Editor: Sasaswa Mẹ Nghiêm không ở lại quá lâu, một lát sau đã chuẩn bị rời đi, tiếp theo là đi thăm tiểu nhi tử Nghiêm Thời Mộc.
Trước khi đi, bà nháy mắt với Nghiêm Thời Trì nói: "Trì Trì, Tiểu Nguyên hôm nay đặc biệt về thăm con, mẹ cũng không muốn quấy rầy hai đứa, con phải nhanh lên, tận dụng cơ hội."
Mẹ Nghiêm tích cực cổ vũ hắn, mặt dày như Nghiêm Thời Trì vậy mà bây giờ lại có chút ngại ngùng: "Vâng, con biết rồi."
Quần áo Mạnh Hoa Nhiên bị mưa xối ướt, lúc này cậu đã thay ra cái áo sơ mi của Nghiêm Thời Trì. Tuy nói hai người đều là đàn ông thế nhưng ngoại hình hai người có chút khác biệt, áo sơ mi này rộng hơn rất nhiều.
Nghiêm Thời Trì tới gần cậu, xuyên qua cổ áo có thể nhìn thấy xương quai xanh cùng ngực Mạnh Hoa Nhiên, vạt áo sơ mi miễn cưỡng che khuất mông cậu.
Mẹ Nghiêm đi rồi, Mạnh Hoa Nhiên muốn mặc thêm cái quần, Nghiêm Thời Trì lại đùa cậu nói: "Nhiên Nhiên, bây giờ trong nhà không có ai, em không mặc quần cũng không sao cả."
Hắn vừa dứt lời tức khắc liền nhận được ánh mắt sắc như dao của Mạnh Hoa Nhiên. Mạnh Hoa Nhiên dứt khoác dùng chăn bao lấy cơ thể mình, không trả lời Nghiêm Thời Trì.
Nghiêm Thời Trì biết cậu không thực sự tức giận mà chỉ thẹn thùng, vì vậy hắn cũng leo lên giường, mở hai tay ra đem người cùng chăn ôm lấy.
"Nhiên Nhiên, vừa nãy anh thật sự rất sợ."
Nghiêm Thời Trì ngữ khí bỗng nhiên nghiêm túc, Mạnh Hoa Nhiên từ trong chăn thò đầu ra, đôi mắt đen láy nháy lên: "Anh sợ cái gì?"
"Mẹ anh lâu lắm rồi mới về nước thăm anh và Tiểu Mộc, nên tối nay anh mới xuống bếp nấu cơm. Không ngờ em lại đột nhiên xuất hiện, nhưng may là em không tức giận rồi nói mấy lời như chia tay này kia."
Mạnh Hoa Nhiên nghe xong thì ngẩn ra, sau đó rũ mắt xuống, tiếng nói cũng trầm lại: "So với tức giận, em... em lại nghĩ, có phải em có chỗ nào không tốt không?"
"Hả?" Nghiêm Thời Trì ngẩn người, phản ứng của Mạnh Hoa Nhiên không giống như trong dự đoán của hắn.
Mạnh Hoa Nhiên lúc đó quả thật có nghĩ tới, trong thời gian qua lại với Nghiêm Thời Trì, có phải cậu biểu hiện quá hung dữ, quá lạnh nhạt rồi hay không?
Trong miệng cậu lúc nào cũng mắng Nghiêm Thời Trì là "Lưu manh", tuy có nắm tay ôm ấp với hắn nhưng vẫn không có hành động nào thân mật hơn, càng không chủ động hôn môi với Nghiêm Thời Trì.
Nghiêm Thời Trì nãy giờ vẫn tỉ mỉ quan sát thần sắc Mạnh Hoa Nhiên, rất nhanh đã đoán được tâm tư cậu. Vì vậy Nghiêm Thời Trì ghé sát vào Mạnh Hoa Nhiên, chỉ tay vào má mình: "Nhiên Nhiên, hôm nay là 521, chúng ta có thể đem 520 và 521 nhập lại làm một nha, em có phải là cần biểu hiện chút gì không?"
Nghiêm Thời Trì rõ ràng là đang dẫn dắt Mạnh Hoa Nhiên, Mạnh Hoa Nhiên từ nhỏ đã thông minh, am hiểu rất nhiều chuyện, trong công việc càng thêm tinh anh sáng suốt, có điều trên phương diện tình cảm cậu có chút trì độn.
