Trùng Sinh Xuyên Việt Đích Ngũ Hảo Gia Đình

Chương 31

Chương 31

Được người khác cứu ra từ trong nồi, hẳn là nên tỏ vẻ cảm tạ một chút.



Đây là hình ảnh mà khán giả dự đoán.

Nhưng tình huống thực tế lại hoàn toàn tương phản.

←_←

Sau khi mười lăm tuyển thủ phát hiện Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm thật sự cái gì cũng không biết, thái độ liền trở nên có chút vi diệu.

Bọn họ cũng không tin Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm là cố ý tới cứu bọn họ, nhiều nhất coi như ngẫu nhiên đi ngang qua, thuận tay giúp bọn họ cởi mấy sợi dây thừng.

Dù sao, nguyên một đám tráng hán kia vừa nghe được dã thú nào đó tru lên thì liền bỏ chạy mất dạng.

Biết là rõ ràng có gì đó quái lạ, nhưng lại không bắt được chân tướng, mười lăm tuyển thủ chật vật rời khỏi nồi, họ vẫn còn chưa từ bỏ ý định tìm xung quanh xem có dấu vết nào để chứng minh mười lăm người họ đã gặp được bộ tộc ma pháp ăn thịt người.

Lăng Dục Cẩn Lăng Kiệt Sâm cứu mấy tuyển thủ này ra khỏi nồi cũng không phải là muốn tranh công hay gì, nhưng thật không ngờ, mười lăm người này không có người nào nói câu cám ơn thì thôi, lại còn có hai nữ sinh hoài nghi nhìn bọn họ, giống như nhìn chăm chú như thế thì sẽ có được manh mối gì.

Được rồi, anh em họ biết màn này họ diễn rất vụng về, nhưng đang trên màn ảnh Trực tiếp, cái suy nghĩ đa nghi biểu hiện rõ vậy căn bản không hề cao minh tí nào!

"Tụi mình nên rời đi thôi, ở trong này lâu không an toàn." Lăng Kiệt Sâm kéo tay áo Cẩn bảo, cảm thấy việc cứu người này rất khó chịu, chuẩn bị rời đi với Cẩn bảo.

"Từ từ, cám ơn các cậu." Thấy anh em Lăng Dục Cẩn chuẩn bị đi, mấy tuyển thủ ban đầu đứng rất xa giờ lại chạy tới, lục ra vài thức ăn từ trong túi hoặc trong ba lô đưa cho hai người, nói coi như đó là tạ lễ.

Mấy người còn lại cũng nói cám ơn, nhưng không có đưa đồ.

Lúc này Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm mới hiểu, nguyên lai mười lăm người này là sợ hai anh em bọn họ muốn mượn cơ hội cứu mấy người đó thuận tay gia nhập vào mấy tổ nhỏ đó? Chờ đến khi Lăng Dục Cẩn Lăng Kiệt Sâm biểu hiện ra ý rời đi thì mới chạy tới cảm ơn tặng lễ?

Mười lăm người này là do ba tổ hợp thành, nhân số một tổ ít nhất cũng là bốn người, thoạt nhìn đích thực tốt hơn nhiều hai người Lăng Dục Cẩn.

Nhưng các cô cậu đã bị bắt ném vào trong nồi, giờ vẫn còn tự tin rằng trong rừng mưa, nhân số nhiều chính là ưu thế?

Cũng may từ lúc anh em Lăng Dục Cẩn vẫn chưa chính thức bước vào rừng mưa thì đã bị tổ ba người uy hiếp một lần, cho nên đối mặt với tuyển thủ khác cũng không có bao nhiêu kỳ vọng, bị đối đãi như vậy cũng chỉ có thể tỏ vẻ lý giải, nhận lấy những thức ăn kia xong, hai người phất phất tay liền ly khai.

