Trước Nhà Quả Phụ Lắm Đào Hoa

Chương 35


Có lẽ có không ít người sau lưng vẫn gọi Thế tử gia là đồ ngốc, nhưng Thẩm Mỹ Ảnh là người đầu tiên dám nói như vậy trước mặt hắn.
Cũng may Tống Lương Thần cũng say, hoàn toàn không quan tâm, cười nhéo nhéo mặt nàng: "Hiếm khi thấy nàng tức giận.

Là cớ làm sao? Hả?"
Thẩm Mỹ Ảnh hất tay hắn ra, đen mặt tiếp tục đi về phía trước.

Tống Lương Thần vui vẻ đi theo nàng: "Mặt vốn đã không đẹp rồi, còn nghiêm túc như này, nửa đêm giả làm ma sao?"
Người phía trước giữ im lặng.
"Này, đừng làm bộ dạng vậy mà, khi về ta sẽ nói với bọn họ rằng từ nay về sau nàng sẽ phụ trách hậu viện.

Bộ dạng nàng như này, định hù dọa mọi người sao?"
“Ai thích cầm quyền thì cầm đi!” Mỹ Ảnh say khướt đi loạng choạng, say đến nỗi đầu óc không còn tỉnh táo, nhắm mắt lại hét lớn: “Ta muốn về kinh thành!”
“Kinh thành có gì hay?” Tống Lương Thần đuổi theo, đặt tay lên vai nàng: “Trở về có thể làm gì?”
“Kinh Thành…” Nàng ngẩn ngơ một chút, sau đó mở mắt ra, trong mắt tràn ngập sương mù: “Kinh thành có chàng.”
Tống Lương Thần sửng sờ.
Ánh trăng đang chiếu rọi, phía trước là phủ Thái tử.
Người say khướt bên cạnh kéo hắn lại lảm nhảm: “Chúng ta đi ngắm hoa đào đi, hoặc là đi xem mấy chú cún đen ở ngoại thành cũng được, chúng ta có thể đi đến những nơi mà trước đây chúng ta đã từng đến, nơi nào cũng được.

Ta muốn ngủ ở những nơi đó, nhất định sẽ ngủ một giấc thật ngon ".

“Nàng hiện tại ngủ không ngon sao?” Có người nhẹ nhàng hỏi nàng.

Thẩm Mỹ Ảnh ngẩng đầu, âu yếm nhìn người trước mặt: “Một chút cũng không ngon, cứ hoài nằm mơ, mơ thấy dù đuổi thế nào cũng không đuổi kịp được chàng.

Đã nửa năm rồi.

Ta đi xem đại phu rồi, người ta nói ta bị ma chướng rồi, người chết báo mộng cũng chỉ xảy ra hai ba lần, làm sao có thể kéo dài nửa năm được”.
"Nhất định là chàng quá nhớ ta rồi, nên không đành lòng rời đi.

Nếu đã không nỡ rời đi thì đừng bao giờ rời đi." Nàng mỉm cười ngọt ngào, đôi mắt mờ đi, thận trọng nịnh nọt: "Nếu ta ngủ lâu hơn một chút, chàng ở lại bên ta lâu hơn một chút, có được không?".
Khuôn mặt hắn mờ mịt quá, nàng cố mở mắt, ra nhưng mí mắt lại nặng trĩu.

Dù là như vậy, nàng vẫn tận lực kéo lấy hắn, cố gắng đến gần mặt hắn hơn.
“Ta ở chỗ này hôn nàng, nàng có tức giận không?” Tử Khâm đột nhiên hỏi một câu kỳ quái như vậy.
Thẩm Mỹ Ảnh cười toe toét, kiễng chân cao lên, nhằm ngay môi hắn mà hôn: “Không có!”
Hắn đối với nàng có thể làm bất cứ điều gì, vậy tại sao lại tức giận?
Tống Lương Thần ánh mắt lạnh lùng, nhìn nữ nhân ngốc nghếch mỉm cười trước mặt, rất muốn đẩy nàng ra.
Tuy nhiên, nhìn đôi môi đỏ mọng của nàng, hắn nghiến răng, còn cúi đầu hôn thật mạnh.
Chết tiệt! Lại đang nhớ Hứa Tử Khâm!
Hắn hôn nàng, nàng không tức giận, một mực đối với hắn, nàng mâu thuẫn vậy sao.
Không cam tâm, còn xen lẫn một số cảm xúc không tên.

