Trường An Thái Bình

Chương 102

Tô Sầm còn định giãy thêm vài cái, vừa nghe Lý Thích nói “hai ngày một đêm chưa ngủ” đã xót hắn, giống như cho quả táo ngọt vào miệng cắn mới phát hiện đó là ô mai, vị chua bất ngờ ập đến làm trái tim cũng siết theo mấy hồi.

Thế là cậu lại nằm yên.

Lý Thích khẽ cười, vỗ lưng cậu: “Lên giường.”

Tô Sầm tự cởi áo trèo lên, vùi vào lòng hắn đảm nhiệm vị trí hương an thần.

Lý Thích bảo: “Kể ta nghe về vụ án của em đi.”

Tô Sầm nhíu mày: “Không phải ngài muốn ngủ sao?”

Lý Thích nhếch môi: “Vội vàng muốn ngủ với ta vậy à?”

Mặt Tô Sầm đỏ lựng, thầm nghĩ lão cáo già này chẳng nghiêm túc chút nào, xong lại nghe Lý Thích nói: “Chưa ngủ ngay được, nói đi.”

Trái tim Tô Sầm lại bị dìm vào nước ấm, cậu sắp xếp lại suy nghĩ, rủ rỉ kể bên tai.

“Chuyện phải kể từ mười một năm trước, sâu trong núi non vùng Thục Trung có một gia đình… Đây cũng là lý do Từ Hữu Hoài bị thiêu cháy nhanh như vậy… Mấy hạ nhân nhà Từ Hữu Hoài đều nhìn thấy… Ba cái đầu lâu đó… Cứ bay… bay…”

Kể đến cuối cùng Tô Sầm lại là người ngủ trước.

Lý Thích cúi xuống nhìn người trong lòng, cậu ngủ giấc yên lành dịu ngọt, hàng mi dài rủ xuống khẽ run run theo từng nhịp thở, thân thể mềm mại, hơi thở nhẹ nhàng, vẻ ranh ma như cáo kia không còn nữa lại giống như một chú thỏ con ngoan ngoãn.

Dường như cơn đau đầu như búa bổ cũng dịu đi phần nào.



Khi Tô Sầm tỉnh dậy mặt trời đã treo cao, đệm giường bên cạnh cũng đã lạnh hẳn.

Tô Sầm vừa hồi tưởng vừa ảo não, sao cậu lại có thể ngủ trước Lý Thích chứ? Lại vừa nghĩ nếu hắn dậy rồi, thế chẳng phải là… đêm qua ngủ ngon sao?

Tô Sầm xuống giường mặc áo, sau đó vội vàng ra ngoài tìm, bấy giờ mới biết Lý Thích đã vào triều rồi.

Người hầu hỏi có cần bưng bữa sáng lên không.

Tô Sầm nhấc tay cho lui, bốn phía xung quanh trở nên yên tĩnh. Bỗng chốc Tô Sầm cũng không biết nên làm gì, bèn ngồi xuống bậc thang trước tẩm cung.

Đàn hương của cung Hưng Khánh có tác dụng an thần dễ ngủ, cậu từng được lĩnh giáo rồi, đốt hương ấy là có thể ngủ ba ngày không tỉnh. Mà trên người Lý Thích có mùi đàn hương quanh năm, hẳn là đêm nào cũng đốt, chẳng lẽ đêm nào hắn cũng trằn trọc khó ngủ sao?

Là vì việc nước việc nhà vất vả không ngừng, hay vì trong tâm có điều vướng bận?

Nhưng trước đây có nghiêm trọng thế nào hắn cũng không bỏ lỡ buổi chầu, cái cớ “ngủ quá giờ” kia chẳng đáng tin chút nào, nhưng có điều gì lại khiến Ninh Vương không thể tham gia buổi chầu sớm? Đêm qua cậu đã nhìn kĩ rồi, Lý Thích không bị thương, chẳng lẽ là nội thương trong thời gian chinh chiến bên ngoài lúc trước?

Nhưng trông hắn hôm qua cũng không giống bị thương mà.

Tô Sầm chống cằm, cậu vẫn luôn nghĩ người kia mạnh mẽ quá mức, hắn giống như tường đồng vách sắt, vững như bàn thạch, chắn mọi mưa gió, mà chưa từng nghĩ cơ thể vĩ đại ấy cũng là thân máu thịt, cũng cần ăn cần nghỉ, cũng sẽ bị thương chảy máu, cũng biết đau.

Lúc trước Lý Thích bị người của Ám Môn bắn tên trúng ngực cậu cũng không đau lòng tới vậy, mà lần này Lý Thích chỉ nói một câu không ngủ được thôi cậu đã xót không chịu nổi.

Tô Sầm thầm hạ quyết tâm, sau này cậu phải chăm đến đây hơn mới được, không phải Lý Thích bảo cậu tốt hơn hương  an thần sao? Cậu đến làm hương  an thần hình người cho hắn cũng được.

Đang suy nghĩ ngẩn ngơ, một cái bóng bất ngờ trùm lên đầu cậu, vừa ngẩng lên đã ngã vào đôi mắt sâu không thấy đáy kia.

