Trước Có Bệnh Kiều Sau Có Quỷ

Chương 37

Editor: Tịnh

Beta: Vũ Ngư NhiTrước khi đi Thiên Lang đã tiện tay diệt toàn môn = người còn sống chỉ còn anh ta và Thiên Đồng An = trò này là do Thiên Đồng An làm ra. Sau khi viết nên đẳng thức này, Ôn Dục Nhiễm lập tức quyết định lần sau mà gặp lại Thiên Đồng An, cho dù không đánh chết cũng phải nửa tàn phế. Vận mệnh là thứ không thể lường trước được, nếu như sớm biết xuống xe hóng mát một tí là đụng phải thứ này, anh thà rằng có nghẹn chết cũng không xuống.

“Bây giờ chúng ta quay trở lại xe lửa còn kịp không?” Anh hoàn toàn không ôm hy vọng gì hỏi.

“Nơi này đã không thể hoàn toàn xem như là thế giới thật, cho nên trở lại cũng không có ý nghĩa gì. Hồn phách trông coi trận pháp này hẳn là khá lâu rồi, chúng ta đi tìm.”

Thuận theo hướng Thiên Lang chỉ nhìn sang, Ôn Dục Nhiễm nhìn thấy ở xa xa có vài thôn xóm, từ ngoài nhìn vào không giống như là kiến trúc hiện đại. Có lẽ là tác dụng tâm lý, cảm giác nhìn thoáng qua rất u ám.

Bộ dạng Thiên Lang thật sự là quá bình tĩnh, như thể bọn họ chỉ là đi ra ngoài rồi bị lạc đường. Ôn Dục Nhiễm không nhịn được hỏi: “Bình tĩnh thế, thứ này rất dễ giải quyết sao?”

“Nó chưa từng xuất hiện tính tấn công, quỷ hồn phụ trách thôn xóm nơi này sẽ không giết chúng ta ngay. Cho nên ta cảm thấy nếu thương lượng tốt một chút, e rằng đi ra ngoài cũng không khó lắm.”

Ôn Dục Nhiễm nhìn ngôi làng hoang tàn nơi xa xa kia, vẫn cảm thấy không dễ ăn như vậy: “Vậy nếu nó không thả chúng ta ra ngoài thì sao?”

“Bị quỷ giam lại ở trong thôn, kết cục tốt nhất là chết khát chết đói, những kiểu chết máu tanh khác ta sẽ không nói. Ở đây cơ thể sẽ bị hao tổn nhiều hơn, nếu như ở chỗ khác ba ngày mới chết khát thì ở đây nhiều nhất là một ngày.” Nói xong mấy lời này, Thiên Lang liền cười híp mắt lật đổ hết mọi khả năng, “Ta nói những chuyện này chỉ để mong ngài có hiểu biết nhất định với việc này. Ta sẽ không để ngài chết ở chỗ này đâu.”

Yên tĩnh không nói mà liếc nhìn nửa chai nước suối cầm theo lúc đi… Nói thật, anh không cảm thấy yên tâm tí nào!

“Nếu như ngài cảm thấy lo lắng ta cũng sẽ rất khó vượt qua, hơn nữa trước mắt thời gian của chúng ta còn rất nhiều không phải sao?” Thái độ của Thiên Lang giống như đang phổ cập giáo dục, y nghiêm túc nói, “Lúc mới bị nhốt, nồng độ nước tiểu tương đối thấp, uống vào cũng có thể tạm thời bổ sung lượng nước. Nếu như đối tượng là ngài, ta sẽ không do…”

Ôn Dục Nhiễm đột nhiên quay người che miệng Thiên Lang, tránh y nói hết câu này —— mặc dù nói đến đó với nói hết ra cũng không khác nhau chi cả.

