Trước Sông Mưa Tạnh Gió Lắng

Chương 117

Lận Vũ Lạc hoàn toàn không ngờ mình sẽ chủ động cầu hôn Cố Tuấn Xuyên, lại còn ở trên giường, lúc nhiệt độ cơ thể của cả hai cao nhất, trái tim như sắp vỡ tung. Điều này chắc chắn là một liều thuốc mạnh, ngay cả cao trào cũng có tiếng vọng, giữa lúc thất thần, hơi thở bị cướp đoạt. Cô giống như người chết chìm ôm chặt cọng rơm cứu mạng Cố Tuấn Xuyên.

Có lẽ đời này chẳng còn lần nào như hôm nay nữa, buông bỏ lý trí, để mặc tình cảm dẫn dắt cô đưa ra quyết định quan trọng. Mà cô không hề hối hận vì câu nói ấy. Thậm chí cô còn nghĩ, sinh mệnh của mình lại thêm một vụ cá cược xa hoa. Cô rất tự tin, cảm thấy mình sẽ thắng.

Từ đầu đến cuối Cố Tuấn Xuyên không nói gì, chỉ thấy vành mắt nóng bỏng, vùi đầu thật sâu vào hõm vai Lận Vũ Lạc, để vòng ôm của cô có chỗ dừng chân tốt hơn. Trên đỉnh lều của họ là vòm trời với ngàn vạn vì sao cùng ánh trăng sáng rỡ. Anh biết rõ bản thân đã sở hữu vầng trăng và tâm hồn chân thành nhất cho riêng mình.

“Anh chỉ cần nói cho em biết, anh có bằng lòng kết hôn với em hay không.”

Lận Vũ Lạc cất lời:

“Em không ép anh, em chỉ muốn một đáp án chính xác. Em cũng không thích nghe mấy lời nhảm nhí sợ em gánh nợ chung, chịu khổ cùng anh gì đó, em muốn thể hiện cho anh thấy năng lực bước ra khỏi tình cảnh khó khăn của mình, miễn cho anh hiểu lầm em.”

Lận Vũ Lạc thò tay ra trước giường, lục tìm hộp thuốc lá mà hai mươi ngày Cố Tuấn Xuyên vẫn chưa hút, quyết định giải quyết thay anh một điếu. Trước giờ cô không phải người yếu đuối, nếu chịu dành nhiều thời gian hơn để tìm hiểu cô, sẽ nhận ra dưới lớp vỏ ngoài trông yếu ớt kia của cô là sĩ khí lấy một địch trăm.

Hộp quẹt phát ra tiếng vang bùi tai, đốm lửa lập tức nhảy nhót trong màn đêm, soi sáng gương mặt cô. Cảnh tượng cảm động sâu sắc nhường ấy, đã bị “hút thuốc sau khi làm xong” của Lận Vũ Lạc phá hoại. Cô giả vờ rít một hơi, khó hút quá, bèn kẹp ở đầu ngón tay, tay kia cầm gạt tàn ra vẻ ta đây. Cô chưa từng cầu hôn người khác, lòng dạ thấp thỏm quá đỗi. Hồ nước tĩnh lặng trong tim Lận Vũ Lạc từ không gợn sóng đến tràn ngập cảm xúc, sóng xuân tuân trào mạnh mẽ dưới sự tẩm bổ của Cố Tuấn Xuyên. Cảm giác căng đầy này làm cô mê mẩn. Dẫu nhắm mắt lại, cô cũng có thể cảm giác được ngọn sóng tình yêu đang nhấn chìm mình, mang theo từng đợt sóng vỗ.

Tình cảm đến mức này là thu hoạch bất ngờ của cô. Cô được chăm chút tỉ mỉ, lớn lao nhất từ người mà cô cảm thấy là khó có khả năng nhất.

Khói thuốc lượn lờ quanh đầu ngón tay cô, ánh sao trên đỉnh đầu cũng lập lòe, dưới vầng sáng yếu ớt, gò má và cần cổ hơi ngửa lên của cô tràn ngập vẻ bướng bỉnh và oanh liệt, dường như muốn dùng cả đời này để hiểu thấu ý nghĩa của tình yêu.

