"Tôi không bán thân."
Lận Vũ Lạc ưỡn thẳng lưng, cho mình thêm chút tự tin.
Cũng vì động tác của cô như thế, khiến đường cong của cô càng thêm xinh đẹp, mà cơ thể cô lại rất mềm mại.
Đổi lại là người khác cũng sẽ có một vài suy nghĩ đen tối.
"Tôi cũng chẳng có tiền.
Cô cũng biết làm nghề của chúng tôi, bữa đói bữa no, không phải ngày nào cũng kiếm được hai trăm ngàn, phải xem chủ có vui hay không."
Cố Tuấn Xuyên bịa vài câu, không hề mắc bẫy của Lận Vũ Lạc.
Nhưng lúc này khóe môi Lận Vũ Lạc xụ xuống, tỏ vẻ buồn bã:
"Chủ yếu là tháng này KPI của tôi không đủ, muốn nhờ anh Cố giúp."
"KPI không đủ có hậu quả gì?"
"Có lẽ sau này tôi chỉ có thể dạy lớp tập thể, không dạy cho chị Lận được nữa."
Thậm chí trong mắt Lận Vũ Lạc còn lấp lánh ánh nước, tỏ vẻ yếu thế với Cố Tuấn Xuyên.
Mà anh cũng chỉ bĩu môi, thốt ra một câu:
"Tiếc quá nhỉ."
Không mắc bẫy của Lận Vũ Lạc.
Lận Vũ Lạc nhớ rõ lời dạy của Phương Liễu, nhẫn nhịn xúc động muốn đánh Cố Tuấn Xuyên một trận ra trò, cố hết sức đối xử thân thiện với anh.
Hoạt động là giả, rút thưởng là thật, những ai gia hạn thẻ tập trong một lần từ bốn trăm ngàn trở lên đều có thể rút thưởng bất cứ lúc nào.
Nhưng đạo hạnh của Lận Vũ Lạc còn yếu, không lừa được gã hồ ly như Cố Tuấn Xuyên.
Cô còn chưa có đối sách tiếp theo, nhất thời yên lặng.
Sao chị Lận còn chưa về? Cô mong ngóng chị Lận về nhanh một chút, để cô chấm dứt việc ở riêng với Cố Tuấn Xuyên.
Anh cho người ta cảm giác quá dữ dằn, dù anh vừa mỉm cười châm chọc, tư thế vừa nhàn nhã thoải mái, nhưng Lận Vũ Lạc vẫn cảm nhận được vẻ kiêu ngạo và hung dữ của anh, trước đây cứ tưởng là "trai bao" đang phô trương thanh thế, giờ mới biết đó là bản chất của anh.
"Trai bao" Cố Tuấn Xuyên ngồi đối diện, thoạt nhìn đang ngắm mặt cô với vẻ lịch sự, nhưng cô cứ thấy là lạ, như thể ánh mắt của anh đã tách quần áo và túi da của cô ra, tiến hành giải phẫu tỉ mỉ cơ thể cô.
Đúng vậy, lúc Cố Tuấn Xuyên yên lặng nhìn người khác, có một loại cảm giác như đang giải phẫu.
Ánh mắt anh như dao, cực kỳ sắc bén.
Cố Tuấn Xuyên đổi tư thế, dùng ngón tay xoa cằm, tiếp tục nghiên cứu gương mặt Lận Vũ Lạc.
Anh nghĩ có lẽ khi trang điểm cho người mẫu có thể tham khảo gương mặt của cô, sáng tạo ra bầu không khí cao cấp tươi mát.
"Huấn luyện viên Lạc Lạc có ảnh không?"
Cố Tuấn Xuyên đột nhiên hỏi cô, tiếp tục đi đường vòng, từ từ đưa cô vào tròng.
"Cái gì?"
"Ảnh chụp ngày thường, gửi cho tôi một tấm.
Tôi thấy vòng bạn bè của cô không đăng gì cả."
"Tại sao tôi phải đưa ảnh cho anh?"
