Chương 5
Từ thói quen sinh hoạt bình thường của người nhà Lăng gia liền có thể thấy được, bọn họ không chỉ can đảm, còn rất thích các thứ sôi nổi.
Xem TV chỉ coi hài kịch hi hi ha ha, nghe âm nhạc cũng đều khoái tiết tấu mạnh, mà ngay cả quán ăn tư gia vốn thuộc loại phong cách trang trí thanh lịch an tĩnh, đều bị Lăng mẹ dán đầy thứ chiêu tài tiến bảo màu đỏ au với hoa văn trang trí trên song cửa sổ.
Bỏ qua tâm tình khổ sở bi thương, coi như bị ngăn cản cũng không tốn bao lâu thời gian là có thể đầy máu phục sinh lại.
Đặc biệt là những ngày lễ Tết, không có những thân thích khác, Lăng ba Lăng mẹ có thể giả dạng căn nhà thành hiện trường xuân muộn, thậm chí phát điên thêm nữa chính là, tiết Thanh minh cũng không buông tha!
Đây là thích náo nhiệt tới cỡ nào chứ!
Giống như trời sinh đã thiếu hụt cảm xúc mẫn cảm và mất mát, người nhà Lăng gia sống đơn giản thoả mãn, nếu như đặt trong tiểu thuyết, tuyệt đối sẽ được thiết lập tính cách là ngốc bạch, là cái loại có thể cười sống đến đại kết cục!
Cho nên, là người bình thường nhất trong nhà, Lăng Dục Cẩn đã sớm nên dự liệu được —— sau khi phát hiện cái cây chỉ thích ăn cơm, người nhà Lăng gia liền tò mò tới gần muốn nói chuyện phiếm với cái cây.
Vừa tức vừa có chút buồn cười, Lăng Dục Cẩn quả thực muốn nắm chặt cổ áo người nhà dùng sức lắc, cái cây nhỏ bé đối diện kia nói không chừng sẽ lập tức ăn sạch mọi người đó! Rốt cuộc là năng lực thừa nhận có bao nhiêu kiên cường mới làm cho mọi người không chút nào khẩn trương, còn chạy qua lôi kéo làm quen tán gẫu!?
"Cẩn bảo, mẹ thích cái màu xanh lục nhạt này nè, lần sau tu sửa nhà, mình sơn màu nước sơn này được không?" Được rồi mẹ, mẹ muốn sơn nhà màu xanh mượt thế nào cũng được!
"Hạt giống mới vừa nẩy mầm thật béo, trông cũng rất mềm, ưm, thật muốn đụng một chút, Cẩn bảo, nó có thể bị chị làm gãy hay không?" Lưỡi dao đều có thể bị lá non của nó vỗ bay, làm sao có thể bị thỏ bông đụng một chút liền gẫy, chị ba, chị cứ yên tâm mà động đi!
"Nhìn thật tươi tốt, ngày mai Cẩn bảo phải dịch chậu hoa đến ban công để phơi nắng nha." Dùng ánh mắt đánh giá phẩm chất rau dưa đi đánh giá cái cây, là chủ quán ăn kiêm người mua sắm nguyên liệu nấu ăn trong nhà – Lăng ba đã sớm quên mất, rốt cuộc ai mới là nguyên liệu nấu ăn dự bị của ai!
"Đúng rồi, ngày mai phải tiếp tục đi tới nơi ba mẹ gặp nhau và anh chị sinh ra, nói không chừng cái cây này sẽ còn biến hóa nữa~" Đĩa CD – Lăng Kiệt Sâm dù đang rất vui vẻ cũng không quên nhắc nhở em trai, nhưng lại không ngẫm lại, đi tới nơi Lăng ba trùng sinh cũng đã nẩy mầm muốn ăn này ăn nọ, lại đi tới những hai cái địa phương khác, có phải là sẽ thăng thiên luôn không?
Đề tài như vậy vẫn là không tiếp tục thì hơn, bằng không trong lòng Lăng Dục Cẩn sẽ bị phun tào nghẹn.
Mạnh mẽ tách người nhà và cái cây ra, Lăng Dục Cẩn đặt cái cây lại vào trong chậu hoa, "Thời gian đã khuya, mình cũng nên đi ngủ một chút đi."
