Trùng Sinh Xuyên Việt Đích Ngũ Hảo Gia Đình

Chương 41

Chương 41

Khi ba đứa con Lăng gia ở cùng một chỗ, đều sẽ tự động thắp sáng kỹ năng "ai cũng không thể làm cho chúng ta chú ý".

Kasimov cùng Collins bị không nhìn tới đứng bên cạnh, yên lặng bắt đầu quan sát Lăng Thanh Huyền.

"Cao quá!" Đây là Kasimov có thú thái cao gần ba mét, còn hình người chỉ có một mét bảy.

"Mạnh quá!" Đây là Collins có thú thái chưa từng sợ ai qua, kiểu tuy rằng ta xấu nhưng ta rất lợi hại.

Nhưng cho dù thần sắc hai người biến đổi, cũng không có thành công phân đi ánh mắt Lăng Thanh Huyền.

_(: 3″ ∠)_

"Đúng rồi, đây là Kasimov và Collins, lúc thi đấu, bọn em cùng nhau hợp tác thoát khỏi sa mạc." Lăng Thanh Huyền bị nhốt trong phòng tối hơn một tháng, căn bản là không có xem trận đấu Trực tiếp, tự nhiên cũng không biết thân phận Kasimov với Collins, cho nên vừa rồi mới không phản ứng tới hai người đứng bên cạnh.

Nghe thấy Lăng Dục Cẩn nói như vậy, Lăng Thanh Huyền mới quay sang nhìn hai cái thiếu niên, lên tiếng chào hỏi, "Hi, chào hai cậu, tôi là Lăng Thanh Huyền!"

Kasimov ngưỡng mặt, nhìn Lăng Thanh Huyền một mét chín, bị chiều cao hơn kém này kíƈɦ ŧɦíƈɦ nội tâm rơi lệ đầy mặt, còn chưa nói gì, đỉnh đầu đã bị một bàn tay phóng tới.

"Màu tóc đen thật xinh đẹp, xúc cảm cũng rất tuyệt, nhất định là đã được chăm sóc rất cẩn thận đúng không?"

Lăng Thanh Huyền nói đến đây, ngón tay thon dài hữu lực cũng đã xoa lên đỉnh đầu Kasimov.

So sánh với thú thái có chân trước ngắn ngắn nhỏ nhỏ, bàn tay Lăng Thanh Huyền khi hình người thật sự xinh đẹp muốn khóc.

Tuy làn da cũng bóng loáng trắng mịn, nhưng lại khác với đôi tay nhỏ nhỏ xinh xinh của những nữ sinh khác, đầu ngón tay hơi nhọn, móng tay được cắt chỉnh tề sạch sẽ, các đốt ngón tay trơn nhẵn, mười ngón thon dài hữu lực mà lại mềm dẻo, lúc bàn tay được nắm chặt lại thì có thể nhìn thấy ba đường gân nhợt nhạt trên mu bàn tay.

Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm nhớ rõ có lần đi cổ vũ Lăng Thanh Huyền thi đấu, Lăng Thanh Huyền mới vừa quấn vải trắng lên tay để chuẩn bị đeo bao tay quyền anh lên sân khấu, lập tức có một đám nữ sinh khống chế không được mà bắt đầu thét chói tai, còn hô to kêu đừng mang bao tay đừng che tay!

Cũng sau lần đó, anh em Lăng Dục Cẩn mới biết được, thì ra bàn tay của Lăng Thanh Huyền rất dễ được nhóm tay khống yêu thích.

Bàn tay có thể chinh phục vô số em gái thì tất nhiên cũng sẽ không làm cho Kasimov phản cảm, nhất là Lăng Thanh Huyền còn nói đầu tóc đen của hắn rất xinh đẹp, khiến cho ánh mắt Kasimov sáng ngời.

"Cậu, cậu cũng thích màu đen hả? Cậu cảm thấy tóc đen rất xinh đẹp sao?"

