Trước Sông Mưa Tạnh Gió Lắng

Chương 34

"Sách gì?"

"Sách luật sư Khổng tặng tôi."

Lận Vũ Lạc nghiêm túc lục tìm hàng ghế sau một lượt, ngay cả dưới gầm ghế sau cũng tìm kiếm cẩn thận, kỳ lạ, chẳng thấy đâu hết. Cô hơi sốt ruột, vì lúc luật sư Khổng tặng cô còn giao bài tập cho cô, ngay cả tên sách cô cũng chưa kịp xem.

"Cô hỏi luật sư Khổng, hỏi tôi làm gì?"

"Mất trên xe anh mà!"

"Mất trên xe tôi thì trách tôi?"

"Có phải anh đã vứt rồi không? Anh thấy tôi nhận sách của luật sư Khổng, nhưng không nhận nước hoa của anh, trong lòng anh mất cân bằng, cảm thấy mất mặt!"

Lận Vũ Lạc nhỏ tiếng cãi nhau với Cố Tuấn Xuyên, cô sắp tức chết đến nơi, Cố Tuấn Xuyên quá đáng ghét, cô chưa từng gặp ai như vậy! Dựa vào đâu anh lại vứt đồ người ta tặng cho cô chứ!

"Tôi nói lại với cô lần nữa Lận Vũ Lạc, đừng tự dát vàng lên mặt mình! Tôi so đo với quà người ta tặng cho cô ư? Cô là cái thá gì, đáng để tôi làm vậy?"

Cố Tuấn Xuyên bị Lận Vũ Lạc chọc tức, lúc anh giận nói chuyện không tha người ta, bày ra tư thế muốn cãi nhau một trận với Lận Vũ Lạc.

Lận Thư Tuyết đã lên xe, thấy hai người đứng đó giận dữ mặt mày trắng bệch, thở dài rồi lại xuống xe:

"Hai đứa sao vậy?"

"Anh ấy ném đồ của con!"

"Cô ấy ảo tưởng con ghen tuông!"

Cố Tuấn Xuyên không muốn nói nhảm, nói thẳng những lời khiến người ta lúng túng, khiến Lận Vũ Lạc tức đến giậm chân, lúc giải thích rõ ràng miệng lưỡi hơi vụng về:

"Không phải! Tôi muốn nói lòng báo thù của anh quá nặng! Tôi không bảo anh ghen! Tôi biết anh sẽ không ghen! Tôi chưa từng nghĩ theo hướng đó!"

Lận Vũ Lạc biết khả năng của mình, cũng hiểu Cố Tuấn Xuyên là người thế nào, trước giờ cô chưa từng nghĩ hai người sẽ có những vướng mắc tình cảm như ghen tuông gì đó.

"Dừng lại."

Lận Thư Tuyết nghe hai người cãi mà đau đầu, giơ tay khuyên ngăn:

"Hai con bình tĩnh lại đi."

Rồi bà ấy chuyển sang Cố Tuấn Xuyên:

"Con có vứt không?"

"Không có."

Mắt Cố Tuấn Xuyên như muốn bốc lửa, chỉ còn thiếu nước lột da của Lận Vũ Lạc, anh thật sự rất giận.


"Vừa rồi có ai lên xe con không?"

"Không có."

Thực ra là có, Cao Phái Văn cho người lên xe anh lấy tập tranh, anh đã nghĩ đến chuyện hiểu lầm này từ sớm, nhưng Lận Vũ Lạc đổ ập xuống buộc tội anh, khiến anh lười nói cho cô biết. Cô càng như vậy, anh càng không nói, cho cô sốt ruột chết luôn!

Đến cùng Lận Thư Tuyết vẫn hiểu con trai mình, biết anh lại bắt đầu để tâm vào chuyện vụn vặt, bèn gọi thẳng cho Cao Phái Văn hỏi ban nãy có phải có việc gì đó lên xe của Cố Tuấn Xuyên hay không, cuộc gọi này đã làm rõ mọi chuyện. Một lúc sau, Cao Phái Văn kéo túi đựng sách ra từ trong tập tranh, chạy xuống đưa cho họ.

