Trước Sông Mưa Tạnh Gió Lắng

Chương 112

Cố Tuấn Xuyên rất thích chữ "Lạc".

Chữ này trông thì bi thương, lá rơi, rơi xuống, hổ xuống đồng bằng, Lận Vũ Lạc lại càng buồn bã hơn. Như mùa mưa dầm tháng ba tháng tư ở phía nam, kéo dài không thấy trời trong. Về sau, anh lại nghiệm ra ý thiền của chữ "Lạc" ấy.

Lạc, là khởi nguồn của vạn vật, cũng là điểm cuối của vạn vật.

Lúc đặt tên cho công ty, Cao Phái Văn cười anh khoe khoang tình cảm, anh bảo:

"Cô phải tin, đây là tư duy triết học của tôi."

Phòng làm việc của họ nằm trong khuôn viên sáng tạo, cách L rất xa. Cố Tuấn Xuyên cực thích mùa thu ở nơi này, gốc cây trước cửa phòng làm việc "Lạc" quả thật là điểm xuyết nhân gian xinh đẹp, ngọn gió lướt qua, lá cây nhẹ nhàng rơi xuống. Khoảnh khắc đó, anh cảm giác mình có thể tha thứ tất cả.

Giờ phút này Lận Vũ Lạc đứng đây, ngắm chữ "Lạc" tư duy triết học của Cố Tuấn Xuyên, rất lâu cũng chẳng thốt nên lời. Tình yêu của Cố Tuấn Xuyên như luồng sáng mạnh mẽ bổ xuống cuộc sống của cô, ép buộc cô phải nhìn thẳng, không cho phép cô tránh né. Mà cô dường như chỉ mới bắt đầu lên đường, chỉ vừa bắt đầu quan tâm đến lòng dạ và tâm tình của anh thôi.

Cao Phái Văn đẩy cửa ra ngoài, vỗ tay nhìn tấm bảng được vén ra:

"Tốt, tốt lắm, tiết kiệm tiền làm lễ khai trương. Bài viết tuyên truyền tôi đã nghĩ xong rồi, tiêu đề là: Trong khuôn viên công nghiệp, một cửa hàng chuyên thiết kế trang phục đặc biệt lén lút khai trương..."

Lận Vũ Lạc hơi xấu hổ, lấy tay áo lau khóe mắt.

"Tôi muốn hỏi, nếu có một ngày hai người chia tay, cửa hàng có đổi tên không?"

Cao Phái Văn kéo Lận Vũ Lạc vào cửa. Lận Vũ Lạc quay đầu tìm ánh mắt của Cố Tuấn Xuyên. Cô không giỏi nói mấy lời cảm tính, chỉ muốn nhìn anh thôi.

Cố Tuấn Xuyên cười nhạo:

"Chỉ dùng một chữ trong tên của cô, đâu có đưa tiền cho cô, kiếm tiền cũng không chia phần cô, cô còn có thể cảm động được không? Phải nói có một số phụ nữ rất dễ lừa!"

Bản thân Cố Tuấn Xuyên không làm cặn bã, nhưng anh quá rành mấy trò lừa gạt của cặn bã. Nếu chuyện này đổi thành mấy gã khốn kia, vậy thì thú vị rồi. Cặn bã chẳng bỏ ra gì cả, bạn gái lại cảm động muốn lấy thân báo đáp.

"Lần đầu tiên tôi thấy có người tự tháo bậc thang cho mình."

Cao Phái Văn cười anh:

"Anh gièm pha món quà của mình như vậy, nếu Lạc Lạc thật sự không thích, tôi muốn xem thử anh còn có thể tiếp tục kiêu ngạo nữa hay không! Lạc Lạc, giờ cô nói: Em không thích."

"Em không thích."

Lận Vũ Lạc thuật lại.

Cố Tuấn Xuyên véo mặt cô, bóp miệng cô lại với nhau:

"Rút lại."

"Không."

"Nói thích."