Bị Lăng Dục Cẩn ôm vào trong ngực, Lăng Thanh Huyền lộ ra một lỗ tai thỏ run rẩy, "Ngủ ngon~ "
Tiếp theo là khăn mặt, đĩa CD và ảnh chụp cũng chúc ngủ ngon, nhìn theo cả nhà Lăng Dục Cẩn rời đi, cái cây ở lại phòng khách cũng quơ quơ lá nhỏ, ý bảo ngủ ngon.
Sao mình chỉ vừa hơi mất tập trung một chút, mà người nhà liền cùng phần tử nguy hiểm thành lập quan hệ tốt đẹp rồi?
Lăng Dục Cẩn đưa người nhà tới phòng ngủ của cậu, sau đó đóng cửa lại, cảm thấy vẫn nên nhắc nhở người nhà một chút, "Không biết là cái cây kia có giữ lời hứa không, cho nên mình vẫn nên bảo trì khoảng cách thích hợp với nó!"
"Nhưng mà, tình huống của chúng ta đã không thể hỏng hơn được nữa, nếu như có thể làm tốt quan hệ với nó, không chừng có thể sẽ chuyển biến tốt." Trước khi chưa giải quyết được nguy cơ thì cũng chỉ có thể điều chỉnh tâm tính của mình. Được rồi, Lăng Dục Cẩn chỉ có thể thừa nhận, người nhà luôn trong lúc lơ đãng toát ra đại trí tuệ nhân sinh.
Cho nên, rốt cuộc là người nhà giả ngu quá tốt, hay là thật sự ngốc mà không tự biết đây?!
Dù sao đây là độ thoải mái cao mà học sinh trung học mười lăm tuổi vẫn không thể đạt tới, Lăng Dục Cẩn chủ động tỏ vẻ buông tha.
Đã xin nghỉ phép với trường học, do có thể an bài tốt thời gian của mình nên Lăng Dục Cẩn cự tuyệt cho người nhà đi theo, chỉ mang cái cây đã nẩy mầm theo tới nơi cha mẹ gặp nhau và bệnh viện mà anh và chị sinh ra, thuận tiện còn ghé hiệu thuốc mua không ít thuốc phòng ngừa, đương nhiên, còn cố ý mua hai hộp cơm dọc đường ăn cho cái cây.
Miễn cho Thảo* đại gia chưa được ăn no lại thẹn quá thành giận đổi khẩu vị, lấy người nhà của cậu làm đồ ăn vặt.
*Thảo: cây, cỏ
Đi qua những nơi tương quan với người nhà Lăng gia trùng sinh xuyên qua một lần, sau khi về nhà, cái cây mọc ra từ trong hạt châu quả nhiên có biến hóa mới, mới vừa thả vào trong chậu hoa, nó liền dùng lá non chỉ vào một ít thuốc được mua về, "Ăn, ăn!"
"Cẩn bảo Cẩn bảo, cái cây có thể nói kìa!" Người nhà đang ngồi trên ghế sa lông vây xem đều vạn phần ngạc nhiên, giống như thấy được em bé bi bô tập nói, vội hô Lăng Dục Cẩn lại đây.
Đây rốt cuộc là chủng loại thực vật gì, lần đầu tiên có thể nói liền ồn ào muốn ăn này nọ, Lăng Dục Cẩn nghiêm mặt mở ra thuốc mua về, hơi ác ý giúp cái cây mở một chai nước thuốc Song Hoàng Liên, sau đó không ngoài ý muốn thấy cái cây bị đắng gần như khô héo.
"Phi, phi phi, khó ăn." Cái cây nhỏ đã bị BOSS lớn Song Hoàng Liên đả bại, bộ dáng nhỏ mất mát còn rất đáng yêu.
Lăng Dục Cẩn nhân cơ hội chỉ chỉ người nhà của mình, bắt đầu lừa dối nó, "Bọn họcũng đắng giống như cái này, không thể ăn, cho nên mi chỉ ăn cơm uống nước cóđược hay không?"
Đã có khái niệm rõ ràng đối với đồ khó ăn, cái cây rất phối hợp cao thấp lay động lá nhỏ.