Thẳng đến khi đã đi xa, Lăng Kiệt Sâm mới chép miệng nói với Cẩn bảo, "Anh còn tưởng rằng bọn họ sẽ nói cái gì mà nhiều người chung một chỗ thì an toàn hơn, muốn mời tụi mình đi cùng, anh ngay cả lời cự tuyệt cũng đã nghĩ xong rồi đấy." Kết quả phí một hồi suy nghĩ.

"Không phải là vừa rồi có hai nữ sinh luôn nhìn chằm chằm tụi mình sao? Em nhớ rõ tổ của hai cô ấy trước kia không phải chỉ có bốn người, mà tới bảy người cơ, không biết ba người kia là chủ động bỏ quyền thi hay là sao? Có khả năng là liên quan tới những tổ viên bị giảm!" Lăng Dục Cẩn suy đoán, ở trong rừng mưa, mỗi tuyển thủ đều buộc chặt tinh thần, độ tín nhiệm đối với tổ viên xa lạ lại không đủ, mọi người không muốn bị đâm sau lưng, nhưng vì sinh tồn lại không thể không hợp tác.

Dưới loại mâu thuẫn này, việc bài xích đối với Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm cũng tương đối dễ hiểu.

Dù sao, đến hiện tại Lăng Dục Cẩn Lăng Kiệt Sâm cũng chỉ có một cái ba lô cùng hai thanh dao găm trên tay, anh em họ thoạt nhìn giống như là rất dễ cản trở người khác.

Sự thật chứng minh, trông mặt mà bắt hình dong là sai lầm, nó sẽ luôn không rời cho dù xã hội nhân loại phát triển, mà lại càng lừa ra độ cao mới.

Mười lăm tuyển thủ này nhất định không biết mình đã bỏ lỡ thứ gì.

Mà khán giả đang xem Trực tiếp cũng hô to đáng tiếc, là những người chỉ mua màn ảnh chủ cùng một màn ảnh tuyển thủ, bọn họ chỉ cần làm một đề đơn giản là có thể phát hiện, chất lượng sinh hoạt của hai anh em Lăng Dục Cẩn trong rừng rậm cao hơn những tổ khác rất nhiều.

Cái này căn bản không có nửa phần liên quan tới nhân số!

Rõ ràng, thực lực hai người Lăng Dục Cẩn Lăng Kiệt Sâm rất mạnh!

Trên thực tế, theo trận đấu phát sóng, càng ngày càng có nhiều người biết rõ tư liệu của Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm.

Như Lăng Kiệt Sâm rất có thiên phú trên phương diện lắp ráp máy móc, gần đây trên báo học thuật có phát biểu không ít luận văn có liên quan, đều có thể thấy hắn thiên phú hơn người.

Lăng Dục Cẩn là một thuần nhân loại thể chất cấp S, bắt đầu từ cái lần cắm trại ngày đó một cước đá sụp tầng đá huyệt động, nhóm khán giả liền bắt đầu cảm nhận được thể chất khác nhau là dạng khái niệm gì.

Thể năng và giá trị vũ lực đều có, hai anh em Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm có thể bình an tránh thoát rất nhiều nguy hiểm, hẳn là đều quy công về Lăng Dục Cẩn, chớ nói chi là người thể chất cấp S ở phương diện kháng độc, thích ứng hoàn cảnh này nọ, đều biểu hiện ra sự khác biệt, càng làm cho người hô to hâm mộ!

Nhưng may mà khán giả xem thi đấu Trực tiếp cơ hồ đều là người thành niên, thậm chí đã trên số tuổi nhất định, đối với chuyện thể chất khác nhau này không có chấp niệm sâu, cộng thêm loại chuyện thể chất cấp S cũng khó gặp như mua xổ số trúng giải lớn, cách quá xa cuộc sống của người thường, không làm cho tình cảm hâm mộ bị biến chất.

