*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Tịnh
Chiếu nghỉ
Sau khi đi vào trong mới phát hiện tòa nhà này thoạt nhìn lớn hơn so với bề ngoài không ít. Điều này làm cho Ôn Dục Nhiễm càng thêm lên tinh thần, bởi vì tổng thể của cô nhị viện này là hai tòa nhà nối liền nhau giống như chữ L, nếu như không để ý đến mặt bên của tòa nhà thì cũng không mất nhiều thời gian lắm.
Trong tòa nhà này nhất định đã xảy ra chuyện vô cùng đáng sợ và tàn nhẫn.
Đó cũng không phải là do anh thuận miệng bịa ra, mà là kết luận sau khi nhìn thấy dấu vết đỏ sậm.
Cầu thang cách đại sảnh cũng không xa, đi chưa được mấy bước anh đã thấy bậc thang, nhưng lúc đi lên bậc thang, anh vô thức nắm chặt tay Tiểu Thụy.
Nói góc tường khúc quanh này dính đầy vết máu, màu sắc cũng ảm đạm như từ những thập kỷ trước. Anh ít nhiều cũng đã nhìn quen vết máu, thế nhưng nơi góc tường này có để lại mấy vết cào khá sâu, thoạt trông như là có người miễn cưỡng dùng móng tay cào ra.
Đây chỉ là một vết tích, thế nhưng gần như khiến cho Ôn Dục Nhiễm cảm thấy như mình đã tận mắt nhìn thấy có người nào đó ở chỗ này, liều mạng giãy dụa cào góc tường, nhưng vẫn bị kéo đi như cũ, tàn nhẫn mà sát hại.
Trên phương diện lý trí, anh biết mình bây giờ không được suy nghĩ linh tinh, vô cớ làm cho bản thân chột dạ, thế nhưng có lúc trí tưởng tượng cũng không phải là điều lý trí có thể kiểm soát được.
Thật là khóc không ra nước mắt, Ôn Dục Nhiễm lần đầu hy vọng Thiên Lang bỗng nhiên xuất hiện đến thế. Tùy tiện bám dính cũng được, ít nhất là có người đồng hành thì có thể hóa giải không ít áp lực. Dù sao cũng yên tâm hơn là anh dẫn theo một đứa trẻ.
Ôn Dục Nhiễm giơ tay lên máy móc đi về phía trước nương theo cầu thang, ánh sáng màu trắng cũng không thể làm cho hành lang cũ nát tối tăm này tăng thêm cảm giác gì.
“Năm nay Tiểu Thụy bao nhiêu tuổi? Mấy năm nữa là lên trung học rồi nhỉ?” Nắm tay Tiểu Thụy bước lên cầu thang, Ôn Dục Nhiễm thuận miệng tìm đề tài, trò chuyện cũng coi như là hơi hơi thả lỏng chút thần kinh.
“Em chín tuổi. Trung học là gì? Chơi vui không?” Một cái tay khác cầm lấy vạt áo của mình, Tiểu Thụy cẩn thận đi ở trên cầu thang cũ kỹ tàn tạ, tò mò hỏi ngược lại.
“Vui chứ, học tập có thể vất vả hơn bây giờ một chút, nhưng dù sao cũng rất tuyệt.” Ôn Dục Nhiễm nói đến đây có chút chột dạ. Bởi vì anh cũng không phải con ngoan trò giỏi gì. Trước đây lúc còn đi học, đa số thời gian anh đều suy nghĩ chơi cái gì, sau đó có thể thu đậu một trường đại học tốt một phần là bởi vì lớp 12 đột nhiên ôn tập, phần còn lại là… nhân phẩm bùng nổ.
Về phần đại học sau này, ôm đùi Duẫn Mộc, ghi chép ôn tập gì đó càng không cần anh bận tâm, bao giáo (giáo dục) bao hội (hội họp) bao bài tập, lúc cần thiết thì viết giùm luận văn, còn kiêm luôn chức đưa cơm gọi dậy.
Đối với mấy năm đại học sinh hoạt cùng phòng, Duẫn Mộc đánh giá là:
Cảm giác như thể mình nuôi con trai sớm.Cho nên anh quả nhiên không thích hợp nói lời truyền cảm hứng có cậu bạn nhỏ, lo lắng không cẩn thận nói bậy gì đó dạy hư trẻ nhỏ.