Môi Lận Vũ Lạc nhúc nhích, là khẩu hình từ thích. Nói xong bèn vỗ tay anh, đi tham quan phòng làm việc. Lận Vũ Lạc thích nhất là vị trí bàn làm việc của Cao Phái Văn, hai mặt là cửa sổ chạm đất, đối mặt góc đường, quán cà phê đối diện trông khá cô đơn. Nếu gặp lúc tuyết rơi, cô ấy ngồi đây ngắm tuyết, có lẽ linh cảm sẽ bay bổng.

"Tốt quá."

Cô ngồi trên ghế xoay một vòng, vài ngọn đèn cô đơn ngoài cửa sổ, khi cô xoay vòng dường như có đom đóm bay lượn trước mặt. Cô rất vui, trên đường về nhà nói với Cố Tuấn Xuyên:

"Cho nên chia tay anh sẽ đổi tên sao?"

"Anh khuyên em nên động não rồi hãy mở miệng. Em đừng tưởng giờ anh nhẫn nhịn giỏi thì không biết nóng giận, mấy lời phân chó này em nghe xem có ra gì không?"

Lận Vũ Lạc vội vàng mím chặt môi, ngặt nỗi cô thật sự rất tò mò. Nhưng nghĩ kỹ lại, liên quan đến giả thiết họ chia tay càng lúc càng mơ hồ. Lận Vũ Lạc thậm chí cảm giác có lẽ họ sẽ yêu nhau đến cuối đời.

Họ vẫn luôn tiến về phía trước, trên chuyến xe không tên ấy.

Đến hang núi nào đó, trạm dừng nào kia, đều không nằm trong dự đoán, hành trình thần kỳ nhường ấy làm người ta mê mẩn.

Vì Cố Tuấn Xuyên chạy quá nhanh, Lận Vũ Lạc hay bảo muốn đuổi theo anh, nhưng cô biết lúc này cô không đuổi kịp. Cô chỉ có thể làm tốt chuyện của mình, dẫu có nhỏ bé đến mấy, cũng là sự kiện tiến bước quan trọng của cô.

Cố Tuấn Xuyên không phủ định mỗi một lần cố gắng của cô, nếu cô chia sẻ niềm vui với anh, ví dụ như hạng mục thứ hai cô chỉ thi một lần là qua, phòng tập sân bay chưa khai trương đã có sáu học viên, dù là những chuyện nhỏ đến vậy, Cố Tuấn Xuyên cũng sẽ khen cô: Giỏi quá!

Lúc anh khen người ta thường bảo:

Giỏi thật!


Được đấy!

Thỉnh thoảng sẽ nói:

Ngầu lắm!

Nhưng anh khen người khác, không có nghĩa là anh chẳng kiêu ngạo. Thi thoảng hai người hẹn ăn cơm trưa ở Đông An, thấy có cửa hàng bày biện quái lạ, anh sẽ nói: Rác rưởi. Cửa hàng thời trang ra mẫu mới, vừa nhìn đã thấy vật liệu tệ hại, anh bảo: Đồ rách nát gì đây, nên đổi thiết kế đi, hoặc là: Cướp tiền hả?

Những thứ anh xem thường thật sự quá nhiều, nhưng phần lớn đều xuất phát từ góc độ kinh doanh, anh đối xử với bạn bè và nhân viên của mình lại không như vậy.

Buổi tối Lận Vũ Lạc làm ổ trên sô pha luyện cắt ghép video trong điện thoại, không đủ vật liệu thì quay anh. Cố Tuấn Xuyên nghiêm mặt không cho cô quay, bị cô cưỡi lên người nhắm thẳng camera vào mặt. Cố Tuấn Xuyên lật người lại đè cô xuống đánh mông cô, cảnh cáo cô đừng quá kiêu căng. Cảnh hai người giỡn hớt được quay lại, lúc Lận Vũ Lạc cắt ghép video cười không ngừng.

Cô thêm hiệu ứng mặt xấu cho Cố Tuấn Xuyên, đổi giọng anh, thậm chí còn lồng tiếng mềm dẻo cho anh nữa. Cố Tuấn Xuyên nhìn thoáng qua đã ghê tởm buồn nôn, sinh lý khó chịu. Nhìn Lận Vũ Lạc xóa thứ chết tiệt đó đi.