(Truyện được đăng lại lloading404.wordpress.com)
Cho dù có ngu đi chăng nữa thì Mạnh Hoa Nhiên lúc này cũng hiểu ý hắn, cậu từ trong chăn chui ra, lần đầu tiên chủ động hôn Nghiêm Thời Trì.
Đôi môi mềm mại rơi xuống gò má, cũng giống như rơi vào trong tim Nghiêm Thời Trì, hắn cười cười: "Mạnh Hoa Nhiên, bây giờ bất cứ món quà nào cũng không thể sánh được với nụ hôn này."
"Nhiên Nhiên, em nguyện ý đem mình giao cho anh chứ?" Nghiêm Thời Trì lại hỏi.
Mạnh Hoa Nhiên có chút do dự, bàn tay theo bản năng xoa xoa bụng. Cậu không giống như những người đàn ông khác, trong cơ thể cậu có khoang sinh sản - Thực khoang, bí mật này Mạnh Hoa Nhiên vẫn chưa nói với Nghiêm Thời Trì.
Khác với Mạnh Hoa Nhiên chần chờ, Nghiêm Thời Trì lại đặc biệt thản nhiên: "Nhiên Nhiên, tất cả của anh đều muốn giao cho em."
Sau đó hai người tiếp tục uống rượu, nhưng phương thức có chút ám muội, Nghiêm Thời Trì dùng miệng đút cho Mạnh Hoa Nhiên.
Vị ngọt dịu của rượu đỏ quẩn quanh trong khoang miệng của hai người, uống nhiều thì rất dễ say. Môi hai người dán vào nhau, đầu lưỡi thân mật dây dưa...
Lần này so với lần hôn trước rất nhiệt tình, tim Nghiêm Thời Trì không có quy luật đập mạnh, đầu lưỡi ấm nóng đưa vào miệng Mạnh Hoa Nhiên, đảo qua hàm răng cùng cằm trên cậu, không ngừng làm sâu thêm nụ hôn ngọt ngào này.
Nghiêm Thời Trì vừa ôn nhu vừa bá đạo tiến công, đầu lưỡi Mạnh Hoa Nhiên bị hút có chút ngứa ngáy, dịch thủy trong suốt càng chảy càng nhiều. Bầu không khí từ từ nóng lên, trong phòng ngủ tràn đầy hương vị quyến rũ, rất ám muội.
Chẳng biết từ lúc nào, cúc áo sơ mi của Mạnh Hoa Nhiên đã bị cởi ra, tay Nghiêm Thời Trì bắt đầu xoa xoa làn da trắng nhẵn nhụi của cậu, xúc cảm rất giống như trong tưởng tượng của Nghiêm Thời Trì.
......
Quần lót Mạnh Hoa Nhiên đã ướt, không bao lâu sau đã bị Nghiêm Thời Trì tiện tay kéo xuống, hai chân cậu mở ra vòng qua eo Nghiêm Thời Trì.
Hai người đều bỏ mặc tất cả, tùy ý làm tình. Dục vọng chi phối mọi thứ. Phía dưới Nghiêm Thời Trì đã sớm có phản ứng, không ngừng ma sát mặt trong đùi Mạnh Hoa Nhiên.
Nghĩ đến đây là lần đầu của Mạnh Hoa Nhiên nên thời gian Nghiêm Thời Trì chuẩn bị rất lâu, hắn một bên liếm vành tai Mạnh Hoa Nhiên, một bên ôn nhu nói: "Nhiên Nhiên, em thả lỏng một chút, đừng sợ, anh sẽ làm chậm thôi."
......
Ngón chân Mạnh Hoa Nhiên đột nhiên co quắp lại, gào khóc bắn ra ngoài. Nghiêm Thời Trì sau đó cũng thâm nhập bên trong, cuồn cuộn không ngừng nuôi nấng Mạnh Hoa Nhiên.
Dù sao cũng là lần đầu tiên, Nghiêm Thời Trì sau đó không cam lòng dằn vặt Mạnh Hoa Nhiên hơn nữa. Hắn hôn người đang nằm trong lồng ngực mình, nói: "Mạnh Hoa Nhiên, từ nay về sau, em là bảo bối chỉ thuộc về mình anh."
Đêm đó qua đi, Nghiêm Thời Trì liền thường xuyên đem danh xưng "Bảo bối" này treo ở bên miệng, Mạnh Hoa Nhiên mỗi lần nghe thấy đều mặt đỏ tới tai, làm cậu nhớ lại cái lần đầu tiên đó.