm chăm sóc người già trong gia đình để xác minh thêm sản phẩm và sự phù hợp với thị trường.

Trong lúc tôi đang đợi kết quả, một tin tức không to không nhỏ bị lộ trên mạng, khiến tôi và Lâm Thục Tĩnh gặp một chút rắc rối.

Sau khi Lâm Thục Tĩnh trở về thì tiếp tục ở phòng 1820 của khách sạn Ritz.

Thật không may, khi đang dùng bữa trong nhà hàng của khách sạn, cô ấy đã gặp Trương Niệm Chi. Thấy Lâm Thục Tĩnh, anh ta đã đưa cho cô chiếc kẹp tóc. Mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng ngay lập tức cô ấy nghĩ rằng có thể có liên quan đến tôi, vì vậy cô ấy bình tĩnh cầm chiếc kẹp tóc và trao đổi ngắn gọn vài câu với anh ta.

Sự tình cờ này bị ai đó chụp lại và tung lên mạng, nói một thời gian nữa Lâm Thục Tĩnh sẽ từ bỏ thân phận người phát ngôn của Lan và chuyển sang hợp tác với Nùng Kim.

Không chỉ vậy, một phương tiện truyền thông nhỏ đã nhanh chóng thu hút hàng triệu người dùng bằng mấy bức ảnh tôi và Trương Niệm Chi cùng nhau dùng bữa sau buổi ra mắt của Lan, và lên xe riêng của anh ta. Nhiều bình luận cũng ngầm đoán những điều chưa rõ ràng về Lâm Thục Tĩnh và Trương Niệm Chi.

Khi xem ảnh, tôi liên tưởng ngay đến cô phóng viên và tay cầm máy ảnh phiền phức kia. Nhưng biết rồi thì có ích gì?

Tất cả những gì tôi có thể làm là gọi cho Lâm Thục Tĩnh để kể cho cô ấy những chuyện xảy ra ngày hôm đó và liên tục xin lỗi cô ấy.

May mà Lâm Thục Tĩnh không quá để ý, ngược lại còn an ủi tôi đừng quan tâm, nói với tôi rằng người đại diện của cô ấy với tập đoàn Nội y Lan đã chuẩn bị xong cái cớ để tuyên bố rồi.

“Đây đều là chuyện nhỏ, cô không cần quá lo lắng đâu!” – Lâm Thục Tĩnh an ủi tôi trong điện thoại – “Còn về kẹp tóc, khi nào tôi có thể đưa cho cô?”

“Ngày nào cô tiện?” – Tôi hỏi – “Tôi qua tìm cô lấy.”

“Vậy thì chủ nhật đi, vừa hay cuối tuần tôi sẽ đón Tiểu Dục, con bé muốn chơi với Tinh Nam.”

“Chủ nhật à? Ừm… Hôm đó Tử Nghiên muốn tổ chức tiệc cho con trai cô ấy, để tôi hỏi cô ấy xem có thể thêm hai người tham gia không. Cô xem như vậy được không?”

“Được nha, không vấn đề gì, cô sắp xếp rồi nói tôi một tiếng trước là được.”

Tôi nói chuyện này với Lưu Tử Nghiên, Lưu Tử Nghiên sẵn sàng đồng ý, cô ấy thậm chí còn vui vẻ đề nghị rằng, nếu bọn trẻ đã tụ họp với nhau như vậy, chi bằng tổ chức cho bọn chúng một buổi tiệc hóa trang!

Tôi chuyển lời cho Lâm Thục Tĩnh, Lâm Thục Tĩnh nghe thấy cũng rất háo hức muốn thử.

Cúp điện thoại, tôi lại trở nên yên tĩnh.

Thời gian này có quá nhiều thứ xảy ra, tôi thường cảm thấy bản thân như đang ở trong một màn sương mù dày đặc, mà trong màn sương mù này, giống như có thứ gì đó nguy hiểm đang rình rập.

Đã rất nhiều lần tôi cảm thấy như mình cách thứ đó rất gần, nhưng nó lại luôn thoáng qua...

Lúc này cái cảm giác nguy hiểm rình rập đó lại xuất hiện.

Tôi “chậc” một tiếng, đứng dậy đi tới đi lui trong phòng khách, cố gắng nắm bắt nguồn gốc của cảm giác nguy hiểm đó.

Tôi vốn không phải là người thiếu cảm giác an toàn, nhưng đặc điểm này đã biến mất không dấu vết sau khi Diêu Tinh Nam qua đời. Chính từ lúc đó, tôi bắt đầu nhận ra sự vô thường của cuộc đời, cũng tôi bắt đầu trở nên dễ dàng lo lắng.

