Editor: Sasaswa Thấy miệng Mạnh Hoa Nhiên đóng mở như muốn nói gì đó, Nghiêm Thời Trì vội vàng cúi người xuống đưa lỗ tai lại gần Mạnh Hoa Nhiên.
Trước hôm nay, Mạnh Hoa Nhiên đã nhiều lần hỏi Nghiêm Thời Trì: Anh là ai?
Cậu cũng vô số lần nói "Xin lỗi"...
Những lời này đều là đáp án Nghiêm Thời Trì sợ nghe nhất, tim hắn như bị treo lên, dây thần kinh khắp người không khỏi căng thẳng.
Một lát sau, Mạnh Hoa Nhiên lại nhẹ nhàng nói: "Tay... Đưa tay cho em."
Nghiêm Thời Trì lập tức đưa tay trái của mình ra, lòng bàn tay hướng lên trên, sau đó Mạnh Hoa Nhiên quen thuộc dùng đầu ngón tay viết vào trong lòng bàn tay Nghiêm Thời Trì.
Mạnh Hoa Nhiên vừa tỉnh dậy nên không có nhiều khí lực, động tác phi thường chậm chạp, nhưng Nghiêm Thời Trì cũng rất kiên nhẫn, hắn chờ Mạnh Hoa Nhiên viết từng chữ xuống, giống như một đứa trẻ lần đầu tập viết, chậm rãi viết xong ba chữ.
Đến khi cậu viết xong thu tay lại, Nghiêm Thời Trì liền nắm chặt lòng bàn tay, như là đem ba chữ này cất giấu cẩn thận, không muốn chia sẻ với người khác.
Sinh nhật ba mươi tuổi của Nghiêm Thời Trì ngày ấy, Mạnh Hoa Nhiên bất ngờ bị tai nạn, không chỉ gãy tay mà còn mất đi đứa nhỏ trong bụng, để lại một loạt di chứng.
Cậu mất trí nhớ, lại có chướng ngại tâm lí, tâm trí chỉ giống như đứa trẻ mười ba mười bốn tuổi, hoàn toàn mất hết sự khôn ngoan và can đảm của ngày xưa, cậu hầu như không nhớ được việc gì, bao gồm cả người yêu Nghiêm Thời Trì.
Rất nhiều đêm, trong lúc Mạnh Hoa Nhiên tiến vào mộng đẹp thì Nghiêm Thời Trì lại trằn trọc trở mình, hắn khó ngủ, ôm Mạnh Hoa Nhiên không nhịn được nói: "Nhiên Nhiên, anh... rất nhớ em."
Cho đến hôm nay, Mạnh Hoa Nhiên một lần tỉnh dậy, trong lòng bàn tay Nghiêm Thời Trì viết ——
【 Rất nhớ anh 】
"Nghiêm Thời Trì, rất nhớ anh."
Mạnh Hoa Nhiên nói ra, mọi câu nói lúc trước đều làm Nghiêm Thời Trì thấp thỏm bất an nhưng lần này, câu đáp lại của Mạnh Hoa Nhiên....
Từ đầu đến cuối, bọn họ đều rất nhớ nhau.
Nghiêm Thời Trì nở nụ cười, cả người hắn từ trên xuống dưới đều hoàn toàn thả lỏng, nụ cười trên mặt hắn chưa bao giờ thư thái như bây giờ.
Một tuần sau, bác sĩ đưa Mạnh Hoa Nhiên đi làm kiểm tra toàn thân một lần nữa, não bộ cũng được kiểm tra tỉ mỉ.
Bác sĩ nói cho Nghiêm Thời Trì tin mừng này, nhờ Nghiêm Thời Trì hai năm qua mỗi ngày mỗi đêm dốc lòng chăm sóc, dẫn dắt cùng giáo dục Mạnh Hoa Nhiên, tâm trí của cậu đã khôi phục như ban đầu, năng lực nhận thức cũng từ từ được nâng cao, trước mắt cả người đều phi thường khỏe mạnh, chỉ cần an tâm chờ tới ngày sinh là tốt rồi.
Lần trước bị hình ảnh người phụ nữ kia kích thích, Mạnh Hoa Nhiên cũng không lập tức nhớ lại toàn bộ quá khứ mà chậm rãi nhớ lại.
Từng mảnh vụn kí ức, theo thời gian, trong đầu cậu từng chút từng chút chắp vá hoàn chỉnh, quá khứ theo dòng thời gian cũng chậm rãi liên kết lại.
Sau khi xuất viện, Mạnh Hoa Nhiên ở nhà nghỉ ngơi suốt một tháng, một hôm bỗng nhiên nói với Nghiêm Thời Trì: "Em muốn về nhà."
Nghiêm Thời Trì sững sờ, nhất thời nghe không hiểu: "Nhiên Nhiên, em có phải là bị hồ đồ rồi không? Em rõ ràng đang ở nhà chúng ta a, còn muốn đi chỗ nào?"
"Là... một cái nhà khác."
Mạnh Hoa Nhiên nói, là nơi cậu từng cùng Trịnh lão tiên sinh và Trịnh Từ Bân cùng nhau sinh sống lúc trước.