Trước Và Sau Ly Hôn

Chương 130

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc “Tìm” vừa chế tác xong xuôi, Hạ Đình Vãn vô cùng hào hứng lấy một đĩa phim từ đoàn làm phim về nhà, định sẽ coi đầu tiên với Tô Ngôn. Y cảm thấy chuyện này có ý nghĩa rất quan trọng.

Nghe xong Tô Ngôn cũng rất vui vẻ, anh kéo Hạ Đình Vãn ra ngoài mua thức ăn, nói đêm nay vừa ăn tiệc lớn vừa xem phim.

Lúc ấy Tô Ngôn vẫn đang trong kỳ nghỉ, mỗi ngày đều hào hứng nghiên cứu cách nấu ăn.

Cuộc sống ở Mỹ của hai người họ rất đơn giản, không thuê quản gia và tài xế, cũng không có bất cứ người hầu nào.

Họ mua một căn chung cư cao cấp rất sạch sẽ, mỗi chủ nhật sẽ thuê người đến quét dọn một chút, chuyện còn lại đều tự làm,

Tô Ngôn có rất nhiều sản nghiệp vẫn đang sinh lợi nhuận bên ngoài, bất động sản khắp nơi cũng không ít. Anh rời khỏi Hanh Thái, mặc dù quyền thế của cải không còn như trước nữa, nhưng thật ra thực lực kinh tế vẫn vô cùng hùng hậu.

Hạ Đình Vãn thì ngược lại. Việc công khai chuyện say rượu lái xe làm bị thương người khác đã tạo thành thiệt hại nặng nề toàn diện cho sự nghiệp của y. Trừ “Tìm” ra, mấy năm nay gần như y không còn nhận bất cứ công việc gì trong nước. Lúc ở Mỹ nhờ Hứa Triết giới thiệu nên y có tham gia diễn nhân vật người Trung Quốc trong các đoàn phim kinh dị nhỏ cấp B.

Y không sợ xấu hổ, hơn nữa còn nghe lời Hứa Triết mà đi theo một đoàn làm phim tham gia từ sáng tác đến quay chụp, đến cả hóa trang đặc biệt, xem nhiều sẽ có tác dụng. Có điều y kiếm được không nhiều, hằng năm trừ thuế ra còn phải quyên bảy mươi phần trăm, số còn lại thật sự rất đáng thương.

Mới đầu có rất nhiều người mắng chửi y, mấy năm sau này y vẫn quyên góp, mọi người phát hiện số tiền y kiếm được ít đến thảm thương, thế là y lại bị giễu cợt là ngôi sao hết thời.

Hạ Đình Vãn dứt khoát không xem bình luận trên mạng. Y nghĩ mỗi năm mình cứ quyên góp, làm nhiều một chút, nói ít hơn một chút, như vậy sẽ không hỏng việc.

Mặc dù y kiếm được ít tiền, nhưng Tô Ngôn lại giao hết tiền bạc của mình cho y, để y hoạch định chi tiêu trong nhà.

Hạ Đình Vãn không thấy xấu hổ, dù sao của Tô Ngôn cũng là của y. Kết hôn đã nhiều năm thế rồi, y mới bắt đầu ra quyết định như một nam chủ nhân vì căn nhà nhỏ của hai người, cảm giác vô cùng mới mẻ.

Khi vừa mới quản sổ sách, y làm đến rối tinh rối mù, dần dần cũng bắt đầu ra dáng hơn.

Y và Tô Ngôn đều nghĩ về sau còn muốn đầu tư cho phim và phóng sự, có chung mục tiêu và phương hướng, nên hiện tại chi tiêu cũng cẩn thận hơn. Dù sao cuộc đời họ đã đến giai đoạn này, dường như không ai bảo ai, cả hai đều mất đi hứng thú với cuộc sống xa hoa. Chi phí giảm xuống, họ vẫn sinh hoạt rất thoải mái.

Hạ Đình Vãn đội mũ lưỡi trai đẩy xe đẩy theo sau Tô Ngôn.

