Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay

Chương 181

Cuộc đời ngắn ngủi chỉ mấy chục năm, mỗi ngày cứ lặp đi lặp lại như vòng tuần hoàn, những ký ức có thể lưu lại trong đầu thực ra chẳng nhiều nhặn gì. Có người gọi những thước phim ấy là "đèn kéo quân" thoáng hiện khi cận kề cái chết, còn với Lương Quyến, cô lại thích gọi đó là những "phân cảnh quý giá nhất của đời người".

Năm hai mươi tuổi bồng bột và không biết sợ, cô thẳng thắn hỏi Lục Hạc Nam có thích mình không, đổi lại là lời tỏ tình chân thành từng chữ một trong đêm tuyết rơi — đó là hồi mở đầu cho câu chuyện của bọn họ.

Năm hai mươi ba hoang mang không lối, đứng giữa ranh giới của non nớt và trưởng thành, vào đêm trước cuộc chia ly đã có dự cảm từ trước, cô và anh quấn quýt không rời giữa trận bão tuyết, vậy mà chẳng thể cùng đợi ánh bình minh sau cơn tuyết rơi.

Năm hai mươi bảy bãi bể nương dâu, gần trong gang tấc mà như xa vạn dặm, khoảng cách chỉ vài bước là có thể chạm mắt, lại chẳng thể đưa tay ôm lấy nhau — cũng là lúc bọn họ gặp lại, vào cuối đông đầu xuân.

Năm hai mươi tám bụi lắng tro tàn, thương tích đầy mình, khi pháo hoa tàn lụi và tuyết rơi ngập trời, anh hứa với cô một đời một kiếp.

Lương Quyến đứng bên cạnh cha mình, chăm chú nhìn vào mắt Lục Hạc Nam đến quên cả thở, tim lại đập càng lúc càng nhanh. Từng chuyện từng hồi đếm lại, hình như câu chuyện của họ đều xảy ra vào mùa đông, đều có tuyết trắng làm bạn.

Nhưng lúc này, anh lại một mình đơn thương độc mã, chiến đấu trong một mối quan hệ không được chúc phúc. Trái tim Lương Quyến quặn thắt, cô khịt khịt mũi, không để tâm đến vẻ mặt ngày càng nặng nề của cha, nhón chân chạy nhanh nhào vào lòng Lục Hạc Nam.

Lục Hạc Nam vòng tay ôm lấy eo cô, vững vàng đón lấy, mái tóc rối bời phất qua sống mũi anh mang theo hương thơm dịu dàng xoa dịu lòng người.

Chỉ mới xa nhau hơn chục tiếng đồng hồ mà cái ôm này lại chan chứa nỗi nhớ lâu ngày gặp lại.

Dù vậy, vẫn đang ở trước mắt cha mẹ của Lương Quyến, Lục Hạc Nam không dám có động tác quá thân mật, chỉ nhẹ nhàng vỗ hai cái vào lưng cô rồi đỡ cô đứng thẳng dậy thật quy củ.

Hành động vượt giới hạn duy nhất, có lẽ chính là giữa ánh mắt nghiêm nghị như sương mù của ông Lương, anh vẫn không do dự mà nắm lấy tay cô.

Anh muốn nắm tay cô, bất kể lúc nào, bất kể nơi đâu, mãi mãi không buông.

Lương Quyến cảm nhận được bầu không khí căng như dây đàn, nhưng cô chỉ cúi đầu giả vờ không hay biết. Cô tựa cả người vào Lục Hạc Nam, tay còn lại ôm lấy cánh tay anh.

"Sao anh lại đến đây?" Giọng cô nghèn nghẹn, rất ngoan ngoãn mà hỏi.

Yết hầu Lục Hạc Nam chuyển động, sức kiềm chế mạnh mẽ khiến anh đè nén được ý định cúi đầu hôn cô, chỉ khẽ dùng ngón tay gõ nhẹ lên sống mũi cô.

"Anh sợ nếu còn không đến, em sẽ bị người khác dắt đi mất."

"Ý chí của em làm gì yếu đến thế?" Cô bĩu môi đầy bất mãn, rõ ràng đang nũng nịu.

Lục Hạc Nam bật cười khẽ, nét u sầu thoáng qua giữa chân mày, ánh mắt sâu thẳm như muốn nhìn thấu tận đáy mắt cô: "Em vừa khóc à?"

