Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ

Chương 43

Khương Hành cầm di động nhìn đi nhìn lại hai lần, lại xác nhận thời gian trừ tiền, hóa ra cái thẻ kia vốn dĩ là thẻ của hắn, chuyện Lý Quân là bạn trai hắn tuyệt đối không sai được, nếu cậu ấy có thể đuổi theo mình tới tận nơi này chứng tỏ thật đúng là không phải vì tiền, nếu là vì tiền, còn không nhân lúc hắn mất trí nhớ cuỗm tiền chạy trốn? Hiện tại mình với cậu ấy càng lúc càng có cảm giác, cũng không nhất định phải nhao nhao đi hỏi chuyện về thẻ ngân hàng, có thể cầm thẻ ngân hàng của hắn tuyệt đối là bạn trai, còn là yêu sâu sắc!

Nhưng mà, có yêu sâu sắc như thế nào giờ phút này Khương Hành cũng chỉ có thể biểu đạt cảm xúc khóc không ra nước mắt của hắn với mặt trăng một phen, vì sao không kiềm chế được cảm xúc đắc tội bạn trai, đặc biệt là người bạn trai mà trước khi hắn mất trí nhớ đã kết giao lại là người thấu hiểu từng sợi tơ kẽ tóc của hắn như lòng bàn tay, "Tôn Ngộ Không" có chạy như nào cũng không thoát khỏi năm ngón tay của "Phật tổ Như Lai".

Cung Tử Bội và vị khách nữ Cố Đan có thể cùng một chỗ với Lý Quân, tính cách Cung Tử Bội là ai cũng chơi được, vị khách nữ cũng có tính cách thích an tĩnh, rất có cảm tình với Lý Quân, nguyện ý cùng anh nói nhiều vài câu, còn Hà Uyển Tinh và Lương Chỉ Duyên, kỳ thực cũng không có trình độ văn hóa gì, nội dung có thể trò chuyện cũng không nhiều lắm, các cô có nam hài tử hống hống cũng tăng thêm không ít hình ảnh ái muội cho chương trình.

Đêm đã khuya, tổ tiết mục quay chụp cũng bắt đầu giảm bớt, nhóm khách quý có thể về phòng nghỉ ngơi, nếu bọn họ không muốn nghỉ ngơi, còn muốn tiếp tục tán gẫu, tổ tiết mục rất nguyện ý cùng bọn họ "tăng ca" thêm chú tư liệu sống.

Khương Hành và Lý Quân là nhóm đầu tiên về phòng trước.

Lý Quân đoán Khương Hành đã xem cái tin nhắn trừ tiền kia, tâm tình cũng không tệ lắm, chuyện khác ngày mai lại nói, trước ngủ ngon.

Ở một mình có thể lướt di động gì đó sau khi tắt đèn.

Lý Quân tắm rửa xong lên giường, sau đó mở di động, bên trên có wechat người đại diện gửi tới, đã vài ngày hắn không liên hệ với anh, có lẽ một là bên chỗ anh không phát sinh chuyện gì, hai là Cao Tín đang thành lập đoàn đội thuộc về hắn, thời gian chỗ anh bên này thì khá thong thả, nhưng ở chỗ Cao Tín bên đó chỉ có thời gian mấy ngày chưa chắc có thể tuyển dụng được nhân viên thích hợp.

[ Cao Tín: Mấy ngày nay đều đang chọn trợ lý cho cậu, sau khi tới cậu ta sẽ trực tiếp đến khách sạn liên lạc với cậu.]

[ Cao Tín: Gửi cho cậu ảnh chụp cậu ta, là một cậu nhóc rất sáng sủa đẹp trai, làm việc rất cẩn thận, nhanh trí, thể năng cũng không tồi, về sau còn có thể giúp cậu chắn fan quấy rầy.]

[ Cao Tín: Tôi nhìn thấy hot search của Khương Hành hôm nay, là cậu đi siêu thị cùng hắn sao?]

Là người đại diện, Cao Tín biết rõ hiện tại mấy đại bài thích tạo đề tài tăng nhiệt độ trên weibo, hắn cũng không cảm thấy Khương Hành và Lý Quân có quan hệ như bọn họ suy đoán, hắn cũng coi như quen biết Lý Quân mấy năm, nếu có người bạn trai là Khương Hành, Lý Quân cần diễn nhân vật gì, Khương Hành chỉ cần tùy tiện từ khe hở ngón tay chảy ra cũng có thể cho cậu ta nhân vật không tồi.

