QUYỂN 2: KHÔNG NGỪNG VƯƠN LÊN
Edit+Beta: Minh Miu
Hứa Duệ nhảy xuống máy phi hành, thậm chí cũng không kịp chào hỏi Việt Tín một tiếng, liền chạy nhanh phóng vào phòng.
Việt Lăng Thiên quay trở lại rồi. Hứa Duệ nhưng đến hết giờ học mới biết được tin tức, vốn muốn lập tức chạy về nhà, nhưng cậu vừa mới huấn luyện xong trên người một thân mồ hôi, trên người vẫn mặc huấn phục. Đành phải vội vàng chạy đến kí túc xá tắm rửa mới chạy về nhà.
Hứa Duệ rất khó có thể hình dung tâm tình kích động tung tăng như chim sẻ vui sướng vô cùng của cậu, khoảng thời gian gặp mặt lần trước, cơ hồ cũng hơn một năm rồi. Hệ ngân hà hai năm qua cũng không tính rất yên ổn, luôn luôn có một ít sinh vật ngoài hành tinh đến khiêu khích. Bọn hắn nhìn tinh cầu được con người cải tạo xong, càng thêm thèm thuồng địa cầu xinh đẹp…
Một năm trôi qua. Hai song bào thai Việt Dĩ Hàng Việt Dĩ Tường cũng đã từ một đứa nhỏ ngoan ngoãn nằm trên giường phát triển có thể đi có thể chạy, cả ngày đều vui vẻ, khắp nơi chơi trốn tìm hai bạn nhỏ sắp hai tuổi rồi, rất nhanh sẽ bị đưa đi nhà trẻ. Mà Hứa Duệ, tuy phải trì hoãn nhập học một năm rưỡi, nhưng bởi vì thông minh có nghị lực, lại có một ông chồng cơ hồ toàn năng chỉ dạy, còn có nhà chồng thế gia quân sự, cậu cũng là thuận thuận lợi lợi mà lên cấp, trở thành sinh viên năm ba, đồng thời cũng là chiến sĩ cơ giáp dự bị.
Đi nhanh đến cửa phòng khách, Hứa Duệ mặc dù vẻ mặt nôn nóng, nhưng vẫn là thả chậm bước chân. Nghĩ đến rất nhanh có thể nhìn thấy Việt Lăng Thiên, còn có hai bảo bối ở trong nhà, nhịn không được đứng trước cửa cười toe toét một lúc mới hít một hơi thật sau bình phục tâm tình một chút. dammy9694.wordpress.com
Theo hai song bào thai từ từ lớn lên, càng ngày càng đẹp, càng ngày càng hiếu kì tiểu thiên sảnh đã không đủ nhìn. Việt Dĩ Hàng Việt Dĩ Tường đều rất chán ghét nhóm người lớn đem bọn nó đặt ở trong phòng kia, bên trong món đồ chơi đều chơi đến chán, bọn nó muốn đi ra ngoài nhìn. Vì vậy Tiểu Hàng Tiểu Tường mỗi ngày đều chơi trò ‘vượt ngục’, tuy mỗi lần đều bị bảo mẫu và Việt gia gia ôm trở về, nhưng trải qua kiên trì không ngừng cố gắng, rốt cục vẫn khai thác vùng đất mới của bọn nó-phòng khách.
Lúc này trong phòng khách đang náo nhiệt, Tiểu Hàng thét lên cùng tiếng cười tạch tạch tạch, Tiểu Tường ngẫu nhiên nói mấy câu, thanh âm mềm mại lại dẫn theo một chút lãnh cảm, còn có Việt Lăng Thiên thỉnh thoảng ngăn cản âm thanh ồn ào của hai song bào thai. Trong phòng khách trước sau đều là món đồ chơi ném đầy đất, ngay cả ghế sô pha cùng bàn trà đều không may mắn thoát khỏi. Bất quá trước khi đến giờ cơm chiều, Tiểu Hàng và Tiểu Tường sẽ dưới sự chỉ huy của Hứa Duệ sẽ thu hồi tất cả đồ chơi bỏ vào trong thùng.
