Trước Cạn Vi Kính

Chương 1

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm Thu Ngôn đi du học nước ngoài mới trở về, một thân tây phục ba kiện đồ, tóc cắt tam thất*, vừa nhìn biết ngay chính là kiểu thiếu gia nhà có tiền.

*Kiểu tóc nam chia mái theo tỉ lệ 3/7

Rương hành lý có hơi nhiều, Lâm gia lại không phái người tới đón cậu, Lâm Thu Ngôn lắc lắc cổ tay đã mỏi, đôi lông mày thanh tú nhăn lại đánh giá xe kéo đang ngừng bên lề đường.

Mấy phu kéo xe không có việc gì đang  họp năm tụ ba ngồi ở bên đường nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng dùng khăn mặt treo trên cổ lau mặt.

Lâm Thu Ngôn có chút ưa sạch sẽ, nhìn phu kéo xe quần áo bẩn liền biết xe đương nhiên sẽ không sạch sẽ. Cậu tìm kiếm xung quanh, rốt cuộc tại góc đường tìm thấy một người coi như sạch sẽ.

Phu kéo xe đằng xa kia nhìn mặt râu tua tủa, lại cao và cường tráng, áo vải thô khoác ngoài thân bó chặt lấy cơ bắp trên người hắn, cánh tay rắn chắc lộ ra bên ngoài. Hai tay hắn đút túi, không có mục tiêu nhìn người qua đường đi tới đi lui trên đường.

Lâm Thu Ngôn đi đến trước mặt hắn, đem hành lý thả vào thùng xe một cái, nhướn mày hỏi:

"Đi không?"

Phu kéo xe ngạc nhiên, nghi ngờ nhìn chằm chằm mặt Lâm Thu Ngôn vài giây, sau đó gật gật đầu,

"Đi."

Nhìn chằm chằm người xa lạ được xem là hành vi không lễ phép, nhưng Lâm Thu Ngôn không đem ánh mắt của phu kéo xe để vào mắt, bởi vì mỗi người đều có quyền thưởng thức cái đẹp, cậu có thể hiểu được.

Lâm Thu Ngôn bước lên sau xe, lấy một cái khăn tay màu trắng sạch sẽ ra, cẩn thận lót chỗ ngồi. Sau đó mới yên tâm đem cái mông cao quý của cậu ngồi lên trên để đi, nâng nâng cái cằm với phu xe cao lớn, nói ngắn gọn rõ ràng:

"Lâm Công Quán."

Phu kéo xe thu ánh mắt lại, đem khăn mặt trên cổ buộc chặt lại thành một nút, nắm tay cầm xe kéo, giống phu kéo bình thường hét to đứng lên.

" Được, ngài ngồi cẩn thận ~"

Quả nhiên người có thân thể tráng có khác, kéo nhanh lại ổn định. Lâm Thu Ngôn nhìn cánh tay cơ bắp của phu xe hở ra, trong lòng vui vẻ đáp lại câu hỏi.

Chỉ chốc lát sau sức kéo, Lâm Thu Ngôn đã kéo đến một nơi có hương vị Tây Dương trước đình viện, cửa sắt bên cạnh khí phách viết ba chữ lớn-- Lâm Công Quán.

"Tiên sinh, đến rồi."

Phu xe dừng xe lại, nhã nhặn nhấc rương giúp Lâm Thu Ngôn lấy xuống.

Lâm tiểu thiếu gia vô cùng hài lòng với sự phục vụ của phu kéo này, ngón tay mảnh dài trắng nõn lấy ra vài đồng bạc, hào phóng đặt trong tay phu xe, phóng khoáng vung tay lên,

"Không cần thối lại."

"Đa tạ tiên sinh, đa tạ tiên sinh."

Phu xe cúi đầu khom lưng nhận lấy tiền, đợi sau khi Lâm Thu Ngôn đi xa mới đứng thẳng dậy, con ngươi ngăm đen như đại bàng nhìn thẳng bóng dáng Lâm thiếu gia, khóe miệng bị râu che kín tràn ngập tươi cười lộ ra một tia hứng thú sâu xa.

"Cheng......" phu xe đem đồng bạc thu được dùng ngón cái bắn lên cao, sau đó chuẩn xác nắm trong lòng bàn tay. Kéo xe kéo, khẽ ngâm nga bài hát chậm rãi rời đi.

