Trùng Sinh, Tôi Trở Thành Mẹ Của Nữ Phụ Trà Xanh

Chương 45

Một dự cảm không lành lan ra giữa tôi và Lý Thanh Yến, cả hai ngầm hiểu nhưng không nói điều gì, chúng tôi chỉ có thể tìm kiếm manh mối xung quanh chiếc xe trong im lặng.

Xung quanh yên ắng, do đó khi điện thoại của Lý Thanh Yến vang lên, chúng tôi đồng thời giật mình. Lý Thanh Yến nhanh chóng phản ứng lại, cấp tốc trả lời điện thoại.

“Chúng tôi đã tìm thấy chiếc xe tải màu trắng không có biển số dưới sông, nhưng trong xe không có ai, công an đã khám xét khắp ngôi làng và hỏi tất cả dân làng, nhưng không ai từng gặp Trương Niệm Chi, thôn không lớn, chúng tôi đã tìm kiếm một lượt ở khu vực xung quanh nhưng chẳng có một cái gì!”

“Bên chúng tôi cũng phát hiện ra một chiếc xe tải nhỏ.” – Lý Thanh Yến nói câu này xong thì đưa điện thoại cho tôi.

“Chiếc xe này trước đây đã lướt qua chúng ta, bây giờ nó đang đậu ở Diêu Gia Trang, trong xe cũng không có ai. Chúng tôi định vào thôn hỏi xem có ai nhìn thấy người lái xe nào đi đâu rồi không.”

“Công an vẫn đang tìm kiếm trong thôn, xem là ai đã lái chiếc xe xuống sông.” – Ngữ điệu của Lâm Thục Tĩnh suy sụp – “Nếu không tìm thấy bọn nhỏ thì phải làm sao! Làm sao tôi giải thích với chị tôi đây!”

“Chúng tôi… chúng tôi nhất định sẽ tìm thấy hai đứa nó! Bây giờ tôi đi đây, tôi…”

Chưa kịp nói xong, tôi đột nhiên cảm thấy một tia sáng từ nơi nào đó chiếu sau lưng, rọi vào Lý Thanh Yến ở đối diện tôi, đôi mày đang cau lại dần dần nhướng lên, ánh mắt của anh ấy trở nên vô cùng kinh hãi, tôi nhìn thấy trong mắt của anh ấy… là một luồng ánh sáng rực chói!

Quay người lại nhìn, nửa sườn thấp của ngọn núi có ngọn lửa đang bùng cháy!

Một trận la hét ồn ào náo động trong đầu tôi! Tôi gắng hết sức để phớt lờ giọng nói chói tai và hét vào điện thoại: “Ở đây! Bọn nhỏ ở đây! Cháy rồi! Mau tới!”

Không đợi tôi nói xong Lý Thanh Yến đã nâng bước chạy về phía đám cháy! Tôi cũng nhanh chóng lao đến đó.

Đường ở đây không dễ đi, trong đất sét xen lẫn những tảng đá lớn, cộng thêm màn đêm đã buông nên chúng tôi chạy rất khó khăn. Càng lo lắng, tôi lại càng vấp ngã nhiều hơn.

Lúc bò dậy, tôi cảm thấy đầu gối đau đớn vô cùng, đôi chân mềm nhũn như muốn ngã xuống lần nữa.

Không được! Không thể được!

Tôi cắn răng, ba chân bốn cẳng chạy về phía trước!

Ngọn lửa trước mặt càng ngày càng mạnh, trong lòng cũng càng ngày càng lo lắng!

Ngay khi tôi chạy đến gần, Lý Thanh Yến và một người đang xô xát với nhau! Cách đó không xa có một bóng người vội vàng chạy trốn!

Tôi muốn lên giúp Lý Thanh Yến nhưng anh ấy lại hét: “Cứu hai đứa!”