"Em tự chỉnh sửa làm gì? Không mệt hả?"

Cố Tuấn Xuyên nói:

"Tìm một người trong công ty anh cắt ghép cho em. Chỉ chút đồ của em, 20 phút xong ngay."

Thấy Lận Vũ Lạc không nói tiếng nào, anh bảo:

"Một video 150, em trả tiền cho cậu ta. Nếu anh quay giúp em, em trả tiền theo giờ cho anh."

"Lương anh bao nhiêu một giờ?"

"Mấy chục ngàn."

"...Em trả không nổi, tự em quay. Anh mắc như vậy mời anh cách xa em chút, em sợ anh lừa gạt đòi tiền em."

Lận Vũ Lạc nhấc chân đá anh, muốn đạp anh ra khỏi ghế sô pha.

Hai người vui đùa ầm ỹ một lúc đều mệt mỏi. Cố Tuấn Xuyên yêu cầu được làm mặt, Lận Vũ Lạc bảo anh trả tiền theo giờ.

"Em bao nhiêu một giờ?"

Cố Tuấn Xuyên hỏi.

Lận Vũ Lạc tăng thu nhập của mình lên vài phần, nói với anh:

"250."

"Anh cho em 300, làm đi."

"Được."

Dịch vụ làm mặt của Lận Vũ Lạc hiếm có, phải xem tâm trạng của cô. Cố Tuấn Xuyên đã hưởng thụ được hai lần.

Anh nằm thẳng dưới đất, lúc Lận Vũ Lạc thư giãn phần đầu cho anh, anh đề nghị:

"Hay là chúng ta mua giường làm thẩm mỹ nhé?"

"Ai dùng?"

"Anh, em phục vụ không tệ, anh làm thẻ năm."

"Bốn mươi ngàn một năm."

Lận Vũ Lạc cũng không đòi nhiều, theo giá thị trường hiện nay, ghi giá công khai, chẳng ai thiệt thòi.

"Được."

Cố Tuấn Xuyên lấy điện thoại chuyển khoản:

"Hôm nay bắt đầu luôn. Anh đã bỏ tiền thì được mạnh miệng nhé, em xoa bóp mạnh hơn chút đi, chưa ăn cơm à?"

Lận Vũ Lạc tát mặt anh:

"Đừng nói chuyện."

"Anh trả tiền rồi."


"Em còn chưa nhận."

Lận Vũ Lạc quá rành cách đối phó Cố Tuấn Xuyên, hung dữ với anh vài câu mới nhận tiền. Nhưng lực tay quả thật mạnh hơn, khách hàng là thượng đế mà.

Cố Tuấn Xuyên thích những thú vui tình cảm nho nhỏ này, trong suy nghĩ của anh, tiền của mình lưu thông trong nội bộ gia đình, điều này rất tuyệt, vũng nước gia đình này sắp vào guồng hoạt động tạo ra lợi ích rồi. Lận Vũ Lạc lại chẳng nghĩ nhiều đến vậy, chỉ đơn giản cho rằng Cố Tuấn Xuyên muốn đưa tiền cho cô xài.

Đầu ngón tay đặt lên mặt anh, thấy sống mũi của anh đẹp, không nhịn được véo nhẹ. Cố Tuấn Xuyên mở mắt nhìn cô, cô bèn dỗ dành anh:

"Nhắm mắt nào."

Phần lớn thời gian trông anh chẳng ai sánh bằng, lúc này hiếm khi ngoan ngoãn dễ bắt thóp. Lận Vũ Lạc kéo căng đường cằm của anh, thuận tay vuốt ve yết hầu anh. Cố Tuấn Xuyên lại mở mắt:

"Tay nghề của em không đúng."

"Tự sáng tạo đấy, không thích em sẽ bỏ bớt."

Anh rầm rì trong cổ họng một tiếng, lại nhắm mắt, cảm nhận đầu ngón tay Lận Vũ Lạc lướt qua yết hầu anh, như đang trêu chọc. Anh nắm lấy cổ tay cô, dịch người lên trên, gối đầu lên đùi cô:

"Lận Vũ Lạc, anh làm thẻ 50 năm thì bao nhiêu tiền?"

