Trung Tâm Nghiên Cứu Những Người Không Bình Thường

Chương 32

Nghịch CP nghĩa là CP công thành thụ – Thụ thành công:))))Không lâu sau khi Tân Độ và Vu Hạo Nhiên đi nghỉ, họ lại gặp hai nhóm xe đang dừng lại trước sân lớn, nhưng Tân Độ cũng không có thời gian đi tiếp đón mấy người này, nói theo cách khác thì bọn họ cũng không dám để cho hắn đi đón tiếp.

Người trong xe ra khỏi xe liền đi thẳng qua chỗ Tân Độ, mang theo vẻ mặt áy náy, bộ dạng kia khá là thành khẩn, không thấy nửa phần dối trá.

Mà người dẫn đầu hai nhóm này quả thật đúng như Vu Hạo Nhiên đoán, chính là Hồng vương Từ Hôi (tiểu hôi hôi trong truyền thuyết –

Người này Vu Hạo Nhiên chỉ từng thấy một lần, thế nhưng chỉ cần một lần anh liền nhớ kĩ dáng dấp của gã, bởi vì khi anh đến tìm gã vào một buổi sáng nọ, người này đang móc lấy lá gan của một người nợ tiền gã, vẻ mặt của gã khá lãnh đạm, giống như chỉ đang tưới nước cho hoa vào buổi sáng, thế nhưng khí thế tàn bạo đầy người lại làm Vu Hạo Nhiên mới vào cửa kinh hãi lạnh run.

Từ Hôi có mắt đôi tam giác ngược chính cống (1), tròng trắng trong mắt rất ít, bất chợt liếc một cái là thấy cả vành mắt màu đen, có vẻ là một người khá băng lãnh.

Chỉ có điều lúc này đôi mắt tam giác ngược lại híp lại thành một cái khe, nhìn thế nào cũng không liên quan đến bộ dáng làm cho người ta sợ hãi lúc đó, đợi đến gần mới chợt nghe hắn nói: “Ể? Tôi đã nói gần đây sao Tân ca sắc mặt hồng hào lên không ít nha, té ra là tại chị dâu nha, thảo nào thảo nào!”

“Thả con mẹ nó rắm của chú mày đi!” Tân Độ không lạnh không nóng nói, một bên bưng chén nước uống một ngụm: “Anh mày da vừa dày vừa đen, con mắt nào của chú nhìn ra mặt anh hồng lên?”

Từ Khôi bị mắng cũng không bực, trực tiếp thay hắn rót thêm nước, sau đó đặt mông ngồi cạnh Tân Độ nói: “Anh em chỉ đùa một chút, anh còn tưởng thật sao? Nói cho anh, lúc đầu em còn định không đến, nhưng vừa nghe chị dâu lớn lên vừa tuấn tú vừa ôn nhu, ngẫm lại không đến thì chắc chắn sẽ thua thiệt!”

“Chú nếu dám liếc anh ấy nhiều hơn một cái, anh liền móc trứng của chú.” Tân Độ cảnh báo khá nghiêm túc, thế nhưng vẫn dựa cả cổ lên vai Vu Hạo Nhiên.

Từ Khôi thấy hắn không truy cứu, bấy giờ cũng không vòng vo, nói thẳng: “Tân ca, món tiền bên khu phía Tây đã đòi được rồi, bây giờ lại đến đám ở Na-uy xin khất, anh thấy đó…..”

“Anh thấy gì? Anh lấy cái gì mà thấy? Không phải mắt chú rất dài à? Anh nói chú nghe, chẳng may khoản tiền bên kia không trờ lại, năm nay chú liền ngồi xổm trên mộ phần chung với tổ tiên chú đi, muốn trách thì trách bọn họ không phù hộ cho chú!”

“Em biết rồi…… Em có việc nên đi trước đây!” Từ Khôi dứt lời liền xoay người rời đi, quả thực ngay cả một cái liếc mắt cũng không bay đến người Vu Hạo Nhiên.

