Trước Sông Mưa Tạnh Gió Lắng

Chương 110

Lận Vũ Châu mở khung trò chuyện của Lý Tư Lâm ra, thấy tin nhắn lần trước cô ấy gửi cho cậu là một tháng trước. Lý Tư Lâm cười nói với cậu:

"Có lẽ tôi sắp đi rồi, có muốn ăn một bữa chia tay không?"

Trước đây Lận Vũ Châu sẽ trả lời tin nhắn của Lý Tư Lâm. Cậu không có thói quen không trả lời người ta. Hôm ấy là do vội vã đến phòng thí nghiệm, lúc ra ngoài đã là nửa đêm, bèn nghĩ hay để hôm sau rồi trả lời.

Hôm sau, cậu gặp Lý Tư Lâm ở cửa đông trò chuyện vài câu.

Lý Tư Lâm bảo cô ấy thật sự sắp đi rồi, vì vẻ mặt cô ấy chẳng mấy nghiêm túc, khiến Lận Vũ Châu tưởng đây là cái cớ để cô ấy ăn cơm cùng cậu.

Nhưng hóa ra lần này lại là thật.

"Hôm nay tôi mới biết chị thật sự ra nước ngoài."

Lận Vũ Châu nói.

Lý Tư Lâm không trả lời tin nhắn ngay, theo lời Cố Tuấn Xuyên kể, giờ phút này cô ấy đang ở Na Uy, họ chênh nhau bảy tiếng.

Cố Tuấn Xuyên đến ban công hóng gió, nhìn thấy Lận Vũ Châu đầy tâm sự. Cậu tự trách vì Lý Tư Lâm ra nước ngoài, nói không chừng đang nghĩ: Nếu không phải tại tôi, cô ấy sẽ không đi. Hai chị em nhà họ Lận, một người rất giỏi trấn an bản thân, ứng dụng tư duy "liên quan gì đến anh liên quan gì đến tôi" rất thành thạo, còn người kia lại trách trời thương dân, là tôi đã hại cô ấy sao? Tôi tổn thương cô ấy chăng?

"Tiểu Châu."

Cố Tuấn Xuyên khoác tay lên vai cậu:

"Cậu có biết Lý Tư Lâm là một người yêu tự do cuồng nhiệt không, dẫu giờ phút này hai người ở bên nhau, cô ấy muốn đi du lịch vòng quanh thế giới, cũng chỉ do dự một chốc thôi, cô ấy sẽ không thay đổi quyết định. Cho nên sự ra đi của cô ấy, không có quan hệ với cậu về mặt bản chất."

"Em biết, em chỉ cảm thấy áy náy với cô ấy."

Lận Vũ Châu thành khẩn nói:

"Cô ấy đối xử với em thật sự rất tốt, là người tốt với em nhất trừ người nhà ra."

"Áy náy không phải tình yêu. Nếu chị cậu vì cảm động mới ở bên anh, chắc chắn anh không muốn."

"Nhưng chị em thật sự vì cảm động mới ở bên anh mà."

Cậu vừa thốt ra câu đó, Cố Tuấn Xuyên đã biến sắc:

"Lận Vũ Châu, nói chuyện phải chịu trách nhiệm."

Lận Vũ Châu xoa đầu, bật cười. Chẳng biết cậu học hư với ai, thỉnh thoảng đùa giỡn một câu, cũng có thể tức chết người ta.

Sau khi cậu đi, Cố Tuấn Xuyên cố ý nghiêm mặt, chuẩn bị cho Lận Vũ Lạc chút sắc mặt. Nhưng trước khi anh phát tác, Lận Vũ Lạc đã đập bàn như thể thật sự có chuyện:

"Cố Tuấn Xuyên anh bị gì vậy! Tại sao lại ngăn cản Tiểu Châu tìm Lý Tư Lâm!"

"Sầm Gia Dung không tốt sao? Chẳng phải Tiểu Châu thích Sầm Gia Dung à?"