"Không có, sao lại thế được?"

Lương Quyến cố gắng nhẫn nhịn, ngượng ngùng chớp mắt hai cái để đẩy lùi nước mắt, nhưng chẳng ngờ hơi nước càng lúc càng dâng trào, gần như sắp tràn mi khi đứng trước mặt anh.

Làm sao bây giờ? Cô trước mặt anh, hình như luôn yếu đuối đến mức khiến người ta dở khóc dở cười.

Lục Hạc Nam không rời mắt khỏi cô, đầu ngón tay mang theo vết chai nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt mềm mại của cô, rồi chậm rãi lau đi từng giọt nước mắt còn vương nơi hàng mi.

Lương Quyến vô thức nhắm mắt lại, không nghe thấy tiếng thở dài bất lực của anh, chỉ nghe thấy anh dịu dàng nói: "Đừng lo, anh đến rồi."

Lời ấy như mang theo ma lực, hàng mi Lương Quyến khẽ run, cô túm lấy tay áo anh, trái tim chợt bình lặng trở lại.

Sự nhẫn nại của cha cô cũng có giới hạn, ông im lặng chứng kiến tất cả, không bỏ lỡ bất kỳ tia yêu thương hay nhẫn nại nào trong mắt Lục Hạc Nam.

Trong lòng ông đã có tính toán, vẻ nặng nề giữa chân mày cũng dịu lại, ông lại âm thầm liếc nhìn vợ, sau đó khẽ ho hai tiếng như thể phá vỡ bầu không khí thắm thiết ấy.

"Vào nhà đi." Lương Quyến chợt tỉnh táo, kéo tay Lục Hạc Nam dẫn anh vào.

Nhưng Lục Hạc Nam không nhúc nhích, anh vẫn nắm tay cô, nhìn thẳng qua vai cô, ánh mắt kiên định hướng về phía cha của Lương Quyến.

Anh đang chờ sự cho phép của ông.

Đó là ánh nhìn giữa hai người đàn ông, không phải đối đầu, cũng chẳng phải đấu trí.

Ông Lương mặt lạnh như tiền, sắc mặt chẳng có chút dịu đi, chắp tay sau lưng từ từ quay người bước vào phòng khách, lúc rời đi để lại một câu lạnh nhạt khó đoán: "Vào đi."

Giọng điệu này, so với lúc tiếp đón Hạ Dự Chi vừa nãy, đúng là khác biệt một trời một vực. Trong lòng Lương Quyến khó chịu, suýt nữa thì nhào lên tranh cãi với cha, nhưng lại bị Lục Hạc Nam kéo lại không cho phản ứng.

Người kia chỉ lặng lẽ lắc đầu với cô, đáy mắt bình tĩnh vững vàng, không chút bất mãn vì bị coi thường.

"Không biết cậu Lục đột nhiên đến đây là có chuyện gì?" Cha cô ngồi xuống ghế sofa, dùng ánh mắt ra hiệu cho bọn họ tách nhau ra.

Ông muốn tra hỏi cặn kẽ, không cho phép một sơ suất nào, dùng cả nửa đời sương gió và kinh nghiệm để đánh giá, để cân nhắc lòng chân thành của người đàn ông trẻ tuổi này.

Ông muốn con gái mình nửa đời sau, phải hạnh phúc vẹn toàn.

Ngồi đối diện với ông Lương, đến ngụm trà cũng chưa kịp uống, Lục Hạc Nam nghe câu hỏi lập tức ngồi ngay ngắn lại.

Anh đến là để tỏ rõ quyết tâm.

Chu Ngạn, người đã cập bến bình yên, truyền cho anh không nhiều kinh nghiệm. Trong điện thoại, từ lặp đi lặp lại nhiều nhất chính là hai chữ quyết tâm.

— Khi chẳng có gì trong tay, không chút phần thắng, thứ duy nhất có thể trao đi là quyết tâm không đổi cho đến tận cùng.

Lục Hạc Nam hít sâu ổn định lại tâm thần, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, hạ thấp tư thế, trước tiên là xin lỗi.

"Thưa chú, cháu tự tiện đến đây là lỗi của cháu. Gần cuối năm, công việc thật sự rất bận, cháu vốn định chờ mọi việc ổn thỏa rồi mới đến thăm. Nhưng gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, những lời đồn trên mạng cũng lan truyền mạnh, cháu sợ nếu không gặp mặt chú sớm, chú và dì sẽ hiểu lầm cháu sâu hơn, vì thế mới mạo muội đến đây."

