Trung Tâm Nghiên Cứu Những Người Không Bình Thường

Chương 21

Tân Độ kể từ khi lại nhìn thấy người kia mới an tâm lại, loại tín nhiệm vô hình này như đang vỗ nhẹ nội tâm bất an của hắn, giống như một món đồ vẫn đang được tìm kiếm bỗng nhiên trở về. Vì thế, hắn ôm chặt anh vào trong ngực, không bao giờ… buông tay nữa...

Vu Hạo Nhiên bị hành động của hắn làm cho có chút không thoải mái, thế nhưng, cánh tay dài của hắn giống y như dây leo, trói anh lại rất chắc. Mặc dù hắn đã gầy như một bộ xương khô, nhưng sức lực vẫn nhiều đến dọa người. Vu Hạo Nhiên sau vài lần giãy dụa không thoát ra được, cuối cùng đành cam chịu dựa vào ngực hắn. Cũng may, việc dựa vào ngực hắn cũng không hề ác cảm như trong tưởng tượng của anh. Sự cô đơn cuối cùng cũng đã rời bỏ hắn, trong tình hình hiện tại, bệnh trạng của hắn đã nặng lắm rồi, người mất hết cảm giác của một người bình thường thì cũng giống như một cái xác không hồn. Trong lúc này, hắn có thể tìm thấy một vật mà hắn tin tưởng, âu cũng coi như là “vạn hạnh trong bất hạnh”…

Những chuyện xảy ra trong mười ngày trước vẫn như cũ rõ ràng ngay trước mắt, Vu Hạo Nhiên tự nhận bản thân chưa bao giờ thất thố đến như vậy, hơn nữa còn “làm trò” trước mặt biết bao nhân viên y tế. Nhưng mà, chính vì một câu nói cuối cùng của Tân Độ mới khiến anh trong nháy mắt từ trong đáy lòng gợi lên một loại cảm giác chán ghét...

Thực ra, chuyện Vu Minh Thành đột nhiên đến thăm anh cũng là có chút ngoài ý muốn, thế nhưng gã cũng chính là người anh không thể tùy ý đắc tội, cho nên đó là lý do vì sao anh vẫn kiên trì tiếp đãi gã. Sau khi hai người đều thỏa thuận xong, anh liền nhanh chóng thúc giục gã rời khỏi, chỉ là lúc đi tới cửa Vu Minh Thành đột nhiên bắt đầu hôn anh...

Cái này coi như chỉ là một nụ hôn từ biệt, Vu Minh Thành thậm chí còn không có bất kỳ ý định “xâm nhập” nào. Thế nhưng, ngay cả chỉ là vài giây ngắn ngủi, Vu Hạo Nhiên cũng không nhịn được, dạ dày trào lên cuồn cuộn, cả người sôi trào như “nồi dầu sôi đang nổ”, giống như anh đang phải hôn lên một đống phân, ước gì có thể đem người kia ra “thiên đao vạn quả”...

Thế nhưng... Anh lại không thể đẩy gã ra, nguyên nhân đúng là có chút buồn cười, là vì một cái giao dịch. Nội dung giao dịch rất đơn giản, cái Vu Minh Thành muốn chỉ là mình anh, mà thứ Vu Hạo Nhiên muốn lại là tiền, chính là một số tiền được viết bởi những con số không có điểm dừng.