"Sầm Gia Dung đang hẹn hò!"

"Sao anh lại không biết?"

"Tại sao anh cần phải biết?"

Lận Vũ Lạc cực kỳ nghiêm túc, Cố Tuấn Xuyên phát hiện, anh chẳng thể cho cô sắc mặt, cô đã hạ uy của anh xuống trước rồi. Lận Vũ Lạc học theo vai phản diện trong phim chỉ vào anh:

"Anh nói rõ ràng cho em, tại sao Sầm Gia Dung yêu đương phải nói cho anh biết? Hai người có quan hệ gì!"

Nói xong lại đập bàn, lúc đứng dậy vờ giận dữ, sau khi xoay người đi lại không nhịn nổi cong môi. Là Lận Vũ Châu trước khi đi lén lút nói với cô: Hình như cậu đã nói một câu đùa giỡn không nên. Lận Vũ Lạc nghe vậy, biết ngay không thoát nổi thẩm vấn, cho nên bất mãn với Cố Tuấn Xuyên trước.

Lận Vũ Lạc quá hiểu cách bắt thóp Cố Tuấn Xuyên.

Thực ra cũng không hẳn, cả hai đều biết bắt thóp nhau.

Ví dụ như lúc này, cô về phòng ngủ nằm nãy giờ mà Cố Tuấn Xuyên vẫn chưa vào theo. Chắc là anh giận thật rồi nhỉ? Lận Vũ Lạc lại trèo ra ngoài dỗ dành.

Cứ tới lui như thế, lại thân mật dính nhau.

Lận Vũ Lạc cũng chẳng biết mình bị gì nữa, tại sao gần 30 rồi lại bắt đầu yêu đương sến súa dính nhau như vậy, hoàn toàn khác hẳn điều mà cô mong mỏi. Cô tưởng khi mình 30 dao súng chẳng thể tổn thương, không dễ dàng động lòng, dù yêu đương vẫn giữ vững lý trí. Nói thế nào nhỉ, có chút giống với Tư Minh Minh qua lời kể của Tô Cảnh Thu.

Cô từng thử đặt mình vào vai lạnh nhạt, nhưng Cố Tuấn Xuyên đáng chết chỉ cần kể chuyện cười hoặc nhướng mày mỉm cười một cái, cô lại thấy không chống đỡ nổi.

May mà yêu đương chiếm cứ tâm hồn của cô, nhưng không ảnh hưởng đến cô làm những việc khác.

Ngày hôm sau, cô hỏi Lận Vũ Châu:

"Em có liên lạc với Lý Tư Lâm chưa? Cô ấy nói sao?"

"Cô ấy không trả lời tin nhắn của em."


Lận Vũ Châu đáp.

Mùa đông đến, phòng tập yoga của Phương Liễu đã chọn xong chỗ. Cô ấy kéo Lận Vũ Lạc đến xem, rất gần với khu biệt thự. Phương Liễu giới thiệu cô với bạn bè khu biệt thự:

"Lạc Lạc giỏi lắm, kinh doanh phòng tập ở khu thương mại đâu ra đấy. Tương lai tiệm này cũng sẽ giao cho Lạc Lạc."

Khi Lận Vũ Lạc chuyển sang phòng khác, Phương Liễu lại nhỏ tiếng nói:

"Bạn gái của ông chủ L, con dâu mà Lận nương tử thừa nhận."

Trước tiên đắp một bậc thang cho thân phận Lận Vũ Lạc đã.

Lận Vũ Lạc nghe thấy nửa câu sau, cô đã quen người ta thêm tiền tố cho họ tên của mình, như thể không nhắc đến Lận Thư Tuyết và Cố Tuấn Xuyên, tên của cô hoàn toàn chẳng đáng nói tới vậy. Nhưng cô không khó chịu lắm, khi cô cảm thấy nếu lấy họ ra sẽ có lợi hơn cho việc giải quyết vấn đề, cô sẽ làm.

