Trung Thành Và Tình Yêu

Chương 12

Tiếu dừng động tác lại, đứng dậy nhìn Bùi An. 

Bùi An có chút không giải thích được, nhìn nhiệt tình trong mắt Tiếu dần lạnh đi, dục hỏa của gã cứ vậy mà từ từ biến mất theo, trong lòng đột nhiên cảm thấy lo sợ, bất an. 

Tiếu nhìn gã một hồi lâu, trong lỗ mũi nhẹ nhàng phát ra một tiếng "Hừ", có chút bất mãn. 

Bùi An lại càng khủng hoảng, hai tay vốn là đang đỡ bên người anh, giờ lại không biết nên để ở chỗ nào.

Tiếu không cần phải nhiều lời nữa, phủ đồ ngủ lên người rồi xuống giường, đi đến phòng tắm. 

Bùi An ngây ngốc ngó sàng đan xộc xệch, sờ không thấy đầu mối. 

Lát sau, Tiếu đi tới cửa phòng tắm, anh kéo cửa ra, rốt cục cũng chịu quay đầu nhìn thoáng qua Bùi An. 

"Cậu....nên học thêm một chút đi." Anh nói. 

... 

Bùi An nhất thời bị đả kích mạnh mẽ. 

Lúc Tiếu đi ra, Bùi An hãy còn đang ngồi trên sa lon ngẩn người. 

Tiếu đến gần, Bùi An túm anh lại, vén quần áo lên hôn túi bụi, đầy nhiệt tình. 

Đến đó, Tiếu lại càng bực mình, nắm lấy tóc gã, "Tôi không nói chuyện này!" 

Bùi An ngửa đầu nhìn Tiếu, không giải thích được. 

Bị con ngươi đen bóng của Bùi An nhìn chăm chăm, Tiếu thở dài, anh tiện tay vuốt vuốt tóc Bùi An, nhẹ giọng nói, "Bùi An, học, là học cách đối đãi với tình nhân, cách đối đãi với tôi ấy." 

Bùi An hỏi: "Tôi không đủ nhiệt tình sao?" 

Tiếu tức giận, hung hăng đẩy gã ra, lại thấy khóe miệng Bùi An vẽ lên nụ cười dịu dàng, biết mình bị chơi xỏ, mặt bất giác đỏ lên. 

Nhưng mà thử nghĩ xem, Tiếu trách Bùi An cũng là do có nguyên nhân đó chứ. 

Đầu tiên, Tiếu thích cách nhiệt tình và kích thích, còng tay roi da các loại kia, để làm tăng thêm tình thú thì có gì không tốt. 

Có khi lại càng hăng hái, nhưng sẽ khó tránh khỏi làm quá, song những thứ này, Bùi An vẫn cố gắng thỏa mãn anh. 

Chẳng qua là, sau khi mềm đi, tên kia tới so với bình thường hay mạnh hơn rất nhiều, khiến cho sau khi làm xong, Tiếu toàn mê mang ngủ mất tiêu. 

Lúc bày ra những loại dụng cụ, Bùi An có thể đã nói rất cẩn thận, một bên kêu không đành lòng nặng tay, sợ rằng sẽ làm thương tổn Tiếu, một bên lại gào sợ phật ý Tiếu, sợ Tiếu không hài lòng. 

Những lúc như vậy, thường là Tiếu sẽ phun ra hai ba câu, mà Bùi An lại ngoan cố ơi là ngoan cố. Thậm chí, lúc Tiếu mê mang rồi, Bùi An lại nói không muốn hành hạ anh nữa, thế nhưng lại chạy vào buồng tắm tự hành hạ mình. 

Cẩn thận như thế, lại khiến cho Tiếu khó chịu trong lòng. 

Tiếu cũng không nghi ngờ Bùi An có yêu anh hay không nữa, ngày thường cẩn thận từng li, chu đáo từng chút*, Tiếu không giây không phút nào không cảm thụ được. 

