“Tôi còn phải chuyển vào…”
Mấy lời này của Vu Hạo Viễn như lời nguyền, dù đã qua vài ngày, vẫn còn văng vẳng bên tai Tần Tiểu Ý không dứt, ngay lúc đó Tần Tiểu Ý rất muốn lật bàn gào vào mặt tên đàn ông chết tiệt kia: chuyển cái đầu chứ chuyển… Chỉ là tia lý trí còn sót lại nói cô biết, cô là phần tử trí thức được giáo dục cao đẳng, không nên vì một người đàn ông mà hủy hoại hình tượng của mình, kiểu đàn bà chanh chua này, vẫn nên thích hợp dùng với Phương Khiêm Phương boss, cô sẽ không cho hắn hưởng thụ vinh dự này đâu.
Mấy ngày kế tiếp, Tần Tiểu Ý coi như suy nghĩ thông suốt, cô vì sao phải xúc động vậy chứ?
Cuộc hôn nhân hữu danh vô thực này là Vu Hạo Viễn khởi xướng, kết hôn rồi vẫn cùng tình nhân dẫu lìa ngỏ ý còn vươn tơ lòng, mang một nửa còn lại vứt đi cũng là Vu Hạo Viễn tệ hại hắn, hiện tại tộc trưởng Vu gia sắp về, nên khẩn trương nên lo lắng là Vu Hạo Viễn mới đúng, trong mọi chuyện, cô tuyệt đối là người bị hại đầu tiên, cô trong sạch, cô vô tội…
Phân tích như thế, Tần Tiểu Ý liền bình tĩnh, không chỉ bình tĩnh, cô thậm chí còn có chút đùa đùa giỡn giỡn, bình tĩnh chờ tộc trưởng Vu gia trở về.
Vu trạch mấy ngày nay sửa sang lại, từng góc nhà đều bày biện ra cảnh tượng vui sướng an lành, từ thực đơn nhỏ bé, đến nội thất cao lớn đều đổi mới, tất cả mọi người khí thế ngất trời làm việc, giống như mừng năm mới.
Đương nhiên, ngoại trừ Tần Tiểu Ý, vì cô đơn giản không phải là người nhà Vu gia.
Vì tiền trận quá mức tích cực, rất nhiều công tác đều được ưu tiên làm cho xong, thành ra mấy ngày gần đây Tần Tiểu Ý không có việc gì, đột nhiên cảm thấy nhân sinh thật không bình thường biến thành hư không tịch mịch a.
Muốn đến chỗ Giản Tình chơi với đứa trẻ, tiếc rằng nhà bọn họ liền có chỉ công lão hổ (1), mỗi lần vừa thấy cô, liền hận không thể chém cô thành vô số miếng thịt rồi ném vào thùng rác mà nhà bọn họ, à sai rồi, cái dạng keo kiệt của Phương Khiêm, thùng rác cũng là địa bàn của hắn, chỉ sợ là bị ném ra ngoài đường cái.
(1) Chỉ công lão hổ: con hổ đực.
Cầm ví lên muốn đi đến cho Lâm Kiều Kiều cướp bóc, nha đầu kia lại nói trong điện thoại rằng đã chạy tới gần Quế Lâm (2), thuận đường đi du sơn ngoạn thủy, phóng túng vài ngày.
(2) Quế Lâm (桂林 – Guìlín) là một địa cấp thị (dưới cấp tỉnh nhưng trên cấp huyện) nằm ở Đông Bắc khu tự trị dân tộc Choang Quảng Tây, Trung Quốc, phía Tây sông Quế Giang. Tên thành phố có nghĩa là rừng Quế, đặt theo tên cây Quế mọc ven và trong nội thành địa cấp thị, người Trung Quốc xem Quế Lâm là thiên đường chốn nhân gian. (Wikipedia).
Kỳ thật trọng điểm là nha đầu đã đi Quế Lâm!
Tần Tiểu Ý nổi giận, bản thân cô là đã ba mươi tuổi, thành thục quyến rũ, thông minh cơ trí, có tiền có quyền, là người xinh đẹp, cư như lại giống như oán nữ thời mãn kinh, đến cuối cùng là vì cái gì, vì sao!