Cố Tuấn Xuyên phải mất một lúc lâu mới đè nén được nhịp tim của mình. Cầm lấy điếu thuốc kẹp trên tay Lận Vũ Lạc, rít mạnh mấy hơi, anh xoay người hôn môi cô. Khói thuốc phả vào khoang miệng, Lận Vũ Lạc bắt đầu sặc sụa, liều mạng đánh anh. Cố Tuấn Xuyên đè cô ở đó nói:

“Nếu tương lai còn khổ hơn bây giờ thì sao?”

Lận Vũ Lạc cắn môi anh, mùi máu nhanh chóng lan tràn. Anh ức hiếp cô, cô sẽ đáp trả, cuộc sống áp bức cô, cô phải phản kháng. Trong lòng cô, sớm muộn gì đau khổ cũng trôi qua. Trước nay cô đều đi từng bước chậm rãi trong đầm lầy, khó khăn đến mấy cũng không dừng lại, sớm muộn cũng sẽ bước trên con đường bằng phẳng, sớm muộn cũng sẽ thấy mặt trời rực rỡ. “Khổ sở còn tệ hơn bây giờ” mà Cố Tuấn Xuyên nói hoàn toàn không tồn tại, vì nỗi đau nào có ngưỡng cửa, căn bản chẳng thể so sánh được.

“Em có ngốc không hả.”

Cố Tuấn Xuyên lên tiếng:

“Em phải gả cho anh vào lúc anh tốt đẹp nhất, hoặc dứt khoát lần đầu đừng ly hôn, tìm cơ hội lừa anh, lấy tiền của anh đi mất.”

“Sao anh biết thời điểm tốt nhất của mình không ở tương lai? Em dùng kinh nghiệm của mình nói cho anh biết, bất kể hiện tại chúng ta hoang mang, đau khổ đến mức nào, ngày sau rồi sẽ tốt hơn ngày trước. Không tin chờ mấy năm nữa anh quay đầu nhìn lại xem.”

Lận Vũ Lạc rút khăn giấy lau miệng cho anh, anh xuýt xoa một tiếng cô lại hôn lên, môi áp sát anh, đầu ngón tay cọ xát cằm anh:

“Em không cần hưởng thụ tiền tài của anh, em muốn cùng anh tạo ra cuộc sống. Em không có điểm bắt đầu tốt như phần lớn mọi người, nhưng em thật sự rất siêng năng...”

“Đừng nói nữa.”

Cố Tuấn Xuyên hôn cô:

“Đừng nói nữa, anh đau lòng.”

Cố Tuấn Xuyên đau lòng và thương Lận Vũ Lạc vô cùng. Cô chưa bao giờ chịu thua, chưa từng tỏ ra yếu đuối. Anh ôm siết lấy cô:

“Em thật sự giỏi lắm đấy Lận Vũ Lạc.”

Trong lòng Cố Tuấn Xuyên, Lận Vũ Lạc là một người giỏi giang. Tình cảm anh dành cho cô, trừ tình yêu ngập tràn ra, còn mang theo tôn trọng và kính nể. Mặc kệ người ngoài nói thế nào, họ chẳng cần tự chứng minh, chỉ hai người biết rõ, Lận Vũ Lạc nào phải người tham tiền, anh cũng đâu phải gã háo sắc. Cả hai đều là những người có tính tình trẻ con, bỏ hết tất cả nhân tố bên ngoài, đào hố trong lòng đối phương, rồi lại sắp xếp bản thân mình vào đó. Hố kia không phải mộ, là đồng ruộng, họ trưởng thành từ đó, mãi đến khi gốc rễ bám sâu, chẳng đào lên được nữa. Quá trình ấy dài đằng đẵng, đã từng trải qua dời cắm, khô cạn, nhưng cuối cùng họ vẫn gắn lại với nhau.

“Vậy thì anh phải cố gắng hơn một chút. Nếu khả năng của anh chỉ đến đó, em chịu khổ với anh, ngày sau em có thể hận anh, anh sẽ không oán trách câu nào.”

Cố Tuấn Xuyên tựa trán mình vào trán cô nói:

“Chỉ là màn cầu hôn này của em thật sự tùy tiện quá, em có thể tiến bộ hơn chút được không, đừng làm như mình có thù với lãng mạn vậy.”

Anh được lợi còn khoe mẽ, muốn nếm vị ngọt như “hoàng tử nhỏ” từ chỗ của Lận Vũ Lạc. Lận Vũ Lạc biết tính của anh, cố ý lắc đầu:

“Xin lỗi, vừa nãy có lẽ là cơ thể của em quá hưng phấn, nhất thời ăn nói linh tinh, anh cứ quên đi, em chẳng muốn kết hôn đâu.”