Vu Hạo Nhiên ngược lại có chút kinh ngạc khi Tân Độ nói chuyện nội bộ vẫn không e dè trước mặt anh, chỉ cần là người có liên quan đến khí giới đều biết, đứng đầu Na-uy chính là Vu Minh Thành, bây giờ làm trò trước mặt anh, đơn giản chính là muốn anh nói cho Vu Minh Thành, chỉ có điều dựa vào tính cách nham hiểm hung hãn của Từ Khôi kia, chuyện này đúng là có hơi thừa thãi, việc này càng làm Vu Hạo Nhiên càng thêm rối rắm.

Tiệc rượu này vẫn kéo dài hết một buổi chiều, đáng nhẽ đã sớm chấm dứt, thế nhưng vì chờ “Ông cụ” Tân Độ đã nhắc đến, vẫn duy trì tới nhá nhem tối mới chính thức bắt đầu.

Nhưng mà trong lúc đó Vu Hạo Nhiên ngược lại cũng không buồn chán, bởi vì trong đám người này có không ít người anh quen biết, mặc dù cảnh tượng như thế khá là xấu hổ, nhưng những người này đều tương đối thức thời làm bộ như không biết, hơn một ngàn người nối tiếp nhau lần lượt chúc phúc, thiếu chút nữa làm mệt chết anh, chỉ là kí tên thôi đã giết chết rất nhiều tế bào não của anh, trong đó còn có khá nhiều bông hoa hiếm lạ, quả thực không thể nhìn thẳng.

“Vị này chính là bạn học cũ của tôi, Tôn Lê Minh, người Hồng Kông, cha hắn là một con bạc, thua ba mươi triệu, kết quả là mỗi ngày chủ nợ đều tới cửa đòi nợ, hắn trong cơn tức giận tới chỗ tiểu Hôi Hôi vay hai trăm triệu, hai năm sau đó phất lên, đúng là trâu bò!”

Vu Hạo Nhiên có sòng bạc ở Hồng Kông, đối với chuyện về người này đương nhiên rất rõ, hơn nữa hai người vì chuyện cá cược cũng không chỉ giao chiến một hai lần.

“Chị dâu khỏe!” Tôn Lê Minh sau khi được Tân Độ giới thiệu qua cúc cung một bộ kín cẩn lễ phép với Vu Hạo Nhiên, sáp lại như lần đầu tiên gặp mặt, sau đó cười tủm tỉm nói: “Chị dâu thật hạnh phúc nha….. Tân ca khá lợi hại đó!”

“Cái gì khá lợi hại?” Vu Hạo Nhiên sững sờ hỏi một câu, thế nhưng lời vừa ra khỏi miệng liền hối hận……..

Vì thế khiến một đám người ồn ào phía sau cười to.

“Vị mà em vừa mới gặp qua, hắn thật là một tên cho vay, mà cho vay còn luôn không thu lại, khá là đáng thương.” Tân Độ chỉ chỉ Từ Hôi bênh cạnh nói.

Từ Hôi cũng không vì nghề nghiệp của mình mà cãi lại gì, trái lại lại nhân cơ hội nói đùa Vu Hạo Nhiên một chút: “Chị dâu, Tân ca trước mặt tụi em nói anh rất tốt cũng không ít lần, còn nói một đêm bảy lần gì gì đó, khiến cho đám người tụi em hận đến nỗi không có chỗ xả.”

“Chỉ là chị dâu à, Tân ca không phải sĩ diện chết được chứ? Mà trym của Tân ca chúng em cũng nhìn qua rồi, nói nó tài giỏi chúng em cũng tin, nhưng mà bảy lần và gì gì đó, khẳng định là khoác lác rồi!” Tôn Lê Minh nhân cơ hội nói tiếp.