“Đình Đình, muốn ăn cá không?” Tô Ngôn nghiêng người về phía trước ngắm cá mú đỏ* đang bày trên quầy hải sản: “Hôm nay tươi lắm.”

*Cá mú đỏ được xem là loại cá quý hiếm, chỉ sống ở các rạn san hô, được đánh bắt ngoài thiên nhiên chứ không nuôi được như cá mú đen, cá mú cọp và các loại cá mú phổ biến khác…Cá mú đỏ là loại ngon nhất trong họ nhà cá mú, thịt cá mú đỏ có vị thơm ngon riêng không thể lẫn vào đâu được, thịt trắng, dai, ngọt thanh.

ca-mu-do-1jpg

“Ăn chứ.” Hạ Đình Vãn vội đáp, lập tức cảm thấy hứng thú: “Tô Ngôn, anh biết chọn cá hả?”

“Ừ.” Tô Ngôn gật nhẹ đầu, anh dùng kẹp sắt gắp một con cá cực lớn, ngẩng đầu nói với Hạ Đình Vãn: “Trước anh có hỏi dì Dung rồi, chọn cá phải nhìn mắt, em xem này…”

Hạ Đình Vãn tò mò tiến tới đứng cạnh Tô Ngôn.

“Em nhìn mắt nó đi, vừa căng tròn vừa trong trẻo. Lại nhìn chỗ này,” Tô Ngôn đẩy mang cá ra chỉ cho Hạ Đình Vãn: “Bên trong mang màu đỏ tươi, nhất định là nó rất tươi. Chờ đến khi về tôi sẽ thêm xì dầu, lại rắc thêm sợi gừng lên rồi làm cá hấp cho em.”

Trên cơ thể người đàn ông cao to này thoang thoảng hương Cổ long, thế mà lại đứng giữa mùi cá tanh. Anh đang mặc áo sơ mi, nhưng dáng vẻ đẩy mang cá ra giảng giải lại nghiêm túc và chăm chú như đang làm bài tập, nom đáng yêu đến lạ.

Hạ Đình Vãn thấy xung quanh vắng người, bèn tiến đến hôn mặt Tô Ngôn một cái.

“Em còn muốn ăn sườn nữa.” Y làm nũng.

Tô Ngôn xoa xoa đầu y: “Thế cá làm thanh đạm, sườn làm chua ngọt nhé, được không? Lại xào thêm hai đĩa rau với sốt tỏi nữa.”

Hạ Đình Vãn không kìm được mà nở nụ cười thỏa mãn.

Y thich ăn sườn xào chua ngọt, cho nên món đầu tiên Tô Ngôn luyện chính là thứ này.

Khi đó y ngồi trên chiếc ghế cao trong phòng bếp. Mỗi lần Tô Ngôn chỉ xào hai dảnh xương sườn, sau khi mở nồi anh dùng đũa gắp lên thổi thổi vài lần, chờ đến khi không còn nóng nữa mới đút từng miếng cho y ăn, cẩn thận hỏi từng lần một rằng đã đủ ngọt chưa, đủ mặn chưa, vị chua vừa vặn không.

Cứ như vậy, một món sườn xào chua ngọt được nấu đi nấu lại bảy tám lần, mãi đến khi nấu được khẩu vị y thích nhất, lại nhớ kỹ trình tự nêm nếm và thời gian nấu. Tất cả đều giống như đang nghiên cứu một học vấn gì đó cao thâm.

Hạ Đình Vãn không biết nấu cơm, nhưng Tô Ngôn thì lại rất có thiên phú trong phương diện này.

Nhưng chuyện này cũng không bất ngờ, dường như dù tiền trong tay có nhiều hay ít, Tô Ngôn đều có thể khiến cuộc sống trải qua vừa nghiêm túc vừa dịu dàng.

Tô Ngôn nghiêm túc học nấu ăn, học cách tự ủi sơ mi của mình phẳng phiu. Dù việc học có bận rộn thế nào cũng sẽ thu xếp thời gian để viết thư tình cho y, cùng xem phim với y, cùng tắm bồn và nói chuyện phiếm, một tuần sẽ chuẩn bị một bữa tối ánh nến long trọng.