Hứa Duệ rất muốn nhìn Việt Lăng Thiên cùng hai con trai bảo bối trao đổi với nhau, cậu liền đứng bên cạnh cửa duỗi đầu lén lút nhìn bên trong.
Tiểu Tường đoan chính mà ngồi ở ghế salon mà nó thích nhất, cầm trong tay chính là bản in nhi đồng trên thiết bị điện tử. Tròng mắt đen chăm chú mà nhìn chằm chằm vào thiết bị điện, lông mi thon dài khuôn mắt trắng nõn như bạch ngọc trên màn hình hiện lên hai cái bóng mờ mờ. Cái miệng nhỏ đỏ nhạt nhếch lên, trên mặt bộ dáng vô cùng chăm chú, nó đang xem phim hoạt hình: Cơ giáp đại chiến người ngoài hành tinh.
Tiểu Hàng chân ngồi dưới đất chơi mấy cái máy bay nhỏ, lúc này đoán chừng đang yên lặng chơi đùa, liền đứng lên điên loạn lắc cái mông nhỏ đi đến cái đống búp bê trên ghế salon đào đào. Qua một hồi lâu, Tiểu Hàng rốt cục đào ra thiết bị điện tử. Nó cái miệng nhỏ nhắn cười toe toét rất vui vẻ, trong miệng lộ ra mấy cái răng sữa trắng nõn, sau đó nó liền cầm lấy thiết bị điện tử đi đến trước mặt Việt Lăng Thiên.
Đem thiết bị điện tử đặt ở trên bàn trà, duỗi ra bàn tay béo béo mở ra kênh nhi đồng nó thích xem nhất. Âm nhạc vang lên, Tiểu Hàng liền nâng lên cái đầu nhỏ đối với Việt Lăng Thiên ồn ào: “Ba ba, xem con xem con nhé.”
“Được, Tiểu Hàng con chuẩn bị cái gì?” Việt Lăng Thiên thả máy tính bảng trên tay xuống, nhìn con trai cả mập mập mặt tròn tròn nhịn không được cười.
Tiểu Hàng mặt mày hớn hở đang muốn nói chuyện, lúc này Tiểu Tường đã ngẩng đầu lên khinh bỉ nhìn Tiểu Hàng nói: “Còn làm cái gì? Tiểu heo mập không phải ăn liền chính là uốn éo bờ mông.”
Đã vểnh lên mông mập nhỏ chuẩn bị muốn vặn vẹo Tiểu Hàng sợ ngây người, Tiểu Tường vậy mà ở trước mặt ba gọi nó là tiểu heo mập. Nó chỉ muốn hướng ba diễn điệu bộ khoe khoang một chút. Ông cố, bà cố, ông nội, ông nội nhỏ, còn có ông nội, ông cố ngoại, ông cố ngoại nhỏ vân vân, rất là thích xem nó uốn éo bờ mông, mỗi lần nhìn thấy nó uốn éo bờ mông đều cười đến ngửa trước ngửa sau, đều cười đến chảy nước mắt, còn ôm nó một cái hôn một cái gọi bảo bối…
Nhưng hiện tại lại bị em trai nhỏ hơn nó một vòng gọi nó là tiểu heo mập, Tiểu Hàng trừng mắt nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tiểu Tường: “Heo gầy, em là tiểu heo gầy. Em không biết nhảy, đố kị anh biết nhảy.”
Tiểu Hàng nhớ rõ lần trước bị Tiểu Tường giễu cợt nó là tiểu heo mập, cha như thế nào trước mặt mọi người tặng hoa an ủi nó: “Tiểu Hàng không khóc, em trai là đố kị con. Con xem nó đều không có béo như con.”
Tiểu Tường vẻ mặt khinh thường bực bội liếc Tiểu Hàng: “Ngây thơ. Uốn éo bờ mông có cái gì hay để đố kị? Ba con tiểu trư ở trong đó ba con heo ngày ngày đều uốn éo.”