Cầu thang không dài, chưa nói hết hai câu bọn họ đã đến *chiếu nghỉ cầu thang. Ôn Dục Nhiễm mơ hồ ngửi thấy mùi cổ quái, nhưng không nồng lắm, loáng thoáng làm cho anh không tài nào xác định có phải là ảo giác của mình không.
*Chiếu nghỉ là gì – đúng như tên gọi, chính là một bước thang bằng phẳng để nghỉ chân trong trường hợp cầu thang quá dài, tránh cho người dùng bị mệt mỏi trong lúc di chuyển. Vì vậy, vai trò chính của chiếu nghỉ là để người dùng dừng chân chứ không hẳn là nối giữa các bước thang. (Cảm ơn Mạc Ly và Hoàng Nguyên đã giúp đỡ)Vừa mới đi lên tới chỗ chiếu nghỉ cao hơn một lầu, còn chưa xoay người xong, đã nghe trên thang lầu truyền đến một tiếng thét thê lương chói tai, kèm theo tiếng thịt. Có gì đó lăn xuống bậc thang nghe không rõ, tại nơi yên tĩnh u ám thế này dọa anh giật thót.
Phản xạ có điều kiện kéo Tiều Thụy sang bên cạnh, gần như cùng lúc đó một sinh vật hình dáng kỳ quái từ lăn từ trên cầu thang xuống, suýt nữa là đập lên chân anh.
Ánh sáng trên điện thoại di động lướt qua người ngã xuống đất kia. Một giây sau khi nhìn thấy, Ôn Dục Nhiễm lập tức che đôi mắt của Tiều Thụy, liên tiếp lui về phía sau, ngay cả dưới chân có đạp phải thứ gì cũng không quan tâm, đến tận khi phía sau lưng đụng phải vách tường.
Từ mái tóc dài kia có thể phán đoán đó là một người phụ nữ, cái này cũng là đặc điểm duy nhất có thể dùng để phán đoán. Bởi vì người này… lúc này đã hoàn toàn thay đổi.
Cô gái vẫn đang khàn giọng la hét thảm thiết, bởi vì vẫn còn một cơ thể nho nhỏ nằm sấp trên người cô, tàn nhẫn mà cắn xé thân thể cô.
Tia sáng vừa rồi lướt qua đứa bé nằm nhoài trên người cô gái, khiến Ôn Dục Nhiễm nhìn thấy mặt đứa bé kia dính đầy máu và thịt vụn. Dưới lớp lớp dơ bẩn ấy, mắt nó mở thật to, như là đang hưng phấn đến tận cùng, vẻ mặt quỷ dị, dường như vui sướng lắm.
Trong lúc Ôn Dục Nhiễm sợ hãi sửng sốt, tiếng kêu thảm thiết của cô gái dần dần yếu đi cho đến khi biến mất. Ôn Dục Nhiễm không biết là cô đã chết hay là ngất đi, chỉ có cảm giác cực kỳ nguy hiểm đang thúc giục anh chạy trốn nhanh lên.
Nhìn thoáng qua đứa bé vẫn đang tập trung gặm cắn, Ôn Dục Nhiễm nhéo mạnh bắp đùi mình, ôm Tiểu Thụy, nhanh chóng vòng qua cô gái và đứa nhỏ nằm dưới đất, không quay đầu lại chạy lên trên lầu.
Sau khi lên đến tầng hai, anh cũng không dám dừng lại, chạy dọc theo hành lang một lúc lâu, cuối cùng trốn đại vào một phòng khóa cửa lại, lúc này mới thở hổn hển.
Anh mất hết sức mà dựa vào trên cửa, duỗi một tay ra che mắt lại, bên tai không ngừng truyền đến tiếng mình thở hổn hển và tiếng tim đập.
Cứ thế bỏ lại một người phụ nữ mà chạy trốn, nếu nói không có cảm giác tội ác là giả, thế nhưng Ôn Dục Nhiễm không có cơ hội lựa chọn. Anh thấy trên người cô gái kia có rất nhiều chỗ bị gặm lộ ra cả xương, ngay cả bụng cũng bị cắn. Cho dù anh liều mạng cứu được người, có chăng là chuyển sang nơi khác nhìn cô từ từ chết đi mà thôi.
Yên lặng nói tiếng xin lỗi trong lòng, Ôn Dục Nhiễm mở mắt ra nhìn Tiểu Thụy đứng bên cạnh, còn hơi thở hổn hển hỏi: “Có ổn không? Vừa rồi có sợ không?”
