Trước Cùng Giường, Sau Nói Yêu

Chương 28

Qua mấy lần thương lượng, bên kia tỏ thái độ kiên quyết, một là bồi thường, hai là ra tòa, một chút thỏa hiệp cũng không có, Tần Tiểu Ý gặp mấy lần, cả người liền sốt ruột phát hỏa, miệng tốn không ít nước bọt, đến ăn cũng không ngon.

May mà Vu Hạo Viễn nghe bên này đang gặp chuyện, nên lập tức chạy về, đại nữ nhân có kiên cường cỡ nào, trong thời điểm khốn cùng nhất, tự trong đáy lòng cô vẫn hy vọng có thể tìm hắn dựa dẫm, cho nên lúc nhìn thấy thân ảnh cao lớn kia ở sân bay, Tần Tiểu Ý lập tức cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Nhìn Tần Tiểu Ý ra đón hắn, Vu Hạo Viễn bề ngoài bình tĩnh, thật ra trong lòng đã muốn mang cái bọn kia ra phanh thây, Tần Tiểu Ý gầy đi không ít, mấy người không gặp, cả người nhìn đã tiều tụy hẳn đi, thần thái vốn có đã phai đi rất nhiều, người phụ nữ mình yêu thương trong lòng bàn tay đau như vậy, bị đám không ra gì ép buộc thành thế này, Vu Hạo Viễn xúc động đến muốn giết người.

“Xin lỗi đã làm anh phải quay về, nhưng bên kia thái độ kiên quyết, em…” Tần Tiểu Ý chán nản nói với hắn.

Vu Hạo Viễn xua tay ra hiệu cô đừng gấp, bàn tay to duỗi ra ôm cô vào lòng, thấp giọng: “Chuyện này để anh giải quyết.”

Gánh nặng mấy ngày liền đè lên vai cô, bây giờ chỉ cần một câu của Vu Hạo Viễn, liền biến mất hết, vô cùng thoải mái, “Em làm rối hơn rồi.” Cô bất đắc dĩ cười cười.

“Em đã làm tốt lắm.” Vu Hạo Viễn cúi đầu hôn trán an ủi cô.

“Đến công ty luôn sao?”

“Về nhà trước, trời còn chưa sập mà.” Ánh mắt đàn ông thâm trầm nhìn cô, so với ngồi hơn mười mấy giờ bay như hắn, Tần Tiểu Ý cần phải nghỉ ngơi hơn.

Nam nhân đã nói không vội, Tần Tiểu Ý không nói nữa, theo Vu Hạo Viễn lên xe về nhà, bên cạnh đã có tâm phúc, dễ khiến người ta cảm thấy an tâm.

“Mấy ngày nay không ngủ được?” Vu Hạo Viễn ôm cô, giọng nói lộ ra tình cảm thân thiết.

Tần Tiểu Ý cười cười, không trả lời, vì mấy ngày nay ngủ không được, xe lại loạng choạng, cộng thêm hương vị quen thuộc của người bên cạnh, Tần Tiểu Ý dần dần thấy mắt díp lại, không bao lâu đã dựa vào hắn ngủ.

Ôm người phụ nữ đang ngủ, Vu Hạo Viễn xoay mặt nhìn ra ngoài, đôi mắt vốn ôn nhu liền xuất hiện một tầng sương, lộ rõ sát khí. Bọn đó dám lợi dụng hắn xuất ngoại động thủ, anh em Lưu gia quả thực không phải tốt đẹp, thằng anh thì tranh với hắn ngoài sáng, thằng em thì đấu với hắn trong tối, không biết lượng sức mình.

Tần Tiểu Ý cảm thấy Vu Hạo Viễn làm việc hiệu suất không phải cao bình thường, ngay hôm sau hắn đến công ty, lập tức giết bọn người kia không một tiếng động, lúc trước cô chu toàn thuyết phục đều không thành, không biết Vu Hạo Viễn dùng thủ đoạn gì, bên kia lập tức ngoan ngoãn phái người đến đàm phán, chuyện sau đó đều giao cho trợ lý Kiều giải quyết.