Nhưng nó vẫn thích cái này, Tiểu Hàng ủy khuất mà mếu máo, nhíu hai cái lông mày nhỏ đáng thương nhìn về phía Việt Lăng Thiên. Đôi mắt nhỏ có thần sắp khóc khát vọng muốn được Việt Lăng Thiên thương tiếc an ủi nó, ngược lại nhịn không được hướng về phía nó cười to ha ha. dammy9694.wordpress.com
Tiểu Hàng đứng ở đó nhìn điệu bộ cười to của ba, lại cúi đầu nhìn Tiểu Tường xem hoạt hình, đột nhiên rất muốn cha.
Việt Lăng Thiên nở nụ cười hồi lâu, mới ôm lấy con trai cả đã ỉu xìu mất, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp của Tiểu Hàng mà hôn một cái vang dội.
Sau đó hướng Tiểu Tường vẫy tay, đợi Tiểu Tường trượt xuống ghế sô pha đến bên cạnh anh, Việt Lăng Thiên cũng bế lên ngồi trên đùi anh hôn một cái.
Hiện tại con trai đã thông minh lanh lợi đến độ này sao? Việt Lăng Thiên nhìn Tiểu Hàng và Tiểu Tường trao đổi với nhau trong nội tâm hết sức kinh ngạc, lại vui mừng vô cùng. Ai không hi vọng con mình là thiên tài? Sinh ở Việt gia, đã định trước phải nổi bật hơn với những đứa bạn cùng lứa tuổi, cho dù có thiên phú cũng phải bổ sung thêm, nhất định phải ưu tú. Con đường này Việt Lăng Thiên rất rõ ràng, từ nhỏ ba anh em anh bỏ ra bao nhiêu mới có thành tựu hiện tại.
Với tư cách là tướng chỉ huy cao nhất tinh cầu Phỉ tinh, Việt Lăng Thiên bề bộn nhiều việc. Mỗi khi trời tối anh rốt cục có thời gian, cùng Hứa Duệ nói chuyện, song bào thai cũng đã ngủ. Nhiều khi Việt Lăng Thiên nhìn thấy đều là Tiểu Hàng và Tiểu Tường đang ngủ, nhiều nhất chính là xem ảnh Hứa Duệ chụp sinh hoạt ngắt quảng của bọn nhỏ. Lúc không có ở nhà, không chỗ nào không nhớ.
Rốt cục có thể nghỉ ngơi, Việt Lăng Thiên tự tay ôm hai đứa con trai đã xa cách gần một, trong nội tâm cảm khái vạn phần. Cái ôm này so với nhìn tin tức của hai đứa con trai hoàn toàn không giống, thân thể nhỏ bé mềm mại như vậy tản ra mùi sữa, khuôn mặt bánh bao đáng yêu, còn có cặp mắt to ranh mãnh, thật sự là càng nhìn càng không nỡ buông tay.
Anh càng không nghĩ tới chính là một năm sau Việt Dĩ Hàng Việt Dĩ Tường sẽ thông minh ranh mãnh, nói ra những lời tựa như tiểu đại nhân. Đồng thời cũng kinh ngạc trực giác phán đoán đoán và năng lực tiếp thu đối với sự vật của Tiểu Tường, Tiểu Hàng thiếu một ít, nó quá thích chơi.
Nhìn Tiểu Hàng lại nhìn Tiểu Tường, thật sự là thấy thế nào cũng đáng yêu. Việt Lăng Thiên khóe miệng nhếch lên cao cao, nhịn không được lại hôn hai tiểu bảo bối.
Hứa Duệ lẳng lặng đứng yên tại cửa nhìn, không có chạy vào quấy rầy ba ba con khó được dựa sát vào với nhau khung cảnh ấm áp.
Cũng không biết vì cái gì, bình thường con trai đều chỉ thân cận người quen, nhưng Việt Lăng Thiên sau khi trở về, ngoài trừ ngày đầu tiên sẽ sợ người lạ, về sau song bào thai đều rất dính người ba rất ít gặp mặt. Hiện tại cũng thế, song bào thai ở trong ngực đều rất nghe lời.
Việt Lăng Thiên ngón tay gãi gãi cái bụng nhỏ ưỡn lên của Tiểu Hàng, làm cho tiểu heo mập cười tạch tạch tạch. Tiếng cười Tiểu Hàng cực kì cuốn hút, bình thường nó nở nụ cười, người lớn sẽ nhịn không được cũng tươi cười.