Anh dường như nhìn thấy một giao diện giả tưởng nào đó, nhảy ra một hàng chữ “One hit”.(Một đòn là gục luôn =)))

Từ lúc đến gần ngôi làng kia thì bắt đầu ở trên đường đã nhìn thấy lác đác vài bộ xương. Có hoàn chỉnh có thể nhìn ra hình người, có cái thì chỉ còn dư lại từng đoạn từng mẩu xương rải rác.

Thôn xóm này hoang vắng hơn so với tưởng tượng của Ôn Dục Nhiễm nhiều. Trước khi hoang tàn nơi này chắc cũng là thôn trấn lớn, không biết vì sao lại biến thành như bây giờ.

Ở xa nên không thấy được, sau khi chính thức bước vào trong thôn mới nhìn ra lúc cái thôn này còn tồn tại ít nhất cũng khoảng một trăm năm, bất kể là cấu tạo nhà cửa hay đồ dùng, thoạt trông đều tương đối cổ xưa.

Vốn là thôn trang ở vị trí hẻo lánh, nhà ở đều dùng mấy viên gạch đá xù xì mà dựng lên, dưới con mắt người hiện đại thì trông nó không vững chắc chút nào. Bởi vì hoang phế nhiều năm, trên đường mọc đầy cỏ dại cây cối, đi lại khá khó khăn.

Tiện tay đẩy cây cỏ khô lớn chừng nửa người, Ôn Dục Nhiễm vừa đi vừa không nhịn được phàn nàn: “Không ngờ rằng lúc sống còn có thể gặp thứ làm tôi ghê tởm bằng lời nói. Anh có bệnh sạch sẽ thì cũng nên thỉnh thoảng lộ ra vẻ mặt đi chứ?”

Lời còn chưa dứt, một trận tiếng pháo vang dội đột nhiên vang lên cách đó không xa, dọa anh giật mình. Kèm theo tiếng pháo, thôn xóm vốn yên tĩnh vắng vẻ dần dần truyền ra tiếng người. Âm thanh rộn rã, dần dần thành tiếng người huyên náo, nghe tiếng hẳn là có việc vui. Nhưng mà trong tình thế này, Ôn Dục Nhiễm dù sao chăng nữa cũng không tưởng tượng nổi lý do của âm thanh này.

Đuôi lông mày khẽ nhúc nhích, Thiên Lang cũng để ý lắng nghe động tĩnh đột ngột vang lên này, sau đó chỉ về một hướng: “Hình như là ở bên kia, qua xem một chút đi.”

Theo tiếng đi tới, âm thanh cũng càng ngày càng náo nhiệt. Tiếng người, tiếng pháo, chiêng trống kèn lộn xộn không đồng đều, như là đang chúc mừng gì đó. Thế nhưng đập vào mắt thì phía trước vẫn cứ không có một bóng người, càng khỏi nói đến loại đồ vật có thể phát ra tiếng vang này.

Cuối cùng bọn họ đi tới, là một toà nhà cổ đại thoạt trông vô cùng xa hoa đẹp đẽ, đặt ở nơi như thôn xóm này có vẻ như không hợp. Ngoài cửa lớn treo đèn kết hoa, kiểu cách như đêm trước khi thành thân. Tiếng vẫn vô cùng náo nhiệt như trước, nhưng quỷ dị ở chỗ rõ ràng có âm thanh vang lên ở xung quanh, song vẫn như cũ không thấy bóng người.

Nhẹ nhàng đẩy cửa mở ra, Thiên Lang đưa tay ra hiệu Ôn Dục Nhiễm theo ở phía sau, không biết từ đâu lấy ra một lá bùa kẹp ở giữa hai ngón tay, không chần chờ chút nào mà tiếp tục đi vào trong.

Tuy rằng toà nhà này từ ngoài nhìn vào hoa lệ hoành tráng, làm nổi bật địa vị không tầm thường của chủ nhân. Thế nhưng diện tích lại không lớn, chỉ là một gian phòng, một cái viện mà thôi. Đi đến ngoài cửa phòng, đứng ở ngoài cánh cửa chạm trỗ khéo léo treo lụa đỏ thắm, chỉ nghe trong phòng truyền ra tiếng nói chuyện của một người con trai.

