*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Từ lúc ở nhà Thiết Ngưu về, Lâm Thu Minh tức giận đến đau đầu, hắn thả mình nằm trên ghế salông, lấy kính mắt xuống, day day sống mũi.
"Làm sao vậy?"
Ôn Tĩnh Như ngồi bên cạnh, nhấc đầu trượng phu để cho gối lên trên đùi của mình, ngón tay mảnh khảnh như hành bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp.
Ngửi mùi hương quen thuộc, thần kinh Lâm Thu Minh bình tĩnh lại, làm nũng ôm chặt eo nhỏ vợ, đem mặt chôn ở cái bụng mềm mại, trầm giọng nói:
"Chung Bùi Viễn kia vô liêm sỉ, thật muốn một đao chém chết hắn......"
" Được." Ôn Tĩnh như ngón tay cắm vào trong tóc đen trượng phu, chậm rãi xoa,
"Em đã sớm muốn đánh chết hắn."
Giọng nói Ôn Tĩnh Như không kiều không mị, như gió xuân dịu dàng, giờ khắc này lại làm cho Lâm Thu Minh sởn cả tóc gáy, cả kinh ngồi dậy.
"Tiểu Như em đừng coi là thật, anh chỉ nói vậy thôi, Chung Bùi Viễn hắn tuy là đồ vô lại, nhưng dù sao cũng là bạn tốt nhiều năm của anh, vì lẽ đó......"
Lúc này, Ôn Tĩnh Như không biết từ nơi nào lấy ra một thanh Trường Đao đặt trên vai thượng, mặt cười vô hại.
So sánh với thái độ cứng rắn cương quyết thường gày của vợ, không khó đoán trước, nếu như vừa nãy Lâm Thu Minh đồng ý giết chết Chung Bùi Viễn, phỏng chừng hiện tại trong tay Ôn Tĩnh Như sẽ có thêm một thứ -- Thiết Ngưu, đầu Thiết Ngưu.
Lâm Thu Minh thở dài một hơi, kéo tay của vợ đem bao bọc ở trong lòng bàn tay,
"Tiểu Như, nhiều năm như vậy, em còn ghi hận Bùi Viễn?"
Sợ đao sắc bén làm đau nam nhân của mình, Ôn Tĩnh như nhẹ nhàng để lên bàn, nói:
"Hắn mang đệ đệ của em đi dạy hư rồi, bây giờ lại muốn bắt cóc Thu Ngôn, ha ha......"
Mắt thấy thê tử muốn cuồng hóa, Lâm Thu Minh vội đến trước một bước đem người ôm vào trong ngực, an ủi:
"Không sao cả, không sao cả, anh định sẽ không để cho Thu Ngôn đi với hắn, yên tâm."
Ôn Tĩnh Như ở trong ngực nam nhân thở dài một hơi, tỉnh táo lại, mở miệng hỏi:
"Nam Kinh, mà không, hiện tại phải nói là những kẻ bên Trùng Khánh giám thị chúng ta sao rồi?"
"Bùi Xa nói, bọn họ cũng không tìm được bất kỳ chứng cớ nào chứng minh trong Lâm gia có người của tổ chức, trước mắt cũng chỉ có thể xem chúng ta như tư bản đỏ*, vì lẽ đó giám thị theo dõi tạm thời rút đi."
*Tư bản đỏ = Tư bản + ĐỏTư bản: Địch, Đỏ: CNXH ----> tư bản đỏ: ám chỉ những kẻ hai mang nửa này nửa nọ cũng không thuộc hẳn phe nào. Mục đích là vơ vét làm giàu"Vâng, Tốt rồi."
"Nhưng về sau vẫn phải cẩn thận một chút."
"Em biết rồi."
Ôn Tĩnh Như mặt kề sát ở trước ngực nam nhân nhẹ nhàng đáp lời.
Lâm Thu Ngôn phát hiện sau khi đại ca trở về, Lâm công quán cảnh vệ ngày càng nhiều, ban ngày ban đêm cắt lượt trông coi, chim bay vào được còn khó khỏi nói là người.
Chân cậu đã hoàn toàn khỏi rồi, có thể tự do hoạt động. Cho nên sau khi cậu xuống giường chuyện đầu tiên chính là mặc quần áo mới của đại ca mua cho, trang phục rực rỡ kiêu ngạo như Khổng Tước*, chuẩn bị đi tìm Thiết Ngưu.
Thế nhưng cậu mới vừa định đi ra ngoài, liền bị hạ nhân trong nhà thông báo, nói là đại ca muốn cậu đến thư phòng, có việc muốn nói.