Cấp dưới hỏi Vu tổng làm thế nào giải quyết vậy, Vu tổng bí hiểm trả lời: đối phó với mấy kẻ đó đương nhiên phải dùng thủ đoạn. Về phần dùng thủ đoạn gì, Vu tổng chỉ cười cười. Ý là: không thể nói.

Lúc trước Vu Hạo Viễn có nói chuyện với cô, nói nhà này không đơn giản, trải qua một trận náo loạn, Tần Tiểu Ý coi như hiểu hết mọi sự, lão tổng Lưu Thái này, có một người em trai tên Lưu Sơn, Lưu Sơn có một công ty kinh doanh tên là Cao Thịnh làm vỏ bọc, mục đích để hoạt động phi pháp, làm vài năm kiếm được chút tiền, liền hò hét ở thành phố S hắn lớn nhất, biến thành con chó điên cắn đủ người, gần nhất còn dám to gan lớn mật muốn cắn Vu gia.

Vu Hạo Viễn nói trợ lý Kiều giải quyết chuyện này, không muốn Tần Tiểu Ý giao du với mấy kẻ đó, Tần Tiểu Ý hiểu dụng ý của hắn, nên cũng không hỏi gì, không phải làm việc bọn người phiền toái đó, cô càng mừng hơn.

Thời gian trôi nhanh, giáng sinh đầu tiên sau khi cô gả đến Vu gia đã đến, giáng sinh ở miền nam không tuyết trắng xóa bay bay như người ta, mấy chỗ buôn bán vật dụng giáng sinh chủ yếu là bong bóng. Nhưng đèn màu nhiều, lại có âm nhạc ding ding dang dang giáng sinh vang lên, thành ra cũng có vài phần không khí như Tết.

Vốn dĩ Lâm Kiều Kiều muốn hẹn Giản Tình và Tần Tiểu Ý cùng ăn Tết, nhưng một bên là vô tâm vô tư ăn Tết, bên kia lại là có tâm tư ăn Tết, nhưng chỉ sợ ông xã cô đơn mấy ngày này, vì thế Lâm Kiều Kiều đương nhiên bị gạt sang một bên, nhưng cô nương tham ăn này chỉ cần có đồ ăn sẽ không thấy cô đơn nữa, nên Tần Tiểu Ý cũng thấy không lo gì.

Tuy hay nói là chỉ người trẻ mới thích giáng sinh, nhưng Vu gia vẫn mua về một cây thông Noel, bắt lên đó mấy vật trang trí, Tần Tiểu Ý tan việc về nhà cũng hỗ trợ làm, nhưng đa phần là dì Lan và mẹ Vu treo, chờ mọi người treo xong mới đến coi, mọi người đều bị mấy bao lì xì treo trên cây thông lôi đến, Vu Hạo Đông về nhà ăn Tết cũng không khách khí lăn ra cười.

“Mẹ à, đây là giáng sinh mà, đâu phải Tết Âm lịch, mẹ treo lì xì làm gì a.” Vu Hạo Đông cười đến chảy hết nước mắt, còn làm bộ ngã ra sofa.

Mẹ Vu bị cười thẹn quá hóa giận, hung hăng gõ đầu hắn, nói: “Có ai quy định công thông Noel không thể treo lì xì? Mẹ thích, mọi người cũng thích mà, Tiểu Ý nói xem có đúng không.”

Tần Tiểu Ý bị điểm danh trừng mắt, cười đáp: “Con hiểu mẹ rất sáng ý mà.”

“Đúng thế.” Mẹ Vu dạt dào đắc ý.

Vu Hạo Viễn đứng một bên nhìn Tần Tiểu Ý miệng cười nhợt nhạt, thấy Tần Tiểu Ý miệng khô lưỡi khô, cô tiến lên nhỏ giọng: “Mấy ngày nay bận lắm sao?”

“Cũng được.” Nam nhân trả lời.

