Trước Sông Mưa Tạnh Gió Lắng

Chương 46

Chuyện Lận Vũ Lạc có suy nghĩ mở tiệm được giữ kín, không ai hay biết. Nhưng Phương Liễu là người tinh tường, một hôm sau khi tan lớp gọi Lận Vũ Lạc dạo phố cùng cô ấy.

Lận Vũ Lạc từng đến trung tâm thương mại mà Phương Liễu hay mua sắm một lần, trong đó có cửa hàng L của Cố Tuấn Xuyên. Lúc đi ngang qua, Phương Liễu chỉ "L" nói:

"Đi thôi, vào mua vài bộ."

Năm ngoái Lận Vũ Lạc từng vào đó, sợ bị nhân viên cửa hàng nhận ra sẽ xấu hổ, bèn trái lương tâm lên tiếng:

"Tôi thấy mẫu mới của L không đẹp."

Nói xong lặng lẽ chấp tay trong lòng với Cao Phái Văn, để giảm bớt cảm giác áy náy. Quần áo do quý cô Cao Phái Văn thiết kế là đẹp nhất!

"Vậy chúng ta đến chỗ khác."

Hai người đi dạo trung tâm thương mại cho đến tầng sáu. Tầng sáu có những cơ sở như thẩm mỹ viện giảm cân, giáo dục, Phương Liễu hỏi dò Lận Vũ Lạc:

"Cô nói xem tôi mở phòng tập ở đây được không? Cô giúp tôi quản lý."

"Chị Phương, đừng dọa tôi, ngay cả thành tích của mình tôi còn làm không xong..."

"Thành tích của cô rất tốt, đừng tự xem nhẹ mình."

Phương Liễu đã quan sát, Lận Vũ Lạc làm tốt không thể tách rời sự siêng năng của cô. Những chỉ tiêu trong phòng tập như đánh giá quá trình, khách hàng cũ ghé lại, dịch vụ hậu mãi, Lận Vũ Lạc đều đứng đầu. Ghi chép trò chuyện người khác chỉ có một câu, cô lại cực kỳ tỉ mỉ. Có so sánh sẽ có thể kết luận, Phương Liễu thấy Lận Vũ Lạc rất đáng tin.

Nhưng cô ấy thấy không thể giữ được Lận Vũ Lạc. Lần đầu gặp Lận Vũ Lạc sẽ nghĩ rất dễ bắt chẹt cô, nhưng về sau phát hiện cô rất kiên cường, đến giờ lại thấy cô quá thông minh. Dưới túi da xinh đẹp của cô là một bộ não thông minh, tính tình lại chính trực, đây là điều hiếm có. Phương Liễu thấy thay vì thuê người quản lý không quen biết, chi bằng tự mình bồi dưỡng. Cô ấy đã quan sát phòng tập một lượt, Lận Vũ Lạc phù hợp nhất. Không nói những chuyện khác, lúc luyện tập mô hình cát, Lận Vũ Lạc tính toán những khoản tiền kinh doanh mà không cần máy tính. Những người khác còn đang bấm máy lạch cạch, cô đã cho ra đáp án. Chỉ xét riêng điểm đó thôi, đã có thể tính rõ lời lỗ.

Chuyện mở phòng tập không gấp, nhất là phòng tập cao cấp, đầu tư tiền triệu, dù giàu đến mấy cũng phải suy xét cẩn thận. Lúc mua quần áo, Phương Liễu bảo cô chọn một bộ tặng cho cô, Lận Vũ Lạc vội vàng lắc đầu:

"Chị Phương, quần áo của tôi đủ mặc rồi."

"Hai mươi mấy tuổi, ngày nào cũng áo thun quần jean, còn bảo đủ mặc. May mà cô xinh đẹp, nếu không cuộc đời u ám biết mấy. Lúc tôi ở độ tuổi của cô, ngày nào cũng mặc áo hở lưng quần short, mỗi lần đi ngang sân vân động không biết có bao nhiêu người huýt sáo."