Hơn nữa, còn có người đưa ra tin tức chân thật để đảm bảo, Lăng Dục Cẩn có một người chị đặc biệt đẹp trai, diện mạo thật sự đặc! biệt! đẹp! trai!

Nghe nói, thể chất cũng là cấp S, còn có thể biến thân.

Thú thái là cái loại tối đen, hữu lực, răng nanh, hung hãn...

(づ●─●)づ

Xấu hổ ing~

(Xấu hổ cái lông!)

Cũng may là Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm không biết trên khu bình luận đã chuyển tới trên người Lăng Thanh Huyền, còn ngao ngao xếp hàng muốn xem ảnh chụp của Lăng Thanh Huyền, bằng không khẳng định sẽ hộc máu ba lần trong rừng mưa.

Không có biện pháp, tuổi hiện tại của Lăng Dục Cẩn vẫn chưa đủ để nẩy nở hoàn toàn, ngũ quan vẫn còn mang theo khí chất thiếu niên, mà Lăng Kiệt Sâm lại thuộc loại thân ốm thể yếu trắng nõn tinh xảo, vừa nhìn liền tràn ra tình thương của cha tình thương của mẹ, làm sao có thể so với Lăng Thanh Huyền mặc áo sơmi thì hào hoa phong nhã, mặc bộ đồ quyền anh liền bĩ khí mười phần, còn có thể biến thân để chơi với cái đuôi và chân nhỏ phía trước.

Vừa nhìn đã cảm thấy hormone rục rịch, thắt lưng mềm chân run cầu đẩy ngã~

Rất xin lỗi, chỉ mới hiện nay thôi, kết quả kiểm tra về sắc đẹp thì người được tán đồng đích thật là Lăng Thanh Huyền cấm dục nhưng cuồng dã.

Lăng Thanh Huyền lại bị xách ra chỉ muốn hỏi, diện mạo xinh đẹp thì khi thi có thể cho thêm một ít điểm không?

Được thì cho miễn phí nhìn đấy!

_(: 3″ ∠)_

Ngay khi khu bình luận bắt đầu đề cập tới Lăng Thanh Huyền, hai anh em Lăng Dục Cẩn Lăng Kiệt Sâm đang cố gắng rời khỏi rừng mưa, cảm tạ bản đồ do dân bản địa cung cấp, hai anh em rốt cục cũng thoát khỏi khu rừng rậm không thấy được ánh mặt trời. Khi thấy đươc mặt trời trên đỉnh đầu cùng với từng ngọn gió thổi tới làm khuôn mặt thoáng khô ráo, thật sự rất muốn quỳ xuống đất lăn hai vòng.

Cuối cùng mỗi ngày cũng có thể không mở mắt ra liền thấy màu xanh màu xanh màu xanh!

Hiện giờ, Lăng Dục Cẩn Lăng Kiệt Sâm chỉ cần ngửi được hương vị lá cây đã muốn ói.

Nói đến cũng kỳ lạ, sau khi ra khỏi rừng rậm, nguyên bản vài câu ma pháp có thể sử dụng tùy ý lại mất đi hiệu lực, bản đồ mà dân bản địa đưa cho anh em họ cũng biến mất trong nháy mắt, anh em Lăng Dục Cẩn chỉ có thể xem chuyện này là bí ẩn của tinh cầu mới.

Phất phất tay với khu rừng rậm, cáo biệt cái "ngục giam màu xanh" này xong, Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm bắt đầu bước vào khu đầm lầy.

So với đầm lầy có côn trùng và đỉa quấy nhiễu người, cái khu vực nước không phải là con sông mà cũng không phải là hồ nước, cùng với những mảnh cỏ lau đi không cẩn thận thì có thể làm rách da mới là nan đề chân chính.

Cỏ lau có mặt khắp nơi, động một chút thì giầy sẽ chìm xuống đáy bùn, chuyện này làm cho Lăng Dục Cẩn Lăng Kiệt Sâm mệt đổ mồ hôi, áo ướt một mảnh.

