Editor: Sasaswa Kho báu bị mất cuối cùng cũng tìm lại được, Mạnh Hoa Nhiên không còn mơ thấy ác mộng nữa, giấc mơ của cậu đã thay đổi hoàn toàn.
Trong mơ ma quỷ đáng sợ đã biết mất, bụng cậu cũng không còn đau nữa.
Về phần cậu bé ngồi xổm bên đường khóc lớn không ngừng gọi "mẹ"cũng không còn khóc nữa.
Những lần trước, mỗi khi Mạnh Hoa Nhiên tới gần, đứa bé kia sẽ đột nhiên biến mất không thấy đâu. Nhưng bây giờ nó lại tươi cười, chủ động chạy đến chỗ Mạnh Hoa Nhiên.
"Em lạc đường sao?" Mạnh Hoa Nhiên ngồi xổm xuống hỏi đứa bé.
Vì gặp nhau trong mơ nên cậu vẫn không thể thấy rõ mặt đứa bé, dáng người đối phương nho nhỏ nhưng khí tức lại đặc biệt quen thuộc.
Cậu bé gật gật đầu, lập tức nhào vào lòng Mạnh Hoa Nhiên, ôm chặt cậu...
Đến lúc Mạnh Hoa Nhiên tỉnh lại, mặt trời đã chiếu thẳng vào phòng. Gần đây cậu rất buồn ngủ, lần nào cũng tới trưa mới chịu tỉnh.
Nghiêm Thời Trì cũng không ngồi dậy, vững vàng ôm Mạnh Hoa Nhiên như cũ. Tay chân Mạnh Hoa Nhiên không nhúc nhích được, cậu hơi đẩy Nghiêm Thời Trì một cái: "Dậy đi, sâu lười."
Nghiêm Thời Trì thật ra đã dậy từ lâu, chỉ là không nỡ buông Mạnh Hoa Nhiên ra, hắn tham luyến cơ thể mềm mại và thơm ngọt này, ước gì cả đời đều có thể dính lên người Mạnh Hoa Nhiên.
Nghiêm Thời Trì đến gần cà cà chóp mũi Mạnh Hoa Nhiên: "Nhiên Nhiên, em phải gọi anh là "Lão công" mới đúng."
Mạnh Hoa Nhiên có chút thẹn thùng, hừ hai tiếng: "Anh rõ ràng là lão... Lưu manh!"
Nghiêm Thời Trì cười cho qua: "Cho dù anh là lão lưu manh thì cũng là chồng em nha, đại bảo bối."
Thấy cách xưng hô của hắn thay đổi, Mạnh Hoa Nhiên chớp chớp mắt nghi hoặc: "Đại bảo bối?"
"Đúng vậy, bởi vì nhà chúng ta..." Nghiêm Thời Trì vừa nói vừa đưa tay nhẹ nhàng đặt trên bụng Mạnh Hoa Nhiên: "Tiểu bảo bối đã trở về."
Mạnh Hoa Nhiên hai má nhất thời nóng lên, cảm thấy câu này đã nghe ở đâu đó.
Ba ngày sau, Nghiêm Thời Trì uỷ thác em trai Nghiêm Thời Mộc ở nhà chăm sóc Mạnh Hoa Nhiên, hắn nói phải ra ngoài có việc cần giải quyết, thật ra là đi đến trại giam ở phía Tây hẻo lánh.
Không bao lâu sau viên cảnh sắt dắt một người tù nhân trẻ ra, đối phương để đầu trọc, hai gò má hóp sâu, bước đi của hắn cũng khập khễnh, là người tàn phế.
Ai có thể nghĩ đến, hơn một năm trước người kia là bộ dáng hung hăng càn quấy, thích gì làm nấy.
"Tao không muốn gặp mày." Trịnh Từ Bân lạnh lùng nói.
Nghiêm Thời Trì đáp lại hắn bằng một nụ cười lạnh: "Thật không tiện, trừ tao ra thì không có người thứ hai đến thăm mày."