Vu Hạo Nhiên bị cả một đám người thượng lưu vây quanh nói, cả người không được tự nhiên, lại giương mắt nhìn cái con Koala đang treo trên người mình, người nào đó đang khá thoải mái hưởng thụ, mặt cười tủm tỉm nghe, hoàn toàn không có tự giác hối lỗi.

Vu Hạo Nhiên cảm thấy người này quả thật không biết xấu hổ tới cực điểm, chưa nói hai người chưa từng đè nhau một lần nào, vẫn không biết xấu hổ mà nói một đêm bảy lần?! Bảy lần đó! Đó là cái ý tưởng gì hả!?

“Việc này chưa từng đếm qua, nhưng mà hắn nói với mấy anh khi nào thế?!” Vu Hạo Nhiên cười tủm tỉm hỏi, làm cho con Koala bên cạnh không khỏi run cầm cập, thầm cảm thấy không ổn, lại nghe anh tiếp tục nói: “Các anh ngoại trừ thảo luận số lần, vậy sao không thảo luận về vấn đề vị trí kỹ thuật? Ví dụ như ai ở trên ai ở dưới và vân vân….”

Mọi người vừa nghe lời này, có trò hay. Bấy giờ liền tụ tập lại tiến lên nói: “Chẳng lẽ trym to của Tân ca chỉ để trang trí?”

Tân Độ vừa nghe liền đen mặt, ôm Vu Hạo Nhiên thật chặt, trời biết cái gì cũng có thể trêu, nhưng vị trí thì không thể trêu được, với lại, đang đứng trước mặt một đống huynh đệ thường xuyên tám chuyện, nếu lời nói đó được thừa nhận, vậy sau này trên con đường phía trước sao hắn dám đứng thẳng trước mặt mọi người nha…

Vì thế con gấu nào đó dùng bộ dáng khá là đáng thương nhìn Vu Hạo Nhiên, sau đó nói gần như cầu xin: “Con mèo nhỏ, chúng ta không nói với bọn họ nói cũng được, đều là anh không tốt, về sau anh không bao giờ…. dám nói nữa.”

“Sợ cái gì, đều là đàn ông, nói chút chuyện đó thì có gì không tốt.” Vu Hạo Nhiên nhìn bộ dáng đó của hắn trái lại ngầm sảng khoái lên, ngược lại đem ôm hắn vào trong ngực, sau đó nói với một đống người chuyên hóng thị phi xung quanh: “Các anh chẳng biết gì cả, bình thường tôi đều nuông chiều hắn, cũng vì thể diện nha, chẳng qua tất cả mọi người là anh em, biết rồi cũng không sao!”

“A……..Thì ra vậy nha!!!” Mọi người đều như bị sét đánh, đều có loại nghịch CP như bị sấm đánh, sau đó thầm mắng bản thân phải thật bình tĩnh, định bụng giờ tiếp tục moi móc thị phi của lão Đại.

Tân Độ nhìn con mèo nhỏ nói hưng phấn nói chuyện phiếm với bọn họ, hiển nhiên là dễ chịu, coi như đang xả thân bồi con mèo nhỏ, dù sao trình tự và gì gì đó, người sáng suốt chỉ liếc một cái đã biết, nhưng khi nhìn đến con mèo nhỏ nhà mình tai đỏ ửng, bấy giờ biết đã quá giới hạn, vì thế cong khóe miệng ra hiệu bằng ánh mắt cho mọi người, vì thế người trong tập đoàn liền thức thời cuốn xéo, tiếp đó lại chào đón một tốp khác.

Đây là một đám toàn là phụ nữ, hơn nữa đều là mỹ nữ tóc vàng mắt xanh, mấy cô mỹ nữ này eo nhỏ mông cong, toàn thân son phấn, phong tình vạn chủng không nói nên lời.

Tân Độ chỉ vào một vị trước mặt nói: “Vị này là bạn học cũ của anh, Ruth mỹ nữ, hai bọn anh chỉ là quan hệ xã hội.”

“Tân ca, em không phải Ruth!” Vẻ mặt của mĩ nữ bưng chén rượu khá là không tự nhiên.