Vu Minh Thành được ông chú nhỏ thứ hai nhận nuôi, gã còn hơn cả đứa con trai lớn Vu Bùi Văn cả ngày ăn không ngồi rồi. Đứa con nuôi này đúng là xuất sắc chói mắt, hiện tại mới có 30 tuổi đầu, gã đã đứng thứ ba trong danh sách “Những người giàu có bí ẩn trên Thế giới”. Ngoại trừ gia tộc A Tị luôn luôn khiêm tốn, Vu Minh Thành trở thành người đàn ông có nhiều tiền nhất Thế giới, gã là người điều khiển bí ẩn của thị trường vàng ở Châu Âu, thành công nắm trong tay tiền tệ của một phần ba thị trường chứng khoán Châu Âu để ngắm nghía…

Nhưng mà, người đàn ông như vậy bên người chắc là không bao giờ thiếu một đám oanh oanh yến yến, vậy mà gã lại thích đàn ông, mà với thân phận như vậy, gã cũng không vọng tưởng có người sẽ ở cùng gã đến cuối đời. Thực ra, gã cũng tương đối thực tế, cảm thấy hợp ý thì sẽ ở cùng một chỗ, dù sao đàn ông cũng không thể so với phụ nữ, đều là những tên suy nghĩ bằng nửa thân dưới, sau khi làm chuyện ấy thì ở phía sau cũng không hề có vết tích gì cả...

Nhưng cho dù là một người đàn ông phong lưu như thế nào, nội tâm của gã luôn luôn sẽ có một người, người này nhất định phải để ở nơi thánh khiết nhất trong lòng, thậm chí ngay cả chính gã đều với không tới. Càng như vậy thì càng điên cuồng muốn truy đuổi, bởi vì ở trong tư tưởng của gã, chuyện yêu và làm tình, căn bản là không thể giống nhau... Người này lại chính là Vu Hạo Nhiên!

Ở trong ấn tượng của Vu Minh Thành, Vu Hạo Nhiên chính là trời, thấy được, lại không với tới cũng không đoán được. Thậm chí, cho dù có đứng trên ngọn núi cao nhất cũng không thể làm gì được, chỉ có thể cảm thấy càng thêm trống rỗng. Gã ước chừng đã đem người này đặt trong lòng tận 10 năm, thế nhưng, người đàn ông được “những vì sao và mặt trăng nâng niu” ấy khi lớn lên cho dù chỉ là một ánh mắt cũng không thèm liếc qua gã, dù cho viên ngọc như gã đã tỏa sáng đến mức đủ khiến tất cả mọi người ngửa mặt lên nhìn, thế nhưng anh vẫn như trước đứng ở trên đỉnh đầu của gã, không thèm quay đầu lại...

Vì vậy gã xin thề, gã nhất định phải có được người đàn ông này, bắt anh từ đầu đến chân đều phải chịu thua trước hào quang của gã...

Cuối cùng có một ngày, gã chém đứt “cây cột chống trời”. Vì vậy, không ngoài dự liệu, bầu trời kia lập tức bắt đầu lung lay dao động, khi gần sập là lúc, gã dang một tay ra với anh, chủ động yêu cầu đứng ở sau lưng anh, đồng thời nói ra yêu cầu tương đương mà bản thân mong muốn. Ngoài dự liệu... anh lại đồng ý. Mặc dù mỗi người đều biết rõ mưu kế của đối phương, nhưng điều kiện duy nhất của gã chỉ là “trước nói chuyện yêu đương, sau làm chuyện yêu đương”...

Điều kiện như vậy đối với Vu Minh Thành mà nói đúng là hết sức hài lòng, đơn giản là người này so với tim của gã càng khó có được! Dù cho gã biết người này từ lâu đã hiểu rõ tất cả, thế nhưng gã vẫn tự tin, anh vẫn sẽ thích gã...

Mà Vu Minh Thành cuối cùng lại bỏ quên một chuyện, Vu Hạo Nhiên vừa hay lại ghét nhất loại tự tin này. Đều là đàn ông, anh ghét nhất bị người khác “chinh phục”, vì vậy anh đem tim của mình dấu đi, sau đó, đem thân thể trống rỗng làm mồi, đến cuối cùng mưu kế của ai càng sâu hơn, kết quả như nào không ai biết được…

Vu Hạo Nhiên vốn đối với chuyện đồng tính luyến ái cũng không hề bài xích, trái ngược lại, anh vẫn ủng hộ và bảo vệ quyền lợi của người đồng tính. Dù sao thì bây giờ là niên kỷ mới, đồng tính luyến ái đã không phải là chuyện cấm kỵ.