"Anh, tụi mình phải nghĩ biện pháp khác, cứ đi như vậy sẽ rất phí thể lực." Rõ ràng khi hai người vừa rời khỏi rừng rậm thì có tinh thần mười phần, không nghĩ tới mới chân chính tiến vào đầm lầy chưa bao lâu thì đã bắt đầu thở dốc rồi.

Lăng Kiệt Sâm lại càng là một đầu mồ hôi, cũng gật đầu, "Đúng, anh cảm thấy hiện tại phương tiện gì cũng nhanh hơn đi bộ, tụi mình tìm thử vật liệu, xem coi có thể tạo ra một chiếc thuyền nhỏ hay không."

Hiện tại hai anh em đang trong đầm lầy đi tới phía trước, căn bản không biết phía trước đáy có sâu không, lỡ như trong khu vực này có hai con động vật lưỡng thê có lực cắn tốt, anh em Lăng Dục Cẩn đến lúc đó muốn khóc cũng không có chỗ khóc đâu.

"Cẩn bảo, em xem, cỏ lau không có rỗng." Lăng Kiệt Sâm bẻ gẫy một cây cỏ lau cao hơn nửa người trước mặt, sau đó dùng sức thổi, phát hiện trong cây cỏ có ngăn, không có thông khí, cảm thấy trọng lực của thứ này cũng không tệ lắm, "Đặt ở trên nước khẳng định sẽ không chìm, tụi mình dùng nó buộc thành một cái thuyền nhỏđi."

Xem ra trên phim truyền hình, màn ảnh nhân vật chính bị truy binh làm cho nhảy sông tự vẫn, cuối cùng cắn một bó cỏ lau liền nổi không nhất định đều là chuyện đùa, Lăng Dục Cẩn phụ trách thu thập cỏ lau, Lăng Kiệt Sâm phụ trách tạo thuyền, hai anh em phối hợp với nhau, động tác cực nhanh.

Cầm thanh dao găm sắc bén, như là cắt lúa mà xọet xọet đem một bó to lại một bó to cỏ lau tới trước mặt Lăng Kiệt Sâm, thẳng đến khi Lăng Kiệt Sâm nói đủ, Lăng Dục Cẩn mới dừng lại, chạy tới làm trợ thủ cho anh hai.

Càng nhìn càng cảm thấy quen mắt.

"Anh, không phải là ở nhà anh đã làm qua mấy thứ gần giống vầy chứ?" Loại cắt dây thừng và phương pháp bện cỏ lau này, nhìn đều rất quen mắt!

Lăng Kiệt Sâm gật đầu, "Đúng vậy, chậu hoa của Lăng Điềm Điềm chính là làm như vậy đấy, à, cái võng trong vườn kia cũng dựa theo phương pháp đồng dạng, nhưngdùng người máy bện."

Đáng tiếc hiện tại người máy Lăng Kiệt Sâm quen dùng không ở bên cạnh, hai anh em chỉ có thể dùng nhân lực.

Lăng Dục Cẩn nhớ lại cái võng lớn trong vườn mà mùa hè cả nhà có thể bò lên nằm, không khỏi kinh ngạc nuốt nước miếng, cậu vẫn luôn nghĩ chất lượng của cái võng đó thật tốt, không nghĩ tới là do Lăng Kiệt Sâm lợi dụng nguyên lý chia sẻ cân nặng thừa mà làm ra.

Không quá biết bện, Lăng Dục Cẩn ở bên cạnh hỗ trợ, Lăng Kiệt Sâm muốn một đoạn dây thừng, Lăng Dục Cẩn liền lập tức dùng dao găm cắt đứt dây thừng đưa qua; Lăng Kiệt Sâm muốn cỏ lau phải được sắp xếp dựa theo độ dày khác nhau, Lăng Dục Cẩn liền lưu loát mang mấy bó cỏ lau ra xa, dựa theo quy luật mà bắt đầu đảo ngược lại.