[ Lý Quân: Đúng, chương trình an bài chúng tôi đi siêu thị mua sắm, khi tính tiền bị fan nhận ra.]

Lý Quân không quan tâm hot search hay không hot search, anh và Khương Hành vốn dĩ cũng muốn công khai quan hệ, hiện tại cũng chỉ là thử nhiệt độ mà thôi, với tình hình trước mắt mà anh quan sát, mặc dù Khương Hành mất trí nhớ quên mất anh, bản năng của hắn vẫn nhận người bạn trai là anh đây.

Có lẽ Cao Tính lúc này cũng đang xem wechat, Lý Quân vừa nhắn tin được một lúc hắn lập tức trả lời.

[ Cao Tín: Tôi hiểu, nếu có việc gì không xử lý được, nhất định phải nói cho tôi, cậu hiện tại đã có một người đại diện là tôi]. Thật sự là không giống nghệ sĩ có người đại diện, cái gì cũng không báo cáo.

[ Lý Quân: Được, tôi sẽ nói]. Chờ tời khi Khương Hành hồi phục trí nhớ lại để hắn chuẩn bị cho tốt.

Cao Tín lại nói về người trợ lý mới một chút, Lý Quân nói ngày mai sẽ chú ý xem di động, đến lúc đó để trợ lý Tiểu Tề của Khương Hành giúp đỡ dẫn dắt một chút là được, xong việc, Lý Quân liền đi nghỉ ngơi, Cao Tín cũng tiếp tục làm việc của hắn.

Khi Lý Quân ngáp ngủ chuẩn bị ôm chăn nhắm mắt nghỉ ngơi, Khương Hành ở phòng bên cạnh tắt đèn, sau đó tự hỏi với di động hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng gửi cho Lý Quân 100 icon [tức giận], sau đó lập tức đóng di động ngủ!

30 giây sau, hắn lại mở di động, nhìn xem Lý Quân có trả lời hắn hay không.

Khương Hành: Không có? Có lẽ đang tắm rửa, còn chưa nhìn thấy. Thôi, không đợi, ngủ.

Ném điện thoại di động lên đầu giường, nhắm mắt ngủ, những vẫn không ngủ, nếu Lý Quân một lát nữa trả lời hắn, hắn không thấy thì sao?

Lăn lộn trên giường một phút, sau đó Khương Hành lại mở di động ra, Lý Quân vẫn như cũ không trả lời.

Có lẽ Lý Quân đã ngủ?

Khương Hành lặng lẽ bò dậy, hắn lặng lẽ mở cửa sổ ra, thò đầu ra ngoài dò xét, nhìn phòng bên cạnh, phát hiện đối phương thật sự đã tắt đèn nghỉ ngơi, hắn mới từ bỏ, co lẽ buổi sáng ngày mai cậu ta có thể nhìn thấy icon mình gửi cho, nhất định sẽ biết hắn đang tức giận.

Khuôn mặt tươi cười của ông mặt trời luôn có thể xuất hiện đúng giờ vào sáng sớm.

Lý Quân sau khi tỉnh dậy đúng là nhìn thấy icon tức giận Khương Hành gửi tới, nhưng anh không trả lời, mình còn chưa thèm gửi icon này cho hắn đâu, hắn còn dám "ác nhân cáo trạng trước", đại khái là ngày hôm qua ăn no quá không có việc gì làm đây mà.

Lý Quân lần thứ hai dậy sớm gặp được Cung Tử Bội đang chuẩn bị bữa sáng ở trong bếp, sáng sớm liền nướng ra một lò bánh mì thơm ngào ngạt, ước chừng thức dậy khá sớm, Lý Quân chân thành khen vài câu.

Anh xé một miếng bánh mì nhỏ nếm thử: "Ăn kèm sữa bò rất vừa vặn, sẽ không ngấy."

Được người khác chấp nhận, Cung Tử Bội rất vui vẻ: "Vậy đợi lát nữa khi mọi người ăn có thể kết hợp với sữa bò, tôi quen uống sữa ấm, tôi nấu xong cho vào bình, như vậy có tốt hơn một chút hay không?"