“Trở về còn đứng ở cửa ra vào làm thần giữ cửa à?” Việt Lăng Thiên nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn về phía cửa lớn, cười nói.
“Biết rõ không gạt được anh.” Hứa Duệ cười hì hì đi tới, con mắt tham lam nhìn chăm chú vào gương mặt Việt Lăng Thiên. Một năm không gặp, anh vẫn là đẹp trai như vậy. Đường cong trên mặt càng khắc sâu, khí thế mạnh mẽ hơn.
Việt Lăng Thiên cũng nheo mắt từ trên xuống dưới nhìn Hứa Duệ, bảo bối của anh vẫn trắng nõn như vậy, mạnh mẽ kiên cường, trong nội tâm hết sức hài lòng, trong miệng lại nói: “Cước bộ của em nặng như vậy, Tiểu Hàng và Tiểu Tường đều nghe thấy được. Đúng không, các bảo bối?”
“Cha, cha.” Tiểu Hàng và Tiểu Tường nhìn thấy Hứa Duệ tiến vào, mông nhỏ vặn vẹo. Việt Lăng Thiên nới lỏng tay một chút, bọn nhỏ liền từ trên đùi ba trượt xuống, hướng Hứa Duệ bên kia chạy tới.
Hứa Duệ hướng Việt Lăng Thiên cười cười, lập tức ngồi xổm xuống nhiệt tình mà giang hai cánh tay: “Tiểu Hàng Tiêu Tường, các con có nhớ cha không?”
“Nhớ muốn chết.” Tiểu Hàng xông về phía trước như một viên đạn thịt nhỏ hướng Hứa Duệ đâm vào, dùng cả tay cả chân muốn leo lên tiến vào trong ngực Hứa Duê, sau đó vặn vẹo làm nũng.
“Tiểu Tường rất nhớ cha.” Tiểu Tường so ra nhã nhặn bình tình hơn, nó trông thấy Tiểu Hàng đã chiếm đoạt ôm ấp của Hứa Duệ rồi, liền đi đến bên cạnh, sáp đến hôn lên má Hứa Duệ. dammy9694.wordpress.com
Việt Lăng Thiên mỉm cười đi qua, đem Tiểu Hàng trong ngực Hứa Duệ móc ra đặt ở dưới đất, sau đó mở ra hai tay dùng sức ôm lấy Hứa Duệ, thấp giọng ghé vào tai cậu hỏi: “Nhớ anh không?”
Hứa Duệ cũng dùng sức mà ôm lại Việt Lăng Thiên, cười: “Nhớ, rất nhớ.”
Việt Lăng Thiên cúi đầu hôn hôn tóc Hứa Duệ, khóe miệng nhếch lên. Anh tâm tình vui sướng vuốt lưng Hứa Duệ, đúng trọng tâm mà bình luận: “Không sai, so với lần trước, cứng ngắc, cũng có chút cơ bắp rồi.”
Hứa Duệ không cam lòng tức giận, giãy giãy lại không thể tránh ra, cậu vốn muốn xốc áo lên cho Việt Lăng Thiên xem: “Không phải có chút, là đã có rất nhiều. Em đã luyện được cơ bụng sáu múi rồi.”
Việt Lăng Thiên ôm Hứa Duệ thật chặt, ở bên cổ cậu cười khẽ: “Vậy sao? Vậy tối nay anh phải kiểm nghiệm cho kĩ.”
“… Vì cái gì những lời trong miệng anh nói ra liền vô sỉ như vậy?”
“Anh rất chân thành nói, là em hiểu sai đi à nha?”
“… Bởi vì anh luôn không đứng đắn…”
“Vậy cũng bởi vì là em…”
Hứa Duệ cười khẽ, dùng sức mà cảm thụ cái ôm ấp này thật lâu, hít thật sâu hương vị đã lâu này…
Tiểu Hàng và Tiểu Tường ngẩng cái đầu nhỏ lên nhìn hai người lớn ôm thành một đoàn, trong nội tâm có chút mất hứng. Bọn nó là con nít, phải yêu thương con trai, cha và ba chẳng những không ôm bọn nó thân thân, còn không để ý tới bọn nó nữa, cái đầu còn dính vào nhau nói nhỏ.