Lận Vũ Lạc tưởng tượng một chút, cảnh tượng kia quả thật hoành tráng. Nhưng Phương Liễu muốn tặng quần áo cho cô, cô không thể nhận được, quá quý giá. Cô chọn một chiếc khăn lụa, có thể cột tóc, cũng có thể phối đồ, giảm giá xong còn hơn sáu trăm. Lận Vũ Lạc thấy không đáng, Phương Liễu lại thoải mái thanh toán, đưa túi cho cô:

"Cầm lấy!"

Lận Vũ Lạc rất ngại nên mời Phương Liễu dùng cơm. Hai người xuống lầu, Phương Liễu muốn ăn cà ri, chọn nhà hàng Thái. Nhà hàng rất yên tĩnh, không đông người, khoảng cách giữa các bàn cũng lớn, lại được ngăn cách bởi cây xanh, khá riêng tư.

Phương Liễu vào nhà vệ sinh, khi quay lại khá hưng phấn, nói với Lận Vũ Lạc:

"Cô đoán xem tôi nhìn thấy ai?"

"Ai ạ? Tôi có quen không?"

"Người cô ghét nhất...con trai chị Lận!"

Phương Liễu ngồi xuống, vừa lau tay vừa nhiều chuyện với Lận Vũ Lạc:

"Hẹn hò đấy, lúc tôi qua đó hình như đang bàn chuyện đi đâu du lịch, khi tôi quay lại chúng tôi chạm mặt nhau nên trò chuyện vài câu."

Phương Liễu nhớ lại, rồi gật đầu:

"Không phải nói chứ, con trai chị Lận thật sự rất ổn. Đàn ông ngồi trong nhà hàng nhiều như vậy, chỉ mỗi cậu ấy khác hẳn. Khí chất tốt, đẹp trai, trông ra dáng quý ông lắm."


Trong lòng Lận Vũ Lạc, từ "quý ông" không liên quan gì đến Cố Tuấn Xuyên, nửa đêm anh đến gõ cửa ép người ta ăn bánh xin lỗi, quý ông nào lại làm chuyện này. Trừ khi gặp người mình thích, thật sự để tâm mới ra dáng quý ông thôi.

"Cô đi vệ sinh là gặp được ngay."

Phương Liễu nói.

"Tôi không đi."

Lận Vũ Lạc đáp:

"Tôi không uống nước nhiều, không cần đi."

Lận Vũ Lạc không muốn chạm mặt Cố Tuấn Xuyên đang hẹn hò, như vậy quá xấu hổ. Nhưng Phương Liễu nói khăn ướt không sạch, ép cô phải đi rửa tay.

Lận Vũ Lạc không biết Cố Tuấn Xuyên ngồi ở đâu, nhưng đi nhanh về nhanh sẽ không sai được. Nhanh chân vào nhà vệ sinh, lúc ra ngoài xõa tóc xuống, cúi đầu, non nửa gương mặt bị che lại.

Cả đi lẫn về, cộng thêm chạy một chuyến đến chỗ lễ tân, cũng không chạm mặt Cố Tuấn Xuyên, lúc ngồi lại bàn cô mới thả lỏng, muốn lấy dây chun buộc tóc nhưng bị Phương Liễu ngăn cản:

"Giờ cô dùng khăn lụa kia đi!"

"À! Vâng!"

Lận Vũ Lạc lấy khăn lụa ra, bên trên là từng cánh hoa dịu dàng, nhưng đây là lần đầu cô làm, không biết buộc, Phương Liễu dứt khoát ngồi cạnh, làm giúp cô.

Cố Tuấn Xuyên ăn xong ra ngoài nhìn thấy cảnh này, Phương Liễu đang buộc tóc giúp Lận Vũ Lạc. Vừa nãy khi cô lén lút đi qua anh đã trông thấy, cố ý không để ý đến cô. Nhưng lúc này Phương Liễu đối diện anh, không trò chuyện vài câu thì không được.

Phương Liễu đứng dậy chào hỏi anh:

"Cậu phải đi rồi à?"

