Trùng Sinh Vị Lai Chi Quân Tẩu

Chương 47

Edit+Beta: Minh Miu

Sáng sớm, ánh mặt trời nhẹ nhàng xuyên thấu qua bức màn chiếu vào trong phòng, Việt Lăng Thiên đang ôm Hứa Duệ liền mở mắt.

Ánh nắng tươi sáng, từng cơn gió nhẹ thổi qua mùi hương cây cỏ cùng với mùi hương hoa thoang thoảng, Việt Lăng Thiên không khỏi cảm thán: Vẫn là ở địa cầu đẹp nhất.

Rủ xuống con mắt nhìn Hứa Duệ đang ngủ, Việt Lăng Thiên không khỏi mỉm cười. Đôi má Hứa Duệ đang dán trước ngực anh, bờ môi hơi hơi mở ra, nhẹ nhàng hít thở, đôi má hồng nhuận, mặt mày thanh tú. Đôi môi nhếch lên, làm cho người ta nhìn thấy không nhịn được muốn hôn một cái.

Hứa Duệ ngủ được thư thái như vậy là vì Việt Lăng Thiên ôm cậu, thay cậu gánh vác hơn phân nửa sức nặng cái bụng tròn tròn. Thắt lưng và phần lưng ít đi một phần áp lực, lại có Việt Lăng Thiên người này lấy thân thể làm nệm, Hứa Duệ đương nhiên ngủ vừa ngon vừa say rồi.

Việt Lăng Thiên sợ làm Hứa Duệ tỉnh, liền vẫn nằm không nhúc nhích. Anh có thể không động thủ không động cước, nhưng hai bảo bảo đặt ở trên người anh trong bụng Hứa Duệ đã bắt đầu bạo động. Chân nhỏ một hồi đá rồi đá, một hồi lại chuyện động một chút, một hồi giống như bật lên, một khắc cũng không chịu yên tĩnh một chút.

Bị nháo Hứa Duệ mơ mơ hồ hồ đưa tay theo thói quen vỗ cái bụng một cái, trong miệng lẩm bẩm nói: “Tiểu hỗn đản, đừng nháo để cho cha các con ngủ.”

Nhắc tới cũng kì, Hứa Duệ vừa nói xong, bụng ngược lại lại an tĩnh. Nhưng cũng chỉ là yên tĩnh một lát, không quá một hồi lại động đậy.

Hứa Duệ tiếp tục vô ý thức mà vỗ bụng một cái lầm bầm, trong bụng các bảo bảo tiếp tục qua loa ứng phó cha ngừng động, động lại ngừng… không dứt, nhưng Hứa Duệ vậy mà cũng không có tỉnh lại đoán chừng thật là thói quen.

Hứa Duệ vẫn là ngủ rất sâu, Việt Lăng Thiên sợ cậu nằm ở tư thế như thế sẽ mệt mỏi, mượn gối đầu đặt ở eo Hứa Duệ, sau đó giúp cậu điều chỉnh hạ thân.

Quả nhiên, Hứa Duệ trên mặt lộ ra bộ dáng nhẹ nhõm thoải mái.

Việt Lăng Thiên vẻ mặt đau lòng nhẹ nhàng đụng vào khuôn mặt có chút sưng vù của Hứa Duệ, hiện tại anh rốt cục có thể cảm nhận được Hứa Duệ khổ cực. Ưỡn lấy bụng lớn như vậy, nặng chứ không nhè, đè nặng thắt lưng nhất định rất khó chịu? Các bảo bảo cũng là nhân vật không an phận, động mạnh như vậy, đoán chừng về sau cũng rất gây sự rất nghịch ngợm. Mỗi lúc trời tối đều như vậy, muốn ngủ một giấc ngon cũng khó khăn, khó trách gần đây Hứa Duệ luôn biết điều lại táo bạo như vậy. dammy9694.wordpress.com

Cùng Hứa Duệ nằm hồi lâu, Việt Lăng Thiên mới rời giường, thu xếp xong liền đi. Anh lần này quay trở lại địa cầu không phải nghỉ ngơi, chỉ là trong nội tâm thật sự nhớ Hứa Duệ, lại nghe cha nói cậu cảm xúc rất không ổn định, cho nên Việt Lăng Thiên mới mượn lần báo cáo này tự mình trở về xem một chút.