"Hiểu lầm? Không biết trong mắt cậu, tôi hiểu lầm cậu chuyện gì?"

Ông Lương thản nhiên nhấp một ngụm trà, ánh mắt âm u dừng lại trên khuôn mặt Lục Hạc Nam, cố nhìn thấu mọi lớp ngụy trang. Nhưng sau gần hai phút quan sát, ông chẳng nhìn ra điều gì, điều duy nhất ông thấy được là sự chân thành và lễ độ của người trẻ này.

Lục Hạc Nam ngồi thẳng tắp, cúi mặt, hàng mi dài che đi những cảm xúc tự giễu trong lòng. Khi ngẩng đầu lên, anh cố nặn ra một nụ cười nhẹ nhàng, như ánh trăng trong trẻo, như muốn lấy lòng người lớn...

Anh im lặng một lúc, khẽ nhếch môi, chậm rãi mở lời:

"Thưa chú, những gì báo chí đưa tin đúng có, sai có, chẳng đáng để tin. Còn những điều mà Quyến Quyến kể với chú về cháu, e rằng cũng đã được tô vẽ, đẹp đến mức không thật. Thay vì để chú nghe từ người khác, chi bằng để cháu tự đến, xin chú hãy đích thân nhìn nhận con người cháu."

"Nhìn nhận" ư? Từ ấy có phần nặng nề, lòng Lương Quyến thắt lại như bị bóp nghẹt. Nếu không phải mẹ cô đang đặt tay giữ chặt vai, e rằng cô đã không nhịn được mà đứng dậy bảo vệ sự kiêu hãnh chưa từng chịu cúi đầu của Lục Hạc Nam.

Ông Lương có hơi động lòng, nhưng nét mặt vẫn không để lộ chút cảm xúc, chỉ hơi nhướng mày, ý bảo anh nói tiếp.

"Năm năm trước, sau khi chia tay với Lương Quyến, cháu theo sự sắp xếp của gia đình, từng trải qua một cuộc hôn nhân kéo dài bốn năm chỉ có danh mà không có thực." Lục Hạc Nam hít sâu một hơi, lòng bàn tay đặt trên đầu gối bắt đầu ướt đẫm mồ hôi.

"Cháu biết, đứng trước sự thật rõ ràng, nói là bất đắc dĩ thì cũng thật yếu ớt. Nhưng cháu vẫn muốn xin chú cho cháu một cơ hội — dù chỉ là cơ hội được cạnh tranh công bằng với những người khác, được bắt đầu cùng một vạch xuất phát."

"Nhà họ Lục ở Kinh Châu," Ông Lương ngừng lại, dường như đang suy nghĩ điều gì, "So với cậu, con gái chúng tôi đúng là trèo cao rồi."

"Không đâu, thưa chú —" Lục Hạc Nam mở to mắt, hô hấp có phần gấp gáp. Anh lo mình đã lỡ lời chăng?

Ông Lương giơ tay lên, ngăn anh nói tiếp.

"Nhưng người ta vẫn nói hôn nhân cần môn đăng hộ đối. Dù mấy năm nay nó lăn lộn trong giới giải trí, có chỗ đứng nhất định trong làng điện ảnh, thoạt nhìn như đã chen chân vào giới thượng lưu, nhưng tôi biết rõ, trong mắt người ở cái giới đó, nó chỉ là một diễn viên không ra gì, là món đồ giải khuây lúc rảnh rỗi."

"Những tầng lớp không thể dung hòa thì đừng cố ép mình hòa vào. Tôi chỉ có một đứa con gái, tôi không muốn thấy nó bị mài mòn trong một nơi hoa lệ mà đầy dã thú như thế."

Đốt ngón tay siết chặt đầu gối đến xanh tái, Lục Hạc Nam khẽ gật đầu. Anh hiểu rõ nỗi lo ngại của cha ông .

Vì vậy anh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt ông, từng từ từng chữ như đinh đóng cột: "Thưa chú, trong mắt chú, có thể cháu không phải là người xứng đáng, nhưng với cháu, Lương Quyến tuyệt đối không phải trèo cao. Nếu cô ấy đồng ý gả cho cháu, thì lễ cưới nhất định sẽ tổ chức linh đình, ngôn từ trên tiêu đề báo chí và lời chúc tụng từ giới thượng lưu, chỉ có thể là: vui vẻ gả đi."

