Trùng Tìm Hoa Nhiên

Chương 5

Edit: Sasaswa

Nghiêm Thời Trì nói cậu học xấu, cậu cũng chỉ chớp mắt một cái rồi nói với Nghiêm Thời Trì: "Em... Em là học theo anh, anh bình thường toàn đùa giỡn lưu manh, trong miệng đều là lời gạt người."

Nghiêm Thời Trì ngẩn người, sau đó nắm chặt hai tay Mạnh Hoa Nhiên, đôi mắt vững vàng nhìn chăm chú Mạnh Hoa Nhiên: "Mạnh Hoa Nhiên, em nghe cho kỹ, em là vợ anh, cũng là bảo bối anh trân trọng nhất. Anh chỉ đùa giỡn lưu manh với một mình em, tất cả lời nói đều là thật lòng."

Trong mắt Nghiêm Thời Trì một mảnh chân thành, không có ý tứ lừa gạt nào, tim Mạnh Hoa Nhiên nhất thời đập nhanh hơn. Để không lúng túng, cậu vội vã nhìn sang hướng khác nhưng đôi tai đỏ chót đã bán đứng cậu.

Nghiêm Thời Trì cười khẽ cho qua, đến gần hôn vành tai đỏ của Mạnh Hoa Nhiên một cái.

Lại một tuần trôi qua, hôm đó Mạnh Hoa Nhiên đột nhiên hỏi đến người nhà của mình: "Nghiêm Thời Trì, ba mẹ em đâu? Em không phải bị bệnh sao? Nhưng trừ anh ra cũng không có ai thân thích đều thăm em?"

Nghiêm Thời Trì lấy ra một bộ album đưa cho cậu, Mạnh Hoa Nhiên lật xem từng ảnh từng ảnh, thấy mình khi còn bé là một tiểu tử mập mập đô đô đáng yêu, có một bức được chụp lúc cậu còn thiếu niên, cổ cột khăn quàng đỏ, tay nâng cúp và giấy khen.

Khi đó có một đôi vợ chồng đứng bên cạnh cậu. Nghiêm Thời Trì chỉ vào bức ảnh chụp Mạnh Hoa Nhiên cùng đôi vợ chồng trẻ kia, nói: "Nhiên Nhiên, khi em vừa lên năm nhất sơ trung thì chú và dì gặp tai nạn, cùng nhau lên thiên đường."

Mạnh Hoa Nhiên nghe xong, thật lâu sau cũng không nói gì. Cậu lấy tấm ảnh chụp chung cùng ba mẹ ra, một lần lại một lần, có loại cảm giác ấm áp quen thuộc phảng phất từ đầu ngón tay truyền vào trong cơ thể.

Nghiêm Thời Trì thấy thế thì đau lòng, chạm nhẹ vào eo Mạnh Hoa Nhiên, nhẹ nhàng ôm cậu từ phía sau, nói: "Nhiên Nhiên, chúng ta là một gia đình, người thân của anh cũng là người thân của em."

Ba mẹ Nghiêm Thời Trì bây giờ đang ở một thành phố nhỏ của nước Anh, dòng họ đều ra nước ngoài, bên cạnh hắn bây giờ chỉ còn một người em trai tên Nghiêm Thời Mộc.

Nghe Nghiêm Thời Trì nhắc tới người em trai này, Mạnh Hoa Nhiên có chút kỳ quái: "Nhiều ngày như vậy mà em vẫn chưa gặp em ấy."

Nghiêm Thời Trì nói: "Tiểu Mộc bây giờ đang đi công tác ở nước ngoài, chờ em ấy trở về anh liền kêu em ấy đến thăm em được không?"

"Được, anh hứa rồi nha, móc nghoéo!"

"Được."

Liên tục bị Nghiêm Thời Trì đội lên đầu gần một tháng, Mạnh Hoa Nhiên cảm giác mình được sủng đến sắp "hư" rồi, từ từ có cảm giác ưu việt, còn cảm thấy mình đã bớt ngốc rồi.

Tối hôm đó, Nghiêm Thời Trì vừa từ phòng tắm đi ra đã thấy Mạnh Hoa Nhiên nằm trên giường xem phim hoạt hình, thấy hắn thì lập tức ngẩng đầu lên.