"Hay là mình đừng gọi nó là cái cây nữa? Đặt một cái tên đi, ừm... gọi là Lăng TiểuNha đi!" Đây là Lăng mẹ lãng mạn không nổi, sau khi thấy nguy cơ bị ăn đã được giải trừ, liền hưng trí bừng bừng chuẩn bị tiếp nhận thành viên mới vô nhà.
"Không dễ nghe, gọi là Lăng Tiểu Manh thì sao? Rất đáng yêu, mềm mềm xanh xanh." Lăng Thanh Huyền cảm thấy cái cây có thể nói và biết ăn cơm thì cũng miễn cưỡng tính vào hàng ngũ động vật, khó gặp được loài động vật nhỏ không tránh né mình, sao có thể không lấy Tiểu Manh tới xưng hô~
"Lăng Điềm Điềm thì sao? Nghe cũng rất khốc!" Đây là thẩm mỹ quan đến từ ngoài không gian của Lăng Kiệt Sâm, cho dù đang là bộ dáng đĩa CD thì vẫn như cũ không ngừng kiên trì phát biểu ý kiến của mình.
Nè nè, đêm qua vẫn còn nguy cơ tới sinh tử, sao hôm nay lại bắt đầu sôi nổi hiến kế đặt tên rồi?
So với thuốc cảm mạo đắng đắng, cái cây càng thích sườn xào chua ngọt ngày hôm qua hơn, thế nên nó rất vừa lòng cái tên Lăng Điềm Điềm, vì vậy, Lăng gia xuất hiện vị thành viên thứ sáu – Lăng Điềm Điềm.
Ha hả, Thảo đại gia, một ngày nào đó cậu sẽ vì quyết định hôm nay mà hối hận! Lăng Dục Cẩn khó được vui sướng khi người gặp họa một lần, vẻ mặt nghiêm túc hô hai tiếng, "Lăng Điềm Điềm~ "
Có khả năng là người nhà Lăng gia đều đã đặt hết thiên phú trên năng lực giao tiếp, sau khi Lăng Dục Cẩn làm xong cơm trưa, cậu liền nhìn thấy người nhà đang cùng cái cây nọ ngồi trên ghế sa lông vừa xem tv vừa nói chuyện phiếm, cậu không khỏi cảm thấy may mắn, cũng may trong nhà không có người ngoài, bằng không nhìn thấy thỏ bông, ảnh chụp, khăn mặt và đĩa CD đang câu thông với một cái cây, nhất định người đó sẽ sợ tới mức đột phát bệnh tim.
Cái thứ thế giới quan này, bị đập tan nát cũng đã thành thói quen.
Lăng Dục Cẩn nhìn lướt qua TV đang phát sóng 《 Đến gần khoa học 》, yên lặng ghi nhớ trong lòng, mấy ngày nay nhất định phải tìm nhiều tiết mục tuyên truyền khoa học bài trừ mê tín cho người nhà xem, để chứng minh trình độ kỹ thuật khoa học của nhân loại thế kỷ hai mươi mốt.
Dù sao, ở trước mặt tinh hệ Como và thế giới Đồ Dương, hệ ngân hà không thể thua!
Nghĩ như vậy, Lăng Dục Cẩn đột nhiên ngây ra một chút, từ từ, dục vọng thắng lợi không giải thích được này của mình này rốt cuộc là từ chỗ nào tới?
Cái cây, à không phải, Lăng Điềm Điềm dưới sự phóng túng cố ý của Lăng Dục Cẩn, đã bắt đầu có thói quen kiêng ăn, chỉ cần nhìn thấy đồ ăn có vẻ ngoài không tốt, màu sắc phối hợp không đẹp, bất luận hương vị nó như thế nào, kiên quyết không cho vào miệng.
Lăng Dục Cẩn dưới đáy lòng hưng phấn xoa xoa tay, tiếp tục kiêng ăn đi, tốt nhất là chuyện lấy người nhà Lăng gia làm thực đơn cũng quên mất đi, người rất khó ăn đó nha!
Mà bỗng phát hiện trù nghệ của Cẩn bảo càng ngày càng ưu tú, ngửi được nhìn được lại ăn không được nên người nhà Lăng gia thống khổ như bị cả trăm cái móng vuốt cào vào tim, không đói bụng nhưng mà thèm thì làm sao bây giờ?