"Cám ơn chị Phương đã mời."

Cố Tuấn Xuyên nói, Phương Liễu nghe vậy nhìn thoáng qua Lận Vũ Lạc, cô ấy không thanh toán, chắc chắn Lận Vũ Lạc đã làm. Bất tri bất giác Lận Vũ Lạc đã thành thạo trong chuyện xử lý quan hệ khách hàng.

Lận Vũ Lạc cũng đứng dậy, gọi một tiếng chủ tịch Cố. Lại mỉm cười với cô gái bên cạnh Cố Tuấn Xuyên.

Cô gái kia rất khác so với tưởng tượng của Lận Vũ Lạc.

Có vẻ mọt sách, lúc cười mắt hơi híp lại như chú mèo con, vô cùng đáng yêu. Không hề trang điểm tỉ mỉ, nhưng chiếc áo đại học Thanh Hoa mà cô ấy mặc trên người như đang phát sáng, đeo ba lô, khẩu hiệu và cuộn giấy bên trong quá dài lộ ra ngoài, hẳn là vừa tham gia hoạt động gì đó.

Một cô gái tốt đẹp biết mấy, ánh mắt của Cố Tuấn Xuyên cũng tuyệt như thẩm mỹ của anh vậy.

Lận Vũ Lạc thầm nghĩ.

"Lần sau cùng ăn một bữa nhé, tôi mời."

Phương Liễu nói với Cố Tuấn Xuyên, dùng hành động thực tế cám ơn Cố Tuấn Xuyên đã ủng hộ việc làm ăn ở phòng tập.

Lận Vũ Lạc vẫn luôn mỉm cười, trong lòng lại muốn nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện ngại ngùng này. May mà trước giờ Cố Tuấn Xuyên rất giỏi diễn, lúc nói chuyện với Phương Liễu chỉ thỉnh thoảng nhìn qua Lận Vũ Lạc, người ngoài sẽ nghĩ hai người không quen thuộc. Chờ Cố Tuấn Xuyên đi rồi, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc dùng bữa, lượng cơm của Lận Vũ Lạc vẫn tốt như những buổi tiệc của phòng tập. Phương Liễu thích thú nhìn Lận Vũ Lạc ăn uống ngon lành, hỏi cô:

"Lạc Lạc thích mẫu người đàn ông như thế nào? Tôi thấy có rất nhiều người theo đuổi cô, cô không chọn được người nào sao?"


Lận Vũ Lạc vẫn đang ăn cơm, để trả lời câu hỏi của Phương Liễu mà vội vàng nuốt xuống:

"Tôi không muốn yêu đương."

"Tại sao? Độ tuổi của cô được tình yêu chăm chút sẽ tốt biết mấy."

"Tôi nghèo quá, chỉ muốn kiếm tiền."

Lận Vũ Lạc không thấy kiếm tiền là việc xấu hổ, nghèo thì phải kiếm tiền, có tiền mới được ấm no, mới có thể thực hiện nguyện vọng. Cô có dụ.c vọng với tiền tài.

"Haha, không nghĩ đến sẽ hẹn hò với người giàu sao? Ví dụ như...luật sư Khổng?"

Lận Vũ Lạc hết hồn, vội xua tay:

"Chị Phương đừng nói như vậy, luật sư Khổng mà nghe cũng phải giật mình mất. Tập yoga thôi sao lại dính scandal rồi."

Phương Liễu cười.

Cô ấy đã thấy quá nhiều chuyện nam nữ. Khổng Thanh Dương đối xử với Lận Vũ Lạc rất đặc biệt, anh ấy có yêu cầu cao với người khác như vậy, lại khen Lận Vũ Lạc trước mặt cô ấy không biết bao nhiêu lần, nếu nói chỉ là lời khách sáo, Phương Liễu chắc chắn không tin.

"Sau này gặp được người nào tuổi tác tương đương, điều kiện tốt, tôi sẽ giới thiệu cho cô."

Phương Liễu kiên quyết cho rằng Lận Vũ Lạc có thể tìm được một người đàn ông tốt. Trước mắt Lận Vũ Lạc lại cương quyết không tìm đàn ông.