Trên đường trở về, Phương Liễu giải thích với cô:

"Đây là xã hội thực tế, người ở đây thích cảm giác: Vốn dĩ quản lý này đã rất giàu có, nhưng vẫn phải phục vụ tôi đàng hoàng. Cho nên vừa nãy tôi mới nói thế."

"Không sao, thỉnh thoảng tôi cũng dùng chiêu đó. Nếu Cố Tuấn Xuyên biết, chắc chắn sẽ thu phí sử dụng tên của anh ấy."

"Hai người ấy..."

Phương Liễu lắc đầu cười:

"Cố Tuấn Xuyên cũng xem như nhân vật số một số hai trong ngành, nhắc đến cậu ấy có ai không khen một câu? Nào ngờ yêu đương vào lại như trẻ con. Hai người đều vậy."

"Tôi không có, tôi rất trưởng thành."

Lận Vũ Lạc yếu ớt phản bác.

Phương Liễu cười sảng khoái:

"Lạc Lạc à, cô biết tôi thích gì nhất ở cô không?"

"Gì ạ?"

"Tôi thích nhất là lần nào cô cũng nói thật, thỉnh thoảng nói dối một câu không tổn hại gì, người khác vừa nhìn đã nhận ra ngay. Có học viên nói với tôi, sở dĩ thích đến tập yoga ở Đông An, cũng do quản lý Lạc Lạc không giả tạo. Tôi tự hào vô cùng vì mình đã chọn đúng người."

Phương Liễu nói:

"Phòng tập sân bay của chúng ta sắp làm, cô phải chạy cả hai đầu, tôi muốn phân cho cô chiếc xe."

"Ơ? Tôi không biết lái."

Lận Vũ Lạc đáp.

"Học đi, tôi sẽ đăng ký cho cô. Quả thật Quan Quan tiến bộ rất nhiều, nhưng đầu óc Quan Quan toàn chuyện yêu đương, không đủ bình tĩnh, cô ấy còn cần phải trưởng thành. Điều tôi muốn là cô dẫn dắt cô ấy, chờ cô ấy đủ khả năng, để cô ấy làm phó quản lý. Nếu cô thấy ổn, hôm nay cứ đăng ký học lái. Tôi phân cho cô cũng không phải loại đắt tiền gì, xe của một công ty khác của tôi cũng chỉ để đó không dùng, tầm hơn trăm ngàn."

"Chị Phương, chị đối xử tốt với tôi như vậy, tôi nhận sẽ áy náy lắm."

"Áy náy cái gì? Nói câu thật lòng, tôi tốt với cô là vì cô có ích, tại sao tôi không đối xử tốt với người khác?"

Phương Liễu rất thực tế, cô ấy làm ăn, Lận Vũ Lạc giúp cô ấy kiếm tiền, cô ấy sẽ tốt với cô. Đây là lựa chọn của người làm chủ như cô ấy.

"Nếu một ngày tôi vô ích, chị không tốt với tôi nữa à?"

"Đầu tiên, trước mắt tôi không thấy sẽ đến ngày cô vô dụng, cô càng lúc càng có ích, tiệm sân bay, còn cả sản phẩm yoga online và phòng tập cộng đồng cô nhắc trước đây, tôi đều cân nhắc. Tôi cũng thấy cô đã nghiên cứu rất nhiều. Cô chuẩn bị xem yoga là sự nghiệp cả đời, vậy thì cô sẽ là người chung đường với tôi. Thứ hai, chẳng có ai vô dụng cả, chỉ có người mà tôi không xem trọng thôi. Tôi nhắm trúng cô, dẫu hai chúng ta không có dây dưa lợi ích, tôi vẫn thích cô như cũ. Giờ đã có xu thế đó rồi, tôi xem cô như bạn bè của mình."

Lận Vũ Lạc chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ làm bạn với chủ của mình.

Cô công nhận lời Phương Liễu nói, cũng rất biết ơn sự chân thành của Phương Liễu. Lập tức đăng ký trường dạy lái, Phương Liễu nhanh chóng chuyển hướng lái xe đưa cô đến chỗ báo danh.