Thế nhưng chuyện Vu Minh Thành yêu cầu lại khiến anh sinh ra loại cảm giác tầm thường chán ghét đối với chuyện đồng tính luyến ái, thậm chí Vu Minh Thành có bất kỳ sự tiếp xúc nào, anh đều có cảm giác mạch máu toàn thân sắp đứt ra đến nơi. Vì vậy, sau khi chuyện thành công, anh đã nghĩ đến chuyện lột sống da Vu Minh Thành, khi Tân Độ rạch mắt gã, anh đúng là chưa bao giờ có cảm giác sảng khoái như vậy, hận bản thân không thể cùng xông lên chém thêm hai đao... Nhưng, Tân Độ hóa ra cũng là người đồng tính luyến ái...

Thời gian Vu Hạo Nhiên ở chung với Tân Độ không thể nghi ngờ so với bất cứ người nào khác đều nhiều hơn. Anh hiểu mọi thứ về Tân Độ, thậm chí đem sự ỷ lại của Tân Độ trở thành một loại tín nhiệm giữa người thân và bạn bè.

Làm người đàn ông duy nhất có quyền thừa kế trong nhà họ Vu, Vu Hạo Nhiên đương nhiên nhận được nhiều sự theo đuổi và quan tâm nhất. Thế nhưng, Tân Độ đối với anh lại là một loại tình cảm khác biệt, anh thậm chí có lần còn cho rằng bản thân sẽ đi theo Tân Độ, để bất kỳ ai ở đây cũng không dành được. Một khoảng thời gian sau, hắn sẽ đem anh trở thành người thân nhất.

Nhưng bây giờ anh mới biết được, hắn cũng cho là anh thật bẩn thỉu...

Vu Hạo Nhiên đã mười ngày cũng không đi Á Đông, anh tự nhốt chính mình trong tủ quần áo, cho dù là ánh sáng cũng sợ nhìn thấy, rất sợ sẽ nghe phải bất kỳ tin tức nào liên quan đến Tân Độ.

Mười ngày này, anh vạch rõ ra ranh giới giữa mình và Tân Độ, cũng bắt chước lại biết bao phương thức để quên hắn và sự kích thích của hắn, anh thậm chí còn nghĩ đến việc làm sao có thể khiến người này biến mất trước mắt mình...

Thế nhưng, khi vào ngày thứ mười một, khi trở về Á Đông thì anh lại tự tay biến kế hoạch trong mười ngày ấy thành đống phế thải, bởi vì trong camera có hình một người tiều tụy, trên người cũng không tìm được bất kỳ điều gì giống với bình thường. Ánh mắt tan rã không có bất kỳ trọng tâm nào, nhưng hắn vẫn như cũ nhìn ra ngoài cửa, cho dù y tá bị che ở trước người, hắn cũng không có một tia rung động... Bởi vì đó chính là nơi Vu Hạo Nhiên rời đi...

Vu Hạo Nhiên ở một giây này bỗng nhiên nhớ tới cảnh ngày đó hắn làm nổ tung cả thư phòng. Sau đó, trong cảnh khói mù mịt, ôm lấy anh rời khỏi. Ánh trăng mờ ảo khắp bầu trời khiến anh hầu như không phân rõ phương hướng, vậy mà khi hắn xuất hiện lại có thể yên tâm mặc cho hắn mang mình rời khỏi. Ngẫm nghĩ thì bản thân vốn không hề dễ tin tưởng người khác, vậy mà ở bên hắn lại chưa bao giờ có bất kỳ nghi vấn nào.

Sau, không biết là do cái dạng tâm tính gì, vậy mà anh lại nói câu nói kia bên tai hắn, thậm chí còn không có bất kỳ sự sắp xếp và do dự...