Tay Lận Vũ Lạc khựng lại đó, lòng chợt hoảng hốt. Cô loáng thoáng cảm thấy Cố Tuấn Xuyên sẽ nói mấy lời tương tự như cầu hôn, mà bản thân cô hoàn toàn chưa chuẩn bị tốt. Thi thoảng cô sẽ có vài suy nghĩ nho nhỏ, có lẽ cô sẽ kết hôn với Cố Tuấn Xuyên. Nhưng ý nghĩ đó lóe qua rồi thôi, trong người cô dường như chẳng có dòng máu của chủ nghĩa lãng mạn, nếu có thì cũng quá đỗi ít ỏi. Cô xem xét vấn đề vô cùng thực tế, tình cảm có tốt đến mấy cũng đến lúc qua thời kỳ mới mẻ.

Khi cô còn làm việc ở thẩm mỹ viện, cùng bà chủ dẫn khách đến bệnh viện thẩm mỹ. Rất nhiều người tới lui trong bệnh viện, ngày nào cũng có những chuyện máu chó xảy ra. Ở độ tuổi từ 35 đến 40, là sườn đồi của lão hóa, tình yêu dần dần tan biến, giữa vợ chồng đều là những cuộc trò chuyện khách sáo công thức hóa. Cũng có người cố gắng hồi xuân, tìm lại tình cảm với người mình yêu.

Cố Tuấn Xuyên lại lần nữa mở mắt nhìn cô, ánh mắt cô đang né tránh.

"Có phải em tính không ra không? 40 ngàn nhân với 50, 2 triệu."

Anh lên tiếng.

"Qua vài năm nữa phá sản, em sẽ ôm tiền bỏ trốn, anh phí hết 2 triệu."

Lận Vũ Lạc nói.

"Vậy anh đành chịu thôi."

Cố Tuấn Xuyên không nói tiếp, anh biết Lận Vũ Lạc nghĩ gì, cô đang dần dần bước vào tình cảm của anh, chậm rãi mở lòng mình ra. Vẫn chưa hoàn toàn bước vào, cõi lòng cũng chưa rộng mở hết.

Họ vẫn cần phải qua lại với nhau, bên nhau lâu dài mới có thể xóa bỏ sạch sẽ những thứ xấu xí cô trông thấy trước đây trong ký ức của mình.

"Đắp mặt nạ dưỡng ẩm cho anh đi."

Cố Tuấn Xuyên bảo.

"Em không có, cái em mua vẫn chưa giao."

"Loại anh mua có rồi, em mở đi."

Lận Vũ Lạc mở ra, cả một hộp lớn, Cố Tuấn Xuyên được đấy, kem massage, tinh dầu, mặt nạ, anh đã ấp ủ dịch vụ hôm nay từ lâu, ngây thơ muốn chết.

Lận Vũ Lạc tìm mặt nạ đắp, rồi xoa bóp cánh tay cho anh. Cố Tuấn Xuyên vô cùng hài lòng với gói dịch vụ này, lên tiếng:

"Tiền này bỏ ra đáng thật."

Lận Vũ Lạc chẳng nói gì, tháo mặt nạ, rửa mặt, bôi kem dưỡng ẩm của nam cho anh.

"Chuyển khoản."

Cô mở lời.

"?"

"Chẳng phải làm thẻ sao? Chuyển khoản đi, em không chắc cung cấp dịch vụ cho anh 50 năm, nhưng ba năm hẳn không thành vấn đề."

"Năm năm đi, em làm ăn sao lại vội vàng đuổi khách thế kia? Khách hàng gấp gáp muốn thanh toán, em lại cứng rắn đuổi người ta đi."

Cố Tuấn Xuyên lấy điện thoại chuyển khoản rồi nhìn Lận Vũ Lạc.