Lăng Thanh Huyền nghiêm túc gật đầu, "Đó là một màu sắc rất đẹp, nếu như là lông chim thì sẽ càng hoàn mỹ hơn."

o(* ̄▽ ̄*)o

"Đúng! Tớ cũng thấy lông chim màu đen rất là hoàn mỹ!" Vẻ mặt Kasimov hạnh phúc, hận không thể ngay lập tức biến thành đà điểu cho Lăng Thanh Huyền thấy lông chim màu đen đáng yêu của hắn.

"Ê ê, ở chỗ này không cho tùy tiện biến thân, Kasimov cậu bình tĩnh một chút đi!" Mới một tháng không gặp, không nghĩ tới kỹ năng dụ dỗ của chị đã mở rộng tới mức ngay cả thiếu niên cũng không buông tha, Lăng Dục Cẩn lập tức lôi Kasimov đi, chỉ vào ký hiệu "cấm biến thân ở nơi công cộng" bên cạnh để cho Kasimov đừng có xúc động nữa.

"Cậu tránh ra! Đây là tri kỷ của tôi! Lăng Dục Cẩn, cậu đừng phá hư tín ngưỡng của tôi!" Kasimov có thể từ trong ánh mắt Lăng Thanh Huyền nhìn thấy sự yêu thích chân thành đối với lông chim màu đen. Trong biển người mờ mịt mà có thể tìm ra một người hiểu mình khó biết bao nhiêu, hắn cần phải đấu tranh với sự trở ngại (Lăng Dục Cẩn) trước mắt.

Lăng Dục Cẩn xém chút ngăn không được Kasimov, cương mặt quay qua nói, "Chị, chị kêu cậu ấy bình tĩnh lại một chút đi."

Lăng Thanh Huyền đang nói chuyện với mấy em gái khác, nghe vậy thì bước tới đây ấn ấn đỉnh đầu Kasimov, nói câu: "Ngoan nào!"

Sau đó, Kasimov liền ngoan ngoãn đi theo sau lưng Lăng Thanh Huyền.

Được! Tri kỷ, cậu nói gì cũng đều rất có đạo lý~

Hình ảnh quá mức huyền huyễn.

_(: 3″ ∠)_

Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm bất đắc dĩ che mặt, tiếp tục giới thiệu Collins cho Lăng Thanh Huyền, rồng Komodo không có lông nên không ở trong thẩm mỹ quan của Lăng Thanh Huyền, cho nên khi hai người gặp mặt thì phong cảnh cũng không trở nên kỳ quái.

Về phần chuyện Collins và Lăng Thanh Huyền hẹn hai ngày nữa dùng thú thái đánh một trận?

Điều này cũng bình thường hơn nhiều so với Kasimov đang muốn triển lãm ra thú thái có lông chim màu đen hoàn mỹ của mình mà đuổi theo phía sau Lăng Thanh Huyền!

Cũng may là Lăng Thanh Huyền có thể chiêu tới em gái, cũng có thể khuyên nhủ em gái đi, trước khi Lăng gia chuẩn bị đi hưởng thụ tiệc đứng do khách sạn cung cấp thì người vây quanh ở phụ cận cũng tản ra, những phóng viên ở bên cạnh chờ đợi đã lâu rốt cục cũng có thể bước tới phía trước phỏng vấn.

"Lăng Thanh Huyền, tôi..."

Tiểu phóng viên còn chưa nói xong, đã nhanh chóng bị đám người chen chúc đẩy lên, "Hiện tại hẳn là nên đi ăn cơm, một lát nữa rồi tới được không?"

"Hả?" Lăng lăng gật đầu, tiểu phóng viên nhìn theo bóng dáng Lăng Thanh Huyền và người nhà rời đi, lỗ tai hồng hồng bồi thêm một câu, "Được."

︿( ̄︶ ̄)︿

Sau đó bị lão phóng viên mới vừa chen lên từ phía sau vỗ một bàn tay lên đầu, "Kêu cậu đi phỏng vấn Lăng Dục Cẩn với Lăng Kiệt Sâm, chạy đến chỗ Lăng Thanh Huyền làm gì, nhanh đuổi theo cho tôi!"

Quả nhiên là người trẻ tuổi, còn phải gặp thêm nhiều sóng to gió lớn mới được!