Ngọn lửa đã lan rộng, đứng đây có thể thấy đây là một ngôi nhà vô cùng dột nát, nói là nhà nhưng chẳng qua chỉ là hai phòng, chỗ cửa đã sập xuống.

Bọn nhỏ ở trong sao? Tại sao là không có tiếng gì?

Trong lòng tôi tràn đầy ngờ vực: “Y Hợp! Tiểu Dục!”

Ngọn lửa càng lúc càng mạnh, nhưng không có giọng nói nào đáp lại tôi.

Ngay lúc đó, một tia sáng lóe lên trước ngưỡng cửa, tôi theo bản năng đi tới nhặt nó lên, ngay lập tức bỏng tay, là kẹp tóc! Đó là chiếc kẹp tóc mà Diêu Tinh Nam kẹp lên đầu Tiểu Dục!

Tôi không do dự thêm, nhét kẹp tóc vào túi áo, quấn áo khoác quanh đầu rồi lao vào đống lửa.

Tôi cảm thấy bản thân bị lửa đốt khô cả mắt, nhưng không có đường lui, không thể lùi bước, tôi phải tìm thấy hai đứa nhỏ!

Tuy căn phòng rất nhỏ nhưng trong lúc cháy rất khó để nhìn thấy rõ tình hình, tôi khó khăn nhìn quanh phòng, không có bóng dáng của lũ trẻ.

Tôi không thể để ý đến cơn đau rát trên người, không chút nghĩ ngợi liền chui vào phòng bên trong, mắt đau nhức, tôi không thể không vươn tay sờ soạng.

Từng phút từng giây trôi qua, ngay khi lần mò đến góc thứ tư và sắp tuyệt vọng, tôi đã chạm vào một cái chân.

Sự kích động và hào hứng trào dâng trong lòng, tôi cảm thấy mắt mình trở nên rõ ràng hơn, đến gần một chút, nhìn thấy rồi! Là Y Hợp và Tiểu Dục, cũng là tôi hồi nhỏ!

Hai đứa nằm bất động, lúc này tôi mới phát hiện ra nơi này có lẽ là một cái giường đất không quá rộng. Thời gian cấp bách, tôi bế Lý Y Hợp lên, cố hết sức ôm Tiểu Dục vào lòng, sau đó bước ra khỏi căn nhà.

Cơn đau dữ dội trên đầu gối lại ập đến, tôi căn bản không quan tâm đến nó, nhưng cơn đau giống như muốn bẻ gãy chân tôi, tôi không nhìn vào vết thương, mắt chỉ nhìn vào lối ra, tôi sử dụng tất cả sức lực của mình lết từng bước từng bước.

Rõ ràng chỉ cách khoảng 5, 6 mét, nhưng không hiểu sao lại nảy sinh cảm giác giống như một con kiến bò trên đường đua 100 mét. Loại nhà đất này, vốn dĩ chỉ dùng một số cây gỗ làm xà nhà, phần mái phủ một lớp rơm dày, mặc dù bây giờ phần lớn mái đã bị sập nhưng trên đó vẫn còn nhiều cây cỏ dễ cháy, những cây cỏ này bị lửa đốt thì lụp bụp rơi thẳng xuống, khiến tôi phải đi chậm lại, quả thật có thể nói là phòng thủ nghiêm ngặt.

Khó khăn lắm mới ra được khỏi phòng, cánh cửa đã ở ngay trước mắt rồi, lúc này một thanh lửa dài khoảng nửa mét từ trên rơi xuống, tôi sợ hãi co người lại, Tiểu Dục ngã khỏi vòng tay tôi.

Tôi vội vàng ngồi xổm xuống ôm lấy con bé, nhưng đầu gối lại trở nên đau dữ dội! Tôi đau đến mức gần như quăng Lý Y Hợp đi!

Chân của tôi không thể cong nữa rồi!

