Trước Sông Mưa Tạnh Gió Lắng

Chương 106

"Sao anh biết?"

Lận Vũ Lạc tò mò.

"Hừ, xã hội phức tạp lắm, em không hiểu đâu. Sau này gặp phải đàn ông đeo đồng hồ hơn cả triệu trong những dịp đó, phải cách họ xa một chút. Săn gái đẹp đấy!"

"Ồ."

Lận Vũ Lạc thò đầu ra khỏi vòng ôm của anh, lại đi ngắm mặt trăng kia. Lúc này là trăng lưỡi liềm, ánh trăng sáng rỡ phủ xuống giường. Cô tò mò Cố Tuấn Xuyên làm sao làm được, bèn mở đèn xem thử. Nhìn vách ngăn gỗ bên trong, đại khái cũng hiểu ra nguyên lý.

Ôm mặt trăng ngồi trên giường chơi, nhấn nút phần sáng của nó sẽ thay đổi. Cố Tuấn Xuyên ngồi cạnh cô, hình dạng mặt trăng thay đổi, ánh sáng và bóng tối chiếu lên mặt anh cũng khác theo.

"Thích không?"

Cố Tuấn Xuyên hỏi cô.

"Thích."

Lận Vũ Lạc nói:

"Nhưng đồng hồ của chủ tịch cũng đẹp lắm."

Cố Tuấn Xuyên cười, đặt tay lên đầu gối cô:

"Thích đồng hồ? Anh tặng em liệu em có cảm thấy đã bán đứng linh hồn mình không? Như vậy đi, món tiền đầu tiên chúng ta cùng nhau kiếm được sẽ dùng để mua đồng hồ."

"...Anh đúng là dân cờ bạc. Việc làm ăn chung của chúng ta còn chưa đâu ra đâu!"

"Ai nói thế? Thư tuyển dụng của em sẽ đến nhanh thôi."

Cố Tuấn Xuyên biết Lận Vũ Lạc thích nghiên cứu chuyên sâu, mấy gói trà của cô không phải làm bậy làm bạ, cô đã thi chứng chỉ dinh dưỡng, nghiên cứu các loại thực phẩm, chú trọng đến tỉ lệ và linh cảm. "Trà ngũ hồng" đợt đầu của cô là chơi thử thôi, bây giờ trà của cô rất ổn.

"Anh muốn thuê em?"

Lận Vũ Lạc hỏi.

"Chúng ta hãy phát triển một dòng sản phẩm riêng biệt."

Cố Tuấn Xuyên x0a nắn tay cô:

"Thị trường thay đổi nhanh quá, chúng ta không thể dự đoán được thị trường của một năm, hai năm, ba năm sau, cho nên phải đặt trứng gà vào những chiếc giỏ khác nhau, đây là nguyên tắc của anh. Anh có là dân cờ bạc đến mấy, cũng không làm liều đến mức phá sản đâu."

Lận Vũ Lạc gật đầu.

"Đói không?"

"Đói, ra ngoài ăn sao?"

"Không đi, ăn trong khách sạn."

Cố Tuấn Xuyên gọi cho bộ phận ăn uống bảo họ đưa đồ ăn qua, rồi lại về giường, đặt mặt trăng sang một bên, gối đầu lên đùi Lận Vũ Lạc:

"Ngủ một lúc đã."

"Anh dậy mấy giờ vậy?"


Lận Vũ Lạc hỏi anh.

"Bốn giờ, đi chuyến đầu tiên."

Để đuổi kịp kỳ nghỉ lần này, Cố Tuấn Xuyên phải tăng ca suốt vài hôm, hoàn tất mọi chuyện nâng cấp ma trận online. Muốn ngủ bù trên máy bay, nhưng chuyến bay có trẻ con quấy khóc. Để được ngủ anh đã mua hạng thương gia, nhưng tiếng khóc con nít vẫn vang vọng sau tấm rèm. Đến khách sạn giày vò làm mặt trăng, xong xuôi lại đến sân bay đón cô, mãi không được nghỉ ngơi. Lúc này anh nằm trên đùi Lận Vũ Lạc, ngủ một lúc.