"Chắc là chứng chỉ huấn luyện viên sẽ có ảnh nhỉ?"
Cố Tuấn Xuyên chỉ vào thẻ làm việc đeo trên cổ cô:
"Tấm này là được rồi, coi như giúp tôi một chuyện.
Tất nhiên, tôi không dùng để dắt mối đâu."
Lận Vũ Lạc không biết tại sao Cố Tuấn Xuyên lại có hứng thú với ảnh của mình, nhưng cô không muốn đưa cho anh:
"Xin lỗi anh Cố, hình ảnh không phải thứ có thể tùy tiện cho người ta mượn được.
Tất nhiên, anh có thể cân nhắc đóng thêm 400 tiết."
Lận Vũ Lạc nói xong, mỉm cười với Cố Tuấn Xuyên:
"Sáng tối chị Lận đều có một tiết, trừ lúc bận việc ra, một năm ít nhất cũng phải 600 tiết.
Bình thường gia hạn không có hoạt động, bây giờ nếu rút trúng Hermes thật sự rất có lợi."
Lận Vũ Lạc bổ sung thêm một câu:
"Không cần xếp hàng, không cần chờ phân phối hàng, không phải giỏ đi chợ, hôm nay nạp tiền ngày mai sẽ có Bolide tới tay, rất hợp với khí chất của chị Lận."
"Khoảng thời gian trước chị Lận của cô vừa bán mấy cái túi Hermes cho cửa hàng đồ cũ."
Cố Tuấn Xuyên khịt mũi khinh thường kỹ năng bán hàng của Lận Vũ Lạc, chiêu trò rút thưởng của họ cũng chỉ lừa bịp những người không có đầu óc thôi.
"Vậy thì tiếc quá, lát nữa tôi sẽ hỏi chị Lận."
Lận Vũ Lạc nói:
"Hôm trước chị Lận còn bảo muốn đóng thêm tiết.
Nhưng chị Lận tự mình gia hạn, tôi sẽ không cho anh mượn ảnh nữa."
Lận Vũ Lạc cũng học được chiêu thật thật giả giả của Cố Tuấn Xuyên, sau một hồi vắt hết óc, cuối cùng quyết định thẳng thắn ngả bài.
Cô bỗng dưng cảm thấy bản thân việc hiếu chiến đã rất thú vị, hoặc là bị KPI ép đến mức sốt ruột, hoặc là bị Cố Tuấn Xuyên ép.
Cố Tuấn Xuyên đoán cả hai đều có, nhưng cái sau có vẻ nhiều hơn.
Về việc tại sao cô lại bị anh ép đến sốt ruột, Cố Tuấn Xuyên cũng đoán ra rồi, cô đã biết anh không phải trai bao của chị Lận.
Cô cảm thấy phiền muộn vì sự ngu ngốc của mình, cũng giận Cố Tuấn Xuyên lừa gạt cô, cho nên cô đột nhiên thay đổi hướng gió, chuẩn bị ăn miếng trả miếng.
"400 tiết?"
Cố Tuấn Xuyên lấy điện thoại ra:
"Phải không?"
"Đúng vậy."
"Được, ngày mai đến phòng tập của các cô rút thưởng.
Nhưng tôi không dùng ảnh công tác của cô nữa, tôi muốn cô chụp lại một tấm khác."
"Được."
400 tiết, bốn trăm ngàn, Cố Tuấn Xuyên lại hời hợt như vậy.
Lận Vũ Lạc nhận thức rõ ràng sự chênh lệch giữa người với người, khi shipper, đầu bếp, tài xế, nhân viên giao đồ ăn sống ở Vương Lưu Trang chỉ vì bốn mươi tệ mà vất vả ngược xuôi, có người lại dùng bốn trăm ngàn để đổi một tấm ảnh.
