Trùng Sinh Y Tiên

Chương 30


Nguyệt Ly á khẩu, đây là trêu đùa nàng hay sao.? Nam Cung Gia dẫu gì cũng là thế gia gia tộc, bàn về giàu có mặc dù không đứng đầu.

Thế nhưng cũng không đến nỗi nào mấy đơn thuốc bình thường không trả nổi.
Đang miên man suy nghĩ, từ trong nhà toả ra mùi thơm khiến cho bụng Nguyệt Ly sôi lên ục ục.

Nàng đỏ mặt xấu hổ, người nói tu sĩ từ trúc cơ trở lên đã không còn phải dựa nhiều vào lương thực, càng không nói đến đã hoá anh như nàng.

Bất quá con người luôn có đam mê với mĩ vị, hơn nữa mùi thơm ban nãy còn ẩn chứa cả linh khí bên trong.
Từ trong nhà lại vang lên thanh âm của tiểu Thanh.
- Tiểu Thư mau đến ăn cơm.!
- Đã biết - Tử Lăng đáp lại, quay sang nhìn Nguyệt Ly.

- Chắc ngươi cũng đói, mau vào nếm thử tay nghề tiểu Thanh nhà ta.

Đảm bảo ngươi sẽ không thể nào quên.
..............
Quả thật là không thể nào quên, sau khi bước vào trong nhà gỗ.

Nguyệt Ly ngạc nhiên với cách bài trí kì lạ cũng những đồ vật nàng chưa thấy bao giờ.
Tạm lấy một bộ dáng nhà quê lên thành thị, nàng ngồi xuống ghế lại nhìn những món ăn trước mắt.

Rất bình thường, không khác gì với một bữa cơm hằng ngày của bất kì gia đình nào.

Bốn người Tử Lăng cũng là cười nói vui vẻ, hoàn toàn không có bộ dạng sư đồ chủ tớ.

Cùng ngồi vào bàn ăn uống thoải mái tự nhiên.
- Tỉ tỉ đừng ngại, mau ăn đi.

Thanh tỉ nấu ăn là đỉnh nhất đó.

- Tử Hà miệng nói, tay đã gắp cho Nguyệt Ly một miếng thịt xào với rau củ xanh xanh đỏ đỏ, bốc hơi nghi ngút nhìn vô cùng bắt mắt.
- Đa tạ.

- Thấy như thế, Nguyệt Ly vội vã cảm ơn.

Dẫu sao cũng là tiểu thư con nhà danh môn, ăn uống cũng phải có ý tứ.

Nhận lấy mọi người đang nhìn như muốn nói mau ăn đi, Nguyệt Ly chậm rãi đưa thức ăn vào miệng.
Khỏi nói cũng biết, biểu cảm của nàng lúc này đặc sắc không khác gì mọi người ở đây khi lần đầu ăn đồ ăn từ nguyên liệu mà Tử Lăng cất giữ.

Không nói tới tay nghề của tiểu Thanh, bất cứ nguyên liệu nào dùng để nấu ăn đều hơn xa so với kì trân dị bảo.

Vẫn là thịt rau bình thường, thế nhưng hàm chứa linh khí bên trong nhiều đến mức chưa tới một năm, cả Mạc Trúc cùng tiểu Thanh tu vi đều tăng vọt.


Hơn nữa vô cùng chắc chắn, tinh khiết.

Đem so ra với việc hấp thu linh thạch, linh thảo các loại vẫn còn rất nhiều tạp chất.

Không biết tốt hơn bao nhiêu lần.
Nguyệt Ly ngẩn người, cảm nhận linh khí thanh thuần toả ra khắp cơ thể.

Phút chốc trên mặt đã bớt đi khí sắc mệt mỏi, bây giờ hình tượng nữ tính đã không còn quan tròn nữa.

Nàng cứ như vậy mà ăn liên tục không nghỉ, cho đến khi cảm giác đã không thể hấp thu được nữa mới dừng lại.
Có đại lượng linh khí bổ sung, nội thương trong cơ thể vốn còn rất lâu mới hoàn toàn bình phục.

