Trước Và Sau Ly Hôn

Chương 57

Hạ Đình Vãn cầm di động nằm nhoài trên giường. Y không nhìn thấy khuôn mặt Tô Ngôn, không nghe thấy giọng nói Tô Ngôn, thứ nhắc nhở duy nhất dành cho y chính là dòng chữ đầy máy móc “Đang nhập tin nhắn…”

Y giống như đang giằng co với không khí, kẻ địch tồn tại, nhưng hình như cũng chẳng có thật.

Y kiên trì dán mắt vào điện thoại, đến mức đôi mắt bắt đầu nhức mỏi, ấy thế mà khung chat vẫn chẳng có động tĩnh gì cả.

Có lẽ wechat xảy ra bug gì cũng nên, Hạ Đình Vãn tự oán chính mình. Y không muốn tiếp tục chờ đợi nữa, vì thế bắt đầu xóa cái câu “Tô Ngôn, anh có khỏe không?” đã gõ ra lúc nãy. Nhưng có lẽ cầm điện thoại lâu quá khiến ngón tay tê dại,  vừa xóa được một nửa thì đột nhiên y bất cẩn chạm vào nút Send.

Trên khung chat thình lình xuất hiện mấy chữ không rõ ý nghĩa: “Tô Ngôn, anh”

Quá sức lúng túng.

“Con mẹ nó….” Hạ Đình Vãn hít một hơi lạnh, nổi khùng đấm mạnh một cái lên giường.

Y vội vã muốn thu hồi tin nhắn, nhưng mà âm báo nhắc nhở của wechat lại vang lên.

Tô Ngôn trả lời ngay lập tức.

“Sao thế?”

Hai chữ thật đơn giản.

Cách một cái màn hình, Hạ Đình Vãn gần như có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ của Tô Ngôn lúc nói hai chữ kia — mặc sơ mi nghiêm chỉnh, nhìn y một cách bình tĩnh.

Y thở dồn dập trong chốc lát. Câu trả lời của Tô Ngôn khiến y có một nỗi vui bí ẩn, nhưng lại kèm theo cảm giác chột dạ xấu hổ.

Trước khi đi Thái Lan y hung hăng nói những lời rất khí thế với Tô Ngôn, lúc này mới được mấy ngày đã yếu đuối chủ động gửi tin nhắn cho anh. Nếu thế giới có tổ chức cuộc thi tuyển người không có khí phách nhất, chắc chắn y sẽ được chọn.

Nhưng mà trước đây y cũng thường xuyên như vậy, vẫn luôn kiêu căng khó ở. Tô Ngôn hiểu y, cho nên những năm còn bên nhau, thường thì hôm trước y đang dỗi Tô Ngôn, hôm sau chỉ cần anh cho một bậc thang y đã thoáng cái xuống nước chui vào lòng Tô Ngôn ngay lập tức.

Hạ Đình Vãn nghĩ lung tung lộn xộn, nhưng nhất thời lại không biết nên trả lời Tô Ngôn thế nào cả. Lúc này mà nhắn “Anh có khỏe không” thì thật sự quá là ngu.

Y nghĩ một hồi lâu, cuối cùng nghĩ đến mức buồn bực không thôi, vì thế bèn thành thật nói hết những gì mình đang nghĩ: “Anh có rảnh không? Em có mấy việc muốn nói với anh.”

Tô Ngôn nhanh chóng gọi điện đến. Sau khi Hạ Đình Vãn bắt máy, hai người cũng không nói gì với nhau, chỉ biết im lặng.

Cuối cùng vẫn là Tô Ngôn hỏi trước: “Sao thế, là chuyện công việc à?”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc của Tô Ngôn, chất giọng trầm ấm thân thuộc ấy vẫn luôn khiến y nghĩ có thể nương nhờ.

“Ừm… Có rất nhiều chuyện không vừa ý.”

Y co mình lại trong chăn, nhỏ giọng nói.

Y không thích hợp với việc tham gia show thực tế, mà sự thay đổi của Hình Nhạc lại là một đả kích to lớn với y.

Những thứ mà con người luôn nghĩ rằng vẫn đang tốt đẹp nhờ thời gian bảo vệ, một khi bỗng điêu tàn xấu xí sẽ khiến người ta không thể hiểu thấu, khiến người ta phải thất vọng và mờ mịt.