Bởi vì cỏ lau trên nhỏ dưới thô, cộng với thể tích và trọng lượng đạt tiêu chuẩn, chờ khi Lăng Dục Cẩn dọn xong đám cỏ lau dài hai ba mét, Lăng Kiệt Sâm cũng đã bắt đầu buộc thuyền.

Lăng Dục Cẩn nhớ rõ, khi còn bé người nhà dắt cậu đi đi dạo chợ đêm, cậu liền thích nhất là lôi kéo anh hai đi tới nơi thổi đồ chơi làm bằng đường nhìn, sau đó để cho Lăng Kiệt Sâm học, về nhà lại thổi ra hình dạng khác cho cậu.

Dù sao, để cho nghệ nhân truyền thống dân gian làm đồ chơi bằng đường hình Transformers, rõ ràng có hiềm nghi muốn ăn đòn.

Năng lực hoạt động bằng tay của Lăng Kiệt Sâm rất mạnh, bị Cẩn bảo lôi kéo tới nhìn mấy lần là có thể về nhà tự thử làm, sau đó thổi cho Lăng Dục Cẩn.

Tuy rằng sau đó những đồ chơi làm bằng đường kia bị Lăng Thanh Huyền răng rắc ăn luôn, mà Lăng Dục Cẩn cũng chậm rãi trưởng thành, không còn yêu cầu anh trai thổi đồ chơi làm bằng đường cho mình nữa, Lăng Kiệt Sâm cũng không ra tay làm đồ chơi thêm, nhưng ấn tượng về Lăng Kiệt Sâm cơ hồ có thể dùng tay sáng tạo hết thảy ở trước mặt, vẫn đọng lại trong lòng Lăng Dục Cẩn thật sâu.

Không nghĩ tới mình lại thấy được hiện trường anh hai dùng cỏ lau làm thuyền ở trên một tinh cầu chưa thăm dò xong trong tinh hệ Como.

"Anh, em muốn có hình nhân bằng cỏ lau." Lăng Dục Cẩn ngồi bên cạnh Lăng Kiệt Sâm, như khi còn bé đòi anh hai món đồ chơi nào đó.

Lăng Kiệt Sâm nghe được sau đó mỉm cười, "Vậy có muốn cho hình nhân thêm đạiđao hoặc là trường kiếm không?"

"Muốn!"

Buộc cỏ lau thành dây thừng thì phải chắc, thậm chí phải để hai đầu cỏ lau nhếch lên mới là tốt nhất, loại cần thể lực này thì liền giao cho Lăng Dục Cẩn, Lăng Kiệt Sâm thì cầm tài liệu dư lại, ngồi ở một bên bắt đầu làm hình nhân.

Vì để cho thuyền cỏ lau càng rắn chắc hơn, độ ổn định cũng càng mạnh hơn, anh em Lăng Dục Cẩn trước tiên bó cỏ lau lại thô như bình rượu, lại bởi vì cỏ lau có độ dài khác nhau, cuối cùng mỗi một bó cỏ lau có chút độ cung như là trăng lưỡi liềm.

Sau khi đã buộc chặc ba lần, Lăng Dục Cẩn lại cột chúng nó vào với nhau, xác định xong tất cả cột không sai, lại tìm hai khúc gỗ mỏng làm mái chèo, khi Lăng Dục Cẩn trở về, Lăng Kiệt Sâm cũng làm xong hình nhân có đại đao.

Hình nhân hoàn toàn là dùng cỏ lau chế tác ra, nhưng bởi vì nguyên bản thực vật đều có nhan sắc đậm nhạt khác nhau, lợi dụng tài tình thì sẽ rất dễ nhìn ra được cái đầu tròn trịa, hai tay đang chống nạnh cùng với bộ áo dài ngang thân, còn có một cây đại đao sau lưng.