Lận Vũ Lạc tựa lên đầu giường, xuyên qua cửa phòng ngủ mở toang, ngắm hồ bơi nối liền bên ngoài phòng khách. Ánh nắng rọi trên mặt hồ, gió nhẹ lướt qua, gợn sóng lăn tăn, như những ngôi sao nhỏ đuổi theo nhau.

Ngắm được vài phút cô cũng buồn ngủ, tựa vào đó thiếp đi.

Chưa đến ngắm biển thì ngày nào cũng mong chờ, thật sự đến rồi ngược lại chẳng vội vã nữa, dù sao cũng còn rất nhiều thời gian.

Bữa tối được bày cạnh bể bơi, Cố Tuấn Xuyên đặt tôm hùm đất, cua, mỳ ý, rau quả trái cây, anh còn tự mang theo rượu, tất nhiên là lấy ở chỗ Tô Cảnh Thu. Hai người cũng không lo sẽ ăn không hết, dù sao lượng cơm cả hai đều tốt.

Cố Tuấn Xuyên nâng ly rượu, với lời chúc:

"Nâng ly vì sự lỗ m ãng không đặt khách sạn cũng dám đến Tam Á của em."

Lận Vũ Lạc cười, về mặt này cô rất tự tin, cũng dám làm. Cô tin dẫu Cố Tuấn Xuyên không đến được vì nhiều nguyên nhân, anh cũng sẽ sắp xếp hành trình cho cô thật tốt. Trong chuyện này, cô được anh yêu thương thiên vị.

"Lỡ anh không đến thì sao? Hoặc mặc kệ em?"

Cố Tuấn Xuyên vô cùng tò mò:

"Em sẽ xử lý anh thế nào?"

"Đầu tiên em không hề nghĩ đến. Nếu thật sự xảy ra, có lẽ em không có thời gian giận dỗi với anh, em phải tìm chỗ ở. Rồi thì mỗi một lần du lịch sau này, em sẽ tự mình chuẩn bị đàng hoàng. Nói cách khác, không có chuyện của anh nữa đâu."

"..."

Khá lắm, Cố Tuấn Xuyên không thể ngụy biện. Lận Vũ Lạc nói rất có lý, cách suy nghĩ của cô chính là như vậy. Cô không thể khóc lóc cãi vã với anh, bắt anh sau này bất kể làm chuyện gì cũng phải đặt cô lên hàng đầu. Cô chỉ hạ thấp kỳ vọng của mình với một người đàn ông, khiến anh ta bớt quan trọng hơn trong cuộc sống của cô.

Trước đây Cố Tuấn Xuyên cũng không phải người tỉ mỉ đến mức đó, lần đầu tiên anh làm bạn trai tròn trách nhiệm, cảm giác ấy rất tuyệt.

Anh vẫn đang suy nghĩ, Lận Vũ Lạc đối diện đã xử lý xong tôm hùm đất. Trước nay cô chưa từng ra vẻ ngại ngùng với anh, nhất là chuyện ăn uống. Đồ ăn đến miệng cô, dường như trở nên ngon hơn hẳn.

Cố Tuấn Xuyên vội theo bước cô, hai người giải quyết cả bàn đồ ăn, thêm một chai rượu vang. Tửu lượng Cố Tuấn Xuyên tốt, chai rượu vang này chẳng làm gì được anh, thậm chí hơi men còn chưa ngấm lên đầu.

Dùng bữa xong, hai người đi dạo tiêu cơm trong khách sạn.

Con đường nhỏ rợp bóng cây khá yên tĩnh, côn trùng bay tới bay lui dưới ánh đèn màu cam. Thỉnh thoảng có khách trọ ngang qua, cũng nhanh chóng rẽ sang biệt thự nhỏ nằm giữa cây và hoa.

"Chỗ này thật sự khác hẳn Xuân Dã."