"Mẹ, đại ca đại tẩu, con đã trở về."

Lâm Thu Ngôn đẩy cửa chính ra hô.

"Trở về!? Là A Ngôn trở về sao?"

Lâm mẫu lo lắng không yên từ trên lầu chạy xuống đến, bên cạnh còn có một thiếu phụ xinh đẹp đỡ tay.

"Mẹ!"

Lâm Thu Ngôn bước lên ôm lấy Lâm mẫu.

"A Ngôn ngoan của mẹ, mẹ vui muốn chết."

Lâm mẫu có chút kích động, đôi mắt phiếm đỏ.

Thiếu phụ xinh đẹp cũng lộ vẻ mặt vui mừng,

"Mẹ, tiểu đệ vừa về nhà nhất định mệt muốn chết rồi, ngồi xuống nói chuyện đi."

"Phải phải phải!"

Lâm mẫu nhanh chóng kéo Lâm Thu Ngôn ngồi vào ghế sô pha trong phòng khách.

"Sao lại về sớm vậy? Không quen sống ở nước ngoài à?"

"Con thông minh như vậy tất nhiên là tốt nghiệp sớm, hơn nữa con nhớ mẹ và đại ca, nên vội vàng trở về."

Lâm Thu Ngôn cầm lấy một quả nho đưa vào miệng,

"Đúng rồi! Đại ca đâu?"

Lâm gia gia gây dựng đại nghiệp, Lâm phụ bị bệnh mất sớm, Lâm Thu Ngôn khi đó còn nhỏ tuổi. Mọi thứ chỉ có thể do Lâm gia đại ca gánh, Lâm Thu Ngôn đối với đại ca đương nhiên là dựa dẫm và tôn trọng.

"Đại ca con có một vài chuyện kinh doanh cần bàn, đi công tác rồi, phải đợi một thời gian nữa mới trở về."

Đại tẩu Lâm Thu Ngôn lột vỏ quýt và đưa cho Lâm mẫu.

"Vâng, đại ca vất vả rồi."

"Nó vất vả cái gì chứ? Con học hành so với nó vất vả hơn!"

Lâm mẫu trước giờ luôn thương cậu con trai nhỏ hơn, trong ánh mắt từ từ đầy yêu thương. Bỗng nhiên lại nhớ đến chuyện gì, sắc mặt có hơi lo lắng,

"Bây giờ thế giới đang hỗn loạn, trở về làm gì hả!"

Lâm Thu Ngôn tất nhiên biết tình hình hiện nay không yên ổn, lo lắng cũng là việc nên làm. Cậu ôm bả vai Lâm mẫu vui vẻ làm nũng, an ủi nói:

"Mẹ, con đã lớn thế này rồi, yên tâm đi."

Lâm mẫu muốn dặn dò vài câu đều bị cậu ngắt lời, rối rắm hù dọa qua loa. Mẹ con đã lâu không gặp, sẽ tâm sự nhiều chuyện, Lâm Thu Ngôn nắm tay Lâm mẫu, mẹ một câu con một câu tiếp chuyện.

Trở về một tuần, Lâm Thu Ngôn có chút bận rộn. Cái gì mà hội đồng học hết đợt này đến đợt khác đến. Chân trước cậu vừa đến nhà, sau lưng lại nhận được thiệp mời hạ nhân đưa tới.

Là tiệc rượu tương đối long trọng do Nam Thành đại lão Trần tứ gia tổ chức. Khách mời đều là những người có địa vị. Lâm Thu Ngôn đối với mấy việc giả giả dối dối trong tiệc rượu hoàn toàn không có hứng thú. Nhưng mà hiện nay Trần gia tại Nam Thành thế lực càng lúc càng lớn, không thể khinh thường. Mặt mũi hắn đương nhiên có ảnh hưởng đối với việc kinh doanh của Lâm gia. Lâm Thu Ngôn không muốn mang tới rắc rối không cần thiết cho Lâm gia. Đại ca nếu không ở nhà, cậu đành phải miễn cưỡng đi dự tiệc.

Đêm đó cậu mặc tây trang người giúp việc đã ủi phẳng, mang theo đồng hồ, đi ra ngoài.

Tiệc rượu có đủ xa hoa, mời không thiếu những hoa đán đang nổi tiếng tại Nam Thành đến. Lâm Thu Ngôn lâu năm sống ở nước ngoài thành ra tất cả đều không biết, chỉ có thể cầm chân ly im lặng đứng ở một bên.