Cố Tuấn Xuyên nhéo má cô, chặn miệng cô lại, uy hiếp cô rút lại mấy câu chẳng ra gì kia, hai người lại quấn lấy nhau.

Lận Vũ Lạc không nhắc đến chủ đề kết hôn nữa, cô đã tỏ rõ tấm lòng, cũng biết Cố Tuấn Xuyên đã chấp nhận. Họ ở trên núi, không đủ thủ tục, chẳng thể độn thổ về kết hôn, nhưng đã xem đối phương là người nhà của mình.

Lận Vũ Lạc là người đầu tiên thử sự kết hợp về mặt ý thức này, cô hỏi Cố Tuấn Xuyên:

“Nhà chúng ta có mấy căn hộ?”

“Em hỏi chỗ nào?”

“Anh có ý gì? Chỗ nào anh cũng có nhà?”

Hai năm nay Cố Tuấn Xuyên chơi lớn, đến thành phố mình thích sẽ mua nhà. Mấy chục ngàn, vài trăm ngàn, mấy trăm ngàn đều có, anh chưa từng tự mình đếm qua. Lận Vũ Lạc ép anh nhớ lại, cô ở bên cạnh cầm quyển sổ nhỏ. Cố Tuấn Xuyên hỏi cô làm gì, cô đáp sợ anh tuổi già mất trí ngớ ngẩn, quên mất nhà của mình.

Chờ cô ghi hết vào sổ xong mới lên tiếng:

“Mấy thứ này phải bán hết, tiền thuê mặt bằng Lục Dã trên toàn quốc cũng đủ nửa năm. Nhà chúng ta có kẻ thù không?”

“?”

“Lỡ như anh gặp chuyện bất trắc bên ngoài, em cũng biết nên nghi ngờ theo hướng nào đúng không?”

Lận Vũ Lạc càng lúc càng thành thạo trong việc thực tập cách nói “nhà chúng ta”, ảnh hưởng Cố Tuấn Xuyên cũng có suy nghĩ về “nhà chúng ta”.

Chiều hôm sau, hai người ngủ trưa, Cố Tuấn Xuyên đột nhiên lên tiếng:

“Nhà chúng ta hết bao cao su rồi.”

Lận Vũ Lạc ngồi bật dậy, sắc mặt nghiêm túc:

“Thật sao?”

“Thật, anh không nghĩ mình sẽ ở đây lâu đến thế.”

“Vậy phải sống thế nào?”

Lận Vũ Lạc rơi vào âu lo. Cô không né tránh h@m muốn của mình, chuyện này chẳng có gì đáng phải tránh cả, chẳng biết bao giờ xuống núi, lẽ nào phải bắt đầu tu hành? Cô lắc đầu:

“Em không tu được, lục căn không thanh tịnh, anh tìm Mục Lực Nghiêu đi.”

Thấy Cố Tuấn Xuyên không nhúc nhích, cô bảo:

“Đâu thể để em đi đúng không?”

“Anh cám ơn em nhé Lận Vũ Lạc, đừng nói độ tuổi của mẹ anh bây giờ không cần tránh thai, dù cần, anh đi tìm Mục Lực Nghiêu, lỡ kích thước của ông ấy không hợp với anh, sau này anh làm sao đối mặt với ông ấy?”

“Ồ.”

Lận Vũ Lạc đá anh:

“Vậy anh cách xa em ra một chút, căn cứ nhiều phòng trống như vậy, sau này hai chúng ta chia giường, không ai để ý ai.”

“Chúng ta có mọc tay mà.”

Cố Tuấn Xuyên còn chưa nói hết, Lận Vũ Lạc đã đá anh, bảo anh câm miệng, đừng nói mấy câu nhảm nhí nữa:

“Anh ra ngoài ngủ đi.”

Lận Vũ Lạc đuổi anh đi.

Cố Tuấn Xuyên thuận miệng đồng ý, lại chẳng buồn nhúc nhích, anh lên mạng đặt hàng, tin tức giao hàng biến mất, không rõ mắc kẹt ở đâu. Họ không ngờ lại gặp chuyện lúng túng như vậy, một lúc sau, chẳng nhịn được bật cười.

“Hai chúng ta phải làm sao đây?”

