Thời gian trôi qua rất nhanh, đặc biệt là đối với học sinh năm cuối mà nói, kỳ nghỉ đông vốn đã ngắn lại còn bị giáo viên giao nhiều bài tập làm không xong, vậy nên cả kỳ nghỉ đều bị áp lực vô cùng.
Ấy vậy mà trong kỳ nghỉ ngắn ngủi đó, Quý Trăn và Dư Tình, một người là lâu thảo khoa khoa học tự nhiên, một người có biệt hiệu là ‘thẳng nam trảm’, hai người lại thành lập một tình hữu nghị vô cùng kiên cố, biểu hiện là…
Mỗi buổi tối đều gọi điện thoại.
Nhưng thật ra trong điện thoại bọn họ không nói gì nhiều, thông thường đều không nói quá lâu. Khai giảng đến gần, Dư Tình thậm chí chỉ nói vài câu liền cúp điện thoại, bởi vì cậu rất bận, có quá nhiều bài tập nên chẳng có thời gian nói chuyện phiếm.
Tuy vậy nhưng dường như hai người đã hình thành thói quen giống nhau, mỗi ngày đều phải gọi một cuộc điện thoại.
Có một lần Dư Tình nói: “Mỗi lần gọi điện thoại cho anh, đều giống như xác nhận với thế giới rằng, tôi còn sống, tôi lại sống thêm một ngày.”
Lúc ấy Quý Trăn đang xem cuốn sách giáo khoa dày cộp, cười đáp: “Ừ, vậy chúc mừng cậu nhé, lại sống tiếp một ngày.”
Sau đó anh còn nói thêm một câu: “Ngày mai tiếp tục kiên trì.”
Gần đến khai giảng, bài tập của Quý Trăn đã hoàn thành, nhất là ngữ văn. Tuy anh tính toán kỹ lưỡng rồi, trước khi khai giảng mỗi ngày hoàn thành 1/5 lượng bài tập vậy mà vẫn không xong nổi, thế nhưng chẳng hề hoảng loạn, Quý Trăn vừa dụ dỗ vừa đe doạ Hứa Miễn làm giúp anh, hiện tại mọi thứ đã xong, chỉ chờ ngày nhập học thôi.
Nhưng mà Dư Tình vẫn còn rất nhiều bài tập chưa làm xong, mỗi ngày trò chuyện trong giọng nói điều mang theo lo âu rất rõ ràng, Quý Trăn cũng không làm phiền cậu, còn chủ động săn sóc: “Bài tập toán làm không được thì nói với tôi.”
Sau đó bị Dư Tình hung hăng cúp điện thoại.
Thấm thoát đã đến ngày khai giảng, Quý Trăn chẳng thèm mang theo cặp sách, xuống xe trước cổng trường, cứ thế cầm một chồng bài thi trên tay, vung một phát, làm người ta còn tưởng anh đang cầm hoá đơn.
Mới vừa đến cổng trường đã bị Hứa Miễn từ đâu lao ra đụng phải, Hứa Miễn suýt xoa một tiếng: “Quý Trăn, sao đi không nhìn đường hả.”
Quý Trăn rất vô tội: “Ông đây đi đường thẳng không được à?”
Lạc Dương và lớp trưởng lớp 1 đi theo Hứa Miễn, lớp trưởng vừa thấy Hứa Miễn bị Quý Trăn chặn đường thì nói ngay: “Quý Trăn! Bắt lấy cậu ta.”
Lần này Quý Trăn đã nhìn thấu, Hứa Miễn cũng biết chuyện lớn hỏng rồi, lập tức chuẩn bị chạy trốn. Quý Trăn nhanh mắt nhanh tay kéo cổ áo y, đang chuẩn bị nộp người lên cấp trên thì điện thoại trong túi đột nhiên vang lên. Một tay anh cầm bài thi, một tay áp giải Hứa Miễn, cân nhắc tình huống đành phải thả Hứa Miễn ra để lấy điện thoại.
Hứa Miễn một khi được giải thoát thì chạy trốn y hệt con thỏ, chốc lát đã mất bóng. Lạc Dương và lớp trưởng Lý Nguyên Cảnh mắt thấy Quý Trăn phóng thích kẻ thù chỉ vì nhận một cuộc điện thoại thì liếc anh khiển trách, bước chân cũng không ngừng tiếp tục đuổi theo Hứa Miễn.