"Đây là Lâm gia nhị thiếu gia phải không! Trần mỗ đây không tiếp đón từ xa!"

Lâm Thu Ngôn nghe tiếng nhìn lại, thấy nam nhân để tóc undercut nâng mắt nhìn. Trong tay cầm xì gà, nhìn dáng vẻ khoảng hơn ba mươi tuổi. Phía sau còn có vài thương nhân, chính khách.

Cậu vẫn cho rằng Trần tứ gia ít nhất cũng phải tầm 50 tuổi, không ngờ lại trẻ như vậy.

"Chào Trần tiên sinh, tôi là Lâm Thu Ngôn."

Lâm Thu Ngôn thân mình hơi nghiêng về phía trước một chút xem như chào hỏi.

Trần tứ gia mặt mang ý cười, ánh mắt lại rất có tính xâm lược nhìn chằm chằm Lâm Thu Ngôn nhìn đi nhìn lại, nhiệt tình nói:

"Lâm tiểu thiếu gia đại giá quang lâm thật sự là vinh hạnh của Trần mỗ."

Vừa tiếp xúc cậu liền đối với này vị Trần tứ gia này không có hảo cảm, tổng thể cảm giác cặp mắt kia có chút âm trầm, không phải cái gì tốt đẹp. Lâm Thu Ngôn không dấu vết lui về phía sau một bước,

"Trần tiên sinh khách sáo rồi, có thể tham dự tiệc rượu này mới là vinh hạnh của Thu Ngôn."

"Nhìn xem, nhìn xem."

Trần tứ gia quay sang một người bên cạnh cười nói:

"Lâm tiểu thiếu gia nói quá lời rồi, người đã sống ở nước ngoài đúng là có khí chất hơn so với mấy kẻ thô lỗ chúng ta."

"Đúng vậy đúng vậy......"

"Lâm thiếu gia nhìn cũng rất đẹp trai......"

Người xung quanh phụ họa khiến cậu có chút không được tự nhiên, mặc dù cậu bình thường cũng thường xuyên  được người khác khen. Nhưng trước mặt Trần tứ gia lại càng bất an, không biết vì sao có cảm giác nguy hiểm.

"Lâm thiếu gia, Trần mỗ nghe nói cậu học ở Anh quốc, tôi đã luôn muốn tới Anh quốc một chuyến, vừa hay đêm nay Lâm thiếu gia có thể chia sẻ cho tôi biết một chút nước ngoài có cái gì để vui chơi."

Nói rồi Trần tứ gia tự nhiên ôm chặt eo Lâm Thu Ngôn, cố ý dẫn cậu vào trong góc, người bên cạnh đều biết điều tản ra.

Lâm Thu Ngôn cảm giác tóc gáy cậu đều dựng thẳng lên, lông mày nhăn chặt, từng bước dịch ra, cách Trần tứ gia xa một chút, ngữ khí có chút cứng ngắc.

"Trần tiên sinh, chỉ sợ đêm nay không được rồi, gia mẫu có lệnh, muốn tôi về nhà sớm hơn mấy tiếng."

"Oh? Hóa ra là vậy."

Trần tứ gia gật gật đầu, xoay người cầm lấy hai ly rượu đỏ từ người bồi bàn.

"Ở đâu tôi còn có rượu vang thượng hạng muốn cùng Thu Ngôn nhấm nháp đây, về nhà cũng không vội ngay đươc. Chi bằng Thu Ngôn uống trước ly rượu này, sau đó tôi phái người đưa cậu về nhà, như vậy Lâm phu nhân mới yên tâm."

Đã nói đến mức này, Lâm Thu Ngôn cũng không từ chối nữa, cậu nhận ly rượu, nhìn Trần tứ gia khách sáo một chút.

"Thu Ngôn ở đây cảm tạ Trần tiên sinh, còn chuyện về nhà tôi không làm phiền tiên sinh."

Nói xong giơ ly rượu lên uống hết một ngụm.

Ngọn đèn chiếu xuống, cổ Lâm Thu Ngôn trắng lại gầy, hầu kết theo động tác nuốt lên xuống chuyển động một chút. Chính vào lúc này ánh mắt Trần tứ gia tối sầm lại, một cỗ tà hỏa ùa lên.