"Cút! Mỗi lần mày tới đến đều không có chuyện gì tốt lành cả, lão tử không hiếm lạ!" Trịnh Từ Bân trợn mắt trừng trừng, cách một lớp thủy tinh gắt gao trừng Nghiêm Thời Trì: "Tao con mẹ nó ở cái nơi quỷ quái này hơn hai năm đều là do các ngươi hại! Chân của tao... Chân của tao cũng là tại mày!"
Nghiêm Thời Trì cau mày, không ngờ lòng oán hận của người này vẫn nặng như vậy, nhìn không ra chút hối hận nào.
"Là do mày làm bậy." Nghiêm Thời Trì ánh mắt càng u lãnh: "Chân mày què, tay Hoa Nhiên xém chút nữa cũng không còn."
"Đáng đời! A, Nghiêm Thời Trì, lúc nào mày cũng đến một mình, có phải hắn ta cũng xảy ra chuyện rồi đúng không, ngoài tay ra, không chừng đứa nhỏ..."
"Câm miệng!" Nghiêm Thời Trì ngắt lời hắn, trong mắt lộ ra tia vô tình cười nhạo: "Trịnh Từ Bân, tiếc là mày đoán sai rồi, những thứ tao và Hoa Nhiên đánh mất đều đã tìm lại được."
"Cái gì?!"
"Xem ra mày cũng chưa nghĩ tới, vậy thì ngồi tù cả đời đi, hảo hảo hưởng thụ."
Ra khỏi trại giam, gương mặt âm trầm của Nghiêm Thời Trì khôi phục trở lại như thường, tâm tình vui sướng hơn rất nhiều.
Mấy năm trước, Nghiêm Thời Trì mới vừa về nước không lâu, lúc đó hắn chưa biết mối quan hệ của Trịnh Từ Bân và Mạnh Hoa Nhiên.
Lần đầu tiên hắn chạm mặt Trịnh Từ Bân, hai người cũng không vui vẻ gì.
Trịnh Từ Bân uống rượu lái xe, không kiểm soát được tốc độ, kết quả là đụng trúng xe Nghiêm Thời Trì và đồng nghiệp hắn.
Nghiêm Thời Trì năm đó mới vào công ty nhà mình, cấp trên là Nghiêm tổng ba hắn, trên người hắn không có chút thói hư tật xấu nào của bọn thiếu gia, trong công ty thì không ngừng khiêm tốn học hỏi.
Đêm đó Nghiêm Thời Trì ngồi trên xe đồng nghiệp, xe phổ thông không sánh được với chiếc xe xịn của Trịnh tiểu thiếu gia, cũng không chọc nổi Trịnh Từ Bân.
Trịnh Từ Bân vốn muốn đưa tiền giải quyết nhưng Nghiêm Thời Trì lại kiên quyết không đồng ý. Trịnh Từ Bân tức giận đến mức muốn đánh người, Nghiêm Thời Trì cũng không chút khách khí, chế trụ hoàn toàn Trịnh Từ Bân.
Sau đó hai người bị giải lên đồn công an, Trịnh Từ Bân tức muốn nổ phổi, quát: "Tôi nói bao nhiêu lần rồi! Đại thúc, ông nghe không hiểu tiếng người sao? Tôi sẽ bồi thường, bao nhiêu cũng được!"
"Tôi không thiếu tiền, chỉ cần lời xin lỗi của cậu." Nghiêm Thời Trì khẽ cười, nhưng là tiếu lý tàng đao.
"Xin lỗi, Nghiêm tiên sinh."
Khoảng mười lăm phút sau, một giọng nói vang lên, Mạnh Hoa Nhiên xuất hiện.
Nghiêm Thời Trì hết sức kinh ngạc, khi hắn biết mối quan hệ "anh em" của hai người cũng chỉ mỉm cười.
"Muốn tôi tha cho cậu ta cũng được, chỉ cần mời anh bữa cơm, Nhiên Nhiên."
"..." Mạnh Hoa Nhiên ngẩn ngơ, cứ nghĩ Nghiêm Thời Trì đã quên cậu từ lâu nhưng năm năm không gặp, người nào đó vẫn giống trước đây.