Cho nên mỗi ngày vừa đến giờ cơm, đúng giờ vây quanh bên người Lăng Dục Cẩn, trừ bỏ Lăng Điềm Điềm đi đứng lảo đảo, chính là người nhà Lăng gia đã nhanh chảy nước miếng.
"Tôi cảm thấy tay nghề của Cẩn bảo nhất định là kế thừa tôi, bà xem, hình dạng và nhan sắc của vịt muối đều là hàng đầu, ngửi thử, mùi thơm ngát không có mùi tanh, thoạt nhìn rất ngon."
"Cẩn bảo rõ ràng là giống tôi, ông xem rau trộn này, giống như đúc đao công của tôi vậy!" Lăng mẹ nhìn đồ ăn trước mặt, cũng theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt.
Lăng Kiệt Sâm và Lăng Thanh Huyền đều không biết nấu cơm, kêu rên, "Đừng nói nữa, bằng không kêu Cẩn bảo ném chúng ta vào trong nồi đi, loại phụ thân này thật thống khổ!"
Cứ như vậy cũng không phải biện pháp, Lăng Dục Cẩn lột một trái nho, đưa tới trước mặt Lăng Điềm Điềm, "Có biện pháp nào để chấm dứt phụ thân một đoạn thời gian không? Một vài giờ cũng được?"
Lăng Điềm Điềm ăn cơm no nê, đang hưởng thụ ăn hoa quả, run rẩy nói, "Có thể tạm chấm dứt khoảng ba giờ."
Ánh mắt sáng ngời, động tác Lăng Dục Cẩn lưu loát lột xong toàn bộ nho còn lại, sau khi thấy Lăng Điềm Điềm đã ăn xong, thỏ bông, ảnh chụp, khăn mặt và đĩa CD bên người liền không có động tĩnh.
Sau đó ba cái phòng ngủ trước đó đã đóng cửa được mở ra, Lăng ba Lăng mẹ và anh chị liền nghiêng ngả lảo đảo chạy ra.
Ngủ vài ngày nên thân thể giống như rỉ sắt, một bên biểu tình thống khổ duỗi tay duỗi chân, một bên nước mắt lưng tròng chạy đến bàn ăn ngồi xuống, "Cẩn bảo, chúng ta cũng muốn ăn cháo hải sản con vừa làm! Muốn nhiều tôm thịt hơn!"
Kỳ thật mọi người nói cho cona biết bí mật trùng sinh xuyên qua, chính là vì để cho một tháng này con ngoan ngoãn tăng kinh nghiệm trong phòng bếp đúng không?
Xoay người vào phòng bếp, Lăng Dục Cẩn thay người nhà làm bữa cơm.
Ăn no nê xong, Lăng ba Lăng mẹ rửa tay sạch sẽ đi vào phòng bếp làm vài món ăn, xem như khao đứa con đã vất vả mấy ngày nay.
Lăng Kiệt Sâm thì lại chủ động mang máy hút bụi chạy lên chạy xuống hút bụi phòng, Lăng Thanh Huyền mở phòng ngủ của mỗi người ra, mang quần áo cả nhà thay ra để chuẩn bị giặt quần áo, mấy ngày nay Lăng Dục Cẩn luôn đối phó với nguy cơ sinh tử, việc nhà đều chưa có làm.
Nếu có thể sử dụng thân thể của mình hoạt động ba giờ, người nhà Lăng gia trước tiên liền cướp việc nhà làm hết, miễn cho tới lúc đó còn tăng thêm gánh nặng cho Lăng Dục Cẩn.
Sau khi uống xong cháo buông thìa xuống, toàn bộ bàn ăn liền trống không, còn chưa trò chuyện với người nhà, Lăng Dục Cẩn liền phát hiện tất cả mọi người đều đang vội vội vàng vàng, thậm chí ngay cả Lăng Điềm Điềm cũng kéo một khối khăn mặt, chuẩn bị lau bàn trà.
Ồ, cái khăn mặt này nhìn có chút quen mắt?
Từ từ! Đây là cái khăn mà Lăng mẹ phụ thân, không thể dùng!
Lăng Điềm Điềm cho rằng Lăng Dục Cẩn đang chơi đùa với mình, liền tha khăn mặt nhảy xuống từ trên bàn trà, một đường cười khanh khách chạy đi, bóng dáng muốn bao nhiêu tiện liền có bấy nhiêu tiện.