Lận Vũ Lạc lên tiếng:

"Cũng phải lớn bằng một trăm cái Xuân Dã nhỉ? Chi phí nhân công cao lắm phải không? Anh xem mấy chiếc xe đưa đón vẫn luôn hoạt động, gọi điện vài phút là tới ngay, mấy thứ này đều là chi phí hết."

Lận Vũ Lạc chẳng có tế bào lãng mạn, ở khách sạn như vậy lại k1ch thích nhiệt tình học hỏi của cô, hoàn toàn không ăn nhập gì với một buổi đêm tuyệt vời thế này.

Cố Tuấn Xuyên thì sao, ở bên cạnh nói:

"Theo ý anh, nếu thuê mấy căn nhà trống trong làng của em rồi xây lại, diện tích chưa chắc nhỏ hơn chỗ này. Làm một khách sạn với thiết kế độc đáo, cũng có thể kiếm tiền."

"Vậy phải làm bao lâu?"


Lận Vũ Lạc hỏi.

"Nhanh thì ba năm, chậm thì năm năm. Em phải xem thử chuyện này do ai làm, làm thế nào. Anh làm thì ba năm, người khác thì năm năm."

"Phải tốn bao nhiêu tiền?"

"Vài trăm triệu."

"Em không có tiền."

"Em có chủ tịch đồng hồ giả Derek mà."

Cố Tuấn Xuyên nói đùa, thực ra người đáng tin nhất là Lận Thư Tuyết và Mục Lực Nghiêu. Hai người có tiền, thích làm mấy chuyện này, lại thường xuyên ở Vân Nam, nếu thật sự muốn làm, tất nhiên hai người họ là thích hợp nhất.

Lận Vũ Lạc cũng nghĩ đến, cô vỗ đầu:

"Em ngốc thật, sao lại không giới thiệu chị Lận...mẹ nuôi của em cho trưởng làng kia chứ?"

"Giờ vẫn còn kịp mà."

Một đêm tốt đẹp nhường ấy, hai người lại đứng ven đường gọi điện thoại. Lận Vũ Lạc nói với Lận Thư Tuyết chuyện làng cô muốn xây dựng lại, Lận Thư Tuyết đáp tìm bà ấy là đúng người rồi. Lập tức quyết định ngày mai sẽ đến Lục Xuân tìm Nhị Mã và trưởng làng. Lận Vũ Lạc rất vui vì cuối cùng đã giải quyết xong vấn đề trưởng làng giao cho cô.

"Như vậy những người lớn tuổi còn sức lao động trong làng sẽ có việc làm, thật sự là chuyện tốt."

Người khác đến nghỉ mát, chụp hình, bơi lội, ngắm hoàng hôn, cô ấy à, kéo tay Cố Tuấn Xuyên đi quanh khách sạn một lượt.

"Lận Vũ Lạc em hay thật nhỉ."

Cố Tuấn Xuyên nói với cô:

"Em đủ rồi đấy, anh muốn đến bờ biển ngồi, đi không?"

"Đi."

Lận Vũ Lạc nắm tay anh, cùng anh bước về phía ánh sáng. Nhà riêng đang thắp đèn tổ chức tiệc BBQ. Mùi thịt nướng thơm lừng, Lận Vũ Lạc thấy cua tôm mình vừa ăn ban nãy đã tiêu hóa hết.

Cô xúi Cố Tuấn Xuyên tìm người chủ tiệc BBQ, mua một chút cho cô. Cố Tuấn Xuyên bèn mang theo dáng vẻ kiêu ngạo đi xin đồ ăn, cuối cùng bưng theo hai dĩa trở về. Hai người ngồi bên bờ biển, uống bia, hóng gió biển, ăn thịt, ngắm biển.

Biển vào buổi đêm khiến Lận Vũ Lạc nhớ đến Bắc Đới Hà.

Khi ấy nơi xa vang vọng tiếng ca của lễ hội âm nhạc, cô và Lận Vũ Châu ngồi trên bờ biển. Giờ nghĩ lại, lúc đó họ thật sự là đồ ngốc.