Lận Vũ Lạc về nhà cầm theo sổ tay luật lệ giao thông và thông tin trường dạy lái xe, Cố Tuấn Xuyên cũng vừa công tác từ Hàng Châu trở về, hơi lạnh trên người vẫn chưa tan.

"Em muốn học lái xe?"

Anh hỏi.

Cái đuôi của Lận Vũ Lạc vểnh lên tận trời, hất cằm đáp:

"Em chẳng những học lái, bà chủ còn cho em xe nữa."

"Giỏi như vậy? Thế hôm nay em phải mời anh một bữa nhỉ?"

Cố Tuấn Xuyên vui thay Lận Vũ Lạc. Trước đây anh không cảm nổi được ông chủ cho xe thì có gì đáng tự hào. Nhưng nếu là Lận Vũ Lạc, anh lại có thể đồng cảm, quả thật chẳng dễ dàng gì.

"Vậy em miễn cưỡng bao nuôi anh một bữa."


"Chúng ta xua khí lạnh đi trước đã."

Cố Tuấn Xuyên kéo cô ngồi trên sô pha. Chủ đề thay đổi quá nhanh, Lận Vũ Lạc chưa kịp phản ứng. Cổ áo len hôm nay rộng rãi vừa kéo đã tuột xuống vai, môi anh áp lên cổ cô.

"Cố Tuấn Xuyên, anh như vậy em quên mất mình muốn nói gì rồi."

Giọng điệu nói chuyện của Lận Vũ Lạc nhẹ nhàng, hơi thở lướt qua vành tai Cố Tuấn Xuyên.

"Suỵt."

Môi Cố Tuấn Xuyên cọ cô:

"Mấy ngày nay có nhớ anh không?"

"Em bận lắm..."

Lận Vũ Lạc xuýt xoa:

"Cố Tuấn Xuyên anh đừng cắn em, ngày mai em còn phải chụp ảnh, em..."

Đầu óc cô toàn là công việc, dưới thế tấn công của Cố Tuấn Xuyên cố gắng tìm lại lý trí của mình. Nhưng bàn tay Cố Tuấn Xuyên như có ma lực, dùng sức đưa cô đến gần anh.

Nơi tiếp xúc lan tràn hơi nóng, anh hơi nhúc nhích, cô đã tựa vào vai anh thở hổn hển.

Quần áo trở nên vướng víu, Lận Vũ Lạc cởi quần anh ra, bị anh nắm lấy cổ tay giữ ở phía sau:

"Chẳng phải em không gấp sao?"

Anh đâm một lần, cô lại mất hồn một chút.

Trái tim lơ lửng, đôi môi tìm kiếm anh. Anh lại nhất quyết phải mài mòn tâm tính cô, cô không nói thẳng mình nhớ anh, anh sẽ qua loa với cô. Ngay cả nụ hôn cũng chỉ vừa chạm vào đầu lưỡi là rút lại ngay, dụ dỗ cô đuổi theo.

Điện thoại Tô Cảnh Thu gọi đến rất không đúng lúc, Cố Tuấn Xuyên ngắt máy anh ta lại gọi nữa, nếu không phải chuyện gấp anh ta sẽ không như vậy. Cố Tuấn Xuyên tên đã lên dây chưa kịp bắn, Lận Vũ Lạc vùi đầu lên bả vai anh, nhìn anh rút một tay ra nghe điện thoại. Tay kia vẫn giữ cổ tay cô, trước khi bắt máy còn làm dữ với cô:

"Em chờ đó cho anh."

"A lô."

Giọng anh hơi khàn, Tô Cảnh Thu bên kia sửng sốt:

"Cậu bị cảm à?"

Lận Vũ Lạc đang vùng vẫy, mỗi một lần đều muốn lấy mạng của anh. Cố Tuấn Xuyên đáp Tô Cảnh Thu một tiếng ừm rồi không chịu nói gì nữa, xoay người khống chế Lận Vũ Lạc trên ghế sô pha, bàn tay nắm lấy cổ cô.