Thật sự, cho dù là điều kiện có hạn, chỉ lấy tài liệu ngay tại chỗ, nhưng con hình nhân cỏ lau này cũng không thua với bất luận con rối nào trên thị trường.

"Em muốn đặt nó ở đầu thuyền." Lăng Dục Cẩn thực yêu quý cầm hình nhân cỏ lau quan sát, phát hiện đại đao sau lưng hình nhân thế mà lại có thể gỡ xuống được, đâm đâm lòng bàn tay còn có thể cảm thấy hơi đau, quả thực muốn quỳ xuống với năng lực của anh hai.

Lăng Kiệt Sâm thấy bộ dáng Cẩn bảo yêu thích không buông tay, cười tủm tỉm nói giỡn, "Về sau ba chúng ta tốt nghiệp xong, nếu tìm không đươc công việc thì đi tới quán nhà mình làm đi!"

"Anh hai, anh có thể làm nhân viên kỹ thuật, em thì phụ trách quản lý, ừm, còn chịba thì phụ trách đứng trước cửa, dùng mặt mời chào khách hàng!" Lăng Dục Cẩn cắm hình nhân cỏ lau lên đầu thuyền, dựa theo sở trường của ba người trong nhà mà phân phối công tác tương quan.

Sau đó, Lăng ba Lăng mẹ xem Trực tiếp lập tức vô cùng vui vẻ lưu một đoạn ngắn này lại, chạy tới cho Lăng Thanh Huyền đang đọc sách trong trong phòng kín xem, thuận tay đưa thêm một dĩa hoa quả vào.

Lăng Thanh Huyền: QAQ mấy người đây là kỳ thị nhan sắc của người đẹp hơn mấy người!

Trên khu bình luận cũng cười không ngừng ——

-Ha ha ha ha, là một người đã chính mặt gặp qua Lăng Thanh Huyền, tui tỏ vẻ, Cẩn bảo nói rất có lý!

-Ngao ngao ngao, đột nhiên thật hâm mộ Lăng gia, có ba đứa con thật hạnh phúc, là con một thật cô độc~

-Ba đứa con của Lăng gia đều có nhan sắc rất tốt đó (gào thét -ing), dù sao vừa nhìn thấy Lăng Kiệt Sâm, tui liền muốn lấy ra tất cả đồ ăn vặt của tui đưa cho cậu ấy, da dẻ thật trắng đôi mắt cũng rất trong suốt, tui muốn trở thành fan của anh hai ︿( ̄︶ ̄)︿

Làm xong chiếc thuyền cỏ lau nhỏ, Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm một lần nữa tiến lên phía trước, quả nhiên, trong đầm lầy bất luận cái phương thức gì cũng nhanh hơn hai chân.

Không bao lâu, thuyền nhỏ liền trôi theo dòng nước tiến về phía trước, thường thường còn nghe được tiếng gà rừng đạp nước.

"Anh, anh có muốn ăn trứng gà rừng không?"

"Tìm được ổ gà rừng à?"

Lăng Dục Cẩn gật đầu, chèo thuyền nhỏ qua bụi cỏ bên cạnh, vươn tay lấy ra ba quả trứng từ trong bụi cỏ, sau đó cầm lên híp mắt nhìn, "Cũng may là trứng mớisinh chứ không phải là sắp nở."

Ăn trứng gà thì còn được, nhưng nếu như là đã phôi thai gà đã phát dục? Vậy Lăng Dục Cẩn Lăng Kiệt Sâm tình nguyện ăn quả khô phấn trong ba lô thì hơn.

Bọn họ mặc dù là fan chương trình mạo hiểm sinh tồn, nhưng khẩu vị cũng không có cường hãn như trong chương trình, ăn trứng gà rừng phổ thông là được.