Đang lúc Tần Tiểu Ý chuẩn bị hùng khởi tìm vui, Vu Hạo Viễn gọi đến khiến kế hoạch hùng khởi của Tần Tiểu Ý biến thành cà tím ủ rũ.
Nội dung cuộc gọi là như vầy:
“Gần đây rất nhàn?” Vu Hạo Viễn ở đầu bên kia hỏi.
“Khá tốt.” Tần Tiểu Ý bĩu môi, toàn công ty toàn là tai mắt của hắn, nhàn hay không nhàn hắn không biết sao?
“Dì Lan bận rộn trong nhà, cô đi xem thử đi.”
“Sao tôi phải giúp, tôi không đồng ý anh chuyển vào.” Tần Tiểu Ý tiếp tục bĩu môi.
“Cô có đồng ý hay không đều không thay đổi được hiện thực.” Người đàn ông sóng lớn không sợ trần thuật sự thật.
“Biết rồi, tôi chuyển ra ngoài.” Lời này vừa nói ra, Tần Tiểu Ý biết bản thân lại nhiều lời, quay một vòng, cô lại trở về điểm xuất phát, biết rõ đáp án của đối phương.
“Cô là nữ chủ nhân.” Tuy rằng cuộc đối thoại trước mắt đã từng phát sinh một lần, nhưng nam nhân hiển nhiên rất nhẫn nại nhắc cô.
“Tôi cảm thấy anh hẳn là nên mời Ngô Tĩnh vào nhà, tôi chuyển ra ngoài, đây mới là sắp xếp sáng suốt nhất.” Tần Tiểu Ý thành khẩn đề nghị.
Đầu bên kia điện thoại Vu Hạo Viễn im lặng vài giây, nhạt nhạt đáp: “Cô và Ngô Tĩnh, ai lĩnh giấy chứng nhận kết hôn với tôi?”
“À… Hình như là tôi…”
“Vậy cô nói ai nên đi giúp dì Lan?” Người đàn ông thuần thuần hướng dẫn.
“À… Hẳn là tôi…”
“Quyết định vậy đi, ngoan.” Ngữ điệu lúc này của người đàn ông đã không còn lạnh lùng, nếu thật sự chú ý, còn có thể nghe ra ý cười trong lời nói của hắn, nhưng đầu bên này điện thoại, Tần Tiểu Ý phát ngốc hiển nhiên không chú ý tới mấy tiểu tiết này.
Cây kem thối chết tiệt, lo liệu gia sự mà còn liên quan đến giấy chứng nhận sao? Ai bảo hắn đi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn? Cho dù là cô và hắn cùng lĩnh, cô còn chưa nghiệm hóa chứng thực, làm sao biết hắn có dùng không! Đợi đã, hắn lại dùng nó quản cô, chẳng lẽ trong tiềm thức, muốn bọn họ sống thử sao? Thoáng chốc, Tần Tiểu Ý bị trí tưởng tượng phong phú của mình làm nổi da gà.
Vì thế, trong một ngày nhàn rỗi lại hư không tịch mịch, Tần Tiểu Ý hữu mô hữu dạng nổi lên thành nữ chủ nhân mới của Vu gia, cô chỉ kiên quyết không thừa nhận bản thân bị bức bách, nhiều lắm chỉ bảo vì nhàm chán mà giúp mọi người chút việc.
“Phu nhân, hoa này bày ở chỗ nào?”
“Phu nhân, mấy bản mẫu đèn đã đưa tới, cô xem đi.”
“Phu nhân, đầu bếp mới đã đến.”
“Phu nhân, cái này để ở đâu…”
…
So với mấy người giúp việc đang quay việc, Tần Tiểu Ý bình tĩnh dị thường, chỉ thấy cô ngồi trên sofa, nhàn nhã, một bên bình phẩm trà lài, một bên để ý đến từng việc vặt một.
Tuy rằng mọi chuyện cô đều có thể giải quyết thỏa đáng, nhưng trong lòng vẫn tồn tại nghi hoặc, vì sao mà lão tiên sinh và lão phu nhân trở về, trong nhà liền sửa sang lớn như vậy? Đây là lão tiên sinh lão phu nhân yêu cầu hay là Vu Hạo Viễn chỉ thị? Mục đích là gì?
