Cho đến khi xe dừng lại trước cổng khách sạn lộng lẫy xa hoa, trong lòng Lương Quyến vẫn còn canh cánh vì câu nói của Lục Hạc Nam — "trách nhiệm của bạn gái...".
Bạn gái thì làm gì có nhiều "trách nhiệm" cần hoàn thành như vậy? Tổng thể chẳng qua chỉ có hai mảng: tinh thần và thể xác.
Về mặt tinh thần, Lương Quyến tự thấy mình cũng mang lại chút giá trị cảm xúc, miễn cưỡng có thể coi như đạt điểm trung bình; còn về thể xác, Lục Hạc Nam trước giờ cũng chưa từng bày tỏ là anh có nhu cầu gì mãnh liệt đâu?
Còn về phần Lương Quyến, cô đối với chuyện thể xác cũng không quá bảo thủ, càng không bài xích, chỉ cần mọi thứ tự nhiên, thuận theo dòng chảy là được.
Vậy thì hôm nay, thời điểm này, địa điểm này, có được coi là thuận theo dòng chảy không?
Khi xe còn đang lăn bánh trên đường, nhân lúc Lục Hạc Nam không chú ý, Lương Quyến giả vờ lướt video ngắn, len lén gửi một tin nhắn cầu cứu cho Quan Lai qua WeChat.
Lương Quyến âm thầm tự động viên mình, không có kinh nghiệm cũng chẳng sao, chỉ cần không ngại học hỏi, cần cù sẽ bù thông minh.
Nhưng mà hôm nay là mùng Một Tết, Quan Lai – người bình thường nhắn cái là trả lời liền – lại đúng vào thời khắc mấu chốt này thì mất dạng.
Một tay Lương Quyến siết chặt dây an toàn, tay kia thì nắm chặt điện thoại.
Ngay khi xe vừa dừng lại, điện thoại rung lên, "quân sư" Quan Lai cuối cùng cũng xuất hiện. Nhìn thấy tin nhắn phản hồi của Quan Lai, Lương Quyến thở phào nhẹ nhõm.
Là 'Lai' không phải 'Thái': [Quyến Quyến, đàn ông ai chẳng cứng miệng , không nói không có nghĩa là không muốn.]
Là 'Lai' không phải 'Thái': [Nghe mình này, khi không khí đã đến, cậu cứ đưa đưa đẩy đẩy, ông chủ nhà cậu máu nóng đang lên, chắc chắn không nhịn được đâu, đêm nay là của cậu rồi.]
Đưa đưa đẩy đẩy sao? Lương Quyến nhíu mày nhìn bốn chữ ấy, vừa định nhắn lại bảo Quan Lai đưa ví dụ cụ thể hơn chút thì bên tai chợt vang lên giọng nói trầm thấp: "Đến rồi, mình xuống xe thôi."
Thân thể Lương Quyến run lên, khi vừa ngẩng lên chạm vào ánh mắt của Lục Hạc Nam, cô theo bản năng bấm tắt màn hình. Là cô quá khát khao học hỏi, quá tập trung, đến mức quên mất đối tượng mình đang "nghiên cứu" lại đang ngồi ngay bên cạnh.
"Có chuyện gì sao?" Lục Hạc Nam thuận miệng hỏi, vừa tháo dây an toàn của mình, vừa nghiêng người qua định giúp Lương Quyến tháo luôn của cô.
Khi anh nghiêng người lại gần, dưới ánh đèn mờ nhạt trong xe, anh phát hiện khuôn mặt Lương Quyến đỏ bừng, hàng mi run rẩy, lúc nhận ra ánh mắt của anh thì bắt đầu luống cuống chớp mắt.
Lục Hạc Nam là người dày dạn trên thương trường, từng trải không ít, phản ứng của Lương Quyến rõ ràng là có tật giật mình. Anh cúi mắt nhìn xuống, ánh mắt rơi lên màn hình điện thoại của cô đúng lúc nó vừa tắt đi.
Anh chẳng thấy rõ gì cả, chỉ mơ hồ nhận ra đó là giao diện trò chuyện trên WeChat.