Lý Quân: "Có thể, chị Bội, tôi tìm cái ấm trà, làm ơn cho tôi qua một chút."

Phòng bếp không coi là rộng, tủ bếp đặt rất gần với lò nướng, mà Cung Tử Bội vừa vặn đứng ở bên cạnh chờ mẻ bánh mì nướng tiếp theo.

Cung Tử Bội lui một bước, đem vị trí nhường cho Lý Quân: "Được, bên ngoài không phải có ấm pha trà sao?"

Lý Quân nói: "Không phải loại ấm trà nhỏ này, lúc trước tôi nhìn thấy có cái ấm sắc thuốc, có thể dùng để nấu trà hoa."

Cung Tử Bội tò mò cái anh nói là gì: "Cậu lấy ra tôi nhìn thử với, tôi còn chưa tự mình nấu trà hoa bao giờ, trở về tôi cũng mua một cái."

Lý Quân: "Chờ một lát."

Tìm trong tủ bát một lát, anh liền nhìn thấy ấm sắc thuốc còn chưa mở lớp hộp đóng gói, bên trong có một cái ấm trà thêm một cái bếp điện từ loại nhỏ màu nâu, Cung Tử Bội nhìn một chút, phát hiện công năng thế mà đầy đủ hết.

Cung Tử Bội: "Tôi tự nhận biết rất nhiều thứ, nhưng ở trước mặt cậu, tôi đúng là chỉ có thể nói bốn chữ "cam bái hạ phong". "

Lý Quân: "Cô khiêm tốn rồi, tôi còn không biết nướng bánh ngọt." Đương nhiên, cũng không có hứng thú.

Cung Tử Bội: "Ha ha ha, ai cũng có sở trường riêng, nhưng mà, cậu dùng cái này nấu cái gì?"". 

Lý Quân giơ lên túi giữ tươi đựng đủ loại trung dược thảo dược, Cung Tử Bội nhận ra, cười nói: "Chỉ sợ cậu là khách mời đầu tiên trong chương trình nấu cây kim ngân đấy."

Lý Quân dùng nước sôi luộc qua bình thủy tinh mới vừa lấy ra, lại rửa sạch cây kim ngân rồi cho vào, cho thêm nước vừa phải, đặt lên bếp từ trực tiếp nấu, chờ mười phút sau nước trà sôi, lại cho một chút đường phèn, liền có thể để nguội uống.

Bữa sáng hôm nay quả nhiên phong phú, có trứng ốp la, bánh mì mới nướng, sữa đậu nành, xúc xích rán, nấm hương chiên, xúc xích nướng, mọi người từng người lấy đĩa của mình, lấy thứ mình thích ăn là được.

Cung Tử Bội không hổ là khách mời thích làm cơm tây, một bàn bữa sáng làm đến mức người không thích cơm tây cũng ăn được no.

Nhưng Khương Hành vẫn chung tình với bữa sáng kiểu ta hơn, lấy một ít trứng ốp la, xúc xích, một cái bánh mì là đủ.

Dùng xong bữa sáng, hắn theo thói quen đi tìm ấm trà, ngày thường Lý Quân dấy ớm sẽ nấu sẵn một bình trà đặt ở đại sảnh, hắn có thói quen uống một ly vào buổi sáng, hôm nay cũng như thế.

Chỉ là mới vừa uống một ngụm liền phát hiện hương vị không đúng, đây rõ ràng không phải trà!

Hôm nay đến lượt dọn dẹp phòng cho khách, Lý Quân ôm ga giường mới đứng ở phía sau hắn, hạ giọng hỏi Khương Hành: "Khương lão sư, uống ngon không?"

Khương Hành nỗ lực bình tĩnh không để bản thân bị anh đột nhiên xuất hiện làm sợ: "Đây là cái gì?""

Lý Quân nói: "Trà cây kim ngân, mùa hè vừa lúc trừ hỏa, uống vào là có thể tâm bình khí hòa, hỏa khí tiêu tan."

Khương Hành: "......" Hắn không nghĩ tới trả lời hắn không phải icon, mà là đúng bệnh hốt thuốc "trà."