Hứa Duệ khi tỉnh lại, đã tới giữ trưa. Cậu nháy mắt mấy cái, đột nhiên nhớ tới Việt Lăng Thiên, vội vàng nghiêng đầu xem, nhưng bên người đã không có người rồi. Cậu ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, Việt Lăng Thiên cũng không có trong phòng.

Chẳng lẽ mình nằm mơ? Hứa Duệ dụi mắt chậm rãi chống người dậy ngồi xuống, thần sắc còn có chút hoảng hốt. Cậu tự tay sờ sờ đệm, đã không có độ ấm, nhưng hương vị thuộc về Việt Lăng Thiên vẫn còn.

Vén chăn lên Hứa Duệ vừa định xuống giường, đột nhiên cảm thấy giữa hai chân thật lạnh, cúi đầu nhìn Hứa Duệ ‘ah’ hét một tiếng kinh hãi, vội vàng lấy chăn đắp lại, vốn khuôn mặt vừa tỉnh lại hồng nhuận phớt hồng giờ đã đỏ hơn rồi.

Mịa nó, đại lưu manh! Hứa Duệ chửi một trận, cầm lấy gối đầu bên cạnh đánh nó như đánh Việt Lăng Thiên, bây giờ anh một chút tin tức cũng không nói liền đi ra ngoài.

Lúc này truyền đến thanh âm trêu tức của Việt Lăng Thiên: “Bảo bối nhi  tinh thần không tệ, sáng sớm liền luyện công.”

Hứa Duệ nghe vậy dừng lại, vội vàng ngẩng đầu, liền thấy Việt Lăng Thiên không biết vào từ lúc nào, đang ôm tay nhìn cậu cười.

Hứa Duệ mười ngón tay lập tức buông ra, gối đầu lăn xuống: “Anh, anh khi nào thì vào?”

“Tại lúc em đang chửi.”

“Oh No!”

Hứa Duệ nằm xuống giả chết, không mặt mũi gặp người nữa.

Việt Lăng Thiên bước đến bên giường ngồi xuống, ngón tay chọc chọc đôi má mềm mềm của Hứa Duệ: “Vẫn chưa chịu dậy? Sắp ăn trưa rồi.”

Hứa Duệ vẫn không nhúc nhích, giữ nguyên tư thế giả chết ing!

Việt Lăng Thiên cười khẽ, ra vẻ đáng tiếc nói: “Hôm nay anh bảo Việt Gia làm ngô gà xé phay xào hạt thông, muối nấu khuê cá, cạch lửa nấu sáng tôm, còn có cà chua xào thịt bò…Tiểu Duệ em còn muốn ngủ, chúng ta ăn trước cũng được.”

Hứa Duệ lập tức mở to mắt, trừng Việt Lăng Thiên: “Anh đi ra ngoài, em phải thay quần áo.”

Việt Lăng Thiên làm sao có thể đi ra ngoài? Trong chăn phong cảnh tuyệt đẹp. Vừa muốn vén chăn vừa nói: “Anh là chồng em! Còn thẹn thùng? Chồng chồng, anh là chồng của em còn ngại gì à.”

“Chờ một chút, chờ một chút a.”Hứa Duệ dùng sức kéo lấy chăn, cậu phía dưới thế nhưng không có mặc gì. Quần ngủ không biết lúc nào bị Việt Lăng Thiên cởi bỏ.

Việt Lăng Thiên vươn tay vào trong chăn bắt được chân Hứa Duệ, mềm trơn bóng: “Em ở đâu anh chưa có xem qua không có sờ qua?”

Hứa Duệ dùng sức đè chặt tay Việt Lăng, không cam lòng yếu thế trả lời một câu: “Anh còn không phải như vậy bị em xem lúc trần trụi.”

“Đúng a. Anh đều bị em xem hết, đến đây đi, anh cũng phải nhìn nhìn em.”

“…”

Hứa Duệ quỳ gối, cây không có da khẳng định chết không thể nghi ngờ, người không biết xấu hổ là thiên hạ vô địch.

Hai người lề mà lề mề, sờ sờ thân thân, anh một chút em một chút, hơn nữa giờ đều không thể ra khỏi phòng. Cho đến khi Âu Tuyết Nhi gọi người tới gõ cửa, hai phu phu mới sửa sang lại đi ra gặp người.

Hôm nay trong phòng ăn còn rất nhiều, có thể là bởi vì Việt Lăng Thiên trở về đi. Bình thường thời gian cơm trưa, nếu như Hứa Duệ thức dậy, cùng cậu cùng nhau ăn cơm đều là ông bà nội, hiện tại Việt Tiêu và Quý Hiên đều đang ngồi.