Hai người họ ở bên nhau mười năm, vẫn giữ được tình yêu ngọt ngào cuồng nhiệt.

Hạ Đình Vãn càng lúc càng cảm nhận được sự ưu tú của người đàn ông bên cạnh mình.

Kết hôn với một người cuối cùng có hạnh phúc hay không, thật ra không liên quan quá chặt chẽ với tiền bạc.

Cuộc sống bình thường mà giản dị, nhưng để khai thác được chút đẹp đẽ bé nhỏ trong cái củi dầu gạo muối bình thường ấy lại là một chuyện còn lãng mạn hơn bất cứ bài thơ nào,

Tô Ngôn là người có thể mang lại hạnh phúc cho y.

….

Hai người họ lại đi dạo một lát trong khu hoa quả và đồ ăn vặt. Tô Ngôn chọn mấy chùm cúc nhỏ tươi non mang về để cắm bình. Hạ Đình Vãn thì mua Haagen-Dazs vị dâu tây cho Tô Ngôn. Y cố ý không nhìn ánh mắt kháng nghị của anh mà cố ý chọn hộp nhỏ nhất.

Sau khi phẫu thuật tim, vấn đề ăn uống của Tô Ngôn phải dưỡng sinh một chút, ngọt cay chua đều phải cố gắng ăn ít. Nhưng mặc dù tuổi tác Tô Ngôn đã lớn, mức độ tự chủ trên phương diện này lại rất thấp. Lúc thèm ăn, vẻ thận trọng vốn có cũng ít đi mấy phần.

Có đôi khi Hạ Đình Vãn đưa bánh trứng phô mai việt quất mà Tô Ngôn thích về, y vốn định chia phần ra để ăn trong hai đến ba ngày, không ngờ đêm đó lại bị Tô Ngôn ôn bài ăn hết sạch. Hạ Đình Vãn giận đến mức không thể không tiến hành giám sát nghiêm ngặt với kem và bánh ngọt trong tủ lạnh.

Có điều đối với việc vuốt lông cho Tô Ngôn, Hạ Đình Vãn càng ngày càng tâm đắc. Mặc dù y tức giận, nhưng xưa nay chưa từng hung dữ với Tô Ngôn.

Ban ngày thì quản lý lượng đồ ngọt Tô Ngôn hấp thụ, ban đêm lại chủ động chui vào chăn dâng cặp mông mềm mẩy lên, dỗ dành Tô Ngôn ngoan ngoãn hẳn.

Y nguyện ý để lão meo meo nhà mình luôn duy trì địa vị cao ngạo mạnh mẽ bề ngoài trong căn nhà này.

Đã bao năm trôi qua, kỳ thực y vẫn thích làm con chim công bé nhỏ nũng nịu dưới móng vuốt mèo.

Sau khi lái xe về nhà, trước tiên Tô Ngôn cắt dưa hấu ra làm hai nửa ướp lạnh, sau đó bắt đầu xử lý cá và xương sườn.

Hạ Đình Vãn đứng bên cạnh anh phụ nhặt rau như thường lệ, sau đó thì ôm lấy eo Tô Ngôn từ đằng sau như một con gấu koala. đầu thì ghé bên vai Tô Ngôn. Tô Ngôn đi đến đâu y lại dựa theo đến đó.

Tô Ngôn rưới nước tương đã pha chế lên bốn vỏ sò đầy ăm ắp, sau đó lại để miến vụn và tỏi đập dập lên phía trên.

Lúc bỏ vào nồi hấp, Hạ Đình Vãn thèm đến ứa nước bọt, không nhịn được liếm cắn cổ Tô Ngôn cho đỡ thèm.

Mặc dù y rất phiền phức, nhưng Tô Ngôn lại không hề ghét bỏ, vẫn kéo y đi lại trong phòng bếp như cõng một bao quần áo lớn trên lưng, thi thoảng còn quay đầu lại hôn y một cái, câu được câu chăng trò chuyện cùng y.

“Tô Ngôn, sao anh lại bỗng muốn mua dưa hấu? Hình như trước đây anh không thích ăn mà.”