Khương Hành: Bạn trai mình càng ngày càng quá đáng, tôi không thích uống trà lạnh mau nấu lại cho tôi!

Lý Quân lại nói một câu: "Nếu Khương lão sư không thích uống, tự mình động thủ, cơm no áo ấm."

Khương Hành: Bạn trai mình còn châm chọc mình là trù nghệ ngu ngốc!

Đối diện với đông đảo máy quay, Khương Hành trái lương tâm nói: "Thích."

Lý Quân vừa lòng với câu trả lời của hắn, sau đó mới rời khỏi đại sảnh, tiếp tục cùng Cung Tử Bội quét dọn phòng cho khách.

Khách mời không có nhiệm vụ phục vụ phòng cho khách vào buổi sáng đều đang quét dọn vệ sinh, Khương Hành mang theo thợ lên tầng hai sửa bồn cầu bị rò nước, kết quả thợ sửa chữa nói bồn cầu này có chút cũ, cần phải thay mới, vì thế Khương Hành liền đem nhiệm vụ đi mua bồn cầu mới về thay giao cho Chu Quỳnh Ngọc.

Nhận được nhiệm vụ Chu Quỳnh Ngọc: "......" Y nghi ngờ Khương Hành đang nhằm vào mình, nhưng lại không có chứng cứ.

Mang theo kích cỡ kiểu dáng mà thợ sửa chữa nói, Chu Quỳnh Ngọc dẫn theo Lương Chỉ Duyên  tới cửa hàng chuyên bán bồn cầu trên thị trấn lựa chọn đồ.

Bữa trưa vẫn là Cung Tử Bội tự mình nấu cơm trưa, trợ thủ là vị khách nữ sẽ ở hai tối Cố Đan.

Khương Hành ăn không ra mùi vị, nhưng lại không dám nhắc nhở Lý Quân, vào lúc nghỉ ngơi buổi trưa lại lần nữa gửi cho anh 100 icon [tức giận], lúc này Lý Quân nhìn thấy vẫn không trả lời như cũ.

Buổi chiều, Khương Hành thức dậy sau khi nghỉ trưa, điều đầu tiên là thăm dò nhìn xem  phòng bên cạnh có người hay không, sau khi phát hiện Lý Quân không có trong phòng, hắn mới ra khỏi phòng, mới 1h30, sớm như vậy đã dậy?

Khi Khương Hành đi ra, nhìn thấy mọi người đều đang chia sẻ bánh kem mà Chu Quỳnh Ngọc và Lương Chỉ Duyên mua ở trên thị trấn về, kết hợp với ấm trà mới pha làm thành trà chiều. (Bí: Không thể tưởng tượng nổi cạnh vừa bê bồn cầu vừa bê bánh kem (⊃‿⊂))

Nhưng mà, sắc trời bỗng nhiên thay đổi, qua một lúc, liền bắt đầu hạ mưa thật lớn.

Cung Tử Bội vốn là người biết chăm sóc người, nghĩ tới Lý Quân đi vào thôn mua đồ: "Không hay rồi, Quân Quân đi ra ngoài không mang theo ô, có thể bị mưa xối ướt hay không?"

Chu Quỳnh Ngọc chọn lựa bồn cầu cả một buổi sáng lại không lo lắng, y cảm thấy Lý Quân vẫn luôn độc lập, hoàn toàn có thể tự ứng phó: "Không phải cậu ấy lái xe đi sao?"

Hà Uyển Tinh cũng lo lắng: "Vừa rồi trợ lý đạo diễn nói xe không nhiều xăng lắm, anh ấy liền không lái, đi bộ đi, chỉ đội mỗi mũ rơm."

Khi Lý Quân ra ngoài mặt trời vấn rực rỡ chói lòa, một lát liền thành mưa to, hôm nay thật là âm tình bất định.

Khi người khác đang thảo luận, Khương Hành đã đến cạnh cửa tìm ô: "Tôi đi tìm cậu ấy, các cô cậu cứ tiếp tục dùng trà chiều."

Chu Quỳnh Ngọc: "Hay là tôi cũng đi cùng."

Sắc mặt Khương Hành có chút lạnh: "Không cần." Cậu đi, chỉ tổ vướng bận.