“Một chải chải đến đuôi. Hai chải tóc bạc cùng nhau. Ba chải con cháu đầy nhà…”

Âm thanh nghe có chút quái. Tuy nói là giọng nam, nhưng lại không phải trầm thấp như phái nam bình thường, hơi chút the thé.

Giữa lúc Ôn Dục Nhiễm nghĩ như thế, Thiên Lang đã đưa tay đẩy cánh cửa trước mặt ra, lộ ra một nữ tử mặc áo cưới ngồi trước bàn trang điểm, tỉ mỉ chải mái tóc đen.

Bàn tay thon cầm cái lược gỗ lim tinh xảo, lại một lần nữa chậm rãi chải qua mái tóc: “Bốn chải vàng bạc sung túc.”

Nói xong câu cuối cùng này, nữ tử nhẹ nhàng thả cái lược xuống bàn trang điểm, vừa cẩn thận ngắm khuôn mặt được trang điểm trên gương đồng, vừa không quay đầu lại nói: “Hai vị công tử đường đột như vậy, đi vào khuê phòng của thiếp, là bắt nạt phu quân thiếp chưa đến, không người che chở?”

Một câu nói mềm mại uyển chuyển đáng yêu lại khiến Ôn Dục Nhiễm cảm thấy nổi da gà. Rõ ràng là giọng nam, coi như có nữ tính đi một chút thì vẫn rất khác so với giọng nữ. Nghe thấy câu này thực sự có chút quái dị.

“Để chúng ta đi ra ngoài.” Thiên Lang tỉnh táo nhìn bóng lưng đối phương.

“Chuyện này lạ à nha.” Tân nương chậm rãi đứng dậy, kéo làn váy áo cưới hoa lệ tinh xảo đến trước mặt bọn họ vài bước. Giữa trán có tô điểm một bông hoa cầu kỳ xinh đẹp, khuôn mặt được trang điểm diễm lệ vô song, khóe môi hơi cong lên, “Thiếp ở chỗ này ẩn cư lánh đời đã lâu, ngày ngày trang điểm mà đợi phu quân đến đây cưới vợ. Bây giờ hai vị tùy tiện xông vào, lại còn trách ngược lại thiếp?”

Sau khi đứng dậy mới thấy, thân hình của đối phương rất cao, nói không chừng còn cao hơn Thiên Lang một chút.

Tầm mắt quét qua bộ ngực bằng phẳng của tân nương, Thiên Lang hiểu ra mà trào phúng: “Ngươi muốn làm nữ đến điên rồi, việc này không liên quan đến chúng ta, ngươi muốn gả cho ai chúng ta cũng không xen vào. Thế nhưng giả ngu đem nhốt chúng ta ở đây đối với ngươi cũng không có ý nghĩa chi. Ngươi muốn gì chứ?”

Giọng điệu Thiên Lang thực sự không thể nói là ôn hòa, Ôn Dục Nhiễm cho rằng vị tân nương không rõ giới tính này sẽ tức giận, nhưng thật bất ngờ, đối phương chỉ nở nụ cười xinh đẹp: “Thực không dám giấu giếm, thiếp vốn là một cô hồn, chu du ở thế gian tìm kiếm phu quân. Khoảng một trăm năm trước, một người đưa ra lời mời muốn thiếp trông coi nơi đã chết này cho hắn, thù lao là âm khí nơi đây có thể tẩm bổ hồn thể thiếp. Thiếp cũng có thể tùy ý kéo người lọt vào trận pháp để tiêu khiển.”

“Vốn tưởng rằng trông coi ở một chỗ sẽ có thể đợi được phu quân, song thiếp cũng dần dần phát hiện thế tục vô thường, ngày ngày khổ sở chờ đợi sợ là cũng không làm nên chuyện gì…”

“Ngươi muốn chúng ta mang ngươi ra ngoài.” Không chờ nói xong, Thiên Lang đã đoán được mục đích của đối phương.