Nhận thức và cách giải quyết vấn đề của con người sẽ thay đổi theo thời gian, nếu đổi lại là họ của lúc này, có lẽ rất nhiều chuyện sẽ khác đi.

Tối ấy trời đổ mưa, cô và Lận Vũ Châu ngồi trên bãi biển rất lâu, lúc cô về khách sạn, Cố Tuấn Xuyên đã nằm trên giường. Giờ đây Lận Vũ Lạc nhớ lại, cảm giác hôm đó Cố Tuấn Xuyên cũng rất đau lòng.

"Em còn nhớ hôm ấy Bắc Đới Hà đổ mưa, trời tối mịt, gió đêm lạnh lẽo. Nhưng nhóm người ở lễ hội âm nhạc lại rất nhiệt tình, trông anh cũng vui vẻ."

Lận Vũ Lạc ngẫm lại đêm mưa kia, Bắc Đới Hà mưa to, đến cuối cùng cả người cô lạnh buốt.

Cố Tuấn Xuyên bóp lon bia rồi ném vào thùng rác, ngửa mặt nằm trên bãi cát. Hôm đó ấy à, anh lo Lận Vũ Lạc xảy ra chuyện, bèn ra ngoài tìm cô. Sau đó nhìn rõ chân tướng của cuộc hôn nhân chẳng thể níu kéo kia.


Anh không phải người hay than thở, nhưng đêm mưa ấy thật sự rất khổ sở. Bởi vì trước lúc đó, anh đã chuẩn bị xong sẽ đối xử thật tốt với cô. Nhưng chợt phát hiện điểm xuất phát và kết thúc của hai người hoàn toàn khác nhau.

Nếu không phải vận mệnh thần kỳ, hoặc trong lòng anh vẫn cứ thấy không cam tâm, sẽ không có cảnh hai người ngồi đây ngắm biển giờ phút này.

Trăng sáng dâng lên khỏi mặt biển. Vầng trăng rực rỡ, mặt biển lấp lánh. So với bờ biển đêm mưa tối tăm như muốn nuốt chửng người khác kia, biển lớn ngay lúc này có lẽ là một loại bồi thường cho nỗi niềm vất vả của nhân gian.

"Cố Tuấn Xuyên anh biết không? Em có một linh cảm."

Ngón tay Lận Vũ Lạc vẽ trên cát.

"Cái gì?"

"Em linh cảm tuy dự báo thời tiết nói ngày mai không mưa, nhưng em vẫn không thể ngắm được bình minh và hoàng hôn trên biển vào ngày mai."

"Tại sao?"

"Em không nói rõ được."

Lận Vũ Lạc đứng dậy phủi tay:

"Kệ thôi! Sắc đêm hôm nay đẹp thế này! Tiếc nuối của Bắc Đới Hà đã tan đi hơn phân nửa rồi!"

Cô chạy chậm dọc theo đường biển ướt át, gió biển thổi tung mái tóc của cô. Duỗi tay ra gió sẽ luồn vào cơ thể, dịu dàng ôm lấy cô. Nhắm mắt lại, âm thanh rì rào của biển sẽ chui vào tai cô như một điệu valse. Dẫu chuyện đời thay đổi đến mức nào, sóng vẫn nhấp nhô trên mặt biển. Lận Vũ Lạc lại trở nên ngốc nghếch, cô chạy về trước vài bước, đặt tay trước miệng hét lớn:

"Cố Tuấn Xuyên! Tên ngốc to xác!"

Thoạt đầu Cố Tuấn Xuyên chỉ là người ngoài cuộc, thấy cô nàng vì được ngắm biển mà phấn khích đến mức nhảy nhót, niềm hân hoan của cô khiến anh cảm thấy vất vả cả đoạn đường đều xứng đáng.

Nhưng cô nói anh là tên ngốc to xác, anh không hài lòng đâu, cũng gia nhập đội ngũ hét to với biển, anh gào lên:

"Lận Vũ Lạc! Cô ngốc bé nhỏ!"

