Thời Bạc Y dựa người vào nhuyễn tháp, vẫy vẫy tay gọi đệ tử tới.
“Nghe nói bổn tọa và Hạ tiên sinh là đạo lữ song tu?”
Đệ tử không dám ngẩng đầu lên mắt nhìn mũi chân, không dám liếc ngang liếc dọc. Tông chủ không mặc y phục, may là Hạ tiên sinh dễ tính, nếu y mà là bình dấm chua tông chủ chắc chắn sẽ không xuống được giường mất.
“Phải ạ, Hạ tiên sinh và tông chủ là đạo lữ song tu ân ái vô cùng, tiếc là mỗi ngày tông chủ tỉnh lại đều mất trí nhớ.” Sau đó bát quái về sự tích chói lọi của Hạ Hàm Tử.
Thời Bạc Y được não bổ một đống kiến thức, hai mắt cảm động hiện lên thủy quang: “Hạ tiên sinh tốt với ta như vậy, ta nhất định phải báo đáp hắn cho tốt. Hiện giờ hắn đang ở đâu?”
Đệ tử tựa hồ nhìn thấu trò hề của hắn, khóe miệng giật một cái đáp: ” Đang luyện kiếm tại kiếm bình*.”
(bình trong bình địa => nơi bằng phẳng để luyện kiếm)Hợp Hoan tông vốn không có Kiếm Bình, kể từ khi Hạ Hàm Tử đến mới có. Y là ái nhân của tông chủ, cũng là ân nhân của Hợp Hoan tông, trên dưới toàn tông đều dựa vào y – dù gì Thời Bạc Y lại là vua hố*, dựa vào hắn chết chắc.
(là kiểu tin bạn này lấy mỡ mà húp ý )Khuôn mặt hắn khẽ ửng hồng, ánh mắt liễm diễm, nhìn xung quanh, cước bộ uyển chuyển đi tới kiếm bình.
(liễm diễm 潋: sóng nước mênh mông, chắc kiểu “Làn thu thủy”giống Thúy Kiều:v)Hàm Hạ Tử nhận ra khí tức của hắn, thu kiếm.
Thời Bạc Y đi tới, tựa không xương dựa vào ngực y, đáy mắt hiện lên thủy quang: “Tiên sinh, nghe nói người vì ta mà làm nhiều chuyện như vậy, Bạc Y không có gì báo đáp, chỉ có thể dành trọn tấm thân này cho người.”
“Nên?” Hạ Hàm Tử dường như biết hắn muốn nói gì.
Thời Bạc Y mị nhãn như tơ: “Chúng ta song tu đi!”
Quần chúng hóng hớt: ….