Nhưng y biết, nhất định mình phải đối mặt với hết thảy những chuyện này. Y đã phải kiên cường cố chịu đựng mấy ngày, thật sự cả thể xác lẫn tinh thần đều rất mệt mỏi. Dù quan hệ của y và Kỷ Triển không tệ lắm, nhưng cậu ấy không phải là người y gần gũi nhất. Chỉ có ở bên Tô Ngôn, y mới có thể lộ rõ vẻ uể oải và không thể gắng gượng được một cách triệt để.

Y biết quan hệ lúc này của hai người hoàn toàn khác với khi trước, nhưng y vẫn không nhịn được mà nói một mạch cho Tô Ngôn nghe những chuyện uất ức và nhỏ nhặt giữa mình với Hình Nhạc.

“Cậu ta có khúc mắc với em.” Sau khi nghe xong, Tô Ngôn nói: “Thật ra cái này cũng không bất ngờ.”

“Vai nam chính của “Lời cá voi” là cơ hội mà tất cả diễn viên đều tha thiết mong chờ, bởi vì một khi nắm được nó, cả đời họ sẽ thay đổi. Khi đó em chẳng qua chỉ đi cùng Hình Nhạc, người vốn đến casting, ấy vậy mà cuối cùng một người vô tâm như em lại có được vai diễn này. Mặc dù nói một cách khách quan thì Hình Nhạc không thích hợp với vai Tiểu Hạ, nếu em không đi thì có lẽ cậu ta cũng chẳng được chọn. Nhưng với Hình Nhạc, chuyện này cũng đồng nghĩa với việc số mệnh của hai người từ đây thay đổi. Một người bình thường vốn không thể nào tiếp thu được nỗi oán hận mơ hồ và không cam lòng ấy. Thật ra trước đây tôi có từng đề cập với em chuyện Hình Nhạc rồi.”

Hạ Đình Vãn lắng nghe lời Tô Ngôn, nghe đến cuối cùng, y không khỏi hơi kinh ngạc, khẽ nói: “Anh, anh có nhắc đến ư?”

“Ừm. Sau khi kết hôn tôi đã từng nói với em, em cầm được giải ảnh đế Cannes là nhờ “Lời cá voi”, bất kể thế nào Hình Nhạc cũng sẽ để bụng. Em hoặc phải tốn chút tâm tư xem có thể cứu vãn quan hệ bạn bè không, hoặc là phải cẩn thận một chút, Hình Nhạc sẽ không đối xử với em như trước được nữa.”

Nói đến đây, giọng Tô Ngôn dần thấp xuống, hình như bên kia anh đang cười khổ một cái: “Khi đó em còn giận tôi, nói là tôi ghen tị với Hình Nhạc, nghĩ cậu ta xấu xa vô cùng.”

Lúc Tô Ngôn nói thế, Hạ Đình Vãn mới bỗng nhớ lại.

Y nhớ lúc đó mình đã tức giận chất vấn Tô Ngôn, nói Ở trong lòng anh, ai cũng xấu xa thế ư? Em đã quen Nhạc Nhạc từ nhỏ, anh ấy không phải là người như vậy.

Lần đó vẫn là Tô Ngôn phải nói xin lỗi y, sau đó lại giải thích: “Tôi không cho rằng Hình Nhạc là một kẻ xấu. Cho dù cậu ta thật sự để tâm việc em đoạt vai diễn kia, những ý nghĩ như vậy… Đối với tôi, ấy cũng là chuyện bình thường của con người. Đình Đình, em vẫn chưa trưởng thành, nhưng thật ra nhân tính vốn đục ngầu, không quá xấu, nhưng tuyệt đối cũng không hề tốt.”

Sau khi nghe xong y lại giận Tô Ngôn, bất mãn vì anh coi mình là con nít, lại thấy những lời xui xẻo già cỗi mà anh nói khiến mình khó chịu.

Nhưng bây giờ nhớ lại, khi đó y thật sự trẻ con, y không hề từng trải.

Vật đổi sao dời, bây giờ nhớ đến chuyện hồi đó, y bỗng cảm thấy thật khó tả.