"Đa tạ Trần tiên sinh khoản đãi."

Lâm Thu Ngôn đặt ly rượu đã hết ở một bên,

"Tại hạ cáo từ."

Đứng dậy rời đi, gọn gàng và sạch sẽ chỉ để lại cho người khác một bóng lưng đẹp đẽ.

Trần tứ gia không ngừng đung đưa chân ly chứa rượu đỏ bên trong, nhìn chằm chằm hai chân thon dài của Lâm tiểu thiếu gia, sắc mặt nguy hiểm.

Lâm Thu Ngôn còn đang ngẩng đầu ưỡn ngực mặt đầy kiêu ngạo đi ra ngoài. Ai ngờ trước mắt bỗng dưng lóe lên một cái, tứ chi bắt đầu như nhũn ra, suýt nữa té ngã. Nhiệt độ trên mặt cũng càng ngày càng tăng.

Bên này Trần tứ gia đang chờ đợi cơ hội. Tiến lên vài bước, ôm chầm cái eo nhỏ của Lâm Thu Ngôn, kéo lên, đưa người trong lòng theo.

Trần tứ gia hạ nhỏ giọng, cố ý nói bên tai Lâm Thu Ngôn:

"Thu Ngôn chẳng lẽ là uống say, việc này khiến tôi sao có thể yên tâm để em một mình trở về, vẫn là tôi phải tự mình đưa đi."

Một chén rượu làm sao say được!? Cậu cũng không phải kẻ ngốc! Tên khốn kiếp đáng chết này bỏ thứ gì vào trong rượu?

Lâm Thu Ngôn từ nhỏ đã không thích tiếp xúc thân thể với người khác. Nhất là bị người không tin cậy ôm, cậu cực kì chán ghét, trong dạ dày cũng càng nhộn nhạo. Lợi dụng cơ thể còn chưa tới mức nghiêm trọng, cậu cố gắng dùng sức, một cước đạp vào "bảo bối" của Trần tứ gia. Sau đó tận dụng thời cơ dùng sức đẩy ra, thoát ra khỏi kìm sắt ác nhân, lắc lắc lư lư chạy ra ngoài

"Đ** M* M**!"

Bất ngờ bị người khác tấn công cơn thịnh nộ của Trần tứ gia tăng vọt. Sớm đã không còn phong độ lúc trước, đôi mắt như toát ra lửa, nhìn về đám tùy tùng xung quanh gầm nhẹ nói:

"Đuổi theo cho lão tử ! Trần tứ  ta đã muốn cái gì không thể có chuyện không có được!"

"Hô...... Hô......"

Lâm Thu Ngôn dồn dập thở dốc, cắn răng dùng thân mình đẩy cửa lớn ra. Một cơn gió đêm thổi thẳng mặt khiến cậu có một chút tỉnh táo, nhưng theo liền đó là cảm giác khô nóng gấp trăm lần thổi quét toàn thân.

Phía sau người truy đuổi gầm rú. Lâm Thu Ngôn nào đã gặp qua chuyện như này, tứ chi vô lực thêm sợ hãi, cũng không biết nên trốn chỗ nào.

Nam nhân cao tráng miệng ngậm ngọn cỏ tựa vào phía trước xe kéo giống như đang chờ khách, nghe được âm thanh tranh cãi ầm ĩ. Ngẩng đầu nhìn liền nhận ra bóng dáng quen thuộc. Nam nhân "Phi" một chút đem cỏ trong miệng phun ra đất, không nhiều lời nhanh chóng chạy tới, đỡ lấy Lâm Thu Ngôn lúc này đã đứng không vững.

"Lâm thiếu gia, cậu làm sao, trên người sao nóng thế này?"

Bỗng nhiên nam nhân xuất hiện khiến Lâm Thu Ngôn vừa bất ngờ vừa hoảng sợ định đẩy ra. Lại nhận ra người ngập tràn nam tính trước mặt có một chút quen thuộc. Là nam nhân lúc trước đã đưa cậu về Lâm Công Quán - phu kéo xe!