Đương nhiên Chu Quỳnh Ngọc cũng có một chút lo lắng, nhưng y cảm thấy Lý Quân lớn như vậy rồi cũng sẽ không đi lạc, huống chi còn có người quay phim đi theo nữa mà, y cũng muốn đi tìm Lý Quân, nhưng nghĩ tới trời mưa sẽ làm hỏng kiểu tóc của mình nên liền từ bỏ, y là một thần tượng, ở trước màn ảnh nhất định phải bảo vệ tốt giá trị sắc đẹp cho fan liếm, trang điểm bị nhòe thật đáng sợ biết bao.

Khương Hành mở ô ra ngoài, người quay phim đã chuẩn bị sẵn sàng vội vội vàng vàng khoác áo mưa đuổi theo, trợ lý Tiểu Trịnh mới tới của Khương Hành thấy hắn mưa to còn ra ngoài, cũng đi theo, nếu xảy ra tình huống gì bất ngờ hắn cũng có thể giúp đỡ, công việc mới giữ được, dù sao hắn còn đang trong thời gian thử việc, công việc lương cao lại còn nhàn tìm đâu ra!

Đường vào thôn cũng chỉ có một con, Khương Hành chỉ cần đi theo con đường này hẳn là có thể gặp được Lý Quân.

Hắn cũng không biết Lý Quân có mang theo di động hay không, hắn vộ vã ra ngoài nên cũng không mang, bằng không có thể gọi điện thử xem.

Khương Hành: "Các cậu ai mang di động?"

Người quay phim khiêng máy móc, Tiểu Trịnh đội mưa trả lời: "Sếp, em mang theo."

Khương Hành: "Đưa tôi."

Tiểu Trịnh lập tức đưa điện thoại di động cho hắn, trước máy quay hắn cũng không dám nhiều lời.

Khương Hành muốn gọi điện cho Lý Quân, nhưng khi ấn số hắn sửng sốt một chút, số điện thoại của Lý Quân là gì?

Mưa càng lúc càng to, quần hắn đã ướt tới cẳng chân, ba người mặt đối mặt nói chuyện cũng không nghe rõ lắm.

Khương Hành nhìn chằm chằm chữ số trên điện thoại di động, trong đầu hiện lên một chuỗi con số, hắn nhanh chóng ấn vào, hắn không biết có phải số di động của Lý Quân hay không, nhưng, gọi được.

Đô đô đo vài lần cũng không có ai bắt máy, Khương Hành đoán là có lẽ anh không mang theo di động ra ngoài.

Không được, hắn phải gọi lại lần nữa, lần này trước khi gọi hắn đã gửi một tin nhắn: Tôi là Khương Hành, nhận điện đi.

Cách một phút sau, hắn lại gọi lại, lần này có người nhận, nếu là số điện thoại lạ, chắc chắn Lý Quân sẽ không nhận.

Nhưng mà, di động truyền ra tiếng mưa to và tiếng nước chảy ầm ĩ, Khương Hành sợ tới mức trái tim sắp nhảy ra ngoài.

Khương Hành quýnh lên, liền trực tiếp gọi nhũ danh của Lý Quân: "Tiểu Quân, cậu ở đâu?"

Di động truyền đến tiếng nói không rõ ràng lắm của Lý Quân: "Em ở chỗ con suối trong làng cùng hướng với khách sạn."

Khương Hành nhớ rõ con suối nhỏ kia, nước rất nông, cũng rất trong, thường xuyên nhìn thấy một vài thôn dân rửa tay chân ở bên trong, có đôi khi còn có thể thấy có người ở đó giặt quần áo.

Khương Hành phẫn nộ: "Mưa to như vậy còn không về, chạy tới suối làm gì?"" Nếu xảy ra lũ cuốn thì làm sao? Cực kỳ nguy hiểm!

Đô ——

Di động bị cắt đứt, Khương Hành đoán có lẽ di động hết pin, thời khắc mấu chốt còn hết pin!

Cũng không rảnh mà lo thời tiết ác liệt sấm sét ầm ầm, Khương Hành che chiếc ô không có tác dụng gì chạy về phía dòng suối.

Hi vọng không phải bị trượt ngã ở bờ suối không dậy nổi, nghĩ tới khả năng Lý Quân bị thương liền cực kỳ sốt ruột, nện bước càng lúc càng nhanh.