Chẳng lẽ cô đang vụng trộm nhắn tin với ai đó sau lưng anh? Mà lại có vẻ căng thẳng đến vậy?
Lục Hạc Nam vô thức tự phản tỉnh — có phải mình gia trưởng quá rồi, khiến Lương Quyến cảm thấy gò bó? Đến cả chuyện trò chuyện với bạn cũng phải dè dặt như thế?
"Em đang nhắn với bạn cùng phòng." Lương Quyến ngập ngừng một chút, rồi buồn buồn mở miệng.
Cũng không thể coi là nói dối — Quan Lai đúng là bạn cùng phòng của cô, và cô cũng thực sự đang nhắn tin với bạn cùng phòng. Chỉ là nội dung trò chuyện... hơi khó mà để người ta biết.
"Ừm." Sau khi tự kiểm điểm xong, Lục Hạc Nam gật gù.
Để cô bớt căng thẳng, anh cũng không hỏi thêm gì nữa, rất tự nhiên mà cho rằng — mỗi người đều cần có không gian riêng tư.
Nhưng Lương Quyến lại hiểu nhầm. Cô cho rằng sự ngắn gọn ấy là... thiếu tin tưởng.
"Thật mà."
Lương Quyến mím môi, sau đó ngẩng đầu lên, lấy hết can đảm nhìn thẳng vào mắt Lục Hạc Nam. Dù vừa đối diện, đầu óc cô đã bắt đầu mơ màng, tâm trí trôi nổi đi đâu đâu, nhưng cô vẫn ép bản thân phải tập trung.
"Em đang hỏi bạn cùng phòng, nếu bệnh nhân tim bị cảm thì có gì cần lưu ý không."
Cuối cùng vẫn là nói dối.
Lương Quyến nuốt nước bọt, cố tỏ ra vẻ mặt thản nhiên, sợ bị một Lục Hạc Nam cực kỳ nhạy bén nhìn ra sơ hở.
Trong ký ức mơ hồ của Lục Hạc Nam, anh nhớ Lương Quyến có một người bạn cùng phòng học y, là cô gái người Đông Bắc tính cách thẳng thắn, hình như họ Hứa, tên thì anh không nhớ nổi.
"Hứa...?" Lục Hạc Nam nghi hoặc mở lời.
Đôi mắt Lương Quyến lập tức sáng rực, rồi tranh lời xác nhận: "Đúng rồi, chính là cô ấy, Hứa Tư Yên học y đó!"
Cả hai cùng bật cười, mang theo sự chân thành tuyệt đối. Một người vì mình đã thành công qua mặt được, người kia thì vì mình nhớ được những điều nhỏ nhặt về bạn bè của bạn gái.
"Không có gì cần chú ý đặc biệt đâu, em đừng căng thẳng quá."
Lục Hạc Nam xoa đầu Lương Quyến, để cô yên tâm hơn, anh lại bổ sung thêm một câu: "Vả lại anh không sao rồi, thuốc bắt đầu có tác dụng rồi."
Trước khi ra khỏi cổng khu nhà, dựa vào triệu chứng cảm của Lục Hạc Nam, cộng thêm hướng dẫn trong tờ thông tin thuốc, Lương Quyến đã cho anh uống thuốc rất cẩn thận và chuẩn chỉ. Nhưng từ lúc đó đến giờ mới chưa tới nửa tiếng, thuốc nào có tác dụng nhanh đến vậy? Lương Quyến thừa biết trong lòng — những lời này chẳng qua là anh đang cố dỗ cô vui mà thôi.
"Thật đó." Lục Hạc Nam cười khẽ, như bất đắc dĩ. Anh cầm lấy tay Lương Quyến, đặt lên trán mình.
Bàn tay Lương Quyến vốn vì căng thẳng mà ướt đẫm mồ hôi, khi bị tay Lục Hạc Nam bao lấy, lòng cô lại vì mấy câu nói của Quan Lai mà xao động.
Khoảnh khắc ấy, cô không phân biệt nổi — rốt cuộc là cô hay Lục Hạc Nam đang sốt cao hơn.