Nếu là ngày thường Lâm Thu Ngôn nhất định sẽ để ý phu kéo xe có thân phận hạ đẳng này. Nhưng hôm nay gặp phải chuyện hoang đường như vậy, bắt buộc cậu không thể không nhớ tướng mạo nam nhân này. Cậu giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, năm ngón tay nắm chặt cổ tay phu xe, run rẩy nói:

"Tôi gặp rắc rối, giúp tôi...... Giúp tôi ngăn cản những người đó, hôm nay anh có thể cứu tôi, ngày sau Lâm Thu Ngôn tôi tất có cảm tạ, bao nhiêu tiền tùy anh lấy!"

"Đứng lại!!"

"Đừng chạy!!"

Người của Trần tứ gia cho hai người vây quanh, nam nhân trực tiếp kéo Lâm Thu Ngôn che lại ở phía sau, ánh mắt ngăm đen có phần khinh thường liếc mấy gia cẩu trước mắt.

"Thằng ngu tránh ra! Ở đây không có chuyện liên quan tới mày! Mang tiểu thiếu gia ở đằng sau nộp ra đây, bọn tao tạm tha một mạng chó cho mày!"

Nam nhân nhìn mấy kẻ đang phô trương thanh thế này, cười châm chọc, hỏi ngược lại:

"Tao không đưa thì sao?"

"Mẹ mày! Không đưa? Ở đâu ra chuyện mày dám không đưa ! Đánh cho tao!!"

Người đi đầu ra lệnh một tiếng, người của Trần tứ gia lập tức ùa lên, quây nam nhân và Lâm Thu Ngôn lại.

Nam nhân một bên đỡ Lâm Thu Ngôn đã xụi lơ, một bên đáp lại tấn công của kẻ thù. Thoải mái tự nhiên, nhàn nhã.

Qua vài hiệp, người của Trần tứ gia đã có vài người bị thương ngã xuống đất. Nam nhân mắt sắc bén, thấy mặt Trần tứ từ hội quán bên trong đi ra, liền buông ra hô to:

"Trần tứ gia! Lâm gia đại thiếu gia ra lệnh cho tôi đón tiểu thiếu gia về nhà, tại đây thông báo cho ngài một tiếng!"

Lâm đại thiếu gia? Trần tứ nheo mắt nguy hiểm.

Lí do hắn dám xuống tay với Lâm Thu Ngôn chính là vì biết Lâm đại thiếu gia không có ở nhà. Đã sớm nghe danh Lâm Thu Ngôn mặt đẹp như ngọc tuấn tú bất phàm, một thân kiêu ngạo. Hôm nay gặp mặt càng khiến hắn ngứa ngáy khó nhịn, Thừa dịp Lâm đại thiếu gia không ở nhà, gạo nấu thành cơm, rồi nói là lưỡng tình tương duyệt, sau đó liền có thể dễ dàng... Ai ngờ lại nhảy ra một nam nhân thân thủ bất phàm, còn là người của Lâm đại thiếu gia. Điều này làm cho Trần tứ gia không thể không thận trọng suy xét. Chung quy địa vị Lâm gia tại Nam Thành hắn vẫn không chống lại được. Xem ra thịt vịt đã đến bên miệng lại bay đi......

Trong vài phút Trần tứ gia suy nghĩ, nam nhân lại đánh ngã thêm ba bốn người.

"Dừng lại."

Nghe được mệnh lệnh của Trần tứ, mấy tên thủ hạ lập tức dừng tay, nâng mấy huynh đệ nằm trên mặt đất dậy, không phục lui về một bên.

"Trần mỗ ta đây gặp Lâm tiểu thiếu gia có hơi say rượu, cho nên muốn sai người đưa về nhà, nếu Lâm đại thiếu gia đã phân phó qua, Trần tứ ta cũng không có ý kiến gì."

Nam nhân không để ý Trần tứ mặt đầy u ám, đem Lâm Thu Ngôn thần chí không rõ ôm vào trong ngực, ngoài cười nhưng trong không cười đối với Trần tứ gật gật đầu,

"Đa tạ tứ gia."

Sau đó xoay người đem Lâm tiểu thiếu gia đặt ở trên xe kéo, lôi nhanh đi.

__________________

Kiểu tóc của Lâm Thu Ngôn. Là kiểu tóc phổ biến trong phim cận đại Trung Quốc.

Là kiểu tóc phổ bin trong phim cận đại Trung Quốc

Kiểu tóc của Trần tứ gia. (Nhưng không ngầu như ảnh =)))

Nhưng không ngầu như ảnh
Bình Luận (0)
Comment