Vu Hạo Nhiên có chút bất ngờ khi ngửi thấy mùi quen thuộc của người này, anh còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, người này xuất hiện đã đem chuyện trong này đè xuống làm anh quên luôn. Anh đang muốn hỏi bên ngoài có chuyện gì thì bị một đôi môi ép xuống.
Vu Hạo Nhiên vốn cho rằng người này sẽ có chút tính tự giác, thế nhưng nửa ngày vẫn không thấy nhả ra, hơn nữa có xu hướng càng diễn càng hăng, đầu lưỡi ướt sũng kia ở trong miệng anh không ngừng thoải mái rong chơi, những nơi sờ qua đều trở nên nóng rực, toàn thân bắt đầu run run, cho nên anh một tay đẩy hắn ra………..
“Anh sao thế?” Vu Hạo Nhiên vừa lau chất lỏng trên môi vừa hỏi.
Tân Độ dường như vẫn có chút cảm thấy chưa thỏa mãn, hoàn toàn không hiểu lời anh nói, chỉ ngây ngốc cười với anh, trong đầu vẫn còn nghĩ đến bộ dáng dịu dàng khi nãy của anh……… Thật ra hắn vẫn còn chìm đắm trong ảo tưởng chưa trở về.
Vu Hạo Nhiên thấy bộ dạng ngây ngô đắc ý của hắn, lại nhớ tới ngày anh cũng nói những lời i như vậy, lập tức nổi giận: “Hỏi anh đấy, anh có nghe không?”
Lúc này, hồn Tân Đô trở về được một chút, lập tức thí điên thí điên[1] tới bên cạnh hắn, thuận tay cầm lấy ly bia trên bàn trà chỉ vào nói: “Tôi là tới cứu anh, trong này bị hạ xuân dược!”
“Cái gì?” Vu Hạo Nhiên sau khi nghe xong đột nhiên sửng sốt, ngay tức khắc cướp cái ly trong tay hắn, để trước mũi ngửi ngửi, rồi lại nhìn nhìn…….
Tân Độ biết anh không tin liền nói: “Không nhìn ra đâu, loại xuân dược này trong quán bar mới có, tên hỗn đản kia canh đúng thời gian mới bỏ vào, đáng tiếc tôi đã tới chậm một bước, độ chừng chỉ một lúc nữa sẽ phát tác!”
Vu Hạo Nhiên thấy hắn không giống như nói dối gạt anh, nhưng mà ngẫm lại bộ dáng Vu Minh Thành lúc đó, dường như không có chỗ nào khác thường, huống hồ nếu muốn kết quả như vậy gã có thể đã sớm ra tay. Trái lại, người trước mắt này xuất hiện ngoài dự tính, vì thế anh hỏi: “Anh làm sao biết tôi đang ở đây?”
“Đương nhiên là theo dõi!”. Tân Độ hùng hồn trả lời. Thật ra con mèo nhỏ đã biết rõ còn cố hỏi. Ngày đó, hắn nói tương đối rõ ràng, cho dù anh không đồng ý thân cận với hắn, nhưng có lí nào trí nhớ của con mèo nhỏ không tốt như vậy được?
Một câu trả lời bộc trực thẳng thắng này làm cho Vu Hạo Nhiên tâm phục khẩu phục. Anh cũng không muốn hỏi hắn làm cách nào đến đây được, nếu hỏi, chắc chắn câu trả lời của người này có thể làm anh tức chết, cho nên anh hỏi ngược lại: “Vậy anh làm sao biết được hắn ta bỏ thuốc?”
“Tôi rất thân với ông chủ ở đây, là ông ta nói cho tôi biết.”
“Anh và ông ta làm sao biết nhau? Trước đây không phải anh vẫn ở nước ngoài sao?”
“À thì cũng vừa mới quen!”
“………”
Vu Hạo Nhiên cảm thấy tiếp tục nói với hắn cũng không có ý nghĩa gì, định bụng lôi kéo hắn cùng trở về Á Đông. Thế nhưng lúc này Tân độ lại một tay giữ chặt lấy anh nói: “Con mèo nhỏ, anh đừng đi ra ngoài, ở bên ngoài đang đánh nhau đấy, máu chảy đầm đìa, trai tân không nên xem thì tốt hơn.”
Vu Hạo Nhiên vừa nghe xong liền cảm thấy không ổn, lập tức muốn đi ra ngoài cùng Vu Minh Thành chấm dứt mọi chuyện. Ngay tức khắc mở cửa đi ra ngoài………
Kết quả là đại sảnh phòng khách DJ vốn được trang trí xa hoa đã thành một hỗn độn, giống như bị gây rối. Chỗ nào cũng bừa bộn, vết máu ở khắp nơi, một nhóm người thì đang nằm trên mặt đất gào khóc thảm thiết, còn nhóm khác thì đang vội vàng rời đi.
“Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”. Vu Hạo Nhiên vừa hỏi vừa tìm bóng dáng Vu Minh Thành trên mặt đất. Ngay cả người có tâm tư mạnh mẽ, nhìn một màn máu tanh thế này vẫn có chút không chịu nổi, huống chi Vu Hạo Nhiên còn có chút sợ máu, vừa đi một hai bước thì sắc mặt đã trở nên khó coi.