*Nguyên văn:心细如发 - Tâm tế như phát - TN chỉ sự cẩn thận, tỉ mỉ 

Nhưng Tiếu lại không biết đi biểu đạt với người yêu mình như thế nào. 

Thường ngày công việc bận rộn, Tiếu muốn quan tâm đến Bùi An cũng có hạn. 

Anh biết điều mình có thể làm, chẳng qua là đang liều mạng dung túng Bùi An, lấy ra tất cả những gì có thể ra, cho gã. 

Nhưng mà cho cái gì chứ, Tiếu cũng không biết, bởi Bùi An chưa từng mong muốn bất cứ cái gì bao giờ. 

—— Tiếu đau lòng người đàn ông này. 

Trong phim tình cảm mà diễn tới đoạn này, hẳn là nam nhân vật chính sẽ bất đắc dĩ thở dài một hơi nói: "Bùi An, anh phải làm thế nào mới giúp được em đây?" 

Nhưng là câu thoạt này rốt cục là quá mức khác người, anh là Tiếu, anh diễn vai người đàn ông chân thành tình cảm như vậy không nổi đâu. 

Điều anh có thể làm, chỉ có thể là nhẹ nhàng hỏi một cậu, "Chúng ta, làm sao mới có thể cảm thấy tốt hơn một chút đây?" 

Bùi An không trả lời, gã ôm chầm lấy Tiếu, hôn lấy hôn để, đầu lưỡi nặng nề liếm láp, bá đạo và tràn đầy tính xâm lược. 

Tiếu hàng phục gã, lông mi nhẹ nhàng rung động, anh xoa xoa sống lưng Bùi An, như là đang xoa dịu sự bất an của gã. 

Tiếu giạng chân ngồi trên cơ thể Bùi An, dùng một tay chống, tay còn lại thì xoa xoa dương v*t gã, hô hấp Bùi An trở nên dồn dập. 

Khi Tiếu cố gắng đem thứ đó nhét vào trong cơ thể minh, Bùi An lại dừng động tác lại. 

"Tiếu, anh kiêu ngạo, cao cao tại thượng, không ai bì nổi." Gã nói. 

Mà Tiếu vẫn kiên trì làm, "Bùi An, cậu phải biết rằng, chuyện này không liên quan tới tôn nghiêm, chỉ cần sẵn lòng." 

Anh cảm nhận được nhiệt độ của Bùi An, cứng rắn và nóng rực, hệt như cách làm người của Bùi An. 

Chôn sâu trong cơ thể mình, thuộc về mình, bị mình trói buộc. 

Người đàn ông này, là người Tiếu chọn, làm người đàn ông sống với anh cả đời. 

"Bùi An, rốt cục thì cậu....sợ cái gì chứ?" Ngoài thở dốc, Tiếu còn hỏi Bùi An như vậy. 

—— Chúng ta cũng đã đủ mạnh, còn lo sợ trách nghiệm cái gì nữa, cũng không nên để người khác đem áp lực đặt lên vai mình

Bùi An lắc đầu. 

Hạnh phúc tới quá mức bất ngời, khiến cho gã không sao có thể tin được. Cảm giác tựa như bong bóng, trong suốt và yếu ớt. 

Gã im lặng để Tiếu dừng lại, lại tựa như cố tình kẹp chặt gã vào trong cơ thể, bao trùm mình ngày càng chặt chẽ. 

Gã vẫn im lặng, chẳng qua là hô hấp bắt dầu có chút loạn nhịp. Có thể nhìn ra gã đang nhẫn nại đè nén. 

Tiếu không thuận theo cũng không buông tha, anh cởi áo sơ mi gã ra, liến hôn cổ gã. 

Bùi An có làn da rắm nắng, bóng loáng và giàu đàn hồi. Trên đó còn mang theo mùi mồ hôi nhè nhẹ không dễ nhận ra, có vị mặn nhàn nhạt. 

Do nghiêng đầu, rất dễ nhìn ra sự di động tinh tế của huyết quản, dấu vết rung động lên xuống của yếu hầu cũng không thể che dấu được. 

Tiếu giống như không chịu nổi cám dỗ, anh tiến lên hôn gã.