Hiện tại đã có thể điều động không chút trở ngại, lại thêm mấy ngày vừa qua dược liệu mà tiểu Thanh cho nàng uống.

Nguyệt Ly có cảm giác bây giờ hoàn toàn có thể xông ra mà chiến đấu với cả bát cấp yêu thú.

Ổn thoả chém giết.
Chúng nữ cũng không có ngạc nhiên, bởi các nàng lần đầu tiên ăn uống cũng chính là như thế.
Chẳng mấy chốc bữa ăn đã xong xuôi, tiểu Thanh liền thu dọn sạch sẽ.

Tử Hà ngoan ngoãn pha trà, Mạc Trúc xách kiếm lặng lẽ đứng bên cạnh Tử Lăng rất có dáng vẻ của một vị cận thân vệ sĩ.
Buổi tối nơi này thật yên lặng, có lẽ vì mọi thứ xung quanh đã chìm vào giấc ngủ.

Sau khi thu dọn sạch sẽ, tiểu Thanh lần nữa trước cửa nhà gỗ đốt lên một đống lửa.

Ánh lửa ấm áp bập bùng, thi thoảng lại đong đưa theo gió.

Dựa mình trên ghế, Tử Lăng ngước nhìn bầu trời không có lấy một gợn mây.

Ngắm nhìn những ngôi sao đang toả sáng lấp lánh, nàng tự hỏi trái đất liệu có nằm trong những ngôi sao đó không.
Bất giác mỉm cười, có thì sao chứ.

Kiếp trước một mình chỉ biết lao đầu vào công việc, vội vã ăn uống.

Đến ngủ còn không mấy khi đủ giấc.

Hiện thì bên cạnh có đệ tử, có nha hoàn có cả bảo tiêu.

Cuộc sống tự do tự tại không cần lo nghĩ, vậy thì còn có gì để tiếc nuối.
Về phần Nguyệt Ly, sau khi đc Tử Hà cho xem qua đơn thuốc bấy giờ mới hiểu tại sao Tử Lăng nói mình không trả nổi.
Hoả liên hoa bát phẩm Liên Hoa, đối với Nam Cung Gia một hai cây có lẽ không có vấn đề gì.

Nhưng liên tiếp là ba cây, chưa nói tới Tinh hạch thất giai phi hành hoả hệ yêu thú Điểu Tước hoả, cửu giai yêu thú phệ Băng Xà huyết dịch.


Đều là ba lần số lượng, quả thật khiến nàng trầm mặc thật lâu.
....
Một lát sau, dường như đã quyết tâm điều gì đó, Nguyệt Ly mới lên tiếng.

Thậm chí xưng hô cũng đã thay đổi.
- Vãn bối Nam Cung Nguyệt Ly đa tạ ân cứu mạng của tiền bối.

- Đến lúc này nếu còn bị bộ dáng Trúc cơ kia đánh lừa, nàng thật sự uổng phí trí thông minh của mình.

- Về phần...
Còn chưa nói hết, Tử Lăng đã xua tay.
- Bỏ đi, ta đã nói rồi.

Tiền thuốc men hay ân tình gì đó đều không cần nhắc tới.

Ban nãy là trêu đùa ngươi thôi, thứ khác không nói.

Dược liệu ta là đại phú bà.
- Phải đó tỉ tỉ, sư phụ ta thường nói cái gì mà y đức làm đầu, bộ dạng tuy có chút lười biếng nhưng là cái người tốt.

Á.!
Từ Hà vừa dứt lời liền bị sư phụ nàng cốc cho một cái, nhưng cũng chỉ là nhẹ nhàng không có lực đạo.
- Ngươi nha đầu này học cách nói xấu sư phụ từ bao giờ đây.?
Xoa xoa lấy cái đầu, mặc dù không có đau Tử Hà cười hi ha rồi tò mò nhìn Nguyệt Ly.