Cố Tuấn Xuyên học Lận Vũ Lạc.

Lận Vũ Lạc hừ một tiếng, trở mình, đi ngủ.

Đến cùng vẫn là Lận Thư Tuyết hiểu con trai, phát hiện hai buổi tối liên tục anh đều ra ngoài chạy bộ, biết ngay chỗ nào không ổn bèn ngăn anh lại hỏi.

“Cấm dục.”

Cố Tuấn Xuyên đáp.

“Hết bao cao su rồi à?”

Lận Thư Tuyết nói thẳng.

“Mẹ, sao...”

“Quầy lễ tân có.”

“Cái gì?”

Cố Tuấn Xuyên tưởng mình nghe nhầm.

“Mẹ nói quầy lễ tân có! Có phải con ở trên núi nghẹn quá nên ngốc rồi không, ở đây có thứ này chẳng phải bình thường sao? Chẳng những bọn mẹ có, kích thước cũng đầy…”

Lận Thư Tuyết còn chưa nói hết, Cố Tuấn Xuyên đã chạy đi mất. Bà ấy đứng đó cười suốt một lúc, người trẻ tuổi chơi vui thật.

Dẫu mùa đông có dài đến mấy, mùa xuân cũng sẽ tới, dù chỉ dừng lại một hai tuần, nhưng ít nhất nó cũng đã đến.

Lận Vũ Lạc đã có một kỳ nghỉ dài nhất trong đời, khi họ thu dọn hành lý chuẩn bị trở về, đã sắp sang mùa xuân năm 2020.

Căn cứ gần như không kinh doanh gì, mỗi ngày Lận Thư Tuyết đều tu tâm dưỡng tính, phát triển nghiệp vụ câu cá cùng Mục Lực Nghiêu. Đến tháng 4, làng du lịch của họ bắt đầu xây dựng, thời gian xây dựng khá dài, phải mất 2 năm mới có thể hoàn thành.

Lận Thư Tuyết nói với Cố Tuấn Xuyên:

“E rằng đây là vụ kinh doanh lớn cuối cùng trong đời của mẹ con, bất kể thành hay bại, sau này chắc mẹ không còn sức giày vò nữa.”

“Không thể nào.”

Cố Tuấn Xuyên quá hiểu Lận Thư Tuyết, Lận nương tử tuyệt đối sẽ không dừng lại, dù bà ấy tám mươi chín mươi vẫn sẽ chiến đấu:

“Con còn mong mẹ làm xong vụ này sẽ thu tay lại đấy.”

“Được.”

Lận Thư Tuyết qua loa một câu, vươn tay ra với Cố Tuấn Xuyên.

Nhiều năm như vậy, hai người hiếm khi có một lần thế này, sớm chiều bên nhau. Trong kỳ nghỉ dài đằng đẵng, họ đã nói rất nhiều chuyện, cùng dùng bữa uống trà, nghiên cứu thảo luận về kinh doanh và tương lai. Cuối cùng Lận Thư Tuyết cảm thấy bản thân đã đạt mức hợp lệ của người làm mẹ.

Cố Tuấn Xuyên ngượng ngùng ôm bà ấy, Lận Thư Tuyết vuốt nhẹ lưng anh, nhỏ tiếng bảo:

“Mẹ sẽ tìm cơ hội thích hợp đẩy nhà lớn của mình ra ngoài, dẫu tương lai các con thế nào, đây cũng là món quà và tự tin mà mẹ dành cho hai đứa.”

Lận Thư Tuyết nghĩ rất rõ ràng, căn nhà của bà ấy quả thật giá trị to lớn, bà ấy có giữ cũng không về ở nữa. Bán đi để giúp Lận Vũ Lạc vững lòng hơn trong việc mù quáng lựa chọn hôn nhân này.

“Mẹ đừng lo cho con.”

Cố Tuấn Xuyên lên tiếng:

“Nhà kia rất tốt, bán rồi mua lại sẽ không còn giá đó nữa. Nếu con thật sự đi tới bước đó, con sẽ nói với mẹ.”

Lận Thư Tuyết cười, có lẽ đã ở chung quá lâu, lúc tách ra hiếm khi nào cảm xúc của bà ấy lại dao động như vậy, lén lút lau nước mắt. Cố Tuấn Xuyên giả vờ mạnh mẽ, lúc đi không hề quay đầu. Lận Vũ Lạc thường xuyên ngoảnh lại, thấy Lận Thư Tuyết khóc, chạy về ôm bà ấy.