*
Khách sạn Diêu Thi là một chuỗi khách sạn quốc tế, cũng là một trong những "ông lớn" đầu ngành. Chi nhánh đặt tại Tân Hải này, dù là về cơ sở vật chất hay chất lượng phục vụ, đều có thể xem là hình mẫu điển hình trong ngành.
Vị trí khách sạn được chọn lựa vô cùng tinh tế, xây dựng bên bờ biển cảnh sắc hữu tình, tách biệt sự ồn ào mà không rời xa khu du lịch nổi tiếng, vừa tránh được tiếng ồn nơi danh thắng, vừa giữ được sự riêng tư cho khách nghỉ ngơi.
Nếu phải khen ngợi không chút kiêng dè, thì nơi này hoàn toàn xứng danh — một chốn đào nguyên giữa thế gian trong hình hài một khách sạn.
Lương Quyến là người gốc Tân Hải, từ nhỏ đến lớn đã đi ngang qua đây không biết bao nhiêu lần, nhưng chưa từng một lần bước vào đại sảnh xa hoa lộng lẫy này — hôm nay được Lục Hạc Nam dẫn vào, có thể coi là lần đầu tiên trong đời.
"Anh từng đến đây rồi?"
Thấy Lục Hạc Nam quen thuộc với cách bố trí khách sạn như đã quá rành đường, Lương Quyến không khỏi nảy sinh nghi ngờ.
"Không có," Lục Hạc Nam lắc đầu, "Nhưng ở mỗi thành phố, hệ thống khách sạn Diêu Thi đều bố trí gần như giống nhau."
Câu này nói ra cũng không phải giả. Mỗi khách sạn Diêu Thi cơ bản đều sử dụng một mô hình trang trí chung, từ sảnh lễ tân đến cách sắp xếp, tầng phòng khách, sảnh lounge cao cấp, thậm chí cả phòng hội nghị mở ra bên ngoài cũng gần như giống hệt nhau.
Lục Hạc Nam và Sở Hằng từng một lần góp ý với Diêu Dật Thư, đề nghị cô không nên chỉ chăm chăm nâng cao chất lượng dịch vụ vốn đã chạm ngưỡng, mà cũng nên dành chút tâm huyết cho thiết kế. Tránh để những vị khách thường xuyên công tác, liên tục lưu trú ở hệ thống Diêu Thi đánh mất cảm giác mới mẻ.
Với những người thường xuyên xa nhà, khách sạn chẳng khác nào ngôi nhà thứ hai. Mà đã là nhà, ai lại muốn suốt ngày sống trong một cuộc đời không đổi thay chứ?
"Ra là vậy..." Lương Quyến kéo dài âm cuối, hùa theo một câu.
"Sao thế?" Lục Hạc Nam nhận ra Lương Quyến như muốn nói lại thôi, vừa làm thủ tục nhận phòng vừa nghiêng đầu hỏi.
Lương Quyến nhún vai, mím môi cười: "Em còn tưởng anh sắp bảo với em là nơi này cũng là sản nghiệp của anh chứ."
Trong phim truyền hình không phải toàn diễn vậy sao? Bạn trai có thể làm mọi chuyện, đi đến đâu cũng có người cúi đầu hầu hạ, ngông cuồng đến mức cứ như cả thế giới đã nằm dưới chân mình.
"Thật ngại quá, để em thất vọng rồi." Lục Hạc Nam cong môi cười, cười sự ngây thơ của Lương Quyến, "Anh cũng chưa lợi hại được như em tưởng tượng đâu."
Quầy lễ tân trả lại giấy tờ cho hai người, Lục Hạc Nam vừa nắm tay Lương Quyến, chuẩn bị đi về phía thang máy. Còn chưa kịp bước đi đã bị một giọng nữ trong trẻo nhưng ngập ngừng gọi lại.
"Lục Tam?"
Cùng với tiếng giày cao gót vang lên lách cách, giọng nói ấy cũng dần tiến lại gần.
"Tôi còn tưởng mình nhìn nhầm, không ngờ lại gặp được cậu ở Tân Hải."