Lúc dì Lan đi vào, Tần Tiểu Ý đang ngẩn người, không muốn tùy tiện quấy rầy cô, dì Lan đơn thuần đứng bên cẩn thận nhìn ngắm vị phu nhân trẻ tuổi đoan trang này, mái tóc ngắn cá tính, ánh mắt trong trẻo, cái mũi thanh tú cử kiều, môi bạc nhếch lên, thân hình cao gầy tinh tế. Tuy rằng phụ nữ thì nên mềm mại đáng yêu, cũng nên khiến người ta anh khí đẹp mắt, nhìn kỹ lại, cô cũng rất thuận mắt, vậy là tốt rồi.
“Dì Lan? Có chuyện gì?” Tần Tiểu Ý khôi phục tinh thần liền tìm tòi nghiên cứu ánh mắt dì Lan, không khỏi chột dạ xem lại hành vi vừa rồi của mình, chẳng lẽ mình vì nhàm chán mà hành động bần thần cũng bị nhìn thấu?
“Mấy cái kia đều đưa đến, cô xem nên sắp xếp thế nào?” Dì Lan thu hồi ánh mắt đánh giá, nhẹ giọng hỏi.
Tần Tiểu Ý cau mày, “Hỏi tiên sinh chưa?”
“Tiên sinh nói hết thảy đều tùy cô sắp xếp.”
“Tôi sắp xếp cho hắn tiếp tục ở bên Ngô Tĩnh.” Tần Tiểu Ý nghiêm trang đáp.
“…”
Thấy biểu tình dì Lan hạ nhiệt, Tần Tiểu Ý ho nhẹ một tiếng, “Ha ha, đùa thôi, mang mấy thứ gì đấy vô phòng ta hết đi.”
“Tôi đi phân phó.” Dì Lan gật đầu, xoay người lên lầu sắp xếp.
Tần Tiểu Ý nâng tay cong cong tóc ngắn, nếu có thể làm được như lời nói, cô khẳng định sẽ sắp xếp cho Vu Hạo Viễn ở càng xa càng tốt, xa đến nỗi hắn muốn về cũng không về được.
Trong lúc Hướng Chỉ gọi đến báo cáo chuyện công ty, Tần Tiểu Ý còn chưa sắp xếp xong, vẻ mặt đau khổ hỏi Hướng Chỉ: “Công ty thật sự không có chuyện gì quan trọng cần tôi lập tức qua giải quyết sao?”
“Tần tổng cô nên tin tưởng chúng tôi là đội ngũ ưu tú nhất, chúng tôi nhất định cố gắng làm việc, để cô không lo nghĩ, xin cô yên tâm chú ý chuyện nhà đi.”
Chính là không lo nghĩ cô mới buồn bực a! Cái người này thật sự không thể là tri kỷ mà, “Tôi biết rồi, có chuyện gì gọi lại cho tôi.”
“Được, Tần tổng, hẹn gặp lại.”
Cúp máy, Tần Tiểu Ý thở dài, có được cấp dưới tài giỏi thân là boss thật đúng là cô đơn a.
Tần Tiểu Ý cảm thấy bản thân cô là mệnh lao lực, trước kia lúc nên đọc sách thì đã vội vàng yêu đương, sau này ra xã hội, trừ yêu đương ra còn rất nhiều việc để làm, bản thân mình đã sớm biến thành con quay, lúc nghỉ ngơi còn phải chạy khắp thế giới, căn bản không có thời gian thanh nhàn.
Hiện tại, cô đang ở nhà bưng trà lài uống chậm rì, không có công việc, không có yêu đương, không có ai bầu bạn, chuyện như vậy chưa từng xảy ra, tuy rằng yên tĩnh, nhưng dường như có chút gì đó bất lực và mờ mịt.
Một ngụm uống xong ly trà lài, Tần Tiểu Ý đứng dậy lên lầu, lúc vào phòng mình, liền nhìn thấy nhóm người hầu đang bận rộn sửa sang phòng, có người vội vàng mang một đống thùng carton từ ngoài vào.
Xem ra cây kem thối kia chuyển vào không ít đồ nha, chuẩn bị chiến đấu lâu dài sao?
Tần Tiểu Ý vào phòng thay quần áo, liền nhìn thấy dì Lan đang treo đồ, thấy cô đi vào, liền cười nói: “Phòng thay đồ của phu nhân vẫn còn trống hơn một nửa, nhưng lấy đồ của tiên sinh đưa vào, gần như đầy luôn.”