Hắn ôm lấy eo nàng, tách đôi môi và răng nàng ra, giận dữ hôn nàng thật sâu, nụ hôn khiến người trong vòng tay hắn giãy giụa cau mày, nhưng lại bướng bỉnh không muốn buông tay.
Chỉ môi và răng thôi là chưa đủ, hắn bế nàng lên, ấn vào tường bên cạnh rồi cắn vào cổ nàng.


Khi gặp sợi dây màu đỏ cản trở, liền cắn đứt nó, nghe thấy nàng hít một hơi, tâm lý mới cảm thấy thoải mái một chút, tiếp đến lạnh lùng dang hai chân nàng ra, quấn quanh eo mình.
"Có nhìn rõ ta là ai không?" Hắn hỏi.
Thẩm Mỹ Ảnh nhắm mắt lại lắc đầu, bắt đầu giãy giụa kịch liệt.

Tuy nhiên, đến cùng là nữ tử, nàng đưa tay ra thì hắn lại ấn vào, hạ thân bị hắn bị ép vào tường, không thể cử động được.
"Buông ra…"
“Không buông” Tống Lương Thần cười lạnh: “Đêm tân hôn, nàng cũng tưởng ta là hắn?”
Mỹ Ảnh đầu óc rối như tơ vò, tứ chi đều mất đi tri giác, chỉ có thể nghe thấy thanh âm đang nói bên tai mình, tuy có thể nghe thấy nhưng lại không hiểu hắn đang nói gì.
Nàng nhắm mắt lại, không thèm cử động mà ngủ thiếp đi.
Quần áo tuột khỏi vai, làn da tựa Dương chi ngọc dưới ánh trăng trông vô cùng mềm mại, vòng eo thon không đầy vòng ôm, hai chân quấn quanh eo hắn buông thõng xuống, khiến cho vạt váy như thể là gợn sóng.
Tống Lương Thần bôi hết mùi rượu vào giữa xương đòn của nàng, lòng bàn tay nóng bừng, không khỏi cúi đầu hôn lên môi nàng lần nữa, cơ thể hắn cũng nóng bừng, muốn áp sát nàng hơn, rồi lại áp sát nàng hơn, mới có thể dễ chịu.
“Pha!” tiếng ngọc thanh thúy vang lên.
Tống Lương Thần sửng sốt, tỉnh táo lại một chút, cau mày nhìn lại.
Trước cửa phủ Thế tử, Giang Tâm Nguyệt đang run rẩy nhìn hắn, trên đất một chiếc vòng tay vỡ thành nhiều mảnh, nàng run rẩy môi, mở miệng một lúc lâu mới nói: "Giang Tâm Nguyệt ta bị mù rồi, thế mà lại tin lời một kẻ như ngươi! Hết đợi lại trông, kết quả ngươi lại cho ta xem cảnh tượng như thế này!".
“Dì Giang.” Tim Tống Lương Thần đập thình thịch, kéo kín quần áo của Thẩm Mỹ Ảnh lại, ôm nàng đi mấy bước về phía cửa phủ Thế tử: “Xin lỗi, ta uống say rồi.”
"Không cần phải xin lỗi, ta chỉ là dì Giang của ngươi." Giang Tâm Nguyệt cười lớn: "Là ta nên xin lỗi, không nên đánh động làm phiền, còn có thể nhìn xem đôi cẩu nam nữ các người đang cẩu hợp thế nào dưới ánh trăng!".
Tống Lương Thần cau mày, giọng nói của nàng ta lớn đến mức người giữ cửa và quản gia đều bị kinh động mà đi ra.
"Ta thật là một kẻ ngốc." Giang Tâm Nguyệt mỉm cười và lùi lại: "Ngốc mới tin rằng ngươi vẫn muốn ta, vẫn thích ta.