Kỳ thật Tô Ngôn đã dạy y…

Nhưng mà thời gian trôi qua đã lâu, trong cuộc sống hôn nhân lại có rất nhiều kỉ niệm ngắn như vậy, có nhiều thứ y đã quên hết rồi.

Trước đây y luôn cảm thấy sự cưng chiều Tô Ngôn dành cho mình là tốt nhất, nhưng hôm nay nghĩ lại mới thấy Tô Ngôn đã dạy y rất nhiều điều, những thứ này mới là quý báu nhất.

Khi đó y ghét bỏ kiến thức và những điều anh lo lắng, nhưng hóa ra như vậy mới là đúng.

“Chuyện chương trình, em đừng quá lo lắng.”

Tô Ngôn không nhắc đến những chuyện năm đó mà thay đổi chủ đề câu chuyện. Tốc độ nói của anh vẫn như trước, chậm rãi, nhưng rất vững vàng: “Thật ra thì show thực tế vốn là một mệnh đề giả. Mọi người đều biết sau máy quay tuyệt đối không phải là sự thật trăm phần trăm, nhưng vẫn thích xem, bởi vì họ chỉ muốn nhìn thấy một chút chân thật của các ngôi sao, lén lút tìm một ít dấu vết, dù chỉ là biểu diễn thì cũng đã đủ khiến người ta bàn tán rồi. Trong chương trình đó, Hình Nhạc biểu diễn mình là một kẻ khéo hiểu lòng người, rất cưng chiều bạn cũ là em. Hình tượng nhựa kiểu này chẳng có vấn đề gì cả, cậu ta làm thần tượng quen rồi, đã quên một người thật sự là như thế nào.”

“Nhưng như em có phải cũng không ổn lắm không, bị Hình Nhạc biến thành một kẻ yếu đuối, sau khi biên tập cắt nối liệu có trông như…”

“Đình Vãn,” Tô Ngôn cắt ngang lời y: “Những lúc không biết phải làm thế nào thì cứ làm chính em đi, không biết nên nói lời gì hãy nói sự thật. Em bị Hình Nhạc quấy rối đến mức phải bó tay bó chân, phải nhịn nhục giấu đi con người thật của mình, như vậy mới đáng ghét. Em là chính em, khán giả sẽ thấy rõ, miễn là không ảnh hưởng đến người khác thì yếu ớt ngây thơ một chút có làm sao? Ai nói như vậy sẽ không làm người ta yêu thích? Năm năm trước, em đâu phải là học sinh ba tốt không mắc sai lầm, thế mà tất cả mọi người đều thích em đấy thôi. Tôi cũng vậy.”

Tô Ngôn nói rất bình tĩnh và chắc chắn, lúc nói đến câu “Tôi cũng vậy”, gần như mang theo khí phách mạnh mẽ. Hạ Đình Vãn nghe xong mặt bỗng nóng bừng lên.

“Hơn nữa em là diễn viên, vốn nên giữ một khoảng cách với khán giả, chỉ có lúc diễn xuất mới khiến người ta đắm chìm trong vai diễn của mình. Những chương trình thực tế như thế này em vốn không nên xuất hiện. Bây giờ bất luận bên ngoài có viết về em thế nào, em phải nhớ kỹ điểm này, em không phải là kiểu người được các show dựng hình tượng và nhân khí như Hình Nhạc, em có kiêu ngạo và vốn riêng của mình, không cần quá câu nệ đi lấy lòng khán giả. Bây giờ em đang tạm khủng hoảng, có lẽ sẽ bị người bàn tán bôi đen vài câu, thế nhưng chỉ cần sau này em có tác phẩm xuất sắc, dư luận sẽ nhất thời có chuyển biến. Nói cho cùng, với một người nghệ sĩ, tác phẩm mới là căn bản.”

Hô hấp Hạ Đình Vãn có phần gấp gáp, y biết những gì Tô Ngôn nói là đúng, có điều y không muốn tham gia show thực tế, chỉ vì kinh tế bết bát nên y mới phải làm như vậy. Nhưng tình trạng quẫn bách này đâu có thể chỉ hoàn toàn trách mình y được.