Mặt mày Lận Vũ Lạc ửng hồng, vài sợi tóc rối dính lên khóe môi gò má cô.

"Quán bar của tôi bị đập rồi!"

Tô Cảnh Thu nói:

"Mẹ kiếp! Lại gặp phải tên ngốc!"

Cố Tuấn Xuyên cúp máy, gửi tin cho anh ta:

"Tôi sẽ qua ngay."

Anh không dám nói chuyện, đùi của Lận Vũ Lạc đang vòng lấy anh, anh nói nhiều thêm một chữ Tô Cảnh Thu sẽ đoán ra hai người sắp làm gì. Anh có thể không cần mặt mũi, nhưng Lận Vũ Lạc không được.

"Đi thôi, cơ hội lấy rượu đến rồi."

Cố Tuấn Xuyên kéo Lận Vũ Lạc dậy, nhưng cô lại ôm dính lấy anh, cảm giác vẫn còn chưa tan, cô phải ôm anh thêm một lúc. Cố Tuấn Xuyên bế cô lên, hôn gò má chóp mũi cần cổ cô một lượt, cô mới buông tay cùng anh ra ngoài.

Nguyên nhân quán bar bị đập phá lần này cũng như lần trước, tối hôm trước có một gã lưu manh thối tha đến quán bar của Tô Cảnh Thu gây chuyện, nhất quyết ép cô gái uống rượu. Cô gái không chịu, bèn kéo tay cô ấy. Cô gái kia cũng là một người nhẫn tâm, cho một bạt tai. Gã kia bực bội muốn ra tay, Tô Cảnh Thu nhảy ra khỏi quầy bar đá gã kia ngã xuống đất. Lúc ấy gã chẳng dám nói gì, hôm sau tìm thêm vài người đến đập nát cửa sổ quán bar.

Cố Tuấn Xuyên đứng sau lưng cảnh sát xem video, Tô Cảnh Thu tuổi cao đầu ba mươi, động tác nhảy ra khỏi quầy bar như parkour, cũng đẹp trai lắm.

Cảnh sát nói:

"Khoảng thời gian trước quán bar bên cạnh mọi người gây chuyện, ông chủ giải quyết riêng."

"Không không không."

Tô Cảnh Thu lên tiếng:


"Chúng tôi không làm vậy, chúng tôi có chuyện sẽ báo cảnh sát, không giải quyết riêng."

"Đúng vậy, chúng tôi tin tưởng cảnh sát."

Cố Tuấn Xuyên nói.

Cảnh sát được phái đến trùng hợp là một trong số những người xử lý vụ lần trước, có ấn tượng với hai người họ, bèn nói đùa:

"Không thể chỉ nhìn bề ngoài được. Xem tướng mạo hai anh không giống người sẽ tìm cảnh sát làm chủ cho mình, kết quả lại rất tuân thủ pháp luật. Được rồi, chuyện này chúng tôi đã biết, khen ông chủ một câu trước: rất chính nghĩa, tốt lắm."

Tô Cảnh Thu tự hào, cười hề hề.

Tiễn đồng chí cảnh sát xong, quán bar cũng phải mở cửa kinh doanh. Cửa sổ bị đập vỡ, gió lạnh lùa vào từ bên ngoài, nhưng chẳng biết vì sao, hôm nay quán bar lại đông nghẹt người.

Nam nữ bọc mình trong áo khoác lớn ngồi đó uống rượu nghe nhạc, gọi rượu ở quầy bar còn phải xếp hàng. Có người chẳng biết tìm hộp các tông từ đâu ra để chắn gió.

Tô Cảnh Thu đuổi Cố Tuấn Xuyên:

"Đi đi, chẳng phải chưa giở trò lưu manh xong ư?"

"Chúng tôi giao lưu bình thường."