Sau khi xuyên thành Tống Cẩm Du, những rắc rối hình như chưa bao giờ dừng lại, nhưng đến tận bây giờ tôi mới nhận ra rằng, chính những chuyện phiền phức và rối ren này đã xua tan đi nỗi lo trong tôi.

Khi tôi dần chấp nhận thân phận và cuộc sống hiện tại, nỗi lo này lại lần nữa sinh ra…

Là do tôi nghĩ quá nhiều sao?

Tôi nhìn ra phía cửa sổ, vừa mới ngẩn người thì nghe thấy tiếng cửa lớn mở ra, là dì Triệu đi mua đồ trở về.

Dì Triệu vừa thay giày vừa bắt đầu kể hôm nay trên chợ bán những loại rau tươi nào, cái nào đang lên giá, tôi gần như không nghe, chỉ nhàn nhạt đáp lại.

Dì Triệu không để ý tới tinh thần của tôi, tự nói: "Trên đường về dì nhìn thấy quảng cáo đồ lót mà cháu mua cho dì lúc trước ở bến xe buýt. Trong khi chờ xe, nghe hai mẹ con kia nói chuyện, cô con gái muốn đưa mẹ mình đến cửa hàng để xem, dì suýt chút nữa đã không nhịn được mà đi lên nói với người ta rằng ‘Tôi đang mặc nó đó, đặc biệt tốt luôn’..."

Lúc này tôi mới cười, trêu dì ấy: “Dì sắp trở thành người quảng cáo của Nội y Lan rồi, nữ hoàng xách đồ!”

Kể từ khi tôi mua hai bộ đồ lót trong buổi họp báo và mang chúng về tặng cho dì Triệu, sau khi mặc chúng dì Triệu đã hết lời khen ngợi, toàn bộ những cô dì lớn tuổi ở khu chúng tôi đều được dì Triệu gợi ý mua.

Ngay cả bà chủ sạp rau quen thuộc ở chợ cũng không thoát khỏi câu thần chú ma thuật “mua, mua, mua” của dì Triệu.

“Khụ, dì không nhịn được mà, phụ nữ chúng ta ngày nào cũng phải tiếp xúc với thứ này, già rồi thì cũng phải chú ý đến thân thể chứ đúng không!”

Nói rồi dì quay người vào phòng bếp và bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

Tôi nhìn đồng hồ, vẫn còn thời gian, liền dứt khoát ngồi xuống ghế sô pha và cầm điện thoại lên.

Mở trình duyệt lên, tôi gõ một vài từ vào công cụ tìm kiếm, chỉ thấy những bức ảnh bị hiểu nhầm của Lâm Thục Tĩnh và Trương Niệm Chi thực sự là ảnh của tôi và Trương Niệm Chi, chúng được trộn lẫn trong bài đăng; có thể là do địa điểm tương đối tối, cộng thêm ngày hôm đó tôi đeo một chiếc kính râm, vì vậy thật sự không dễ dàng để nhìn ra manh mối gì.

Ngón tay tôi chạm vào một bức ảnh, trên bức ảnh đó Trương Niệm Chi mở cửa xe cho tôi một cách lịch thiệp. Có vẻ như người chụp cách khá xa, bức ảnh hơi mờ.

Tôi khẽ cau mày, luôn có cảm giác hình như mình đã nhìn thấy cảnh này ở đâu đó…

“Đông đông đông!” – Không biết dì Triệu đang gõ cái gì trong phòng bếp.

“Nghe nói mẹ Diêu Tinh Nam vì không chiếm được ưu ái nên đã quay qua cắm sừng ba Diêu Tinh Nam, đến với người đàn ông khác rồi!”

Một giọng con gái vang lên trong đầu tôi! Là giọng nói trong mơ khi ở bệnh viện với Lưu Tử Nghiên!

“Câu này nói như thế nào nhỉ? Cướp chồng người khác sẽ bị người khác cướp lại!”

“Hahaha bị người khác cướp lại!”

Tôi của lúc trẻ không chịu được nữa, túm lấy một cuốn sách gõ mấy tiếng mạnh lên thành giường…

“Đông đông đông!”

Lời nói của cô gái lẫn trong tiếng ‘đông đông’ đó. Tôi nhớ ra rồi!

Cô ấy nói: “Nghe nói người đó chính là Trương Niệm Chi rất nổi tiếng!”
Bình Luận (0)
Comment