Chạy hơn một phút, Khương Hành liền suy nghĩ vô số khả năng, nếu không có màn mưa chống đỡ, cũng có thể nhìn ra nước mắt sắp chảy ra trong mắt hắn, cơ hồ hủy diệt hình tượng lãnh khốc nhiều năm mà hắn đã tạo dựng.

Có một cây cầu nhỏ bắc qua dòng suối, Lý Quân không tránh mưa dưới cầu, cũng không biết người đang ở hạ du hay thượng du, cậu ta chạy tới nơi này làm gì, thật là.

Không tìm thấy người, Khương Hành sốt ruột không chịu được.

Khương Hành chỉ có thể phân phó Tiểu Trịnh hỗ trợ tìm người: "Tiểu Trịnh, cậu đi thượng du, tôi đi hạ du, chúng ta phân công nhau tìm người."

Tiểu Trịnh không nói câun ào liền từ bậc thang nhỏ bên cạnh nhảy xuống, dọc theo đường ruộng chạy lên thượng du.

Mưa vẫn đang lớn, hơn nữa đột nhiên nổi lên sương mù, tầm nhìn cực kỳ ngắn.

Khương Hành lòng nóng như lửa đốt, hận không thể gắn cái định vị trên người Lý Quân lúc này, hắn có thể trực tiếp theo di động chỉ dẫn mà đi tới!

May mà, hắn dọc theo đường ruộng nhỏ đi về phía hạ du một đoạn ngắn liền nhìn thấy Lý Quân đang ngồi xổm bên bờ suối.

Đoạn suối nhỏ kia vừa lúc là cái sườn dốc, chênh nhau 1 mét, Lý Quân một tay nắm lấy cành cây lớn bên cạnh, một tay không biết đang vớt cái gì bên dưới, người quay phim ngồi xổm bên cạnh vừa bị ngã ở bờ ruộng, đầy người đều là bùn, còn chưa bò dậy, Khương Hành vừa định gọi Lý Quân, liền nghe anh nói: "Cuối cùng cũng vớt được rồi!""

Khương Hành vươn tay về phía anh: ""Tiểu Quân, mau lên đây!""

Lý Quân đã toàn thân ướt đẫm, anh đẩy đẩy vành mũ rơm không che mưa được bao nhiêu, tháo mũ xuống, đem vật nhỏ vừa mới vớt lên cho vào trong mũ, đưa cho Khương Hành, Khương Hành xem là một vật nhỏ lông xù xù, không biết là con gì, có lẽ cũng sợ hãi giống hắn mà không dậy được, không đếm xỉa tới nó, Khương Hành và người quay phim cùng nhau kéo Lý Quân lên, người quay phim bị ngã một thân đầy bùn cũng đứng lên, nhưng hiện tại hắn cũng không thể làm việc được nữa, đành phải đóng camera lại.

Sau khi Lý Quân đi  lên, Khương Hành ngó trái ngó phải khắp người anh, lo anh bị thương, toàn thân trên dưới đều lầy lội, bẩn thỉu, không giống hình tượng thân sĩ ôn văn nhĩ nhã mà Trương Tuyết Minh hình dung một chút nào, mà giống như là một đứa nhỏ trốn người lớn ra ngoài nghịch bùn.

Khương Hành cũng không quan tâm Lý Quân bẩn hay không baqản, kéo anh vào dưới ô, đội mưa hét lớn: "Nguy hiểm như vậy cậu chạy tới đây làm gì?""

Lý Quân nâng vật nhỏ đựng trong mũ lên: "Vừa rồi thấy nó bị rơi xuống nước, liền đi theo tới, ai biết đụng phải một đống cành khô, nơi đó lại có sườn núi, không dễ vớt, tốn chút thời gian.""

Khương Hành nghĩ tới động tác nguy hiểm vừa rồi của Lý Quân trong lòng còn sợ hãi: ""Vì vật nhỏ này mà cậu không muốn sống nữa à?""

Lý Quân tự biết lần này là anh đuối lý nói: ""Tiểu sinh mệnh cũng là mệnh, không cứu nó thì ngay cả mệnh cũng không còn.""

Bọn họ thấy được đồ vật Lý Quân mua được để ở bên đường, được bọc nilon kín mít, cũng không ướt.