“Lạc Lạc à.”

Lận Thư Tuyết vỗ lưng cô:

“Phải vui vẻ, phải khỏe mạnh, những chuyện khác đừng sốt ruột.”

“Mẹ phải bảo trọng.”

Trên đường đi họ ghé Xuân Dã ở hai ngày.

Xuân Dã trống trải không người, chẳng còn nhộn nhịp như mùa hè trước, họ như rơi vào trong mộng. Tam Nhất nằm trên đùi Lận Vũ Lạc, có lẽ đã lâu chưa được ai vuốt v e, hơi nhớ nhung những ngày tháng được người ta cưng chiều, dụi đầu vào Lận Vũ Lạc, để cô gãi đầu cho nó liên tục.

“Tam Nhất hình như ngoan hơn rồi.”

Cô cất lời.

Nhưng Tam Nhất lập tức dùng hành động nói cho cô biết chỉ là ảo giác thôi, móng vuốt của nó nhanh chóng hất đổ ly trà của Lận Vũ Lạc. Lận Vũ Lạc đứng dậy đuổi theo nó, Tam Nhất lại phóng lên nóc nhà. Phương hướng nó nhìn chính là làng du lịch trong tương lai.

Lận Vũ Lạc và Cố Tuấn Xuyên cũng leo thang lên đó, ngồi bên cạnh Tam Nhất. Mảnh đất rộng lớn kia đã được vòng lại, “tiền cược” của họ dùng để xây dựng hi vọng trên đó.

Dám làm chuyện kia vào giờ phút này, những người ấy phải gan dạ biết mấy. Một triệu hai của Lận Vũ Lạc cực kỳ nhỏ bé, Cố Tuấn Xuyên mới là thánh cược.

“Cố Tuấn Xuyên anh giỏi thật đó. Tim của anh vô cùng khỏe mạnh.”

“Em nhìn thêm đi, nói không chừng ba năm sau vẫn là một đống đổ nát thôi.”

Cố Tuấn Xuyên thấy mình có thể chấp nhận bất kỳ kết quả nào.

Khi trở về Bắc Kinh, họ chợt có cảm giác hoảng hốt.

Lận Vũ Lạc gặp Lận Vũ Châu, vành mắt đỏ bừng, Lận Vũ Châu thì sao, có kiềm nén hơn Lận Vũ Lạc, nhưng vẫn không nhịn được ôm chị gái mình. Thì thầm một lúc mới bình tĩnh lại.

Lận Vũ Lạc x0a nắn bắp tay Lận Vũ Châu:

“Tiểu Châu tập tạ hả?”

Dường như Lận Vũ Châu đã trở thành một người đàn ông trưởng thành, vai rộng eo hẹp, sống lưng thẳng tắp, nói chuyện cũng vững vàng hơn nhiều:

“Dạ, em lấy dụng cụ của Lý Tư Lâm luyện tập.”

“Về sau em có nói chuyện với Lý Tư Lâm không?”

Lận Vũ Lạc hỏi cậu.

“Không ạ.”

Sau khi Lý Tư Lâm nói cho Lận Vũ Châu biết đồ dự trữ khẩn cấp để ở đâu xong, lại lần nữa biến mất, cô ấy không đăng bất cứ hoạt động gì.

“Ngày nào cô ấy cũng đăng hết, chơi vui lắm, chỉ chặn cậu thôi.”

Cố Tuấn Xuyên không mỹ hóa quan hệ giữa cậu và Lý Tư Lâm như Lận Vũ Lạc, anh nói thẳng:

“Lý Tư Lâm thấy giữa hai người chẳng còn quan hệ gì nữa, cô ấy chặn cậu.”

Lận Vũ Lạc nhéo tay anh, anh lại bảo:

“Tiểu Châu đã là người trưởng thành rồi, lẽ nào không thể chấp nhận việc mối quan hệ giao tiếp thay đổi sao?”

“Cố Tuấn Xuyên! Anh phiền quá!”