"Tại sao?"

Phương Liễu hỏi cô.

Cuối cùng Lận Vũ Lạc cũng nói một câu thật lòng:. Truyện Cổ Đại

"Tôi có người mình thích."

Cô nói xong cúi đầu uống canh, dù Phương Liễu có muốn tìm hiểu, cũng nhận ra nỗi buồn đột ngột kéo đến của Lận Vũ Lạc. Thế nên chỉ nói một câu:

"Haiz! Chuyện tình cảm ấy mà, sớm muộn cũng sẽ thay đổi. Chờ cô quên rồi tính sau."

Lận Vũ Lạc ngẩng đầu mỉm cười với cô ấy.

Có một tối cô nằm mơ, mơ thấy anh ấy. Vì anh ấy ở Bắc Kinh nên Lận Vũ Lạc mới đến đây. Khi đó cô đau đớn biết bao, anh ấy đã nói với cô:

"Đến đây đi, anh sẽ chăm sóc em."

Anh ấy là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của cô, là người duy nhất cô tin tưởng trong những ngày tháng khó khăn.

Khi ấy cô ở trong một căn phòng đơn nhỏ đến mức chẳng thể trở mình. Mùa đông rất lạnh, nhưng trong chăn cô luôn có một túi nước nóng rót sẵn. Mỗi ngày anh ấy chạy xe đạp từ trường đến chỗ ở của Lận Vũ Lạc, mặc kệ cô có ở nhà hay không, anh ấy đều rót sẵn túi nước nóng, hâm sữa tươi, đảm bảo cô sẽ được ngủ trong chăn ấm, trước khi ngủ sẽ có ly sữa nóng. Lần đầu tiên của họ cũng ở trong căn phòng ấy, tết đến người thuê phòng đều về quê, phòng nhỏ của cô lại trở thành nơi vắng vẻ. Lận Vũ Lạc kéo tay đếm những đường chỉ trong lòng bàn tay anh ấy, đôi môi anh ấy chạm lên tóc cô, nhẹ đến mức khó phát giác.

Đó là lần làm t.ì.n.h tuyệt nhất mà Lận Vũ Lạc trải qua, vì cả hai đều yêu đối phương, mỗi một ánh mắt chạm nhau cũng trở thành một câu chuyện quyến rũ. Thậm chí Lận Vũ Lạc chẳng cần màn dạo đầu, chỉ nghĩ đến anh ấy thôi cô cũng sẽ kích động.

Một tình yêu tốt đẹp đến vậy, đáng để người ta ghi nhớ lâu dài. Thậm chí Lận Vũ Lạc nghĩ cả đời này cô sẽ không yêu ai nữa.


Trò chuyện với Phương Liễu đã khơi dậy hồi ức của Lận Vũ Lạc.

Cô về nhà, lấy một chiếc hộp nhỏ từ trong túi đựng đồ quan trọng của mình ra, trong đó là chiếc kẹp tóc hình bướm xinh xắn, mấy năm trôi qua vẫn không lỗi thời. Túi nhỏ của cô đựng thẻ căn cước, thẻ ngân hàng, đồ cô quý nhất, cả chiếc kẹp tóc trong hộp sắt kia nữa.

Dẫu sau này chuyển nhà đến đâu, đi đi về về từ Bắc Kinh đến Vân Nam, trận lửa Vương Lưu Trang khiến cô suýt mất mạng, bất kể xảy ra chuyện gì, việc đầu tiên cô làm vẫn là cầm chiếc túi nhỏ đựng những vật quan trọng đó rồi mới xoay người bỏ đi. Bởi vì tất cả hành trang của cô đều nằm bên trong.

Lận Vũ Lạc ngắm nó rất lâu, dùng tăm bông nhẹ nhàng lau bụi ở kẽ kẹp tóc, rồi lại thổi đi, cẩn thận cất vào hộp.