Lời đại ca đương nhiên phải nghe, cậu bèn sửa sang lại cổ áo, ăn mặc hợp lí đi tới trước cửa thư phòng.
Đối với đại ca, cậu từ nhỏ đã rất là kính nể, đương nhiên không dám tùy ý xông vào, chỉ có thể giơ tay lên gõ cửa.
"Ai đấy?" Bên trong truyền tới một giọng nam lành lạnh.
"Đại ca, là đệ."
"Vào đi."
Lâm Thu Minh ngồi ở trên ghế salông, hai chân vắt chép, trong tay lật báo. Sau khi nghe bước chân Lâm Thu Ngôn tới gần mới ngẩng đầu lên, dò hỏi:
"Đệ muốn đi đâu?"
"Đệ đi gặp bạn học." Lâm Thu Ngôn không dám nói thật.
Lâm Thu minh để tờ báo trong tay xuống, mắt kính trong suốt dưới phản xạ của ánh mặt trời lóe sáng, khiến người ta không thấy rõ vẻ mặt hắn,
"Chân vừa mới khỏi, không nên thích là ra bên ngoài chạy nhảy, còn nữa đệ tuổi cũng không còn nhỏ, là thời điểm nên kiềm chế lại."
Lời này khiến Lâm Thu Ngôn có một loại dự cảm không lành.
Quả nhiên, đại ca lấy ra một quyển album ảnh, vỗ vỗ tay vị trí bên cạnh, ra hiệu cho cậu:
"Còn đứng ngây ra làm gì, lại đây ngồi, xem xem đệ thích cô nương nhà ai."
"Đại ca......"
Lâm Thu Ngôn mặt đầy do dự, tay hơi nắm chặt.
"Làm sao?"
Lòng bàn tay cậu bắt đầu đổ mồ hôi, đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của đại ca, nhắm mắt nói tiếp:
"Đại ca, đệ không biết có thể cùng nữ tử sinh hoạt hay không."
"Đệ nói gì vậy?"
Lâm Thu Minh cau mày lại.
"Đệ là nói, lấy thân thể đặc biệt của đệ không biết cô nương sẽ tiếp nhận không......"
"Nói bậy! Đệ rõ ràng là đàn ông! Ai dám ghét bỏ!"
Lâm thu minh ôm vai đệ đệ mình vỗ vỗ,
"Tiểu tử này có phải phải ham chơi, không muốn kết hôn mới ở đây kiếm cớ không?"
"Ha ha ha......"
Lâm Thu Ngôn cười gượng ép cho có lệ, mấy lời đã bên miệng cũng không nói ra.
"À đúng rồi! Đêm nay đệ đừng đi ra ngoài."
Lâm Thu Minh tay khoát lên trên ghế salông, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra nụ cười nhã nhặn,
"Huynh nghe đại tẩu đệ nói, trước có phu xe đã cứu đệ, chúng ta cũng chưa đến nhà cảm ơn, cũng không thể khiến người ta nói Lâm gia chúng ta không hiểu đạo lí đối nhân xử thế! Ngày hôm nay huynh đặc biệt mời hắn đến nhà ăn cơm tối, đệ chuẩn bị một chút đi."
Tin tức này quả thực khiến cậu giật nảy mình, thân thể căng thẳng.
"Đại ca chuyện này không cần đâu, đệ nói lời cảm ơn với hắn là được."
"Việc này huynh quyết định."
Lâm Thu Minh giải quyết dứt khoát,
"Đến đây, chúng ta tiếp tục xem ảnh."
"...... Vâng."
Buổi tối, Lâm mẫu đi tìm bạn bè đánh bài, bốn người cùng ngồi trên bàn ăn hài hòa đến bất ngờ. Có điều Lâm Thu Ngôn như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than.
Thiết Ngưu liếc mắt nhìn người yêu đối diện căng thẳng, quay về phía Lâm Thu Ngôn nói rõ:
"Cảm tạ Lâm đại thiếu gia khoản đãi*, tôi có một số việc muốn cùng tiểu thiếu gia thảo luận, chẳng biết có được mượn một bước** nói chuyện không."
*Chiêu đãi nồng hậu** Mượn một bước là chỉ có việc cần nói riêng tư, hãy đi ra chỗ khác"Đương nhiên được, mời ngài."
Lâm Thu Minh mặt như mang theo một lớp mặt nạ da người, cười đến đặc biệt nho nhã.
"Đa tạ."