Lận Vũ Lạc không thể hình dung được chuyện đó đã tác động đến cô như thế nào, dù Phương Liễu và đồng nghiệp đã dự phòng trước cho cô vô số lần, thế giới này có quy tắc vận hành của riêng mình, có người giàu đến mức vượt xa tưởng tượng của cô, cô đừng tưởng một tiết một ngàn tệ là chuyện gì đó ghê gớm lắm, với rất nhiều người mà nói chẳng đáng là gì.
Lận Vũ Lạc không quen chụp ảnh, Cố Tuấn Xuyên lấy máy ảnh ra thấy cô căng thẳng, nhìn cô trong ống kính khoảng hai giây, đi đến trước mặt cô, lên tiếng:
"Tôi điều chỉnh lại cho cô nhé?"
"Được."
"Tôi làm đây?"
"Ờ."
Đầu ngón tay Cố Tuấn Xuyên chạm nhẹ vào cằm Lận Vũ Lạc, hơi dịch sang trái, lại đến khóe môi cô, để bờ môi mím chặt của cô thả lỏng, lúc rời khỏi gò má cô, đầu ngón tay vẫn còn lưu lại xúc cảm tinh tế và ấm áp.
Đôi môi cô thích hợp để m ơn trớn nghiền ép, mà cô trong máy ảnh như người có chuyện xưa, không nhợt nhạt như cô thường thể hiện.
Tách một tiếng, Cố Tuấn Xuyên nhìn ảnh:
"Ừm, được rồi."
Anh lấy điện thoại ra chuyển khoản cho Lận Vũ Lạc:
"Đưa tiền cọc trước, phần còn lại ngày mai tôi sẽ đến phòng tập của cô giải quyết.
Trừ bốn trăm ngàn ra, sẽ trả riêng một khoản phí tham khảo.
Hình ảnh của cô sẽ không sử dụng ở những trường hợp công cộng, tôi sẽ đưa nó cho nhà thiết kế và chuyên viên trang điểm, tham khảo đường nét gương mặt cô để trang điểm cho người mẫu."
Gửi riêng 5000 tệ cho cô.
Lận Vũ Lạc nhìn năm ngàn tệ được chuyển lại cho mình, Cố Tuấn Xuyên dùng tiền của cô mua ảnh của cô, tính toán rất cặn kẽ, nhưng Lận Vũ Lạc vẫn phải nói một câu:
"Cám ơn."
Cố Tuấn Xuyên mấp máy môi, gửi ảnh cho Cao Phái Văn.
"Đây là người mà anh nói à?"
Cao Phái Văn hỏi anh.
"Đúng vậy."
"Tuyệt lắm."
Cao Phái Văn xuất thân là nhà thiết kế thời trang, hiển nhiên cũng miễn dịch với người đẹp, nhưng lại khen Lận Vũ Lạc:
"Quả thật rất đẹp, vẻ đẹp có phong khách không hề phù phiếm."
"Cô ấy không muốn làm người mẫu."
"Vì đã từ chối anh, nên lại càng đẹp hơn."
Cao Phái Văn tổng kết:
"Nhưng lần này anh không có d*c vọng chinh phục sao?"
"Chưa đến mức đó, không phải mẫu người tôi thích."
"Không đủ thú vị ư?"
Cố Tuấn Xuyên không trả lời, tuy anh kiêu ngạo nhưng không muốn công khai xem thường người khác.
Trong lòng anh biết rõ, anh không có chút suy nghĩ kiều diễm nào với một Lận Vũ Lạc xinh đẹp như vậy, vì anh thích mẫu phụ nữ thú vị, có tài, thông minh giỏi giang, trong mắt anh xinh đẹp cũng chỉ là một túi da mà thôi.
Trong lúc Lận Vũ Lạc chờ đợi đã đặt mua điện thoại cho Lận Vũ Châu.
Điện thoại của Lận Vũ Châu quá cũ, buổi sáng gọi điện tín hiệu rất tệ.
Trên đường đi cô đã lướt xem trang web rất lâu, cuối cùng chọn được một cái chưa đến ba ngàn tệ.