"Giọng cậu đổi luôn rồi đấy anh hai."

Tô Cảnh Thu hừ một tiếng, dáo dác tìm xung quanh:

"Lận Vũ Lạc đâu?"

Thấy Cố Tuấn Xuyên không đáp bèn vỗ đầu mình:

"Mẹ kiếp, cậu lại sắp xếp cô ấy nhân lúc cháy nhà đi hôi của?"

Nhấc chân chạy vào hầm rượu, quả nhiên Lận Vũ Lạc đang chọn rượu bên trong.

Lần này cô rất nghiêm túc, thấy tên và số năm sẽ lên mạng tra, biết được đại khá giá cả thế nào. Nhưng cô vẫn bảo thủ như cũ, chọn hai chai khá rẻ.

Cố Tuấn Xuyên biết Lận Vũ Lạc là thế, e rằng cả đời này cũng không làm nổi nghề nhân lúc cháy nhà đi hôi của.

Tô Cảnh Thu khen cô:

"Tốt lắm, ở cạnh Cố Tuấn Xuyên lâu như vậy vẫn hiền lành đến thế, phải nói cô là người tốt."

Tìm người gói lại hai chai rượu mà Lận Vũ Lạc lựa, lại cố ý tìm một bình rượu cho nữ tặng riêng cô.

Cố Tuấn Xuyên bảo cô lên xe ngủ, anh ấy à, chuẩn bị ngồi xổm với Tô Cảnh Thu. Nếu đám khốn kia lại kéo tới nữa, họ đã có lý do để xử chúng.

Lận Vũ Lạc thấy nhảy nhót thú vị, lần này không chịu lên xe, tìm một chỗ ngồi trong quán bar uống rượu nghe nhạc. Cố Tuấn Xuyên đứng đó trò chuyện với Tô Cảnh Thu.

Lận Vũ Lạc mặc áo len rộng rãi, cột tóc đuôi ngựa, thoạt trông bảo thủ, nhưng vẫn có người nhìn cô. Có gã đàn ông uống rượu, ánh mắt nhập nhèm, tầm mắt lướt từ tóc đến chân cô, có lẽ cảnh tượng bẩn thỉu gì cũng đã nghĩ hết trong đầu. Lận Vũ Lạc không phát giác, hoặc cô nhận ra, nhưng đã quen với ánh mắt mạo phạm đó, tóm lại cô không phản ứng.

Có người ngập ngừng đi đến chỗ cô, tới trước mặt cô rồi chợt sợ hãi lại xoay người về. Cũng có một hai người gan dạ, rướn cổ hỏi cô:

"Người đẹp, đi một mình à?"

Lận Vũ Lạc không trả lời họ, tự mình nghe nhạc. Giọng hát của nữ ca sỹ khàn khàn, làm người ta say mê. Trong bầu không khí yên tĩnh nhường này, vậy mà có người lại uống say, Lận Vũ Lạc chẳng thể hiểu nổi.

Sau đó có người bước đến chỗ cô, đặt tay lên vai cô, cô hất ra vẫn không được, ngay sau đó bàn tay kia thuận theo cổ áo cô trượt xuống. Lúc Cố Tuấn Xuyên lao nhanh qua đó, ly rượu của Lận Vũ Lạc đã đập lên đầu gã đàn ông kia.

Cô thậm chí không hề hét lên, động tác nhanh chuẩn, sau đó được Cố Tuấn Xuyên kéo ra sau anh.

Những người khác đều chết lặng, quán rượu yên tĩnh lại.

Gã say rượu ôm đầu ngồi xổm, máu trào ra khỏi kẽ tay.

Lận Vũ Lạc không sợ, chai rượu nên vung xuống năm cô mười tám mười chín tuổi, cuối cùng đã đập nát vào ngày hôm nay. Cảm giác ấy quá thoải mái, thậm chí cô còn sờ chai rượu, chuẩn bị bồi thêm một cú cho tên ngốc kia, bị Tô Cảnh Thu kéo sang một bên.