Cố Tuấn Xuyên cảm thấy Lận Vũ Lạc đã dịu dàng hơn rất nhiều. Cô chẳng dám hứa cho anh cả đời, lại vì yêu anh, lý trí nói ra số năm, là con số cô cho rằng tình yêu của họ có thể giữ được sự mới mẻ. So với Lận Vũ Lạc trước đây thích làm sao thì làm, anh yêu tôi chẳng liên quan gì đến tôi, cô như thế này, khiến Cố Tuấn Xuyên trông thấy rõ ràng dáng vẻ khi cô yêu một người.

Cẩn thận từng chút lại mềm mại dịu dàng.

Cố Tuấn Xuyên không nhắc đến bất kỳ câu nào liên quan đến chủ đề dự tính lâu dài nữa. Dẫu trong đầu anh đã phác họa cuộc sống tương lai rất nhiều năm sau này của họ, nhưng anh vẫn giống như trước đây, hi vọng Lận Vũ Lạc tự mình trải nghiệm.

Anh không muốn bất cứ tình cảm nào bị ép buộc.

Lận Vũ Lạc nhận "khoản tiền lớn" xong, thật sự đã mua chiếc giường thẩm mỹ. Lúc nhân viên đến nhà lắp đặt, thậm chí Cố Tuấn Xuyên tưởng mình đã vào nhầm nhà.

Người ta yêu đương, du lịch, check in món ngon, xem phim, hai người yêu đương thì nằm lên giường thẩm mỹ, thi nhau lấy chứng chỉ, so tài bếp núc. Lúc Cố Tuấn Xuyên kể cho Lận Thư Tuyết nghe, bản thân anh cũng buồn cười muốn chết.

"Trong cơ thể Lận Vũ Lạc có lắp động cơ vĩnh viễn, những chuyện cô ấy muốn làm quá nhiều, một phút cũng không ngừng lại được."

"Khéo thật, Lạc Lạc cũng nói con như vậy đấy."

"?"

"Đêm đến chính là động cơ vĩnh viễn."

Mặt mày Cố Tuấn Xuyên lập tức đỏ bừng, cúp máy xong đi tìm Lận Vũ Lạc giằng co, sao chuyện gì Lận Vũ Lạc cũng nói với Lận Thư Tuyết hết vậy! Trước thì anh xếp thứ hai, giờ anh là động cơ vĩnh viễn.

Anh hung dữ nhéo má Lận Vũ Lạc:

"Em đừng nói bậy bạ! Chuyện riêng tư gì cũng kể bà ấy nghe."

Lận Vũ Lạc chớp mắt:

"Vậy anh không phải động cơ vĩnh viễn sao?"

"..."

"Con người anh khó lấy lòng quá, nói gì cũng không được."

Vẻ mặt Lận Vũ Lạc vô tội, buông bút trong tay. Quyển vở trước mặt cô vẽ một tấm bản đồ, Cố Tuấn Xuyên cầm lên xem, biết cô đang nghiên cứu thứ gì.

Hiện tại đã là đông lạnh, năm 2019 sắp trôi qua, một năm này xảy ra quá nhiều chuyện, dường như họ chưa từng được nghỉ ngơi đàng hoàng.

"Nghỉ phép vài hôm nhé? Nhân lúc huấn luyện viên Quan Quan của các em có thể gánh được phòng tập, phòng tập sân bay thì đang trang trí không cần ngày nào cũng trông coi."

Cố Tuấn Xuyên đề nghị.

"Không được, em đang làm đợt giảm giá mùa đông. Em sợ mình không ở đó sẽ rối, em phải nhìn chằm chằm."

Lận Vũ Lạc từ chối đề nghị ra ngoài chơi của Cố Tuấn Xuyên, đầu óc chỉ toàn chuyện sắp cuối năm rồi, phải tăng thêm thành tích nghiệp vụ, lấy chút tiền thưởng.

Sợi dây của cô căng chặt, ngày nào cũng lo mình không ứng phó nổi với tình huống đột ngột xảy ra. Cô vẫn luôn bôn ba trên đường, chẳng chịu dừng lại.