Hạ Đình Vãn bước đi, bỗng nhiên nghĩ đến vấn đề này.

Tô Ngôn lấy nửa quả dưa hấu trong tủ lạnh ra, sau đó dùng dao khoét ruột dưa, còn lại vỏ quả rỗng như một cái chén lớn.

“Nào.” Anh cắt một miếng nhỏ dưa hấu đút cho Hạ Đình Vãn.

Dưa hấu vừa ngọt vừa mát, thịt dưa giòn giòn.

Hạ Đình Vãn ăn một miếng lại muốn ăn nữa, bèn dùng đôi mắt long lanh nhìn Tô Ngôn.

Tô Ngôn lắc đầu bất đắc dĩ, thấp giọng nói: “Chờ một chút.”

Anh dỗ dành Hạ Đình Vãn xong thì để thịt dưa hấu vào máy xay sinh tố, sau đó mở tủ lấy rượu Soju và Sprite đã mua trước đó ra.

Anh đổ rượu Soju và nước dưa hấu vào vỏ dưa theo tỉ lệ xấp xỉ 1:1, lại thêm một chút Sprite vào, sau đó dùng màng thực phẩm bọc lại rồi cất vào tủ lạnh.

Hạ Đình Vãn nhìn không rời mắt. Không chờ y mở miệng hỏi, Tô Ngôn đã kéo y đến hôn lên trán y một cái: “Bé con, thấy em vẫn không uống rượu, tôi đoán em cũng thèm lắm. Tôi học được cách làm rượu soju dưa hấu từ một người bạn Hàn Quốc trong lớp, nồng độ cồn của nước dưa hấu và Sprite không nhiều lắm, uống vào cũng dễ chịu. Chờ lát nữa nấu đồ ăn xong là em có thể nếm thử rồi.”

Hạ Đình Vãn chỉ cần tưởng tượng chờ thêm lát nữa là mình có thể nếm được rượu soju ướp lạnh thêm mùi dưa hấu đậm đà, đã cảm thấy hưng phấn đến độ muốn lăn lộn.

Y nghĩ đi nghĩ lại, mặt bất giác cũng đỏ lên, bỗng nói: “Tô Ngôn, em sắp ba mươi rồi, thế mà…. Anh, anh còn gọi em là bé con.”

Tô Ngôn cười, khóe mắt của anh đã có mấy nếp nhăn lờ mờ do năm tháng để lại, nhưng vẻ mặt lại càng thêm ôn nhu: “Em xem, thế thì em đang ở cùng với một bé già là được rồi.”

Nói xong, Tô Ngôn bóp cằm Hạ Đình Vãn một cái, khẽ nói: “Tôi vĩnh viễn lớn hơn em mười một tuổi, em có lớn thế nào cũng không vượt qua được tôi. Cho nên, dù là em đã năm mươi sáu mươi, đã nhăn nheo, thì trong lòng tôi em vĩnh viễn là bé con, là bảo bối nhỏ, biết chưa?”

Nghe xong Hạ Đình Vãn cảm thấy lòng mình tê tê dại dại. Mặc dù vẫn chưa uống rượu, nhưng y lại cảm thấy dường như có một chỗ nào đó trên cơ thể mình đã say triệt để.

Tô Ngôn xoay người sang chỗ khác đeo tạp dề hình heo Peppa Hạ Đình Vãn mua, bắt đầu bật lửa chuẩn bị xào xương sườn.

Hạ Đình Vãn sán tới, dặn một tiếng: “Tô Ngôn, nhớ bỏ ít đường thôi nhé.”

“Ừ.”

“Tô Ngôn.” Y lại nhỏ giọng nói, mặt bỗng đỏ ửng khôn cùng.

“Hả?” Tô Ngôn quay đầu lại, lập tức bị Hạ Đình Vãn ôm cổ hôn liên tiếp lên môi.

“Em yêu anh.”

Nói xong câu đó, Hạ Đình Vãn không đợi Tô Ngôn trả lời đã vội quay đầu đi vào phòng ngủ.
Bình Luận (0)
Comment