"Bùi An, em biết cả..." Tiếu ghé lỗ tai gã thầm thì. 

Bùi An phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp, gã nhắm mắt thật chặt. 

Tiếp đó, Tiếu bắt đầu nghiệm chứng tính chân thật trong lời nói của mình. 

Ngực, dương v*t, thắt lưng, sườn... 

Tiếu hoặc là lấy tay, hoặc là dùng miệng, tầng tầng lớp lớp kích thích tất cả các điểm mẫn cảm trên người Bùi An. 

Sung sướng mãnh liệt và khát cầu tựa như thủy chiều òa ạt đánh tới, che lấp tất cả khiến cho Bùi An không thể chống đỡ. 

Đột nhiên mà rõ ràng như vậy, vốn nên là Bùi An chủ động, anh lại tựa như cầu xin hoan ái, ẩn nhẫn hèn mòn như vậy. 

Quyết định của Tiếu, đã đánh vỡ chấp nhất và kiên trì của mình. Chuyện này khiến cho cả hai người đều ăn đủ. 

—— Bùi An, cho dù là anh muốn bất cứ cái gì, thì anh hãy cứ việc vươn tay ra mà lấy. 

——Trái hạnh phúc thiệt lớn đã vắt ngang giữa đôi ta, vì sao lại chỉ có em dám thưởng thức hương vị ngọt ngào mê người của nó, mà anh lại chọn quỳ dưới tàng cây tham lam khao khát và tràn đầy hy vọng, ngưỡng mộ nó, nhưng vẫn không đành lòng giơ tay lên hái? 

Cái vận mệnh của người đàn ông này đã làm ra rất nhiều điều sai trái, gã học xong cách trung thành chờ đợi, nhưng lại không hiểu ý nghĩa của việc tự tay giành lấy. 

Tiếu khiêu khích gã, một lần lại một lần, tràn đầy kiên nhẫn. 

Anh bày ra tư thế quyến rũ trước mặt Bùi An, trẻ trung, tràn đầy hương vị. 

Anh ở trên người Bùi An phát huy nhuần nhuyễn tất cả các kỹ xảo mà anh có thể biết, từ Thiên sứ lay động lòng người cho tới Chúa tể Ác ma. 

Đây không phải là hấp dẫn, mà là mời gọi. 

Nhẫn nại của Bùi An cuối cùng cũng đạt tới giới hạn, gã như cuồng phong mưa rào đánh vào một cái thuyền là nhỏ, tựa như nước chảy bèo trôi giữa sóng lớn cuồn cuộn. 

Gã tung người áp đảo Tiếu, mạnh mẽ chế trụ thắt lưng Tiếu đang di chuyển hùa theo tiết tấu của mình. 

Mạnh mẽ tiến vào, rút ra nhanh chóng, hai thân thể nhớt nháp mồ hơi dính chặt vào cùng một chỗ, hơi thở dốc giao hòa lẫn nhau. 

Ý thức đã cuồng loạn và mờ mịt, có lẽ chính gã cũng chưa từng lưu ý đến, gã ở bên tai Tiếu, giọng nói hệt như reo hò lại hệt như thở dài trầm trọng nói, hết lần này tới lần khác, "Tiếu, anh muốn em, anh yêu em..." 

Ngữ điệu khàn khàn tựa như rượu ngọt lâu năm say lòng người, ngọn lửa bùng cháy do cồn rượu khiến cho Bùi An xông phá lý trí theo bản năng. 

Hô hấp ấm áp phun lên gáy Tiếu, nhiệt độ nóng rực. 

Tiếu mỉm cười, vừa quyến rũ lại vừa mang theo hạnh phúc nhàn nhạt, anh nói, "Em cũng vậy." 

Cho dù là trên giường hay trong cuộc đời. 

Cổ tay Tiếu vẫn luôn có đủ kiên nhẫn. 

Mà Bùi An, gã luôn bền bỉ chấp nhất. 

Tình yêu khiến cho hai người cùng bước đi, dựa vào nhau để bước tiếp. 