Chẳng qua chỉ là một việc hiểu lầm nhỏ mà thôi.

Hai người lại gây lớn đến vậy.

Cao Phái Văn thấy sắc mặt của cả hai đều không tốt, còn Lận Thư Tuyết lại đứng một bên như xem kịch, thế là cô ấy cũng đứng bên cạnh Lận Thư Tuyết chuẩn bị xem kịch. Cao Phái Văn là bạn của Cố Tuấn Xuyên và Tô Cảnh Thu đã nhiều năm, cô ấy cũng từng thấy Cố Tuấn Xuyên yêu đương, trước giờ anh không chịu cúi đầu, không biết dỗ dành người ta, muốn sao thì tùy. Vì thái độ khốn kiếp như thế của anh, nên khi yêu đương anh gần như không cãi nhau, nhất là vì những chuyện nhỏ như vậy.

Vì không hay cãi nhau, lúc anh yêu đương đàng hoàng thoạt nhìn cũng khá ngọt ngào, tất nhiên khi chia tay lại là một chuyện khác.

"Tìm thấy rồi à? Đọc kiệt tác của cô cho cẩn thận đi."

Cố Tuấn Xuyên lên xe, thấy Lận Vũ Lạc đứng đó không nhúc nhích bèn hạ cửa sổ xe xuống:

"Không lên xe đứng đó làm gì? Chờ người khác xem chuyện vui?"

"Con gọi mẹ mình là người khác à?"

Cuối cùng Lận Thư Tuyết cũng lên tiếng:

"Ồ, hai đứa là vợ chồng son, mẹ già và bạn thân là người khác? Sao con lại dát vàng lên mặt mình thế? Lạc Lạc mới không xem con là người mình đâu. Đúng không? Lạc Lạc."

Lận Thư Tuyết kéo tay Lận Vũ Lạc:

"Đừng lên xe nó! Tính tình thối hoắc! Chẳng những không lên xe nó, hôm nay cũng đừng theo nó về nhà! Đi, về nhà bác!"

Bà ấy giả vờ muốn kéo tay Lận Vũ Lạc lên xe mình, nghe Cố Tuấn Xuyên sập mạnh của xe, bèn nhịn ý cười. Cố Tuấn Xuyên kéo Lận Vũ Lạc, trong sự vùng vẫy mạnh mẽ của cô vác cô lên xe, nói với Lận Thư Tuyết:

"Không thèm đến nhà mẹ đâu! Mẹ bảo tên khốn Cố Tây Lĩnh kia cách xa cô ấy ra một chút!"

Cao Phái Văn đứng bên cạnh tặc lưỡi:

"Thì ra vợ chồng cãi nhau lại vui như thế, hay là hai người đừng đi, cãi thêm chút nữa, tôi còn chưa xem đủ."

Cố Tuấn Xuyên trừng cô ấy, thắt dây an toàn cho Lận Vũ Lạc, khóa cửa xe bên phía cô lại, nhấn ga rời đi.

Vì giận mà từ đầu đến cuối Lận Vũ Lạc đều nhìn ra ngoài cửa sổ, không chỉ giận mà còn xấu hổ, cả một chút hối lỗi vì nghi oan cho Cố Tuấn Xuyên. Tóm lại tâm trạng của cô rất phức tạp, không thể đối diện với Cố Tuấn Xuyên được.

Nhưng hiển nhiên Cố Tuấn Xuyên vẫn có thể, anh hờ hững lên tiếng:

"Tôi nói cho cô biết Lận Vũ Lạc, sau này gặp chuyện gì cũng phải động não trước. Cô đừng mở miệng nói bậy, con người tôi có nhỏ mọn đến mấy cũng không đến mức làm chuyện như thế? Ít nhiều gì chuyện đó cũng không có phẩm chất đúng không?"