Cô và Lận Vũ Châu đều không nhắc đến tên anh ấy, trong đối thoại của họ người đó vĩnh viễn chỉ là "anh ấy". Lận Vũ Châu biết, tên của "anh ấy" đã khắc sâu dưới đáy lòng Lận Vũ Lạc.

Lận Vũ Lạc ổn định lại tâm trạng của mình, lấy sổ ghi chép ra, những con chữ dày đặc bên trên, là một vài suy nghĩ của cô về việc kinh doanh. Tối nay cô phải vẽ sơ đồ về những ý nghĩ kia, như vậy sẽ rõ ràng hơn một chút. Rồi cô sẽ cầm sơ đồ nhờ Cố Tuấn Xuyên chỉ dẫn.

Lận Vũ Lạc rất giỏi học hỏi.

Cô cũng rất may mắn khi gặp được một bà chủ đam mê học tập. Năm nào bà chủ cũng tốn rất nhiều tiền để tham gia các khóa học chủ tịch, để mở rộng các mối quan hệ cũng học hỏi thêm vài quan niệm kinh doanh tiến bộ. Sau khi cô ấy học xong sẽ bổ sung kiến thức cho nhân viên của mình. Lận Vũ Lạc đã được học miễn phí rất nhiều điều từ Phương Liễu. Cô nói đùa với Lận Vũ Châu rằng chưa đến một năm mà cô đã học một khóa gần cả triệu bạc.

Hôm nay vì vẽ sơ đồ mà qua mất giờ ngủ dưỡng sinh của cô, bất tri bất giác đã đến nửa đêm. Cảm giác đó giống như năm ấy giáo viên giao rất nhiều bài tập, cô liều mạng giải đề quên bẵng thời gian.

Ba ngày sau cô hẹn gặp Cố Tuấn Xuyên.

Hôm đó thời tiết rất đẹp, cho người ta cảm giác mùa hè sắp đến. Cô hỏi Cố Tuấn Xuyên có rảnh không, Cố Tuấn Xuyên nói không. Cô lại hỏi khi nào anh mới có thời gian? Cố Tuấn Xuyên đáp không có.

Lận Vũ Lạc tưởng Cố Tuấn Xuyên không vui vì chuyện gì đấy hoặc không muốn để ý đến cô, nên không hỏi thêm, xoay người dọn dẹp nhà cửa. Một lúc sau Cố Tuấn Xuyên gửi tấm hình kèm một câu: Tôi đang ở hang Mạc Cao.

"À, anh đi chơi hả? Vậy anh chơi vui nhé, chờ anh về rồi nói. Khi nào anh về?"

"Về rồi phải dọn hành lý đi công tác."

"Thế thì chờ anh công tác trở lại nhé."

"Ừm."

Cố Tuấn Xuyên trả lời cô một chữ ừm, hai người kết thúc trò chuyện.

Vào chạng vạng tối năm ngày sau, Lận Vũ Lạc nhận điện thoại của Cố Tuấn Xuyên, anh có thời gian một tiếng đồng hồ, đang ở bãi đậu xe gần phòng tập yoga. Lận Vũ Lạc nói một tiếng với Phương Liễu rồi chạy ra ngoài, cô không muốn lãng phí thời gian học tập ngắn ngủi này.

Lên xe Cố Tuấn Xuyên mở tờ giấy A4 được gấp gọn ra cho anh xem.

Lúc đầu Cố Tuấn Xuyên không coi ra gì, nhưng khi anh xem xong sơ đồ kết cấu, ánh mắt từ tờ giấy di chuyển sang chỗ Lận Vũ Lạc, nghiêm túc nhìn cô một lúc rồi trở về tờ giấy.

Lận Vũ Lạc không hiểu kinh doanh đã vẽ một bức sơ đồ cơ bản về phòng tập yoga cộng đồng. Bao gồm cấu thành nhân viên xã hội, phân tích khả năng chi tiêu, chi phí mở tiệm (tiền thuê, chi phí nhân công, chi phí , chi phí hoạt động, các loại phí khác, trong đó có một mục còn thêm cả phương án dự bị), đặt vấn đề và cách giải quyết vấn đề, thậm chí cô còn đặt mục tiêu kinh doanh cho bản thân cũng khá ra trò. Lúc cô nói muốn thử mô phỏng kinh doanh, Cố Tuấn Xuyên tưởng cô sẽ làm ra thứ quỷ quái gì đó.