Cũng khó trách, bình thường tất cả mọi người rất khó gặp Việt Lăng Thiên, một khi anh trở về, Việt Tiêu và Quý Hiên đều buông công tác trong tay chạy về nhà cùng một chỗ ăn một bữa cơm, mọi người trò chuyện giao lưu trao đổi. dammy9694.wordpress.com

Sau khi cùng các trưởng bối từng người bắt chuyện, Hứa Duệ được Việt Lăng Thiên dìu ngồi xuống bên cạnh anh.

Việt gia quy cũ cũng không nhiều, Âu Tuyết Nhi lại thích náo nhiệt, bọn nhỏ cũng sẵn lòng ở trước mặt nàng nói nhiều cười nhiều, vui tươi hớn hở. Nếu như chuyện đứng đắn, bình thường đều vào thư phòng, sẽ không ở phòng khách trong phòng ăn phá hỏng không khí. Hứa Duệ thích như vậy, sẽ không mất tự nhiên, mọi người quan hệ đều rất tốt đều rất hòa hợp.

Mọi người vây quanh bàn ăn vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, trọng điểm tự nhiên rơi vào trên người Việt Lăng Thiên và Hứa Duệ.

Hứa Duệ thu liễm tốc độ ăn cơm, nhưng là cơ hồ toàn bộ quá trình tận lực vùi đầu ăn cơm, cậu là không có lời gì để nói. Tất cả mọi người đang nói chuyện về bụng của cậu, các bảo bảo hiện tại như thế nào, lúc nào thích hợp nhất mổ bụng, họp dinh dưỡng chuẩn bị đặt ở bệnh viện nào vân vân.

Những lời này Hứa Duệ chen miệng vào không lọt, không phải cậu không quan tâm, mà là cảm thấy các trưởng bối thích lấy ra đàm luận, một ngày nói mấy lần cũng sẽ không chán. Huống hồ hiện tại Việt Lăng Thiên lại trở về rồi, ông bà nội bọn họ cũng mượn đề tài này muốn cùng Việt Lăng Thiên tâm sự nhiều hơn, Hứa Duệ có thể hiểu được tâm tình của bọn họ, dựng phu như cậu yên lặng nghe mọi người nói chuyện là tốt rồi.

Ăn qua cơm trưa, Hứa Duệ no đến nấc cục. Có thể ăn được món ăn ngon, thật sự rất thỏa mãn. Cậu nâng cao bụng cùng Việt Lăng Thiên nắm tay đi tản bộ ở bên trong hành lang gấp khúc.

Hiện tại đang là đầu hạ, không lạnh cũng không nóng, cây đang nhú mầm non, bông hoa đang nở rộ, chim chóc hót chi chi tra tra, hết thảy đều rất tốt đẹp. Càng làm Hứa Duệ cao hứng chính là Việt Lăng Thiên ngay ở bên cạnh cậu, đang nắm tay của cậu đây này.

Hai người trò chuyện vui vẻ, Hứa Duệ đột nhiên ý thức được hôm nay đã là ngày hôm sau rồi, vậy ngày mai, Việt Lăng Thiên chẳng phải sắp đi rồi? Chờ anh trở về, phải đợi đến lúc cậu sinh con, vậy thì đó là chuyện hơn một tháng sau rồi.

Tưởng tượng như vậy, tâm tình đang tốt của Hứa Duệ lập tức rớt xuống đấy cốc.

“Làm sao vậy?” Việt Lăng Thiên cúi đầu nhìn về phía Hứa Duệ đột nhiên bắt đầu trầm mặc.

Hứa Duệ nhìn Việt Lăng Thiên, cô đơn hỏi: “Anh ngày mai khi nào thì đi?”

Việt Lăng Thiên duỗi ra hai tay ôm Hứa Duệ, nhẹ nhàng ôm vào trong ngực. Cái cằm đặt ở trên đỉnh đầu của cậu, một lát sau mới thấp giọng nói: “12 giờ trưa.”