Lục Hạc Nam còn chưa quay đầu, trong lòng đã hiện rõ sự bình thản của một người quá quen với chuyện gặp lại người quen cũ. Anh khẽ gật đầu, xem như chào hỏi chủ nhân của giọng nói kia.
Là Diêu Dật Thư, bà chủ thực sự của hệ thống khách sạn Diêu Thi đã xuất hiện.
Lương Quyến cùng Lục Hạc Nam quay đầu lại, đập vào mắt là một người phụ nữ không quá cao, nhưng khí chất mạnh mẽ đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng. Rõ ràng là đang mỉm cười, từ lông mày đến khóe môi đều mang theo nét ôn hòa, thế mà lại khiến người ta không cảm nhận được chút chân thành nào trong nụ cười ấy.
So với cô ta, người đàn ông đi cùng lại kém hẳn một bậc.
Hai người họ thật chẳng xứng đôi chút nào — đó là ấn tượng đầu tiên của Lương Quyến.
Nhìn kỹ thêm vài lần, Lương Quyến chợt phát hiện giữa người phụ nữ trước mặt và Diêu Úc Chân có vài nét tương đồng nơi đôi lông mày. Dù khí chất hoàn toàn trái ngược, nhưng nét giống nhau trên khuôn mặt lại không thể che giấu.
"Đây là chị gái của Úc Chân, Diêu Dật Thư, cũng là bạn học đại học của anh."
Nhận ra Lương Quyến thất thần, Lục Hạc Nam siết chặt tay hai người đang đan vào nhau, cúi đầu nhẹ giới thiệu.
"Xin chào, tôi là Lương Quyến." Lương Quyến đưa tay phải ra, tay còn lại vẫn nằm trong tay Lục Hạc Nam, trên mặt là nụ cười thân thiện.
Diêu Dật Thư nhìn tay cô một lúc rồi mới nhẹ nhàng bắt lại, tinh thần căng thẳng dường như cũng dịu đi đôi chút trong khoảnh khắc đó.
"Diêu Dật Thư."
Lương Quyến lại lặng lẽ liếc nhìn người đàn ông đứng bên cạnh Diêu Dật Thư, thấy cả cô ấy lẫn Lục Hạc Nam đều không có ý định giới thiệu anh ta, cô cũng không hỏi thêm.
Chắc là người không quan trọng, chẳng đáng để bận tâm.
"Nghe Úc Chân nói cậu đang yêu, ban đầu tôi còn không tin."
Ánh mắt Diêu Dật Thư dừng lại trên đôi tay đan chặt của hai người, đôi mắt to tròn lấp lánh chút tinh nghịch, giọng điệu như đang đùa cợt: "Giờ thì tận mắt chứng kiến rồi."
"Chuyện gì mà không thể tin?" Lục Hạc Nam liếc qua người đàn ông đứng cạnh Diêu Dật Thư ánh mắt mang hàm ý sâu xa.
"Cô gái mạnh mẽ như cậu còn chuẩn bị kết hôn, tôi yêu đương có gì kỳ lạ."
Hai người họ từ nhỏ đã là bạn chơi cùng nhau, Diêu Dật Thư đã quá quen với kiểu châm chọc của Lục Hạc Nam.
Cô nhướng mày, giọng dõng dạc: "Đến độ tuổi nào thì làm việc của tuổi đó, cậu biết mà, cuộc đời tôi và cả nhà họ Diêu luôn có kế hoạch và nguyên tắc riêng."
Lục Hạc Nam còn định nói gì nữa, nhưng vì có người ngoài nên đành im lặng.
Chỉ trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, Diêu Dật Thư đã hiểu được điều anh muốn nói nhưng lại không tiện mở lời.
Cô nghiêng đầu nhìn về phía Kỳ Tự, thái độ không thân thiết cũng không xa cách, không giống bạn bè hay người yêu, mà giống như đối tác vì lợi ích, mà kiểu hợp tác này lại chẳng hề ăn ý chút nào.
"Anh lên trước đi, tôi còn chuyện muốn nói với Lục Tam."