Kỳ thật trứng gà rừng rất nhỏ, ba quả cũng không được bao nhiêu, Lăng Dục Cẩn Lăng Kiệt Sâm hai người đổ nước sông vào nồi, tìm một chút củi khô liền trực tiếp nhóm lửa luộc trứng.

Lúc không biết con đường đầm lầy phía trước thế nào, ăn được ba quả trứng luộc nóng hầm hập cũng tương đối có an ủi.

Hai người mò trứng gà rừng sau đó ăn luôn, trạng thái tinh thần tốt hơn không ít.

Ở dã ngoại, sợ hãi nhất chính là người còn chưa bị hoàn cảnh ác liệt đả bại, mà trước hết đã không qua được cái đạo khảm kia của chính mình, cho nên Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm vẫn luôn suy nghĩ biện pháp tìm việc vui cho chính mình, trong chốc lát mò trứng gà rừng, trong chốc lát lại có ý đồ bắt cá.

Nhóm khán giả xem Trực tiếp quả thực cảm thấy ngứa răng.

Nè nè nè, hai cậu kia, sao lại mở ra hình thức dạo chơi rồi? Nói coi nghiêm túc sinh tồn ở đâu!

Lăng Dục Cẩn tay mắt lanh lẹ cầm dao găm đâm xuống một con cá ngốc nghếch gan lớn bơi tới gần thuyền cỏ lau, cười nói: "Mấy con cá này có thể là lần đầu tiên gặp người, trốn cũng không biết trốn."

"Bữa tối là thứ này, chúng ta bắt thêm hai con nữa?" Lăng Kiệt Sâm trở tay đập đầu cá, thương lượng với Cẩn bảo về bữa tối.

Hai người ngây người ở trên thuyền nửa ngày, cũng không có khả năng buổi tối qua đêm trên nước, dã ngoại ban ngày và ban đêm là hai khái niệm khác nhau, Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm vẫn chưa có can đảm đi khiêu chiến đầm lầy ban đêm.

Nhưng khi Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm mới vừa bắt mấy con cá, chưa chọn xong địa điểm cập bờ, dưới con thuyền cỏ lau nhỏ liền truyền tới một trận rung động.

Lăng Điềm Điềm đang bị nhốt trong túi áo cũng vươn ra lá cây chọc cảnh báo Lăng Dục Cẩn.

Không khí lập tức trở nên nghiêm túc.

Lăng Dục Cẩn vươn tay áp chế lại Lăng Kiệt Sâm, chính cậu thì cầm theo dao găm nhẹ nhàng dời hai bước tới

phía trước, sau đó nương theo ánh nắng vẫn chưa xuống núi, thấy rõ ràng con vật lớn dưới nước.

Cá sấu!

Có khả năng cá sấu trong đầm lầy đây là lần đầu tiên thấy nhân loại như Lăng Dục Cẩn, trong động tác còn có chút thăm dò, nhưng Lăng Dục Cẩn lại nắm chặt dao găm, mím chặt môi.

Sắc trời sẽ nhanh chóng buông xuống, lúc này lại có một con cá sấu không có ý tốt bơi tới, mình và anh hai lại đang ngồi trên thuyền cỏ lau nho nhỏ, còn không cập bờ được, cái thế cục này đối với bọn họ mà nói thì cực kỳ nguy hiểm.

Mà khán giả xem Trực tiếp cũng hoảng sợ ——

-Trời ạ, cá sấu? Trong nước có mấy con? Số 081 và số 082 có thể đối phó được không?

-Sao tui lại có loại dự cảm không tốt vầy nè, buổi tối đã sắp buông xuống rồi, không bao lâu nữa mặt trời sẽ xuống núi, anh em Cẩn bảo làm sao đây?

-Trước khi bắt đầu thi đấu, tuyển thủ đã ký giấy trách nhiệm về an toàn, chính là vì cái loại tình huống này sao? Ban tổ chức mau đi ra, mau tới cứu người cứu người cứu người!!!

Bình Luận (0)
Comment