Cậu đung đưa hai chân trần, thậm chí còn ngoắc ngoắc tay gọi Nghiêm Thời Trì: "Anh mau tới đây."

"..." Nghiêm Thời Trì khó tránh khỏi ngẩn người, cảm thấy đồ ngốc hiện tại đã biến thành tiểu hồ ly rồi, một "âm mưu nhỏ" dần xuất hiện trong đầu hắn.

Nghiêm Thời Trì không nghe theo cậu đi tới, mà dừng bước lại.

"Nhiên Nhiên, em gọi anh là gì?"

"A... Nghiêm tổng?" Mạnh Hoa Nhiên lắc chân, bẻ ngón tay, liên tiếp nói mấy cái xưng hô: "Nghiêm tiên sinh, Nghiêm thúc thúc, Nghiêm Thời Trì?"

Nghiêm Thời Trì nghe không nổi nữa mới bất đắc dĩ nói: "Là lão công."

Mạnh Hoa Nhiên cố ý không nhắc đến cái này, cậu trừng mắt nhìn: "Vậy anh gọi em trước đi."

Nghiêm Thời Trì không nhịn được nữa, bước tới ôm lấy Mạnh Hoa Nhiên. Hắn nhấc tiểu hồ ly ngồi lên đùi mình, bóp bóp mũi Mạnh Hoa Nhiên: "Vợ à, đêm nay em muốn làm gì?"

"Em muốn... muốn hôn anh!"

Nghiêm Thời Trì: "Hả?"

"Nghiêm Thời Trì, anh mỗi ngày đều hôn em, lợi dụng chiếm tiện nghi trước, như vậy là không công bằng! Cho nên em cũng muốn làm vậy, đêm nay anh ngoan ngoãn nằm yên để em hôn anh."

Tim Nghiêm Thời Trì trong nháy mắt tan ra, hắn gật đầu cười rồi chủ động cởi áo ngủ của mình, lộ ra lồng ngực rắn chắc: "Đến đi, tùy em muốn hôn chỗ nào cũng được."

Không biết vì sao Mạnh Hoa Nhiên nghe xong những lời này tai liền đỏ lên, cảm giác chính mình đã thua cuộc, tức giận há mồm cắn cằm Nghiêm Thời Trì: "Anh! Anh cái này... Đồ vô liêm sỉ!"

Nghiêm Thời Trì nằm yên không nhúc nhích, Mạnh Hoa Nhiên chủ động xuất kích vừa cắn vừa hôn lên người hắn, nhưng không ngờ Nghiêm Thời Trì đột nhiên vươn mình lên đem cậu vững vàng đặt dưới thân.

Hai người môi lưỡi quấn quýt, thân thể chặt chẽ khắn khít, lại qua một đêm...

Sáng sớm tỉnh lại, Mạnh Hoa Nhiên xoa xoa hông mình, hỏi: "Nghiêm Thời Trì, trước đây chúng ta cũng như vậy sao? Ngày nào cũng làm... còn làm nhiều như vậy?"

Nghiêm Thời Trì lúc này còn chôn bên trong Mạnh Hoa Nhiên, nơi ấy đã nhanh chóng thức tỉnh, hắn hơi động môt chút đã làm sâu thêm mấy phần, cười nói: "Nhiên Nhiên, trước đây chúng ta có thể làm cả ngày."

Hơn một năm trước, bên ngoài Mạnh Hoa Nhiên là một người lạnh lùng tàn nhẫn, những người xung quanh cũng ít khi chủ động tiếp cận, ở nhà thì quần áo được Nghiêm Thời Trì cởi ra, hai chân thon dài chặt chẽ quấn lấy eo hắn.

Tinh dịch chảy ra không ngừng, trên đất dần dần tích thành một mảng ướt đẫm, Nghiêm Thời Trì cúi đầu liếc mắt nhìn, liếm vành tai Mạnh Hoa Nhiên: "Thì ra Mạnh tổng cũng có một mặt thế này, thật biết cách dụ người!"

Mạnh Hoa Nhiên lúc đó đầy mặt ướt hồng, lạnh lùng lườm hắn một cái: "Muốn làm thì nhanh làm, đừng nói nhảm!"
Bình Luận (0)
Comment