Lận Vũ Lạc tức giận đánh anh, Lận Vũ Châu ở bên cạnh bật cười. Cậu đề nghị mời mọi người ăn bữa cơm, gọi cả Tô Cảnh Thu và Cao Phái Văn, cậu mua đồ đến nhà Cố Tuấn Xuyên nấu. Lúc Cố Tuấn Xuyên không ở đây, cậu mượn điện thoại Lận Vũ Lạc xem thử. Cố Tuấn Xuyên không nói dối, Lý Tư Lâm đã đến nước Anh, mỗi ngày trôi qua cực kỳ sôi nổi, bài đăng toàn là những buổi tụ tập đa dạng, vẫn là vẻ ung dung thoải mái của cô ấy ngày xưa.

Lúc Lận Vũ Châu vẫn còn ngượng nghịu vì nụ hôn lạ lùng kia của họ, Lý Tư Lâm đã bước ra khỏi đó, đi trên hành trình kế tiếp. Khi cậu trưởng thành hơn một chút, muốn giải quyết vấn đề với cô ấy, cô ấy nói điều đó đã không còn là vấn đề nữa.

Cậu trả điện thoại cho Lận Vũ Lạc, mỉm cười với cô.

Lận Vũ Lạc có lòng muốn an ủi cậu, lại chẳng biết phải bắt đầu an ủi từ đâu, đành mở lời:

“Em giữ gìn nhà cửa cho Lý Tư Lâm đàng hoàng. Lý Tư Lâm bảo căn nhà đó là gốc rễ của cô ấy, sau này dẫu cô ấy có làm gì, mỗi năm cũng sẽ về ở vài hôm.”

“Được ạ.”

Bạn bè đã lâu không gặp, khi gặp lại suýt thì ôm đầu gào khóc. Tô Cảnh Thu vô cùng thảm thiết, nhà hàng thức ăn nhẹ và quán bar của anh ta đều ngưng hết, lải nhải đòi làm người mẫu cho L. Đời này anh ta chưa từng trải qua nỗi khủng hoảng nào như vậy, mơ thấy nhà hàng của mình mọc đầy cỏ dại, đau đớn không thôi, mở mắt phát hiện giấc mơ là giả, nhưng việc anh ta sắp phá sản lại là thật.

“Chẳng phải anh nói mình không kiếm chút tiền đó à?”

Cao Phái Văn trêu anh ta.

“Tôi đâu thể để Tư Minh Minh ngày nào cũng cười nhạo mình ở bờ vực phá sản được.”

Dẫu tình cảnh chẳng tốt lắm, nhưng lúc dùng cơm lại vui vẻ. Đã lâu không gặp, thật sự rất nhớ, tôi tới anh đi, dường như đã trở về ngày trước.

Lúc Lận Vũ Lạc chính thức đi làm lại, trung tâm thương mại Đông An gần như chẳng có ai, trước quầy lễ tân phòng tập yoga cố ý đặt bảng đánh dấu, theo dõi nhiệt độ cơ thể và người đến người đi. Điều này không thành vấn đề, khó khăn thật sự là không thể thu hút học viên đến lớp. Phòng tập khu sân bay cũng đã dừng trang trí. Lớp học trực tuyến cũng gặp khó khăn, phần lớn các học viên đã bắt đầu tăng ca không ngừng nghỉ, gần như chẳng còn thời gian rảnh. Dường như tất cả mọi người đều bắt đầu cuộc sống chẳng dễ dàng của mình. Ngay cả Quan Quan cũng không còn lòng dạ yêu đương, lo lắng cho tương lai bản thân.

Tâm trạng Lận Vũ Lạc lại vững vàng hơn, bắt đầu dẫn dắt mọi người nghiên cứu vận hành tài khoản online trên hệ thống, đầu tiên từ việc thống nhất hình tượng, sau đó chính thức thử livestream. Lận Vũ Lạc học được rất nhiều thứ khi còn ở Vân Nam, giờ đây đã có đất dùng. Ban đầu cô cùng mọi người cải tạo phòng tập thành nơi livestream, rồi thông qua thiết kế khóa học của hệ thống và quảng cáo livestream, họ bắt đầu vào việc.

Tiết đầu tiên do Lận Vũ Lạc dạy.

Do cô đoán được số liệu sẽ không tốt, không muốn bất kỳ huấn luyện viên nào thất vọng, nên mới làm trước. Trạng thái của cô thoải mái, trước khi livestream đã nói với mọi người:

“Mặc kệ có được hay không, chúng ta phải kiên trì làm tiếp, sớm muộn cũng tìm được cách. Bình tĩnh lại, chuyện này cũng giống như việc chúng ta học tập, mọi người đều đi hết 12 năm học, cuối cùng thi đậu Thanh Hoa được mấy người? Phải thả lỏng tâm trạng.”