Bởi vì là gả đi, cho nên lời chúc "Kính chúc Lương Lục trăm năm hòa hợp" – chữ Lương phải luôn đứng trước chữ Lục.

Bởi vì là gả đi, nên những tầng lớp từng khước từ kia cũng không cần cô phải cúi mình lấy lòng — sẽ có vô số người tranh nhau làm vừa lòng cô.

Cô không cần bước về phía núi, vì chính ngọn núi sẽ tìm đến cô.

Ông Lương thoáng sững người, bàn tay dày rộng đặt trên tay vịn ghế sofa, một lúc lâu không nói nên lời.

Lục Hạc Nam hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn về phía Lương Quyến vừa ấm áp vừa áy náy.

"Thưa chú, nói thật lòng, cháu cưới Lương Quyến là một chuyện rất ích kỷ."

"Cô ấy rất giỏi, một mình lập nghiệp trong giới giải trí, không cần cháu làm hậu thuẫn, trong sự nghiệp chưa từng cần cháu cứu giúp, vì cô ấy có năng lực tự cứu mình. Cô ấy lại biết yêu, tình yêu mãnh liệt, trọn vẹn, không giữ lại điều gì. Dù cô ấy ở bên ai cũng sẽ hạnh phúc."

"Nhưng cháu thì không. Cháu có thể chỉ là một lựa chọn trong cuộc đời cô ấy, nhưng cô ấy là lựa chọn duy nhất của cháu."

Lục Hạc Nam cúi đầu, giọng khàn khàn thốt ra một câu như nửa đùa nửa thật: "Vậy nên cho dù bị mang tiếng thủ đoạn, bất chấp tất cả, cháu cũng phải nghĩ mọi cách giữ cô ấy lại, trao cho cô ấy tất cả những gì cháu có."

"Trừ khi —" Nói đến đây, anh nghẹn lại, ánh mắt lóe lên nét tuyệt vọng.

Lương Quyến như bị sét đánh, sững người nhìn anh. Cô nuốt nước miếng, lúc này mới phát hiện mình không thể thốt ra lời nào.

"Trừ khi gì?" Ông Lương hỏi thay cô.

"Trừ khi cô ấy không còn yêu cháu nữa, vậy thì cháu sẽ thả cô ấy tự do." Lục Hạc Nam ngẩng đầu, ánh mắt ảm đạm dừng lại nơi gương mặt Lương Quyến, như một chú chó hoang vẫy đuôi tìm kiếm tình yêu.

Ông Lương khoanh tay, ngồi nghiêm chỉnh trên sofa, không chút nể mặt: "Nếu tôi vẫn nhất quyết phản đối thì sao?"

"Vậy cháu sẽ luôn chờ đợi."

"Chờ đến bao giờ?"

"Chờ đến khi ánh mắt cô ấy nhìn về người đàn ông khác — hoặc đến ngày cháu nhắm mắt lìa đời."

Khi lời nói ấy rơi xuống, trong lòng Lục Hạc Nam bỗng tĩnh lặng. Chỉ lúc này, anh mới thật sự hiểu được câu nói của Chu Ngạn — quyết tâm đến tận lúc chết là như thế nào.

"Cuộc đời quá ngắn ngủi." Ông Lương đứng dậy thở dài.

Ông không muốn thừa nhận sự mềm lòng của mình, chỉ khẽ vỗ vai Lục Hạc Nam, ung dung cảm khái: "Cậu có thể lãng phí thời gian, nhưng tôi thì không thể để con gái mình lãng phí tuổi xuân trong chờ đợi."

"Ba—" Lương Quyến phản ứng chậm một nhịp, vội gọi theo bóng lưng ba.

Mẹ Lương mỉm cười, nắm lấy tay cô, đặt vào tay Lục Hạc Nam.

Lục Hạc Nam vội vàng đứng dậy, trịnh trọng tiếp nhận, ngón tay khẽ v.uốt ve mu bàn tay Lương Quyến, nín thở nhìn vào ánh mắt dịu dàng của mẹ cô, một thoáng thất thần.

Thì ra ánh mắt đong đầy tình mẫu tử là như thế này. Dịu dàng đến mức khiến người ta không tự chủ mà thu lại gai nhọn, hạ xuống cảnh giác và sinh ra ỷ lại.