- Phải rồi, bọn ta còn chưa biết tên ngươi.

Tỉ tỉ vì sao lại bị thương nặng như thế.,?
Nghe thấy Tử Hà hỏi như vậy, mọi người đều dừng lại trong tay động tác.

Im lặng chờ Nguyệt Ly lên tiếng, duy chỉ có Tử Lăng vẫn giả bộ giữ được phong thái nhàn nhã.

Tựa như ta không mấy quan tâm, thật ra nàng vẫn là tò mò nhất.

Nam Cung bất kể ở đâu, kiếp trước trong phim hay tiểu thuyết đều là dòng họ thế gia giàu có.

Không thì cũng là hoàng thân quốc thích các loại kia.

Nguyệt Ly cũng gật đầu, bắt đầu đem chuyện trước khi mình hôn mê đơn giản kể lại một lần.
Nàng là Nam Cung Nguyệt Ly, chuyện này Tử Lăng đã biết từ đầu khi chẩn đoán tình hình cho Nguyệt Ly hôm ấy.


Chỉ có điều nàng không có nói ra, như thế sẽ khí giải thích rằng tại sao mình biết tên nữ nhân đó.

Cũng không có cách đem hệ thống nói ra, cứ như vậy im lặng giả bộ chăm chú nghe.
Quả thật đúng là như vậy, Nam Cung Gia tộc truyền thừa lâu đời con cháu vô số.

Cường giả thì càng không đếm hết vì thế mà tại Nam Châu, cũng là số một số hai gia tộc.
Lần này ra ngoài, Nguyệt Ly mục đích là vì tìm kiếm tung tích của cửu giai yêu thú Phệ Băng Xà.

Băng xà này do độ kiếp hoá hình thất bại mà trọng thương, thực lực mười không còn một.

Tin tức này do một người thần bí nói cho Nguyệt Ly biết, người này tự xưng là tộc nhân của mẫu thân nàng.

Có thể coi là bên nhà ngoại của Nguyệt Ly.

Mới đầu nàng rất cảnh giác, nhưng tên kia lại hoàn toàn không giống như nói dối, thậm chí còn biết rõ về Băng độc, cùng tác dụng của huyết dịch Phệ Băng Xà.

Trên người lại có một tấm lệnh bại bằng ngọc khắc một chữ "Dạ", chứng minh thân phận của mình chính xác tới từ Dạ gia.

Chuyện về Băng độc là bí mật rất ít người biết, mẫu thân nàng năm đó cũng vì nó mà qua đời.

Trên dưới Nam Cung Gia cũng chỉ biết Dạ phu nhân mắc phải bệnh lạ, không hề biết thực hư trong đó.

Người ta nói có bệnh vái tứ phương, nay lại vô tình gặp được thân thích ngoại tộc.

Nguyệt Ly vẫn cắn răng tin tưởng một phen.

Bị huynh trưởng can ngăn, tranh luận một hồi.

Nguyệt Ly mang theo một vị trưởng lão Nam Cung gia xâm nhập tuyết sơn tìm kiếm.
Kết quả rõ ràng, Băng Xà không thấy còn bị một đám cường giả tập kích.

Giữa tuyết sơn hoang vu, hai người liều chết chống cự rồi bị tách ra.

Vị trưởng lão kia sống chết không rõ, Nguyệt Ly trên đường chạy trốn thì ngã xuống vách đá bất tỉnh.
Chuyện sau đó mọi người đều biết, cũng không cần nói gì thêm.
Nghe xong, cả đám đều xuýt xoa cảm thấy may mắn thay cho Nguyệt Ly.

Cũng tức giận tên lừa đảo kia, rất có thể đây là cái bẫy mà hắn bày ra nhằm sát hại nàng.
Tử Lăng cảm khái, thế giới này đúng là đáng sợ.

Sơ xẩy một chút cái mạng cũng khó nói.

Bỗng Nguyệt Ly lên tiếng..
- Tiền bối, không biết ta có thể mời người đến làm khách ít hôm.