Lần đầu livestream, có hơn 100 người xem, số người xem online cùng lúc cao nhất là 26. Một trong số đó là Cố Tuấn Xuyên, anh vẫn luôn online. Lận Vũ Lạc rất vui, cô thấy số liệu này thật sự quá ghê gớm. Xong việc, cô khoe khoang với Cố Tuấn Xuyên:

“Anh thấy sao nào?”

“Tốt lắm, cách ngày em trở thành tài khoản lớn với ngàn vạn người hâm mộ, vẫn còn thiếu 9999800.”

“Câm miệng.”

Hai người dần dần có tâm trạng tốt hơn, không sốt ruột nữa.

Cuối cùng Cố Tuấn Xuyên quyết định không đóng cửa bất cứ cửa tiệm Lục Dã nào, bắt đầu mò mẫm kinh doanh online, mỗi ngày đều kiểm tra hạn sử dụng của các sản phẩm giữ lạnh, cung cấp dịch vụ cho những thực khách đã mua thẻ đặt trước. Cố hết sức mình, nghe theo ý trời, một khi đã nghĩ thông suốt điểm này, giấc ngủ ngon và vẻ bình tĩnh thản nhiên của anh đã trở lại. Sự cậy tài khinh người của anh càng sắc bén hơn, cũng bắt bẻ nhiều hơn, nhất là việc vận chuyển kinh doanh online của Lục Dã, không cho phép xảy ra bất cứ sai lầm ngu xuẩn nào.

Sống sót, là mục tiêu chính của họ. Sống thật tốt là mục tiêu tiếp theo.

Họ chạy đôn chạy đáo trong thành phố, sống vì chính mình hoặc kế sinh nhai của người khác, hi vọng có thể cùng nhau trải qua ngày tháng dài đằng đẵng này.

Vào sáng sớm của lập hạ, Lận Vũ Lạc nhớ rất rõ hôm đó, là ngày 5 tháng 5. Một ngày trước, livestream phòng tập yoga vừa phá vỡ mục tiêu nhỏ 200 người cùng lúc online, nhóm người dùng có cùng sở thích đã lên đến 600, họ đặt pizza giao đến phòng tập để chúc mừng.

Sáng hôm nay, hai người mở mắt dậy, nghe tiếng chim hót bên ngoài rất ồn. Cửa sổ mở toang, rèm cửa bị gió thổi lay động, trừ việc mang theo tia sáng mặt trời còn đem đến những manh mối khác của thế giới này. Cây cối xanh mướt, hoa ở công viên nở rộ. Lận Vũ Lạc trông thấy hai chú chim đang xây tổ trên cây, muốn yên ổn làm nhà chốn này.

Tất cả tràn trề sức sống như muốn tuyên bố cuộc sống mới đã đến.

Cô và Cố Tuấn Xuyên nhìn nhau, đều đi tìm đồ rồi cùng lúc bày lên bệ cửa sổ.

Cả hai đều muốn kết hôn, đây là một buổi sáng vạn vật đầy sức sống, chẳng chút dấu hiệu báo trước, không có cầu hôn, chỉ mỗi ánh mắt chạm nhau đã cảm thấy đời này phải cùng đối phương viết tên lên một trang giấy, dẫu giàu sang hay nghèo hèn.

“Tiếc là hôm nay chúng ta không thể đi.”

Lận Vũ Lạc nói.

“Không sao, 20 tháng 5 là tiết tiểu mãn.”

Mưa ngày càng nhiều, sông ngòi dâng cao, mặt đất ấm áp, vạn vật mạnh mẽ. Là tiết tiểu mãn, bấm tay tính toán, cũng là ngày tốt. Đầu óc hai người chỉ toàn là tiểu mãn, vậy mà chẳng nhận ra bản thân 520 đã là một ngày cực kỳ lãng mạn.

Đã quyết định ngày đăng ký kết hôn, Lận Vũ Lạc thấy cô đã gả đi rồi. Hễ là những thứ cần cho việc kết hôn về mặt hình thức cô đều không có, cũng không nghiên cứu, thậm chí cô thấy mình chẳng thiếu gì hết. Tập bài yoga chào buổi sáng trong phòng khách xong, cô vào nấu cháo. Trong lòng cô, kết hôn với ai mới là quan trọng nhất, còn lại đều là chuyện nhỏ.