"Tiểu Lục, nếu tiện thì sau Tết tìm thời gian, hai nhà chúng ta cùng ăn một bữa cơm nhé."

Vậy là anh đã vượt qua thử thách rồi sao? Cho đến khi cùng Lương Quyến sánh bước ra khỏi nhà, đứng giữa gió lạnh lẽo, Lục Hạc Nam vẫn thấy mơ hồ như trong mộng.

Nhưng bàn tay mềm mại trắng trẻo nắm chặt trong lòng bàn tay, hương thơm dễ chịu thỉnh thoảng phảng phất trên vai, cùng với luồng không khí lạnh thấm vào mũi, từng thứ từng thứ, đều nhắc nhở anh: đây là thật.

Cảm giác hạnh phúc và an toàn bền vững ấy, khiến anh suýt nữa bật khóc.

Trái lại, tâm trạng của Lương Quyến lại ổn định hơn nhiều. Cô thậm chí còn có tâm trạng đánh giá anh từ đầu đến chân một lượt.

"Áo khoác anh mặc sáng nay lúc đi Giang Châu hình như không phải cái này."

Cả cà vạt cũng đổi rồi, mà lại thắt xấu đến thế...

Lương Quyến không nhìn nổi nữa, cô dừng lại, nhón chân tháo tay anh ra, đầu ngón tay chạm lên cổ anh, định giúp anh cởi ra và thắt lại.

Lục Hạc Nam chợt hoàn hồn, thuận tay ôm cô vào lòng, cúi đầu khẽ hôn lên khóe môi cô, rồi tiếp tục hôn đến vành tai đỏ hồng.

"Lúc ở tiệc cuối năm có uống chút rượu, cái áo kia dính mùi." Anh khẽ giải thích, đầu lưỡi còn vương nơi tai cô, giọng nói mơ hồ không rõ.

"Gặp chú với dì thì không đủ tôn trọng, cũng chẳng thể hiện được thành ý của em."

Bị Lục Hạc Nam ôm chặt trong lòng, tai như tê rần, chân mềm nhũn đến mức suýt đứng không vững, Lương Quyến lại bắt sai trọng điểm. Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt long lanh, đáng thương vô cùng.

"Vậy nên những lời anh vừa nói với ba mẹ em, nào là muốn cưới, nào là lựa chọn, hay bắt buộc gì đó... đều là lời nói xằng khi say rượu sao?"

Tim Lục Hạc Nam mềm nhũn, chẳng buồn để ý xung quanh có ai đang nhìn không, anh thẳng tay giữ lấy cổ cô, buộc cô ngẩng mặt lên, móc lấy đầu lưỡi cô, đáp lại bằng một nụ hôn hơi thô bạo. Tay kia rảnh ra liền nắm chặt cổ tay cô đang nửa muốn né tránh, nửa muốn đón nhận. Nhân lúc đổi hơi, anh thở hổn hển cười khẽ, giải thích: "Là rượu làm gan thằng hèn này lớn hơn chút thôi. Nhưng cũng là rượu giúp anh nói thật lòng mình."

Trên đời này, chẳng còn điều gì thật hơn lời hứa của anh với ba mẹ em cả.

*

Đêm đã khuya, Lục Hạc Nam ôm lấy Lương Quyến bước ra ngoài, chỉ mấy trăm mét mà hai người đi chậm đến mức như thể dắt tay nhau đi hết cả đời. Sờ thấy đốt ngón tay cô lạnh ngắt, anh không nói một lời liền nắm lấy tay cô nhét vào túi áo khoác của mình.

"Sao tay lạnh vậy? Hồi hộp thay anh à?" Lục Hạc Nam không nhịn được trêu chọc.

"Em sợ họ làm khó anh." Lương Quyến mím môi, giờ mới cảm thấy có chút xấu hổ.

"Anh đã thèm muốn báu vật họ yêu quý nhất bao nhiêu năm nay, giờ còn ngang nhiên ôm trong lòng thế này, dù có làm khó anh thì cũng đáng mà."

Lục Hạc Nam thở dài một hơi thật sâu, dưới ánh trăng, anh vòng tay ôm eo Lương Quyến, hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô.

"Huống chi, chú dì đều rất hiểu chuyện. Cái gọi là làm khó, cũng chỉ vì họ quá yêu em thôi."

Chúng ta... đều rất yêu em.

Bình Luận (0)
Comment