Vì tránh xuất hiện tình huống Lăng mẹ lần thứ hai phụ thân mà khăn mặt lại ở bên ngoài cửa sổ, Lăng Dục Cẩn đành cắn răng đuổi theo.
Biệt thự nhỏ hai tầng của Lăng gia là một căn biệt thự hoàn toàn không liên quan với hai chữ "cao cấp", bởi vì địa phương phụ cận xem như là thôn quê, khu đó lại khai phá sớm, phong cách trung tây hỗn hợp, nhà còn có vườn hoa độc lập, nhưng lại bị phần lớn hộ gia đình trồng đủ loại thực phẩm, cực kỳ sinh hoạt hóa.
Hạt châu sớm đã bị Lăng Điềm Điềm vứt bỏ, dùng cái rễ trắng mới vừa mọc ra hvèo vèo vèo chạy như bay về phía trước, một phát nhảy tới trong vườn, Lăng Dục Cẩn chỉ có thể nhìn thấy khăn lông màu trắng bay qua rất nhanh, ngay cả bóng dáng của Lăng Điềm Điềm cũng không thấy được.
Có thể thật sự là do Lăng Điềm Điềm quá mức nghịch ngợm, Lăng Dục Cẩn thở hổn hển đuổi theo cuối cùng thành công bắt lấy Lăng Điềm Điềm đang bên cạnh giá cà chua. Đoạt lại khăn mặt, nhấc Lăng Điềm Điềm lên, nhìn bùn đất đang dính trên người nó, quả thực giận run cả người, "Lăng Điềm Điềm, cậu còn dám chui vàotrong bùn, tớ liền cho cậu ăn khổ qua hầm!"
Đáng thương hề hề cong cong lá nhỏ của mình, Lăng Điềm Điềm tỏ vẻ nó biết sai rồi, bị Lăng Dục Cẩn ném vào trong bồn nước rửa sạch sẽ cũng không giận, kêu duỗi lá liền duỗi lá, kêu lật lá liền lật lá, sau khi rửa sạch sẽ còn ngoan ngoãn đứng trong lòng bàn tay Lăng Dục Cẩn, lấy lòng xoay xoay.
Quả nhiên là biết giả bộ ngoan ngoãn lấy lòng!
Ba giờ qua rất nhanh, vì để thoải mái cho việc phụ thân kế tiếp, Lăng ba Lăng mẹ đã chuẩn bị trước không ít phim điện ảnh và video để xem, Lăng Kiệt Sâm cũng lấy ra trước người máy nhỏ mình thích, đặt ra trình tự lát nữa kêu nó cầm đĩa CD giơ cao lên chơi đùa, mà Lăng Thanh Huyền trực tiếp làm cho Lăng Điềm Điềm một bộ quần áo nhỏ, mặc dù ở trong mắt Lăng Dục Cẩn nhìn rất giống cái tạp dề.
Chờ cái cây Lăng Điềm Điềm mặc xong quần áo, cả phòng rực rỡ hẳn lên, trong tủ lạnh cũng nhồi đầy đồ ăn đã làm xong, thời gian phụ thân liền bắt đầu, một lần nữa biến thành vật phẩm, người nhà đã trước lạ sau quen, lần này bình tĩnh hơn nhiều.
Không biết có phải là vì duyên cớ Lăng Điềm Điềm hay không, lần này tính linh hoạt của vật phẩm mỗi người phụ thân lại cao hơn, ngay cả đĩa CD lúc trước không thể động đậy hiện tại cố gắng cũng có thể lăn hai vòng.
Trong lúc nhất thời, trong nhà ảnh chụp và khăn mặt ngồi trên ghế sa lông hứng thú xem TV, bên cạnh trên sàn nhà là đĩa CD đang ra lệnh với người máy, trên bàn trà là thỏ bông dùng cả tay chân vất vả bò lên đang nghiêm túc giáo dục Lăng Điềm Điềm.
Lăng Dục Cẩn tò mò nhìn lướt qua quyển sách chị đang cầm, mặt bìa màu sắc rực rỡ, trên đó ghi ——《 Hướng dẫn huấn luyện loài chó 》.
"..."
Trong nhà sẽ nhanh xuất hiện một cái cây biết gặm xương chụp đĩa ném sao?