Tuy rằng ngươi không có yêu cầu gì, nhưng dù sao cũng là cứu lấy ta một mạng.

Nếu đã vậy để Nam Cung Gia chiêu đãi các vị coi như là cảm ơn được không.?
Nghe thấy thế, mọi người đều quay sang nhìn Tử Lăng.

Bị mấy cặp mắt to nhỏ mong đợi nhìn chăm chú, nàng bật cười.

- Được rồi, được rồi.

Nếu Nguyệt Ly tiểu thư đã có lòng, vậy chúng ta cũng không thể không cho nàng mặt mũi được.
- Đa tạ tiền bối.
Tử Hà vui vẻ cười lên, trở nên háo hức.

Từ ngày rời khỏi Tây Vực, ngẫu nhiên trên đường cũng nghỉ lại mấy thôn xóm nhỏ.

Đã lâu cũng chưa có tới những nơi đông người tấp nập.
Với lại cũng nên thăm thú cảnh sắc đường phố con người Bắc Vực.
- Mạc Trúc, tiểu Thanh thu dọn một chút.

Nghỉ ngơi sáng mai sẽ lên đường.
........
Nam Châu Bắc Vực, Thanh Băng Thành là thành trì thuộc về địa phận quản hạt của Tuyết Băng Cung.

Nơi đây cũng gần với cửa ngõ giao thương giữa Trung, Tây Vực vì vậy có thể nói rất giàu có nhộn nhịp.

Nam Cung Gia chính là nằm tại đó.
Xe ngựa xuất phát từ sáng sớm, tới gần trưa đã có mặt trước cánh cổng cao lớn rộng rãi người xe tấp nập.

Từng dãy xe chất đầy hàng hoá từ khắp nơi đổ về, lại từ đó phân phối toả đi khắp Nam Châu cũng như tiến lên phía Bắc thâm nhập càng sâu hơn Bắc Vực.

Cuối cùng lại từ Bắc Vực thu thâp đặc sản hàng hoá một đường xuôi nam, trở về Trung Vực.

Có thể nói Thanh Băng thành này là một cái trung tâm giao thương lớn nhất Nam Châu hoặc có khi là cả Bắc Vực.
Thanh Băng Thành cũng rất chú trọng vấn đề này, luôn đem điều kiện tốt nhất đáp ứng cho các thương đội buôn bán.

Từ đó lại càng ngày càng trở nên giàu có, an ninh cũng vô cùng nghiêm ngặt.
Chiếc xe được Mạc Trúc khéo léo điều khiển đi tới, ngay lập tức đã có binh sĩ đi lên kiểm tra.

Mạc Trúc cho xe dừng lại, binh sĩ nọ thái độ ôn hoà nhưng vẫn giữ được tác phong quân đội hỏi.
- Xin hỏi vị cô nương này là từ đâu tới, làm phiền xuất trình giấy thông hành.

Trên xe còn có người hay không.?
Mạc Trúc lúc này ẩn giấu tu vi, cho nên cũng không ai nhận ra nàng là một vị Hoá Thần hàng thật giá thật.

Thấy binh sĩ tác phong như thế, Mạc Trúc âm thầm tán thưởng.
Bấy giờ Nam Cung Nguyệt Ly mới từ trên xe ló ra, binh sĩ nọ thấy thế vội vàng thi lễ.

Bất quá không hề có chút xu nịnh.
- Nam Cung tiểu thư.!
Rõ ràng, Thanh Băng Thành người đều nhận biết vị nhị tiểu thư Nam Cung Gia, nhất là đối với binh sĩ trong thành.

Nam Cung Nguyệt Ly gật đầu, giải thích một chút cho binh sĩ thủ thành.

Sau khi biết đây là khách của Nam Cung gia, không mất nhiều thời gian xe ngựa lại tiếp tục lăn bánh.

Chẳng mấy chốc đã hoà vào dòng ngựa xe tấp nập....

Bình Luận (0)
Comment