...

Sau này vài ngày được Vu Hạo Nhiên chiếu cố, Tân Độ cuối cùng cũng có thể miễn cưỡng ăn một ít đồ ăn nhuyễn. Bởi vì cơ thể đã dựa vào huyết thanh duy trì sự sống trong một thời gian, dạ dày dần dần héo mòn, đột nhiên ăn cơm khiến cho dạ dày càng thêm không khỏe, nên đã liên tục nôn mửa và tiêu chảy, vài lần khiến cả người mệt nhoài... Nhưng mà dù vậy, Tân Độ vẫn như cũ cực kỳ nhu thuận, hầu như rên cũng không rên một tiếng, nôn xong lại ngồi ngay ngắn trước mặt Vu Hạo Nhiên, sau đó chờ anh đút đồ ăn.

Mỗi ngày như vậy, Vu Hạo Nhiên chỉ có thể đút ít thức ăn với cơm cho hắn, đồng thời còn phải khôi phục lại quy định ăn uống, và phải tăng cường huấn luyện cảm giác ở các cơ quan.

Một tuần qua đi, Tân Độ rõ ràng đã bình phục hơn nhiều, ngoại trừ việc hắn vẫn luôn nắm lấy tay Vu Hạo Nhiên không chịu buông ra, những việc khác hắn hầu như đều ngoan ngoãn nghe lời, vì vậy Vu Hạo Nhiên đành phải cùng ăn, ngủ cùng một chỗ với hắn. Tạm thời trong thời gian này, hai người bọn họ tựa như hình với bóng, người bệnh khu D-3 và những bác sĩ ở đây đều biết, phía sau cái mông bác sĩ Vu bây giờ có dính một cái đuôi to, cái đuôi này ngay cả lúc ngủ cũng không chịu yên thân!

Cứ như vậy qua nửa tháng, sáng sớm hôm nay Vu Hạo Nhiên đột nhiên từ trong mơ giật mình tỉnh giấc, lúc mở mắt đã thấy mình đang chạm vào một cái cằm lởm chởm râu, yết hầu người này còn không ngừng nuốt nước bọt, mà trên người anh còn bị một đôi tay to đè lên. Vì lòng bàn tay người này rất nóng, thân hình đằng sau cũng như đang thiêu đốt lưng anh, khiến anh chảy rất nhiều mồ hôi.

Sau đó, anh cũng không biết nên mới cựa người, bỗng nhiên đụng phải một thứ gì đó cứng rắn như gạch...

Á!!! Vu Hạo Nhiên trong lòng cả kinh, đột nhiên hiểu được, mình đang nằm trong lòng một “con gấu”, mà “con gấu” này hình như còn đang có phản ứng... Vì vậy, anh liền đứng lên, sau đó hơi gầm lên với Tân Độ: “Đêm qua là anh kéo tôi tới đây đúng không?”

Tân Độ hình như còn đang ngây người, sau mới bật dậy, hít mũi một cái, nhìn về phía ngực anh, một lát sau mới vô tội lắc đầu. Mặc dù hiện tại trên mặt hắn không có gì thay đổi, nhưng đáy mắt hắn vẫn không giấu nổi sự hưng phấn.

Vu Hạo Nhiên nhìn theo ánh mắt của hắn, phát hiện ra áo của mình bị bung ba khuy áo, lộ ra da thịt trắng như tuyết và xương quai xanh tinh tế, xuống chút nữa, còn có sáu múi cơ bắp anh tự cho là rất tuyệt vời...

“Anh, anh quay người ra chỗ khác mau, đều là đàn ông, có cái gì hay ho mà nhìn!” Vu Hạo Nhiên bị hắn nhìn cả người đều giận, nhớ tới việc hắn là gay, vì vậy càng thêm buồn bực, nên vội vội vàng vàng cài hết các khuy vào.