Chẳng hề tức giận với Thiên Lang cắt ngang lời của mình, tân nương nhấc lên ống tay áo che khóe miệng, cười khẽ: “Đúng thế. Pháp khí trên người vị công tử này có thể cho quỷ hồn ký thân trong đó, thiếp tự nhiên cũng có thể thoát khỏi sự trói buộc của trận pháp này.”

Bởi vì cảnh này y như mình đang xuyên không, Ôn Dục Nhiễm cứ đứng ở một bên yên tâm can đảm mà thừ người ra, đắm chìm trong giọng điệu của một mỹ nữ dùng tiếng nói của đàn ông tự xưng “thiếp” làm mình xoắn xuýt.

Giữa lúc hồn anh đang ở trên mây, đột nhiên cảm giác có người kề lên vai mình, dùng giọng điệu mập mờ nhỏ giọng hỏi: “Có muốn dẫn hắn đi ra ngoài không? Chỉ cần là ngài muốn ta đều sẽ nghe theo.”

Rùng mình một cái, Ôn Dục Nhiễm dùng tốc độ trước nay chưa từng có lùi về sau, lúc này mới có hơi sức đáp lời: “Hỏi tôi không bằng tung tiền xu. Làm sao tôi biết có nên thả hắn ra ngoài hay không?”

“Dù sao cũng không biết nên đi hướng nơi nào, thiếp có thể tạm thời đi theo các hạ, một ít ma quỷ bình thường thiếp vẫn giải quyết được, chắc chắn cũng có thể giải quyết không ít phiền phức cho các hạ.”

Sau khi quỷ tân nương nói xong, Thiên Lang cũng giải thích thêm: “Nuôi một con quỷ ở bên người quả thật cũng khá thuận tiện. Hơn nữa có ngọc bội trói buộc, cũng không cần phải lo lắng hắn làm gì lén lút. Chỉ có điều…” Nói đến chỗ chuyển ý, Thiên Lang sâu kín nhìn chằm chằm Ôn Dục Nhiễm, “Nếu như mang theo hắn ở bên người, sẽ rất quấy rầy lúc chúng ta bên nhau…”

Y không nói câu chuyển ý cuối cùng, Ôn Dục Nhiễm có lẽ còn muốn do dự một chút. Nhưng nghe được câu cuối cùng này, Ôn Dục Nhiễm lập tức không chút do dự mà tiến lên một bước, khẩn thiết mà nắm chặt tay quỷ tân nương: “Mời anh theo chúng tôi ra ngoài! Nuôi quỷ cần thiết phải chú ý những gì? Cần phải hoá vàng mã sao? Để tôi về chuẩn bị!”

“Ha ha… Có vẻ như hai vị không thân thiết như vị công tử này mong đợi nha.” Nhẹ nhàng rút tay về, tân nương che miệng nhỏ giọng cười duyên nói.

Gần như chỉ trong chớp mắt, bầu không khí toàn bộ trở nên đông cứng, hoặc nên nói là áp suất thấp đến từ chỗ của Thiên Lang.

Tiểu kịch trường:

Ảnh trên tường của chủ nhân lại được đổi mới hết, Tiểu Lam tỏ vẻ chủ nhân rất có phẩm vị. Người trong hình cũng giống nó đẹp giai đến nỗi bản thân còn mê nữa là. Tiểu Lam ngó Tiểu Hồng đang quỳ rạp trên đùi mình.

Tiểu Lam: … Bạn yêu, bạn đang làm tạo hình theo trào lưu hả?

Tiểu Hồng (ôm): Ôm đùi bự, gần đây rất thịnh hành.

Tiểu Lam: (⊙o⊙) Có vẻ rất lợi hại nhỉ.

Hết chương 37
Bình Luận (0)
Comment