"Còn nữa, vừa nãy cô còn muốn đi với mẹ tôi qua đó. Sao cô lại thích nhìn bản mặt chó già của Cố Tây Lĩnh vậy? Vợ chồng cãi nhau, về nhà giải quyết. Bỏ nhà ra đi thì có năng lực gì? Nếu cô không phục, cứ việc đè tôi xuống, trốn tránh không hay gì cả!"

"Vợ chồng giả."

Cuối cùng Lận Vũ Lạc cũng thốt lên một câu:

"Chuyện anh nói là triết học sống chung giữa vợ chồng thật, không liên quan đến tôi và anh, tôi và anh là vợ chồng giả. Vợ chồng giả không vui thế nào thì làm thế ấy!"

Ba chữ "vợ chồng giả" quả thật rất có ích, Cố Tuấn Xuyên cảm thấy những lời anh nói ban nãy như đánh rắm, không nói thêm nữa. Cho nên anh cũng ngậm miệng không lên tiếng.

Cao Phái Văn gửi hình chụp ban nãy cho riêng từng người, nói với Lận Vũ Lạc:

"Cãi nhau thì cãi nhau, nhưng tôi thấy rất vui khi hai người mặc đồ cưới do tôi thiết kế."

"Cô thiết kế rất đẹp, là váy cưới xinh nhất tôi từng thấy."

Lận Vũ Lạc nói thật, nhưng cô không hề lưu ảnh chụp.

Cố Tuấn Xuyên về nhà mới xem, anh hỏi Cao Phái Văn:

"Cô gửi cho tôi cái này làm gì?"

"Để anh tận hưởng dáng vẻ kết hôn sau này của mình."

"Tôi không cần, cả đời này tôi cũng không kết hôn."

"Nhưng giờ anh đã kết hôn rồi."

"Giả thôi."

Cao Phái Văn phát hiện Cố Tuấn Xuyên vẫn giận, cô ấy không dám châm dầu vào lửa, lỡ anh mà giở trò khốn kiếp cô ấy sẽ không đỡ nổi. Trước mắt chỉ có Lận Vũ Lạc không sợ chết mới có thể chơi được vài chiêu với Cố Tuấn Xuyên.

Nhưng hôm nay họ không muốn nói chuyện với đối phương, về nhà ai nấy tự tắm rửa, về phòng mình đi ngủ. Hôm sau Lận Vũ Lạc thức dậy đánh răng rửa mặt từ sớm, ngồi xe buýt đến phòng tập, không đi ké xe của Cố Tuấn Xuyên.

Một tháng mười cô xin nghỉ phép, nhưng vẫn chưa làm xong công việc trong tay. Cô cần phải gửi tin nhắn cho những hội viên cũ, còn phải nói chuyện với vài hội viên có ý định mua khóa học. Lận Vũ Lạc thấy mình đã tìm được một vài con đường.

Đầu tiên cô muốn khắc phục chướng ngại giao tiếp, không xem nó như một vụ mua bán, chỉ đơn thuần là trò chuyện bình đẳng. Cho nên cô gửi tin hoặc gọi điện cho mỗi một học viên đều xem ghi chép luyện tập của họ một cách cẩn thận, cố hết sức để khiến cuộc điện thoại đó hữu dụng, mà không chỉ làm mất thời gian của người khác.

Sau khi cô dạy xong lớp tập thể bèn tìm một góc xử lý công việc, Phương Liễu ra vào vài lần, thấy trạng thái của các huấn luyện viên trong phòng tập đều thả lỏng, tháng kỷ niệm phòng tập sắp kết thúc, thành tích mọi người đều rất tốt, bao gồm Lận Vũ Lạc. Nhưng Lận Vũ Lạc là người duy nhất vẫn còn làm việc ở phòng tập, hình thành đối lập rõ rệt với người khác.