Thế nhưng cài xong hai khuy áo đột nhiên lại phát hiện, người này đúng là có xoay người ra chỗ khác, thế nhưng đầu hắn lại không hề xoay qua chỗ khác, vẫn còn đang nhìn thẳng...

Vu Hạo Nhiên tức giận, lập tức lại nói: “Mặt cũng phải xoay qua chỗ khác!”

Vì vậy Tân Độ nghe lời đem mặt xoay qua chỗ khác, thế nhưng mắt vẫn còn nhìn sang bên này, vẻ mặt kia không có một chút mất tự nhiên.

“...” Vu Hạo Nhiên hết nói nổi rồi: “Tôi vừa nói gì anh không nghe hiểu hả? Không cho phép nhìn, đem mắt anh quay ra chỗ khác!”

“Quay qua chỗ khác chẳng có ai cả, liếc nhìn con ngươi rất đau.” Tân Độ nói tiếp.

Vu Hạo Nhiên vừa nghe lời này thì phát hỏa, chỉ vào hắn vội la lên: “Ánh mắt anh lệch thành cái dạng này sao lại sẽ không đau? Không thể tự nhìn mình sao!”

Tân Độ “à” một câu liền chạy đến chỗ cái gương ở trước tủ quần áo nhìn vào...

Vu Hạo Nhiên thấy vậy yên tâm cài hết khuy vào, sau nhìn đồng hồ, cảm thấy bây giờ nên đi ra ngoài, liền thay quần áo chuẩn bị rửa mặt, nhưng khi anh vừa thay xong quần áo lại đột nhiên phát hiện, cái gương ở tủ quần áo đang soi đúng một góc rất to chỗ anh vừa thay đồ... Trong nháy mắt, Vu Hạo Nhiên “sụp đổ”.

Một tháng, khi Tân Độ cuối cùng cũng được nuôi trở về là một con gấu nâu, Vu Hạo Nhiên tìm mọi cách muốn cùng người kia tách xa, nguyên nhân thì cũng không phải người này ngủ không ngoan mà là mỗi sáng lúc thức dậy, anh không hiểu vì sao bản thân chẳng biết từ lúc nào đã dựa vào ngực hắn nên rất chán nản, hành vi xấu xa như vậy nhất định phải ngăn lại.

Chuyện con mèo nhỏ tách ra làm Tân Độ đau lòng không ngớt, nhưng cũng không thể tránh được, nghĩ đến những kẻ địch ẩn núp kia, hắn hận không thể đặt anh ở trong miệng mang đi, nhưng con mèo nhỏ của hắn rất có cá tính, đoán chắc là sẽ không để cho hắn đặt ở trong miệng. Vì vậy, Tân Độ đêm nay chắc chắn phải trải qua một đêm không ngủ...

Hai giờ sáng ngày tiếp theo, Tân Độ liền lật người, sau khi đá cái gối đầu cuối cùng xuống đất, trong lòng vẫn đang trống rỗng, đột nhiên nghe tiếng có người mở cửa, vì vậy liền quay ra nhìn về phía cửa... Chỉ thấy một cái bóng nhỏ thối hoắc và một cái bóng của tên trên-đầu-toàn-gỗ (đầu gỗ ý là ngu ngốc), không nghĩ cũng biết hai người này là ai. Vì vậy hắn liền trở mình quay mông về phía bọn họ, sau đó lại nhắm mắt cố gắng ngủ.

“Tiểu thiếu gia, ngài cũng không cần giả bộ nữa, bộ dạng này hết lần này tới lần khác tầm thường quá nên thôi đi.” Dante Maha nói xong, ngồi xuống bên cạnh hắn. Gã không quên được viên gạch dưới vạt áo của Tân Độ, liền tiến lại gần hắn, sau đó dùng tay chu du trên người hắn dù bầu trời tối đen không nhìn thấy gì.