Khách sạn do ban tổ chức cung cấp ở bên cạnh biển, chủ đề chính của nhà hàng chính là san hô và cá, ở phương diện cách thủy chọn dùng loại màng vô sắc đặc biệt, cho nên tới lúc Lăng gia đi vào đã cho rằng mình đang ở trong một cái bong bóng lớn trong biển cả.

San hô bên ngoài nhà hàng có đủ mọi màu sắc, mấy đầu cá nhỏ bơi lội chung quanh có màu sắc rất diễm lệ, thoạt nhìn ngốc ngốc, thỉnh thoảng có bầy cá bơi qua trên đỉnh đầu nhà hàng lưu lại bóng tối, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy vài con cá mập đi ngang qua hoặc là cá heo đang vẫy đuôi.

Lăng ba Lăng mẹ chọn một chỗ ngồi có thể nhìn thấy san hô, kêu ba đứa con đi lấy đồ ăn trước, còn hai người thì ngồi ở đó tiếp tục xem cá.

Có thể là bởi vì đang ở đáy biển, nên có không ít loại cá nhìn rất dài, thoạt nhìn đúng là vừa xấu vừa đáng yêu.

"Chỗ này thật sự rất đẹp, đẹp hơn "thế giới đáy biển" lúc trước mà mình xem được." Ở ngoài màng vô sắc bên người Lăng ba Lăng mẹ, có vài con cá tụ tập tới vây xem bọn họ ăn cơm, Lăng mẹ quơ quơ tay, đám cá nhỏ này liền vẫy vẫy một cái, thoạt nhìn rất đáng yêu.

Màng vô sắc hoàn toàn khác với thủy tinh công nghiệp, nó nhìn thật sự giống như không hề tồn tại, khi dùng tay sờ còn có chút mềm, thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ lạnh lẽo của nước biển.

Nếu không phải là sàn nhà làm từ những khối gỗ có hoa văn màu xanh nhạt, đám người Lăng Dục Cẩn thật sự sẽ cho là mình đang ở dưới đáy biển, thậm chí khi có vài con cá nhỏ ngốc hồ hồ đâm vào màng vô sắc, màng vô sắc còn lõm vào một khối, sau khi cá nhỏ vẫy vẫy cái đuôi rời khỏi, màng vô sắc mới khôi phục lại bộ dáng bằng phẳng vừa rồi.

Thật muốn hỏi thử xem cái loại màng vô sắc đặc biệt này bán ở chỗ nào, lúc quay về sẽ mang đi một ít.

"Điềm Điềm, cậu biết đây là màng gì không?" Không có camera phi trùng ở gần nên Lăng Điềm Điềm có thể lộ diện, bây giờ nó đang ở trong túi áo trước ngực Lăng Dục Cẩn, đang nâng đầu nhìn lên hai con cá heo bơi ngang qua đỉnh nhà hàng.

"Hình như đó là nguyên liệu đặc biệt không bán ra ngoài, thứ đặc sắc của khách sạn nhà này chính là làm nhà hàng dưới đáy biển. Sau khi quay về chúng ta cũng thử xem coi có thể làm ra loại màng vô sắc này không đi!" Đến lúc đó đào cái ao trong sân, tiếp đó sẽ có thể thể nghiệm "thế giới hồ nước" một phen rồi.

Lăng Dục Cẩn cúi đầu, co giật khóe miệng nhìn Lăng Điềm Điềm, sân nhà mình chỉ lớn bấy nhiêu, chỗ nào có thể làm hồ nước?

Nhưng mà, nếu mua một bể cá lớn, rồi lấy loại nguyên liệu này dùng thì trái lại có thể làm ra một cái "thế giới dưới biển" nho nhỏ cho Lăng Điềm Điềm.

"Đại Bảo, sau này tớ sẽ giúp cậu làm ra một cái "thế giới dưới biển" như vậy, có được không?" Lăng Điềm Điềm đột nhiên dùng chiếc lá chọt chọt bàn tay Lăng Dục Cẩn, ngay dưới ánh sáng dập dền màu nước biển, nghiêm túc hỏi.