Lý Nguyên Cảnh rống lên: “Hứa Miễn, nộp bài thi tiếng Anh ra đây, để tôi chép…”
Thể lực của Lạc Dương đã hết chống đỡ nổi, nhưng khi đi qua Quý Trăn hắn vẫn quyết định lãng phí một chút sức lực, đấm Quý Trăn một cái.
Quý Trăn yên lặng chấp nhận, cầm điện thoại, phát hiện là Dư Tình.
“Alo?”
“Quý Trăn, anh ở đâu?” Dư Tình hỏi.
Quý Trăn tiếp tục đi tới cổng trường, sắp phải xoát mặt vào cửa: “Ở cổng trường, sao thế?”
Dư Tình hơi ngượng ngùng: “Anh có thể giảng cho tôi mấy đề toán không, sắp phải nộp bài ngay rồi mà tôi không biết làm.”
Quý Trăn đồng ý: “Được, cậu ở đâu?”
Dư Tình: “Ở tiệm trà sữa trước cổng trường.”
“Tôi tới tìm cậu.”
Dư Tình ngồi xuống quầy bar của tiệm trà sữa, có hơi bất an. Thực tế là từ lúc cậu vừa đến đã hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người, khiến người ta râm ran khe khẽ rất nhiều. Nội tâm cậu hiểu là vì điều gì, một đứa dám xé bài trong phòng thi, việc này nói ra không phải chỉ đơn giản là mất mặt, mà mọi người đều sẽ dùng ánh mắt nhìn người bệnh tâm thần mà nhìn cậu.
Vì vậy nên cậu bất an, nhưng thói quen vẫn làm bộ thể diện, gọi một ly trà sữa, trên bàn bày ra hai tờ đề toán, cũng không nhiều lắm, hai bộ đề.
Cậu vẫn luôn di chuyển bút viết, cả người đều rất câu nệ.
Quý Trăn đi xe quen đường mà đến tiệm trà sữa ở trước cổng trường. Tiệm trà sữa này khai trương rất nhiều năm rồi, nhưng vẫn luôn đông đúc, không chỉ đông đúc mà còn phát triển thành chuỗi cửa hàng xu thế. Chủ tiệm là một người rất sáng tạo, mở cửa hàng mới vẫn luôn bắt kịp thời đại, luôn hấp dẫn rất nhiều học sinh trung học đến, nếu chủ tiệm còn phát quảng cáo lên tiktok, e rằng cửa hàng này sẽ trở thành cửa hàng hot nhất trên mạng mất. Nhưng chủ tiệm lại tỏ vẻ giữ vững sơ tâm, vì đám học sinh trung học mà mở. Tiệm trà sữa tên là “Sơ Tâm.”
Quý Trăn vừa đến tiệm trà sữa đã nhìn thấy cậu chàng đẹp trai ngồi ở quầy bar, cùng hướng với nam sinh này đều là những ánh mắt cuồng nhiệt, thưởng thức, thậm chí anh còn nghe thấy vài câu cảm thán linh tinh “xinh quá” rồi lại còn “đẹp trai”.
Tất nhiên, sau khi anh vào tiệm trà sữa, mọi ánh mắt đều tập trung trên người anh.
Quý Trăn chưa nhìn thấy Dư Tình, nhưng anh đã nhìn thấy bóng dáng trên đài, trực giác nói cho anh đây chính là Dư Tình. Nhưng anh vẫn gọi điện thoại xác nhận, thấy điện thoại cậu đẹp trai ở quầy bar vang lên, thầm nghĩ quả nhiên đúng thật, anh liền đi qua.
“Chào…” Quý Trăn còn chưa đi tới đã thấy cậu trai kia quay đầu nhìn về phía cửa, tầm mắt hai người giao nhau.
Khoảnh khắc đó anh nhớ rằng mình đã gặp qua người này rồi.
Ở trên cầu.
“… Cậu.” Quý Trăn khó khăn chào hỏi.