Chớp mắt một cái, Tiểu Thụy nghi hoặc mà nhìn anh: “Vừa nãy có chuyện gì sao ạ? Vì sao đột nhiên anh chạy nhanh như vậy?”
Không thấy là tốt rồi, dưới tình huống như vậy mà còn phải dỗ trẻ con thì đúng là làm cho con người ta quá mệt mỏi rồi.
“Ầm ầm” một tiếng vang thật lớn bỗng nhiên nổ lên, Ôn Dục Nhiễm sợ đến phản xạ có điều kiện muốn lục lọi tìm vũ khí phòng thân. Thế nhưng cũng chỉ là bị hù trong chốc lát thôi, rất nhanh anh đã ý thức được âm thanh truyền tới từ đằng xa, hình như là ở lầu trên, hẳn là rất xa.
“Mẹ nó…” Nơi quỷ quái này cũng thật là niềm vui bất ngờ mà, ngôi nhà ma này mà mở ra cho tham qua chắc chắc sẽ kiếm được bộn tiền.
Nhìn thoáng qua đứa bé vẫn đang tập trung gặm cắn, Ôn Dục Nhiễm dùng sức nhéo bắp đùi mình, ôm Tiểu Thụy, nhanh chóng vòng qua cô gái và đứa nhỏ nằm dưới đất, không quay đầu lại chạy lên trên lầu.
Sau khi lên đến tầng hai, anh cũng không dám dừng lại, chạy dọc theo hành lang một lúc lâu, cuối cùng trốn đại vào một phòng khóa cửa lại, lúc này mới thở hổn hển.
Anh mất hết sức mà dựa vào trên cửa, duỗi một tay ra che mắt lại, bên tai không ngừng truyền đến tiếng mình thở hổn hển và tiếng tim đập.
Cứ thế bỏ lại một người phụ nữ mà chạy trốn, nếu nói không có cảm giác tội ác là giả, thế nhưng Ôn Dục Nhiễm không có cơ hội lựa chọn. Anh thấy trên người cô gái kia có rất nhiều chỗ bị gặm lộ ra cả xương, ngay cả bụng cũng bị cắn. Cho dù anh liều mạng cứu được người, có chăng là chuyển sang nơi khác nhìn cô từ từ chết đi mà thôi.
Ở trong lòng yên lặng nói tiếng xin lỗi, Ôn Dục Nhiễm mở mắt ra nhìn Tiểu Thụy đứng bên cạnh, còn hơi thở hổn hển hỏi: “Có ổn không? Vừa rồi có sợ không?”
Chớp mắt một cái, Tiểu Thụy nghi hoặc mà nhìn anh: “Vừa nãy có chuyện gì sao ạ? Vì sao anh đột nhiên chạy nhanh như vậy?”
Không thấy là tốt rồi, dưới tình huống như vậy mà còn phải dỗ trẻ con thì đúng là làm cho con người ta quá mệt mỏi rồi.
“Ầm ầm” một tiếng vang thật lớn bỗng nhiên nổ lên, Ôn Dục Nhiễm sợ đến phản xạ có điều kiện muốn lục lọi tìm vũ khí phòng thân. Thế nhưng cũng chỉ là bị hù trong chốc lát thôi, rất nhanh anh đã ý thức được âm thanh truyền tới từ đằng xa, hình như là ở lầu trên, hẳn là rất xa.
“Mẹ nó…” Nơi quỷ quái này cũng thật là niềm vui bất ngờ mà, ngôi nhà ma này mà mở ra cho tham qua chắc chắc sẽ kiếm được bộn tiền.
Trước khi lên lầu đã cẩn thận chú ý không để cho mình đi sang lối rẽ tòa nhà bên cạnh, kết quả bây giờ còn chạy đến tòa nhà bên này luôn, anh khóc không ra nước mắt. Đây là chuyện không thể nghi ngờ, cầu thang được thiết kế ở điểm cuối hành lang lầu chính liền kề nhau, mà vừa nãy anh chỉ lo cúi đầu chạy nên cũng không chú ý đến phương hướng, chạy nhanh về phía bên phải, nhất định là đã sang tòa nhà bên cạnh rồi.
Còn đứa bé quỷ dị kia nữa, cũng không biết ở lầu này còn mấy đứa muốn chơi như vậy nữa, nếu như xui xẻo đi hai bước gặp một đứa thì thật hay ho, cùng lũ ma quỷ đó chơi gia đình luôn cho rồi.