Giờ thì thú vị rồi.

"Là mạch suy nghĩ này phải không?"

Lận Vũ Lạc hỏi Cố Tuấn Xuyên:

"Tôi nghĩ đúng không?"

Cố Tuấn Xuyên không trả lời cô, cất sơ đồ, nói với Lận Vũ Lạc:

"Không đủ thời gian, trở về tôi sẽ xem kỹ hơn."

"Ồ."

"Chờ tôi công tác trở về sẽ nói rõ với cô."

"À."


Lận Vũ Lạc hơi tủi thân, thực ra cô muốn biết hướng suy nghĩ của mình có đúng hay không. Đặt tay lên nắm cửa chuẩn bị xuống xe, lại nghe Cố Tuấn Xuyên hỏi:

"Tự cô làm à?"

"Đúng vậy."

Lận Vũ Lạc ngồi lại, hơi nghiêng người về phía Cố Tuấn Xuyên.

"Về cơ bản đều đúng."

Cố Tuấn Xuyên nói, hơi cong môi, xem như khen ngợi.

Lận Vũ Lạc nghiêng đầu, cười bảo:

"Tôi biết mà."

"Biết cái gì?"

"Tôi biết mình có thể làm được."

Lận Vũ Lạc đến trường nộp bài, hỏi giáo viên cách giải đó có ổn hay không? Đầu tiên thầy sẽ phê bình cô, nói cô đừng có mạo hiểm, lẽ nào cách giải bình thường không đủ cho cô chơi? Phê bình xong lại bảo:

"Làm đúng rồi đấy."

Lúc ấy Lận Vũ Lạc sẽ mỉm cười nhảy cẫng lên:

"Em biết mình đúng mà!"

Lận Vũ Lạc vỗ vai Cố Tuấn Xuyên:

"Chúc anh công tác vui vẻ, anh mau về nhé, tôi còn rất nhiều vấn đề muốn nhờ anh chỉ dẫn."

Cố Tuấn Xuyên nhìn bàn tay đặt trên vai mình của Lận Vũ Lạc, ghét bỏ nói:

"Bỏ ra."

"Ồ."

Lận Vũ Lạc lại vỗ mạnh một cái, mới lấy tay ra, nhìn đồng hồ nói với Cố Tuấn Xuyên:

"Anh chờ chút, trà ngũ hồng của tôi đã cải tiến, tôi rót cho anh một ly, uống xong rồi hãy đi. Phải xây dựng thói quen dưỡng sinh, như vậy chúng ta mới có cơ thể khỏe mạnh được."

Cố Tuấn Xuyên ừm một tiếng, Lận Vũ Lạc vừa xuống xe, còn chưa đi đến ven đường, Cố Tuấn Xuyên đã phóng xe đi mất.

Hiển nhiên bị trà của Lận Vũ Lạc dọa cho hết hồn.

Ai thèm uống trà ngũ hồng dở tệ kia của cô!

Tối đó trong nhóm chat công ty thực phẩm của Cố Tuấn Xuyên, xuất hiện một sơ đồ kinh doanh cửa hàng. Cố Tuấn Xuyên đưa ra yêu cầu với nhóm quản lý:

"Phân tích kinh doanh đừng phức tạp đến thế, sau này họp hàng tuần cứ vẽ sơ đồ thôi!"

Lại nói với Cao Phái Văn:

"Chúng ta thuê một người quản lý cửa hàng không có kinh nghiệm, cô tìm trong nhóm sinh viên mới tốt nghiệp thử xem."

"Có ý gì?"

"Tôi phát hiện người không hiểu nghề, nói không chừng sẽ nghĩ ra được vài thứ mới mẻ."

Bình Luận (0)
Comment