“Ba ôm.” Tiểu Hàng quyết định tự cứu mình. Nó nhìn ba và cha, lại nhìn tay mình tròn vo thịt núc ních, quyết định chọn ôm đùi. Mục tiêu: Việt Lăng Thiên.
“Cha ôm.” Có người dẫn đầu, người khác cũng sẽ làm theo. Nhưng Tiểu Tường sẽ không ôm đùi Việt Lăng Thiên, nó ôm lấy Hứa Duệ. Cha mềm lòng, chỉ cần nó cọ lại cọ, cha sẽ thỏa hiệp.
Có con trai làm loạn, hai người muốn lẳng lặng vuốt ve an ủi một cái là không thể nào. Việt Lăng Thiên và Hứa Duệ bèn nhìn nhau cười, xoay người đem Tiểu Hàng và Tiểu Tường ôm lấy đi vào ngồi xuống ghế sô pha.
“Lần này anh sẽ ở lại bao lâu?” Hứa Duệ giúp Tiểu Tường điều chỉnh vị trí, để cho nó ngồi được thoải mái. Sau đó liền giả bộ như không đếm xỉa tới hỏi Việt Lăng Thiên. Trong nội tâm cũng yên lặng khẩn cầu lần này Việt Lăng Thiên trở về không phải chỉ là đi công tác, vội vàng gặp lại phải chia ly, quá khổ rồi. Nhân sinh khổ nhất, chẳng việc gì bằng chia ly.
Việt Lăng Thiên nhìn thần sắc ở trong mắt Hứa Duệ, anh cười đưa tay xoa xoa tóc Hứa Duệ. Sau đó sáp đến hôn mặt Hứa Duệ: “Yên tâm, chúng ta có 26 ngày.”
Hứa Duệ trong nội tâm cao hứng, lại khiêu mi lườm Việt Lăng Thiên: “260 ngày mới là thật sự tốt.”
Việt Lăng Thiên nghe được không nhịn được cười, anh lại sáp đến cắn miệng Hứa Duệ một cái: “Anh cũng muốn.”
“Được rồi, 26 ngày cũng tốt hơn 2 ngày.” Hứa Duệ có qua có lại cũng cắn Việt Lăng Thiên một cái.
Cái này hôn môi cũng hôn đến nghiện, hai đại nhân ngươi tới ta đi, hôn tới hôn lui, chỉ là khổ Tiểu Hàng và Tiểu Tường bị kẹp ở giữ.
Song bào thai hôm nay không giống trước kia, bọn nó cũng đã trưởng thành, không phải là hai cục tròn tròn trong bụng Hứa Duệ lúc trước. Đặc biệt là Tiểu Hàng, đã là một cục thịt béo béo. Không gian nhỏ, chen tới chen lui hai anh em không thích, vì vậy anh đẩy em một cái, em đẩy anh một cái, không thể tránh khỏi mà bắt đầu ồn ào. dammy9694.wordpress.com
“Ah ah ah, ba, Tiểu Tường đánh con.”
“Cái đồ thích khóc, ai đánh anh?”
“Chính là em. Cha, Tiểu Tường đánh con.”
Hứa Duệ vội vàng đem Tiểu Tường ôm đi, Việt Lăng Thiên cũng ôm Tiểu Hàng đứng lên. Hai bảo bảo ở, hai người muốn làm gì cũng phải chờ hai song bào thai đi ngủ.”
“Ba” Tiểu Hàng thò tay chỉ hướng cái tủ đặt mô hình cơ giáp bên trong “Con muốn cái đó.”
Tiểu Tường lập tức phá: “Ba không cần cho Tiểu Hàng, nó sẽ phá hư.”
“Con muốn!”
“Không cho!”
“Cho!”
“Không cho!”
“…”
Hứa Duệ nhìn hai bảo bảo mỗi ngày đều trình diễn màn cãi nhau, đau đầu. Việt Lăng Thiên lần đầu tiên nhìn, rất mới lạ, hai đứa nhỏ ngay cả cãi nhau đều rất đáng yêu.