Người quay phim chạy tới sau thấy mưa quá lớn, cũng không quay được gì, quyết đoán đóng lại camera, chạy tới thượng du gọi Tiểu Trịnh cùng về khách sạn.

Hiện tại Khương Hành và Lý Quân toàn thân đều ướt đẫm, bọn họ cùng người quay phim của Lý Quân về khách sạn trước, chỉ vài bước chân cũng khôg cần chờ hai người phía sau.

Người quay phim cũng không cần ô của bọn họ, che chở camera trực tiếp xông lên phía trước.

Khương Hành một tay cầm ô, một tay giữ lấy bả vai Lý Quân thật chặt, hỏi anh: "Đây là cái gì?"

Lý Quân: "Anh chưa thấy qua vịt con sao?"

Khương Hành ghét bỏ nói: "Thấy qua, nó vừa bẩn vừa hôi."

Lý Quân nói: "Cũng không bắt anh ôm nó."

Khương Hành: "Nếu không phải nó, chúng ta cũng không phải gặp mưa." Giữa trưa thật vất vả thay quần áo mới.

Lý Quân: "Trở về đổi là được."

Khương Hành: "Sao nó vẫn không nhúc nhích, có phải chết rồi hay không."

Lý Quân: "Không chết, có lẹ bị sấm sét dọa."

Khương Hành: "Thật nhát gan, cậu định nuôi nó sao?"

Lý Quân: "Không được sao?"

Khương Hành như suy tư gì đó: "Nuôi cũng được, nuôi lớn có thể uống canh vịt hầm măng.""

Lý Quân sờ sờ cái đầu lông tơ của vịt con: "Nó còn nhỏ, lớn hơn chút nữa."

Vịt con đột nhiên ngẩng đầu, chứng minh mình vẫn còn sống: "Cạc cạc cạc!"

Khi gần về tới khách sạn, mưa bắt đầu nhỏ dần, Khương Hành và Lý Quân nói chuyện cũng không cần phải hét lên.

Hai người dựa gần, bằng âm lượng bình thường cũng có thể nghe thấy.

Khương Hành do dự một chút nói với Lý Quân: "Ngày hôm qua, sáng ngày hôm qua tôi không nên nổi giận với cậu, thực xin lỗi."

Lý Quân cười khẽ: "Em nghĩ em có lý do để biết nguyên nhân."

Nói đến nguyên nhân, Khương Hành đề khí bắt đầu phun tào Chu Quỳnh Ngọc: "Còn không phải bởi vì cậu giấu giếm tôi quan hệ giữa cậu và Chu Quỳnh Ngọc hay sao!"

Lý Quân nhướng mày: "Bọn em có quan hệ gì?"

Khương Hành nhỏ giọng không chắc mấy mà hỏi lại: "Bạn trai cũ?"

Lý Quân không quan tâm tay mình còn đang dĩnh bùn đập một cái lên cánh tay hắn: "Nói bừa gì đó, khi nào mà em có bạn trai cũ."

Khương Hành tuy bị Lý Quân tức giận đánh một cái, nhưng cũng không cảm thấy đau: "Nếu không phải vậy sao y lại cầu hôn với cậu rất nhiều lần?" Chuyện Lý Quân không có bạn trai cũ khiến hắn rất vui vẻ, Chung Quỳnh Ngọc sao xứng với Tiểu Quân của hắn chứ!

Mắt thấy khách sạn ở phía trước, Lý Quân đại khái biết là hắn đã nghe thấy anh và Chu Quỳnh Ngọc nói chuyện, còn là loại nghe được một nửa, tiến tới gần tai hắn nhỏ giọng nói: "Buổi tối anh tới phòng em, em nói cho anh."

Khương Hành: "......" Vì sao không nói thẳng, còn muốn ra điều kiện với hắn? Nhưng hắn lại nhịn không được suy xét tới việc buổi tối đi tới phòng Lý Quân.

Hơi hơi có chút chờ mong!

...............

Tiểu kịch trường:

Khương Hành: Phòng! Trộm hẹn hò, có thể......[ làm rất nhiều chuyện! ]

Lý Quân: Đừng nghĩ, sẽ bị khóa văn.

Khương Hành: #¥%&&!

- -----------
Bình Luận (0)
Comment