Tân Độ thấy anh hơi khó chịu, cũng lo nghĩ chu đáo về một màn này: “Những người này đều đáng đời, ai bảo bọn họ chuyên làm nhục nhã mắt người khác.”
Vu Hạo Nhiên vừa nghe lời này, liền sửng sốt, nhìn Tân Độ một lúc, lại híp mắt hỏi: “Anh biết chuyện này? Có liên quan tới anh ko?”
Tân Độ lập tức nói: “Lúc tôi thấy bọn họ đánh nhau, tôi cũng không có quan tâm lắm, đã trực tiếp tìm anh!”
“Vậy bọn họ đánh nhau kịch liệt như vậy, làm sao anh đi qua được?
“Tôi đây chính là thần tiên, những phàm nhân như thế sao có thể cản trở tôi?”. Lúc Tân Độ nói lời này thì dừng một chút, lại nhanh chóng nói: “Có hai kẻ thối tha không biết xấu hổ muốn sờ tôi, tôi đánh một phát bọn nó thành một đống bùn nhão!” Dứt lời hắn chỉ chỉ hai người máu me dưới chân, bộ dáng tương đối vân đạm phong khinh.
Vu Hạo Nhiên cảm thấy nếu ở lại chút nữa chính là xui xẻo, đoán chừng một lúc nữa chắc chắn cảnh sát sẽ đến. Vì vậy anh lập tức lôi Tân Độ đi về……
Song, mới tới cửa lớn anh đã thấy có hai người đang bận rộn trong xe Vu Minh Thành, mà nguyên nhân có thể nhận biết chính xác xe của Vu Minh Thành, là vì Buggatti màu trắng trên thân kéo hai vạch đen đặc biệt phong cách, hơn nữa để làm chuyện xấu, mặt trên biển số xe còn trang trí một loạt đèn chiếu sáng.
Vu Hạo Nhiên vốn tưởng Vu Minh Thành với những người khác đang khẩn trương bàn bạc sự tình gì. Nhưng đến khi anh lại gần mới phát hiện, hóa ra bên trong là hai người quen, mà hai người quen đang đùa giỡn khá vui vẻ!”
“Cung Văn Hoa? Hồ Qua?” Hai người này mặc dù không phải bệnh nhân của anh, nhưng là bạn hợp tác làm nhiều chuyện xấu cùng Tân Độ nên sau này cũng có chút tiếng tăm. Vì thế Vu Hạo Nhiên cũng có thể biết tên bọn họ.
Cung Văn Hoa và Hồ Qua đối với việc Vu Hạo Nhiên xuất hiện không đúng thời điểm, đồng thời cùng nhìn về phía Tân Độ…… Vì vậy Vu Hạo Nhiên cũng theo ánh mắt của bọn họ nhìn về phía Tâm Độ…………
Thật là đồng đội giống như heo! Tân Độ che mặt, trong lòng đem hai cái đầu heo lăng trì ngàn vạn lần, cuối cùng ba giây đồng hồ sau nâng mặt lên nghiến răng nghiến lợi nói với Vu Hạo Nhiên: “Tên hỗn đản đó kê đơn hại anh, tôi đương nhiên muốn gã nếm chút mùi vị bị hại thôi!”
“Vậy xin hỏi bọn họ đang làm cái gì?” Vu Hạo Nhiên chỉ vào hai đứa ngốc còn đang cầm một đống đầu sợi bên trong ô tô thử đánh lửa không ngừng, chất vấn.
“Bọn họ đánh lửa nha, sau đó chuẩn bị đem xe lái đi, như vậy tên hỗn đản đó không tìm được xe này!”
“Các người làm cái này có thể khởi động xe?”
“Chẳng lẽ trong phim là gạt người sao?” Tân Độ hỏi lại khá tức giận, chuyện bị bán còn đi đếm tiền giùm này so với bị bỏ thuốc càng nghiêm trọng hơn.
Sức nhẫn nại của Vu Hạo Nhiên đã gần chạm đến cực điểm, anh sâu sắc cảm thấy bản thân còn sống thật sự là một kỳ tích. Sau đó lại kiên nhẫn giảng giải với bọn họ phim ảnh với hiện thực rất khác. Cuối cùng lúc chuẩn bị đưa bọn họ về tiện thể nhìn thoáng qua chiếc Buggatti đáng thương, ở chỗ hộp điều khiển lại có thể khoét một cái lỗ rõ to như vậy,…… Vu Hạo Nhiên thật sự không nhìn được nữa, kéo bọn hắn rời đi!
Khi bốn người trở về, vốn chỗ ngồi sắp xếp phải là một người phụ lái, phía sau ngồi 3 người. Nhưng khá ngạc nhiên là, Hồ Qua và Cung Văn Hoa không nên ngồi cùng một chỗ, mà còn là cùng ngồi ghế phụ lái, như vậy phía sau cũng chỉ còn lại hai người Vu Hạo Nhiên với Tân Độ. Điều này làm cho Vu Hạo Nhiên không thể không nghĩ rằng đây là do Tân Độ giật dây.