Bên cạnh ngươi xưa giờ không thiếu nữ nhân, càng không thiếu những tấm thân được dâng lên tận cửa, ta lại tính là gì chứ?"
“Vương phi.” Tống quản gia cũng cau mày, tiến tới giữ lấy nàng: “Người bình tĩnh một chút, đừng đánh thức những người xung quanh.”
"Ngươi muốn ta bình tĩnh thế nào?" Giang Tâm Nguyệt quay đầu nhìn Tống quản gia, nước mắt chảy dài trên mặt: " " Bao nhiêu năm qua người đều thấy đó, ta còn chưa gả để chờ hắn như thế nào, vì muốn gả cho hắn đã bị người ta coi thường như thế nào, ông đều đã thấy, bây giờ ông muốn ta bình tĩnh làm sao đây?".
Tống quản gia thở dài: "Vương phi, chuyện đã đến nước này, Người ồn ào như vậy cũng vô dụng."
"Ta không quan tâm!" Giang Tâm Nguyệt gần như phát điên: "Ngoài việc gây ra ồn ào, ta còn có thể làm gì khác? Ở Hiếu Nghĩa viện chờ đến hết phần đời còn lại sao? Đánh thức mọi người xung quanh thì lại làm sao?" tôi? Ta còn muốn đánh thức hết thảy người xung quanh đây, để mọi người đều có thể nhìn thấy, Thế tử gia này là kẻ lòng lang dạ sói!"
“Dì Giang.” Tống Lương Thần nói: “Có chuyện gì vào phủ rồi nói.”
Những người sống quanh đây đều là quan chức quan trọng nước Yến, và mọi người đều biết rằng điều đó không tốt cho bất cứ ai.
" Các người không ai được chạm vào ta, nếu không ta sẽ đập đầu chết ở đây!" Giang Tâm Nguyệt hét to, vừa khóc vừa trốn: "Tống Lương Thần, ngươi đã nói muốn ta chờ ngươi năm năm, ta chờ rồi! Ngươi đã nói muốn nghênh ta là chính phi, ta tin rồi! Kết quả, phụ Vương ngươi cưỡng đoạt ta, ngươi một câu cũng không dám nói, trên đời còn có kẻ hèn nhát như ngươi?”
"Anh là loại nam nhân nào vậy? Tân nghinh một con hồ ly tinh, đối với ta thờ ơ lãnh đạm, thậm chí không thèm nhìn ta! Nửa đêm canh ba cùng ả ta ở ngoài phủ cẩu hợp, có còn biết xấu hổ không.

Ta thật có mắt như mù mới đối với ngươi một lòng một dạ, đêm nay ta mới thật sự triệt để nhìn thấu rồi!".
Nhiều sân ở xung quanh đã bật sáng đèn, Tống Lương Thần giật giật thái dương, bước tới nhìn nàng ta rồi nói: “Chửi đủ rồi chứ?”
"Không đủ!" Giang Tâm Nguyệt đứng dậy và đưa tay tóm lấy Mỹ Ảnh trong lòng hắn.

Tống Lương Thần lùi lại vài bước, thần sắc lạnh lùng: "Ngươi điên rồi?"
"Ta đã điên rồi." Giang Tâm Nguyệt khàn khàn nói: "Bây giờ ngươi còn bảo vệ ả ta? Ngươi cùng ta quen nhau mười năm, còn không so được với biết ả mười ngày!"
"Đây không phải là bảo vệ hay không bảo vệ." Tống Lương Thần nói: "Nhưng ngươi phải có lý đi? Ta trong lúc say rượu mà thất lễ là ta đúng, nhưng nàng ấy đã được rước qua cửa, là Thế tử phi của ta, cùng nàng ấy thế nào thì cũng không nên bị ngươi chửi mắng.

Trước kia khi đồng ý gả cho ta, ta cũng đã nói với ngươi, hậu viện Thế tử phủ có rất nhiều nữ nhân, cho dù không có Thẩm Mỹ Ảnh, cũng còn có những người khác, ngươi đêù muốn mắng tất cả bọn họ sao?".
Giang Tâm Nguyệt nghẹn ngào, nước mắt rơi xuống trên má: "Trước đây ngươi sẽ không tàn nhẫn với ta như vậy..."
"Trước đây ngươi cũng chưa bao giờ vô lý như vậy." Tống Lương Thần ôm người đi vào trong phủ: "Nếu còn muốn chửi thì cứ ở bên ngoài chửi cho đủ rồi hẳn vào.