Hứa Duệ trầm mặc, một hồi lâu mới nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn về phía hồ sen trong ao, giọng nói có chút bất mãn: “Anh nói ba ngày, nhưng trừ mất đi kì thật chỉ có hai ngày, anh còn phải đi làm…”

Việt Lăng Thiên nâng lên cằm Hứa Duệ, hai người mặt đối mặt: “Tiểu Duệ, hiện tại tình huống loại này sau này sẽ thường xuyên phát sinh. Chính là anh có trở về địa cầu, nhưng cũng không nhất định ở gần bên này. Có lẽ là điều đi phía nam, hoặc là phía đông cũng nói không chừng. Trừ phi đến lúc đó em tùy quân, hoặc là anh lui… dammy9694.wordpress.com

“Lăng Thiên” Hứa Duệ vội vàng cằm tay Việt Lăng Thiên, đánh gãy lời anh nói: “Em chỉ là oán trách một chút, anh mới vừa trở về lại phải đi rồi, em không nỡ để anh đi. Em không phải phàn nàn, thật sự. Chúng ta trước khi kết hôn em cũng đã biết rõ, em có chuẩn bị tâm lý.”

Việt Lăng Thiên nhìn vẻ mặt lo lắng của Hứa Duệ, khóe miệng hơi vểnh, anh cúi đầu xuống tại cái trán trơn bóng của Hứa Duệ hôn một cái, mới khẽ thở dài: “Anh cũng không nỡ xa em, không nỡ xa các bảo bảo.”

Việt Lăng Thiên lần đầu tiên cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Trong nhà mưa dầm thấm đất anh liền lập chí trở thành một vị quân nhân xuất sắc, bảo vệ địa cầu xinh đẹp-nhà của bọn anh. Sau khi tốt nghiệp Việt Lăng Thiên liền tự tiến cử đi tinh cầu Phỉ Tinh, tại đó anh một lần lại một lần theo sát bọn chiến hữu đánh lui hi vọng xâm lấn phòng tuyến người ngoài hành tinh và sinh vật ngoài hành tinh, bảo vệ địa cầu. Đây chính là lý tưởng của anh, Việt Lăng Thiên chưa bao giờ hối hận làm ra quyết định này.

Nhưng hiện tại, bảo bối nhi của anh ưỡn cái bụng mang thai sáu tháng, mắt đỏ hồng mà nhìn mình nói không nỡ rời xa anh, Việt Lăng Thiên trong nội tâm không khỏi nổi lên một trận chua xót. Anh ở ngoài hành tinh bảo vệ địa cầu, Hứa Duệ không phải ở nhà bảo vệ nhà của họ hay sao?

Có thể không tiếp tục được sao, Việt Lăng Thiên và Hứa Duệ đều biết rõ, đây là lựa chọn của hai người. Cam tâm tình nguyện. Chia lìa, gặp nhau, lại chia lìa, đây là chuyện hai người bọn họ nhất định phải nhẫn nại đối mặt.

Việt Lăng Thiên không muốn tại thời gian tốt đẹp như vậy phá hủy tâm tình vui vẻ của mọi người, vì vậy đối với Hứa Duệ cười nói sang chuyện khác: “Anh vừa rồi vậy mà quên hỏi ông bà nội có hay không đặt tên cho các bảo bảo. Em có nghĩ tới không?”

Hứa Duệ quả nhiên rất dễ dàng bị chuyển dời lực chú ý, cậu cũng kinh ngạc kêu lên: “Em vậy mà không nghĩ qua phải giúp các bảo bảo đặt tên.”

“Anh đều nói em bạch rồi em còn không chịu thừa nhận.”

“Em bạch ở chỗ nào? Em chỉ không nghĩ tới mà thôi.” Hứa Duệ không phục “Bác sĩ Phó đều không có nói trong bụng bảo bảo là nam hay nữ.”

“Ồ?” Việt Lăng Thiên ngạc nhiên nhìn Hứa Duệ: “Toàn bộ thế giới một năm đều không có một bé gái sinh ra, em cảm thấy em sẽ có sao?”

Hứa Duệ hếch bụng, ngẩng cái cằm nói: “Hết thảy cũng có thể.” Cậu một đại nam nhân đều mang thai sinh con, mang thai bé gái có cái gì hay mà ngạc nhiên?

Bất quá, Hứa Duệ kì quái mà nhìn Việt Lăng Thiên: “Vì cái gì bác sĩ Phó đều không kiểm tra giới tính bảo bảo?”

“Bởi vì không cần, cơ hồ tất cả mọi người đều sinh con trai.”

“Nhưng là có ngoại lệ không tốt sao?” Hứa Duệ nhãn châu xoay động, nắm lấy tay Hứa Duệ cười hì hì nói: “Lăng Thiên, chúng ta muốn hay không gọi bác sĩ Phó đến kiểm tra? Hai bảo bảo, có lẽ có một cái là bé gái. Cái đó chính là long phượng thai rồi.”