Kết quả, vẫn chưa đợi tới lúc Lăng Dục Cẩn có cảm giác ấm áp, liền nghe thấy Lăng Điềm Điềm len lén bổ thêm một câu, "Nhưng mà hình như cần phải tốn rất rất nhiều tiền, phải tìm san hô còn phải tìm cá heo, tới lúc đó khẳng định còn phải hỏi mượn cậu!"

Lăng Dục Cẩn: "..."

Xin chào "keo kiệt", tạm biệt "keo kiệt"!

Lễ trao giải Cup hi vọng thi đua năng lực được tổ chức long trọng, nhưng đối với Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm không được ngủ trên giường trong một tháng mà nói, chuyện này quả thực rất dằn vặt, nếu như không phải là cúp và tiền thưởng được phát đồng thời, anh em Lăng Dục Cẩn khẳng định đã hất tay đi.

Thế nhưng, ban tổ chức thi đấu rất sáng suốt khi lấy tiền thưởng nguyên bản cho sáu người chia lại lần nữa thành bốn phần, cộng với phần trăm số tiền khán giả mua màn ảnh cá nhân của tuyển thủ, cuối cùng Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm mỗi người đều có trong tay gần ba trăm ngàn đồng Liên Bang.

Tiền đã tới tay, thế nên về nhà thôi.

(づ ●─●)づ

Cự tuyệt nhóm phóng viên phỏng vấn, lễ trao giải vừa kết thúc, năm thành viên Lăng gia ngay lập tức trở về nhà.

À, lúc rời đi còn mang theo hai cái đuôi nhỏ —— Kasimov và Collins.

Đối với bằng hữu mà bọn nhỏ quen biết, Lăng ba Lăng mẹ từ trước đến giờ đều rất là hoan nghênh, đặc biệt là lúc bọn họ xem Trực tiếp có nhìn thấy Tiểu Sâm với Cẩn Bảo dùng chuyện nâng cao với thịt khô để đổi lấy hai tài xế, thật sự cảm thấy rất ngượng ngùng.

(⊙v⊙) Cứ cảm thấy hai đứa bé nhà mình đang lừa người ta.

Kể từ sau khi biết thú thái của Lăng Thanh Huyền là bạo long, Lăng ba Lăng mẹ liền rất có hảo cảm với những đa gien giả, dù cho có biết được Collins là loài thằn lằn lớn như rồng Komodo thì cũng không cảm thấy khủng bố.

Dù sao thì, cảnh tượng Cẩn Bảo nâng hơn nửa con rồng Komodo chạy tới chạy lui trong sa mạc thực sự khiến cho bọn họ không nhấc lên nổi sự e ngại đối với loại thú thái này.

Bị con trai út nhà mình xách đến xách đi, cái đầu còn bị kéo vạch tới vạch lui trên cát cũng không tức giận, khẳng định cũng là đứa trẻ tốt.

Về phần độc tính của rồng Komodo?

Vậy thì càng đơn giản hơn, tất cả mọi người cứ chia phần ra, chuẩn bị thêm một bộ chén dĩa ly là được rồi, trong nước miếng có độc cũng không phải là lỗi của người ta!

Cảm ơn Lăng ba Lăng mẹ đã hoàn thành nguyện vọng "tới nhà bạn ăn chực cơm" của Collins~

Cũng không khác với Lăng Dục Cẩn Lăng Kiệt Sâm lắm, Lăng ba Lăng mẹ thật sự không có khái niệm cụ thể gì đối với thân phận và bối cảnh của Kasimov và Collins, dù sao thì "một nhà năm miệng ăn" này cũng sẽ không ở Liên Bang lâu, đừng nói là phú nhị đại, cho dù có là phú nhất đại tiền thế ngập trời, thì lúc đứng trước mặt cũng sẽ không cảm thấy có cảm giác lo sợ tái mét mặt mày.

Dù sao, bọn tôi là dùng tiền nhân dân tệ, còn các người thì dùng đồng Liên Bang, có tiền hơn nữa thì cũng không có chung một kênh!