“Nghe nói Blockbusters tối nay có phim, có hứng thú đi xem không.” Tần Tiểu Ý thần sắc có chút nhăn nhó, lần đầu hẹn với chồng mình, tâm tình có chút gì đó không đúng.

Vu Hạo Viễn nhếch mày, khóe miệng cong lại thâm sâu, đôi mắt thâm thúy nhìn cô, “Em hẹn hò anh đấy à?”

Thật là, biết rõ dụng ý của cô còn cố tình nói ra, không có chút săn sóc nào, Tần Tiểu Ý vừa thầm oán, vừa hào phóng gật đầu thừa nhận: “Không biết Vu tổng có hân hạnh đón tiếp không.”

Vu Hạo Viễn dài tay chụp tới, kéo cô vào lòng, cúi đầu nói bên tai cô: “Đây là vinh hạnh của anh.”

“Mù mắt người ta rồi, trước bàn dân thiên hạ mà như vậy đúng là không có đạo đức, mấy người kiềm chế đi được không.” Vu Hạo Đông đứng bên kêu trời, nhưng ánh mắt Vu Hạo Viễn vừa quét qua, hắn lập tức im miệng, quan hệ Tom và Jerry này vẫn chưa được cải thiện miếng nào.

Tần Tiểu Ý định là 8 giờ tối đi, nên ăn xong đại tiếc giáng sinh, hai người liền ra ngoài, đợi Vu Hạo Viễn kéo cô lên xe xong, Tần Tiểu Ý mới cảm thấy kế hoạch của cô hình như có chút không ổn.

“Rạp chiếu phim ở chỗ náo nhiệt như vậy, chúng ta ra đó, có chuyện gì không.” Mấy tháng trước Vu Hạo Viễn từng bị tập kích, Tần Tiểu Ý lần nào nhớ đến cũng thấy sợ.

Vu Hạo Viễn vỗ vỗ tay cô, lắc đầu ra hiệu cô đừng lo lắng, “Nếu hễ ra ngoài là gặp nạn, vậy anh đâu cần lăn lộn chứ.”

Tần Tiểu Ý thấy cũng phải, trong mắt người ngoài bây giờ, Vu Hạo Viễn là người thành công, nếu không phải là nhân vật nguy hiểm, cũng là khí thế gia tộc có thừa, ai nấy đều kiêng kị, lần trước ra ngoài gặp chuyện, chỉ nghe trợ lý Kiều nói là do Lưu Sơn làm, còn cụ thể ra sao tới giờ cô vẫn không biết.

Vì là giáng sinh, nên những khu náo nhiệt tập trung rất đông người, tuy xe có thể vô được bãi đỗ xe đắt đỏ, nhưng chỗ nào cũng là người, muốn vô được rạp phải tốn chút thời gian.

Tần Tiểu Ý thấy tình hình chật chội ngoài xe, không nhịn được muốn phỉ nhổ kế hoạch của bản thân, vốn dĩ là muốn theo Vu Hạo Viễn đi xem phim lãng mạn, sau đó đến nhà hàng xoay tròn trên cao của thành phố S vừa ngắm cảnh đêm vừa thưởng thức bữa khuya, không khí rất tốt, sau đó ra ngoài thuê phòng, yêu đương chăn chiếu.

Phim lãng mạn bây giờ không có, chỉ có kinh dị khoa học viễn tưởng, nghe nói là đạt rất nhiều giải Oscar, không có phim lãng mạn thì bỏ, ít ra phải đi xem cảnh đêm được, nhưng bây giờ đông đen như vậy, có đi được đến nhà hàng xoay tròn không cũng là vấn đề!

Ai, thất sách thất sách a, sau này mà muốn lãng mạn, trăm ngàn lần đừng chọn ngày nghỉ!