Việt Lăng Thiên cười cười, anh kéo lấy tay Hứa Duệ vừa chậm rãi đi lên phía trước vừa nói: “Bé gái thật sự là trân quý, nhưng nếu như thật sự là bé gái, đoán chừng chúng ta cũng không thể tự mình nuôi nó.”

Hứa Duệ kinh ngạc: “Vì sao?”

“Em thật đúng là vô cùng không có hiểu biết. Bé gái rất trân quý, cho nên một khi có bé gái sinh ra, chính phủ sẽ nhận nó rồi chăm sóc đặc biệt, mãi cho đến mười lăm, mười sau tuổi được gả đi mới thôi.”

“À?!” Hứa Duệ hoảng sợ, miệng cậu mở to đến mức có thể nhét vào một quả trứng chim.  dammy9694.wordpress.com

Việt Lăng Thiên đưa tay đem cái cằm Hứa Duệ thả lại vị trí bình thường, mới thấp giọng nói: “Em không phát hiện hiện bà nội căn bản không có nhà mẹ đẻ sang đây thăm bà sao? Bà nội chính là được chính phủ nuôi đến lớn. Ông nội có thể lấy được bà nội, nguyên nhân lớn nhất là chính phủ khi đó cần ông nội, em hiểu chưa? Kì thật sinh bé gái không bằng sinh bé trai, ít nhất, chúng ta có thể làm bạn bên cạnh bọn nó, nhìn bọn nó từng ngày từng ngày lớn lên.”

Hứa Duệ đôi mắt trông mong mà nhìn Việt Lăng Thiên: “Chính là Việt gia cũng không thể giữ lại cháu gái của mình sao?”

Việt Lăng Thiên lắc đầu: “Việt gia càng phải làm gương cho binh sĩ, còn phải tự mình đem bảo bảo đưa qua.”

Hứa Duệ nghe xong nóng nảy, cậu kéo tay Việt Lăng Thiên có chút cà lăm: “Nếu, nếu em mang chính là gái, bé gái thì làm sao bây giờ?”

Việt Lăng Thiên cười an ủi Hứa Duệ: “Nếu như em mang thai bé gái, bác sĩ Phó đã sớm nói ra. Em một tuần kiểm tra thai sản hai lần, bác sĩ Phó làm sao có thể không biết giới tính bảo bảo?”

“Ah, hóa ra là vậy.” Hứa Duệ tâm tình có thể bình ổn rồi, cậu vỗ vỗ ngực nói: “Em còn nghĩ rằng phải đi chụp siêu vi B…ách, chính là phải đặc biệt kiểm tra mới biết được giới tính bảo bảo, nguyên lai là chính mình dọa chính mình rồi. Vốn còn muốn sinh ra một bảo bảo là bé gái, thật là quang vinh biết bao, nghe anh vừa nói như vậy vẫn là sinh bé trai tốt hơn, em cũng không muốn đưa con đưa ra ngoài.”

Việt Lăng Thiên mỉm cười, anh nhìn thời gian, lại ngẩng đầu nhìn mặt trời trên không trung, liền đưa tay dìu eo Hứa Duệ hỏi: “Có mệt không? Không bằng trở về phòng ngủ trưa.”

“Được.” Hứa Duệ tay chống eo hướng Việt Lăng Thiên gật đầu, ưỡn bụng đi bộ như vậy chính xác có chút mỏi. Nhưng phải vận động mới tốt cho thai nhi, Hứa Duệ mỗi ngày ngoại trừ luyện công, còn sẽ tản bộ vài lần.

Hai người chậm rãi đi trở về, Hứa Duệ hỏi Việt Lăng Thiên: “Vậy còn anh? Một lát anh phải đi làm à?”

“Đúng vậy, nhưng mà anh có thể đi trễ một chút, trước cùng với em ngủ một lát.”

“Vậy anh một lát nữa an phận đấy, không thể đùa nghịch lưu manh.”

“Tại sao? Đùa nghịch lưu manh là quyền lợi của chồng, nghĩa vụ của em.”

“…Em là nam, cũng là chồng.”

“Em có thể đối với anh đùa nghịch lưu manh, anh không ngại.”

“…Không bằng anh bây giờ đi làm.”
Bình Luận (0)
Comment