“Chuyển này nọ nhiều vậy, chắc phải ở lâu dài a.”
“Xem cô kìa, nơi này vốn là nhà tiên sinh, cậu ấy ở lâu dài cũng là thường mà.”
Tần Tiểu Ý gật gật đầu, trong tâm mặc dù mấy ngàn mấy vạn lần không muốn, nhưng không có cách nào, nơi này là nhà hắn, hơn nữa bản thân cô cũng đã kết hôn với hắn, chuyện đến nước này, chỉ còn cách đi một bước tính một bước.
Lại nghe dì Lan có chút cảm khái: “Tiên sinh từ khi học Đại học đã chuyển ra ngoài ở, nay cũng đã mười mấy năm, hiện tại trở về nhà ở, mọi người đều rất vui.”
“Mọi người” này khẳng định không có cô, Tần Tiểu Ý trong lòng vô hạn phun tào (3).
(3) Vô hạn phun tào: mấy lời lải nhải, chửi rủa, độc mồm.
“Dì Lan, dì với mọi người nghỉ ngơi đi, còn lại để tôi sắp xếp được rồi.” Tần Tiểu Ý lấy quần áo dì Lan đang cầm móc vào giá, mùi áo khoác tản ra nhạt nhạt, hoàn toàn khác hẳn mùi quen thuộc của cô.
Giờ này khắc này, cô ý thức rõ ràng, sắp có một người đàn ông cường thế không quen bước vào vào lãnh địa của cô, loại cảm giác này, siêu cấp khó chịu.
Nhìn đi nhìn lại chỉ còn chút việc nhỏ, dì Lan nghĩ để cô sắp xếp cho tiên sinh, có lẽ có thể bồi đắp tình cảm sâu sắc hơn, cũng vui vẻ đồng ý, dẫn mấy người hầu ra ngoài.
Trong phòng to như vậy, liền chỉ còn lại mình Tần Tiểu Ý nhíu mày và một đống đồ vật.
Được rồi, tuy mấy thứ này chủ nhân là cô không thích lắm, nhưng ít nhất bây giờ cô cũng tìm được việc để làm.
Không biết tên đàn ông luôn lạnh lùng như cây kem kia, sẽ có đồ đạc gì đây? Tần Tiểu Ý nghĩ vậy, động tác mở thùng liền nhanh hơn.
Thùng đầu tiên, đều là hàng điện tử, không thú vị!
Thùng thứ hai, mấy văn kiện tuyệt mật, nhàm chán! Tùy ý lật lật, Tần Tiểu Ý vô tình nhìn thấy một ít sản nghiệp của Vu Hạo Viễn, rất nhiều lĩnh vực, quả nhiên có tiền…
Thùng thứ ba, một ít sách và mấy thứ đồ vụn vặt. Xem sách chắc không tính là xâm phạm riêng tư, dù sao cũng xem qua văn kiện sản nghiệp của hắn rồi, xem cuốn sách này càng không ăn thua!
Ảnh chụp phần lớn là từng thời kỳ Vu Hạo Viễn học Đại học rồi xuất ngoại du học, xem ảnh hắn chụp thật đúng là không thú vị tí nào, trừ quần áo không giống bên ngoài, thì biểu tình của người đàn ông này là nghìn bài một điệu giữ vẻ mặt hàn băng, thực hoài nghi có phải hắn vừa sinh ra đã có vẻ mặt đó không.
Tay bỏ cuốn sách vào ngăn tủ, lúc quay lại lấy ra mấy thứ khác của hắn, đột nhiên phát hiện trong thùng một chiếc mặt nạ màu sắc sặc sỡ, vừa nhìn là biết mặt nạ thủ công, nét vẽ hẳn là dành cho đào hát, trông rất đẹp, hẳn là đã nhiều năm rồi, nhan sắc của mặt nạ sớm đã phai bớt độ sáng của màu.
Tần Tiểu Ý cầm lấy mặt nạ quan sát một hồi, nghĩ đây chắc là kỷ niệm rất ý nghĩa gì đó, bằng không nó cũ như vậy, Vu Hạo Viễn còn gì luyến tiếc mà không vứt đi.
Nghĩ nghĩ, Tần Tiểu Ý liền đặt nó lên bàn trang điểm.