Tân Độ vừa nghe liền cúi đầu, nhưng mà một lát lại ngẩng đầu nói: “A, té ra cô là bạn đồng học Mạn Ba nha!”

“Nói bao nhiêu lần, em gọi là A Lị, anh không cần tùy tiện nghĩ trong đầu một cái tên liền gọi đại lên được không?” Vốn vẻ mặt mỹ nữ đang ôn hòa có thêm một chút giận tái đi, dù sao bị người khác gọi nhầm tên ngay trước mặt cũng khá quá đáng.

Tân Độ không có chuyện gì nói: “Cô không cần ở chỗ chỗ này chải đầu chỉnh trang dung mạo, con mèo nhỏ nhà tôi sẽ hiểu lầm.”

A Lị bất đắc dĩ nói hai câu chúc phúc xong chạy lấy người, xem ra lão Đại của các cô cả đời cũng không nhớ rõ tên cô.

A Lị đi rồi lại một mỹ nữ đến, Tân Độ không nói hai lời liền chỉ vào cô ta nói: “À, vị này chính là Ruth – bạn học cũ của anh!”

“Tân ca, em là Tát Lỗ Mạn…..”

“Không quản cô là cái gì Mạn, dù sao bây giờ cô có thể đi rồi……….”

“Vị này chính là………….”

“Tôi là Sam.”

“Tôi biết! Anh là bạn học cũ Sam của tôi……”

“……….”

Cứ như vậy, Vu Hạo Nhiên kiên nhẫn nghe Tân Độ giới thiệu, một lúc sau rốt ruộc không nhịn được nói: “Nơi này đều là bạn học cũ của anh?”

“Đúng vậy!” Tân Độ vừa gãi ót vừa nói. Trên thực tế thì chính hắn cũng không nhớ được tên của mấy người này, hoàn toàn là nói nhăng nói cuội, thử nghĩ một ông tổng có mấy vạn công nhân làm sao có thể nhớ kĩ tất cả tên của công nhân chứ, huống chi cũng không cần thiết phải nhớ kĩ.

Vu Hạo Nhiên nhìn bộ dáng lạnh nhạt của hắn, trong lòng đột nhiên nổi lên một cái phỏng đoán lớn mật, thế là anh liền nhanh chóng hỏi: “Anh biết Bàng Sắt và William Ann không?”

Nếu muốn hỏi Vu Hạo Nhiên vì sao lần này dễ dàng đoạt lấy một nửa sản nghiệp ở Na-uy của Vu Minh thành dễ dàng như thế, thì gã William Ann này chính là người anh phải cảm kích nhất.

“Bàng Sắt và William Ann? Thật quen thuộc. Hình như không biết! Nhưng mà, em biết Hồ Qua với Cung Văn Hoa không?”

“Hả?” Vu Hạo Nhiên bị câu trả lời của hắn làm cho có chút bất đắc dĩ, nhưng mà lúc xoay người quả thực thấy được Hồ Qua cùng Cung Văn Hoa: “Bọn họ làm sao có thể đến đây?” Tân Độ dường như không thích tùy tiện mang theo người, huống hồ tới bây giờ cũng chưa thấy hai người bọn họ đi theo nha.

“Bọn họ nhất định muốn theo anh đến, nói là chưa từng tham gia tiệc rượu, còn nói chưa có nếm qua đồ ăn ngoại quốc gì đó, bộ dáng thật đáng thương, cho nên anh để cho bọn họ đến đây.” Tân Độ vừa nói vừa vẫy vẫy tay với hai người kia.

Thế nhưng hai người khá là thật thà, vẻ mặt đang ăn uống quả thật thảm thương không nỡ nhìn, trực tiếp khoát tay áo với hai người bọn họ, cứ tiếp tục vùi đầu ăn hết mình.(1) Đừng hỏi t mắt tam giác ngược là ntn =.= T cũng không hiểu:v
Bình Luận (0)
Comment