Cô tùy tiện, Cố Tuấn Xuyên lại không thể tùy ý. Cả đời này kết hôn hai lần, cũng phải có một lần thật nghiêm túc.

Nhưng anh không hỏi Lận Vũ Lạc thích thứ gì, vì anh biết rõ.

Lận Vũ Lạc thích những thứ có ý nghĩa hiện thực, có thể cầm trong tay, gió thổi không bay người khác chẳng lấy được.

Ba ngày sau Lận Vũ Lạc thức dậy, cảm giác ngón tay mình khác lạ, giơ tay nhìn thử, trên ngón vô danh của cô là chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh. Phương Liễu cũng từng bồi dưỡng cho cô những tài liệu liên quan đến kim cương, để tiện phân biệt kim cương của những ai đáng giá hơn, có khả năng mua tiết học. Viên mà Cố Tuấn Xuyên lén đeo vào tay cô, chẳng phải thứ tùy tiện mua được. Mức giá khiến người ta phải ngạc nhiên run rẩy.

Đeo thứ này, cô thậm chí chẳng dám nhúc nhích ngón tay, thế nên cô đã nói Cố Tuấn Xuyên một trận:

“Thời kỳ đặc biệt, anh tốn tiền mua cái này làm gì? Anh mua nó, lỡ hết tiền em cũng không thể bán được! Còn nữa, anh lấy đâu ra vậy? Đây là loại đặt riêng mà! Lẽ nào khoảng thời gian trước anh lén làm? Thế mà anh còn bảo với em không muốn kết hôn.”

“Anh không tốn tiền.”

Cố Tuấn Xuyên lên tiếng:

“Lần trước khi kết hôn, mẹ nuôi của em đặt người ta làm.”

“?”

Lận Vũ Lạc không biết chuyện này, Cố Tuấn Xuyên giải thích cho cô: Vốn dĩ họ phải tổ chức hôn lễ, Lận Thư Tuyết bảo đóng kịch cần làm cho trót, cũng phải đầy đủ mọi thứ, không thể mất mặt trước khách khứa được. Nhưng bố anh đột nhiên qua đời, chưa kịp làm những chuyện đó. Cho nên...Cố Tuấn Xuyên nhún vai:

“Đây là một trong số combo, cám ơn mẹ anh.”

Lận Vũ Lạc vô cùng hài lòng, nhưng cô thật sự không thể đeo thứ quý giá như vậy, cảm giác không còn là ngón tay của mình nữa. Thế nên cô tự lên mạng tìm nhẫn kim cương giả để thay thế, cái thật thì cất đi. Cố Tuấn Xuyên nhắm một mắt, mở một mắt với hành vi này, thậm chí anh nghĩ nếu không làm vậy đã không phải Lận Vũ Lạc nữa rồi.

Hôm tiết tiểu mãn, họ đi lấy giấy kết hôn.

Đó là một ngày bình thường, cả hai thức dậy từ sớm, vui mừng hớn hở, nắm tay nhau ra ngoài, chẳng chút chần chừ.

“Lần thứ hai rồi, em đã có kinh nghiệm.”

Lận Vũ Lạc nói, cô duỗi tay vào túi xách lấy đồ, Cố Tuấn Xuyên ở bên cạnh hù dọa cô:

“Em thử yêu cầu anh kiểm tra sức khỏe trước hôn nhân lần nữa xem!”

“Không đâu.”

Lận Vũ Lạc lấy son ra, nhìn gương bôi lên, lại vung vẩy tóc đuôi ngựa, hiển nhiên hết sức vừa ý với trạng thái của mình.

“Đi thôi, sắp đến giờ cao điểm rồi.”

Cố Tuấn Xuyên giục cô nhanh hơn, sợ đến trễ, hoặc xảy ra trục trặc gì đó. Anh bị Lận Vũ Lạc làm cho sợ hãi mất rồi.

Khi dấu mộc kia đóng xuống, có lẽ âm thanh không lớn đến mức ấy, nhưng trong lòng họ lại lớn như vậy đấy. Đóng cạch một tiếng, Cố Tuấn Xuyên cầm lấy, nói với Lận Vũ Lạc:

“Cô nhóc! Lại rơi vào tay anh nữa rồi!”

Em cứ chờ đó cho anh!
Bình Luận (0)
Comment