Đối lập với Tần Tiểu Ý phiền muộn, Vu Hạo Viễn rất bình tĩnh, sau khi Tần Tiểu Ý đưa ra đề nghị, tâm tình hắn như thể được chiếu ánh sáng, tâm trạng rất tốt, nhìn gì cũng thấy thuận mặt, đám đông ngoài xe, hắn cũng cảm thấy cảnh đẹp ý vui, thậm chí muốn hai người chen chúc, tay cô nhét vào túi áo hắn, là chuyện rất tốt đẹp.

Lão Thẩm không hổ là lái xe giỏi, ông tả xung hữu đột, không bao lâu đã giải quyết muôn vàn khó khăn chạy xe vào bãi đỗ, Tần Tiểu Ý xuống xe nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng nữa mới tới phim, quay đầu nhìn người đàn ông phía sau cô: “Đến sớm rồi, hay tìm quán café nào ngồi?”

“Đông như vậy, có là quán café chắc cũng hết chỗ rồi.” Lão Thẩm xen mồm.

Tần Tiểu Ý im lặng, sao cô lại não tàn tới mức chọn ngày này hẹn hò chứ! Mấy chuyện lãng mạn dự định đều bị đám đông này phá hết.

“Chúng ta đi dạo một chút.” Vu Hạo Viễn như đọc được suy nghĩ của cô, có lòng tốt đề nghị.

Tần Tiểu Ý trừng mắt nhìn, bất đắc dĩ chấp nhận đề nghị của hắn, đi dạo phố với đại thiếu gia nhà họ Vu, thôi coi như cũng là chuyện mới mẻ.

Còn nhớ lúc trước cô từng đánh giá Tiểu Tình: IQ thấp EQ cao, lại thích mấy chuyện yêu đương không thực tế. Hiện tại ngẫm lại, thấy Tiểu Tình lại có đạo lý.

Lúc theo Vu Hạo Viễn vào thang máy, Tần Tiểu Ý thấy lão Thẩm chạy như điên vào, liền dùng ánh mắt nghi hoặc hỏi ông, bình thường lão Thẩm thức thời lắm mà, sao hôm nay lại không hiểu ánh mắt cô, còn vội vàng chạy vào làm bóng đèn phá bọn họ.

Lão Thẩm bị cô nhìn đến da đầu ngứa ngáy, lạnh cóng nói: “Họ… Bọn họ đã đổ ra đường, tôi nói hai người sẽ dạo phố, tôi theo dọn đường cho hai người đi.”

Tần Tiểu Ý biết “bọn họ” lão Thẩm nói là mấy vệ sĩ, không nhịn được đánh giá lão Thẩm một lượt, nói: “Lão Thẩm, chú đừng nói chú cũng xuất thân là vệ sĩ.”

“Tôi… vốn dĩ mà.” Không biết vì sao, lão Thẩm rất nhát với Tần Tiểu Ý, chung quy cũng do thấy vợ boss sắc bén quá, không giống phụ nữ tí nào.

Nghe ông nói như vậy, Tần Tiểu Ý mới phát hiện, dáng người lão Thẩm này hóa ra cũng có ý đồ.

Ngay lúc cô còn đang đánh giá lão Thẩm, Vu Hạo Viễn bên cạnh lạnh quá ho lên một tiếng.

Tiếng ho này của hắn làm lão Thẩm sợ tới mức hận không thể tự biến mình thành tàng hình, cũng làm Tần Tiểu Ý hết hồn, nhưng vẫn không nhịn được muốn đùa giỡn lão Thẩm, liền nói: “Lão Thẩm, chú bây giờ là vệ sĩ mà lương vẫn là lương lái xe.”

“Có… có khác nhau sao?”

“Đương nhiên, vệ sĩ lương phải cao hơn rồi, lái xe thì phải ít hơn, tôi thấy chú cơ bản vẫn là lái xe, nên tính là lái xe đi.”

Lão Thẩm nghe xong lời cô thật muốn cào nát tường, phu nhân boss cô có cần so đo như vậy không chứ, nhưng thôi, lương hàng năm của tôi vẫn là boss trả, thôi bỏ!
Bình Luận (0)
Comment