Dư Tình liếc nhìn Quý Trăn ngồi bên cạnh mình, đại khái cũng nhớ lại lần gặp trên cầu đó, đơn giản là khuôn mặt đối phương thật sự quá đẹp, dáng người cũng đẹp nên để lại cho cậu ấn tượng sâu sắc. Nghĩ đến đó, cậu hơi ngượng ngùng nhỏ giọng hỏi: “Anh muốn uống gì không?”
Hoàn toàn không có sự tức giận lẫn tố chất tâm thần như lúc gọi điện thoại, âm thanh vô cùng mềm mại.
Dư Tình lúc này vô cùng hối hận khi hẹn gặp Quý Trăn ở đây, đáng ra cậu nên tìm một nơi an tĩnh. Nơi này quá nhiều người, cậu sợ Quý Trăn nghe được vài chuyện không tốt về mình, tuy rằng có thể chuyện đối phương biết được cũng không khác gì lắm.
Quý Trăn cũng hơi xấu hổ, cố gắng trấn định: “Món tủ của quán đi, cám ơn.”
Chị gái ở cửa hàng vô cùng quen thuộc với anh, tự nhiên xác nhận: “Vẫn như cũ hả?”
Quý Trăn gật đầu, quay đầu về phía Dư Tình, nói: “Không ngờ lại là cậu.”
Dư Tình nói thầm: “Tôi cũng vậy.”
Quý Trăn hỏi: “Cậu muốn hỏi tôi đề nào?”
Dư Tình mở bài thi ra, đưa bút đảo qua lại mấy câu hỏi: “Câu đại số số 3, với lại câu vector này nữa.”
Quý Trăn theo hướng bút nhìn vào đề, nhưng đôi mắt lại bị bàn tay cậu thu hút, trắng quá.
“À, đề này à.” Quý Trăn chỉ nhìn thoáng qua đã biết được hướng làm: “Đầu tiên là lấy đạo hàm, sau đó vẽ đồ thị rồi biện luận theo trường hợp, hoặc là cậu lại lấy đạo hàm,… Từ từ.” Quý Trăn nheo mắt, “Cậu xác định là mình lấy đạo hàm đúng rồi chứ?”
Dư Tình rất nghiêm túc đọc đề, nghe Quý Trăn hỏi thế thì lập tức lấy giấy nháp giải lại một lần, phát hiện đúng thật là sai rồi. Lập tức vô cùng kinh ngạc: “Anh liếc mắt một cái là biết đề sai rồi à?”
Giọng nói vô cùng nghi ngờ nhân sinh.
Ánh mắt Quý Trăn mang nét cười, cũng không trả lời thẳng thừng, vẫn duy trì nét khiêm tốn của học bá: “Câu này hẳn là cậu cũng biết làm, phương pháp giải cậu đã viết ra được rồi, nhưng lại tính sai, vì thế nên mới không giải ra được, giờ cậu thử lại xem nào.”
Dư Tình gật đầu, bắt đầu tính toán.
Trà sữa của Quý Trăn cũng ngon, món tủ của quán có phần khoai môn nghiền nhuyễn, kem sữa phủ lên trên. Hôm nay trời rất lạnh mà lại được ly trà sữa nóng, Quý Trăn cảm thấy khoảnh khắc hạnh phúc nhất trần đời cũng chỉ thế này mà thôi.
Cửa tiệm ở ngay trước trường trung học, học sinh tới tới lui lui, một số làm bài tập, số khác thì online, nói chuyện phiếm. Không gian trong tiệm được trang trí rất ấm áp với ánh đèn tông màu ấm, bên trong vô cùng náo nhiệt, ấy vậy mà ngay tại quầy bar của tiệm thì vô cùng yên tĩnh, quả thật như là muốn ngăn cách đám người ầm ĩ kia ra khỏi thế giới của hai người.
Bởi vì trong tiệm bật điều hoà khá cao, có hơi nóng, nên nam sinh ngồi bên trái trên quầy bar cởi chiếc áo khoác lông màu trắng của mình treo lên lưng ghế, bên trong mặc áo lông màu trắng. Ghế ở quầy bar rất cao, nhưng anh càng cao hơn, lúc này ngồi trên ghế chân cách mặt đất, anh một tay bưng trà sữa uống, một tay yên tĩnh chơi điện thoại.