Cô thậm chí chẳng vòng vo khách sáo, mà thẳng thừng, dứt khoát bảo anh ta rời đi.
Biểu cảm của Kỳ Tự vỡ vụn trong một giây, nhưng sau đó lập tức khôi phục như thường. Anh ta thậm chí còn có thể bình thản mỉm cười chào tạm biệt Lục Hạc Nam và Lương Quyến.
Lương Quyến theo bản năng dõi theo bước chân anh ta, nhưng không hề thấy một chút bối rối nào. Mỗi bước đi đều vô cùng vững vàng và trầm ổn.
Là kiểu người tâm cơ sâu nặng, cực kỳ giỏi nhẫn nhịn — mà một khi nhẫn nhịn đến cùng, e rằng sẽ có ngày bùng nổ dữ dội.
Lương Quyến không khỏi cảm thấy lo lắng thay cho Diêu Dật Thư, dù chỉ là một cuộc gặp gỡ thoáng qua.
"Sao lại đến Tân Hải?" Vừa thấy Kỳ Tự rời đi, Lục Hạc Nam lập tức lạnh giọng hỏi Diêu Dật Thư.
"Cậu quên rồi à, Kỳ Tự là người Tân Hải, tôi đến đây là để gặp bố mẹ anh ta." Diêu Dật Thư trả lời nhẹ bẫng, thậm chí còn đủ rảnh rang để ngáp một cái.
Lục Hạc Nam không quên, chỉ là anh chưa từng để tâm. Loại người như Kỳ Tự, chẳng xứng đáng lọt vào tầm mắt anh.
"Cậu đã chắc chắn là anh ta rồi sao?" Lông mày Lục Hạc Nam khẽ nhíu lại, trước thái độ hời hợt của Diêu Dật Thư càng thêm khó chịu.
"Chẳng lẽ không phải?" Diêu Dật Thư ngẩng đầu cười nhạt hỏi ngược lại, giọng nói mang theo chút giễu cợt.
Vừa giễu cợt Lục Hạc Nam lo chuyện bao đồng, vừa giễu cợt bản thân tự hạ thấp chính mình.
"Tam ca cậu định giới thiệu cho tôi người tốt hơn à? Hay là quay về khuyên nhà họ Tống, bảo con trai duy nhất của họ — em họ của cậu, Tống Thanh Viễn, về ở rể nhà tôi?"
"Kỳ Tự rõ ràng là đang có mưu đồ với cậu, sao cậu lại có thể..."
Giọng Lục Hạc Nam càng lúc càng gắt, Lương Quyến cảm thấy không ổn, liền vội vàng siết tay anh lại.
Nhận được lời nhắc, Lục Hạc Nam khẽ thở dài một hơi, còn nửa câu chưa nói hết kia, anh tin Diêu Dật Thư có thể hiểu rõ.
"Có mưu đồ thì sao? Tôi đối với anh ta cũng có mưu đồ." Diêu Dật Thư ngẩng đầu, không hề sợ hãi nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén của Lục Hạc Nam.
"Là người thừa kế của nhà họ Diêu, tôi cần một cuộc hôn nhân trông có vẻ hoàn mỹ để ổn định giá cổ phiếu của Diêu thị, cần nuôi dạy một người kế thừa đủ tiêu chuẩn để thay thế vị trí của tôi."
Cô hít sâu một hơi, bên môi là nụ cười như đạt được điều mong muốn: "Tất cả những điều đó, Kỳ Tự có thể làm được. Thứ anh ta muốn là tiền và quyền, chính là con bài mà tôi dùng để trao đổi. Đây là một cuộc giao dịch, cả hai đều cam tâm tình nguyện, kiểu chắc chắn có lời chứ không lỗ."
Một câu "chắc chắn có lời chứ không lỗ" đúng là đanh thép thật!
Lời lẽ của Diêu Dật Thư sắc bén, khiến Lương Quyến nghe mà ngây người. Một lần gặp gỡ với Diêu Dật Thư cũng đủ để cô lần đầu tiên chứng kiến cái thế giới đầy dơ bẩn của họ.