Lúc Phương Liễu trở về có mang theo trà chiều, chia cho mọi người, cũng lấy một phần đặt trước mặt Lận Vũ Lạc đang gửi tin nhắn, thuận tiện ngồi cạnh cô.

"Thế nào rồi?"


Phương Liễu hỏi cô.

"Chị Phương, đoán xem!"

Lận Vũ Lạc rất vui, bảo Phương Liễu đoán chiến tích của cô.

"Tôi đoán...20?"

"Không, 24."

Lận Vũ Lạc vui vẻ:

"Có ba hội viên chọn combo C lễ kỷ niệm phòng tập chúng ta!"

"Giỏi quá! Tôi biết nếu cô chịu khó cố gắng sẽ được báo đáp mà."

Lận Vũ Lạc gật đầu, hôm nay thật sự rất vui, trong cả tháng kỷ niệm phòng tập, cô có thể nhận thêm hơn bảy mươi ngàn tiền hoa hồng. Hơn bảy mươi ngàn lận đấy! Phương Liễu vỗ vai cô, vui vẻ nói:

"Lạc Lạc à, nhớ lúc đầu ngày nào tôi cũng muốn đuổi cô...may mà cô chịu vất vả, nghiêm túc lên lớp, cũng may tôi nhịn được."

Lận Vũ Lạc xấu hổ, tất nhiên cô biết ngày nào Phương Liễu cũng muốn đuổi cô. Hai tháng trước, thời điểm nóng nhất trong hè, mỗi ngày cô đều xem bảng xếp hạng thành tích, mấy ngày liền chẳng dám mở họp.

"Bắt đầu từ chị Lận và luật sư Khổng, cô đã dần dần tìm được hướng đi. Nhất là luật sư Khổng, tôi thấy có hai luật sư ở văn phòng họ đăng ký hội viên, sau lễ sẽ đến nộp tiền. Cô nhớ phải mời luật sư Khổng dùng bữa đấy."

Lận Vũ Lạc gật đầu đồng ý, cô thấy mình nên cám ơn Khổng Thanh Dương. Nhưng nhớ đến việc cô đã hứa với Cố Tuấn Xuyên trong thời gian hôn nhân có hiệu lực sẽ không gây phiền phức cho anh, bèn mời Phương Liễu đi chung.

"Tất nhiên không thành vấn đề, chọn ngày không bằng gặp ngày, hay là hôm nay đi. Chắc ngày mai anh ấy sẽ đưa bố mẹ mình bay đi chơi, tối hôm kia cô cũng nghỉ phép, nếu chờ nữa phải đến sau lễ. Không biết sau lễ như thế nào!"

"Được ạ!"

Trước khi Lận Vũ Lạc đi cùng Phương Liễu vẫn lý trí gửi tin nhắn cho Cố Tuấn Xuyên:

"Hôm nay tôi và chị Phương mời khách dùng bữa, anh không cần đến đón tôi."

Cố Tuấn Xuyên không trả lời, cô cũng không nói thêm.

Bữa ăn này rất vui vẻ, cũng trong bữa này Lận Vũ Lạc mới biết: Hóa ra Khổng Thanh Dương là bạn học bạn trai cũ của Phương Liễu. Mà bạn trai cũ của Phương Liễu, hiện nay cũng đang kinh doanh một doanh nghiệp lớn, Khổng Thanh Dương là cố vấn pháp luật cho doanh nghiệp đó. Không chỉ như vậy, Phương Liễu còn giới thiệu cho Khổng Thanh Dương rất nhiều vụ án, Khổng Thanh Dương từng giúp Phương Liễu kiện cáo kinh tế.

Những chuyện này bị họ nói ra như chuyện đùa, Lận Vũ Lạc ở bên cạnh yên lặng lắng nghe. Cô thật sự rất khâm phục Phương Liễu, cô ấy kinh doanh một mạng lưới quan hệ rộng lớn, qua lại thành thạo bên trong. Phương Liễu cũng như Lận Thư Tuyết, tính cách tràn ngập sức hấp dẫn.