Giọng nói của tên ngốc to xác và cô ngốc bé nhỏ quanh quẩn bên tai không ngớt, không ai chịu thua, cho rằng đối phương mới ngốc, mình hoàn toàn chẳng ngốc chút nào. Hét mãi hét mãi chợt thấy so đo thế này vốn đã ngớ ngẩn, Lận Vũ Lạc cười đến không thể đứng thẳng.

Cố Tuấn Xuyên đỡ cô dậy, kéo cô đứng trước mặt mình. Anh đột nhiên nghiêm túc, cô vẫn chưa ngớt cười, tim đập thình thịch trong cái nhìn chăm chú của anh, vô thức né tránh ánh mắt anh, bị anh ôm mặt. Trong mắt anh lấp lánh rực rỡ, trong mắt cô sao trời xán lạn. Lận Vũ Lạc dần khép mắt lại trong ánh nhìn của anh, che khuất một nửa ánh sáng. Hơi nhón chân đón nhận nụ hôn của anh.

Ngón cái Cố Tuấn Xuyên xoa nhẹ khóe môi cô, cúi người đến trước mặt, hé miệng ngậm lấy môi cô, dịu dàng đến độ chẳng giống anh. Lận Vũ Lạc nghẹn lại không dám thở mạnh, nhất thời chẳng biết nên tựa đầu vào đâu.

Sao lại hoảng hốt cứ như lần đầu hôn nhau thế này.

Hoặc có lẽ do sóng biển không ngừng vỗ vào lòng bàn chân, làm người ta hoa mắt chóng mặt quá đỗi. Cô không tự chủ dựa vào lòng anh, bàn tay siết chặt cổ áo anh, ngậm đầu lưỡi anh.

Anh trêu cô, nhanh chóng rụt về, cô lại đuổi theo, bị anh cắn lấy. Cánh tay anh dùng sức, cơ thể cô như bị rút hết xương cốt.

Cố Tuấn Xuyên áp sát môi cô, bật cười:

"Sức em đâu?"

Dứt lời đột nhiên xâm nhập vào miệng, đầu lưỡi truy đuổi, cũng bị cô đuổi theo, thoáng chốc khiến nụ hôn thêm sâu.

Bóng của hai người quấn quýt nhau trên bãi cát, ở nơi này cũng chẳng có gì lạ, thậm chí không ai nhìn họ.

Hiển nhiên chỉ một nụ hôn là không đủ, Lận Vũ Lạc dùng sức kéo anh:

"Chúng ta về thôi Cố Tuấn Xuyên."

"Được."

Họ nắm tay nhau bước qua bãi cát, đi qua bữa tiệc sôi động, ngang qua hồ bơi vô cực trong suốt, xoay người rẽ vào con đường nhỏ mờ tối. Bàn chân bị nước biển thấm ướt lại được gió đêm thổi khô, mỗi một bước đi lỗ chân lông đều trào ra khát vọng.

Cửa sắt biệt thự vừa đóng lại, Cố Tuấn Xuyên đã xoay người ôm cô lên.

Cơ thể cô đụng vào cửa, cực kỳ chói tai trong đêm đen yên tĩnh. Thậm chí cô chẳng dám hét lên, chỉ cúi đầu cắn chặt bả vai anh.


Vừa được vài bước trong con đường nhỏ hẹp kia, cô đột nhiên ôm chặt anh, áp mặt vào anh, thì thầm:

"Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, xin anh."

Cố Tuấn Xuyên không trả lời cô, lại đứng ngay đó, lòng bàn tay đỡ cô, lên xuống vài lần. Lận Vũ Lạc hé miệng lại không có âm thanh, sụp đổ trong câm lặng.

Khi lưng cô được chạm vào ga giường êm ái, chỉ mới th ở dốc vài giây, lại được lấp đầy. Cô mở mắt nhìn ánh trăng sáng rỡ, là trăng tròn, là trăng tròn. Trái tim cô đong đầy tình cảm dịu dàng, ôm mặt Cố Tuấn Xuyên gọi anh:

"Cố Tuấn Xuyên, Cố Tuấn Xuyên."