Thái độ như vậy khiến cho Kasimov với Collins cảm thấy rất tự tại, khi nghe thấy Lăng ba Lăng mẹ hỏi mình có yêu cầu ăn loại thức ăn gì không, lập tức dồn dập lắc đầu, biểu thị mình không kén ăn, cái gì cũng ăn được.

"Cô chú đều rất hiền từ." Thấy Lăng ba Lăng mẹ để cho mấy người bọn hắn vào phòng khách chơi, còn họ thì vô nhà bếp nấu ăn, Kasimov và Collins đều phát ra một câu cảm thán, sau đó lại phun tào Lăng Dục Cẩn, "Cho nên, cậu hung tàn như vậy nhất định là do sinh sai!"

"Ha ha." Lăng Dục Cẩn lột một quả cam, kín đáo đưa cho Lăng Điềm Điềm bên cạnh đang giả làm bồn hoa, nghĩ tới Lăng ba vừa nãy bắt được một con gà sống mang vào nhà bếp, liền tốt bụng đề nghị Kasimov và Collins đi vào nhà bếp nhìn.

Sau đó nhìn thấy, Lăng ba giơ tay chém xuống, nhanh chóng gϊếŧ chết con gà còn sống, động tác vặt lông mổ bụng rất trôi chảy, ánh đao lướt qua thì gà cũng được chặt ra từng khúc, dáng dấp thành thạo khiến cho Kasimov và Collins đều có chút há hốc mồm.

Chú Lăng à, trước tiên chú thả xuống con dao phay dính máu kia, rồi mới quay đầu cười với bọn con được không?

QAQ~

Cách giờ ăn cơm còn có một đoạn thời gian, Collins muốn dùng thú thái luận bàn với Lăng Thanh Huyền hai lần, liền quan sát thử sân, sau đó hỏi Lăng Dục Cẩn.

Đối với đánh nhau thì Lăng Thanh Huyền ai đến cũng không cự tuyệt, vui vẻ đồng ý, mà Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm thì lại không thể để cho hai người kia biến thân ở trong sân, hư sân thì làm sao đây?

Hai người lập tức nói một tiếng với Lăng ba Lăng mẹ, dẫn tất cả mọi người tới quảng trường nhỏ bỏ đi rất xa nhà, sau đó kéo cổ tay Kasimov lùi về sau một khoảng rất xa, "Được rồi, ở đây hai người muốn biến làm sao thì biến!"

"Chỗ này quá xa, chúng ta sẽ không nhìn rõ thú thái của bọn họ!" Kasimov không rõ vì sao, nhìn Lăng Thanh Huyền và Collins đứng cách mình hơn hai mươi mét, đang chuẩn bị đến gần thêm một chút.

"Đừng, lát nữa cậu sẽ nhìn thấy rất rõ." Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm một trái một phải kéo Kasimov lại, sau đó cùng nhau nhìn Lăng Thanh Huyền biến thân.

Ừm, khi chiều cao ở hình người tăng trưởng, thì cũng ảnh hưởng tới kích cỡ của thú thái.

Hình như bạo long lại lớn thêm một chút?

Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm ngửa đầu nhìn bạo long, sau đó ngồi chồm hỗm xuống sờ sờ chóp đuôi Lăng Thanh Huyền, cảm giác lành lạnh rất tốt.

(⊙v⊙)~

Mặc kệ là lần thứ mấy nhìn thấy thú thái của Lăng Thanh Huyền, họ đều cảm thấy rất uy vũ bá đạo nha~

Về phần khi Kasimov và Collins nhìn thấy bộ dáng bạo long lần thứ nhất, liền không khống chế được mà biến thành thú thái, đứng ở trước mặt Lăng Thanh Huyền lập tức trở thành tiểu khả ái.

Đặc biệt là Collins, quả thực trợn mắt ngoác mồm. jpg

Đợi đã! Có thể đổi ý không? Giờ biến về hình người thì có thể bỏ qua không? So về thú thái thì còn chưa cao bằng đầu gối cậu, căn bản không thể vui vẻ đánh nhau được!