Trong bữa tiệc Lận Vũ Lạc nghe nhiều nói ít, Khổng Thanh Dương vẫn lặng lẽ chăm sóc cô. Phương Liễu nói chuyện với Khổng Thanh Dương, rõ ràng hai người đều nhìn đối phương, nhưng Khổng Thanh Dương lại nhận ra nước ép trái cây của Lận Vũ Lạc đã cạn đáy. Phương Liễu thấy mình đã nhìn ra chút gì đó, lại thấy bản thân nghĩ nhiều rồi. Bạn gái cũ của Khổng Thanh Dương cũng là một luật sư có danh tiếng.

Lúc Lận Vũ Lạc mượn cớ đi tính tiền, nhân viên nói với cô Khổng Thanh Dương đã thanh toán, khiến cô thấy rất ngại. Khi Phương Liễu vào nhà vệ sinh cô nói với Khổng Thanh Dương, Khổng Thanh Dương lắc đầu khuyên cô đừng để ý. Anh ấy nói:

"Tiền của tôi, tốn chút miệng lưỡi là kiếm được. Hơn nữa có lý nào lại để cô trả tiền? Cô hướng dẫn cho học viên vụng về như tôi đã vất vả lắm rồi. Coi như tiệc cám ơn sư phụ nhé?"

Lận Vũ Lạc không ngờ "tiệc cám ơn sư phụ" lại có cách dùng như vậy, cô bật cười. Không khí trò chuyện giữa hai người rất tự nhiên, lúc Phương Liễu từ nhà vệ sinh trở về thấy thế bèn không qua đó nữa, ra ngoài gọi điện thoại rồi mới quay lại.

Cô ấy gửi tin nhắn cho Lận Vũ Lạc: Khổng Thanh Dương rất tốt, nhưng nói thật, tuổi tác lớn hơn cô nhiều quá.

Lận Vũ Lạc đọc xong vội vàng trả lời: Tôi không nghĩ đến chuyện đó đâu, chị Phương.

Tôi biết, tôi chỉ muốn nhắc nhở cô. Đàn ông không đơn giản, bao gồm Khổng Thanh Dương. Phương Liễu thấy Lận Vũ Lạc là nhân viên của mình, bình thường mọi người hay nói đùa nhưng cũng chỉ là giỡn chơi thôi, Khổng Thanh Dương là chiến thần nổi tiếng trong nghề, đầu óc của những người như vậy rất giỏi. Nếu thật sự muốn tính kế ai đó, người kia chưa chắc có sức đánh trả. Nhất là người đơn thuần như Lận Vũ Lạc.

Sau khi tan tiệc, Lận Vũ Lạc bắt xe buýt về nhà, thấy Khổng Thanh Dương đang chờ trước cổng. Khổng Thanh Dương biết Lận Vũ Lạc không muốn cho Phương Liễu biết cô đang ở đâu, nên không nhờ đưa cô về. Nhưng anh ấy muốn xác nhận cô đã về nhà an toàn.


Lận Vũ Lạc hơi cảm động, cô trò chuyện vài câu với Khổng Thanh Dương ở trạm xe buýt, bóng trăng mờ ảo, Khổng Thanh Dương nhìn vào mắt Lận Vũ Lạc, rất sạch sẽ.

"Luật sư Khổng, tôi phải về rồi."

"Đi thôi."

Hai người sóng vai đi về phía khu dân cư, thỉnh thoảng nói vài câu. Khổng Thanh Dương cho người ta cảm giác quá thoải mái, anh ấy giúp Lận Vũ Lạc được trải nghiệm sự khoan dung và được giáo dục tốt của một người đàn ông trưởng thành, khiến Lận Vũ Lạc nhận ra chênh lệch giữa người với người.

Lúc cô vào nhà, Cố Tuấn Xuyên đang đứng trước cửa sổ, không hề quay đầu nhìn cô.