Tân Độ thực ra không muốn để ý tới hai người này, dùng một mảng da đầu cũng biết hai người này có ý đồ, cho nên hắn không để ý đến cửa của hắn, mặc cho bọn họ tự sinh tự diệt là được rồi.

Dante Maha thấy hắn không nói lời nào, cũng không khách khí, cứ tiếp tục nói: “Tiểu thế tử à, anh trai ngài như thế nào ngài không phải không biết, gã dùng trăm phương ngàn kế để lấy được “hạt châu” trong tay ngài, dù sao cho dù là ai có được nó cũng có được lợi ích như nhau, cớ sao phải “chảy ra ruộng ngoài” chứ? Hai năm qua A Tị Vương càn rỡ muốn chết, toàn bộ giao dịch hợp tác cung cấp vũ khí ở châu Á đều bị hắn đoạt hết, trong tay tiểu tử này khẳng định có hàng hiếm, hơn nữa gia tộc bọn họ cho dù là ngành nghề nào cũng muốn xen vào một chút. Nếu tiếp tục như vậy nữa, chúng ta sẽ ăn không khí mà sống, việc này đối với ngài một chút cũng không hề tốt nha!”

Dante Maha biết rõ tính nết của vị tiểu thái tử này, cứng rắn không được gã liền quyết định chuyển ngay về việc “dùng tình cảm để thuyết phục”, chỉ có điều khi nói chuyện, chuyện gã nghĩ đến nhiều hơn là “cục gạch” trong đũng quần của người kia khi cứng lên sẽ to lớn đến mức nào...

Tân Độ vốn không định nói gì cả, thế nhưng tay của người này lại khiến cả người hắn sợ hãi, một chút cũng không như con mèo nhỏ khiến người khác có cảm giác máu trong người sôi trào. Tuy rằng tay gã cũng khá thành thạo, thậm chí ngay cả điểm nhạy cảm trên người của hắn cũng đều có thể tìm được chính xác, thế nhưng vừa nghĩ tới hình ảnh người này bị người khác “làm” thành cái dạng kia, thì cả người liền vỡ ra từng mảnh nhỏ... Vì vậy, một tay hắn nắm lấy quả pháo dưới gối, một tay rút chốt an toàn, sau đó bèn ném tới...

“A...” Dante Maha không ngoài ý muốn hét lên một tiếng, bởi vì là biến cố đột nhiên xuất hiện, con mẹ nó gã thậm chí còn chưa kịp giả giọng nữ cao quãng C, một tiếng kêu như vịt đực khiến Từ Tráng bên cạnh cũng cả kinh run run một chút...

Tân Độ nghe thế bật dậy ngay, sau đó khá tò mò hỏi: “Hử? Hai người còn chưa chết hả?”

Dante Maha tức giận, cảm thấy không thể moi được manh mối gì từ chỗ thằng nhãi này, liền đứng dậy chỉ vào mặt hắn: “Anh, anh có tin tôi sẽ đem chuyện anh giả bệnh nói cho tiểu tình nhân của anh biết không?”

Tân Độ cười nói: “Tùy anh, nhưng mà anh nên nhịn thì hơn, có muốn tôi lại khiến người khác dùng mấy “cây gậy” kia đánh anh không?”

Lời này vừa nói ra, hai người bên giường đều không để ý lập tức lần lượt tự che mồm mình lại, nhớ tới thảm trạng của hai người hôm đó không khỏi run run một cái. Vốn là hai người bọn họ cho dù bị đánh chết cũng không tin mình đã bị một đám kẻ ngu si làm nhục, nhưng người điên đúng là có tư duy rất rộng, không biết tên khốn kiếp nào khí thế hừng hực, còn có tên khốn kiếp kia chọc hắn bằng côn điện (*) nói chung chuyện này không thể để yên... Không thể để yên!

(*) Chắc là *** toy rồi
Bình Luận (0)
Comment