Collins yên lặng so sánh đuôi mình với đuôi bạo long, sau đó chột dạ rụt về, tốt lắm, không chỉ độ cao không bằng, ngay cả chiều dài cũng bị thua triệt để!

Tại sao lại có đa gien giả có thú thái lớn như vậy!

Bạo long: Trách tôi được sao??

Thú thái của Lăng Thanh Huyền lúc biến thân quá dễ thấy, cho nên hiếm khi gặp được quảng trường nhỏ bỏ đi không có ai lãng vãng gần đấy, nên cứ để thú thái một lúc mà không biến về lại.

Kasimov và Collins lấy lại tinh thần, sau khi đã thích ứng với cảm giác run rẩy tự nhiên khi đối mặt với bạo long, liền biến lại về hình người, sau đó bị đả kích ngồi bên cạnh Lăng Kiệt Sâm, cũng không nói gì, chỉ tiếp tục quan sát bạo long.

Dù sao, đây chính là loài vật hiếm thấy hơn những thú thái khác đó nha~

Như Collins, tuy là đa gien giả có loại thú thái hi hữu thế nhưng cũng còn có mười mấy thân thích, nhưng cả Liên Bang khẳng định không bao giờ tìm được con bạo long thứ hai nào nữa.

"Các cậu bị đả kích à?" Lăng Kiệt Sâm thấy Kasimov và Collins ngồi an tĩnh, cảm thấy tâm tư của hai người này rất dễ đoán, dù sao rồng Komodo với đà điểu châu phi đều xem như là loại thú thái có hình thể khá lớn, giờ đột nhiên lại gặp được bạo long, thể nghiệm được cảm giác nhỏ bé ốm yếu, cảm giác nhất định sẽ rất phức tạp.

"Có một chút, dù sao thì kích cỡ hình thể cách nhau thực sự quá lớn, hơn nữa vừa nãy còn không nhịn được mà biến thân." Thẩm mỹ của đa gien giả đối với thú thái cực hạn đại khái chính là như bạo long, hình thể cao to có ưu thế tuyệt đối, răng nanh vuốt nhọn sắc bén hung tàn, chi sau mạnh mẽ rắn chắc cùng với cái đuôi tráng kiện ẩn chứa sức mạnh và bảo trì cân bằng, các bộ vị trên người đều được tối ưu hóa vừa đủ, dù cho Lăng Thanh Huyền không có di động, Kasimov với Collins đều có thể tưởng tượng ra dáng dấp bạo long lúc chạy sẽ khiến tất cả các sinh vật run rẩy.

Đây thật sự chính là bá chủ lục địa!

Lăng Kiệt Sâm cười cười, nói cho hai người về chuyện đã phát sinh lúc trước ở sân luyện tập trong trường học, an ủi hai cậu nhóc đa gien giả vị thành niên rằng đừng khổ sở, lúc đó rất nhiều nhân viên bảo vệ cũng bị kích động, khống chế không được mà biến thân thành một đống lông bù xù trước mặt Lăng Thanh Huyền.

Nếu như nói bề ngoài lúc Lăng Thanh Huyền trong hình người chỉ khiến cho Kasimov và Collins cảm thấy đặc biệt, như vậy Lăng Thanh Huyền lúc trong thú thái liền lập tức làm cho hai người nâng lên đôi mắt long lanh, "Bọn tôi có thể tới sờ đuôi thử không?"

Ngay sau khi Lăng Thanh Huyền biến thân, Lăng Dục Cẩn liền từ đuôi bạo long dọc theo lưng trèo lên trên, Kasimov và Collins lại không có can đảm này, chỉ hỏi không biết họ có thể sờ thử đuôi không?

Dù sao, vừa nãy nhìn thấy bộ dáng Lăng Dục Cẩn với Lăng Kiệt Sâm ngồi xuống sờ đuôi, thật sự max ước ao~

"Tiểu Huyền, có thể để cho bọn họ sờ đuôi em không?" Lăng Kiệt Sâm đứng lên thay hai người trưng cầu ý kiến Lăng Thanh Huyền, nếu như không nói trước một tiếng cho Lăng Thanh Huyền, lỡ như bạo long cảm thấy đuôi mình có chút ngứa, liền tùy tiện quăng đuôi rồi đập chết bọn họ thì làm sao?