Y nghĩ đến những gì vừa nói với Kỷ Triển, cảm giác xấu hổ kia lại sống dậy, bèn nhỏ giọng nói: “Tô Ngôn, thật ra… Có phải anh cũng thất vọng về em không. Mấy năm nay em, em chẳng làm được trò trống gì cả.”

“Tôi không thất vọng.”

Giọng Tô Ngôn rất trầm.

“Thật ra những lời tôi nói hôm nay xem như là những lời của một kẻ mê phim. Tôi có hơi tiếc hận, vì vẫn hi vọng em có thể quay hết bộ này đến bộ kia, nhận được hết giải thưởng này đến giải thưởng khác. Nhưng trong năm năm này, với tư cách là chồng em, thật ra tôi không hề cố chấp muốn em trở thành một diễn viên vĩ đại.”

Nghe thấy mấy chữ “Với tư cách là chồng em”, tim Hạ Đình Vãn bỗng run rẩy. Y không nhịn được mà nhẹ giọng hỏi: “Tô Ngôn, trong năm năm ấy, anh, anh có từng nghĩ… Anh hi vọng em trở thành cái dạng gì không?”

Tô Ngôn im lặng rất lâu, lâu đến mức Hạ Đình Vãn đã cho là anh sẽ không tiếp tục trả lời nữa, thì đột nhiên anh lại nói.

“Có lẽ tôi hi vọng em sẽ vui vẻ.”

Trong khoảnh khắc ấy, âm cuối của Tô Ngôn trở nên run rẩy.

Vành mắt Hạ Đình Vãn cũng thoáng cái đỏ bừng.

Cách một chiếc điện thoại, chỉ nghe được tiếng thở dồn dập của cả hai người.

“Vừa mới có tin vùng lân cận biển Andaman ở Ấn Độ Dương có một cơn sóng thần nhỏ, đảo Phuket ở ngay bờ biển Andaman, có lẽ vì để đảm bảo an toàn nên hành trình ghi hình của em sẽ có ảnh hưởng đấy. Tôi khá lo lắng nên muốn nói với em một tiếng, nhưng chắc là ngày mai tổ chương trình cũng sẽ thông báo. Không còn sớm nữa, em ngủ đi.”

Có lẽ vì nhắc đến chuyện hôn nhân của họ nên bỗng nhiên Tô Ngôn không muốn nói thêm gì nữa. Anh chỉ giải thích đơn giản lý do mở wechat rồi cúp máy.

Hạ Đình Vãn nằm ngửa trên giường nhìn chiếc đèn chùm trên trần nhà.

Mấy ngày rời xa Tô Ngôn, y mới tự mình lớn lên. Mà hình như cũng chính vì thế mà y có thể hồi tưởng lại cuộc sống trong quá khứ, nhớ lại rất nhiều chi tiết nhỏ bị xem nhẹ.

Từng lớp từng lớp được bóc ra, càng lúc y càng tiếp cận đươc lý do sâu xa của cuộc hôn nhân thất bại của hai người.

Y leo lên đỉnh vinh quang lúc còn thiếu niên, nhất thời kiêu ngạo đến mức không biết trời cao đất rộng.

Thế nhưng bộ phim lớn thứ hai “Tranh đấu” mà y tốn một năm rưỡi để quay vừa phát sóng đã cho y một cái tát tàn nhẫn.

Một bộ phim thương mại có vốn đầu tư lớn, chế tác mạnh, thế mà lại bị tất cả mọi người cùng chế giễu, đến khả năng diễn xuất của Hạ Đình Vãn cũng bị nghi ngờ là phù dung sớm nở tối tàn. Y như rơi từ trên mây xuống, y không thể chịu được đả kích lớn như vậy, ngay lập tức bắt đầu kháng cự công việc.

Cuộc sống về đêm cuồng điên cũng bắt đầu từ khi đó, nhưng sau khi xảy ra scandal hôn môi với Lý Khải Văn và bị lên báo, danh tiếng của y liên tiếp bị xuống thấp, còn chọc giận Tô Ngôn, nên y không còn dám đi party nữa, chỉ uể oải ru rú trong căn nhà ở Hương Sơn.

Sau đó, trạng thái của y ngày càng xuống dốc.

Y luôn vui giận thất thường.