Lâm Thu Ngôn đầu óc hỗn loạn quay cuồng, toàn thân cứng ngắc đưa người nọ tới phòng ngủ của mình.
Một giây sau khi đóng cửa lại, Thiết Ngưu đem người ôm vào trong lòng, thấp giọng nói:
"Tôi nhớ em."
Hai người quả thật đã mấy ngày không gặp, thân thể Lâm Thu Ngôn so với đại não làm ra hành động nhanh hơn một bước, tay quàng ở
trên vai nam nhân.
"Đại ca đại tẩu của tôi còn ở bên ngoài đấy, mau thả tôi ra."
Nam nhân không những không thả ra trái lại ôm càng chặt hơn.
"Anh có chuyện gì nói mau, chỉ có hai chúng ta ở trong phòng đại ca bọn họ sẽ hoài nghi."
Lâm Thu Ngôn tuy không nỡ xa rời cái ôm ấm áp của nam nhân nhưng không thể không đẩy ra.
"Thu Ngôn......"
Thiết Ngưu hai tay nắm chặt bả vai người yêu, ánh mắt đen láy bên trong dường như cất giấu một đám lửa hừng hực, ngữ khí nghiêm túc,
"Đi theo tôi đi."
"Đi?"
Lâm Thu Ngôn giật mình trợn mắt lên,
"Tại sao phải đi? Đi đi nơi nào?"
"Nam Thành chung quy không an toàn, tôi mang en rời đi, sau đó chúng ta quang minh chính đại bên nhau!"
Nói tới chỗ này trong đôi mắt nam nhân tỏa sáng nhàn nhạt,
"Em biết tôi thích em, chỉ cần em đồng ý cùng tôi rời đi, tôi nghĩ Đại thiếu gia nhất định sẽ không ngăn cản."
"Anh điên rồi!? Tôi là Lâm gia thiếu gia, làm sao sẽ tùy tiện theo anh đi! Huống hồ......"
Lâm Thu Ngôn đẩy cánh tay khoát trên vai ra, tránh ánh mắt của nam nhân, nhẹ giọng nói:
"Tôi muốn cùng phụ nữ kết hôn, quan hệ của tôi và anh không thể công khai, vì vậy......"
Thiết Ngưu bình tĩnh nhìn Lâm Thu Ngôn, không lên tiếng.
Nam nhân trầm mặc khiến cậu có chút chột dạ, hắn hạ thấp thái độ, chủ động cầm tay của người đàn ông, nói:
"Chúng ta như bây giờ không tốt sao? Chỉ cần quan hệ của chúng ta không bị bại lộ, tôi vẫn có thể cùng một chỗ với anh, kể cả sau khi kết hôn tôi cũng vẫn đối xử tốt với anh như giờ. Thiết Ngưu, Như vậy được không?"
"A......" Thiết Ngưu cười nhạo, hắn vạn vạn không nghĩ tới đối phương có thể nói ra lời nói như vậy, mày kiếm nhướn lên, trong mắt mang theo châm chọc,
"Vì lẽ đó ý Lâm thiếu gia là để tôi tình nhân bí mật của cậu, sau đó cậu cùng nữ nhân giường chiếu xong, lại dùng dương v*t tôi đâm gai cái miệng dâm trước sau của cậu à? Không hổ là thiếu gia từng đi du học, tư tưởng quả thực cởi mở! Nhưng Thiết Ngưu tôi còn không có thấp hèn như vậy!"
"Anh!" Lâm Thu Ngôn bị lời này sỉ nhục mắt đục đỏ ngầu.
"Làm sao tôi nói không đúng sao?"
Thiết Ngưu một tay ôm eo Lâm Thu Ngôn, tay theo eo trượt xuống cái mông vểnh cao, cúi đầu nói:
"Tôi thật sự rất nghi ngờ, thân thể dâm đãng phóng túng này làm sao có thể thỏa mãn nữ nhân......"
"Anh (nói) đủ rồi!!"
Lâm Thu Ngôn khớp xương nắm đến trắng bệch, không hề nghĩ ngợi một quyền quất tới, đánh vào mặt nam nhân.
Nếu như ngày thường cú đấm này thế nào cũng sẽ không tới được gần người Thiết Ngưu, nhưng lúc này đây hắn không có trốn, cứ như vậy vững vàng đứng im- đã trúng một quyền.
"Tôi......" Lâm Thu Ngôn nắm quả đấm của mình, yết hầu như bị mắc một cái xương cá, không phát ra được thanh âm nào.