Lăng Thanh Huyền đang bồi Lăng Dục Cẩn chơi đùa, nghe nói vậy liền sảng khoái gật đầu, nhìn chung quanh không có ai, thẳng thắn ra đề nghị, "Các cậu có muốn bò lên không, tôi sẽ cõng các cậu chạy hai vòng?"

"Em và anh hai muốn ngồi trên chân nhỏ đằng trước!" Lăng Dục Cẩn lập tức chiếm lĩnh vị trí ưu việt, lại bị Lăng Kiệt Sâm từ chối, "Không muốn, ở chân trước gió quá lớn, anh muốn nằm ở phía sau lưng."

Xem ra Lăng Thanh Huyền cũng không phải là lần đầu mang anh hai và em trai đi hóng gió, Lăng Dục Cẩn ngay cả làm sao ngồi xuống trên chân nhỏ đằng trước cũng đều nghiên cứu ra vài loại phương án.

Kasimov và Collins lập tức nghe lời nằm lên trên lưng bạo long, sau đó nghĩ biện pháp để cho mình không bị văng ra ngoài, bạo long – tàu siêu tốc bắt đầu.

Lưu lại tiếng thét chói tai của hai vị hành khách mới thử một lần đã chịu không nổi, "A a a a a —— "

Không phải do bạo long chạy quá nhanh, mà bởi vì lúc Lăng Thanh Huyền chạy, cả thân thể đều rung lắc, mới vừa rồi Kasimov và Collins còn không hiểu tại sao Lăng Kiệt Sâm lại phải quấn hết cả mình vào trên người bạo long, hiện tại đã hiểu rõ.

Loại trình độ lắc lư này, không trói chặt thì sẽ bị văng ra ngoài liền!

Vẫn là Lăng Thanh Huyền tay mắt lanh lẹ, ngậm lấy quần áo Kasimov và Collins, bộp bộp chạy một vòng lớn, sau đó khom lưng thả Kasimov và Collins lại về chỗ, vốn là muốn dùng chân trước để đẩy, kết quả chân trước quá ngắn không tới đủ, Lăng Thanh Huyền hết cách rồi, chỉ có thể lén lút nhấc lên chân sau quét tới, điều chỉnh lại hai người đang choáng váng đầu óc.

"Có muốn thêm một lần nữa hay không?" Mặc kệ Kasimov và Collins đã trải nghiệm ra sao, Lăng Thanh Huyền lại chạy rất vui vẻ, tài siêu tốc bạo long chẳng mấy chốc sẽ khởi động lần thứ hai.

Dù sao bỏ qua lần này thì có khả năng đời này sẽ không còn cơ hội tiếp cận bạo long nữa, Kasimov và Collins tự nói với mình, không được ói, phải tao nhã~

Sau đó, Kasimov và Collins đầu váng mắt hoa lấy dũng khí, ngoan cường leo lên phía sau lưng bạo long, học Lăng Kiệt Sâm trói mình

lại chặt chẽ, cho rằng đây đã là kết thúc, không nghĩ tới, chờ tới lúc Lăng Thanh Huyền chạy lần nữa, chỉ có thể lần thứ hai "A a a a a —— "

Thì ra, lần thứ nhất Lăng Thanh Huyền cũng không có chạy hết tốc lực, lần này thấy hai người đều đã tự trói chặt, liền vui sướng chạy thêm một vòng lớn.

Bạo long khi trong trạng thái không có bất kỳ băn khoăn nào thì tốc độ này, lực bật này, quả thực khiến rồng Komodo với đà điểu châu phi muốn chết ngay tức khắc.

Kasimov và Collins: QAQ

Không được, đây chính là cơ hội cưỡi bạo long bỏ qua rồi sẽ không còn! Không thể ói, phải, phải tao nhã!

_(:з" ∠)_

Bình Luận (0)
Comment