Lận Vũ Lạc cũng không nói chuyện với Cố Tuấn Xuyên, cô không muốn phá hoại tâm trạng tốt đẹp của ngày hôm nay. Vì cô biết chỉ cần lên tiếng, Cố Tuấn Xuyên chắc chắn sẽ phân tích rõ ràng chuyện hôm qua. Trong mắt anh chẳng chứa nổi hạt cát.

Mà nếu anh đứng ở cửa sổ, tất nhiên sẽ nhìn thấy cô và Khổng Thanh Dương cùng nhau về khu dân cư, đây lại là một mồi lửa mới.

Lận Vũ Lạc biết hết.

Cô về phòng thay đồ đi tắm, ra khỏi nhà vệ sinh, bị Cố Tuấn Xuyên đứng đó đẩy vào tường. Nụ hôn của anh ùn ùn kéo tới khiến cô ngạt thở. Cô dùng hết sức đẩy anh ra, cắn môi anh, bảo anh đi.

Trong lòng Cố Tuấn Xuyên lửa cháy hừng hực, thiêu đốt khiến cả người anh đau nhức.

Cưỡng ép Lận Vũ Lạc mở miệng, bắt nạt người ta, kéo dây áo ngủ của Lận Vũ Lạc xuống, cắn lên đó.

Cảm giác đau đớn của Lận Vũ Lạc bắt đầu lan tràn từ đáy lòng, mãi đến khi len lỏi vào từng ngóc ngách trong cơ thể cô. Càng đau lại càng ngứa.

Bàn tay kéo mạnh tóc của Cố Tuấn Xuyên ra sau, bị anh xòe tay đánh "bộp" vào lòng bàn tay. Lận Vũ Lạc cũng đáp trả, đánh mạnh lên cánh tay anh, liên tục mười mấy cái, vừa đánh vành mắt vừa ửng đỏ chỉ trích anh:

"Anh là cái thá gì! Muốn ngủ thì ngủ, muốn giận là giận! Dựa vào đâu phải nghe anh!"

"Cô còn đánh nữa tôi sẽ chơi chết cô."

Cố Tuấn Xuyên chụp cổ tay cô, bị cô hất ra lại đánh anh tiếp:

"Là anh đánh lòng bàn tay tôi trước!"

Hai người đều thở hổn hển, trừng mắt nhìn đối phương, nói đến cùng bất kể là hiểu lầm hôm qua, hay cảm xúc chất chồng hôm nay đều là do không tin tưởng. Cố Tuấn Xuyên thật sự hận Lận Vũ Lạc không khá hơn, dùng nụ hôn gần như thô bạo nghiền ép cánh môi cô, bị cô dùng sức đẩy ra, anh lại hôn tiếp, Lận Vũ Lạc nghe thấy tiếng váy ngủ bị xé rách, ngay sau đó rơi xuống đất.

Vách tường lạnh lẽo, lại được Cố Tuấn Xuyên ôm vào lòng.

Nhiệt độ của anh thiêu đốt cô nóng bỏng, vì vòng ôm quá dùng sức, cảm nhận được nhịp tim của đối phương vì giận mà mạnh mẽ hơn bình thường.

"Có phải anh thích dùng sức không!"

Lận Vũ Lạc rất tủi thân, giọng nói run rẩy:

"Ức hiếp tôi khiến anh vui đúng không? Trêu đùa tôi khiến anh có cảm giác thỏa mãn phải không? Anh nói một câu có thể sách bị lấy đi rồi khó lắm sao?"

"Tin tưởng tôi khó lắm ư?"

Cố Tuấn Xuyên ngẩng đầu lên từ hõm cổ cô, tựa trán lên trán cô, hung ác nói:

"Có khó đến thế không?"

P/S: Tui mới bay về nhà, vẫn còn mệt mỏi nên từ từ lên chương nha, sẽ không bỏ bê cả 2 bộ đâu, mọi người yên tâm

Bình Luận (0)
Comment