Cảnh tượng sau đó vô cùng hỗn loạn, có người báo cảnh sát, có kẻ gào thét bảo họ giao người đàn bà đê tiện ban nãy ra. Có người đánh nhau, lúc đánh im lặng lại hung ác, ngay cả âm thanh cũng chẳng có.

Tô Cảnh Thu và Cố Tuấn Xuyên nắm chặt kẻ mắng Lận Vũ Lạc, đấm vào mũi anh ta:

"Thằng ngu kia, mày mắng ai đê tiện?"

Rất nhiều người giúp đỡ, vốn dĩ họ thấy tin trên mạng bảo ông chủ quán bar vì bảo vệ cô gái mà bị đập quán nên mới kéo tới ủng hộ, lại gặp phải chuyện như vậy, những người nam nữ có chút chính nghĩa đều ra tay. Bao vây, chặn đường, tóm lại ai cũng đừng hòng chạy.

Sau đó cảnh sát lại đến.

Cố Tuấn Xuyên và Tô Cảnh Thu xin lỗi cảnh sát:

"Thật sự gây phiền phức cho anh quá, một ngày phải đến hai lần."

Cảnh sát lắc đầu:

"Thật sự có nhiều người uống rượu vào thích gây chuyện!"

Sau khi bình tĩnh lại, Cố Tuấn Xuyên chợt nhớ đến lúc vừa quen biết Lận Vũ Lạc, từng thảo luận với cô chủ đề này: Nếu có một ngày gặp phải gã đàn ông làm nhục cô ức hiếp cô thì phải làm sao? Lúc ấy Lận Vũ Lạc vô cùng bình tĩnh: Tôi và anh ta, một người phải chết. Ở quán lề đường vào ngày mưa, có người muốn quấy rối cô, Cố Tuấn Xuyên lao lên trước cô một bước, cô vừa kéo Cố Tuấn Xuyên sợ anh gây chuyện, vừa dùng tay kia sờ chai rượu.

Có lẽ năm cô mười tám mười chín kinh nghiệm sống chưa nhiều, gặp phải bất công chỉ biết khóc lóc, từ bỏ, chạy trốn, nhưng sau này cô không thế nữa. Cô sẽ giận dữ, đối mặt, mạnh mẽ phản kháng.

Thế nên lần đầu tiên của họ, Lận Vũ Lạc đã nói: Cơ thể của tôi do tôi làm chủ.

Tất cả đều có dấu vết để lần theo.


Lúc cô hung ác thật sự không sợ trời chẳng sợ đất, khó khăn không hề mài mòn sự sắc bén của cô, ngược lại khiến cô mạnh mẽ hơn.

Cố Tuấn Xuyên nhìn cô bình tĩnh lấy lời khai với cảnh sát, anh thật sự rất đau lòng.

Nếu được trưởng thành trong tình yêu thương, bảo bọc, ai lại có can đảm cầm chai rượu lên đập xuống như vậy?

Mọi người kéo đi hết, hai người đứng ngoài quán bar hóng gió. Đêm đầu đông lạnh lẽo thấu xương. Họ đều nhớ đến mùa hè đó, Vương Lưu Trang cúp điện, Lận Vũ Lạc lang thang trong đêm chẳng muốn về nhà. Cô ngồi trên hàng ghế dài đối diện quán bar, trông thấy Cố Tuấn Xuyên đang đứng bên kia đường.

Hai người nhìn nhau.

Anh hỏi cô:

"Có muốn vào ngồi không?"

Có lẽ là nói như thế.

"Tại sao lúc ấy anh lại hỏi vậy?"

Lận Vũ Lạc mở lời:

"Nhìn anh dở hơi lắm, giống như muốn chơi tình một đêm với em. Khi đó em thấy anh chẳng khác gì đa số đàn ông trên đời, bề ngoài đẹp đẽ bên trong thối nát."

"Lúc ấy có một gã đàn ông ở sau lưng em, nhìn em suốt một lúc."