Cố Tuấn Xuyên dừng lại, dán môi vào cô:

"Lạc Lạc, em không thích sao?"

Lận Vũ Lạc lắc đầu, ra sức hôn anh. Cô rất thích nụ hôn thế này, anh dừng lại, nhưng cơ thể cô vẫn tràn đầy. Khi cô hôn anh, đầu lưỡi là tưởng tượng mới, thay cô đi đến nơi xa, hành trình của cô là anh.

Nụ hôn dày đặc kéo dài, làm người ta đ ộng tình.

Anh cử động chậm rãi, dùng nụ hôn và chính anh, đưa cô đến nơi cao xa. Đầu óc Lận Vũ Lạc tràn ngập niềm hạnh phúc cụ thể, cảm giác ấy khiến cô sắp bật khóc.

"Cố Tuấn Xuyên."

Cô ôm mặt anh:

"Em yêu anh, đưa em đi."

Trái tim anh chợt lấp đầy ánh sáng, đáp lại lời mời, đưa cô đến thiên đàng. Câu em yêu anh của Lận Vũ Lạc, khiến anh bằng lòng làm đôi cánh cho cô. Chỉ cần cô lên tiếng, anh sẽ vỗ cánh bay. Họ có thể đi đến bất cứ đâu.

Cảm giác ấy quá tuyệt vời.

Họ đều không muốn kết thúc, cho nên đã bỏ lỡ mặt trời mọc ngày hôm sau. Khi hai người mở mắt dậy, Cố Tuấn Xuyên thấy điện thoại có vài cuộc gọi nhỡ. Là bệnh viện gọi đến, anh gọi lại, nghe đối phương nói:

"Người nhà của Cố Tây Lĩnh phải không ạ? Bệnh tình của bố anh nguy kịch, cần người nhà đến bệnh viện ngay."

Cố Tuấn Xuyên nhớ lại linh cảm tối qua của Lận Vũ Lạc, cúp máy chẳng nói tiếng nào.

"Về thôi, mua vé chuyến bay gần nhất."

Lận Vũ Lạc nói.

"Em ở đây đi, anh xử lý xong sẽ quay lại."

Cố Tuấn Xuyên đáp, anh thấy rất có lỗi. Anh chẳng rõ ngắm biển ngày nắng nào có khó khăn gì, sao đến Lận Vũ Lạc lại trắc trở nhường này?

"Không cần."

Lận Vũ Lạc nắm tay anh đung đưa:

"Chúng ta về cùng nhau. Có cơ hội sẽ đến đây sau."

Trên đường ra sân bay, Lận Vũ Lạc chẳng buồn chút nào.

Hôm đi khỏi Bắc Đới Hà, xe lửa rời trạm, người khác nói với họ Bắc Đới Hà trời trong, có hai cầu vồng trên biển, một thế giới tươi sáng ở ngay sau lưng cô. Ngày ấy Lận Vũ Lạc buồn bã vô cùng, lòng cô vẫn đang đổ mưa to. Tối qua, cô đã được ngắm biển trong màn đêm trong trẻo, trăng và sao trên mặt biển, đẹp đến cảm động. Hôm nay rời đi, cô chẳng tiếc nuối chút nào.

Thậm chí cô còn cảm thấy cuộc sống thú vị quá đỗi, cũng như vầng trăng, lúc tròn lúc khuyết.

Cô biết tình cảm phức tạp của Cố Tuấn Xuyên với Cố Tây Lĩnh, có thể nhìn ra từ bàn tay siết chặt vô lăng của anh. Lận Vũ Lạc khẽ nói với Cố Tuấn Xuyên:

"Đừng sợ, em sẽ ở cạnh anh."

"Em có kinh nghiệm đối phó với cái chết."

Cô mở lời, rồi quay đầu qua, nhìn gốc cây lao vút bên đường, đây là cây cuộc đời thuộc về họ, sắp mọc ra những chạc cây mới.

Bình Luận (0)
Comment