Lúc chọn lựa cô lại phân chia kế hoạch sử dụng tiền lương của mình, không ngờ Cố Tuấn Xuyên lại chuyển cho cô năm ngàn tệ.
Dù Lận Vũ Lạc chán ghét phong cách làm việc của Cố Tuấn Xuyên, nhưng không ghét năm ngàn tệ.
Trừ việc mua một chiếc điện thoại mới ra, năm ngàn tệ này còn đãi được Lận Vũ Châu một chầu thịt nướng, tiền thừa còn lại đủ để trả một tháng tiền thuê.
Cô nói với Lận Vũ Châu:
"Ngày tới chị được nghỉ, em bận xong thì đến tìm chị, chị dẫn em đi ăn."
"Vừa khéo, em cũng có đồ đưa cho chị."
Lận Vũ Châu hỏi cô:
"Ăn thịt à?"
"Đúng vậy, thịt nướng nhé.
Chị nhận lương rồi, ăn một chầu ngon."
"Được."
Lúc chị Lận đi vào nhìn thấy hai người đang ngồi trong phòng khách, họ không hề giao lưu với nhau, tự chìm đắm trong thế giới của mình, chẳng ăn nhập gì đến nhau.
Điều này khiến bà ấy lại coi trọng Lận Vũ Lạc hơn một chút.
Với kinh nghiệm qua lại giang hồ mấy chục năm của Lận Thư Tuyết, bà ấy nhìn ra Lận Vũ Lạc là một người rất có chừng mực, không có bất cứ suy nghĩ viển vông nào, cô rất thực tế cũng rất chân thành, thậm chí còn có chút chính trực.
Lần đầu tiên Lận Thư Tuyết gặp cô đã có suy nghĩ, nếu cô muốn kiếm tiền nhanh, với ngoại hình và dáng người của cô là một chuyện cực kỳ dễ dàng.
Lúc vào học, bà ấy hỏi Lận Vũ Lạc:
"Nhà cô có những ai?"
"Chỉ có em trai ạ."
"Hửm?"
Lận Thư Tuyết hơi mở to mắt, chờ câu tiếp theo của Lận Vũ Lạc.
"Lúc tôi học cấp ba, bố mẹ đã qua đời trong trận lũ.
Ông bà cũng mất sớm."
"Xin lỗi."
"Không sao đâu chị Lận, cũng chẳng có gì."
"Vậy giờ em trai cô đang ở đâu?"
"Em trai tôi đang học ở Thanh Hoa, thằng bé rất giỏi."
"Cô cũng rất giỏi."
Lận Thư Tuyết nói:
"Khiến tôi phải nhìn bằng cặp mắt khác."
Lận Vũ Lạc hơi đỏ mặt, nói với chị Lận:
"Cám ơn chị, nhưng vừa nãy có vài lần hô hấp không đúng, lúc thở ra phải chậm một chút, từ từ ép khí độc trong bụng ra ngoài, sau đó hít vào, kéo thẳng phần lưng hơn nữa.
Dùng trái tim cảm nhận từng hơi thở."
"Được, lát nữa tôi sẽ mua thêm tiết."
"Anh Cố đã giúp chị gia hạn rồi ạ."
Lận Vũ Lạc nói cho bà biết, nhưng bớt đi một vài chi tiết.
"Có phải Cố Tuấn Xuyên lại có ý tưởng xấu xa gì không?"
Lận Thư Tuyết hỏi cô.
"Anh Cố có ý tưởng xấu xa gì hay không thì tôi không biết, nhưng con người anh ấy rất xấu."
Lận Vũ Lạc nói xong câu này lại thở dài:
"Dường như anh ấy đăng lăng trì người ta trong đầu mình."
Lận Thư Tuyết bật cười thành tiếng:
"Huấn luyện viên Lạc Lạc, tôi phải nhắc nhở cô, phần lớn đàn ông chỉ cởi s@ch người ta trong đầu thôi."
"Mở to mắt một chút, nói không chừng Cố Tuấn Xuyên chính là súc sinh đấy.".