Cố Tuấn Xuyên thấy thế, gửi tin nhắn, cũng chú ý cô hơn. Gã đàn ông nhận ra dường như Lận Vũ Lạc quen biết với người đối diện nên bỏ đi mất.

Một khúc nhạc đệm nhỏ nhoi, hoàn toàn chẳng đáng nhắc tới.

Đường phố về đêm, có người hút thuốc, có kẻ uống rượu, có người lang thang không mục đích, có người đau lòng, có người vui sướng, có người vô cảm, có người lòng đầy lý tưởng, có người chỉ mong được ấm no, tôi và bạn đều là giun dế, nhưng đến cùng vẫn khác nhau.

Cố Tuấn Xuyên nắn tay Lận Vũ Lạc:

"Anh mát xa cho em, lần sau em đập mạnh hơn chút, không cần phải bồi thêm một cú nữa."

Lận Vũ Lạc cười lớn, cong tay trái lên, lấy tay phải xoa nắn:

"Anh xem em có đô không?"

Cố Tuấn Xuyên bóp tượng trưng:

"Đô như núi vậy."

Rồi lại kéo cô vào lòng ôm siết:

"Em giỏi lắm, như vậy đi, sau này đổi lại để em bảo vệ anh, anh đứng đó khóc sướt mướt."

Lận Vũ Lạc nhéo anh:

"Em không yêu đương với đàn ông khóc sướt mướt đâu!"

"Vậy đi thôi, về nhà sẽ làm em khóc sướt mướt."

Hai người về nhà, không còn buồn ngủ nữa. Lộn xộn cởi giày ra, Lận Vũ Lạc chui vào lòng Cố Tuấn Xuyên, đốt lửa chỗ này chỗ kia.

Cảm giác muốn dính nhau lại tới nữa, làm cô muốn treo trên người anh.

Vậy thì cứ treo thôi, cô làm đồ trang trí trước người anh, từ vách tường đến ban công, cuối cùng về lại giường.

Đèn đầu giường tỏa sáng, Cố Tuấn Xuyên cúi đầu nhìn, Lận Vũ Lạc che mắt anh lại. Nhưng đều phí công, ngón tay Cố Tuấn Xuyên như bươm bướm vỗ cánh, Lận Vũ Lạc chẳng chịu nổi, cắn chặt ngón tay mình.

Cố Tuấn Xuyên thật sự rất thích cảnh tượng đẹp đẽ quyến rũ như vậy, giọng anh nói chuyện rất mê hoặc, vậy mà cũng run rẩy:

"Lận Vũ Lạc, tên em đặt hay lắm."

"Mệnh của em có nước."

"Tưới mát khiến đầu óc anh choáng váng."

Chất giọng Cố Tuấn Xuyên quanh quẩn bên tai cô, âm thanh ấy như rẽ một đường cong, âm cuối rất nhẹ, chui vào trái tim.

"Cố Tuấn Xuyên, anh gọi thêm lần nữa được không?"

Lận Vũ Lạc cắn tai anh:

"Bùi tai lắm."

Trong thế giới mà cô có thể tự chủ, cô nghe thấy nhịp tim của họ, chân thành hơn bất cứ lần nào của quá khứ.

Lận Vũ Lạc rất thích hiện tại, vô số lần phản kháng cô tập luyện trong lòng năm đó cuối cùng đã có tiếng vọng chân chính, cô ôm chặt lấy Cố Tuấn Xuyên, lại nhỏ tiếng xin anh:

"Ngày mai anh có thể đưa em đến chỗ học lái xe không? Xa quá, xe buýt phải đi sớm, em sợ mình dậy không nổi."

"..."

"Buổi chiều còn chụp hình nữa, em sợ không đến kịp."

Cố Tuấn Xuyên mạnh mẽ hôn cô:

"Là anh không được ư? Khiến đầu óc em còn rảnh rỗi nghĩ đến mấy chuyện đó?"

Bình Luận (0)
Comment