Tân Độ khá vô tội ngồi ở một góc, sau đó hay duỗi tay hỏi hắn có cảm giác gì khác thường không.
Ban đầu, Vu Hạo Nhiên thật sự coi là người này đang nói nhăng nói cuội, nhưng sau khi xe chạy không lâu đột nhiên anh cảm thấy trướng bụng, lại còn lửa nóng gay gắt, không bao lâu toàn thân đều nóng lên hầm hập…… Vì thế anh cảm thấy rất không ổn, dường như bản thân thật sự trúng kích thích, hơn nữa liều cũng không nhẹ, cả người anh đang nóng lên đồng thời có sự xúc động đến mất đi lý trí……..
Tân Độ thấy mồ hôi trên trán anh không ngừng ứa ra, lập tức ôm anh vào trong ngực. Tiếp đó, vừa lau mồ hôi vừa không ngừng an ủi anh, làm cho anh cố gắng duy trì tỉnh táo.
Nhưng Tân Độ lại ko biết là, hắn dựa vào anh càng gần, thì anh càng nóng như lửa, lý trí của anh cũng càng khó khống chế, cộng thêm hơi ấm khi hắn nói chuyện phun ở bên tai, anh càng cảm thấy nóng hực lên, hạ thân cũng trướng đau lâm râm……
“Tân Độ, lát nữa anh đem tôi trói lại đi, sau đó giúp tôi “xuất” ra mấy lần là được, nhất định không để tôi làm chuyện gì sai trái!”. Vu Hạo Nhiên nhân lúc vẫn còn tỉnh táo dặn dò “hậu sự” một chút, bởi vì dường như trước mắt chỉ có thể bắt lấy cọng rơm duy nhất là hắn, hơn nữa thuốc kích tích kia chẳng qua là thúc đẩy “tính sự”, bắn nhiều lần là được.
Tân Độ nhìn bộ dáng khó chịu của anh thì cũng khó chịu theo, cho dù anh nói cái gì cũng vẫn gật đầu theo, giống như đã hiểu hết.
“Vậy… ngày thường tôi không có trải qua loại chuyện này, nếu anh làm thì chậm một chút!” Vu Hạo Nhiên sợ đau, hơn nữa chỗ kia của anh rất yếu ớt, tay Tân Độ đầy vết chai, cho nên anh sợ ngày mai chỗ đó sẽ bị sưng phù.
“Ừ, tôi nhất định sẽ nhẹ nhàng.” Tân Độ tiếp tục nhận lời.
“Nếu tôi thật sự không chống đỡ được, anh cho tôi thuốc an thần, như vậy sẽ tốt một chút.”
“Yên tâm, tôi nhất định sẽ nhẹ nhàng.”
Vu Hạo Nhiên nghe xong lời này có chút bất đắc dĩ, dù sao quan hệ của hai người bọn họ bây giờ xấu hổ như thế, nếu không phải vậy, thật ra tìm một người phụ nữ là lựa chọn tốt nhất, nhưng mà anh đoán là người đàn ông trước mắt này ngay cả chết cũng sẽ không đem mình chuyển qua tay người khác, cho nên anh chỉ phải cười khổ nói: “Vất vả cho anh!”.
Tân Độ tiếp tục gật đầu, một bộ bộ dáng gần như suýt khóc, bộ dạng gấu nâu to lớn trung thành như vậy làm cho Vu Hạo Nhiên bỗng nhận ra, kì thực người này cũng rất tốt…….. ít nhất là đối với mình rất tốt…….
…
Giữa trưa ngày hôm sau, lúc Vu Hạo Nhiên từ trong giấc mộng tỉnh lại, bỗng nhiên phát hiện toàn thân mình đều đau nhức vô cùng. Nhưng, đây cũng không phải chuyện đáng sợ nhất, bởi vì đáng sợ nhất là lúc anh chuẩn bị thức dậy, đột nhiên phát hiện trên giường có thêm 1 người, hơn nữa hai người đều trần trụi, nguy hiểm nhất là, đứa ngốc kia đang cười với mình…………
“Anh………Có hay không……….” Vu Hạo Nhiên vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, đầu tiên là sờ soạn phía trước, cảm thấy không đau, bây giờ lại sờ soạn phía sau, cảm thấy hình như có chút kỳ quặc……….. Chẳng lẽ……….
Ý nghĩ này nhất thời làm anh kinh hãi như bị pháo nổ, ánh mắt trực tiếp nhìn chằm chằm người trước mặt, thiết tha hy vọng có thể từ trên mặt hắn nhìn ra một tia thần sắc phủ định
Tân Độ cười há há trả lời: “Xin lỗi con mèo nhỏ, là anh tự mình bổ nhào tới, tôi thật sự không khống chế được………”
VU HẠO NHIÊN: “……………….”[1] Thí điên: bộ dạng cao hứng đắc chí giống như trẻ nhỏ.