Không còn thời gian để do dự nữa, tôi gấp gáp ôm Lý Y Hợp vào lòng, khó khăn đi đến cửa. Lần này không còn sóng gió lớn nữa, tôi đã thành công đưa Lý Y Hợp ra khỏi phòng, bởi vì không thể cong chân được nữa, tôi gần như ném thằng bé vào một bên sườn dốc.

Không dừng lại dù một giây, tôi lại đi về phía căn phòng lần nữa, vừa tới cửa tôi cảm thấy có người nắm lấy vai mình, tôi lùi về phía sau một cách mất kiểm soát.

Chưa kịp phản ứng đã thấy Lý Thanh Yến một bước dài lao vào trong…

“Ở ngay cánh cửa này! Khụ khụ… ở đây… khụ khụ…”

Tôi còn chưa nói xong, Lý Thanh Yến đã ôm đứa nhỏ lao ra khỏi căn phòng đang cháy!

Tôi theo chân anh ấy đến bên Lý Y Hợp, anh ấy đặt hai đứa trẻ cạnh nhau, nhanh chóng tiến hành sơ cứu.

Tôi vội vàng hỏi liên tục: “Bọn chúng sao rồi? Khụ khụ… Hai đứa nói bị gì vậy? Khụ khụ…”

“Nhanh! Hồi sức tim phổi! Nhanh!”

Giọng nói của anh nặng nề, gấp gáp, hơi thở hỗn loạn, nhưng động tác trên tay vẫn tiếp tục.

Tôi vội vàng học theo dáng vẻ của anh ấy, muốn quỳ xuống bên cạnh Lý Y Hợp nhưng đầu gối đã đau đến mức không thể cong được. Tim tôi chùng xuống, tôi làm bản thân ngã xuống đất, sau đó chống dậy, ít nhất tôi có thể làm được điều gì đó.

Lúc này, chúng tôi nghe thấy một tiếng kim loại gõ "bang bang bang" ở phía xa, sau đó là một tiếng kêu lớn: “Cháy rồi! Cháy rồi!"

Phía xa hơn, tiếng xe công an và cứu thương dần dần vọng tới.

Tôi và Lý Thanh Yến vẫn đang ra sức thực hiện hô hấp nhân tạo cho hai đứa nhỏ, trong khoảnh khắc, tôi cảm thấy Lý Thanh Yến sắp làm gãy xương sườn của Tiểu Dục rồi…

Công an và nhân viên y tế cùng một nhóm dân làng chạy đến, bắt đầu dập lửa.

Một nhân viên y tế kéo tôi ra và nhanh chóng tiếp nhận Lý Y Hợp, Lý Thanh Yến cũng được thay thế bởi người khác, tôi thấy Lý Thanh Yến gục xuống và ngã sang một bên.

Lúc này tôi mới nhớ ra đi xem người vừa ẩu đả với anh ấy.

Hai công an đi đến cạnh một người nằm cứng đơ cách đó không xa, tôi nhìn chằm chằm, mãi đến khi họ kéo người đàn ông đang bất tỉnh lên tôi mới nhìn rõ đó chính là Trương Niệm Chi.

Tôi thấy trên đầu anh ta có một mảng máu lớn, khi anh ta đứng dậy dường như có thứ gì đó rơi ra, tôi nheo mắt nhìn, hóa ra đó là một hòn đá rất lớn, giống hòn đá tôi đã vấp phải.

Nghĩ đến điều này, tôi mới cúi đầu nhìn xuống đầu gối của mình, cho đến lúc này tâm trí tôi mới phân biệt rõ được chân nào bị đau, bởi vì xương của cái chân đó đã lộ ra rồi.

Tôi hít hà một tiếng, ngay lập tức nghe thấy một tiếng ho nhẹ:

“Khụ khụ…”

Là Lý Y Hợp!

Tôi chưa kịp quay đầu lại nhìn, ánh mắt tối sầm lại, ngất đi.

- Hoàn chính văn -
Bình Luận (0)
Comment