Tình cảm và quyền lực, luôn phải từ bỏ một bên. Được cả hai chỉ là xác suất một phần vạn, người tỉnh táo chưa bao giờ tin rằng thứ may mắn to lớn ấy sẽ rơi trúng mình.
Lương Quyến cụp hàng mi, nhìn bàn tay đang nắm chặt lấy tay Lục Hạc Nam, như đang trầm ngâm suy nghĩ.
Lục Hạc Nam bị một tràng lý lẽ của Diêu Dật Thư chặn họng, trầm mặc một lúc, mới chậm rãi nói ra một câu: "Lâm Ứng Sâm sắp trở về rồi."
Biểu cảm của Diêu Dật Thư thoáng có chút dao động, nhưng giọng nói vẫn bình thản như không: "Liên quan gì đến tôi?"
Cô nhướng mày, trong vẻ mặt có chút mất kiên nhẫn: "Lục Hạc Nam, cậu vẫn chưa hiểu sao? Người đứng bên cạnh tôi, cưới tôi — là ai cũng không quan trọng. Chỉ cần tương lai của nhà họ Diêu thuận buồm xuôi gió, tôi có thể vứt bỏ tất cả."
"Cậu không hiểu cũng là chuyện thường tình."
Cô bật cười khẽ, ánh mắt nhìn Lục Hạc Nam thêm vài phần khinh thường, rồi hắng giọng một chút, tiếp tục nói một cách rõ ràng mạch lạc, từ ngữ cũng càng thêm táo bạo:
"Dù sao thì cậu được nhà họ Lục bảo vệ quá tốt, cậu không cần phải lo trước lo sau giống như tôi. Bởi vì từ trước đến nay đều có chị họ và anh trai thay cậu gánh vác trách nhiệm gia tộc, cậu chỉ cần sống một cuộc đời an nhàn, làm theo ý mình là đủ."
"Nhưng cậu đã từng nghĩ chưa, cuộc sống an nhàn ấy, cậu có thể kéo dài bao lâu? Cả đời sao? Anh trai, chị gái của cậu, có thể mãi mãi chống đỡ được không? Đến lúc đó, cậu định chọn thế nào?"
Những câu hỏi dồn dập của Diêu Dật Thư khiến Lục Hạc Nam thu lại nụ cười trên mặt. Bởi vì là người anh tin tưởng, cho nên dù Diêu Dật Thư có công kích thẳng mặt như vậy, anh vẫn không nổi giận.
Chỉ là những điều mà anh luôn cố tình phớt lờ, giả vờ như không tồn tại, hôm nay lại bị người khác không chút nương tay vạch trần, khiến anh thấy vô cùng khó chịu.
"Chuyện của nhà họ Lục không cần cậu bận tâm." Sắc mặt Lục Hạc Nam trở nên lạnh lùng, nhưng giọng nói vẫn giữ lại chút nhẫn nại: "Điều tôi muốn nói là, những thứ cậu muốn, Lâm Ứng Sâm cũng có thể cho cậu."
Nghe đến đây, Diêu Dật Thư bất chợt bật cười. Nụ cười đó rơi vào mắt Lương Quyến vừa thê lương lại vừa rực rỡ.
Lương Quyến nghĩ, có lẽ đó là nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng duy nhất của Diêu Dật Thư trong suốt cả buổi tối hôm nay.
"Tam ca." Giọng Diêu Dật Thư nhẹ nhàng gọi, sau tiếng thở dài lại quay về cách xưng hô thân thiết năm nào.
Cô thu lại vẻ sắc sảo đầy gai góc, nhưng vẫn không chịu hoàn toàn từ bỏ kiêu hãnh của mình. Có lẽ từng buông bỏ, nhưng lại bị người không biết trân trọng đạp nát không thương tiếc.
Diêu Dật Thư cắn môi, sau khi bình tĩnh lại, mỉm cười như buông xuôi: "Nếu anh ta có thể cho, thì đã cho từ bốn năm trước rồi, đâu phải để kéo dài đến tận bây giờ."