Cố Tuấn Xuyên ngồi đối diện cô, thấy cô nằm bò ra bàn trà lật sách ghi chép, nghiêm túc nhường ấy, như thiếu nữ sắp tham gia kỳ thi đại học, cho rằng trận chiến này sẽ quyết định tương lai. Dường như vì cô đã bỏ lỡ việc học, thế nên mỗi một ngày của sau này đều không dám lơ là.

"Lận Vũ Lạc, em có biết yêu đương trừ sống chung, làm t.ì.n.h, tâm sự trải lòng, còn có nghĩa gì nữa không?"

Cố Tuấn Xuyên hỏi cô.

"Gì ạ?"

"Nghĩa là hai người có thể tin tưởng và dựa dẫm đối phương."

"Em tin anh mà."

"Nhưng em không dựa vào anh."

Chỗ dựa mà Cố Tuấn Xuyên nói không phải bảo cô dừng lại theo đuổi của mình, mà là khi đối mặt với lựa chọn có thể tự tin hơn, đừng sợ mất hết tất cả. Dẫu có một ngày hai người phá sản thất bại, quay đầu lại vẫn có một người để ôm ấp.

Lận Vũ Lạc nghe vậy buông bút xuống, nhìn anh rất lâu.

"Có thể anh không biết, em đã dùng danh tiếng của anh để bàn chuyện làm ăn bên ngoài đấy."

Cô cất lời.

"Rồi sao?"

"Rồi thì việc kinh doanh dễ bàn hơn nhiều."

Lận Vũ Lạc cười:

"Cố Tuấn Xuyên, có phải anh muốn em nghỉ phép không?"

"Anh hi vọng em được nghỉ ngơi."

"Vậy em sẽ nghỉ."

Lận Vũ Lạc lập tức xin nghỉ phép vài hôm, chuẩn bị ra ngoài đi chơi với Cố Tuấn Xuyên. Cô ngồi cạnh Cố Tuấn Xuyên, ôm cổ anh:


"Anh thắng rồi, em thật sự hết cách với anh."

"Thế này mới đúng chứ. Không có em phòng tập yoga vẫn mở bình thường, Quan Quan trưởng thành em sẽ nhẹ nhàng hơn. Em phải cho Quan Quan cơ hội, nói không chừng lúc em không ở đó, Quan Quan sẽ bùng nổ đơn hàng."

Cố Tuấn Xuyên buông cô ra, lấy điện thoại mở bản đồ để cô tùy ý chỉ. Chỉ cần cô muốn đi, họ sẽ đến đó.

"Rất nhiều nơi đều có tuyết."

Lận Vũ Lạc nói:

"Bắc Kinh vẫn chưa có."

"Muốn ngắm tuyết?"

"Muốn."

"Vậy thì đi thôi."

Họ nổi hứng nhất thời, cách khi xuất phát cũng chỉ có bốn ngày, ngay cả đi đâu cũng không biết. Lận Vũ Lạc chỉ có thể xếp năm ngày nghỉ, cuối cùng Cố Tuấn Xuyên quyết định đưa cô đến Ulan butong. Lần đó máy bay của anh suýt xảy ra chuyện, còn cô vì bỏ lỡ Tam Á mà đổi thành Ulan butong.

Vẫn quyết định ở lại chỗ lần trước, vì Cố Tuấn Xuyên muốn xem căn phòng cô gọi điện cho anh. Tô Cảnh Thu nghe tin cũng muốn đi, Lận Vũ Châu cũng muốn đi, Cao Phái Văn nói mình rành chỗ đó, có thể làm hướng dẫn viên miễn phí.

Năm ngày bốn đêm, miễn cưỡng cũng được.

Tô Cảnh Thu chỉ đi một mình.

Cố Tuấn Xuyên hỏi anh ta:

"Có phải cậu thấy bạn bè như chúng tôi mất mặt lắm không? Cho nên trước giờ không cho chúng tôi gặp Tư Minh Minh trong truyền thuyết kia."

Tô Cảnh Thu thật sự có khổ khó nói, đâu chỉ một lần anh ta nhắc đến chuyện cùng ăn bữa cơm, nhưng Tư Minh Minh không muốn đi. Nguyên văn là:

"Tôi không tham gia mấy việc xã giao vô ích."