Đây là một loại tín nhiệm....

Bởi bọn họ biết rõ. 

—— bản thân, chính là lẽ sống duy nhất của người kia!

Lời nhỏ cuối sách:

Rốt cục cũng viết xong câu truyện ngắn này, thành thật mà nói thì tôi đã rất dụng tâm. Đạt được sự ủng hộ và yêu thích của mọi người, tôi thật sự cao hứng và cảm động vô cùng. 

Bởi vì tôi còn đi học nên bình thường toàn viết trong nhà trọ của trường. Không có nhiều thời gian, cập nhật đứt quãng, các bạn hay chờ văn cực khổ rồi, ha hả~ 

Cuối cùng giải thích một chút, ở cuối chương kết cục <>, là hai người kết hôn. 

Bất quá là do thân phận, nên họ buộc phải lựa chọn một giáo đường vắng vẻ và một linh mục ở rất xa, chuyện này thật bất đắc dĩ. 

Tôi cũng không biết mình là đang biểu đạt ý gì, viết hỗn loạn, cuối cùng tạo ra hai người như bây giờ, nói là tình yêu, nhưng hình như lại không đủ tốt đẹp, không đủ lãng mạn, nói là cuộc sống, nhưng hình như nó không thực tế chút nào, quá mức ngây thơ. 

Ôi chao... Thật là không biết làm sao bây giờ! 

Cuối cùng nói một chút về những diễn viên bia đỡ đạn*. Trước tiên nói đến người phụ nữ duy nhất ra sân Lăng Tử Vân, Bùi An ngăn ả không cho vào, chính ả càng muốn xông vào, cuối cùng là thấy được cái không nên thấy. Về phần cái gã đàn ông vừa ra màn kia, gã ta thấy Tiếu xử Lăng Tử Vân là muốn chạy khỏi Tiếu, cho nên Tiếu giết gã. Tiếu vốn là cũng muốn giết Bùi An, trong lúc ấy mỗi gã là vô tội nhất thôi. Nhưng cũng bởi vì gã vô tội, nhưng gã lại không hề toát ra một tia oán hận hay không can tâm, cho nên Tiếu đã tha cho gã. 

*Nguyên văn: 炮灰: Pháo hôi - từ chỉ vật hy sinh, bia đỡ đạn. 

Về phần anh của Lăng Tử Vân, cho thể nói là chính hắn ta là người đem Lăng Tử Vân vào trong cái hội này. Hắn không thể tiếp nhận sự thực mình thích Lăng Tử Vân, cho nên không theo đuổi mà chỉ nhìn theo Lăng Tử Vân, thấy Lăng Tử Vân ở chung một chỗ với Tiếu nhưng cũng không can ngăn. Cho đến khi Lăng Tử Vân chết, hắn rốt cục mới bộc phát, quyết định chạy đi tìm Tiếu báo thù. Nhưng vì hắn ta quá hèn yếu nên hắn không thể thành công. 

Có thể những chuyện này viết khá là hàm súc rồi, dù sao cũng chỉ là truyện ngắn không thể triển khai quá nhiều được, ấy vậy phần cuối còn hơi nhanh. 

Cũng không phải là nói rằng tất cả mọi người đều đáng chết, cũng không phải là nói Tiếu vô tội. Mỗi người sau này đều sẽ chết, chẳng qua khác nhau chỉ là sớm hay muộn thôi. Tiếu ở thân phận như vậy, thì nhất định anh không thể chết già. Nhưng đây chỉ là một tiểu thuyết, là một chuyện xưa nho nhỏ, để cho nó được hạnh phúc ở một thời điểm nào đó thì có sao:) 

Tóm lại một câu, «Trung Thành Và Tình Yêu» kết thúc rồi, không có phiên ngoại. Từ nay tôi sẽ hoàn toàn cáo biệt với câu chuyện ngắn này....Phất tay cúi chào các con, bắt đầu cuộc sống với tình yêu của mình đi. 

Cúi người chào, đi ra. 
Bình Luận (0)
Comment