Tô Sầm cười rộ lên: “Ngài về rồi ạ?”

Lý Thích chau mày: “Sao lại ngồi đây?” Rồi đưa một tay ra đợi.

Tô Sầm vịn tay hắn đứng dậy, lại tiếc không muốn buông ra.

Lý Thích cười, mặc Tô Sầm nắm tay sóng vai cùng hắn.

“Hôm nay trên triều có chuyện gì vui không?” Tô Sầm hỏi.

“Theo em chuyện thế nào thì vui?”

Tô Sầm nghĩ hồi: “Ví dụ như… ngài lại cãi nhau với Liễu tướng ấy?”

Lý Thích mỉm cười nhìn cậu: “Ta cãi nhau với hắn lúc nào?”

Tô Sầm: “…”

Cũng phải, Ninh Vương một chữ ngàn vàng, lúc nào cũng chỉ cần một hai chữ đã chặn họng người khác, thường thì những lúc Ninh Vương “động khẩu” thật sự thì người bị thương chỉ có Thiên tử nhỏ…

“Có một chuyện này không biết có phải chuyện vui không.” Lý Thích nhịp ngón trỏ lên lòng bàn tay Tô Sầm: “Lễ bộ và Thái Thường Tự chuẩn bị định tế trời lần nữa.”

“Tế trời lại sao?” Tô Sầm sửng sốt, sau đó cũng hiểu ra. Tế trời là đại sự trong năm, vừa là dâng hương Thái Miếu cũng là để cầu phúc cho dân, dù Lý Thích gò bó mọi hoạt động của Thái Thường Tự cũng chưa từng động vào lễ tế trời. Nếu như năm sau mưa thuận gió hòa thì không sao, chỉ cần có chút vấn đề gì thôi sẽ có người đổ lỗi cho lần tế trời này ngay.

Chắc chắn là phải tế trời, nhưng quan trọng là… Tô Sầm nhíu mày nhìn Lý Thích: “Thiên tử nhỏ có muốn đi nữa không?”

Lý Thích bật cười: “Vừa nhắc đến tế trời đã tái mặt, nếu không phải bên dưới còn bao nhiêu người đang nhìn chắc sẽ khóc tại đó luôn.”

Tô Sầm nghĩ đến hình ảnh bé con bĩu môi, hạt đậu vàng vờn quanh trong mắt lại không nhịn được cười. Cười xong cậu mới thấy lo lắng, không thể không tế trời, người lại không muốn đi: “Vậy phải làm thế nào.”

Lý Thích dừng lại nhìn Tô sầm, ánh mắt bỗng trở nên sâu xa.

Tô Sầm ngẩn người nhìn hắn, không nhịn được sờ lên mặt: “Sao… sao thế?”

Lý Thích khẽ cười: “Tô Sầm tiếp chỉ.”

Cậu ngẩn ra, lập tức buông tay Lý Thích quỳ xuống, chỉ nghe Lý Thích nói: “Đại Lý Tự chính Tô Sầm công chính nghiêm minh, phá nhiều kỳ án, thăng thức Đại Lý Tự Thiếu khanh kiêm Thái Thường Tự Phụng Lễ Lang, hầu bên cạnh thiên tử, phụng lễ hiến tế.”

Tô Sầm quỳ tại chỗ mãi không hoàn hồn được. Thăng chức Đại Lý Thiếu Khanh thì cậu không bất ngờ, từ khi phá xong vụ án tế trời cũng gần như chắc chắn rồi, nhưng ngạc nhiên là ở “Thái Thường Tự Phụng Lễ Lang” kìa.

So với chức “Ty Kinh Cục Tiển Mã” chỉ có thể coi như lệnh bài để vào cung Lý Thích cho cậu lúc trước, chức “Thái Thường Tự Phụng Lễ Lang” này là chức quan có thực quyền, cũng tức là sau này cậu cũng có tiếng nói, có quyền lực trong Thái Thường Tự. Nghĩ đến việc Thái Thường Tự nhiều lần lấy cớ ma quỷ giành vụ án với Đại Lý Tự, sau này có ai đến giành nữa cậu cũng có thể phản bác lại.

Còn câu “theo hầu thiên tử, phụng lễ hiến tế” kia nữa, vậy tức là cậu phải ở bên cạnh Thiên tử nhỏ hầu hạ tế bái, cũng tức là… Cậu sẽ vái trời đất, vái tổ tông nhà họ Lý cùng Lý Thích!

Bỗng chốc đầu óc Tô Sầm rỗng tuếch, cậu ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Lý Thích, quên cả việc lĩnh chỉ tạ ơn.

Lý Thích hài lòng nhìn biểu cảm của cậu, nhếch môi cười: “Sao, không muốn à?”

Bấy giờ Tô Sầm mới hoàn hồn, vội đáp: “Muốn, muốn chứ! Nhưng mà… nhưng sao lại là em?”

Lý Thích đỡ cậu dậy, cười bảo: “Trạc Nhi chỉ đích danh đòi em theo cùng, em phá án tế trời, là thần tiên có thể hàng yêu trừ ma trong mắt nó, có em đi cùng nó mới chịu tế trời lần nữa.”