Nếu Tư Minh Minh đối xử với anh ta và bạn bè anh ta như vậy, chắc chắn anh ta sẽ làm căng với cô ấy ngay. Cố tình với ai người ta cũng thế, Tô Cảnh Thu tìm không ra tật xấu nào.

"Anh nên bầu bạn với vợ mình, ở cạnh nhiều rồi sẽ thân ngay."

Cao Phái Văn cho anh ta lời khuyên.

"Cô thôi đi, nếu chỉ cần nhúc nhích cái miệng là ly hôn, ngày thứ hai sau khi kết hôn tôi đã độc thân rồi."

Lần này không cứng miệng nữa, chẳng muốn thể hiện cho họ thấy hôn nhân không tình yêu lâu dài nhất cũng vững chắc nhất.

Họ lái hai chiếc xe, hạng mục thứ ba Lận Vũ Lạc học được hai tiết, thậm chí muốn luyện xe ở đoạn đường không người. Cố Tuấn Xuyên nghiêm khắc răn cô:

"Em đừng lấy tính mạng người khác làm trò đùa! Đoạn đường này đến anh cũng phải cẩn thận, em lại đòi tập xe!"

Tô Cảnh Thu ở chiếc khác nói vào bộ đàm giật dây Lận Vũ Lạc:

"Tập đi, sợ gì chứ, dù sao trên xe cũng chỉ có hai người."

Cả nhóm bọn họ đi đến nơi có tuyết, mặt mày Cố Tuấn Xuyên chẳng giấu nổi vẻ đắc ý. Lận Vũ Lạc biết anh đang nghĩ gì, anh muốn tẩy sạch ký ức của cô một lượt. Để khi cô nghĩ đến chốn này, chỉ nhớ mỗi anh thôi.

Lận Vũ Lạc nhìn cánh đồng tuyết ven đường, nhớ lại tâm trạng khi ấy, cảm giác đó đã cách cô quá đỗi xa xôi. Mỗi một ngày trong hai năm vừa qua hệt như một bộ phim điện ảnh, tốc độ nhanh quá, thậm chỉ cô chẳng kịp dừng lại để tỉ mỉ nhớ về.

"Thực ra hôm máy bay suýt gặp chuyện, anh sắp sụp đổ đến nơi."

Cố Tuấn Xuyên mở lời:

"Là cuộc gọi của em khiến anh cảm giác mình sống lại. Có lẽ bản thân em cũng không biết, em đang chữa lành một ít bệnh dữ của anh. Lận Vũ Lạc, em thật sự chưa từng nghĩ đến có lẽ tình yêu của chúng ta sẽ lâu dài ư?"

Cố Tuấn Xuyên thấy mình rất lạ.

Hôn nhân của bố mẹ anh rối tung, anh mới là người nên sợ hãi kết hôn, nhưng anh lại mong chờ hôn nhân với Lận Vũ Lạc.

Trong hai người, sợ sệt tiến về trước thêm một bước nữa lại là Lận Vũ Lạc.

Cô lý trí, độc lập, với cô hôn nhân không phải lựa chọn tất yếu. Dẫu lúc cô khổ sở vất vả, cũng chưa từng nghĩ gả cho người ta để ăn no mặc ấm. Cố Tuấn Xuyên không rõ thời cơ nào sẽ thúc đẩy Lận Vũ Lạc hoàn toàn chạy về phía anh.

Nhưng anh không còn vội vã sốt ruột như trước. Anh cũng học được cách chậm lại để tận hưởng tình yêu một cách tốt đẹp nhất, đặc biệt là khi Lận Vũ Lạc tỳ trán vào cửa sổ ngắm gốc cây bên ngoài, khiến Cố Tuấn Xuyên cảm thấy chuyến đi này thật tuyệt vời.

"Cố Tuấn Xuyên."

"Hửm?"

"Tặng anh này."

Lận Vũ Lạc tựa người vào ghế, trên cửa sổ là hình trái tim Lận Vũ Lạc vẽ.

Ánh mắt trời soi rọi trái tim ấy, sáng lấp lánh.

Bình Luận (0)
Comment