Tô Ngôn từng khuyên mấy lần, bảo y đi nhận một bộ phim khác đi. Có lúc không nhịn được y sẽ phát cáu, dù biết rõ không phải như thế nhưng y vẫn hung hăng chất vấn Tô Ngôn có phải anh ghét bỏ mình vì không kiếm tiền được không.

Có lúc y lại ôm lấy Tô Ngôn, tủi thân nói mình không muốn quay phim nữa, diễn cái gì cũng không tốt, rất chán nản.

Tô Ngôn không biết làm sao, chỉ có thể lần lượt chịu thua đi dỗ dành y, bảo y đừng lo lắng.

Sau đó đúng như ý nguyện của y, Tô Ngôn không nhắc đến chuyện công việc nữa, nhưng y càng ngày càng thấy trống rỗng.

Khoảng thời gian ấy, chỉ cần Tô Ngôn bận rộn một chút không ở bên là y lại buồn bực không yên.

Thật ra thì từ sâu trong đáy lòng, điều làm y sợ nhất ấy chính là Tô Ngôn không còn thương mình nữa. Tô Ngôn trở thành fan hâm mộ khi y đang ở thời kỳ đỉnh cao, y sợ, sợ lúc mình đang ở dưới đáy sẽ mất đi mị lực khiến Tô Ngôn phải hồn khiên mộng nhiễu.

Cho đến bây giờ y mới chịu thừa nhận những hành vi mất khống chế khi đó của mình là xuất phát từ những điều lo được lo mất của một kẻ mất đi mục tiêu sống.

Có một lần Tô Ngôn đi công tác ở nước ngoài, sau đó nguyên một đêm không được nghỉ ngơi đã phải đặt chuyến bay lúc 12 giờ đêm bay về thành phố H, chỉ vì y nhắn tin nói muốn anh về với mình, tâm trạng đang không vui.

Đêm đó khi trở về, Tô Ngôn mệt mỏi đến gần như nhếch nhác. Anh nói lúc mình ở trên máy bay vẫn phải xem tài liệu, thật sự không được nghỉ ngơi đầy đủ, vì thế muốn ngủ trước một lúc.

Nhưng y lại bắt đầu dở chứng khó ở, cứ dính lên người Tô Ngôn liếm cắn cằm và hầu kết của anh như một con thú nhỏ, ầm ĩ muốn làm tình.

Tô Ngôn dỗ dành hồi lâu, cuối cùng gần như anh phải dùng giọng nói khàn đặc cầu xin y tha thứ.

Nhưng mà y vẫn tùy hứng cáu kỉnh, giật chăn ôm qua giường lớn bên kia đi ngủ.

Tô Ngôn thật sự hết cách rồi, chỉ đành vén chăn lên quỳ giữa hai chân dùng miệng khẩu giao cho y hồi lâu, mãi đến khi y thỏa mãn bắn ra mới đi đánh răng rồi ngã xuống giường ngủ thiếp đi.

….

Hạ Đình Vãn không biết tại sao trong giờ phút này mình lại nhớ rõ khoảnh khắc ấy đến vậy, nhớ Tô Ngôn dùng giọng nói khản đặc đáng thương ghé vào tai y nói: “Đình Đình, tôi quá mệt, đã ba mươi tiếng không được ngủ rồi… Ngày mai làm, ngày mai chúng ta làm cả đêm được không?”

Một Tô Ngôn mắt dày đặc tơ máu, một Tô Ngôn vì không có thời gian mà cằm tua tủa râu chưa kịp cạo, một người đàn ông chỉ vì một câu “Em rất nhớ anh” của y mà có thể không ngủ trong ba mươi tiếng, có thể cả ngày đêm quay về bên y. Một người đàn ông không giận trước cơn cáu kỉnh của y, mà vẫn cúi người ngậm lấy dương v*t để y phát tiết dục vọng.

Tô Ngôn thật sự thương y, thật sự hi vọng y được vui vẻ.

Thật ra y biết hết.

Nhưng y thật sự tàn nhẫn.

Cho đến bây giờ y cũng chẳng từng thương Tô Ngôn được như anh thương mình.

Rốt cuộc, y không kìm được nữa, chỉ biết bật khóc như một đứa trẻ.
Bình Luận (0)
Comment