Thiết Ngưu dùng ngón cái lau máu chảy nơi khóe miệng, mắt đen như một đầm lầy chết nhiều năm nước đọng yên lặng, bình tĩnh đến đáng sợ,
"Tôi hỏi lại em một lần cuối cùng, có theo tôi đi không?"
Lâm Thu Ngôn đôi môi run rẩy dữ dội hơn, có thể do trời sinh ngạo khí khiến cậu không chịu lùi một bước, liền cố nén thân thể không khỏe, như ngày thường hất cằm lên, nói: "
"Tôi sẽ không đi cùng anh, mãi mãi cũng sẽ không!"
"...... Tôi biết rồi."
Thiết Ngưu trầm thấp đáp. Sau đó khóe miệng cong lên có chút tự giễu cười,
"Như vậy, Lâm thiếu gia, tôi cáo từ."
Nói xong, không một chút lưu luyến, mở cửa rời đi.
Nhìn bóng lưng nam nhân rời đi, Lâm Thu Ngôn sức lực như đột nhiên bị hút ra, tê liệt trên mặt đất, hai tay ôm đầu gối ngồi dựa vào bên chân giường, ánh mắt trống rỗng nhìn cửa.
"Chung tiên sinh đây là muốn đi rồi sao? Không ngồi thêm một lúc?"
Lâm Thu Minh ở cầu thang lầu hai chờ, nhìn nam nhân biến thành màu xanh đen, nở ra nụ cười như tắm rửa gió xuân.
Thiết Ngưu căn bản không có tâm trạng phản ứng người bị bệnh thần kinh này, bước nhanh đi xuống lầu.
Lâm Thu Minh tâm tình thật tốt, kiên nhẫn đi theo ở phía sau,
"Chung tiên sinh để tài xế của tôi đưa cậu trở về đi! Sắc trời cũng không còn sớm!"
Thiết Ngưu mắt điếc tai ngơ, nhanh như chớp, cũng không quay đầu lại rời khỏi Lâm công quán.
"Đi thong thả!"
Lâm Thu Minh lịch sự phất tay một cái.
Ôn Tĩnh Như nhìn trượng phu đầy mặt đắc ý, cầm lấy hoa quả đã gọt đưa đến bên miệng nam nhân, ôn nhu hỏi:
"Người đi rồi?"
"Phải! Tai họa ngàn năm cuối cùng đi rồi!"
Lâm Thu Minh nhất thời cảm thấy hoa quả trong miệng dị thường thơm ngọt.
Ôn Tĩnh như thoả mãn cười,
"Thu Ngôn không phải đã sớm thích cái đồng hồ Italia* sao, ngày mai anh đi mua về cho nó đi."
*
ÝLâm Thu Minh tâm tình khoan khoái, vung tay lên,
"Được được được! Mua mua mua!"
_______________________
Giờ Hạ Xưa mới biết so sánh ngón tay với hành hoa đó.Chim Khổng TướcVới lại ngược rồi đó. Với nhiều bạn thích đọc ngược thì đây chẳng là gì cả. Nhưng mà trái tim Hạ Xưa mong manh nên đọc thế này đã thấy buồn rồi.A Ngôn à! Mau trưởng thành đi đừng nói những lời như vậy người ta sẽ đau lòng đó.Nhân tiện nói về hành thì giới thiệu cho các bạn mấy món từ hành luôn.Đầu tiên là Hoa Tô Thiên Tầng Song Du BínhNghe hoa mỹ thế thôi thực chất là bánh hành chiên:)) ý trên là bánh hành nhiều lớp chiên giòn ráo dầu.1.Đổ nước nóng từ từ vào bột và khuấy đều. Sau đó đổ nước lạnh vào (tỉ lệ 1:1). Nhào bột cho mềm, lấy tay ấn thấy mềm hơn bánh bao là được. Ủ bột 10 phút hoặc lâu hơn2. Rửa hành cắt nhỏ và trộn đều với dầu và muối. (Hoặc cho trứng, thịt, nấm hương... gia vị tùy sở thích)3. Chia bột làm mấy phần tùy theo số lượng bột của bạn. Cán mỏng thành hình vuông lớn sau đó dùng dao khía 2 bên. Và quết hành lên4. Gấp 2 bên của phần ngoài và nhân lại giữa thành hình vuông nhỏĐặt hình vuông lên phần bánh chưa gấp liền kềTiếp tục làm vậy với ô thứ 3Sau đó dùng chày cán nhẹ5. Rán lửa vừa cho bột chín và thưởng thứcChắc mình nên mở một mục nấu ăn riêng