Sáng sớm ngày mai, ta sẽ đưa ngươi hồi Vương phủ ".
Mở to đôi mắt, Giang Tâm Nguyệt quay đầu lại, nhìn hắn với vẻ khó tin.
Thế mà muốn...đưa nàng đi?

"Thế tử!" Tống quản gia đi theo, lo lắng nói: "Ngài đừng quá xúc động, như vậy sẽ bức chết Vương phi đó!"
Tống Lương Thần tức giận đến thái dương đập thình thịch, nghe được lời của Tống quản gia, hắn đột ngột dừng bước: "Ngươi đưa nàng ấy về Hiếu Nghĩa viện chăm sóc, đợi nàng bình tĩnh lại, ta sẽ đến giải thích."
"Vâng " Tống quản gia bất lực gật đầu, gọi cho nha hoàn tới, cùng Giang Tâm Nguyệt dường như mất hồn rời đi.
Mỹ Ảnh ngủ rất say, căn bản không biết chuyện gì đang xảy ra.

Tống Lương Thần đưa nàng đến Tương Tư Uyển, lấy ra một chiếc chìa khóa, cho vào chiếc ổ khóa nhỏ bằng bạc trên chiếc vòng tay.
"Ka" lại nói là không có chìa khoá, cần sau bảy ngày mới có thể mở ổ khóa được.
Tống Lương Thần quay người đi đến Hiếu Nghĩa viện.
Tất cả nữ thân nhân trong phủ đều tỉnh lại, lao xao đi tới Hiếu Nghĩa viện xem náo nhiệt...!Ôi không phải, họ nói là đi thỉnh an.
Giang Tâm Nguyệt ánh mắt không tập trung, nàng ngồi bất động ở bên giường, Ôn Nhĩ Nhã bên cạnh lo lắng gọi: "Vương phi?"
“Một người tốt như vậy sao có thể trở thành như thế này?”, Vu thị vừa ngồi vào bàn vừa nói, “Nửa đêm nghe thấy tiếng la hét bên ngoài, ta mới vừa đi ngủ.”
"Thế tử gia đã về đến rồi à?" Ninh Thuần Nhi cau mày hỏi.
“Về đến rồi, còn mang theo Thế tử phi.” Ôn Nhĩ Nhã tiếp thêm một câu: “Chỉ sợ hiện tại đang ở Tương Tư Uyển rồi ”.
Mọi người đều trầm mặc, với những suy nghĩ khác nhau.
Tống Lương Thần đột nhiên mở cửa đi vào, không nhìn người xung quanh, đi thẳng đến giường: “Dì Giang?”
Giang Tâm Nguyệt vẫn bất động.
Hít sâu một hơi, hồi lâu mới thở ra, Tống Lương Thần nói: "Nhĩ Nhã ở lại, những người khác đều ra ngoài đi."
Ninh Thuần Nhi cau mày: " Gia?"
"Chờ ở bên ngoài, lát nữa ta có chuyện muốn nói với các nàng." Tống Lương Thần mím môi: "Nghe ta."
Ninh Thuần Nhi gật đầu, đứng dậy cùng Vu thị rút lui.
Sau khi cửa đóng lại, Tống Lương Thần nhìn Giang Tâm Nguyệt: "Nói đi."
Nước mắt không ngừng rơi xuống nhưng khuôn mặt vẫn nghiêm lại và bất động.
Tống Lương Thần thở dài nói: "Chuyện hôm nay, ngươi thật sự không cần thiết phải tức giận đến như vậy, tâm khí như thế sẽ tổn hại thân thể."
"Gia." Ôn Nhĩ Nhã nhẹ giọng nói: "Thẩm thị đó cùng Vương phi không cùng chí hướng, ngày hôm nay Vương phi tức giận vì lời Ngài nói cũng là có lý cả thôi.".

Bình Luận (0)
Comment