“Biết vậy lúc trước em đã bịa cho tà ma hơn rồi.” Tô Sầm cũng cười: “Sau này cho em đi theo hằng năm mới được.”

Lý Thích nhéo cằm cậu: “Được đằng chân lân đằng đầu.”



Trong lúc nói chuyện hai người đã đi qua Long Trì, đến trước Cần Chính Vụ Bản Lâu. Tô Sầm biết vị Ninh Vương trăm công nghìn việc này lại chuẩn bị lo toan chính tự, nhưng cậu lại không nỡ rời đi, bèn xung phong mài mực cho hắn.

Vừa mài mực cậu lại vừa nảy sinh ý khác, lén lút lấy thỏi mực của Lý Vân Khê trong tay áo ra nhúng vào mực của Lý Thích.

Nào ngờ Lý Thích nhanh tay nhanh mắt, vừa đặt bút xuống đã nhận ra trò mèo của cậu, hỏi thẳng: “Lại muốn làm gì?”

Tô Sầm líu lưỡi, thầm nghĩ đám hoàng thân quốc thích này thích ra vẻ thật, có vậy cũng nhận ra. Cậu không giấu giếm nữa, nói lại chuyện Lý Vân Khê vẽ tranh giúp, cuối cùng thì nói: “Em nhận thỏi mực của người ta rồi nên phải giấu chuyện này, giờ ngài cũng dùng rồi, há miệng mắc quai, bỏ qua đi nhé.”

Lý Thích nhướng mày, vừa viết vừa nói: “Không ngờ hối lộ cũng ép mua ép bán vậy đấy.”

“Y cũng vừa mới nhược quán, bệnh tật triền miên cực kỳ đáng thương, vả lại cũng có tài vẽ tranh, nếu y không nói em còn chẳng biết bức “Sơ Hà Sa Điểu Đồ” kia là giả.” Tô Sầm xin xỏ: “Dù gì cũng chẳng thiệt cho ngài, coi như ngài tích đứng hành thiện đi được không?”

“Vốn là được.” Lý Thích không ngẩng đầu: “Nhưng giờ không được nữa.”

Tô Sầm khựng lại: “Sao lại không được nữa?”

Lý Thích vừa đọc tấu chương của Lĩnh Nam, vừa nói: “Tuổi vừa nhược quán, tay vẽ tài hoa, lại còn đáng thương, ta không tin chỉ một thỏi mực thế này đã có thể mua chuộc Tô đại nhân.”

Tô Sầm: “Không thì sao?”

Lý Thích khẽ cười: “Không phải Tô đại nhân rõ cách giao dịch trên quan trường lắm à?”

Lúc này Tô Sầm mới nhớ lại, chẳng phải lúc đầu cậu vào cung Hưng Khánh là để giao dịch với Lý Thích đấy sao?

Tô Sầm tức tối cắn răng: “Em không có…”

“Nhưng ta thì có.” Lý Thích chấm vào chu sa, như muốn nhắc nhở cậu: “Ta không cần biết em trao đổi gì với y, ta chỉ muốn biết em lấy gì để trao đổi với ta?”

Mặt Tô Sầm đỏ bừng. Lần trước cậu bị người đè trên bàn này, chu sa dính đầy mặt, suýt nữa thì bỏ mạng, thế mà giờ chẳng chịu rút kinh nghiệm, còn dám bàn chuyện giao dịch với hắn ở đây.

Nhưng cậu chưa nghĩ xong phải trả lời thế nào thì Kỳ Lâm đã bưng thuốc vào, nhắc Lý Thích uống thuốc.

Tô Sầm nhíu mày, quả nhiên là bị bệnh, nhưng không biết hắn bị bệnh gì? Uống thuốc gì nhỉ?

Kỳ Lâm đặt thuốc xuống bàn rồi đứng đó không đi, Lý Thích cũng không nhắc đến chuyện giao dịch nữa, còn Tô Sầm cũng được dịp bỏ qua chuyện này.

Chẳng qua đợi mãi đợi mãi, đến khi thuốc sắp nguội rồi hắn vẫn không có động tĩnh gì.

Hồi lâu sau, Tô Sầm cam chịu bưng bát thuốc lên, cầm thìa đưa đến miệng hắn.

Lý Thích coi như không thấy.

Tô Sầm cạn lời, có chút chuyện vậy mà người này cũng để bụng nữa. Do dự tái hồi, Tô Sầm ngẩng đầu nhìn Kỳ Lâm, đến khi hắn biết điều quay đi mới cho thuốc vào miệng.

Nhưng Tô Sầm chưa kịp chuyển thuốc sang miệng Lý Thích thì cậu đã sặc trước, khuôn mặt nhăn tịt lại, bàng hoàng thốt lên: “Đây là thuốc gì vậy? Đun hoàng liên uống hay sao mà đắng thế?” Lý Thích bật cười, bưng bát thuốc lên uống cạn: “Chỉ có Tử Húc chịu đồng cam cộng khổ với ta thôi.”
Bình Luận (0)
Comment