Hơn nữa nếu ở đây không chỉ có mấy người bọn hắn, vậy người mặc đồ trắng anh thấy ở dưới lầu kia rốt cuộc có phải là Thiên Lang không? Hay là tiếng động vừa rồi vang lên ở lầu trên mới là do ngài Thiên Lang tạo ra? Thậm chí nói không chừng cả hai đều không phải.
Hay là kêu thử mấy tiếng? Từ tiếng vang thật lớn vừa rồi để phán đoán, âm thanh ở chỗ này truyền đi rất xa. Dù sao một cô nhi viện từ mấy chục năm trước thì không thể nào có điều kiện cách âm tốt được.
Thế nhưng nói thật, Ôn Dục Nhiễm không dám tùy tiện như vậy, bởi vì âm thanh có thể dẫn tới không chỉ là người quen, mà còn có thể dẫn tới những thứ khó nói và cũng khó tả gì gì đó. Ai dám bảo đảm lúc anh kêu thì Thiên Lang sẽ nghe thấy, hơn nữa đúng lúc đang nhàn rỗi mà lập tức tìm tới? Với lại, anh cũng không chắc Thiên Lang có thể chạy trốn nhanh hơn những thứ kia.
Khi nãy quá đỗi hoảng hốt cho nên không chú ý, nhưng bây giờ bình tĩnh lại anh mới nhớ tới, vừa rồi mình luống cuống tay chân bất cẩn tắt mất đèn pin, vội vã mở chức năng chiếu sáng của điện thoại lên.
“!”
Phản xạ có điều kiện lùi về sau một bước, dưới chân lập tức dẫm phải cái gì cưng cứng mà dài dài, cái đó hình như rất giòn, bị anh dẫm gãy ngay tức thì.
Cái cảm giác này giống hệt như lúc dẫm phải các thứ ở trên hành lang vừa rồi. Lúc này, anh cảm thấy mình không cần cúi đầu cũng biết đó cái gì.
Trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải, Ôn Dục Nhiễm cứng đờ nhìn chùm ánh sáng trắng chiếu sáng gian phòng —— đây là phòng ngủ, trong này ngoại trừ một khung giường bằng sắt rỉ sét loang lỗ, càng làm cho người khắc sâu ấn tượng là những bộ hài cốt không thể đếm xuể.
Khắp nơi đều có xương trắng, có bộ thì rải rác, có bộ vẫn duy trì nguyên tư thế khi chết. Anh nhìn lướt qua là biết những thứ này đều là những bộ xương người. Có bộ vừa nhìn cũng biết là thuộc về trẻ con, có bộ thì khá lớn, hẳn là người đã trưởng thành.
“?” Tiểu Thụy nhìn chằm chằm những đầu lâu xương cốt khắp nơi trong phòng, kéo kéo vạt áo Ôn Dục Nhiễm, “Đây là gì?”
“…” Đã không biết lần thứ mấy nhéo mạnh mình một cái, Ôn Dục Nhiễm miễn cưỡng lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Có lẽ là nơi để đồ trang sức, đừng động vào những thứ này. Chúng ta đi ra ngoài trước.”
Bất chấp bên ngoài có những thứ gì, Ôn Dục Nhiễm kéo Tiểu Thụy, cũng không quay đầu lại kéo cửa đi ra ngoài ngay, một lần nữa đi ngược về phía ban nãy. May là lầu này không có lối rẽ gì, nếu không… Vừa rồi anh đều cúi đầu mà chạy chắc chắn sẽ không nhớ đường.
Thế nhưng… chuyện này cũng có nghĩa là phải trải qua chuyện ở cầu thang vừa rồi một lần nữa, cũng chẳng phải chuyện vui vẻ gì.
Tiểu kịch trường:Nhóm diễn viên quần chúng
Quỷ số một: Ôi chao, thời đại này làm cái quái gì cũng không dễ dàng, sáu cái bánh.
Quỷ số hai: Đúng thế, làm chút chuyện xấu còn phải lén lén lút lút, tám cái.
Quỷ số ba: Tôi vào rồi! Số một ông chuẩn bị đi, một lát nữa đến lượt ông diễn rồi đấy.
Ngồi xổm ở ngoài cửa, Ôn Dục Nhiễm: Mấy người có thể chuyên nghiệp một chút không. Đúng là ngày chó…
Thiên Lang: Gâu (☆▽☆)
Ôn Dục Nhiễm: Xin anh đừng lên tiếng, mặt mũi rất quan trọng đó biết không =A=