Mà nam sinh bên phải lại mặc áo khoác lông màu đen, trên lưng ghế treo một chiếc khăn quàng cổ hoạ tiết ô vuông, nghiêm túc mà ngồi trên quầy bar viết bài, vô cùng chuyên chú.
Nam sinh bên trái thỉnh thoảng liếc mắt nhìn giấy nháp và bài thi của người ngồi bên phải, vô cùng chú ý đến tiến độ của cậu.
Đám học sinh năm cuối ở xung quanh nhìn thấy bọn họ một màn gây kích động như vậy, hớn hở lôi điện thoại ra, truy cập vào diễn đàn của trường vốn yên ắng đã lâu, sôi nổi khởi xướng: Tốc báo! Lâu thảo và thẳng nam trảm ở bên nhau!
Cái tiêu đề này hót hòn họt luôn, chưa đến vài giây sau đã hấp dẫn rất nhiều quần chúng vây xem.
Biết được sự tích huy hoàng của thẳng nam trảm và sự trâu bò của Quý Trăn, học sinh năm cuối bày tỏ: “Đù má, ở bên nhau là ý gì? Là kiểu “ở bên nhau” mà tôi nghĩ đó hả?”
Chủ thớt trả lời: Không, tôi nói là ở bên nhau làm bài tập.
Học sinh năm hai tỏ vẻ: Không ngờ bây giờ vẫn còn được nhìn thấy học sinh năm cuối đăng bài lên diễn đàn, bài tập ít quá rồi phỏng?
Học sinh năm nhất: Phổ cập khoa học đê.
Bài viết vừa mới bắt đầu còn vô cùng hài hoà, có điều không biết từ đâu bắt đầu có bình luận không thích hợp.
“Phì, còn nói ‘thẳng nam trảm’ à, Dư Tình là đồ bệnh tâm thần các người còn không biết à?”
“Dư Tình xé bài thi ai chả biết, loại này người cũng ghê tởm thật chứ.”
“Bệnh tâm thần hấp dẫn đồng tính luyến ái, haha, đúng là có thể.”
“Trời đất, đừng nói là Quý Trăn cũng đồng tính nhé? Trường số 1 mấy người cũng đáng sợ thật, haha.”
“Chuyện xé bài thi là sao? Phổ cập cho khoa khoa học tự nhiên với.”
“…”
Đợi Dư Tình làm xong hai bộ đề, lúc chuẩn bị cùng Quý Trăn đi về không biết tên mình lại bị đưa lên diễn đàn, hơn nữa càng lúc càng có nhiều bình luận không tốt xuất hiện. Cậu chỉ cảm giác hơn mười phút vừa rồi rất vui vẻ, ở bên Quý Trăn. Không biết vì sao, Quý Trăn và bản thân mình giao tình không sâu, nhưng lại cho cậu một cảm giác an tâm lắm.
Hai người cùng nhau băng qua đường cái, đi vào cổng trường. Quý Trăn rất cao, Dư Tình chỉ được 1m75, nhưng đối phương còn cao hơn cậu hơn một cái đầu, phỏng chừng là 1m85. Quý Trăn rất đẹp, góc cạnh rõ ràng, mắt phượng, mũi cao, môi hơi mỏng. Lúc không nói gì có vẻ hơi hung dữ, ánh mắt luôn nhìn về phía trước, tựa như trên thế gian này không có gì có thể làm cản trở bước chân anh vậy.
Sau khi hai người vào cổng trường thì đường ai nấy đi, toà nhà Khoa học Tự nhiên và toà nhà Khoa học Xã hội một ở bên trái, một ở bên phải, ranh giới rõ ràng.
“Cám ơn.” Dư Tình siết chặt bài thi: “Cám ơn anh.”
Quý Trăn cười vẫy tay, “Tạm biệt.”
“Cúi chào.” Dư Tình cũng cười lại.
Quý Trăn nhìn Dư Tình cười, bỗng nhiên cảm thấy nụ cười của cậu có hơi chói mắt.
Quá đẹp. Anh nghĩ vậy, đẹp đến mức giống như vĩnh cửu trong mắt anh, bị đôi mắt anh vĩnh viễn nhớ kỹ, thế nên bây giờ anh đang trong tiết tự học buổi tối, mà lòng vẫn còn nghĩ đến nụ cười kia.